Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường
Chương 67: Ngoại truyện 2 (Hoàn toàn văn)
Ngoại truyện 2
Mặt mày Kì Du Dương giãn ra, nắm tay cô: “Về không?”
Thi Tiểu Vận dùng ngón tay vuốt vuốt mép cốc: “Không ở lại chơi thêm một lát nữa à, ngày mai anh là người đàn ông đã kết hôn rồi đấy?”
Kì Du Dương dựa lưng vào ghế, lắc đầu thản nhiên nói: “Không thú vị.”
Thi Tiểu Vận đứng dậy, Kì Du Dương lấy áo khoác của cô đặt trên ghế đưa cho cô mặc vào. Sau đó một tay anh ôm eo cô, hai người đi ra ngoài quán ăn đêm.
Nhiệt độ bên ngoài có hơi thấp, Thi Tiểu Vận theo thói quen nép vào lồng ngực của Kì Du Dương né tránh. Cô mặc váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài. Kì Du Dương giơ tay sờ đùi của cô: “Lạnh à?”
Thi Tiểu Vận vâng một tiếng.
Kì Du Dương cởi áo khoác tây trang, quấn quanh hông cô, ít nhiều có thể ngăn cản được gió lạnh. Thi Tiểu Vận cúi đầu nhìn, nói: “Như vậy có hơi kỳ không?”
Một tay Kì Du Dương nhét trong túi quần: “Không lạnh là được.”
Hai người đều uống rượu nên đứng ở ven đường chờ xe tới. Thi Tiểu Vận ôm thắt lưng anh, ngẩng đầu hỏi: “Anh có cảm thấy cảnh tưởng này rất quen thuộc không?”
Kì Du Dương hiểu ý cười cười: “Vậy lát nữa về nhà làm không?”
Thi Tiểu Vận kiễng chân, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói một câu, Kì Du Dương híp mắt nhìn cô: “Thật không?”
Thi Tiểu Vận đỏ mặt gật đầu.
Kì Du Dương lấy điện thoại ra xem ứng dụng đặt xe, xe hai người đặt còn cách tận 2km nữa, anh chậc một tiếng, nửa thật nửa giả nói: “Sao xe vẫn còn chưa tới, hay là đổi chiếc khác?”
Thi Tiểu Vận cong môi, giơ tay đánh vào cánh tay anh, oán trách nói: “Vội gì chứ?”
Kì Du Dương châm một điếu thuốc: “Sao tự nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?”
“Chuẩn bị quà cho chồng của em.”
Kì Du Dương hút thuốc, đứng cách xa cô một chút: “Quà này anh rất thích, cảm ơn vợ anh.”
Thi Tiểu Vận ôm cánh tay anh: “Cho em một hơi.”
Kì Du Dương giơ ngón đang kẹp điếu thuốc đưa tới bên miệng cô. Cô cắn nhẹ đầu thuốc bằng đôi môi tô son, hút một hơi. Lúc Kì Du Dương lấy lại điếu thuốc, đầu điếu thuốc dính son của cô nhưng anh không ghét bỏ mà lập tức đưa vào miệng.
Thi Tiểu Vận cố ý thổi khói lên mặt anh, sau đó giả vờ muốn chạy trốn. Kì Du Dương nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: “Muốn ăn đòn hả?”
“Học thói hư rồi hả?” Trong mắt Kì Du Dương hiện ra nụ cười mờ nhạt, “Về nhà xử em.”
“Đang chờ nè.”
Hai người nói chuyện, lại đợi thêm hai phút xe bọn họ đặt mới chậm rãi chạy đến. Kì Du Dương mở cửa ghế sau bảo Thi Tiểu Vận lên xe trước. Hai người ở bên nhau hơn bốn năm anh vẫn duy trì thói quen này.
Thi Tiểu Vận ngồi lên ghế, cởi áo khoác tây trang buộc ở bên hông ra đưa cho Kì Du Dương, Kì Du Dương không cầm, anh nhìn đùi cô rồi hất cằm, nói: “Che vào.”
Váy liền thân của cô có hơi ngắn nên lúc ngồi váy bị co lên, lộ ra đùi của cô. Thi Tiểu Vận mở áo khoác tây trang của anh ra che lên đùi. Cô cầm điện thoại lên xem, Chu Sảng gửi tin nhắn hỏi cô đi đâu rồi?
Thi Tiểu Vận trả lời lại: Tớ với Kì Du Dương đi trước đây.
Chu Sảng gửi một biểu tượng cảm xúc xem thường.
Bốn mươi phút sau xe dừng ở dưới cổng tiểu khu. Hai người xuống xe, tâm trạng của Thi Tiểu Vận có hơi kích động. Kì Du Dương kéo tay cô đi vào thẳng thang máy.
Số tầng trên bảng điện tử từ từ nhảy lên, tới tầng mười bảy, cửa thang máy ting một tiếng mở ra.
Hai người đi ra ngoài rồi vào nhà. Kì Du Dương liền đè cô lên cánh cửa, ngón tay anh trượt xuống eo cô. Thi Tiểu Vận ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Chiếc váy màu đen trên người cô tuột xuống, Thi Tiểu Vận giữ lại tay anh, bình phục lại hơi thở nói: “Đi tắm trước đã.”
Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm, sau đó bế cô lên đi vào phòng tắm. Anh đặt cô trên bồn rửa tay, cô hơi ngửa người ra sau, đung đưa bàn chân nhìn anh đi mở vòi hoa sen.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, một lát sau hơi nước liền bốc lên.
Kì Du Dương cởi quần áo ở trên người, đi về phía cô, Thi Tiểu Vận đung đưa bàn chân chạm vào đũng quần anh. Kì Du Dương cười khẽ, cầm mắt cá chân của cô bóp bóp.
......
Đầu gối của Thi Tiểu Vận quỳ lên một chiếc khăn mềm, cô không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, không giống với phim heo mà cô đã từng xem, có hơi không thoải mái.
Kì Du Dương đưa tay gạt đi mấy sợi tóc bị vòi hoa sen làm ướt sũng dính trên mặt cô, kỹ thuật của cô không tốt, có hơi vụng về, thỉnh thoảng còn làm anh bị đau. Thật ra cũng không dễ chịu lắm, Kì Du Dương cắn chặt quai hàm, yết hầu lăn lộn. Cuối cùng không chịu được nữa liền kéo cô từ mặt đất đứng dậy.
Thi Tiểu Vận vô thức rên lên một tiếng, bám lấy bàn tay anh đang nắm lấy eo của mình, móng tay thỉnh thoảng bấm vào.
Lúc hai người từ phòng tắm đi ra, Thi Tiểu Vận nằm trên giường, cảm thấy eo mình đau nhức dữ dội, cô nhỏ giọng oán trách: “Lần sau em sẽ không tặng anh quà như vậy nữa, mệt chết đi được.”
Kì Du Dương ngồi ở mép giường, vuốt ve eo của cô, Thi Tiểu Vận nhớ tới cái gì đó: “Vừa nãy anh không mang cái kia, nếu có thì làm sao bây giờ?”
“Kệ đi, có thì sinh thôi.” Kì Du Dương thản nhiên nói.
Thi Tiểu Vận nhớ tới lúc hai người vẫn là bạn giường, có một lần anh làm cũng không mang bảo hộ. Sau đó hai người còn cãi nhau một trận, cô thở hổn hển nhấc chân đạp anh một cái.
Ngày hôm sau hai người dậy sớm đi tới cục dân chính lãnh chứng, đối với Thi Tiểu Vận lần này ít nhiều có hơi ngẩn ngơ. Cho tới khi hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, Thi Tiểu Vận mới ý thức được mình và Kì Du Dương đã thực sự kết hôn.
Cô chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn lên vòng bạn bè wechat, chưa đến một phút đã có bạn bè vào thích và để lại lời chúc phúc. Trên mặt Thi Tiểu Vận đều là ý cười, Kì Du Dương nhìn cô một cái: “Vui như vậy à?”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh: “Anh không vui sao?”
Anh nở nụ cười: “Vui.”
Hai tháng sau kì sinh lý của Thi Tiểu Vận không đến. Cùng ngày hôm đó sau khi chụp ảnh xong Kì Du Dương tới đón cô. Thi Tiểu Vận lên xe quay sang nhìn anh: “Kì Du Dương, chúng ta đi mua que thử thai đi, kì kinh nguyệt của em chậm hơn mười ngày rồi.”
Kì Du Dương nắm vô lăng, sửng sốt hai giây sau đó anh quay sang nhìn cô, chậm rãi nói: “Trúng thưởng à?”
Thi Tiểu Vận nói: “Em không biết, nhưng cũng không loại trừ khả năng này.”
Kì Du Dương lập tức tìm một hiệu thuốc gần nhất, anh mua hai hộp que thử thai rồi đi ra. Thi Tiểu Vận cầm lấy một hộp, cười nói: “Anh mua hai hộp làm gì hả.”
“Đây chẳng phải là sợ một hộp không chuẩn sao?”
Thi Tiểu Vận nghĩ đến điều này có hơi sợ: “Nếu thật sự có thì làm sao bây giờ?”
“Thì sinh thôi.” Kì Du Dương buồn cười nhìn cô chằm chằm, “Chúng ta cũng đâu phải chưa kết hôn đâu.”
Thi Tiểu Vận giãn lông mày: “Đúng nhỉ, nhưng không phải công việc chính của anh vẫn đang bận à?”
Anh cười nói, “Vậy cũng không liên quan đến việc có con muộn.”
Trên đường chở về Thi Tiểu Vận đã nghĩ xong việc nên có mấy đứa: “Em cảm thấy vẫn nên có hai đứa để chúng nó có bạn bè. Nhưng em lại không muốn sinh hai lần, nếu lần đầu là sinh đôi thì tốt rồi, anh nghĩ có khả năng này không?”
Kì Du Dương bật cười: “Bảo bối, chúng ta về nhà kiểm tra trước đã rồi nói sau.”
“Đúng nhỉ.” Cô rũ mắt, trong mắt có vài phần thất vọng, “Cũng có khả năng là không phải.”
Kì Du Dương giơ tay xoa đầu cô, cố tình trêu cô: “Lần này không được thì lần sau được, hay là em đang nghi ngờ năng lực của anh?”
Thi Tiểu Vận cong môi ồ một tiếng.
Hai người về đến nhà Thi Tiểu Vận liền cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh, lúc cô đi ra trong tay cầm que thử thai, mắt không giấu được ý cười: “Kì Du Dương, anh thật sự sắp làm bố rồi.
Sau đó Kì Du Dương mang Thi Tiểu Vận đi khám, bác sĩ nói cho bọn họ biết Thi Tiểu Vận mang thai đôi. Thi Tiểu Vận vui mừng không thôi, ra ngoài bệnh viện liền hôn lên hai má của anh: “Chồng ơi anh giỏi quá.”
Kì Du Dương không biết nên khóc hay nên cười.
Trong thời gian Thi Tiểu Vận mang thai, mặc dù Kì Du Dương bận công việc nhưng lần nào Thi Tiểu Vận đi khám Kì Du Dương vẫn đẩy lùi công việc ra sau để đưa Thi Tiểu Vận đi khám thai.
Sau khi Thi Tiểu Vận mang thai, thỉnh thoảng có lúc tự nhiên sẽ cáu giận nhưng Kì Du Dương từ trước đến nay đều không so đo với cô, ngay cả Chu Sảng thấy vậy cũng tấm tắc cảm thán: “Em trai Kì này đúng thật không tồi nha, tớ mà là chồng cậu chắc phát điên lên rồi.”
Gần cuối năm các giám đốc điều hành cao cấp của công ty của Kì Du Dương tụ tập đi ăn. Kì Du Dương mang Thi Tiểu Vận đi cùng, mặc dù đang mang thai tháng thứ bốn nhưng bụng cô vẫn chưa lộ rõ.
Thi Tiểu Vận còn đặc biệt trang điểm chải chuốt bản thân. Vừa ra đến cửa cô liền lắc lắc cánh tay của Kì Du Dương: “Vợ anh trông thế nào hả?”
“Đẹp.” Anh nói.
Thi Tiểu Vận nở nụ cười nhẹ nhàng.
Hai người tới nhà hàng, Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận đẩy cửa bước vào một phòng riêng, Trương Hiểu Thân nhìn Thi Tiểu Vận một cái, nói đùa: “Mỹ nữ Thi Thi à, sao sau khi cô mang thai lại càng ngày càng đẹp hơn vậy nhỉ?”
Thi Tiểu Vận cũng tươi cười trả lời: “Anh cũng càng ngày càng đẹp trai.”
Trương Hiểu Thần nói: “Vẫn thế thôi.”
Mấy người chào hỏi nhau rồi ngồi xuống, bữa tiệc này còn có cả một đối tác tên là Châu Luân Huy. Thi Tiểu Vận đã gặp qua anh ta vài lần, vẫn nghĩ anh ta chưa kết hôn.
Cho đến khi Trương Hiểu Thần mở miệng nói: “Hôm nay sao anh không mang chị dâu tới đây?”
Vẻ mặt của Châu Luân Huy có chút mất tự nhiên, anh ta uống một ngụm rượu, nói bâng quơ: “Cô ấy ở nhà trông con rồi.”
Thi Tiểu Vận hơi ngạc nhiên, theo bản năng nhìn lên bàn tay đang trống trơn của Châu Luân Huy. Cô nhìn sang Kì Du Dương, Kì Du Dương múc cho cô một bát súp gà, thấy biểu cảm của cô liền nói: “Nhìn anh làm gì?”
Thi Tiểu Vận khẽ nhéo cánh tay của anh, Kì Du Dương mỉm cười hiểu suy nghĩ của cô, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Anh không chỉ mang vợ đi cùng mà lại còn ngoan ngoãn đeo nhẫn cưới, không phải sao?”
Thi Tiểu Vận cong môi cười.
Đến khi buổi liên hoan kết thúc cô và Kì Du Dương đi ra khỏi nhà hàng, Thi Tiểu Vận vẫn nhớ rõ chuyện vừa rồi, cô cau mày nói: “Em còn tưởng cái người họ Châu kia chưa kết hôn cơ, sao lại không đeo nhẫn cưới chứ.”
Kì Du Dương nhếch khóe miệng cười cười, thâm sâu nói: “Sao em biết anh ta không đeo?”
“Là sao?” Thi Tiểu Vận không hiểu.
Kì Du Dương ôm vai cô: “Trước khi về nhà thì đeo còn ra khỏi nhà lại tháo ra.”
Thi Tiểu Vận nhíu mày, nhỏ giọng mắng: “Tra nam.”
Vừa nói xong cô lại nhìn anh: “Vậy còn anh, anh sẽ đeo nhẫn cưới cả đời sao?”
Kì Du Dương liếc cô một cái: “Phí lời.”
—————-
Edit: Cá heo nhỏ. Vậy là đã hoàn bộ thứ hai trong năm nay rồi, cũng là bộ truyện thứ hai mà mình dịch. Tớ đã học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ bộ đầu tiên nên bộ ‘Chìm trong hạnh phúc’ tớ đã dịch thuận hơn rất nhất nhiều so với bộ ‘Hạ dài’. Cảm ơn mọi người đã ghé qua đọc, sắp tới cũng là Giáng Sinh rồi, chúc mọi người một mùa Giáng Sinh vui vẻ nhé! Hẹn gặp lại vào bộ truyện tiếp theo.
Mặt mày Kì Du Dương giãn ra, nắm tay cô: “Về không?”
Thi Tiểu Vận dùng ngón tay vuốt vuốt mép cốc: “Không ở lại chơi thêm một lát nữa à, ngày mai anh là người đàn ông đã kết hôn rồi đấy?”
Kì Du Dương dựa lưng vào ghế, lắc đầu thản nhiên nói: “Không thú vị.”
Thi Tiểu Vận đứng dậy, Kì Du Dương lấy áo khoác của cô đặt trên ghế đưa cho cô mặc vào. Sau đó một tay anh ôm eo cô, hai người đi ra ngoài quán ăn đêm.
Nhiệt độ bên ngoài có hơi thấp, Thi Tiểu Vận theo thói quen nép vào lồng ngực của Kì Du Dương né tránh. Cô mặc váy ngắn lộ ra đôi chân thon dài. Kì Du Dương giơ tay sờ đùi của cô: “Lạnh à?”
Thi Tiểu Vận vâng một tiếng.
Kì Du Dương cởi áo khoác tây trang, quấn quanh hông cô, ít nhiều có thể ngăn cản được gió lạnh. Thi Tiểu Vận cúi đầu nhìn, nói: “Như vậy có hơi kỳ không?”
Một tay Kì Du Dương nhét trong túi quần: “Không lạnh là được.”
Hai người đều uống rượu nên đứng ở ven đường chờ xe tới. Thi Tiểu Vận ôm thắt lưng anh, ngẩng đầu hỏi: “Anh có cảm thấy cảnh tưởng này rất quen thuộc không?”
Kì Du Dương hiểu ý cười cười: “Vậy lát nữa về nhà làm không?”
Thi Tiểu Vận kiễng chân, ghé vào tai anh nhỏ giọng nói một câu, Kì Du Dương híp mắt nhìn cô: “Thật không?”
Thi Tiểu Vận đỏ mặt gật đầu.
Kì Du Dương lấy điện thoại ra xem ứng dụng đặt xe, xe hai người đặt còn cách tận 2km nữa, anh chậc một tiếng, nửa thật nửa giả nói: “Sao xe vẫn còn chưa tới, hay là đổi chiếc khác?”
Thi Tiểu Vận cong môi, giơ tay đánh vào cánh tay anh, oán trách nói: “Vội gì chứ?”
Kì Du Dương châm một điếu thuốc: “Sao tự nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?”
“Chuẩn bị quà cho chồng của em.”
Kì Du Dương hút thuốc, đứng cách xa cô một chút: “Quà này anh rất thích, cảm ơn vợ anh.”
Thi Tiểu Vận ôm cánh tay anh: “Cho em một hơi.”
Kì Du Dương giơ ngón đang kẹp điếu thuốc đưa tới bên miệng cô. Cô cắn nhẹ đầu thuốc bằng đôi môi tô son, hút một hơi. Lúc Kì Du Dương lấy lại điếu thuốc, đầu điếu thuốc dính son của cô nhưng anh không ghét bỏ mà lập tức đưa vào miệng.
Thi Tiểu Vận cố ý thổi khói lên mặt anh, sau đó giả vờ muốn chạy trốn. Kì Du Dương nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: “Muốn ăn đòn hả?”
“Học thói hư rồi hả?” Trong mắt Kì Du Dương hiện ra nụ cười mờ nhạt, “Về nhà xử em.”
“Đang chờ nè.”
Hai người nói chuyện, lại đợi thêm hai phút xe bọn họ đặt mới chậm rãi chạy đến. Kì Du Dương mở cửa ghế sau bảo Thi Tiểu Vận lên xe trước. Hai người ở bên nhau hơn bốn năm anh vẫn duy trì thói quen này.
Thi Tiểu Vận ngồi lên ghế, cởi áo khoác tây trang buộc ở bên hông ra đưa cho Kì Du Dương, Kì Du Dương không cầm, anh nhìn đùi cô rồi hất cằm, nói: “Che vào.”
Váy liền thân của cô có hơi ngắn nên lúc ngồi váy bị co lên, lộ ra đùi của cô. Thi Tiểu Vận mở áo khoác tây trang của anh ra che lên đùi. Cô cầm điện thoại lên xem, Chu Sảng gửi tin nhắn hỏi cô đi đâu rồi?
Thi Tiểu Vận trả lời lại: Tớ với Kì Du Dương đi trước đây.
Chu Sảng gửi một biểu tượng cảm xúc xem thường.
Bốn mươi phút sau xe dừng ở dưới cổng tiểu khu. Hai người xuống xe, tâm trạng của Thi Tiểu Vận có hơi kích động. Kì Du Dương kéo tay cô đi vào thẳng thang máy.
Số tầng trên bảng điện tử từ từ nhảy lên, tới tầng mười bảy, cửa thang máy ting một tiếng mở ra.
Hai người đi ra ngoài rồi vào nhà. Kì Du Dương liền đè cô lên cánh cửa, ngón tay anh trượt xuống eo cô. Thi Tiểu Vận ôm lấy cổ anh, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Chiếc váy màu đen trên người cô tuột xuống, Thi Tiểu Vận giữ lại tay anh, bình phục lại hơi thở nói: “Đi tắm trước đã.”
Kì Du Dương nhìn cô chằm chằm, sau đó bế cô lên đi vào phòng tắm. Anh đặt cô trên bồn rửa tay, cô hơi ngửa người ra sau, đung đưa bàn chân nhìn anh đi mở vòi hoa sen.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, một lát sau hơi nước liền bốc lên.
Kì Du Dương cởi quần áo ở trên người, đi về phía cô, Thi Tiểu Vận đung đưa bàn chân chạm vào đũng quần anh. Kì Du Dương cười khẽ, cầm mắt cá chân của cô bóp bóp.
......
Đầu gối của Thi Tiểu Vận quỳ lên một chiếc khăn mềm, cô không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào, không giống với phim heo mà cô đã từng xem, có hơi không thoải mái.
Kì Du Dương đưa tay gạt đi mấy sợi tóc bị vòi hoa sen làm ướt sũng dính trên mặt cô, kỹ thuật của cô không tốt, có hơi vụng về, thỉnh thoảng còn làm anh bị đau. Thật ra cũng không dễ chịu lắm, Kì Du Dương cắn chặt quai hàm, yết hầu lăn lộn. Cuối cùng không chịu được nữa liền kéo cô từ mặt đất đứng dậy.
Thi Tiểu Vận vô thức rên lên một tiếng, bám lấy bàn tay anh đang nắm lấy eo của mình, móng tay thỉnh thoảng bấm vào.
Lúc hai người từ phòng tắm đi ra, Thi Tiểu Vận nằm trên giường, cảm thấy eo mình đau nhức dữ dội, cô nhỏ giọng oán trách: “Lần sau em sẽ không tặng anh quà như vậy nữa, mệt chết đi được.”
Kì Du Dương ngồi ở mép giường, vuốt ve eo của cô, Thi Tiểu Vận nhớ tới cái gì đó: “Vừa nãy anh không mang cái kia, nếu có thì làm sao bây giờ?”
“Kệ đi, có thì sinh thôi.” Kì Du Dương thản nhiên nói.
Thi Tiểu Vận nhớ tới lúc hai người vẫn là bạn giường, có một lần anh làm cũng không mang bảo hộ. Sau đó hai người còn cãi nhau một trận, cô thở hổn hển nhấc chân đạp anh một cái.
Ngày hôm sau hai người dậy sớm đi tới cục dân chính lãnh chứng, đối với Thi Tiểu Vận lần này ít nhiều có hơi ngẩn ngơ. Cho tới khi hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn trên tay, Thi Tiểu Vận mới ý thức được mình và Kì Du Dương đã thực sự kết hôn.
Cô chụp ảnh giấy chứng nhận kết hôn lên vòng bạn bè wechat, chưa đến một phút đã có bạn bè vào thích và để lại lời chúc phúc. Trên mặt Thi Tiểu Vận đều là ý cười, Kì Du Dương nhìn cô một cái: “Vui như vậy à?”
Thi Tiểu Vận quay sang nhìn anh: “Anh không vui sao?”
Anh nở nụ cười: “Vui.”
Hai tháng sau kì sinh lý của Thi Tiểu Vận không đến. Cùng ngày hôm đó sau khi chụp ảnh xong Kì Du Dương tới đón cô. Thi Tiểu Vận lên xe quay sang nhìn anh: “Kì Du Dương, chúng ta đi mua que thử thai đi, kì kinh nguyệt của em chậm hơn mười ngày rồi.”
Kì Du Dương nắm vô lăng, sửng sốt hai giây sau đó anh quay sang nhìn cô, chậm rãi nói: “Trúng thưởng à?”
Thi Tiểu Vận nói: “Em không biết, nhưng cũng không loại trừ khả năng này.”
Kì Du Dương lập tức tìm một hiệu thuốc gần nhất, anh mua hai hộp que thử thai rồi đi ra. Thi Tiểu Vận cầm lấy một hộp, cười nói: “Anh mua hai hộp làm gì hả.”
“Đây chẳng phải là sợ một hộp không chuẩn sao?”
Thi Tiểu Vận nghĩ đến điều này có hơi sợ: “Nếu thật sự có thì làm sao bây giờ?”
“Thì sinh thôi.” Kì Du Dương buồn cười nhìn cô chằm chằm, “Chúng ta cũng đâu phải chưa kết hôn đâu.”
Thi Tiểu Vận giãn lông mày: “Đúng nhỉ, nhưng không phải công việc chính của anh vẫn đang bận à?”
Anh cười nói, “Vậy cũng không liên quan đến việc có con muộn.”
Trên đường chở về Thi Tiểu Vận đã nghĩ xong việc nên có mấy đứa: “Em cảm thấy vẫn nên có hai đứa để chúng nó có bạn bè. Nhưng em lại không muốn sinh hai lần, nếu lần đầu là sinh đôi thì tốt rồi, anh nghĩ có khả năng này không?”
Kì Du Dương bật cười: “Bảo bối, chúng ta về nhà kiểm tra trước đã rồi nói sau.”
“Đúng nhỉ.” Cô rũ mắt, trong mắt có vài phần thất vọng, “Cũng có khả năng là không phải.”
Kì Du Dương giơ tay xoa đầu cô, cố tình trêu cô: “Lần này không được thì lần sau được, hay là em đang nghi ngờ năng lực của anh?”
Thi Tiểu Vận cong môi ồ một tiếng.
Hai người về đến nhà Thi Tiểu Vận liền cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh, lúc cô đi ra trong tay cầm que thử thai, mắt không giấu được ý cười: “Kì Du Dương, anh thật sự sắp làm bố rồi.
Sau đó Kì Du Dương mang Thi Tiểu Vận đi khám, bác sĩ nói cho bọn họ biết Thi Tiểu Vận mang thai đôi. Thi Tiểu Vận vui mừng không thôi, ra ngoài bệnh viện liền hôn lên hai má của anh: “Chồng ơi anh giỏi quá.”
Kì Du Dương không biết nên khóc hay nên cười.
Trong thời gian Thi Tiểu Vận mang thai, mặc dù Kì Du Dương bận công việc nhưng lần nào Thi Tiểu Vận đi khám Kì Du Dương vẫn đẩy lùi công việc ra sau để đưa Thi Tiểu Vận đi khám thai.
Sau khi Thi Tiểu Vận mang thai, thỉnh thoảng có lúc tự nhiên sẽ cáu giận nhưng Kì Du Dương từ trước đến nay đều không so đo với cô, ngay cả Chu Sảng thấy vậy cũng tấm tắc cảm thán: “Em trai Kì này đúng thật không tồi nha, tớ mà là chồng cậu chắc phát điên lên rồi.”
Gần cuối năm các giám đốc điều hành cao cấp của công ty của Kì Du Dương tụ tập đi ăn. Kì Du Dương mang Thi Tiểu Vận đi cùng, mặc dù đang mang thai tháng thứ bốn nhưng bụng cô vẫn chưa lộ rõ.
Thi Tiểu Vận còn đặc biệt trang điểm chải chuốt bản thân. Vừa ra đến cửa cô liền lắc lắc cánh tay của Kì Du Dương: “Vợ anh trông thế nào hả?”
“Đẹp.” Anh nói.
Thi Tiểu Vận nở nụ cười nhẹ nhàng.
Hai người tới nhà hàng, Kì Du Dương nắm tay Thi Tiểu Vận đẩy cửa bước vào một phòng riêng, Trương Hiểu Thân nhìn Thi Tiểu Vận một cái, nói đùa: “Mỹ nữ Thi Thi à, sao sau khi cô mang thai lại càng ngày càng đẹp hơn vậy nhỉ?”
Thi Tiểu Vận cũng tươi cười trả lời: “Anh cũng càng ngày càng đẹp trai.”
Trương Hiểu Thần nói: “Vẫn thế thôi.”
Mấy người chào hỏi nhau rồi ngồi xuống, bữa tiệc này còn có cả một đối tác tên là Châu Luân Huy. Thi Tiểu Vận đã gặp qua anh ta vài lần, vẫn nghĩ anh ta chưa kết hôn.
Cho đến khi Trương Hiểu Thần mở miệng nói: “Hôm nay sao anh không mang chị dâu tới đây?”
Vẻ mặt của Châu Luân Huy có chút mất tự nhiên, anh ta uống một ngụm rượu, nói bâng quơ: “Cô ấy ở nhà trông con rồi.”
Thi Tiểu Vận hơi ngạc nhiên, theo bản năng nhìn lên bàn tay đang trống trơn của Châu Luân Huy. Cô nhìn sang Kì Du Dương, Kì Du Dương múc cho cô một bát súp gà, thấy biểu cảm của cô liền nói: “Nhìn anh làm gì?”
Thi Tiểu Vận khẽ nhéo cánh tay của anh, Kì Du Dương mỉm cười hiểu suy nghĩ của cô, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Anh không chỉ mang vợ đi cùng mà lại còn ngoan ngoãn đeo nhẫn cưới, không phải sao?”
Thi Tiểu Vận cong môi cười.
Đến khi buổi liên hoan kết thúc cô và Kì Du Dương đi ra khỏi nhà hàng, Thi Tiểu Vận vẫn nhớ rõ chuyện vừa rồi, cô cau mày nói: “Em còn tưởng cái người họ Châu kia chưa kết hôn cơ, sao lại không đeo nhẫn cưới chứ.”
Kì Du Dương nhếch khóe miệng cười cười, thâm sâu nói: “Sao em biết anh ta không đeo?”
“Là sao?” Thi Tiểu Vận không hiểu.
Kì Du Dương ôm vai cô: “Trước khi về nhà thì đeo còn ra khỏi nhà lại tháo ra.”
Thi Tiểu Vận nhíu mày, nhỏ giọng mắng: “Tra nam.”
Vừa nói xong cô lại nhìn anh: “Vậy còn anh, anh sẽ đeo nhẫn cưới cả đời sao?”
Kì Du Dương liếc cô một cái: “Phí lời.”
—————-
Edit: Cá heo nhỏ. Vậy là đã hoàn bộ thứ hai trong năm nay rồi, cũng là bộ truyện thứ hai mà mình dịch. Tớ đã học hỏi được nhiều kinh nghiệm từ bộ đầu tiên nên bộ ‘Chìm trong hạnh phúc’ tớ đã dịch thuận hơn rất nhất nhiều so với bộ ‘Hạ dài’. Cảm ơn mọi người đã ghé qua đọc, sắp tới cũng là Giáng Sinh rồi, chúc mọi người một mùa Giáng Sinh vui vẻ nhé! Hẹn gặp lại vào bộ truyện tiếp theo.