Chờ Anh Đến Cùng Gió - Trang 2
Chương 27: Ở Thanh Đại chờ em
Ôn Lê đóng cửa hàng, vì vóc dáng cô nhỏ bé nên mỗi khi kéo cửa cuốn Ôn Lê đều phải nhón chân lên thì mới chạm được tay nắm.
Một bàn tay vươn qua đầu cô, Ôn Lê ngẩng lên thì ánh mắt chạm phải cằm của Hạ Si Lễ, anh đưa tay nhẹ nhàng kéo tay nắm cửa cuốn xuống rồi khóa lại.
Ôn Lê đi theo phía sau Hạ Si Lễ, dáng người anh cao lớn, đôi chân dài thẳng thắp, anh đút tay vào túi tản mạn thả bước ở phía trước, đi được vài bước thì anh nghiêng đầu nhìn thiếu nữ nhỏ bé ở phía sau một cái rồi vô thức bước chậm lại.
Cửa hàng trái cây cách chỗ làm của Ôn Lê không xa, chỉ cần đi bộ năm phút là đến nơi, Ôn Lê thấy ông chủ cửa hàng chuẩn bị đóng cửa thì vội vàng chạy lại chọn một quả táo vừa to vừa đỏ từ quầy hàng.
“Mua làm quà tặng phải không?” chủ cửa hàng cười hỏi.
“Hôm nay là đêm Giáng sinh, sáng giờ nhiều học sinh đến mua táo lắm, em có muốn thêm giấy gói quà không em gái?”
Ôn Lê gật đầu: “Dạ muốn ạ.”
Chủ cửa hàng đưa cho cô một xấp: “Chọn thoải mái nhé.”
Hạ Si Lễ nhìn dáng vẻ Ôn Lê tỉ mẩn chọn giấy gói thì trong lòng thoáng qua một loại cảm xúc không thể gọi tên. Lúc Ôn Lê chọn xong ngẩng đầu lên thì Hạ Si Lễ cũng như có như không dời mắt đi hướng khác.
Rời khỏi cửa hàng trái cây, Ôn Lê đưa quả táo cho Hạ Si Lễ nhưng anh không nhận, anh chỉ rũ mắt nhìn Ôn Lê, trên môi treo một nụ cười xấu xa: “Chỉ có vậy thôi à?”
Lông mi Ôn Lê khẽ động, gương mặt cô nóng lên vì ánh mắt cháy bỏng của anh, cô muốn nói nhưng lại không có cách nào mở lời mà Hạ Si Lễ cứ vậy kiên nhẫn chờ đợi cô.
Một hồi lâu sau Ôn Lê mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, cô nghiêm túc nói: “Hạ Si Lễ, hy vọng anh bình an vui vẻ, tương lai tiền đồ sáng lạn, chúc cho ngày sau anh sẽ đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất để ngắm nhìn thế gian rực rỡ nhất.”
Hạ Si Lễ nắm chặt quả táo trong tay, ánh mắt anh dừng lại người thiếu nữ thật lâu: “Còn em?”
Ôn Lê giật mình: “Em?”
“Ừ.” Hạ Si Lễ thản nhiên hỏi, “Vậy còn em? Em sẽ ở đâu?”
Ôn Lê gần như hiểu được ý anh ngay lập tức.
Anh sẽ đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất.
Vậy còn cô đứng ở đâu?
Trước khi cô mở miệng thì Hạ Si Lễ đã đáp lời thay cô: “Em cũng sẽ như vậy.”
Ôn Lê cũng sẽ có thể đứng trên đỉnh cao nhất để nhìn ngắm thế gian này.
Ôn Lê ngẩng đầu lên, mím môi hỏi anh: “Nếu không được thì sao?”
Ánh mắt Hạ Si Lễ dần tối đi, giọng điệu anh vô cùng kiên quyết: “Thì anh sẽ trói em lại, hoặc là —”
Trên gương mặt kiêu ngạo của Hạ Si Lễ chợt ánh lên ý cười dịu dàng: “Anh sẽ đồng hành cùng em.”
Trái tim Ôn Lê chấn động, trong khoảnh khắc đó như có một sợi cước căng cứng trong đầu cô đứt phựt. Trong đầu Ôn Lê đang tua đi tua lại những lời anh vừa nói, chỉ là lời nói thoáng qua của anh nhưng lại khiến lòng Ôn Lê rối rắm.
Cô không biết anh đang có ý gì.
Từng lời từng chữ anh nói ra như một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng vuốt ve rái tim Ôn Lê khiến cô cảm thấy ngứa ngáy vô cùng tận.
Cả đoạn đường tiếp theo không ai nói với ai lời nào nữa, đường phố Nam Đàn vào mùa đông yên tĩnh đến lạ, âm thanh đọng lại chỉ còn tiếng thở và tiếng bước chân của hai người họ.
“Hạ Si Lễ.” Ôn Lê cúi đầu nhìn mũi chân mình
“Anh làm thế nào để thuyết phục Trương Xuyên đưa ra đoạn video kia vậy? Sao anh ấy lại đồng ý lên TV để làm sáng tỏ mọi chuyện?”
“Có thể do anh ta tự thấy mình có lỗi chăng?” Hạ Si Lễ tung vừa hứng chơi đùa với quả táo trên tay vừa thản nhiên nói.
Ôn Lê không tin, nếu Trương Xuyên thực sự cảm thấy có lỗi, tại sao anh ta không sớm đưa ra đoạn video kia?
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Hạ Si Lễ hờ hững nhìn cô lơ đãng nói: “Dù sao thì chú Ôn và dì Triệu cũng đã được minh oan rồi, em nên vui mừng cho họ mới phải.”
Ôn Lê nhìn Hạ Si Lễ, thiếu niên trước mặt cô mang trên mình một loại nhiệt huyết và chân thành khó ai có được.
Cô cười với anh rồi gật đầu: “Ừ!”
Đi được nửa đường thì Ôn Lê bất ngờ nói: “Hạ Si Lễ.”
Hạ Si Lễ quay đầu, một bên lông mày nhướng cao nhìn cô, trông anh lúc này vừa ngổ ngáo lại vừa đẹp trai: “Sao, có chuyện gì vậy?”
Ôn Lê bước hai bước về phía anh, mũi chân cô chạm vào chân anh, cô ngẩng đầu lên, từ góc nhìn này cô có thể nhìn thấy yến hầu nam tính của anh rõ mồn một, trên đó còn có một nốt ruồi đen gợi cảm chết người.
Ôn Lê chớp mắt hỏi nhỏ: “Em… em có thể ôm anh không?”
Hạ Si Lễ sững sờ, cả người như bị đóng đinh đứng hình tại chỗ.
Vừa dứt lời thì Ôn Lê cảm thấy cả người mình nóng lên, cô tức giận tự nhéo mình một cái, sao cô lại cả gan nghĩ gì nói đó như vậy chứ.
Chợt có tiếng cười khàn khàn vang lên, tiếng cười của ai kia lững lờ trôi vào tai khiến cho trái tim Ôn Lê mềm nhũn.
“Không được.” thiếu niên nhẹ nhàng nói.
Ôn Lê ngẩng đầu lên, ánh mắt đột ngột đối mặt với tầm mắt Hạ Si Lễ.
Anh nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt anh thẳng thắn và táo bạo, mang theo chút tinh nghịch của tuổi mới lớn. Hạ Si Lễ thấy cô nhìn mình thì chỉ chầm chậm nói: “Chỉ có người phụ nữ của anh mới được chạm vào anh thôi.”
Má Ôn Lê hơi nóng lên, trong lòng cũng có chút mất mát.
Ôn Lê nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc của mình, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh cũng biết giữ mình quá nhỉ.”
Hạ Si Lễ “à” một tiếng, anh ngổ ngáo nhướng mày nhìn cô: “Ở nhà họ Hạ từ thế hệ của anh thì nụ hôn đầu và đêm đầu tiên đều phải dành cho người phụ nữ mà mình yêu thương nhất.”
Ôn Lê phản ứng không kịp với việc anh vậy mà lại thẳng thắn nói những lời này trước mặt cô, mặt dù trước đây cô đã từng nghe Lăng Tô Nhiễm kể không ít nhưng khi nghe anh chính miệng nói ra thì cảm giác quả nhiên khác hẳn.
Ôn Lê nhanh chóng dời tầm mắt, không kiềm chế được nói nhỏ: “Anh… da mặt anh dày thật.”
Hạ Si Lễ liếc thấy hai má cùng lỗ tai cô đang dần phiếm hồng một mảng thì cong môi cười rồi kéo mũ áo đội lên cho cô: “Haiz, em lại xấu hổ cái gì không biết?”
“Hỏi em đó.” anh chậm rãi hỏi lại.
Sức lực của Ôn Lê làm sao so với Hạ Si Lễ, cô bị sức lực của thiếu niên kéo một cái liền va vào lồng ngực rắn rỏi của anh. Ôn Lê nhanh chóng chỉnh lại mũ của mình để che đi gương mặt đang nóng bừng, nhỏ giọng phủ nhận: “Em không có xấu hổ, anh nhìn nhầm rồi đó.”
“Mắt anh 10/10 đó.” Hạ Si Lễ cười nhạo, “Làm sao mà nhìn nhầm được?”
Ôn Lê tức giận, không thèm để ý đến anh nữa.
Thật ra tận sâu trong đáy lòng Ôn Lê rất muốn hỏi Hạ Si Lễ rằng liệu anh có nhận ra tình cảm cô dành cho anh không?
—
Đến cửa tiểu khu nhà Ôn Lê, Hạ Si Lễ vẫn không rời đi mà theo cô lên lầu để đưa cô về tận nhà như lần trước.
Đèn hành lang chợt sáng lên, ánh sáng ấm áp chiếu rọi hành lang u ám phía trước.
Ôn Lê nhìn bóng của hai người in trên tường, bóng dáng cao lớn của Hạ Si Lễ đứng rất gần với chiếc bóng nhỏ bé của cô. Ôn Lê ngẩng đầu lên, bóng của cô trên tường cũng chuyển động theo. Một giây tiếp theo, bóng dáng của Hạ Si Lễ đột nhiên nghiêng về phía trước, hai cái bóng áp sát vào nhau, như thể đã hôn nhau.
Trái tim Ôn Lê đập mạnh, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng tay che mặt để giấu đi gương mặt đã nóng bừng.
Đưa Ôn Lê đến tầng sáu như lần trước thì Hạ Si Lễ chuẩn bị về: “ Đi đây.”
Ôn Lê bước đến bậc thang nghỉ, tay cô nắm chặt chìa khóa lấy hết can đảm nói: “Đi đường cẩn thận nha, về nhà nhắn tin cho em.”
Hạ Si Lễ ngẩng đầu nhìn cô rồi nở một nụ cười lưu manh: “Được.”
Đợi Hạ Si Lễ đi rồi thì Ôn Lê mới mở cửa, vừa vào nhà cô nghe thấy tiếng người dẫn chương trình tin tức trên TV, đây là chương trình lúc nãy cô vừa nghe ở chỗ làm thêm mà!
Tim Ôn Lê hẫng một nhịp, cô cuống cuồng không kịp cởi đã giày lao vào phòng khách thì phát hiện Tần Tú Anh đang nằm sóng soài trên sàn, cả người cô lạnh đi, giọng cô run run gọi: “Bà nội!”
Ôn Lê hoảng loạn, vội vàng gọi xe cấp cứu, cô vừa cẩn thận kiểm tra hơi thở vừa liên tục gọi: “Bà nội ơi, bà tỉnh dậy đi, con là Ôn Lê đây mà.”
Sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân, Ôn Lê theo bản năng quay đầu lại thì thấy Hạ Si Lễ đã chạy tới, vừa thấy anh thì nước mắt cô đã trào ra khỏi khóe mắt.
“Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
Ôn Lê thẩn thờ nhìn Hạ Si Lễ cẩn thận đỡ Tần Tú Anh lên ghế sofa: “Gọi rồi, không gọi được.”
Hạ Si Lễ chỉ dừng lại nửa giây rồi nói với Ôn Lê: “Giúp anh đỡ bà nội lên lưng còn em xuống đường gọi taxi đi.”
Ôn Lê nhìn Tần Tú Anh nằm bất động trên ghế sofa, cô lau nước mắt nhẹ nhàng nâng đỡ phần thân trên của bà.
Hạ Si Lễ quỳ gối trước ghế sofa, vững chãi nắm lấy chân Tần Tú Anh đưa lên lưng mình, anh đứng dậy nhìn Ôn Lê bằng ánh mắt kiên định: “Tin anh không?”
Mắt Ôn Lê vẫn đỏ hoe.
Hạ Si Lễ nhìn cô với đôi mắt đen nhánh: “Hai mươi phút thôi. Anh sẽ đưa bà nội em đến bệnh viện nhanh hơn xe cấp cứu.”
Ôn Lê nhìn anh, trong lòng vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi: “Em tin.”
“Vậy em giúp anh gọi taxi nhé.” Hạ Si Lễ nói, “Ôn Lê, em bình tĩnh lại, bà nội sẽ không sao đâu.”
Ôn Lê khóa cửa rồi chạy xuống lầu trước, Hạ Si Lễ không dám lơ là phút nào, cắn răng cõng Tần Tú Anh chạy xuống cầu thang.
Gọi taxi vào buổi tối mùa đông là không hề dễ dàng, Ôn Lê chạy dọc cả một con phố mà vẫn không thấy một chiếc xe nào, cô sợ đến độ vừa chạy vừa khóc.
Hạ Si Lễ cõng Tần Tú Anh chạy về hướng có bệnh viện, Ôn Lê chạy theo phía sau đỡ lưng Tần Tú Anh, cả ba người cứ vậy băng qua đường phố Nam Đàn giữa trời đông giá rét. Chạy mãi đến ngã tư phía trước thì bọn họ mới tìm được một chiếc xe taxi trống.
Đến bệnh viện, Tần Tú Anh lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, Ôn Lê chỉ có thể đứng ngoài cửa đợi chờ trong lo lắng như những lần nhập viện trước, chỉ khác là lần này có Hạ Si Lễ ở bên cạnh cô.
“Bà nội sẽ không sao đâu.” Hạ Si Lễ nhờ y tá lấy dùm ly giấy rồi rót đầy nước nóng đưa cho Ôn Lê, giọng anh trầm tĩnh trấn an cô: “Em đừng sợ.”
Ôn Lê cầm ly nước ấm áp nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, cô không ngờ bà nội vậy mà vẫn xem được tin tức kia.
“Tất cả là lỗi của em, nếu em cẩn thận rút dây TV và giấu nó đi trước thì có lẽ bà nội sẽ không xem tin tức kia để rồi phải phát bệnh.” Ôn Lê nghẹn ngào.
“Ôn Lê, đó không phải lỗi của em, em đừng nghĩ như vậy.”
Đợi đến Tần Tú Anh cấp cứu xong và được chuyển vào phòng bệnh để nghỉ ngơi thì Ôn Lê mới chạy đi tìm bác sĩ chữa trị chính của Tần Tú Anh: “Bác sĩ Trương, bà nội con thế nào rồi?”
Bác sĩ Trương tháo khẩu ra nói: “Bà nội con tỉnh lại rồi.”
Lúc này Ôn Lê có thể thở phào một hơi: “Cảm ơn bác sĩ Trương.”
“Bà nội bị đau tim lần này có thể là vì bà đã phải chịu đựng một loại kích thích nào đó quá lớn.”
Bác sĩ Trương do dự một chút, dù không nỡ nhưng ông vẫn phải nói: “Bà nội con có thể không chịu đựng được lâu nữa đâu.”
“Sao như vậy được!” Ôn Lê vội vàng hỏi: “Có cách nào cứu bà nội không ạ?”
Bác sĩ Trương: “Mạch máu não bị tắc nghẽn là không thể chữa trị, còn tim của bà nội con chỉ có phẫu thuật bắc cầu tim mới có thể cứu thôi. Mà con cũng biết đó, tuổi của bà nội đã cao mà loại phẫu thuật này cũng có tỉ lệ rủi ro nhất định, ngay cả khi phẫu thuật thành công cũng không ai dám bảo đảm bà nội con sẽ sống được thêm bao lâu.”
Ôn Lê ngẩng đầu, mím môi hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Trương, có thể làm phẫu thuật muộn một chút không? Bây giờ con chưa có đủ tiền.”
“Mấy chục vạn cũng không phải là con số nhỏ, huống chi con còn muốn học đại học, nếu sau này bà nội con thật sự nằm viện làm phẫu thuật thì còn đủ thứ tiền phải lo như phí kiểm tra, tiền thuốc men…nhiều không kể hết.”
Ôn Lê nhìn về phía bà nội thông qua cửa sổ phòng bệnh, Tần Tú Anh đang nằm trên giường, cô nhỏ giọng nói: “Con là do một tay bà nội nuôi lớn, con bị bệnh thì có bà nội cõng đi khám, dỗ con uống thuốc. Bà giặt giũ, cơm nước, vừa làm cha vừa làm mẹ của con. Giờ đây đến phiên bà bệnh, chỉ cần còn lại dù chỉ là một tia hy vọng mỏng manh thì con cũng không muốn từ bỏ.”
Ôn Lê nghĩ, chỉ cần bà nội có thể khỏi bệnh, sống an nhàn tuổi già, thì cho dù có phải chịu đựng thêm muôn vàn khổ ải nữa cô cũng bằng lòng.
Hạ Si Lễ bước đến đưa cho cô một túi sủi cảo và một ly đậu nành nóng: “Ăn đi.”
Ôn Lê lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Nhưng anh vẫn cương quyết nhét đồ ăn vào tay cô, Hạ Si Lễ nhẹ giọng nói: “Không ăn em làm sao có sức chăm sóc bà nội, mau ăn đi.”
Ôn Lê: “Còn anh?”
“Không đói.” Anh thản nhiên đáp.
Ôn Lê chia túi sủi cảo làm đôi, anh hai cái, cô hai cái: “Ăn cùng nhau đi.”
Hạ Si Lễ nhìn cô thật lâu rồi mới đưa tay cầm một cái sủi cảo.
Ăn xong, Ôn Lê đứng dậy chuẩn bị đi nộp tiền viện phí thì tiếng Hạ Si Lễ truyền đến bên tai: “Đừng đi, viện phí đã được thanh toán rồi.”
Ôn Lê “à” một tiếng rồi vội vàng hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy, để em trả lại anh.”
Hạ Si Lễ tặc lưỡi một tiếng, anh nói: “Không cần đâu, em giữ lại tiền đi, sau này còn nhiều thứ phải lo cho bà nội.”
Ôn Lê vẫn cảm thấy áy náy nhưng cô vừa rút tiền ra thì Hạ Si Lễ lạnh lùng nói: “Đưa cho anh thì anh sẽ vứt đi đó.”
“Ông đây không thiếu tiền, nếu em thực sự cảm thấy không thoải mái thì mời anh ăn cơm một bữa là được.”
Ôn Lê thấy thái độ kiên quyết của anh thì cũng thôi không dây dưa nữa, nhưng cô vẫn thầm nghĩ sẽ ghi lại phần tiền này vào sổ rồi sau này tìm một dịp nào đó trả lại cho anh.
Tối hôm đó, Ôn Lê phải ở lại bệnh viện chăm sóc cho bà nội, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã mười một rưỡi: “Muộn quá rồi, anh——”
Lời cô bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Hạ Si Lễ chau mày nhìn màn hình điện thoại, anh chỉ để lại một câu: “Tối nay nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Ôn Lê chưa kịp đáp lời thì Hạ Si Lễ đã nhận điện thoại và rời đi, không biết có phải ảo giác của cô không nhưng tối nay Ôn Lê luôn cảm thấy tâm trạng Hạ Si Lễ không tốt.
—
Những ngày tiếp theo, Ôn Lê xin nghỉ học để chăm sóc cho bà nội.
Tần Tú Anh đã tỉnh, Ôn Lê sợ thức ăn bên ngoài không sạch sẽ lại không đủ chất nên cô đến chợ mua thức ăn cho ba ngày, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa bệnh viện về nhà mấy lần để nấu cơm rồi mang tới cho Tần Tú Anh.
Ôn Lê ngồi trước giường bệnh, cầm muỗng múc một muỗng cháo yến mạch đưa đến bên miệng bà.
“Trời ơi, bà nội không phải không có tay, con mau đưa cho bà nội đi.” Tần Tú Anh nói.
“Để con đút cho bà nội.”
Tần Tú Anh thở dài, cuối cùng phải bất đắc dĩ mở miệng.
Ăn cơm xong Tần Tú Anh nhớ lại tin tức tối qua mà mắt đỏ hoe, Ôn Lê nắm tay bà: “Bà nội đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ ba mẹ con đã được minh oan, họ ở trên trời chắc chắn là sẽ vui lắm, bà nội phải nghĩ lạc quan lên, như vậy mới không ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Tần Tú Anh đau lòng nhìn cháu gái mình: “Bà nội biết rồi.”
“Bây giờ Lê Lê nhà ta đã lớn rồi, bắt đầu biết gạt bà nội rồi” Tần Tú Anh vuốt tóc cô.
“Mấy ngày trước không cho bà nội xem TV là do người nhà họ Đàm lại tới quấy rầy con phải không?”
Ôn Lê im lặng, một lúc sau cô mới lên tiếng:: “Bà nội, bây giờ quan trọng nhất là bà nội ăn ngon, ngủ ngon, tập thể dục nâng cao sức khỏe thôi, mấy chuyện còn lại bà nội không cần để tâm tới.”
“Vì Lê Lê của chúng ta, bà nội cũng sẽ cố gắng.”
Chiều hôm đó, Ôn Lê nhận được cuộc gọi từ Sầm Khê, cô nàng hào hứng nói: “Lê Lê, nhà họ Đàm cuối cùng cũng gặp quả báo rồi!”
Ôn Lê giật mình nhìn bà nội, cô đi ra khỏi phòng bệnh để nghe điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
” Nhà họ Đàm không những bao che chuyện của Đàm Yến Thạch mà còn để gia đình cậu gánh chịu mọi thứ, giờ đây tất cả bọn họ đều bị đưa vào cục cảnh sát để điều tra rồi, nghe nói sẽ phải ngồi tù đó.”
“Đáng ghét là Đàm Thanh vì còn là tuổi vị thành niên, phía cảnh sát cũng không thể xác định liệu anh ta có biết chuyện của ba mình hay không nên đã tha cho anh ta một lần.” Sầm Khê tức giận đập bàn.
“Nhưng mình sẽ nói cho cậu một tin vui!”
“Tin vui gì?”
Sầm Khê nói: “Đàm Thanh vì xào xáo lần này mà đã bị tước quyền ưu tiên tuyển thẳng vài đại học rồi, ha ha ha mình vui chết đi được!”
Ôn Lê nghe Sầm Khê nhắc thì mới nhớ ra hôm nay Kinh Đại và Thanh Đại đã gọi điện cho cô để chào đón cô đến học, tức là quyền ưu tiên tuyển thẳng của Ôn Lê không bị hủy.
“Sao cậu và Hạ Si Lễ cùng xin nghỉ một lúc vậy, đừng nói là cả hai bỏ trốn đi đâu đó nha?” Sầm Khê hỏi.
Ôn Lê không nói với Sầm Khê về chuyện bà nội ốm, chỉ hỏi lại: “Hạ Si Lễ cũng không đến trường sao?”
“Đúng vậy, đã mấy ngày rồi đó.” Sầm Khê nói, “Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ôn Lê nhớ lại tối hôm đó Hạ Si Lễ nhận điện thoại rồi biến mất.
“Mình cũng không biết.”
“Hả? Anh ấy không nói với cậu à?”
Ôn Lê nhíu mày: “Ừm.”
“Mình cứ tưởng anh ấy đi đâu cũng sẽ nói với cậu chứ. Thôi kệ đi không cần quan tâm anh ta làm gì. Lê Lê khi nào cậu mới đi học lại vậy, mình nhớ cậu lắm.”
Ôn Lê lấy lại tinh thần: “Ngày mai nha.”
Tần Tú Anh không muốn nằm viện, một là bà đã tỉnh táo và có thể tự chăm sóc bản thân, hai là bà thấy ở viện tốn kém nên đã đòi xuất viện từ hôm trước, Ôn Lê phải nói hết nước hết cái mới thuyết phục được bà ở lại thêm hai ngày.
Ôn Lê và Tần Tú Anh xuất viện vào buổi chiều. Về đến nhà thì Ôn Lê lại lao vào dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, tới khi tắm rửa xong về phòng ngủ thì đã là chín rưỡi tối.
Cô ngồi trước bàn, nhìn vào khung chat với Hạ Si Lễ mà thấy lòng trống rỗng.
Mấy hôm nay Hạ Si Lễ không đến trường, thỉnh thoảng anh mới hỏi vài câu về tình hình của bà nội cô.
Ôn Lê vùi đầu vào bàn suy nghĩ một lúc, không nhịn được nhắn tin hỏi anh:
【Sầm Khê nói mấy hôm nay anh không đến trường?】
【Có phải vì cuộc điện thoại đêm hôm đó không?】
Ôn Lê do dự một lúc, lại thu hồi câu sau.
Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị “Đang nhập……” thì lòng cô chợt dấy lên một dự cảm không lành.
【L: Phải quay về Kinh Bắc một chuyến.】
Hóa ra Hạ Si Lễ đã quay về Kinh Bắc.
Hạ Si Lễ lại gửi thêm một tin nhắn: 【Nhớ anh không?】
Ba từ này như một tảng đá nặng nề đánh vào lòng Ôn Lê, mặt cô lập tức nóng lên, bị anh nói trúng tim đen khiến cô hoảng loạn không biết phải trả lời thế nào.
Giây tiếp theo Hạ Si Lễ lại gửi tin nhắn tới:【Xuống đây】
Ôn Lê đứng hình tại chỗ.
Cô lập tức đứng lên, thậm chí còn quên cả mang dép đi trong nhà để chạy đến ban công đẩy cửa sổ ra, cúi đầu nhìn xuống
—
Một bóng dáng cao lớn đang dưới mái hiên khu nhà kho, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của thiếu niên.
Là Hạ Si Lễ.
“Lê Lê, sao con đi chân trần thế, không thấy lạnh à?” Bà nội nghe thấy tiếng bước chân nên lò dò đi từ phòng ngủ ra.
Mặt Ôn Lê đỏ bừng, cô mang dép bông rồi khoác hờ một cái áo lông: “Bà nội, con ra ngoài một lát.”
“Bây giờ muộn rồi mà con còn đi đâu vậy?”
Ôn Lê hoảng loạn nói lấp lửng: “Con đi mua ít đồ thôi ạ.”
“Ừ, vậy con đi nhanh về nhanh nhé.”
“Dạ con biết rồi.”
Ôn Lê chạy xuống lầu.
Cô không ngờ rằng chỉ mới giây trước Hạ Si Lễ còn nói mình ở Kinh Bắc thì ngay sau đó anh lại xuất hiện trước mặt cô như vậy.
Vừa xuống đến tầng một thì Ôn Lê đã thấy Hạ Si Lễ đứng đợi cô ở cửa.
Vài ngày không gặp, mái tóc cắt ngắn của anh dường như đã dài hơn một chút, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt sắc nét, anh đang lơ đãng dựa vào tường, tay buông tự nhiên bên người, trên cánh tay thiếu niên lộ rõ những đường gân nam tính.
Hạ Si Lễ mặc áo khoác lông cừu màu nâu đậm phối cùng quần đen làm nổi bật vóc dáng cao ráo của anh. Nghe thấy tiếng bước chân anh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng thoáng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Ôn Lê.
“Mặc ít như vậy không thấy lạnh sao?” anh hờ hững hỏi.
Ôn Lê cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình rồi thầm so sánh với Hạ Si Lễ, hai bầu má cô nóng lên chỉ hận không thể bay lên lầu thay đồ đàng hoàng rồi trở xuống.
Lúc nhận được tin nhắn của Hạ Si Lễ, vì không muốn anh đợi quá lâu nên cô không nghĩ gì nhiều, chỉ khoác vội một cái áo lông mỏng còn chưa kịp kéo khóa, bộ dáng mặc quần lông màu hồng, đi dép bông của cô ngó vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Hạ Si Lễ bước tới gần Ôn Lê, anh cúi người khiến cho hơi thở ấm áp phả lên má cô, tim Ôn Lê nhẹ hẫng một cái, cô cúi đầu nhìn bàn tay thon dài to lớn của anh đang kéo khóa áo khoác cho cô, sau lại cẩn thận kéo mũ áo đội lên đầu cô, động tác của anh gọn gàng lại tự nhiên.
“Cảm ơn… cảm ơn anh.” cô nhỏ giọng nói.
Giọng nói trầm ấm và quyến rũ của Hạ Si Lễ vang lên: “Bà nội em sao rồi?”
“Đã xuất viện rồi.” Ôn Lê ngẩng đầu, “Bà nội em biết anh đã đưa bà đến bệnh viện nên còn đang muốn gặp anh để cảm ơn đó.”
Hạ Si Lễ nhướng mày liếc cô: “Em nói gì với bà nội đó?”
Ôn Lê chăm chú nhìn mũi chân mình, giọng nói trầm ấm của anh vẫn còn quanh quẩn bên tai khiến cả người cô thấy tê dại, hàng mi xinh đẹp như cánh bướm khẽ run rẩy: “Em chỉ nói là có một người bạn vô tình ở gần đây, mà lúc đó lại không gọi được xe cứu thương, nên người bạn đó đã cõng bà nội đến bệnh viện…”
“Bạn à?” anh kéo dài giọng hỏi lại.
“Bạn gì vậy nhỉ?”
Mũ áo lông che kín gương mặt nhỏ của Ôn Lê, Hạ Si Lễ nhìn từ trên xuống thấy khuôn mặt đỏ bừng căng thẳng của cô thì không nhịn được cười, anh búng nhẹ vào trán cô.
Lực đạo vừa phải nhưng cũng khiến người ta thấy nhói một cái.
Ôn Lê đưa tay che trán, ánh mắt long lanh nhìn anh: “Anh đánh em.”
“Cái này mà gọi là đánh à?” anh nói nhẹ nhàng.
Cô chớp mắt: “Chứ không phải đánh thì là gì?”
Hạ Si Lễ nhìn cô, trên miệng treo một nụ cười tinh nghịch xấu xa: “Là thả thính đó, em không biết à?”
“Ngoan vậy sao?”
Ôn Lê không nói gì chỉ đứng yên lặng nhìn hình bóng hai người bọn họ in trên trường, đến lúc đèn trong hành lang tắt hết nhưng cả hai vẫn chỉ im lặng đứng cạnh nhau.
Họ cứ vậy lẳng lặng chờ nhau.
Một lúc lâu sau Ôn Lê lên tiếng hỏi: “Anh được tuyển thẳng vào trường nào vậy?”
Hạ Si Lễ nhướng mày nhìn cô hỏi thẳng: “Muốn đi Kinh Bắc cùng anh à?”
Tim Ôn Lê đập thình thịch: “Cái gì mà muốn đi Kinh Bắc với anh chứ, em…em…đây vốn dĩ là trường em muốn học mà.”
Tiếng cười khàn khàn trầm thấp của Hạ Si Lễ vang lên, không gian yên tĩnh của tiểu khu vào buổi tối càng khiến giọng anh trở nên quyến rũ.
Ôn Lê mím môi, trong lòng có chút bực mình với bản thân, sao cô cứ hở tí là đỏ mặt, tim đập loạn xạ mỗi khi gặp anh vậy!
“Thanh Đại.”
Đèn trên hành lang sáng lên theo giọng nói của Hạ Si Lễ.
Ánh mắt đen láy của Hạ Si Lễ dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Lê, anh nghiêm túc nói: “Ôn Lê, cùng nhau đến Thanh Đại đi.”
“Anh sẽ đợi em ở Thanh Đại.”
Ôn Lê cảm thấy như có vô số chú thỏ nhỏ đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực mình, trái tim cô giờ đây đang đập nhanh hơn bao giờ hết.
Ôn Lê nhìn anh thật lâu rồi mới nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em sẽ đến Thanh Đại.”
Khóe môi Ôn Lê cong lên thành một nụ cười rạng rỡ: “Vậy anh phải ở Thanh Đại đợi em nhé.”
Hạ Si Lễ khẽ cười: “Chưa có ai dám để ông đây phải chờ cả.”
Ánh mắt kiên định của anh nhìn thẳng vào cô: “Ôn Lê, em là người đầu tiên đó.”
“Và cũng sẽ là người cuối cùng.”
Một bàn tay vươn qua đầu cô, Ôn Lê ngẩng lên thì ánh mắt chạm phải cằm của Hạ Si Lễ, anh đưa tay nhẹ nhàng kéo tay nắm cửa cuốn xuống rồi khóa lại.
Ôn Lê đi theo phía sau Hạ Si Lễ, dáng người anh cao lớn, đôi chân dài thẳng thắp, anh đút tay vào túi tản mạn thả bước ở phía trước, đi được vài bước thì anh nghiêng đầu nhìn thiếu nữ nhỏ bé ở phía sau một cái rồi vô thức bước chậm lại.
Cửa hàng trái cây cách chỗ làm của Ôn Lê không xa, chỉ cần đi bộ năm phút là đến nơi, Ôn Lê thấy ông chủ cửa hàng chuẩn bị đóng cửa thì vội vàng chạy lại chọn một quả táo vừa to vừa đỏ từ quầy hàng.
“Mua làm quà tặng phải không?” chủ cửa hàng cười hỏi.
“Hôm nay là đêm Giáng sinh, sáng giờ nhiều học sinh đến mua táo lắm, em có muốn thêm giấy gói quà không em gái?”
Ôn Lê gật đầu: “Dạ muốn ạ.”
Chủ cửa hàng đưa cho cô một xấp: “Chọn thoải mái nhé.”
Hạ Si Lễ nhìn dáng vẻ Ôn Lê tỉ mẩn chọn giấy gói thì trong lòng thoáng qua một loại cảm xúc không thể gọi tên. Lúc Ôn Lê chọn xong ngẩng đầu lên thì Hạ Si Lễ cũng như có như không dời mắt đi hướng khác.
Rời khỏi cửa hàng trái cây, Ôn Lê đưa quả táo cho Hạ Si Lễ nhưng anh không nhận, anh chỉ rũ mắt nhìn Ôn Lê, trên môi treo một nụ cười xấu xa: “Chỉ có vậy thôi à?”
Lông mi Ôn Lê khẽ động, gương mặt cô nóng lên vì ánh mắt cháy bỏng của anh, cô muốn nói nhưng lại không có cách nào mở lời mà Hạ Si Lễ cứ vậy kiên nhẫn chờ đợi cô.
Một hồi lâu sau Ôn Lê mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, cô nghiêm túc nói: “Hạ Si Lễ, hy vọng anh bình an vui vẻ, tương lai tiền đồ sáng lạn, chúc cho ngày sau anh sẽ đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất để ngắm nhìn thế gian rực rỡ nhất.”
Hạ Si Lễ nắm chặt quả táo trong tay, ánh mắt anh dừng lại người thiếu nữ thật lâu: “Còn em?”
Ôn Lê giật mình: “Em?”
“Ừ.” Hạ Si Lễ thản nhiên hỏi, “Vậy còn em? Em sẽ ở đâu?”
Ôn Lê gần như hiểu được ý anh ngay lập tức.
Anh sẽ đứng trên đỉnh vinh quang cao nhất.
Vậy còn cô đứng ở đâu?
Trước khi cô mở miệng thì Hạ Si Lễ đã đáp lời thay cô: “Em cũng sẽ như vậy.”
Ôn Lê cũng sẽ có thể đứng trên đỉnh cao nhất để nhìn ngắm thế gian này.
Ôn Lê ngẩng đầu lên, mím môi hỏi anh: “Nếu không được thì sao?”
Ánh mắt Hạ Si Lễ dần tối đi, giọng điệu anh vô cùng kiên quyết: “Thì anh sẽ trói em lại, hoặc là —”
Trên gương mặt kiêu ngạo của Hạ Si Lễ chợt ánh lên ý cười dịu dàng: “Anh sẽ đồng hành cùng em.”
Trái tim Ôn Lê chấn động, trong khoảnh khắc đó như có một sợi cước căng cứng trong đầu cô đứt phựt. Trong đầu Ôn Lê đang tua đi tua lại những lời anh vừa nói, chỉ là lời nói thoáng qua của anh nhưng lại khiến lòng Ôn Lê rối rắm.
Cô không biết anh đang có ý gì.
Từng lời từng chữ anh nói ra như một chiếc lông vũ đang nhẹ nhàng vuốt ve rái tim Ôn Lê khiến cô cảm thấy ngứa ngáy vô cùng tận.
Cả đoạn đường tiếp theo không ai nói với ai lời nào nữa, đường phố Nam Đàn vào mùa đông yên tĩnh đến lạ, âm thanh đọng lại chỉ còn tiếng thở và tiếng bước chân của hai người họ.
“Hạ Si Lễ.” Ôn Lê cúi đầu nhìn mũi chân mình
“Anh làm thế nào để thuyết phục Trương Xuyên đưa ra đoạn video kia vậy? Sao anh ấy lại đồng ý lên TV để làm sáng tỏ mọi chuyện?”
“Có thể do anh ta tự thấy mình có lỗi chăng?” Hạ Si Lễ tung vừa hứng chơi đùa với quả táo trên tay vừa thản nhiên nói.
Ôn Lê không tin, nếu Trương Xuyên thực sự cảm thấy có lỗi, tại sao anh ta không sớm đưa ra đoạn video kia?
“Đừng nghĩ nhiều quá.” Hạ Si Lễ hờ hững nhìn cô lơ đãng nói: “Dù sao thì chú Ôn và dì Triệu cũng đã được minh oan rồi, em nên vui mừng cho họ mới phải.”
Ôn Lê nhìn Hạ Si Lễ, thiếu niên trước mặt cô mang trên mình một loại nhiệt huyết và chân thành khó ai có được.
Cô cười với anh rồi gật đầu: “Ừ!”
Đi được nửa đường thì Ôn Lê bất ngờ nói: “Hạ Si Lễ.”
Hạ Si Lễ quay đầu, một bên lông mày nhướng cao nhìn cô, trông anh lúc này vừa ngổ ngáo lại vừa đẹp trai: “Sao, có chuyện gì vậy?”
Ôn Lê bước hai bước về phía anh, mũi chân cô chạm vào chân anh, cô ngẩng đầu lên, từ góc nhìn này cô có thể nhìn thấy yến hầu nam tính của anh rõ mồn một, trên đó còn có một nốt ruồi đen gợi cảm chết người.
Ôn Lê chớp mắt hỏi nhỏ: “Em… em có thể ôm anh không?”
Hạ Si Lễ sững sờ, cả người như bị đóng đinh đứng hình tại chỗ.
Vừa dứt lời thì Ôn Lê cảm thấy cả người mình nóng lên, cô tức giận tự nhéo mình một cái, sao cô lại cả gan nghĩ gì nói đó như vậy chứ.
Chợt có tiếng cười khàn khàn vang lên, tiếng cười của ai kia lững lờ trôi vào tai khiến cho trái tim Ôn Lê mềm nhũn.
“Không được.” thiếu niên nhẹ nhàng nói.
Ôn Lê ngẩng đầu lên, ánh mắt đột ngột đối mặt với tầm mắt Hạ Si Lễ.
Anh nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt anh thẳng thắn và táo bạo, mang theo chút tinh nghịch của tuổi mới lớn. Hạ Si Lễ thấy cô nhìn mình thì chỉ chầm chậm nói: “Chỉ có người phụ nữ của anh mới được chạm vào anh thôi.”
Má Ôn Lê hơi nóng lên, trong lòng cũng có chút mất mát.
Ôn Lê nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc của mình, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh cũng biết giữ mình quá nhỉ.”
Hạ Si Lễ “à” một tiếng, anh ngổ ngáo nhướng mày nhìn cô: “Ở nhà họ Hạ từ thế hệ của anh thì nụ hôn đầu và đêm đầu tiên đều phải dành cho người phụ nữ mà mình yêu thương nhất.”
Ôn Lê phản ứng không kịp với việc anh vậy mà lại thẳng thắn nói những lời này trước mặt cô, mặt dù trước đây cô đã từng nghe Lăng Tô Nhiễm kể không ít nhưng khi nghe anh chính miệng nói ra thì cảm giác quả nhiên khác hẳn.
Ôn Lê nhanh chóng dời tầm mắt, không kiềm chế được nói nhỏ: “Anh… da mặt anh dày thật.”
Hạ Si Lễ liếc thấy hai má cùng lỗ tai cô đang dần phiếm hồng một mảng thì cong môi cười rồi kéo mũ áo đội lên cho cô: “Haiz, em lại xấu hổ cái gì không biết?”
“Hỏi em đó.” anh chậm rãi hỏi lại.
Sức lực của Ôn Lê làm sao so với Hạ Si Lễ, cô bị sức lực của thiếu niên kéo một cái liền va vào lồng ngực rắn rỏi của anh. Ôn Lê nhanh chóng chỉnh lại mũ của mình để che đi gương mặt đang nóng bừng, nhỏ giọng phủ nhận: “Em không có xấu hổ, anh nhìn nhầm rồi đó.”
“Mắt anh 10/10 đó.” Hạ Si Lễ cười nhạo, “Làm sao mà nhìn nhầm được?”
Ôn Lê tức giận, không thèm để ý đến anh nữa.
Thật ra tận sâu trong đáy lòng Ôn Lê rất muốn hỏi Hạ Si Lễ rằng liệu anh có nhận ra tình cảm cô dành cho anh không?
—
Đến cửa tiểu khu nhà Ôn Lê, Hạ Si Lễ vẫn không rời đi mà theo cô lên lầu để đưa cô về tận nhà như lần trước.
Đèn hành lang chợt sáng lên, ánh sáng ấm áp chiếu rọi hành lang u ám phía trước.
Ôn Lê nhìn bóng của hai người in trên tường, bóng dáng cao lớn của Hạ Si Lễ đứng rất gần với chiếc bóng nhỏ bé của cô. Ôn Lê ngẩng đầu lên, bóng của cô trên tường cũng chuyển động theo. Một giây tiếp theo, bóng dáng của Hạ Si Lễ đột nhiên nghiêng về phía trước, hai cái bóng áp sát vào nhau, như thể đã hôn nhau.
Trái tim Ôn Lê đập mạnh, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, dùng tay che mặt để giấu đi gương mặt đã nóng bừng.
Đưa Ôn Lê đến tầng sáu như lần trước thì Hạ Si Lễ chuẩn bị về: “ Đi đây.”
Ôn Lê bước đến bậc thang nghỉ, tay cô nắm chặt chìa khóa lấy hết can đảm nói: “Đi đường cẩn thận nha, về nhà nhắn tin cho em.”
Hạ Si Lễ ngẩng đầu nhìn cô rồi nở một nụ cười lưu manh: “Được.”
Đợi Hạ Si Lễ đi rồi thì Ôn Lê mới mở cửa, vừa vào nhà cô nghe thấy tiếng người dẫn chương trình tin tức trên TV, đây là chương trình lúc nãy cô vừa nghe ở chỗ làm thêm mà!
Tim Ôn Lê hẫng một nhịp, cô cuống cuồng không kịp cởi đã giày lao vào phòng khách thì phát hiện Tần Tú Anh đang nằm sóng soài trên sàn, cả người cô lạnh đi, giọng cô run run gọi: “Bà nội!”
Ôn Lê hoảng loạn, vội vàng gọi xe cấp cứu, cô vừa cẩn thận kiểm tra hơi thở vừa liên tục gọi: “Bà nội ơi, bà tỉnh dậy đi, con là Ôn Lê đây mà.”
Sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân, Ôn Lê theo bản năng quay đầu lại thì thấy Hạ Si Lễ đã chạy tới, vừa thấy anh thì nước mắt cô đã trào ra khỏi khóe mắt.
“Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
Ôn Lê thẩn thờ nhìn Hạ Si Lễ cẩn thận đỡ Tần Tú Anh lên ghế sofa: “Gọi rồi, không gọi được.”
Hạ Si Lễ chỉ dừng lại nửa giây rồi nói với Ôn Lê: “Giúp anh đỡ bà nội lên lưng còn em xuống đường gọi taxi đi.”
Ôn Lê nhìn Tần Tú Anh nằm bất động trên ghế sofa, cô lau nước mắt nhẹ nhàng nâng đỡ phần thân trên của bà.
Hạ Si Lễ quỳ gối trước ghế sofa, vững chãi nắm lấy chân Tần Tú Anh đưa lên lưng mình, anh đứng dậy nhìn Ôn Lê bằng ánh mắt kiên định: “Tin anh không?”
Mắt Ôn Lê vẫn đỏ hoe.
Hạ Si Lễ nhìn cô với đôi mắt đen nhánh: “Hai mươi phút thôi. Anh sẽ đưa bà nội em đến bệnh viện nhanh hơn xe cấp cứu.”
Ôn Lê nhìn anh, trong lòng vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi: “Em tin.”
“Vậy em giúp anh gọi taxi nhé.” Hạ Si Lễ nói, “Ôn Lê, em bình tĩnh lại, bà nội sẽ không sao đâu.”
Ôn Lê khóa cửa rồi chạy xuống lầu trước, Hạ Si Lễ không dám lơ là phút nào, cắn răng cõng Tần Tú Anh chạy xuống cầu thang.
Gọi taxi vào buổi tối mùa đông là không hề dễ dàng, Ôn Lê chạy dọc cả một con phố mà vẫn không thấy một chiếc xe nào, cô sợ đến độ vừa chạy vừa khóc.
Hạ Si Lễ cõng Tần Tú Anh chạy về hướng có bệnh viện, Ôn Lê chạy theo phía sau đỡ lưng Tần Tú Anh, cả ba người cứ vậy băng qua đường phố Nam Đàn giữa trời đông giá rét. Chạy mãi đến ngã tư phía trước thì bọn họ mới tìm được một chiếc xe taxi trống.
Đến bệnh viện, Tần Tú Anh lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, Ôn Lê chỉ có thể đứng ngoài cửa đợi chờ trong lo lắng như những lần nhập viện trước, chỉ khác là lần này có Hạ Si Lễ ở bên cạnh cô.
“Bà nội sẽ không sao đâu.” Hạ Si Lễ nhờ y tá lấy dùm ly giấy rồi rót đầy nước nóng đưa cho Ôn Lê, giọng anh trầm tĩnh trấn an cô: “Em đừng sợ.”
Ôn Lê cầm ly nước ấm áp nhưng trong lòng vẫn trống rỗng, cô không ngờ bà nội vậy mà vẫn xem được tin tức kia.
“Tất cả là lỗi của em, nếu em cẩn thận rút dây TV và giấu nó đi trước thì có lẽ bà nội sẽ không xem tin tức kia để rồi phải phát bệnh.” Ôn Lê nghẹn ngào.
“Ôn Lê, đó không phải lỗi của em, em đừng nghĩ như vậy.”
Đợi đến Tần Tú Anh cấp cứu xong và được chuyển vào phòng bệnh để nghỉ ngơi thì Ôn Lê mới chạy đi tìm bác sĩ chữa trị chính của Tần Tú Anh: “Bác sĩ Trương, bà nội con thế nào rồi?”
Bác sĩ Trương tháo khẩu ra nói: “Bà nội con tỉnh lại rồi.”
Lúc này Ôn Lê có thể thở phào một hơi: “Cảm ơn bác sĩ Trương.”
“Bà nội bị đau tim lần này có thể là vì bà đã phải chịu đựng một loại kích thích nào đó quá lớn.”
Bác sĩ Trương do dự một chút, dù không nỡ nhưng ông vẫn phải nói: “Bà nội con có thể không chịu đựng được lâu nữa đâu.”
“Sao như vậy được!” Ôn Lê vội vàng hỏi: “Có cách nào cứu bà nội không ạ?”
Bác sĩ Trương: “Mạch máu não bị tắc nghẽn là không thể chữa trị, còn tim của bà nội con chỉ có phẫu thuật bắc cầu tim mới có thể cứu thôi. Mà con cũng biết đó, tuổi của bà nội đã cao mà loại phẫu thuật này cũng có tỉ lệ rủi ro nhất định, ngay cả khi phẫu thuật thành công cũng không ai dám bảo đảm bà nội con sẽ sống được thêm bao lâu.”
Ôn Lê ngẩng đầu, mím môi hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Trương, có thể làm phẫu thuật muộn một chút không? Bây giờ con chưa có đủ tiền.”
“Mấy chục vạn cũng không phải là con số nhỏ, huống chi con còn muốn học đại học, nếu sau này bà nội con thật sự nằm viện làm phẫu thuật thì còn đủ thứ tiền phải lo như phí kiểm tra, tiền thuốc men…nhiều không kể hết.”
Ôn Lê nhìn về phía bà nội thông qua cửa sổ phòng bệnh, Tần Tú Anh đang nằm trên giường, cô nhỏ giọng nói: “Con là do một tay bà nội nuôi lớn, con bị bệnh thì có bà nội cõng đi khám, dỗ con uống thuốc. Bà giặt giũ, cơm nước, vừa làm cha vừa làm mẹ của con. Giờ đây đến phiên bà bệnh, chỉ cần còn lại dù chỉ là một tia hy vọng mỏng manh thì con cũng không muốn từ bỏ.”
Ôn Lê nghĩ, chỉ cần bà nội có thể khỏi bệnh, sống an nhàn tuổi già, thì cho dù có phải chịu đựng thêm muôn vàn khổ ải nữa cô cũng bằng lòng.
Hạ Si Lễ bước đến đưa cho cô một túi sủi cảo và một ly đậu nành nóng: “Ăn đi.”
Ôn Lê lắc đầu: “Không muốn ăn.”
Nhưng anh vẫn cương quyết nhét đồ ăn vào tay cô, Hạ Si Lễ nhẹ giọng nói: “Không ăn em làm sao có sức chăm sóc bà nội, mau ăn đi.”
Ôn Lê: “Còn anh?”
“Không đói.” Anh thản nhiên đáp.
Ôn Lê chia túi sủi cảo làm đôi, anh hai cái, cô hai cái: “Ăn cùng nhau đi.”
Hạ Si Lễ nhìn cô thật lâu rồi mới đưa tay cầm một cái sủi cảo.
Ăn xong, Ôn Lê đứng dậy chuẩn bị đi nộp tiền viện phí thì tiếng Hạ Si Lễ truyền đến bên tai: “Đừng đi, viện phí đã được thanh toán rồi.”
Ôn Lê “à” một tiếng rồi vội vàng hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy, để em trả lại anh.”
Hạ Si Lễ tặc lưỡi một tiếng, anh nói: “Không cần đâu, em giữ lại tiền đi, sau này còn nhiều thứ phải lo cho bà nội.”
Ôn Lê vẫn cảm thấy áy náy nhưng cô vừa rút tiền ra thì Hạ Si Lễ lạnh lùng nói: “Đưa cho anh thì anh sẽ vứt đi đó.”
“Ông đây không thiếu tiền, nếu em thực sự cảm thấy không thoải mái thì mời anh ăn cơm một bữa là được.”
Ôn Lê thấy thái độ kiên quyết của anh thì cũng thôi không dây dưa nữa, nhưng cô vẫn thầm nghĩ sẽ ghi lại phần tiền này vào sổ rồi sau này tìm một dịp nào đó trả lại cho anh.
Tối hôm đó, Ôn Lê phải ở lại bệnh viện chăm sóc cho bà nội, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã mười một rưỡi: “Muộn quá rồi, anh——”
Lời cô bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, Hạ Si Lễ chau mày nhìn màn hình điện thoại, anh chỉ để lại một câu: “Tối nay nhớ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Ôn Lê chưa kịp đáp lời thì Hạ Si Lễ đã nhận điện thoại và rời đi, không biết có phải ảo giác của cô không nhưng tối nay Ôn Lê luôn cảm thấy tâm trạng Hạ Si Lễ không tốt.
—
Những ngày tiếp theo, Ôn Lê xin nghỉ học để chăm sóc cho bà nội.
Tần Tú Anh đã tỉnh, Ôn Lê sợ thức ăn bên ngoài không sạch sẽ lại không đủ chất nên cô đến chợ mua thức ăn cho ba ngày, mỗi ngày chạy qua chạy lại giữa bệnh viện về nhà mấy lần để nấu cơm rồi mang tới cho Tần Tú Anh.
Ôn Lê ngồi trước giường bệnh, cầm muỗng múc một muỗng cháo yến mạch đưa đến bên miệng bà.
“Trời ơi, bà nội không phải không có tay, con mau đưa cho bà nội đi.” Tần Tú Anh nói.
“Để con đút cho bà nội.”
Tần Tú Anh thở dài, cuối cùng phải bất đắc dĩ mở miệng.
Ăn cơm xong Tần Tú Anh nhớ lại tin tức tối qua mà mắt đỏ hoe, Ôn Lê nắm tay bà: “Bà nội đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ ba mẹ con đã được minh oan, họ ở trên trời chắc chắn là sẽ vui lắm, bà nội phải nghĩ lạc quan lên, như vậy mới không ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Tần Tú Anh đau lòng nhìn cháu gái mình: “Bà nội biết rồi.”
“Bây giờ Lê Lê nhà ta đã lớn rồi, bắt đầu biết gạt bà nội rồi” Tần Tú Anh vuốt tóc cô.
“Mấy ngày trước không cho bà nội xem TV là do người nhà họ Đàm lại tới quấy rầy con phải không?”
Ôn Lê im lặng, một lúc sau cô mới lên tiếng:: “Bà nội, bây giờ quan trọng nhất là bà nội ăn ngon, ngủ ngon, tập thể dục nâng cao sức khỏe thôi, mấy chuyện còn lại bà nội không cần để tâm tới.”
“Vì Lê Lê của chúng ta, bà nội cũng sẽ cố gắng.”
Chiều hôm đó, Ôn Lê nhận được cuộc gọi từ Sầm Khê, cô nàng hào hứng nói: “Lê Lê, nhà họ Đàm cuối cùng cũng gặp quả báo rồi!”
Ôn Lê giật mình nhìn bà nội, cô đi ra khỏi phòng bệnh để nghe điện thoại: “Có chuyện gì vậy?”
” Nhà họ Đàm không những bao che chuyện của Đàm Yến Thạch mà còn để gia đình cậu gánh chịu mọi thứ, giờ đây tất cả bọn họ đều bị đưa vào cục cảnh sát để điều tra rồi, nghe nói sẽ phải ngồi tù đó.”
“Đáng ghét là Đàm Thanh vì còn là tuổi vị thành niên, phía cảnh sát cũng không thể xác định liệu anh ta có biết chuyện của ba mình hay không nên đã tha cho anh ta một lần.” Sầm Khê tức giận đập bàn.
“Nhưng mình sẽ nói cho cậu một tin vui!”
“Tin vui gì?”
Sầm Khê nói: “Đàm Thanh vì xào xáo lần này mà đã bị tước quyền ưu tiên tuyển thẳng vài đại học rồi, ha ha ha mình vui chết đi được!”
Ôn Lê nghe Sầm Khê nhắc thì mới nhớ ra hôm nay Kinh Đại và Thanh Đại đã gọi điện cho cô để chào đón cô đến học, tức là quyền ưu tiên tuyển thẳng của Ôn Lê không bị hủy.
“Sao cậu và Hạ Si Lễ cùng xin nghỉ một lúc vậy, đừng nói là cả hai bỏ trốn đi đâu đó nha?” Sầm Khê hỏi.
Ôn Lê không nói với Sầm Khê về chuyện bà nội ốm, chỉ hỏi lại: “Hạ Si Lễ cũng không đến trường sao?”
“Đúng vậy, đã mấy ngày rồi đó.” Sầm Khê nói, “Không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Ôn Lê nhớ lại tối hôm đó Hạ Si Lễ nhận điện thoại rồi biến mất.
“Mình cũng không biết.”
“Hả? Anh ấy không nói với cậu à?”
Ôn Lê nhíu mày: “Ừm.”
“Mình cứ tưởng anh ấy đi đâu cũng sẽ nói với cậu chứ. Thôi kệ đi không cần quan tâm anh ta làm gì. Lê Lê khi nào cậu mới đi học lại vậy, mình nhớ cậu lắm.”
Ôn Lê lấy lại tinh thần: “Ngày mai nha.”
Tần Tú Anh không muốn nằm viện, một là bà đã tỉnh táo và có thể tự chăm sóc bản thân, hai là bà thấy ở viện tốn kém nên đã đòi xuất viện từ hôm trước, Ôn Lê phải nói hết nước hết cái mới thuyết phục được bà ở lại thêm hai ngày.
Ôn Lê và Tần Tú Anh xuất viện vào buổi chiều. Về đến nhà thì Ôn Lê lại lao vào dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, tới khi tắm rửa xong về phòng ngủ thì đã là chín rưỡi tối.
Cô ngồi trước bàn, nhìn vào khung chat với Hạ Si Lễ mà thấy lòng trống rỗng.
Mấy hôm nay Hạ Si Lễ không đến trường, thỉnh thoảng anh mới hỏi vài câu về tình hình của bà nội cô.
Ôn Lê vùi đầu vào bàn suy nghĩ một lúc, không nhịn được nhắn tin hỏi anh:
【Sầm Khê nói mấy hôm nay anh không đến trường?】
【Có phải vì cuộc điện thoại đêm hôm đó không?】
Ôn Lê do dự một lúc, lại thu hồi câu sau.
Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị “Đang nhập……” thì lòng cô chợt dấy lên một dự cảm không lành.
【L: Phải quay về Kinh Bắc một chuyến.】
Hóa ra Hạ Si Lễ đã quay về Kinh Bắc.
Hạ Si Lễ lại gửi thêm một tin nhắn: 【Nhớ anh không?】
Ba từ này như một tảng đá nặng nề đánh vào lòng Ôn Lê, mặt cô lập tức nóng lên, bị anh nói trúng tim đen khiến cô hoảng loạn không biết phải trả lời thế nào.
Giây tiếp theo Hạ Si Lễ lại gửi tin nhắn tới:【Xuống đây】
Ôn Lê đứng hình tại chỗ.
Cô lập tức đứng lên, thậm chí còn quên cả mang dép đi trong nhà để chạy đến ban công đẩy cửa sổ ra, cúi đầu nhìn xuống
—
Một bóng dáng cao lớn đang dưới mái hiên khu nhà kho, ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của thiếu niên.
Là Hạ Si Lễ.
“Lê Lê, sao con đi chân trần thế, không thấy lạnh à?” Bà nội nghe thấy tiếng bước chân nên lò dò đi từ phòng ngủ ra.
Mặt Ôn Lê đỏ bừng, cô mang dép bông rồi khoác hờ một cái áo lông: “Bà nội, con ra ngoài một lát.”
“Bây giờ muộn rồi mà con còn đi đâu vậy?”
Ôn Lê hoảng loạn nói lấp lửng: “Con đi mua ít đồ thôi ạ.”
“Ừ, vậy con đi nhanh về nhanh nhé.”
“Dạ con biết rồi.”
Ôn Lê chạy xuống lầu.
Cô không ngờ rằng chỉ mới giây trước Hạ Si Lễ còn nói mình ở Kinh Bắc thì ngay sau đó anh lại xuất hiện trước mặt cô như vậy.
Vừa xuống đến tầng một thì Ôn Lê đã thấy Hạ Si Lễ đứng đợi cô ở cửa.
Vài ngày không gặp, mái tóc cắt ngắn của anh dường như đã dài hơn một chút, đôi mắt đen láy trên khuôn mặt sắc nét, anh đang lơ đãng dựa vào tường, tay buông tự nhiên bên người, trên cánh tay thiếu niên lộ rõ những đường gân nam tính.
Hạ Si Lễ mặc áo khoác lông cừu màu nâu đậm phối cùng quần đen làm nổi bật vóc dáng cao ráo của anh. Nghe thấy tiếng bước chân anh liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng thoáng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Ôn Lê.
“Mặc ít như vậy không thấy lạnh sao?” anh hờ hững hỏi.
Ôn Lê cúi đầu nhìn lại bộ dạng của mình rồi thầm so sánh với Hạ Si Lễ, hai bầu má cô nóng lên chỉ hận không thể bay lên lầu thay đồ đàng hoàng rồi trở xuống.
Lúc nhận được tin nhắn của Hạ Si Lễ, vì không muốn anh đợi quá lâu nên cô không nghĩ gì nhiều, chỉ khoác vội một cái áo lông mỏng còn chưa kịp kéo khóa, bộ dáng mặc quần lông màu hồng, đi dép bông của cô ngó vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Hạ Si Lễ bước tới gần Ôn Lê, anh cúi người khiến cho hơi thở ấm áp phả lên má cô, tim Ôn Lê nhẹ hẫng một cái, cô cúi đầu nhìn bàn tay thon dài to lớn của anh đang kéo khóa áo khoác cho cô, sau lại cẩn thận kéo mũ áo đội lên đầu cô, động tác của anh gọn gàng lại tự nhiên.
“Cảm ơn… cảm ơn anh.” cô nhỏ giọng nói.
Giọng nói trầm ấm và quyến rũ của Hạ Si Lễ vang lên: “Bà nội em sao rồi?”
“Đã xuất viện rồi.” Ôn Lê ngẩng đầu, “Bà nội em biết anh đã đưa bà đến bệnh viện nên còn đang muốn gặp anh để cảm ơn đó.”
Hạ Si Lễ nhướng mày liếc cô: “Em nói gì với bà nội đó?”
Ôn Lê chăm chú nhìn mũi chân mình, giọng nói trầm ấm của anh vẫn còn quanh quẩn bên tai khiến cả người cô thấy tê dại, hàng mi xinh đẹp như cánh bướm khẽ run rẩy: “Em chỉ nói là có một người bạn vô tình ở gần đây, mà lúc đó lại không gọi được xe cứu thương, nên người bạn đó đã cõng bà nội đến bệnh viện…”
“Bạn à?” anh kéo dài giọng hỏi lại.
“Bạn gì vậy nhỉ?”
Mũ áo lông che kín gương mặt nhỏ của Ôn Lê, Hạ Si Lễ nhìn từ trên xuống thấy khuôn mặt đỏ bừng căng thẳng của cô thì không nhịn được cười, anh búng nhẹ vào trán cô.
Lực đạo vừa phải nhưng cũng khiến người ta thấy nhói một cái.
Ôn Lê đưa tay che trán, ánh mắt long lanh nhìn anh: “Anh đánh em.”
“Cái này mà gọi là đánh à?” anh nói nhẹ nhàng.
Cô chớp mắt: “Chứ không phải đánh thì là gì?”
Hạ Si Lễ nhìn cô, trên miệng treo một nụ cười tinh nghịch xấu xa: “Là thả thính đó, em không biết à?”
“Ngoan vậy sao?”
Ôn Lê không nói gì chỉ đứng yên lặng nhìn hình bóng hai người bọn họ in trên trường, đến lúc đèn trong hành lang tắt hết nhưng cả hai vẫn chỉ im lặng đứng cạnh nhau.
Họ cứ vậy lẳng lặng chờ nhau.
Một lúc lâu sau Ôn Lê lên tiếng hỏi: “Anh được tuyển thẳng vào trường nào vậy?”
Hạ Si Lễ nhướng mày nhìn cô hỏi thẳng: “Muốn đi Kinh Bắc cùng anh à?”
Tim Ôn Lê đập thình thịch: “Cái gì mà muốn đi Kinh Bắc với anh chứ, em…em…đây vốn dĩ là trường em muốn học mà.”
Tiếng cười khàn khàn trầm thấp của Hạ Si Lễ vang lên, không gian yên tĩnh của tiểu khu vào buổi tối càng khiến giọng anh trở nên quyến rũ.
Ôn Lê mím môi, trong lòng có chút bực mình với bản thân, sao cô cứ hở tí là đỏ mặt, tim đập loạn xạ mỗi khi gặp anh vậy!
“Thanh Đại.”
Đèn trên hành lang sáng lên theo giọng nói của Hạ Si Lễ.
Ánh mắt đen láy của Hạ Si Lễ dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Lê, anh nghiêm túc nói: “Ôn Lê, cùng nhau đến Thanh Đại đi.”
“Anh sẽ đợi em ở Thanh Đại.”
Ôn Lê cảm thấy như có vô số chú thỏ nhỏ đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực mình, trái tim cô giờ đây đang đập nhanh hơn bao giờ hết.
Ôn Lê nhìn anh thật lâu rồi mới nhẹ nhàng gật đầu: “Được, em sẽ đến Thanh Đại.”
Khóe môi Ôn Lê cong lên thành một nụ cười rạng rỡ: “Vậy anh phải ở Thanh Đại đợi em nhé.”
Hạ Si Lễ khẽ cười: “Chưa có ai dám để ông đây phải chờ cả.”
Ánh mắt kiên định của anh nhìn thẳng vào cô: “Ôn Lê, em là người đầu tiên đó.”
“Và cũng sẽ là người cuối cùng.”