Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường
Chương 37
Kì Du Dương rút tay khỏi eo cô, dựa người vào sofa, lười biếng nói: “Vậy bạn của em bao giờ qua đây?”
“Hai mươi phút nữa.” Cô nói, “Để tránh cho hai người gặp phải nhau anh đi bây giờ là tốt nhất.”
“Anh không thể gặp người khác như vậy à?” Anh có chút bất mãn nhướn mày.
“Không phải, nếu cô ấy thấy không phải lại bị thẩm vấn sao.” Thi Tiểu Vận nhẹ nhàng giải thích, “Anh muốn trả lời như thế nào?”
Kì Du Dương cười không phát ra tiếng, anh cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, lại cúi người hôn lên môi của cô rồi mới đứng dậy từ sofa.
Thấy cô không có ý định đứng dậy, anh nhét tay vào trong túi quần, nhìn cô híp mắt suy nghĩ: “Không tiễn anh à?”
“Đâu phải lần đầu tiên anh đến đây?” Thi Tiểu Vận trợn mắt.
Kì Du Dương nhếch khóe môi, giơ tay xoa nhẹ tóc cô: “Nửa tháng này ngoan một chút cho anh, hmm?”
“Những lời này hẳn là em nên nói mà.” Cô trả lời lại một cách cà khịa.
Kì Du Dương nhếch khóe miệng cười cười, biết tính cách cô bướng bỉnh cũng không muốn buông tha cho người khác nên không muốn so đo với cô.
Thi Tiểu Vận với tay lấy bao thuốc anh để quên, bao này là lúc trước đó anh đã mua ở siêu thị, cô mở bao thuốc ra nhìn, anh mới chỉ hút hai điếu, Thi Tiểu Vận để lại lên bàn trà.
Cô cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Sảng, bảo cô ấy lát nữa đi lên thì tới tiệm thuốc đối diện mua một hộp thuốc. Cô không dám lấy người mình ra đánh cược với Kì Du Dương, tính cô cũng không thích cá cược, cũng sợ bị thua.
Chu Sảng:?
Thi Tiểu Vận: Chờ cậu tới tớ sẽ giải thích.
Thi Tiểu Vận với lấy bao thuốc, rút ra một điếu, cô đưa lên miệng, cắn lấy đầu lọc rồi châm lửa. Cô rít một hơi, hơi đầu tiên vẫn bị sặc.
Cô hút được một nửa điếu thuốc thì chuông ngoài cửa vang lên.
Thi Tiểu Vận đi mở cửa, Chu Sảng vừa vào cửa liền hỏi: “Ý gì đây, sao phải mua thuốc tránh thai?”
Thi Tiểu Vận nói không có gì cả: “Không dùng bảo hộ.”
“Ý của em trai Kì Kì à?” Chu Sảng lạnh giọng hỏi.
“Không phải.” Thi Tiểu Vận lắc đầu, dịu dàng nói, “Là ý của tớ.”
Chu Sảng tức giận đánh vào cánh tay cô, mắng cô: “Cậu bị điên à, bạn giường mà không dùng bảo hộ à? Nếu chẳng may em trai Kì có bệnh lây qua đường tình dục thì sao hả, Thiệu Tử Khiên nói anh ta ở Úc cũng hay chơi bời đó?”
Những lời này dường như gãi trúng huyệt cười của Thi Tiểu Vận, cô nhịn không được liền bật cười: “Anh ấy không có đâu.”
Chủ Sảng chỉ hận sắt không thể thành thép: “Tớ còn tưởng là cậu điên rồi.”
Thi Tiểu Vận không nghĩ vậy, mở nắp chai nước lọc, mở hộp thuốc sau đó bẻ viên thuốc cho vào miệng, uống hai ngụm nước lọc.
Cô mở ngăn kéo quầy bar nhét hộp thuốc vào trong, trấn an Chu Sảng: “Thật sự không uống thuốc cũng không sao, bởi vì anh ấy cũng ra bên ngoài.”
Chu Sảng bắt được mấu chốt, cảnh giác nhìn cô: “Thi, cậu đừng nói với tớ là cậu thích em trai Kì rồi đấy nhé?”
Thi Tiểu Vận im lặng một lát, cắn môi dưới: “Có một chút tình cảm, có tính là thích không?”
Chu Sảng ảo não nói: “ Đáng ra từ đầu tớ không đề nghị cậu ngủ cùng anh ta, tớ nghĩ cậu nến chấm dứt mối quan hệ này với anh ta đi, hôm nào tớ sẽ giới thiệu cho cậu một em trai ngoan ngoãn biết nghe lời.”
Thi Tiểu Vận mỉm cười, nói: “Hay là cậu giới thiệu cho tớ một ông chú đi.”
Chu Sảng hớn hở nói: “Cũng được.”
Thi Tiểu Vận chuyển sang đề tài khác: “Nhưng mà có một việc tớ muốn cậu giúp, tìm cho tớ một trợ lý, chủ yếu là làm công việc phụ trách liên lạc với các thương hiệu, cậu xem giúp tớ có cô gái nào thích hợp không.”
Chu Sảng nói: “Nhất định phải là con gái sao, tuyển một em trai cũng không tệ đâu.”
Về phương diện này đối với Thi Tiểu Vận không có hạn chế, cô thoải mái đồng ý: “Điều kiện là tìm thấy rồi hẵng nói.”
“Chờ tin nhắn của tớ.” Chu Sảng nói, “Tớ muốn đi tắm, lấy cho tớ một bộ đồ ngủ của cậu đi.”
Thi Tiểu Vận đồng ý nói được, Chu Sảng cầm lấy chai sữa rửa mặt, lại nói về phía phòng khách với Thi Tiểu Vận, “Thi, ngày mai tớ muốn thăm mẹ cậu, tớ nhớ món cá hấp ngập dầu của dì.”
Thi Tiểu Vận: “Được, ngày mai tớ sẽ gọi điện cho mẹ, đúng lúc tớ cũng định về nhà vài ngày.”
Thi Tiểu Vận và Chu Sảng tối đó thức tới ba giờ sáng mới đi ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy đã là một giờ chiều. Hai người ngủ cả một buổi sáng nên đầu óc có chút mê man.
Thi Tiểu Vận đi rửa mặt rồi gọi điện cho Đường Thư Trân, đợi một phút điện thoại mới được nhận, cô nói: “Mẹ, con với Chu Sảng muốn về nhà một chuyến.”
Thi Tiểu Vận còn chưa nói xong điện thoại đã bị Chu Sảng cầm lấy, Chu Sảng tùy tiện nói: “Dì ơi con rất nhớ món cá hấp ngập dầu của dì, dì ở nhà chờ......”
Chu Sảng đột nhiên nhìn về phía Thi Tiểu Vận, trừng mắt nhìn: “Dì nằm viện, cậu không biết à?”
Thi Tiểu Vận hơi sửng sốt, nhận lấy điện thoại trong tay Chu Sảng: “Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?”
Đường Thư Trân dừng lại, trấn an cô: “Không sao, mẹ chỉ làm một cái phẫu thuật nhỏ thôi, nghĩ là cũng không có việc gì nên không nói với con.”
Thi Tiểu Vận có chút bực mình, nhưng cô cũng không nói gì nhiều, kiềm chế sự nóng nảy nói: “Con với Chu Sảng tới bệnh viện thăm mẹ.”
Thi Tiểu Vận cúp điện thoại, đi đến tủ quần áo tìm một chiếc áo len và quần bò mặc vào, Chu Sảng nói: “Tớ lái xe đưa cậu qua, chắc là dì cũng không có vấn đề gì đâu nếu không cũng không giấu cậu.”
Thi Tiểu Vận gật gật đầu.
Hai người cũng không ăn sáng mà đi thẳng đến bệnh viện.
Đường Thư Trân nằm viện ở tầng sáu, bà đang trò chuyện cùng với các bệnh nhân khác trong phòng, trong tay đang bóc một quả cam xanh. Lúc Thi Tiểu Vận đi vào bà còn cười khuyên bảo cô: “Mẹ thật sự không sao, chỉ là tiểu phẫu chữa u xơ thôi, cũng nghĩ là con bận nên không gọi điện cho con.”
Tính tình của Thi Tiểu Vận thực sự không tính là tốt, cô không khống chế được cảm xúc, lạnh mặt nói: “Vậy có phải sau này con bị ốm đau bệnh tật gì cũng không cần nói cho mẹ đúng không.”
Chu Sảng kéo cổ tay Thi Tiểu Vận, cười nói: “Thi, cậu nói bậy bạ cái gì vậy, dì ơi cậu ấy lo lắng cho dì nên mới như vậy thôi.”
“Dì biết, làm phiền con chạy đến một chuyến rồi Tiểu Sảng.”
Chu Sảng lại nói, “Con đi mua đồ ăn sáng, Thi vội đến thăm dì nên vẫn còn chưa ăn sáng.”
“Được, con đi đi, đợi dì xuất viện dì sẽ làm món cá hấp ngập dầu cho con ăn nhé.” Đường Thư Trân dịu dàng nói.
“Vâng ạ.” Chu Sảng tiến lại gần nói vào tai Thi Tiểu Vận, lo lắng dặn dò cô, “Nói chuyện với gì tốt vào, đừng nóng giận.”
Đợi Chu Sảng đi ra ngoài Đường Thư Trân keo tay cô nói: “Đừng giận, lần sau mẹ đau đầu phát sốt cũng nhất định sẽ gọi cho con.”
Một dì ở giường bệnh bên cạnh cũng khuyên bảo: “Mẹ cháu cũng là sợ quấy rầy công việc của cháu thôi, nhưng mà chị Đường này, con gái của chị rất xinh đẹp nha, có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa có.” Đường Thư Trân cười cười.
Sắc mặt Thi Tiểu Vận hơi dịu xuống, ngồi xuống mép giường, cứng ngắc hỏi: “Phải ở lại mấy ngày ạ.”
“Một tuần.” Đường Thư Trân nói.
“Vậy con ở đây một tuần với mẹ.”
“Được thôi, mẹ cầu còn không được.”
Đường Thư Trân nằm viện một tuần Thi Tiểu Vận cũng ở trong bệnh viện, thỉnh thoảng tâm sự với bà, phần lớn thời gian là lướt weibo và xem phim. Trong lúc đó Kì Du Dương gọi điện tới một lần, hỏi cô đang ở đâu.
Thi Tiểu Vận nhìn Đường Thư Trân đang ngồi trên giường đọc sách, nhỏ giọng nói: “Ở bệnh viện.”
“Sao lại ở bệnh viện, không phải là có rồi đó chứ?” Anh nói đùa.
“Mẹ em nằm viện.”
“Ồ, mẹ vợ bị làm sao vậy?”
Thi Tiểu Vận trợn mắt: “Không được gọi bậy.”
Âm thanh anh cười vang lên ở đầu giây bên kia, còn cố tình hỏi cô: “Ở bệnh viện chán không?”
“Cũng được.” Cô nói bâng quơ.
“Vốn tưởng nói chán thì anh tới nói chuyện với em một lúc.” Anh lười biếng nói, “Nếu em không chán thì thôi vậy.”
Thi Tiểu Vận không trả lời, hai người lại nói thêm vài câu liền cúp điện thoại. Thi Tiểu Vận cũng không nghĩ là anh muốn gặp vì dù sao không thể làm, đến đây làm gì chứ?
Nhưng buổi tối lúc chín giờ, lúc đó Đường Thư Trân đang ngủ, Thi Tiểu Vận lướt weibo liền hiện ra tin nhắn wechat Kì Du Dương gửi đến: Xuống tầng, đưa em đi ăn đêm.
Thi Tiểu Vận có hơi ngạc nhiên, cô thoát weibo, ấn vào tin nhắn trả lời anh: Anh ở dưới tầng à?
Qy: Xuống dưới hay là anh đi lên?
Thi Tiểu Vận dứt khoát trả lời: Em xuống.
Lúc này dưới tầng bệnh viện vẫn có không ít người ra người vào.
Kì Du Dương đỗ xe ở bãi đậu xe phía Nam của khoa nội trú, cô mở ghế phó lái ra, Kì Du Dương đang nói điện thoại với người khác, anh hất hất cằm gõ lên tay lái về phía đồ ăn đã đặt sẵn, ý bảo cô lấy ăn.
Thật ra Thi Tiểu Vận cũng không đói, cô mở gói lớn ra, là xiên cay, cô ăn hết một xiên Kì Du Dương mới cúp điện thoại, anh nhìn cô một lát: “Ngon không?”
“Cũng không tệ.” Cô nói.
Kì Du Dương hạ cửa sổ xuống, lấy bao thuốc ra muốn hút một điếu. Thi Tiểu Vận lấy vậy liền hơi nhíu mày: “Đừng hút thuốc, em không muốn đồ ăn đầy mùi thuốc.”
Kì Du Dương xùy một tiếng, nói lắm chuyện thế à, nhưng vẫn đem điếu thuốc đã lấy ra nhét lại vào hộp, anh nhìn về phía cô: “Mẹ vợ còn mấy ngày nữa xuất viện.”
“Ba ngày.”
Thi Tiểu Vận ăn được một nửa, sau đó đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, thắt nút túi bóng rồi đặt lên chỗ để đồ phía trước. Thông báo wechat của cô vang lên, Thi Tiểu Vận mở wechat, hai ngày trước một dì ở trong phòng bệnh đã giới thiệu cho cô một anh chàng IT, tên là Đỗ Tự Tuyền, ba mươi tuổi.
Thật ra Thi Tiểu Vận không muốn thêm nhưng ngại người ta có quan hệ tốt với Đường Thư Trân nên đồng ý thêm bạn bè. Hai ngày trước nói chuyện qua loa vài câu, sau đó Thi Tiểu Vận cố ý không trả lời nghĩ anh ta đã biết ý của mình rồi, không ngờ tối nay anh ta lại tìm đến cô.
Đỗ Tự Tuyền: Ngủ chưa?
Đúng lúc Kì Du Dương nhìn thấy tin nhắn này, giọng điệu không tốt lắm: “Anh ta là ai vậy?”
“Dì ở giường bệnh bên cạnh giới thiệu.”
Kì Du Dương lạnh giọng: “Vậy mà em cũng đồng ý à, con trai IT da không tốt đâu, em muốn làm với một người đàn ông mặt đầy mụn?”
“Anh đừng nói mấy lời ghê như vậy được không hả.” Thi Tiểu Vận có chút không biết nói gì, “Đó là do người ta cùng phòng bệnh với mẹ em nên ngại không muốn khó xử thôi.”
Kì Du Dương nhíu mày, khó chịu nói: “Vậy em quên lời của anh nói rồi sao, không phải anh bảo em ngoan một chút sao?”
Thi Tiểu Vận cong cong khóe miệng, hỏi lại: “Vậy còn anh?”
Kì Du Dương lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho cô: “Em tự kiểm tra.”
—————
Lời của tác giả:
Không cố ý nói xấu con trai IT, đây là do ông chỉ nhỏ ghen loạn xạ.
Edit: Cá heo nhỏ.
“Hai mươi phút nữa.” Cô nói, “Để tránh cho hai người gặp phải nhau anh đi bây giờ là tốt nhất.”
“Anh không thể gặp người khác như vậy à?” Anh có chút bất mãn nhướn mày.
“Không phải, nếu cô ấy thấy không phải lại bị thẩm vấn sao.” Thi Tiểu Vận nhẹ nhàng giải thích, “Anh muốn trả lời như thế nào?”
Kì Du Dương cười không phát ra tiếng, anh cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, lại cúi người hôn lên môi của cô rồi mới đứng dậy từ sofa.
Thấy cô không có ý định đứng dậy, anh nhét tay vào trong túi quần, nhìn cô híp mắt suy nghĩ: “Không tiễn anh à?”
“Đâu phải lần đầu tiên anh đến đây?” Thi Tiểu Vận trợn mắt.
Kì Du Dương nhếch khóe môi, giơ tay xoa nhẹ tóc cô: “Nửa tháng này ngoan một chút cho anh, hmm?”
“Những lời này hẳn là em nên nói mà.” Cô trả lời lại một cách cà khịa.
Kì Du Dương nhếch khóe miệng cười cười, biết tính cách cô bướng bỉnh cũng không muốn buông tha cho người khác nên không muốn so đo với cô.
Thi Tiểu Vận với tay lấy bao thuốc anh để quên, bao này là lúc trước đó anh đã mua ở siêu thị, cô mở bao thuốc ra nhìn, anh mới chỉ hút hai điếu, Thi Tiểu Vận để lại lên bàn trà.
Cô cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chu Sảng, bảo cô ấy lát nữa đi lên thì tới tiệm thuốc đối diện mua một hộp thuốc. Cô không dám lấy người mình ra đánh cược với Kì Du Dương, tính cô cũng không thích cá cược, cũng sợ bị thua.
Chu Sảng:?
Thi Tiểu Vận: Chờ cậu tới tớ sẽ giải thích.
Thi Tiểu Vận với lấy bao thuốc, rút ra một điếu, cô đưa lên miệng, cắn lấy đầu lọc rồi châm lửa. Cô rít một hơi, hơi đầu tiên vẫn bị sặc.
Cô hút được một nửa điếu thuốc thì chuông ngoài cửa vang lên.
Thi Tiểu Vận đi mở cửa, Chu Sảng vừa vào cửa liền hỏi: “Ý gì đây, sao phải mua thuốc tránh thai?”
Thi Tiểu Vận nói không có gì cả: “Không dùng bảo hộ.”
“Ý của em trai Kì Kì à?” Chu Sảng lạnh giọng hỏi.
“Không phải.” Thi Tiểu Vận lắc đầu, dịu dàng nói, “Là ý của tớ.”
Chu Sảng tức giận đánh vào cánh tay cô, mắng cô: “Cậu bị điên à, bạn giường mà không dùng bảo hộ à? Nếu chẳng may em trai Kì có bệnh lây qua đường tình dục thì sao hả, Thiệu Tử Khiên nói anh ta ở Úc cũng hay chơi bời đó?”
Những lời này dường như gãi trúng huyệt cười của Thi Tiểu Vận, cô nhịn không được liền bật cười: “Anh ấy không có đâu.”
Chủ Sảng chỉ hận sắt không thể thành thép: “Tớ còn tưởng là cậu điên rồi.”
Thi Tiểu Vận không nghĩ vậy, mở nắp chai nước lọc, mở hộp thuốc sau đó bẻ viên thuốc cho vào miệng, uống hai ngụm nước lọc.
Cô mở ngăn kéo quầy bar nhét hộp thuốc vào trong, trấn an Chu Sảng: “Thật sự không uống thuốc cũng không sao, bởi vì anh ấy cũng ra bên ngoài.”
Chu Sảng bắt được mấu chốt, cảnh giác nhìn cô: “Thi, cậu đừng nói với tớ là cậu thích em trai Kì rồi đấy nhé?”
Thi Tiểu Vận im lặng một lát, cắn môi dưới: “Có một chút tình cảm, có tính là thích không?”
Chu Sảng ảo não nói: “ Đáng ra từ đầu tớ không đề nghị cậu ngủ cùng anh ta, tớ nghĩ cậu nến chấm dứt mối quan hệ này với anh ta đi, hôm nào tớ sẽ giới thiệu cho cậu một em trai ngoan ngoãn biết nghe lời.”
Thi Tiểu Vận mỉm cười, nói: “Hay là cậu giới thiệu cho tớ một ông chú đi.”
Chu Sảng hớn hở nói: “Cũng được.”
Thi Tiểu Vận chuyển sang đề tài khác: “Nhưng mà có một việc tớ muốn cậu giúp, tìm cho tớ một trợ lý, chủ yếu là làm công việc phụ trách liên lạc với các thương hiệu, cậu xem giúp tớ có cô gái nào thích hợp không.”
Chu Sảng nói: “Nhất định phải là con gái sao, tuyển một em trai cũng không tệ đâu.”
Về phương diện này đối với Thi Tiểu Vận không có hạn chế, cô thoải mái đồng ý: “Điều kiện là tìm thấy rồi hẵng nói.”
“Chờ tin nhắn của tớ.” Chu Sảng nói, “Tớ muốn đi tắm, lấy cho tớ một bộ đồ ngủ của cậu đi.”
Thi Tiểu Vận đồng ý nói được, Chu Sảng cầm lấy chai sữa rửa mặt, lại nói về phía phòng khách với Thi Tiểu Vận, “Thi, ngày mai tớ muốn thăm mẹ cậu, tớ nhớ món cá hấp ngập dầu của dì.”
Thi Tiểu Vận: “Được, ngày mai tớ sẽ gọi điện cho mẹ, đúng lúc tớ cũng định về nhà vài ngày.”
Thi Tiểu Vận và Chu Sảng tối đó thức tới ba giờ sáng mới đi ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy đã là một giờ chiều. Hai người ngủ cả một buổi sáng nên đầu óc có chút mê man.
Thi Tiểu Vận đi rửa mặt rồi gọi điện cho Đường Thư Trân, đợi một phút điện thoại mới được nhận, cô nói: “Mẹ, con với Chu Sảng muốn về nhà một chuyến.”
Thi Tiểu Vận còn chưa nói xong điện thoại đã bị Chu Sảng cầm lấy, Chu Sảng tùy tiện nói: “Dì ơi con rất nhớ món cá hấp ngập dầu của dì, dì ở nhà chờ......”
Chu Sảng đột nhiên nhìn về phía Thi Tiểu Vận, trừng mắt nhìn: “Dì nằm viện, cậu không biết à?”
Thi Tiểu Vận hơi sửng sốt, nhận lấy điện thoại trong tay Chu Sảng: “Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?”
Đường Thư Trân dừng lại, trấn an cô: “Không sao, mẹ chỉ làm một cái phẫu thuật nhỏ thôi, nghĩ là cũng không có việc gì nên không nói với con.”
Thi Tiểu Vận có chút bực mình, nhưng cô cũng không nói gì nhiều, kiềm chế sự nóng nảy nói: “Con với Chu Sảng tới bệnh viện thăm mẹ.”
Thi Tiểu Vận cúp điện thoại, đi đến tủ quần áo tìm một chiếc áo len và quần bò mặc vào, Chu Sảng nói: “Tớ lái xe đưa cậu qua, chắc là dì cũng không có vấn đề gì đâu nếu không cũng không giấu cậu.”
Thi Tiểu Vận gật gật đầu.
Hai người cũng không ăn sáng mà đi thẳng đến bệnh viện.
Đường Thư Trân nằm viện ở tầng sáu, bà đang trò chuyện cùng với các bệnh nhân khác trong phòng, trong tay đang bóc một quả cam xanh. Lúc Thi Tiểu Vận đi vào bà còn cười khuyên bảo cô: “Mẹ thật sự không sao, chỉ là tiểu phẫu chữa u xơ thôi, cũng nghĩ là con bận nên không gọi điện cho con.”
Tính tình của Thi Tiểu Vận thực sự không tính là tốt, cô không khống chế được cảm xúc, lạnh mặt nói: “Vậy có phải sau này con bị ốm đau bệnh tật gì cũng không cần nói cho mẹ đúng không.”
Chu Sảng kéo cổ tay Thi Tiểu Vận, cười nói: “Thi, cậu nói bậy bạ cái gì vậy, dì ơi cậu ấy lo lắng cho dì nên mới như vậy thôi.”
“Dì biết, làm phiền con chạy đến một chuyến rồi Tiểu Sảng.”
Chu Sảng lại nói, “Con đi mua đồ ăn sáng, Thi vội đến thăm dì nên vẫn còn chưa ăn sáng.”
“Được, con đi đi, đợi dì xuất viện dì sẽ làm món cá hấp ngập dầu cho con ăn nhé.” Đường Thư Trân dịu dàng nói.
“Vâng ạ.” Chu Sảng tiến lại gần nói vào tai Thi Tiểu Vận, lo lắng dặn dò cô, “Nói chuyện với gì tốt vào, đừng nóng giận.”
Đợi Chu Sảng đi ra ngoài Đường Thư Trân keo tay cô nói: “Đừng giận, lần sau mẹ đau đầu phát sốt cũng nhất định sẽ gọi cho con.”
Một dì ở giường bệnh bên cạnh cũng khuyên bảo: “Mẹ cháu cũng là sợ quấy rầy công việc của cháu thôi, nhưng mà chị Đường này, con gái của chị rất xinh đẹp nha, có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa có.” Đường Thư Trân cười cười.
Sắc mặt Thi Tiểu Vận hơi dịu xuống, ngồi xuống mép giường, cứng ngắc hỏi: “Phải ở lại mấy ngày ạ.”
“Một tuần.” Đường Thư Trân nói.
“Vậy con ở đây một tuần với mẹ.”
“Được thôi, mẹ cầu còn không được.”
Đường Thư Trân nằm viện một tuần Thi Tiểu Vận cũng ở trong bệnh viện, thỉnh thoảng tâm sự với bà, phần lớn thời gian là lướt weibo và xem phim. Trong lúc đó Kì Du Dương gọi điện tới một lần, hỏi cô đang ở đâu.
Thi Tiểu Vận nhìn Đường Thư Trân đang ngồi trên giường đọc sách, nhỏ giọng nói: “Ở bệnh viện.”
“Sao lại ở bệnh viện, không phải là có rồi đó chứ?” Anh nói đùa.
“Mẹ em nằm viện.”
“Ồ, mẹ vợ bị làm sao vậy?”
Thi Tiểu Vận trợn mắt: “Không được gọi bậy.”
Âm thanh anh cười vang lên ở đầu giây bên kia, còn cố tình hỏi cô: “Ở bệnh viện chán không?”
“Cũng được.” Cô nói bâng quơ.
“Vốn tưởng nói chán thì anh tới nói chuyện với em một lúc.” Anh lười biếng nói, “Nếu em không chán thì thôi vậy.”
Thi Tiểu Vận không trả lời, hai người lại nói thêm vài câu liền cúp điện thoại. Thi Tiểu Vận cũng không nghĩ là anh muốn gặp vì dù sao không thể làm, đến đây làm gì chứ?
Nhưng buổi tối lúc chín giờ, lúc đó Đường Thư Trân đang ngủ, Thi Tiểu Vận lướt weibo liền hiện ra tin nhắn wechat Kì Du Dương gửi đến: Xuống tầng, đưa em đi ăn đêm.
Thi Tiểu Vận có hơi ngạc nhiên, cô thoát weibo, ấn vào tin nhắn trả lời anh: Anh ở dưới tầng à?
Qy: Xuống dưới hay là anh đi lên?
Thi Tiểu Vận dứt khoát trả lời: Em xuống.
Lúc này dưới tầng bệnh viện vẫn có không ít người ra người vào.
Kì Du Dương đỗ xe ở bãi đậu xe phía Nam của khoa nội trú, cô mở ghế phó lái ra, Kì Du Dương đang nói điện thoại với người khác, anh hất hất cằm gõ lên tay lái về phía đồ ăn đã đặt sẵn, ý bảo cô lấy ăn.
Thật ra Thi Tiểu Vận cũng không đói, cô mở gói lớn ra, là xiên cay, cô ăn hết một xiên Kì Du Dương mới cúp điện thoại, anh nhìn cô một lát: “Ngon không?”
“Cũng không tệ.” Cô nói.
Kì Du Dương hạ cửa sổ xuống, lấy bao thuốc ra muốn hút một điếu. Thi Tiểu Vận lấy vậy liền hơi nhíu mày: “Đừng hút thuốc, em không muốn đồ ăn đầy mùi thuốc.”
Kì Du Dương xùy một tiếng, nói lắm chuyện thế à, nhưng vẫn đem điếu thuốc đã lấy ra nhét lại vào hộp, anh nhìn về phía cô: “Mẹ vợ còn mấy ngày nữa xuất viện.”
“Ba ngày.”
Thi Tiểu Vận ăn được một nửa, sau đó đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, thắt nút túi bóng rồi đặt lên chỗ để đồ phía trước. Thông báo wechat của cô vang lên, Thi Tiểu Vận mở wechat, hai ngày trước một dì ở trong phòng bệnh đã giới thiệu cho cô một anh chàng IT, tên là Đỗ Tự Tuyền, ba mươi tuổi.
Thật ra Thi Tiểu Vận không muốn thêm nhưng ngại người ta có quan hệ tốt với Đường Thư Trân nên đồng ý thêm bạn bè. Hai ngày trước nói chuyện qua loa vài câu, sau đó Thi Tiểu Vận cố ý không trả lời nghĩ anh ta đã biết ý của mình rồi, không ngờ tối nay anh ta lại tìm đến cô.
Đỗ Tự Tuyền: Ngủ chưa?
Đúng lúc Kì Du Dương nhìn thấy tin nhắn này, giọng điệu không tốt lắm: “Anh ta là ai vậy?”
“Dì ở giường bệnh bên cạnh giới thiệu.”
Kì Du Dương lạnh giọng: “Vậy mà em cũng đồng ý à, con trai IT da không tốt đâu, em muốn làm với một người đàn ông mặt đầy mụn?”
“Anh đừng nói mấy lời ghê như vậy được không hả.” Thi Tiểu Vận có chút không biết nói gì, “Đó là do người ta cùng phòng bệnh với mẹ em nên ngại không muốn khó xử thôi.”
Kì Du Dương nhíu mày, khó chịu nói: “Vậy em quên lời của anh nói rồi sao, không phải anh bảo em ngoan một chút sao?”
Thi Tiểu Vận cong cong khóe miệng, hỏi lại: “Vậy còn anh?”
Kì Du Dương lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho cô: “Em tự kiểm tra.”
—————
Lời của tác giả:
Không cố ý nói xấu con trai IT, đây là do ông chỉ nhỏ ghen loạn xạ.
Edit: Cá heo nhỏ.