Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
Chương 67
Tình cảm hiện tại của Diệp Bạch Tư đối với Đoàn Sâm có chút phức tạp, tuy không cam lòng nhưng cũng không thể buông bỏ, song tính cách của anh từ trước đến giờ vẫn vậy, sẽ luôn làm những gì mình muốn, còn về phần kết quả thì vẫn tự chịu trách nhiệm lời lỗ.
Nhưng ít nhất, anh có thể đảm bảo rằng lần này mình sẽ không phải lỗ vốn nữa.
Mối quan hệ tình thân đầu tiên của Diệp Bạch Tư là một thất bại.
Đã quá lâu rồi nên cũng không còn nhớ rõ, anh chỉ biết là mình chưa từng gặp bố, được một mình mẹ nuôi lớn lên, sau đó vào năm ba tuổi thì bị bà bỏ rơi ở quán bún bò. Mẹ hứa sẽ đến đón anh, thế nhưng tới lúc trời sập tối rồi vẫn không thấy ai đến.
Chủ quán là một cặp vợ chồng nhân hậu, bọn họ cũng biết anh. Buổi tối đóng cửa, thấy người lớn vẫn chưa đến đây, ông chủ hỏi: "Nhóc kia, mẹ con đâu rồi?"
Diệp Bạch Tư hồi nhỏ rất ngoan, anh ngồi ngay ngắn trên ghế nói: "Chắc là sắp đến rồi ạ."
Ông chủ dọn dẹp bát đũa rồi lau bàn, sau đó phát hiện anh vẫn ở đây một mình nên lại bước đến: "Chú sắp đóng cửa quán rồi, con có biết số điện thoại của mẹ con không? Để cô chú gọi điện thoại cho mẹ con nhé?"
Lúc đó còn quá nhỏ nên không thể nhớ được, anh chỉ biết ngơ ngác nhìn ông chủ.
Vợ chồng ông chủ nhìn nhau, rốt cuộc bọn họ cũng không thể bỏ anh ở đây một mình được, vì vậy sau khi đóng cửa thì để lại tờ giấy rồi đưa anh về nhà.
Ngày hôm sau, ông chủ dẫn anh đến đồn cảnh sát.
Diệp Bạch Tư sống với một người cảnh sát già tốt bụng hơn một năm, lúc đó anh vẫn không hiểu khái niệm bị bỏ rơi là gì, trong lòng chỉ mơ hồ cảm thấy hoang mang.
Bởi vì xuất thân từ gia đình mồ côi bố nên từ nhỏ anh đã rất hiểu chuyện, biết tự ăn cơm tắm rửa mặc quần áo, chưa bao giờ làm phiền mẹ của mình, đồng thời cũng không làm phiền người đã hảo tâm nuôi anh.
Sau này, viên cảnh sát già bất ngờ bị thương trong một lần hành động, vì vậy Diệp Bạch Tư buộc phải chuyển đến trại mồ côi.
Tiếp đó, anh gặp được mối quan hệ tình thân thứ hai. Thật ra lúc ấy Diệp Bạch Tư vẫn có phần bài xích, thế nhưng anh cũng nghĩ như bây giờ, nếu thử chấp nhận thì cuộc sống của anh có tốt hơn chút nào không nhỉ?
Sau đó, anh gặp được bố mẹ tốt nhất thế giới, còn có ông bà hai bên nội ngoại tốt nhất, em trai tốt nhất.
Anh thường cảm thấy cuộc đời của mình thật may mắn, bởi vì anh luôn biết rõ mình muốn làm gì và có thể làm gì, hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ sợ phải trả giá.
Mối tình đầu cũng là một thất bại, thế nhưng nhìn Đoàn Sâm như thế này, Diệp Bạch Tư vẫn nguyện ý cho bản thân mình một cơ hội nữa.
Có lẽ đây cũng giống như lúc anh chọn gia đình thứ hai vào năm đó vậy, thử đánh cược một lần xem sao?
Nhưng quan trọng nhất, Diệp Bạch Tư biết tám năm đó đã tiêu hao hết tinh lực của mình, vì vậy anh mới cố ý gây khó dễ cho Đoàn Sâm.
Anh muốn lấy những gì mà Đoàn Sâm sở hữu để bù đắp cho mình.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Sâm thành công bước vào nhà Diệp Bạch Tư sau một khoảng thời gian dài như vậy, Diệp Bạch Tư đi vào, anh nói với hắn: "Anh tự đổi giày đi."
Đoàn Sâm lấy một đôi dép lê trong tủ ra, sau khi mang xong thì bước vào, hắn vừa cởi áo khoác vừa nói: "Lúc nãy ở nhà hàng em không ăn gì cả, bây giờ em có đói bụng không?"
"Anh xem trong tủ lạnh còn món gì."
Diệp Bạch Tư không thích ăn mặc chỉnh tề, chỉ cần xác định không cần ra khỏi cửa thì anh nhất định sẽ thay đồ mặc nhà cho thoải mái. Anh thay quần áo xong rồi bước ra, nhìn thấy Đoàn Sâm lấy một gói mì ăn liền và một ít rau trong tủ lạnh.
"... Em không nấu ăn ở nhà bao lâu rồi?"
"Sau khi có đầu bếp tư nhân thì rất hiếm khi nấu." Diệp Bạch Tư xem đó như lẽ đương nhiên: "Dù sao thời gian của tôi cũng không thể lãng phí vào chuyện cơm nước như vậy được."
Đoàn Sâm cầm mì ăn liền, hắn bảo: "Vậy để tôi về nhà lấy nguyên liệu nấu ăn."
"Không cần đâu, chỉ cần nấu mì thôi là được rồi." Diệp Bạch Tư đi vào phòng làm việc, anh thuận miệng nói: "Đủ ăn là được."
Anh đang cố ý.
Không tính phần của Đoàn Sâm vào.
Dựa theo lối suy nghĩ trước đây của Đoàn Sâm, những người chăm sóc cho người khác sẽ không bao giờ để bản thân bị đói.
Giống như người chăm sóc cho người khác lúc ốm đau thì cũng có thể tự chăm sóc cho mình lúc bị bệnh vậy.
Diệp Bạch Tư đến phòng làm việc, anh cầm điện thoại lên tìm WeChat của Diệp Bạch Ngọc, sau khi suy nghĩ một lúc rất lâu thì gửi tin nhắn: "Tối nay em có về nhà không?"
Khoảng năm phút sau mới nhận được trả lời: "Có chuyện gì hả anh?"
Diệp Bạch Ngọc trưởng thành rồi, cậu cũng có cuộc sống riêng của bản thân. Diệp Bạch Tư cầm điện thoại khẽ thở dài, anh vốn định nói chuyện trực tiếp với cậu, thế nhưng lại cảm thấy nhắn tin thì tốt hơn, cả hai bên đều có thời gian để suy nghĩ.
"Em có ghét Đoàn Sâm không?"
Diệp Bạch Ngọc trợn to mắt, cậu dựa vào ghế sô pha nhanh chóng bổ não, sau đó gọi cho Diệp Bạch Tư.
Diệp Bạch Tư ngập ngừng đặt điện thoại bên tai, nghe thấy giọng nói trong trẻo của cậu tràn đầy vẻ bất cần: "Chuyện năm đó đã qua lâu rồi mà anh, sao tự nhiên anh lại nhắc đến vậy?"
"Anh..." Diệp Bạch Tư nói: "Anh với Đoàn Sâm..."
Diệp Bạch Ngọc nhất thời bật cười: "Sao, rốt cuộc anh cũng biết chuyện anh Đoàn là đầu bếp tư nhân rồi hả?"
Lông mày của Diệp Bạch Tư nhảy dựng lên, anh che giấu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "... Em cũng biết sao?"
"Biết chứ, cho nên em giấu anh đó thôi, hình như là do quỷ kế của Thất Nguyệt đó. Em vốn tự hỏi không biết anh ta có thể đưa cơm cho anh mấy ngày, không ngờ một lần đưa lại kéo dài suốt ba năm." Diệp Bạch Ngọc nghiêm túc nói: "Anh à, chuyện giữa em và anh ta đã sớm xí xóa rồi, em không để bụng nữa đâu, anh đừng lo lắng cho em, miễn anh vui vẻ là được rồi."
"Ừm."
"Thật ra thì nếu anh có thể giải quyết chuyện riêng tư của mình sớm hơn một chút thì em càng yên tâm đó, anh không cần dồn hết tâm trí vào em và chuyện công ty đâu, anh nghĩ cho bản thân trước đi, để em còn được thư thái nữa."
Diệp Bạch Tư buồn cười: "Bây giờ anh trở thành con ghẻ của em rồi hả?"
"Đâu có đâu có." Diệp Bạch Ngọc vội vàng giải thích: "Ý em là hiện tại em không thể ở nhà nhiều, cho nên không thể không lo lắng cho anh chứ bộ."
Sau khi chia tay với Đoàn Sâm, Diệp Bạch Tư càng lúc càng tiết chế hơn, đối với Diệp Bạch Ngọc mà nói thì đây cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc anh khó có thể mở lòng mình ra được nữa, nhiều khi cậu về nhà chỉ nhìn thấy anh ngồi một mình trong phòng làm việc hoặc nhảy trong phòng khiêu vũ trên lầu, lần nào cậu cũng có xúc động muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.
Thế nhưng Diệp Bạch Ngọc cũng có cuộc sống của mình, hiện tại cậu là một người khỏe mạnh, dần mở rộng quan hệ bạn bè và có công việc mà cậu yêu thích. Tất nhiên, cậu vẫn cảm thấy đau lòng và áy náy, song cũng không thể ở bên cạnh Diệp Bạch Tư cả đời được.
Cậu từng nghĩ đến việc để Diệp Bạch Tư theo đuổi ước mơ của mình, nhưng Diệp Bạch Tư lại nói rằng anh không có ước mơ.
Anh chỉ có mỗi mục tiêu.
Nếu một mục tiêu không đủ thì đổi sang mục tiêu khác, dường như cuộc sống của anh chỉ đơn giản như vậy.
Lúc đầu anh chỉ muốn có một người bố; sau khi bị bỏ rơi thì anh hi vọng mình có một mái nhà; sau này lại kế thừa ước mơ khiêu vũ của mẹ Diệp, và rồi khi bố mẹ nuôi chết, mọi thứ về anh đều chuyển sang xoay quanh Diệp Bạch Ngọc tàn tật và Đoàn Sâm, sau đó lại xoay quanh hạng mục mà bố Diệp để lại.
Mặc dù Diệp Bạch Tư không nói gì, thế nhưng thỉnh thoảng Diệp Bạch Ngọc nghĩ đến vẫn sẽ cảm thấy áp lực, bởi vì Diệp Bạch Tư đối xử với cậu tốt quá, giống như có báo đáp anh thế nào cũng không đủ.
Con người rất ích kỷ, cho dù không muốn thừa nhận, Diệp Bạch Ngọc cũng biết rõ vào những năm tháng mình bị thương ở chân, cậu luôn khao khát Diệp Bạch Tư có thể ở bên cạnh cậu mãi. Song đến khi chân lành lại, cậu bắt đầu cảm thấy sự coi trọng và quan tâm của Diệp Bạch Tư thực chất chính là một loại gông xiềng.
Mặc dù trên thực tế, Diệp Bạch Tư vẫn luôn thể hiện sự tôn trọng dành cho cậu.
Diệp Bạch Ngọc không biết có phải mình đang tự mình đa tình hay không, thế nhưng cậu vẫn hy vọng Diệp Bạch Tư có thể có ít mục tiêu hơn và tận hưởng cuộc sống nhiều hơn một chút.
Cậu hy vọng Diệp Bạch Tư có thể làm những chuyện mình muốn mà không phải do dự gì cả.
Muốn đi du lịch thì đi, muốn nhảy thì nhảy, muốn nằm ngủ trên ghế dựa thì nằm.
Không cần phải kéo căng bản thân nữa.
"Nếu, Đoàn Sâm..."
Diệp Bạch Ngọc dứt khoát ngắt lời anh: "Nếu Đoàn Sâm dám đối xử tệ với anh lần nữa, em thề, có chết em cũng sẽ khiến cho anh ta phải trả giá."
Cậu biết Diệp Bạch Tư là người như thế nào, nếu anh đã nhắc đến Đoàn Sâm thì chứng tỏ trong lòng anh vẫn không buông xuống được. Tất nhiên là Diệp Bạch Ngọc sẽ dốc sức thành toàn cho anh, cậu đã bỏ qua chuyện của mình từ lâu, chỉ có Diệp Bạch Tư vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Thật ra nếu không tự cảm thấy mình là con ghẻ, Diệp Bạch Ngọc thường nghĩ rằng Diệp Bạch Tư và Đoàn Sâm sẽ không đi đến nước này đâu.
Diệp Bạch Tư... cũng sẽ không gọi dạ bảo vâng ở trước mặt Đoàn Sâm như vậy.
Ngoài cửa có một cái đầu ló vào, Đoàn Sâm kéo cửa nói: "Mì chín rồi này."
Diệp Bạch Tư cất điện thoại, sau đó nhìn Đoàn Sâm, khóe môi khẽ cong lên, anh dang hai tay ra nói: "Ôm em đi."
Hạnh phúc đến quá bất chợt.
Khóe mắt của Đoàn Sâm đột nhiên trở nên ướt đẫm, hắn mạnh mẽ chớp mắt hai cái, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Bạch Tư, vừa định duỗi tay ra thì chợt nhớ đến cái gì đó. Hắn tháo tạp dề trên người xuống vứt sang một bên, cúi người ôm lấy Diệp Bạch Tư.
Đây là người mà hắn yêu nhất.
Nước mắt của Đoàn Sâm tí tách rơi.
Hắn ôm lấy thắt lưng Diệp Bạch Tư, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người nọ. Một tay Diệp Bạch Tư vòng qua cổ hắn, anh đưa tay lau nước mắt trên mặt đối phương, nói: "Em đã nghĩ là anh không bao giờ có thể ôm em nữa."
"Anh có thể ôm em." Đoàn Sâm nói: "Vĩnh viễn có thể ôm em."
Hắn vững vàng ôm Diệp Bạch Tư bước ra cửa, đi một mạch đến phòng khách, nhẹ nhàng đặt người nọ lên ghế sô pha bên bàn cà phê. Đoàn Sâm đưa tay lau khuôn mặt ướt đẫm, tràn đầy sức sống nói: "Để anh bưng lên cho em."
Như thể đột nhiên được rót vào vô hạn sinh lực, Đoàn Sâm thẳng lưng nhanh chóng bước qua, sau đó lại bưng bát đi tới ngồi bên cạnh, nói: "Lúc nãy anh về nhà lấy hai quả trứng, trứng luộc chưa chín lắm đâu, em ăn thử xem thế nào."
Diệp Bạch Tư nhận lấy đôi đũa, anh nói: "Sao anh không nhân tiện lấy thêm nguyên liệu qua nấu cho mình một phần luôn?"
"Không sao, chút nữa anh về nhà ăn được rồi."
Diệp Bạch Tư cầm đũa gắp mì ăn liền lên, cuộn mì đến khi thành một cục tròn ủm thì mới cho vào miệng. Đoàn Sâm nhìn tư thế của anh vừa tao nhã vừa ngây thơ, khóe môi không khỏi nở nụ cười.
Diệp Bạch Tư rộng lượng nói: "Anh lấy thêm một đôi đũa đi."
"Không sau đâu, anh nhìn em ăn là đủ no rồi."
Diệp Bạch Tư im lặng một lúc, sau đó anh đưa đôi đũa cho hắn, bảo: "Mỗi người một miếng."
Diệp Bạch Tư là một người dễ mềm lòng và dịu dàng vô cùng.
Đoàn Sâm nhìn đôi đũa anh đưa qua, trong lòng chợt nóng lên, hắn lại lau mắt nói: "Để anh đi lấy đôi khác, em ăn trước đi."
Lúc hắn trở lại thì Diệp Bạch Tư vẫn đang cuốn mì, tóc dài vén ở bên tai, sườn mặt vẫn tinh tế đẹp đẽ như cũ.
Đợi đến khi anh cuốn xong, Đoàn Sâm cắm đũa vào trong bát, kéo một chuỗi lên nói: "Em không cần vất vả như vậy đâu, cứ cắn đứt đi, anh không chê em mà."
Diệp Bạch Tư đang định đưa vào miệng, sau khi nghe xong thì im lặng nhìn hắn.
Đoàn Sâm cũng đang định ăn một ngụm lớn, thấy thế thì hắn dừng lại động tác, đưa mắt nhìn về phía đối phương.
Diệp Bạch Tư nói: "Không cho anh cắn đứt, nếu không thì em ghét anh."
Nhưng ít nhất, anh có thể đảm bảo rằng lần này mình sẽ không phải lỗ vốn nữa.
Mối quan hệ tình thân đầu tiên của Diệp Bạch Tư là một thất bại.
Đã quá lâu rồi nên cũng không còn nhớ rõ, anh chỉ biết là mình chưa từng gặp bố, được một mình mẹ nuôi lớn lên, sau đó vào năm ba tuổi thì bị bà bỏ rơi ở quán bún bò. Mẹ hứa sẽ đến đón anh, thế nhưng tới lúc trời sập tối rồi vẫn không thấy ai đến.
Chủ quán là một cặp vợ chồng nhân hậu, bọn họ cũng biết anh. Buổi tối đóng cửa, thấy người lớn vẫn chưa đến đây, ông chủ hỏi: "Nhóc kia, mẹ con đâu rồi?"
Diệp Bạch Tư hồi nhỏ rất ngoan, anh ngồi ngay ngắn trên ghế nói: "Chắc là sắp đến rồi ạ."
Ông chủ dọn dẹp bát đũa rồi lau bàn, sau đó phát hiện anh vẫn ở đây một mình nên lại bước đến: "Chú sắp đóng cửa quán rồi, con có biết số điện thoại của mẹ con không? Để cô chú gọi điện thoại cho mẹ con nhé?"
Lúc đó còn quá nhỏ nên không thể nhớ được, anh chỉ biết ngơ ngác nhìn ông chủ.
Vợ chồng ông chủ nhìn nhau, rốt cuộc bọn họ cũng không thể bỏ anh ở đây một mình được, vì vậy sau khi đóng cửa thì để lại tờ giấy rồi đưa anh về nhà.
Ngày hôm sau, ông chủ dẫn anh đến đồn cảnh sát.
Diệp Bạch Tư sống với một người cảnh sát già tốt bụng hơn một năm, lúc đó anh vẫn không hiểu khái niệm bị bỏ rơi là gì, trong lòng chỉ mơ hồ cảm thấy hoang mang.
Bởi vì xuất thân từ gia đình mồ côi bố nên từ nhỏ anh đã rất hiểu chuyện, biết tự ăn cơm tắm rửa mặc quần áo, chưa bao giờ làm phiền mẹ của mình, đồng thời cũng không làm phiền người đã hảo tâm nuôi anh.
Sau này, viên cảnh sát già bất ngờ bị thương trong một lần hành động, vì vậy Diệp Bạch Tư buộc phải chuyển đến trại mồ côi.
Tiếp đó, anh gặp được mối quan hệ tình thân thứ hai. Thật ra lúc ấy Diệp Bạch Tư vẫn có phần bài xích, thế nhưng anh cũng nghĩ như bây giờ, nếu thử chấp nhận thì cuộc sống của anh có tốt hơn chút nào không nhỉ?
Sau đó, anh gặp được bố mẹ tốt nhất thế giới, còn có ông bà hai bên nội ngoại tốt nhất, em trai tốt nhất.
Anh thường cảm thấy cuộc đời của mình thật may mắn, bởi vì anh luôn biết rõ mình muốn làm gì và có thể làm gì, hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ sợ phải trả giá.
Mối tình đầu cũng là một thất bại, thế nhưng nhìn Đoàn Sâm như thế này, Diệp Bạch Tư vẫn nguyện ý cho bản thân mình một cơ hội nữa.
Có lẽ đây cũng giống như lúc anh chọn gia đình thứ hai vào năm đó vậy, thử đánh cược một lần xem sao?
Nhưng quan trọng nhất, Diệp Bạch Tư biết tám năm đó đã tiêu hao hết tinh lực của mình, vì vậy anh mới cố ý gây khó dễ cho Đoàn Sâm.
Anh muốn lấy những gì mà Đoàn Sâm sở hữu để bù đắp cho mình.
Đây là lần đầu tiên Đoàn Sâm thành công bước vào nhà Diệp Bạch Tư sau một khoảng thời gian dài như vậy, Diệp Bạch Tư đi vào, anh nói với hắn: "Anh tự đổi giày đi."
Đoàn Sâm lấy một đôi dép lê trong tủ ra, sau khi mang xong thì bước vào, hắn vừa cởi áo khoác vừa nói: "Lúc nãy ở nhà hàng em không ăn gì cả, bây giờ em có đói bụng không?"
"Anh xem trong tủ lạnh còn món gì."
Diệp Bạch Tư không thích ăn mặc chỉnh tề, chỉ cần xác định không cần ra khỏi cửa thì anh nhất định sẽ thay đồ mặc nhà cho thoải mái. Anh thay quần áo xong rồi bước ra, nhìn thấy Đoàn Sâm lấy một gói mì ăn liền và một ít rau trong tủ lạnh.
"... Em không nấu ăn ở nhà bao lâu rồi?"
"Sau khi có đầu bếp tư nhân thì rất hiếm khi nấu." Diệp Bạch Tư xem đó như lẽ đương nhiên: "Dù sao thời gian của tôi cũng không thể lãng phí vào chuyện cơm nước như vậy được."
Đoàn Sâm cầm mì ăn liền, hắn bảo: "Vậy để tôi về nhà lấy nguyên liệu nấu ăn."
"Không cần đâu, chỉ cần nấu mì thôi là được rồi." Diệp Bạch Tư đi vào phòng làm việc, anh thuận miệng nói: "Đủ ăn là được."
Anh đang cố ý.
Không tính phần của Đoàn Sâm vào.
Dựa theo lối suy nghĩ trước đây của Đoàn Sâm, những người chăm sóc cho người khác sẽ không bao giờ để bản thân bị đói.
Giống như người chăm sóc cho người khác lúc ốm đau thì cũng có thể tự chăm sóc cho mình lúc bị bệnh vậy.
Diệp Bạch Tư đến phòng làm việc, anh cầm điện thoại lên tìm WeChat của Diệp Bạch Ngọc, sau khi suy nghĩ một lúc rất lâu thì gửi tin nhắn: "Tối nay em có về nhà không?"
Khoảng năm phút sau mới nhận được trả lời: "Có chuyện gì hả anh?"
Diệp Bạch Ngọc trưởng thành rồi, cậu cũng có cuộc sống riêng của bản thân. Diệp Bạch Tư cầm điện thoại khẽ thở dài, anh vốn định nói chuyện trực tiếp với cậu, thế nhưng lại cảm thấy nhắn tin thì tốt hơn, cả hai bên đều có thời gian để suy nghĩ.
"Em có ghét Đoàn Sâm không?"
Diệp Bạch Ngọc trợn to mắt, cậu dựa vào ghế sô pha nhanh chóng bổ não, sau đó gọi cho Diệp Bạch Tư.
Diệp Bạch Tư ngập ngừng đặt điện thoại bên tai, nghe thấy giọng nói trong trẻo của cậu tràn đầy vẻ bất cần: "Chuyện năm đó đã qua lâu rồi mà anh, sao tự nhiên anh lại nhắc đến vậy?"
"Anh..." Diệp Bạch Tư nói: "Anh với Đoàn Sâm..."
Diệp Bạch Ngọc nhất thời bật cười: "Sao, rốt cuộc anh cũng biết chuyện anh Đoàn là đầu bếp tư nhân rồi hả?"
Lông mày của Diệp Bạch Tư nhảy dựng lên, anh che giấu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "... Em cũng biết sao?"
"Biết chứ, cho nên em giấu anh đó thôi, hình như là do quỷ kế của Thất Nguyệt đó. Em vốn tự hỏi không biết anh ta có thể đưa cơm cho anh mấy ngày, không ngờ một lần đưa lại kéo dài suốt ba năm." Diệp Bạch Ngọc nghiêm túc nói: "Anh à, chuyện giữa em và anh ta đã sớm xí xóa rồi, em không để bụng nữa đâu, anh đừng lo lắng cho em, miễn anh vui vẻ là được rồi."
"Ừm."
"Thật ra thì nếu anh có thể giải quyết chuyện riêng tư của mình sớm hơn một chút thì em càng yên tâm đó, anh không cần dồn hết tâm trí vào em và chuyện công ty đâu, anh nghĩ cho bản thân trước đi, để em còn được thư thái nữa."
Diệp Bạch Tư buồn cười: "Bây giờ anh trở thành con ghẻ của em rồi hả?"
"Đâu có đâu có." Diệp Bạch Ngọc vội vàng giải thích: "Ý em là hiện tại em không thể ở nhà nhiều, cho nên không thể không lo lắng cho anh chứ bộ."
Sau khi chia tay với Đoàn Sâm, Diệp Bạch Tư càng lúc càng tiết chế hơn, đối với Diệp Bạch Ngọc mà nói thì đây cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc anh khó có thể mở lòng mình ra được nữa, nhiều khi cậu về nhà chỉ nhìn thấy anh ngồi một mình trong phòng làm việc hoặc nhảy trong phòng khiêu vũ trên lầu, lần nào cậu cũng có xúc động muốn ở bên cạnh anh mãi mãi.
Thế nhưng Diệp Bạch Ngọc cũng có cuộc sống của mình, hiện tại cậu là một người khỏe mạnh, dần mở rộng quan hệ bạn bè và có công việc mà cậu yêu thích. Tất nhiên, cậu vẫn cảm thấy đau lòng và áy náy, song cũng không thể ở bên cạnh Diệp Bạch Tư cả đời được.
Cậu từng nghĩ đến việc để Diệp Bạch Tư theo đuổi ước mơ của mình, nhưng Diệp Bạch Tư lại nói rằng anh không có ước mơ.
Anh chỉ có mỗi mục tiêu.
Nếu một mục tiêu không đủ thì đổi sang mục tiêu khác, dường như cuộc sống của anh chỉ đơn giản như vậy.
Lúc đầu anh chỉ muốn có một người bố; sau khi bị bỏ rơi thì anh hi vọng mình có một mái nhà; sau này lại kế thừa ước mơ khiêu vũ của mẹ Diệp, và rồi khi bố mẹ nuôi chết, mọi thứ về anh đều chuyển sang xoay quanh Diệp Bạch Ngọc tàn tật và Đoàn Sâm, sau đó lại xoay quanh hạng mục mà bố Diệp để lại.
Mặc dù Diệp Bạch Tư không nói gì, thế nhưng thỉnh thoảng Diệp Bạch Ngọc nghĩ đến vẫn sẽ cảm thấy áp lực, bởi vì Diệp Bạch Tư đối xử với cậu tốt quá, giống như có báo đáp anh thế nào cũng không đủ.
Con người rất ích kỷ, cho dù không muốn thừa nhận, Diệp Bạch Ngọc cũng biết rõ vào những năm tháng mình bị thương ở chân, cậu luôn khao khát Diệp Bạch Tư có thể ở bên cạnh cậu mãi. Song đến khi chân lành lại, cậu bắt đầu cảm thấy sự coi trọng và quan tâm của Diệp Bạch Tư thực chất chính là một loại gông xiềng.
Mặc dù trên thực tế, Diệp Bạch Tư vẫn luôn thể hiện sự tôn trọng dành cho cậu.
Diệp Bạch Ngọc không biết có phải mình đang tự mình đa tình hay không, thế nhưng cậu vẫn hy vọng Diệp Bạch Tư có thể có ít mục tiêu hơn và tận hưởng cuộc sống nhiều hơn một chút.
Cậu hy vọng Diệp Bạch Tư có thể làm những chuyện mình muốn mà không phải do dự gì cả.
Muốn đi du lịch thì đi, muốn nhảy thì nhảy, muốn nằm ngủ trên ghế dựa thì nằm.
Không cần phải kéo căng bản thân nữa.
"Nếu, Đoàn Sâm..."
Diệp Bạch Ngọc dứt khoát ngắt lời anh: "Nếu Đoàn Sâm dám đối xử tệ với anh lần nữa, em thề, có chết em cũng sẽ khiến cho anh ta phải trả giá."
Cậu biết Diệp Bạch Tư là người như thế nào, nếu anh đã nhắc đến Đoàn Sâm thì chứng tỏ trong lòng anh vẫn không buông xuống được. Tất nhiên là Diệp Bạch Ngọc sẽ dốc sức thành toàn cho anh, cậu đã bỏ qua chuyện của mình từ lâu, chỉ có Diệp Bạch Tư vẫn cứ canh cánh trong lòng.
Thật ra nếu không tự cảm thấy mình là con ghẻ, Diệp Bạch Ngọc thường nghĩ rằng Diệp Bạch Tư và Đoàn Sâm sẽ không đi đến nước này đâu.
Diệp Bạch Tư... cũng sẽ không gọi dạ bảo vâng ở trước mặt Đoàn Sâm như vậy.
Ngoài cửa có một cái đầu ló vào, Đoàn Sâm kéo cửa nói: "Mì chín rồi này."
Diệp Bạch Tư cất điện thoại, sau đó nhìn Đoàn Sâm, khóe môi khẽ cong lên, anh dang hai tay ra nói: "Ôm em đi."
Hạnh phúc đến quá bất chợt.
Khóe mắt của Đoàn Sâm đột nhiên trở nên ướt đẫm, hắn mạnh mẽ chớp mắt hai cái, sau đó nhanh chóng đi tới bên cạnh Diệp Bạch Tư, vừa định duỗi tay ra thì chợt nhớ đến cái gì đó. Hắn tháo tạp dề trên người xuống vứt sang một bên, cúi người ôm lấy Diệp Bạch Tư.
Đây là người mà hắn yêu nhất.
Nước mắt của Đoàn Sâm tí tách rơi.
Hắn ôm lấy thắt lưng Diệp Bạch Tư, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người nọ. Một tay Diệp Bạch Tư vòng qua cổ hắn, anh đưa tay lau nước mắt trên mặt đối phương, nói: "Em đã nghĩ là anh không bao giờ có thể ôm em nữa."
"Anh có thể ôm em." Đoàn Sâm nói: "Vĩnh viễn có thể ôm em."
Hắn vững vàng ôm Diệp Bạch Tư bước ra cửa, đi một mạch đến phòng khách, nhẹ nhàng đặt người nọ lên ghế sô pha bên bàn cà phê. Đoàn Sâm đưa tay lau khuôn mặt ướt đẫm, tràn đầy sức sống nói: "Để anh bưng lên cho em."
Như thể đột nhiên được rót vào vô hạn sinh lực, Đoàn Sâm thẳng lưng nhanh chóng bước qua, sau đó lại bưng bát đi tới ngồi bên cạnh, nói: "Lúc nãy anh về nhà lấy hai quả trứng, trứng luộc chưa chín lắm đâu, em ăn thử xem thế nào."
Diệp Bạch Tư nhận lấy đôi đũa, anh nói: "Sao anh không nhân tiện lấy thêm nguyên liệu qua nấu cho mình một phần luôn?"
"Không sao, chút nữa anh về nhà ăn được rồi."
Diệp Bạch Tư cầm đũa gắp mì ăn liền lên, cuộn mì đến khi thành một cục tròn ủm thì mới cho vào miệng. Đoàn Sâm nhìn tư thế của anh vừa tao nhã vừa ngây thơ, khóe môi không khỏi nở nụ cười.
Diệp Bạch Tư rộng lượng nói: "Anh lấy thêm một đôi đũa đi."
"Không sau đâu, anh nhìn em ăn là đủ no rồi."
Diệp Bạch Tư im lặng một lúc, sau đó anh đưa đôi đũa cho hắn, bảo: "Mỗi người một miếng."
Diệp Bạch Tư là một người dễ mềm lòng và dịu dàng vô cùng.
Đoàn Sâm nhìn đôi đũa anh đưa qua, trong lòng chợt nóng lên, hắn lại lau mắt nói: "Để anh đi lấy đôi khác, em ăn trước đi."
Lúc hắn trở lại thì Diệp Bạch Tư vẫn đang cuốn mì, tóc dài vén ở bên tai, sườn mặt vẫn tinh tế đẹp đẽ như cũ.
Đợi đến khi anh cuốn xong, Đoàn Sâm cắm đũa vào trong bát, kéo một chuỗi lên nói: "Em không cần vất vả như vậy đâu, cứ cắn đứt đi, anh không chê em mà."
Diệp Bạch Tư đang định đưa vào miệng, sau khi nghe xong thì im lặng nhìn hắn.
Đoàn Sâm cũng đang định ăn một ngụm lớn, thấy thế thì hắn dừng lại động tác, đưa mắt nhìn về phía đối phương.
Diệp Bạch Tư nói: "Không cho anh cắn đứt, nếu không thì em ghét anh."