Chìm Trong Nồng Cháy - Trang 2
Chương 6
Tô Hoài theo Hoắc Văn Hứa ngồi vào trong xe, xe vững vàng chạy ra ngoài.
Tô Hoài lẳng lặng ngồi ở chỗ ghế sau, nhìn hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ đang nhanh chóng lùi về phía sau, mặc dù không biết xe này đi nơi nào, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bình tĩnh dị thường.
"Không sợ tôi đem em đi bán à?" Hoắc Văn Hứa cúi đầu đánh chữ trên điện thoại di động, thuận miệng hỏi một câu.
Hồi lâu không nghe thấy âm thanh, Hoắc Văn Hứa ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy khóe miệng Tô Hoài đang mỉm cười: "Nếu sợ thì tôi đã không lên xe rồi."
Hoắc Văn Hứa nhớ đến đêm mưa kia, dáng vẻ cô không chút do dự bảo vệ anh, vừa hoảng sợ lại vừa dũng cảm.
Hoắc Văn Hứa nhướng mày.
Hoắc Văn Hứa đưa Tô Hoài tới một tiểu khu không mới cũng không cũ, tên tiểu khu là Mãn Đình Phương.
Bên trong tiểu khu có không ít nhà ở, dưới sự quản lý nghiêm ngặt của khu vực nội thành hiện tại, trên con đường này lại có rất nhiều sạp bán đồ, nhưng chính vì vậy mà có thêm rất nhiều khói lửa hơn.
Vào trong tiểu khu, đi qua từng hàng xe điện, hai người đi vào tòa nhà số ba, bấm thang máy lên lầu năm.
"Vào đi." Hoắc Văn Hứa đẩy cửa nhà, là người đầu tiên bước vào.
Tô Hoài có chút hiếu kỳ đi theo phía sau, vừa vào cửa, đã nhìn thấy trên bức tường đối diện cửa nhà có treo khung bóng rổ, giữa khung bóng rổ có để một trái bóng, trái bóng kia thậm chí còn không rơi xuống.
Nhà không lớn, có hai phòng ngủ và hai phòng khách, cách bài trí cũng rất đơn giản, nhưng đồ vật bên trong không ít, chỉ cần nhìn thoáng qua Tô Hoài đã nhìn thấy máy chơi game, máy bay không người lái và ô tô điều khiển từ xa.
Trên ghế sô pha còn ném mấy bộ quần áo nam xốc xếch, nhìn giống như đồng phục học sinh.
Đây là một ngôi nhà của một chàng trai và thường xuyên có người đến ở.
"Trước kia lúc tôi đi học, buổi trưa sẽ đến đây để nghỉ trưa." Hoắc Văn Hứa tựa vào cánh cửa ban công, chỉ ra bên ngoài, "Cách một con đường chính là Nhất Trung."
Nhất Trung là trường trung học công lập tốt nhất của Thành phố Vân, Tô Hoài dự thi chính là Nhất Trung, thành tích của cô luôn rất ổn định, thi đậu Nhất Trung là không có vấn đề.
"Anh cũng học Nhất Trung sao?"
"Không." Ngón tay của Hoắc Văn Hứa di chuyển một chút, "Tôi học Thịnh Hoa bên cạnh nó."
Tô Hoài "À" một tiếng, Thịnh Hoa là trường trung học tư nhân, còn được gọi là trường học quý tộc, chỉ có những người giàu có và học giỏi mới có thể vào học.
"Em muốn đến Thịnh Hoa à? Cũng được." Hoắc Văn Hứa nói, "Tôi có thể giúp em."
"Không không không." Tô Hoài vội xua tay, "Không cần, tôi học Nhất Trung đã rất tốt rồi."
Hoắc Văn Hứa ngồi xuống ghế sô pha, hai chân tự nhiên vắt chéo trên bàn uống trà nhỏ: "Sau này em ở chỗ này đi, những chuyện khác tôi sẽ giải quyết thay em, coi như là trả ơn cứu mạng của em."
"Ơn cứu mạng?" Tô Hoài có chút khó hiểu, "Ơn cứu mạng gì?"
"Nếu không có em giúp tôi ngăn cản lần kia, hiện tại có lẽ tôi đã..." Hoắc Văn Hứa nhún vai một cái, "Cho nên là em cứu tôi."
"Không." Tô Hoài lắc đầu, nói từng câu từng chữ, "Là anh cứu tôi, nếu không phải vì tôi, anh sẽ không phải mạo hiểm."
"Em... Thôi vậy." Phân tích chuyện này không có ý nghĩa gì cả, nếu cô không gặp nguy hiểm, anh quả thật sẽ không mạo hiểm đi cứu cô, nhưng nếu không cứu cô, anh cũng sẽ cứu người khác.
Cứu người là trách nhiệm của đội cứu hộ, mặc dù người được cứu có chút tổn thương tự ái, nhưng cũng phải mang lòng biết ơn.
Hoắc Văn Hứa lấy điện thoại ra: "Thêm WeChat đi."
Hai người thêm WeChat của nhau xong, Hoắc Văn Hứa chuyển năm ngàn tệ cho Tô Hoài.
Tô Hoài há miệng, Hoắc Văn Hứa cũng không ngẩng đầu mà nói: "Cầm trước đi, coi như là tôi cho em mượn."
"Cảm ơn anh, Hoắc Văn Hứa." Tô Hoài nhẹ giọng nói.
"Được rồi, em thu thập một chút đi, ừm..." Hoắc Văn Hứa nhìn vòng quanh, "Tôi sống có chút bừa bộn... Trong phòng ngủ có chăn ga giường, em tự thay đi, đồ đạc của tôi ngày nào đó sẽ tìm người ta đến dọn đi hết, em chịu khó ở trước nhé."
"Được, tôi sẽ không tuỳ ý chạm vào." Tô Hoài nói.
"Không sao, cũng không phải là đồ quý giá gì." Hoắc Văn Hứa nhìn điện thoại di động, "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Hoắc Văn Hứa xoay người đi ra cửa, đi hai bước thì quay đầu dặn dò: "Sách hướng dẫn sử dụng khóa vân tay ở trong ngăn kéo, đổi mật mã đi."
Tô Hoài: "Không..."
"Phải đổi." Hoắc Văn Hứa nói, "Không chỉ một người biết mật mã chỗ này của tôi."
"À..."
"Được rồi, có việc thì nhắn cho tôi trên WeChat, tôi đi trước."
Lần này Hoắc Văn Hứa thật sự đi, Tô Hoài đứng trên ban công nhìn xuống, độ cao của lầu năm không quá cao, thậm chí có thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của một người, cô nhìn thấy anh cầm điện thoại di động gọi điện thoại, khoé miệng của anh nhếch lên, sau đó anh ngẩng đầu nhìn sang đây.
Tô Hoài vô thức lùi một bước, đụng vào kệ hoa trên ban công, trái tim đập thình thịch.
Trên kệ hoa trồng rất nhiều hoa, phần lớn đều nửa chết nửa sống, có thể thấy thường ngày chủ nhân không hề để ý đến chúng, Tô Hoài lấy nước tưới hoa.
Nhìn dòng nước trong suốt chảy vào chậu hoa, chìm vào bùn đất, Tô Hoài mới có một chút cảm giác chân thật.
Hoắc Văn Hứa thật sự lại cứu cô một lần nữa, không chỉ như vậy, anh còn mang cô rời khỏi nhà họ Tô, hiện tại, không gian dưới chân chính là nơi sau này cô sẽ sống.
Chuyện không chân thật giống như một giấc mơ như vậy, nhưng Tô Hoài cảm thấy thực tế và kiên định, bởi vì người kia là Hoắc Văn Hứa.
Sau khi ổn định lại, Tô Hoài mới cảm thấy cơn đau nhức dưới chân của mình, hôm nay cô đi bộ quá nhiều, vẫn luôn nhẫn nhịn.
Cởi tất ra, mắt cá chân đã sưng lên, thê thảm không nỡ nhìn, nhưng Tô Hoài không nhịn được cong khóe môi cười, đau đớn cũng có thể khiến cho một chuyện càng trở nên ghi lòng tạc dạ.
Tô Hoài nghỉ ngơi một lát, chuông cửa vang lên, Tô Hoài nhảy tới cạnh cửa, nhìn từ mắt mèo, là người giao hàng.
Tô Hoài mở cửa, người giao hàng đưa hai cái túi lớn cho cô.
"Tôi không mua đồ, có phải gửi nhầm rồi không?" Tô Hoài hỏi.
"Có phải là khách hàng đuôi số 8866 không?"
8866?
Là Hoắc Văn Hứa.
Tô Hoài xách hai cái túi quay lại bên trong căn phòng rồi mở ra, một túi là các loại thuốc dán, còn có thuốc xịt, trong cái túi khác là một cái thùng ngâm chân, còn có các dược liệu thuốc bắc ngâm chân.
Tô Hoài không ngờ Hoắc Văn Hứa trông có vẻ lạnh lùng, mà còn cẩn thận như vậy.
Tô Hoài cầm điện thoại di động lên, mở WeChat của Hoắc Văn Hứa.
Ảnh đại diện WeChat của Hoắc Văn Hứa là một tấm hình hoạt hình mặc quần áo cứu hộ màu xanh đậm, có vẻ như nó được thiết kế đặc biệt, mặt mày cũng rất giống anh.
Tô Hoài bấm vào ảnh đại diện rồi lưu lại, sau đó gửi tin nhắn cho anh: Đã nhận được đồ rồi, cảm ơn.
Mười phút sau, Hoắc Văn Hứa nhắn lại một dấu chấm cho Tô Hoài.
Tô Hoài lẳng lặng ngồi ở chỗ ghế sau, nhìn hoa cỏ cây cối ngoài cửa sổ đang nhanh chóng lùi về phía sau, mặc dù không biết xe này đi nơi nào, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy bình tĩnh dị thường.
"Không sợ tôi đem em đi bán à?" Hoắc Văn Hứa cúi đầu đánh chữ trên điện thoại di động, thuận miệng hỏi một câu.
Hồi lâu không nghe thấy âm thanh, Hoắc Văn Hứa ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy khóe miệng Tô Hoài đang mỉm cười: "Nếu sợ thì tôi đã không lên xe rồi."
Hoắc Văn Hứa nhớ đến đêm mưa kia, dáng vẻ cô không chút do dự bảo vệ anh, vừa hoảng sợ lại vừa dũng cảm.
Hoắc Văn Hứa nhướng mày.
Hoắc Văn Hứa đưa Tô Hoài tới một tiểu khu không mới cũng không cũ, tên tiểu khu là Mãn Đình Phương.
Bên trong tiểu khu có không ít nhà ở, dưới sự quản lý nghiêm ngặt của khu vực nội thành hiện tại, trên con đường này lại có rất nhiều sạp bán đồ, nhưng chính vì vậy mà có thêm rất nhiều khói lửa hơn.
Vào trong tiểu khu, đi qua từng hàng xe điện, hai người đi vào tòa nhà số ba, bấm thang máy lên lầu năm.
"Vào đi." Hoắc Văn Hứa đẩy cửa nhà, là người đầu tiên bước vào.
Tô Hoài có chút hiếu kỳ đi theo phía sau, vừa vào cửa, đã nhìn thấy trên bức tường đối diện cửa nhà có treo khung bóng rổ, giữa khung bóng rổ có để một trái bóng, trái bóng kia thậm chí còn không rơi xuống.
Nhà không lớn, có hai phòng ngủ và hai phòng khách, cách bài trí cũng rất đơn giản, nhưng đồ vật bên trong không ít, chỉ cần nhìn thoáng qua Tô Hoài đã nhìn thấy máy chơi game, máy bay không người lái và ô tô điều khiển từ xa.
Trên ghế sô pha còn ném mấy bộ quần áo nam xốc xếch, nhìn giống như đồng phục học sinh.
Đây là một ngôi nhà của một chàng trai và thường xuyên có người đến ở.
"Trước kia lúc tôi đi học, buổi trưa sẽ đến đây để nghỉ trưa." Hoắc Văn Hứa tựa vào cánh cửa ban công, chỉ ra bên ngoài, "Cách một con đường chính là Nhất Trung."
Nhất Trung là trường trung học công lập tốt nhất của Thành phố Vân, Tô Hoài dự thi chính là Nhất Trung, thành tích của cô luôn rất ổn định, thi đậu Nhất Trung là không có vấn đề.
"Anh cũng học Nhất Trung sao?"
"Không." Ngón tay của Hoắc Văn Hứa di chuyển một chút, "Tôi học Thịnh Hoa bên cạnh nó."
Tô Hoài "À" một tiếng, Thịnh Hoa là trường trung học tư nhân, còn được gọi là trường học quý tộc, chỉ có những người giàu có và học giỏi mới có thể vào học.
"Em muốn đến Thịnh Hoa à? Cũng được." Hoắc Văn Hứa nói, "Tôi có thể giúp em."
"Không không không." Tô Hoài vội xua tay, "Không cần, tôi học Nhất Trung đã rất tốt rồi."
Hoắc Văn Hứa ngồi xuống ghế sô pha, hai chân tự nhiên vắt chéo trên bàn uống trà nhỏ: "Sau này em ở chỗ này đi, những chuyện khác tôi sẽ giải quyết thay em, coi như là trả ơn cứu mạng của em."
"Ơn cứu mạng?" Tô Hoài có chút khó hiểu, "Ơn cứu mạng gì?"
"Nếu không có em giúp tôi ngăn cản lần kia, hiện tại có lẽ tôi đã..." Hoắc Văn Hứa nhún vai một cái, "Cho nên là em cứu tôi."
"Không." Tô Hoài lắc đầu, nói từng câu từng chữ, "Là anh cứu tôi, nếu không phải vì tôi, anh sẽ không phải mạo hiểm."
"Em... Thôi vậy." Phân tích chuyện này không có ý nghĩa gì cả, nếu cô không gặp nguy hiểm, anh quả thật sẽ không mạo hiểm đi cứu cô, nhưng nếu không cứu cô, anh cũng sẽ cứu người khác.
Cứu người là trách nhiệm của đội cứu hộ, mặc dù người được cứu có chút tổn thương tự ái, nhưng cũng phải mang lòng biết ơn.
Hoắc Văn Hứa lấy điện thoại ra: "Thêm WeChat đi."
Hai người thêm WeChat của nhau xong, Hoắc Văn Hứa chuyển năm ngàn tệ cho Tô Hoài.
Tô Hoài há miệng, Hoắc Văn Hứa cũng không ngẩng đầu mà nói: "Cầm trước đi, coi như là tôi cho em mượn."
"Cảm ơn anh, Hoắc Văn Hứa." Tô Hoài nhẹ giọng nói.
"Được rồi, em thu thập một chút đi, ừm..." Hoắc Văn Hứa nhìn vòng quanh, "Tôi sống có chút bừa bộn... Trong phòng ngủ có chăn ga giường, em tự thay đi, đồ đạc của tôi ngày nào đó sẽ tìm người ta đến dọn đi hết, em chịu khó ở trước nhé."
"Được, tôi sẽ không tuỳ ý chạm vào." Tô Hoài nói.
"Không sao, cũng không phải là đồ quý giá gì." Hoắc Văn Hứa nhìn điện thoại di động, "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Hoắc Văn Hứa xoay người đi ra cửa, đi hai bước thì quay đầu dặn dò: "Sách hướng dẫn sử dụng khóa vân tay ở trong ngăn kéo, đổi mật mã đi."
Tô Hoài: "Không..."
"Phải đổi." Hoắc Văn Hứa nói, "Không chỉ một người biết mật mã chỗ này của tôi."
"À..."
"Được rồi, có việc thì nhắn cho tôi trên WeChat, tôi đi trước."
Lần này Hoắc Văn Hứa thật sự đi, Tô Hoài đứng trên ban công nhìn xuống, độ cao của lầu năm không quá cao, thậm chí có thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt của một người, cô nhìn thấy anh cầm điện thoại di động gọi điện thoại, khoé miệng của anh nhếch lên, sau đó anh ngẩng đầu nhìn sang đây.
Tô Hoài vô thức lùi một bước, đụng vào kệ hoa trên ban công, trái tim đập thình thịch.
Trên kệ hoa trồng rất nhiều hoa, phần lớn đều nửa chết nửa sống, có thể thấy thường ngày chủ nhân không hề để ý đến chúng, Tô Hoài lấy nước tưới hoa.
Nhìn dòng nước trong suốt chảy vào chậu hoa, chìm vào bùn đất, Tô Hoài mới có một chút cảm giác chân thật.
Hoắc Văn Hứa thật sự lại cứu cô một lần nữa, không chỉ như vậy, anh còn mang cô rời khỏi nhà họ Tô, hiện tại, không gian dưới chân chính là nơi sau này cô sẽ sống.
Chuyện không chân thật giống như một giấc mơ như vậy, nhưng Tô Hoài cảm thấy thực tế và kiên định, bởi vì người kia là Hoắc Văn Hứa.
Sau khi ổn định lại, Tô Hoài mới cảm thấy cơn đau nhức dưới chân của mình, hôm nay cô đi bộ quá nhiều, vẫn luôn nhẫn nhịn.
Cởi tất ra, mắt cá chân đã sưng lên, thê thảm không nỡ nhìn, nhưng Tô Hoài không nhịn được cong khóe môi cười, đau đớn cũng có thể khiến cho một chuyện càng trở nên ghi lòng tạc dạ.
Tô Hoài nghỉ ngơi một lát, chuông cửa vang lên, Tô Hoài nhảy tới cạnh cửa, nhìn từ mắt mèo, là người giao hàng.
Tô Hoài mở cửa, người giao hàng đưa hai cái túi lớn cho cô.
"Tôi không mua đồ, có phải gửi nhầm rồi không?" Tô Hoài hỏi.
"Có phải là khách hàng đuôi số 8866 không?"
8866?
Là Hoắc Văn Hứa.
Tô Hoài xách hai cái túi quay lại bên trong căn phòng rồi mở ra, một túi là các loại thuốc dán, còn có thuốc xịt, trong cái túi khác là một cái thùng ngâm chân, còn có các dược liệu thuốc bắc ngâm chân.
Tô Hoài không ngờ Hoắc Văn Hứa trông có vẻ lạnh lùng, mà còn cẩn thận như vậy.
Tô Hoài cầm điện thoại di động lên, mở WeChat của Hoắc Văn Hứa.
Ảnh đại diện WeChat của Hoắc Văn Hứa là một tấm hình hoạt hình mặc quần áo cứu hộ màu xanh đậm, có vẻ như nó được thiết kế đặc biệt, mặt mày cũng rất giống anh.
Tô Hoài bấm vào ảnh đại diện rồi lưu lại, sau đó gửi tin nhắn cho anh: Đã nhận được đồ rồi, cảm ơn.
Mười phút sau, Hoắc Văn Hứa nhắn lại một dấu chấm cho Tô Hoài.