Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường
Chương 10
Quán bar của bạn Trình Khải nằm ở trung tâm thương mại của thành phố Z, tối nay những người đến ủng hộ đều là những người quen, hầu như không có người ngoài, bầu không khí bên trong rất náo nhiệt. Âm nhạc và tiếng trống dồn dập tạo nên bầu không khí sôi động, những ánh đèn tỏa sáng qua những cánh tay đưa lên của nam và nữ.
Thi Tiểu Vận đang cầm một ly rượu, cô không bước ra sàn nhảy, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn hai dây màu đen và quần jean cạp cao, lộ ra vòng eo thon thả.
Kì Du Dương ở trong sàn nhảy, có một cô gái đang uốn éo dán vào người anh. Thi Tiểu Vận chán nản ấn vào màn hình điện thoại, wechat hiện ra một thông báo kết bạn. Thi Tiểu Vận ấn vào, thông tin hiện ra hai chữ Bùi Hoài khiến cho chút men say trong đầu Thi Tiểu Vận lập tức tỉnh táo không ít.
Thi Tiểu Vận ấn không chấp nhận, wechat liền hiện ra một tin nhắn từ Kì Du Dương: “Giúp tôi một việc.”
Thi Tiểu Vận vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kì Du Dương đang đi về phía cô, ngoại trừ anh còn có một cô gái đang đi theo phía sau.
Thi Tiểu Vận nâng cằm, có chút hứng thú nhìn hai người đang tới gần.
Kì Du Dương cúi người, thân hình của anh che gần hết người cô, tầm nhìn đột nhiên bị che mất, Thi Tiểu Vận còn chưa kịp phản ứng, Kì Du Dương đột nhiên cúi đầu hôn lên má cô, nói: “Bảo bối, cô ấy muốn wechat của anh?”
Thi Tiểu Vận ngẩn người, nhưng Kì Du Dương vẻ mặt rất tự nhiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói về phía cô gái kia: “Em gái, thật không lừa cô, tôi đã có bạn gái rồi.”
Cô gái nhìn thấy vậy, trong lòng có chút lùi bước, nhưng thấy Thi Tiểu Vận không có phản ứng gì, liền thử nói: “Chị gái à, chị là bạn gái của anh ấy à? Em có thể add wechat của anh ấy không?”
Kì Du Dương nhếch miệng cười, nhìn cô chằm chằm, Thi Tiểu Vận rời ánh mắt đi, giả vờ như không nhận được tín hiệu trong mắt anh, nhẹ nhàng nói: “Được chứ, nhưng mà, tôi không phải là bạn gái của anh ấy.”
Nghe vậy cô gái tựa như tìm được đồng minh, sắc mặt thoải mái, lấy điện thoại từ trong túi quần jean ra, nhìn về phía Kì Du Dương nói: “Soái ca, anh thật không thú vị nha, vậy bây giờ có thể add wechat được chưa?”
Kì Du Dương trầm giọng, cam chịu lấy điện thoại ra, bấm vào mã QR của mình, lười biếng đưa ra trước mặt cô gái kia: “Quét đi.”
Nhưng cô gái kia không làm theo, nói: “Anh quét của em.”
Kì Du Dương gật gật đầu, lười biếng nói: “Được thôi.” Sau đó anh giơ camera quét mã của cô gái kia, sau khi quét xong anh cất điện thoại.
Cô gái kia lại quay sang, cười hì hì với Thi Tiểu Vận: “Cảm ơn chị nha, chị gái nhỏ.”
“Đừng khách sáo.” Thi Tiểu Vận cong khóe môi.
Cô cô gái kia đi xa, Kì Du Dương ngồi xuống bên cạnh Thi Tiểu Vận, một tay khoác lên ghế sofa sau lưng cô, giọng điệu u ám nói: “Cố ý khiến tôi xấu hổ, đúng không?”
Ánh mắt của Thi Tiểu Vận rơi trên khuôn mặt anh, đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói: “Gì chứ, chị đây không phải đang giới thiệu bạn gái cho em sao, em trai?”
Kì Du Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt cô chốc lát, đưa ra kết luận: “Em uống say?”
“Anh mới uống say.” Thi Tiểu Vận tức giận vỗ vào vai anh.
Kì Du Dương nghiêng đầu liếc thấy chai Whisky trên bàn. Những người say rượu thường không thừa nhận mình say, cô cố gắng với lấy ly rượu trên bàn nhưng Kỳ Du Dương đưa tay ra cản, đề nghị với cô: “Đi ra ngoài hóng gió không?”
Thi Tiểu Vận chậm chạp gật đầu, lấy điện thoại đi ra ngoài trước.
Kì Du Dương cầm túi xách và áo khoác lông màu tím của cô đuổi theo, cô ôm cánh tay, đứng ở cửa quán bar chờ anh. Kì Du Dương đưa áo khoác cho cô, nói: “Mặc vào.”
Thi Tiểu Vận nhận lấy áo khoác, nói: “Cảm ơn.”
Kì Du Dương nói: “Tỉnh rượu rồi?”
“Tôi không hề say tí nào, được chưa?”
“Vừa rồi em đùa tôi?” Anh nhướn mày.
“Ừm.” Cô cười gật đầu, đôi mắt sáng ngời.
Kì Du Dương cười khẽ, anh lấy bao thuốc ra, châm một điếu, nói: “Đi chứ?”
“Được.”
Hai người đi dọc ven đường, gió đêm thổi qua, mấy chiếc đèn lồng cổ bên đường khẽ đung đưa. Hai người đều nổi bật nên thu hút rất nhiều ánh mắt người đi đường.
Điện thoại của Kì Du Dương vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn, sau đó đưa cho Thi Tiểu Vận xem, Thi Tiểu Vận nhìn một cái sau đó cười ra tiếng.
Cô gái vừa bảo Kì Du Dương quét wechat đã từ chối thêm Kì Du Dương là bạn tốt, cũng gửi một tin nhắn qua: Hi hi, từ chối anh đẹp trai cảm giác không được sướng lắm!”
Kì Du Dương thu lại điện thoại, Thi Tiểu Vận nói: “Này, cô gái đó rất đáng yêu, anh không thêm một cái à?”
Kì Du Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thêm.”
Thi Tiểu Vận vẫn che miệng cười, Kì Du Dương nhìn cô một cái, nắm tay cô, nói: “Vui vậy à?”
“Rất buồn cười.” Cô tinh tế nói.
Một tay Kì Du Dương nhét trong túi quần, tay kia vẫn nắm lấy tay cô, nói: “Quay về xe nhé?”
Thi Tiểu Vận nhìn về phía anh, ánh mắt chăm chú, nam nữ trưởng thành liếc mắt một cái cũng rõ trong lòng hai người đang nghĩ gì. Cô kiễng chân, đặt tay lên trên vai anh, ghé sát vào nói: “Quay về xe làm gì?”
Kì Du Dương không trả lời, nhìn cô như đang hỏi dò, giống như đã xác nhận được ý của cô, anh kéo tay cô chạy về phía anh đỗ xe.
Lúc hai người chạy về bãi đỗ xe thì trước mặt có một chiếc xe thể thao Porsche, Thi Tiểu Vận hơi ngạc nhiên: “Sao không lái xe của anh?”
Kì Du Dương mở cửa ghế sau ra, giải thích: “Tề Minh muốn lái xe của anh, cho cậu ta vui vẻ một chút.”
Thi Tiểu Vận ừ một tiếng, cô vừa mới ngồi vào Kì Du Dương cũng theo sát sau.
Cô còn chưa kịp ổn định lại hơi thở, Kì Du Dương liền áp sát lại gần, ôm mặt của cô hôn xuống. Nụ hôn của anh gấp gáp nhưng không hề thô bạo, vừa dịu dàng vừa cắn nhẹ, sau đó tách môi cô ra khiêu khích, bắt đầu đoạt đất thành công.
Một người giống như anh, ngay từ đầu đã tán tỉnh cô một cách tinh tế.
Hai người hôn nhau một lúc lâu, cuối cùng Kì Du Dương mới khẽ tách ra, son môi của của đã trôi như gần hết, sau khi được anh xoa dịu qua nó lại chuyển sang màu đỏ như vừa mới thoa son.
Thi Tiểu Vận nói: “Trong trò chơi mười câu nói thật kia, có một câu là em nói dối, anh đoán xem là câu nào?”
Ngón tay anh xoa xoa cánh môi cô, anh biết rõ điều đó: “Câu không thích khuôn mặt của anh.”
Thi Tiểu Vận cong môi cười. Kì Du Dương tiến sát vào mặt cô, cắn môi cô, thấp giọng trêu cô: “Đêm Giáng Sinh đó, đã để ý rồi đúng không?”
Thi Tiểu Vận không trả lời, hỏi lại anh: “Anh thì không à?”
Kì Du Dương tựa lưng vào ghế, cười gật đầu, nói: “Em không tin vào sức hấp dẫn của mình sao?”
Đêm Giáng Sinh đó, hai người nhìn nhau một cái liền hiểu rõ tâm tư của nhau. Thi Tiểu Vận thật sự thích khuôn mặt mặt của anh, cô đưa tay chạm vào yết hầu của anh: “Đêm đó, em cảm thấy yết hầu này rất gợi cảm.”
“Hóa ra mặt của anh còn không hấp dẫn bằng yết hầu của anh à?” Anh có hơi khó chịu, uể oải ôm cô, trầm giọng nói: “Về khách sạn nhé?”
Thi Tiểu Vận gật đầu, nhớ tới điều gì đó, nói: “Anh uống rượu mà, lái xe kiểu gì?”
“Gọi tài xế.” Kì Du Dương lấy điện thoại ra, đăng nhập vào phần mềm gọi tài xế, sau đó thản nhiên đặt điện thoại sang một bên, ôm mặt Thi Tiểu Vận, hôn cô lần nữa.
Hai người hôn nhau một lúc ở trong xe, cho đến khi vài tiếng gõ cửa khó hiểu từ hông xe của Kì Du Dương, cắt đứt sự dây dưa của hai người. Kì Du Dương mất kiễn nhẫn chẹp miệng một cái, nhìn ra ngoài cửa xe.
Ồ, là tài xế anh gọi đến rồi.
Kì Du Dương hạ cửa kính xuống, đưa chìa khóa xe cho tài xế, tài xế cũng rất biết điều, cầm lấy chìa khóa xe vòng qua phía trước và ngồi vào ghế lái, ngoài việc hỏi anh địa chỉ trước khi lái thì không nói gì nữa cả.
Cửa sổ trong xe mở ra, gió đêm thổi vào, trong màn đêm tràn ngập một chút sự dịu dàng.
Đọc đường đi, hai người ngồi ở ghế sau tỉnh táo, Thi Tiểu Vận dựa đầu vào vai anh, gương chiếu hậu trong xe phản chiếu khuôn mặt hai người đang rúc vào nhau, ở trong mắt người ngoài, cùng lắm họ chỉ là một đôi yêu nhau bình thường. Nhưng trong mắt bọn họ, thực chất cũng chỉ là người qua đường nảy lòng tham dành thời gian cho nhau mà thôi.
Ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ lướt qua mặt anh khiến đường nét ngũ quan càng thêm hài hòa, Thi Tiểu Vận lại đưa tay sờ yết hầu của anh, nói: “Anh đã từng hẹn hò với người khác chưa?”
Kì Du Dương nghịch điện thoại, cười khẽ một tiếng, không nói gì.
—————
Lời của tác giả:
Chưa động tâm, chưa động tâm!
Cả hai người đều chưa động tâm, chẳng qua chỉ là nảy lòng tham mà thôi, ừm, phải động thân.
Tôi muốn nhanh chóng viết đến đoạn hai người họ cãi nhau, trận cãi nhau to......
Edit: Cá heo nhỏ.
Thi Tiểu Vận đang cầm một ly rượu, cô không bước ra sàn nhảy, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo ngắn hai dây màu đen và quần jean cạp cao, lộ ra vòng eo thon thả.
Kì Du Dương ở trong sàn nhảy, có một cô gái đang uốn éo dán vào người anh. Thi Tiểu Vận chán nản ấn vào màn hình điện thoại, wechat hiện ra một thông báo kết bạn. Thi Tiểu Vận ấn vào, thông tin hiện ra hai chữ Bùi Hoài khiến cho chút men say trong đầu Thi Tiểu Vận lập tức tỉnh táo không ít.
Thi Tiểu Vận ấn không chấp nhận, wechat liền hiện ra một tin nhắn từ Kì Du Dương: “Giúp tôi một việc.”
Thi Tiểu Vận vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kì Du Dương đang đi về phía cô, ngoại trừ anh còn có một cô gái đang đi theo phía sau.
Thi Tiểu Vận nâng cằm, có chút hứng thú nhìn hai người đang tới gần.
Kì Du Dương cúi người, thân hình của anh che gần hết người cô, tầm nhìn đột nhiên bị che mất, Thi Tiểu Vận còn chưa kịp phản ứng, Kì Du Dương đột nhiên cúi đầu hôn lên má cô, nói: “Bảo bối, cô ấy muốn wechat của anh?”
Thi Tiểu Vận ngẩn người, nhưng Kì Du Dương vẻ mặt rất tự nhiên kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nói về phía cô gái kia: “Em gái, thật không lừa cô, tôi đã có bạn gái rồi.”
Cô gái nhìn thấy vậy, trong lòng có chút lùi bước, nhưng thấy Thi Tiểu Vận không có phản ứng gì, liền thử nói: “Chị gái à, chị là bạn gái của anh ấy à? Em có thể add wechat của anh ấy không?”
Kì Du Dương nhếch miệng cười, nhìn cô chằm chằm, Thi Tiểu Vận rời ánh mắt đi, giả vờ như không nhận được tín hiệu trong mắt anh, nhẹ nhàng nói: “Được chứ, nhưng mà, tôi không phải là bạn gái của anh ấy.”
Nghe vậy cô gái tựa như tìm được đồng minh, sắc mặt thoải mái, lấy điện thoại từ trong túi quần jean ra, nhìn về phía Kì Du Dương nói: “Soái ca, anh thật không thú vị nha, vậy bây giờ có thể add wechat được chưa?”
Kì Du Dương trầm giọng, cam chịu lấy điện thoại ra, bấm vào mã QR của mình, lười biếng đưa ra trước mặt cô gái kia: “Quét đi.”
Nhưng cô gái kia không làm theo, nói: “Anh quét của em.”
Kì Du Dương gật gật đầu, lười biếng nói: “Được thôi.” Sau đó anh giơ camera quét mã của cô gái kia, sau khi quét xong anh cất điện thoại.
Cô gái kia lại quay sang, cười hì hì với Thi Tiểu Vận: “Cảm ơn chị nha, chị gái nhỏ.”
“Đừng khách sáo.” Thi Tiểu Vận cong khóe môi.
Cô cô gái kia đi xa, Kì Du Dương ngồi xuống bên cạnh Thi Tiểu Vận, một tay khoác lên ghế sofa sau lưng cô, giọng điệu u ám nói: “Cố ý khiến tôi xấu hổ, đúng không?”
Ánh mắt của Thi Tiểu Vận rơi trên khuôn mặt anh, đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói: “Gì chứ, chị đây không phải đang giới thiệu bạn gái cho em sao, em trai?”
Kì Du Dương nhìn chằm chằm khuôn mặt cô chốc lát, đưa ra kết luận: “Em uống say?”
“Anh mới uống say.” Thi Tiểu Vận tức giận vỗ vào vai anh.
Kì Du Dương nghiêng đầu liếc thấy chai Whisky trên bàn. Những người say rượu thường không thừa nhận mình say, cô cố gắng với lấy ly rượu trên bàn nhưng Kỳ Du Dương đưa tay ra cản, đề nghị với cô: “Đi ra ngoài hóng gió không?”
Thi Tiểu Vận chậm chạp gật đầu, lấy điện thoại đi ra ngoài trước.
Kì Du Dương cầm túi xách và áo khoác lông màu tím của cô đuổi theo, cô ôm cánh tay, đứng ở cửa quán bar chờ anh. Kì Du Dương đưa áo khoác cho cô, nói: “Mặc vào.”
Thi Tiểu Vận nhận lấy áo khoác, nói: “Cảm ơn.”
Kì Du Dương nói: “Tỉnh rượu rồi?”
“Tôi không hề say tí nào, được chưa?”
“Vừa rồi em đùa tôi?” Anh nhướn mày.
“Ừm.” Cô cười gật đầu, đôi mắt sáng ngời.
Kì Du Dương cười khẽ, anh lấy bao thuốc ra, châm một điếu, nói: “Đi chứ?”
“Được.”
Hai người đi dọc ven đường, gió đêm thổi qua, mấy chiếc đèn lồng cổ bên đường khẽ đung đưa. Hai người đều nổi bật nên thu hút rất nhiều ánh mắt người đi đường.
Điện thoại của Kì Du Dương vang lên, anh lấy điện thoại ra nhìn, sau đó đưa cho Thi Tiểu Vận xem, Thi Tiểu Vận nhìn một cái sau đó cười ra tiếng.
Cô gái vừa bảo Kì Du Dương quét wechat đã từ chối thêm Kì Du Dương là bạn tốt, cũng gửi một tin nhắn qua: Hi hi, từ chối anh đẹp trai cảm giác không được sướng lắm!”
Kì Du Dương thu lại điện thoại, Thi Tiểu Vận nói: “Này, cô gái đó rất đáng yêu, anh không thêm một cái à?”
Kì Du Dương nghiến răng nghiến lợi nói: “Không thêm.”
Thi Tiểu Vận vẫn che miệng cười, Kì Du Dương nhìn cô một cái, nắm tay cô, nói: “Vui vậy à?”
“Rất buồn cười.” Cô tinh tế nói.
Một tay Kì Du Dương nhét trong túi quần, tay kia vẫn nắm lấy tay cô, nói: “Quay về xe nhé?”
Thi Tiểu Vận nhìn về phía anh, ánh mắt chăm chú, nam nữ trưởng thành liếc mắt một cái cũng rõ trong lòng hai người đang nghĩ gì. Cô kiễng chân, đặt tay lên trên vai anh, ghé sát vào nói: “Quay về xe làm gì?”
Kì Du Dương không trả lời, nhìn cô như đang hỏi dò, giống như đã xác nhận được ý của cô, anh kéo tay cô chạy về phía anh đỗ xe.
Lúc hai người chạy về bãi đỗ xe thì trước mặt có một chiếc xe thể thao Porsche, Thi Tiểu Vận hơi ngạc nhiên: “Sao không lái xe của anh?”
Kì Du Dương mở cửa ghế sau ra, giải thích: “Tề Minh muốn lái xe của anh, cho cậu ta vui vẻ một chút.”
Thi Tiểu Vận ừ một tiếng, cô vừa mới ngồi vào Kì Du Dương cũng theo sát sau.
Cô còn chưa kịp ổn định lại hơi thở, Kì Du Dương liền áp sát lại gần, ôm mặt của cô hôn xuống. Nụ hôn của anh gấp gáp nhưng không hề thô bạo, vừa dịu dàng vừa cắn nhẹ, sau đó tách môi cô ra khiêu khích, bắt đầu đoạt đất thành công.
Một người giống như anh, ngay từ đầu đã tán tỉnh cô một cách tinh tế.
Hai người hôn nhau một lúc lâu, cuối cùng Kì Du Dương mới khẽ tách ra, son môi của của đã trôi như gần hết, sau khi được anh xoa dịu qua nó lại chuyển sang màu đỏ như vừa mới thoa son.
Thi Tiểu Vận nói: “Trong trò chơi mười câu nói thật kia, có một câu là em nói dối, anh đoán xem là câu nào?”
Ngón tay anh xoa xoa cánh môi cô, anh biết rõ điều đó: “Câu không thích khuôn mặt của anh.”
Thi Tiểu Vận cong môi cười. Kì Du Dương tiến sát vào mặt cô, cắn môi cô, thấp giọng trêu cô: “Đêm Giáng Sinh đó, đã để ý rồi đúng không?”
Thi Tiểu Vận không trả lời, hỏi lại anh: “Anh thì không à?”
Kì Du Dương tựa lưng vào ghế, cười gật đầu, nói: “Em không tin vào sức hấp dẫn của mình sao?”
Đêm Giáng Sinh đó, hai người nhìn nhau một cái liền hiểu rõ tâm tư của nhau. Thi Tiểu Vận thật sự thích khuôn mặt mặt của anh, cô đưa tay chạm vào yết hầu của anh: “Đêm đó, em cảm thấy yết hầu này rất gợi cảm.”
“Hóa ra mặt của anh còn không hấp dẫn bằng yết hầu của anh à?” Anh có hơi khó chịu, uể oải ôm cô, trầm giọng nói: “Về khách sạn nhé?”
Thi Tiểu Vận gật đầu, nhớ tới điều gì đó, nói: “Anh uống rượu mà, lái xe kiểu gì?”
“Gọi tài xế.” Kì Du Dương lấy điện thoại ra, đăng nhập vào phần mềm gọi tài xế, sau đó thản nhiên đặt điện thoại sang một bên, ôm mặt Thi Tiểu Vận, hôn cô lần nữa.
Hai người hôn nhau một lúc ở trong xe, cho đến khi vài tiếng gõ cửa khó hiểu từ hông xe của Kì Du Dương, cắt đứt sự dây dưa của hai người. Kì Du Dương mất kiễn nhẫn chẹp miệng một cái, nhìn ra ngoài cửa xe.
Ồ, là tài xế anh gọi đến rồi.
Kì Du Dương hạ cửa kính xuống, đưa chìa khóa xe cho tài xế, tài xế cũng rất biết điều, cầm lấy chìa khóa xe vòng qua phía trước và ngồi vào ghế lái, ngoài việc hỏi anh địa chỉ trước khi lái thì không nói gì nữa cả.
Cửa sổ trong xe mở ra, gió đêm thổi vào, trong màn đêm tràn ngập một chút sự dịu dàng.
Đọc đường đi, hai người ngồi ở ghế sau tỉnh táo, Thi Tiểu Vận dựa đầu vào vai anh, gương chiếu hậu trong xe phản chiếu khuôn mặt hai người đang rúc vào nhau, ở trong mắt người ngoài, cùng lắm họ chỉ là một đôi yêu nhau bình thường. Nhưng trong mắt bọn họ, thực chất cũng chỉ là người qua đường nảy lòng tham dành thời gian cho nhau mà thôi.
Ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ lướt qua mặt anh khiến đường nét ngũ quan càng thêm hài hòa, Thi Tiểu Vận lại đưa tay sờ yết hầu của anh, nói: “Anh đã từng hẹn hò với người khác chưa?”
Kì Du Dương nghịch điện thoại, cười khẽ một tiếng, không nói gì.
—————
Lời của tác giả:
Chưa động tâm, chưa động tâm!
Cả hai người đều chưa động tâm, chẳng qua chỉ là nảy lòng tham mà thôi, ừm, phải động thân.
Tôi muốn nhanh chóng viết đến đoạn hai người họ cãi nhau, trận cãi nhau to......
Edit: Cá heo nhỏ.