Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
Chương 47
Rốt cuộc thì quyền chi phối vẫn hữu ích thật.
Tuy hai người cách nhau rất gần nhưng Đoàn Sâm thật sự không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh nữa.
Diệp Bạch Ngọc cũng kể hết chuyện bị Trần Tuấn bắt nạt vào cùng ngày hôm đó.
Diệp Bạch Tư chỉ có duy nhất một vảy ngược, đó chính là Diệp Bạch Ngọc.
Đoàn Sâm cũng biết rõ điều này.
Kết quả điều tra của Tạ Ninh bị trì hoãn vài hôm rốt cuộc cũng đã đến, Đoàn Sâm cầm trong tay, nhất thời toát mồ hôi lạnh.
Hắn dường như vô thức nghĩ đến cái hạng mục bị Kim Dược cướp đoạt trong những ngày Diệp Bạch Tư rời khỏi hắn, bây giờ hạng mục đó đã chính thức đi vào hoạt động, thế nhưng nó cũng chính là cái hạng mục mà hắn định chôn vùi.
Giống như năm đó bố Diệp thiếu hiểu biết bị Đằng Phi dụ dỗ, để tránh cho những người nấu súp gà coi trọng tâm huyết và giấc mơ của bản thân không đáp ứng các điều khoản chôn dưới tuyết, trên hợp đồng cố ý đưa ra những thông tin lấp lửng để mê hoặc đối phương.
Một khi hợp đồng đã được ký kết rồi thì hạng mục sẽ trực tiếp bị giấu đi, và cho dù người sáng tạo ra nó có hối hận đến cỡ nào đi nữa thì cũng đã quá muộn.
Bởi vì tư bản sẽ không bao giờ đầu tư vào giấc mơ của bất kỳ ai, bọn họ chỉ xem trọng lợi ích mà thôi.
Đoàn Sâm chính là một người như vậy, cho đến tận bây giờ hắn vẫn luôn hiểu rất rõ bản thân, hắn chưa từng nếm trải đau khổ trên đời, muốn gì được đó dễ như bỡn, bất cứ ai đến trước mặt hắn giảng giải về giấc mơ đều chỉ là đàn gảy tai trâu.
Hắn không hiểu những người sáng tạo đã mất nhiều năm, thậm chí là vài chục năm để sáng tạo ra thứ gì đó có thể đại biểu cho điều gì. Trong mắt Đoàn Sâm chỉ có hai đáp án: khả thi hoặc không khả thi, hắn bỏ tiền ra mua tâm huyết, đây là một cuộc trao đổi lợi ích ngang nhau mà.
Mua về rồi sử dụng như thế nào thì là chuyện của hắn.
Còn việc dự đoán trước rủi ro thì sao? Ngại quá, không có thương nhân nào làm chuyện đó cả. Bạn nói tôi cố ý chôn dưới tuyết ư? Không có bằng chứng thì đừng nói bậy. Bạn nói tôi cho bạn một cái bánh vẽ khổng lồ ư? Mỗi một hạng mục tôi mua đều là do tôi tự bỏ tiền, bây giờ gặp trường hợp bất khả kháng thì tôi phải làm gì bây giờ? Bạn nói đó không phải là trường hợp bất khả kháng? Vậy thì để tôi làm ra một trăm trường hợp bất khả kháng cho bạn.
Thời gian, sức lực, thậm chí là tiền bạc dành cho việc kiện tụng không phải là thứ mà những người vùi đầu nghiên cứu mấy chục năm có thể kham nổi.
Đoàn Sâm chậm rãi ngã vào sô pha, nhìn bản báo cáo điều tra trước mặt rất lâu.
Suýt chút nữa thì hắn đã trở thành người mà Diệp Bạch Tư hận nhất.
Đoàn Sâm chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy.
Hút máu và bóc lột là bản năng của thương nhân, nhất là những người ở tầng lớp của bọn họ. Quy tắc của giai cấp chính là như vậy, thiên chi kiêu tử đạp lên đầu chúng sinh, sẽ không có ai cố tình cúi đầu xem người nào chết dưới chân mình.
Chết thì sao, bọn họ tuân thủ kỷ luật, bọn họ là công dân có đủ tư cách, bọn họ cũng không vi phạm phát luật hình sự.
Cho nên những người ở phía dưới không biết phải kể khổ với ai.
Đoàn Sâm nhìn hai bàn tay của mình, hắn đã tham gia rất nhiều hoạt động và bán hàng từ thiện các loại, bán đấu giá cũng như quyên góp, đây là quy tắc sinh tồn trong vòng tròn quan hệ này, bọn họ đội lên đầu bản thân vô số cái tên mỹ miều, không thèm quan tâm đến việc liệu số tiền bỏ ra để mua những cái tên mỹ miều ấy có thật sự rơi xuống đất hay không.
Tay của hắn sạch sẽ, ít nhất thì thoạt nhìn là như vậy.
Thế nhưng suýt chút nữa chúng đã nhuốm màu căm hận của Diệp Bạch Tư.
Hắn cố gắng nghĩ đến khuôn mặt của anh, trong lòng dấy lên một chút đau xót.
Hóa ra đây mới chính là tình yêu.
Hóa ra khi thích một người, chỉ cần nghe thấy một chút chuyện cũ của người đó là sẽ đau lòng đến mức rơi lệ.
Thích một người là sẽ đặt mình vào vị trí của người đó, sử dụng từng tế bào để bày tỏ sự đồng cảm.
Chẳng trách Diệp Bạch Tư nói hắn không xứng, người như hắn có thể mang đến cho Diệp Bạch Tư cái gì đây?
Rõ ràng Diệp Bạch Tư là người đã khiến hắn động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng hắn cũng chính là người đã phá hỏng anh suốt tám năm trời.
Vốn dĩ hắn có tám năm, gần ba nghìn ngày đêm để nghe anh than thở, nghe anh kêu đau, nghe anh oan ức, hắn vốn dĩ có thể ôm anh, dỗ dành anh, nói với anh rằng "vẫn còn tôi ở đây mà".
Thế nhưng hắn đã làm gì?
Hắn đạp lên đầu Diệp Bạch Tư diễu võ dương oai, cảnh cáo anh phải mặc nhiều hơn mỗi khi anh đau đớn, buộc anh phải nuốt xuống những lời tủi thân, ngắt lời anh mỗi khi anh phàn nàn, không thèm đếm xỉa gì đến anh.
Hắn đã biến anh từ một người có ánh mắt sáng lấp lánh trở thành một người luôn trầm lặng nhẫn nhục.
Sao có thể có một người yêu như vậy.
Sao có thể có một người đối xử với người mình yêu như vậy.
Tại sao hắn phải ngã đau rồi mới học được cách yêu?
Đoàn Sâm dùng sức đỡ trán.
Ngay cả khi chuyện đã đến nước này rồi, hắn vẫn nghĩ về nó, vẫn hy vọng anh có thể cho mình một cơ hội làm lại từ đầu.
Đáng giận thật.
Rõ ràng là hắn nên buông tay, để cho anh tìm một người khác tốt hơn mình mới đúng.
Thế nhưng cuộc sống không có anh thật sự rất đau khổ.
Trái tim lúc nào cũng giống như bị thiêu đốt, mỗi phút mỗi giây đều giống như bị lăng trì.
Hắn muốn giúp Diệp Bạch Tư làm một cái gì đó, thế nhưng hắn thậm chí còn không có tư cách để giúp đỡ anh.
Chỉ có thể đứng nhìn và dằn vặt.
Nếu như mọi thứ có thể quay lại từ đầu thì tốt biết mấy.
...
Đoàn Sâm ngủ thiếp đi trên sô pha, lúc hắn bàng hoàng tỉnh dậy thì thấy trên điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ, là Triệu Tân Chi và Tạ Ninh gọi đến.
Hắn xoa xoa đôi mắt đau nhức của mình, nhìn tin nhắn trong WeChat, Triệu Tân Chi đang gào thét trong nhóm: "Đệt mẹ đệt mẹ, lần này Trần Tuấn xong phim thật rồi, bữa giờ ai cũng biết hết á, tự nhiên cậu ta bể phốt mới ghê, cậu ta lạnh rồi, lạnh thấu xương luôn rồi!"
"Cái này đúng là muốn dồn nhà Trần vào chỗ chết thật đấy chứ!" Tề Kiệt lên tiếng tấm tắc: "Giờ thì hay rồi, thành quả phốt tiêu biểu luôn."
"Mà tên Trần Tuấn này cũng không đơn giản chút nào, không ngờ cậu ta lại làm nhiều chuyện xấu như vậy, hơn nửa đã phạm vào pháp luật hình sự rồi phải không?"
"Chứ còn gì nữa, tán gái bị từ chối thì đi hủy dung người ta, đây đâu phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được đâu."
"Nhưng mà bất chợt tung ra nhiều phốt như thế này, chắc là đối phương phải theo dõi cậu ta lâu lắm nhỉ? Hắn hận cậu ta đến vậy sao?"
"Xem bằng chứng thì rõ ràng là nạn nhân liên minh lại với nhau đó, tuy rằng tất cả đều được ẩn danh nhưng biết bao nhiêu là nạn nhân như vậy, e rằng vụ này khó dập xuống lắm."
"Mà này, đừng nói là do anh cậu làm đấy nhé?"
Triệu Tân Chi chưa kịp trả lời đã thấy avatar của Đoàn Sâm nhảy lên: "."
Thích Trực cũng hồi âm lại: "."
Tề Kiệt: "Hai cậu chơi cái trò bí hiểm gì thế? Đoàn Sâm, có phải là cậu làm không? Cậu ta lại đi quấy rối cục cưng nhà cậu à?"
"Đừng đồn bậy bạ." Đoàn Sâm gõ chữ: "Đánh rắn phải đánh dập đầu, đây là trách nhiệm của mọi người mà, bây giờ Đằng Phi đã trở thành miếng thịt nằm trên thớt rồi, hai cậu thay vì ngồi đây tám nhảm thì không bằng nghĩ cách cắn nuốt miếng thịt này luôn đi."
Thích Trực: "Hồi trước tôi đã hợp tác với Đằng Phi, sáng nay sau khi biết được chuyện này thì tôi báo cho bộ phận pháp chế rồi, tôi nghĩ việc hợp tác này sẽ mang lại những tổn thất khôn lường cho giá trị sản phẩm mà chúng tôi thực hiện."
Đoàn Sâm: "Đúng rồi đấy."
Tề Kiệt: "??? Hai cái tên ác quỷ này!!"
Triệu Tân Chi: "Đệt mẹ đệt mẹ làm bằng cách nào thế, anh ơi chúng ta nhắn tin riêng đi!! Em sẽ đi đề nghị với bố liền để còn được khen nữa!!"
Một người khác bất chợt xuất hiện, là Thai Hồng Quả: "Thừa nước đục thả câu như vậy, các cậu có còn là con người không thế?"
Tề Kiệt: "Tôi cũng thấy vậy! Các cậu không thấy hèn à?"
Thai Hồng Quả: "Lúc nãy tôi bảo bố rút len* thì được ông ấy khen thông minh, ngại quá, tôi tự nguyện rút khỏi nhân loại năm giây đây."
* [薅羊毛]: Ngụ ý trục lợi, sử dụng lợi nhuận miễn phí từ người khác.
Tề Kiệt: "??????"
Thích Trực: "Đoàn Sâm đã trục xuất nhà Trần luôn rồi, cô đâu cần phải làm chuyện thừa thãi như vậy."
Thai Hồng Quả: "Thế thì tôi đã trở lại."
Tề Kiệt tuyệt vọng: "Nhà tôi chưa từng hợp tác với Đằng Phi, nhưng mà lúc trước chúng tôi có mua vài sản phẩm của bọn họ, vài món trong đó bị hỏng rồi, các cậu nhặt đi giùm có được không?"
Đoàn Sâm: "Thừa dịp chó sắp chết thì đun nước lèo, bỏ đá xuống giếng, trăm sông đổ về một biển, đừng khách sáo."
Triệu Tân Chi nhanh chóng trở lại: "Bố em nói em học thói xấu."
Tề Kiệt giống như đã tìm được tri kỷ: "Đúng là chỉ có bác trai bình thường!"
Triệu Tân Chi: "Ông ấy nói em là hậu sinh đủ tư cách rồi huhuhu, xúc động quá, rốt cuộc bố cũng thừa nhận thân phận người thừa kế của em rồi."
Tề Kiệt: "." . Google ngay trang ++ tr umtruyen. C OM ++
Anh cảm thấy mình giống như một con cừu trà trộn vào bầy sói vậy, hoàn toàn lạc lõng.
—— "Vậy thì thiết bị nhà tôi hỏng rồi, tôi có thể cọ một ngụm nước lèo không?"
...
Diệp Bạch Tư thật sự không ngờ nhà Trần có thể rớt đài nhanh như vậy, chưa đến nửa năm, con quái vật khổng lồ này đã nhanh chóng sụp đổ. Khi ngồi trong quán cà phê đó lần nữa, Diệp Bạch Tư nhìn những công nhân đang giương cờ hò hét ở phía trước, anh mơ hồ cảm thấy như mình đã quay trở lại thời điểm nhà máy nhỏ của gia đình đóng cửa.
Có người ngồi xuống đối diện anh, vẫn như mọi khi, Diệp Bạch Tư giương mắt, đối phương đeo kính gọng vàng, tóc được chải ra phía sau một cách tỉ mỉ, đôi mắt sau cặp kính lộ vẻ thư sinh nhàn nhạt, hắn thản nhiên nở nụ cười: "Tôi thật sự không ngờ cậu có thể làm được điều này đấy."
"Tôi cũng không ngờ cậu ta có thể làm ra những chuyện này."
"Đằng Phi sụp đổ nhanh như vậy, chắc chắn là do sau lưng có người đẩy."
"Là dục vọng đấy." Diệp Bạch Tư chống má, anh lẳng lặng nhìn về phía đối diện, nói: "Trong vòng tròn này, con người giống như dã thú vậy, một khi có sơ hở thì sẽ rất khó để bước tiếp, dù sao tài nguyên cũng rất nhiều, bớt đi một đối thủ cạnh tranh thì đối với mọi người cũng là chuyện tốt."
"Nghe nói Trần Tuấn bỏ trốn rồi, có khi cậu ta còn không biết ai là kẻ đầu têu."
"Chuột chạy qua đường thôi mà, không đáng để nhắc đến."
Đối phương nghịch điếu thuốc trong tay, có chút đăm chiêu nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tiếp theo hẳn là Đằng Phi sẽ bị KT tiếp quản, ông nội tôi muốn gặp cậu đấy."
"Tôi chỉ muốn lấy lại hạng mục của bố tôi thôi." Diệp Bạch Tư suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Hơn nữa, tôi đã gặp ông nội của anh rồi."
Khóe môi Minh Duẫn cong lên: "Thật sao? Hồi nào vậy?"
"Hôm sinh nhật của ông ấy đó, lúc đó không có mặt anh."
"Thật lòng mà nói thì tôi cũng rất quan tâm đến hạng mục của bố cậu, đây hẳn là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với thực nghiệp nhỉ, nếu cậu hợp tác với tôi thì sẽ tốt hơn nhiều."
Diệp Bạch Tư suy nghĩ một lúc, anh nói: "Đằng Phi có những sản phẩm tương tự dưới sự bảo trợ của nó và đã làm được rất nhiều năm rồi."
"Tôi chỉ muốn tạo ra những sản phẩm tốt thôi, hơn nữa, tôi muốn xem phòng thí nghiệm của bố cậu một chút."
"Ông ấy đã cho nổ tung phòng thí nghiệm trước khi chết rồi, không ai có thể vào được." Anh phớt lờ ánh mắt ngờ vực của Minh Duẫn, nói: "Tâm huyết của bố tôi chỉ có thể ở nhà họ Diệp, cũng chỉ có thể truyền lại cho em trai tôi, không thể chia sẻ cho bất kỳ ai khác."
Minh Duẫn vươn tay ra, "Được rồi, vậy thì chúc cậu thành công, cần gì thì cứ gọi cho tôi nhé."
Diệp Bạch Tư cũng bắt tay với hắn: "Cảm ơn anh đã hiểu cho tôi."
Anh và Minh Duẫn lần lượt rời khỏi, ở bàn phía sau, "người phụ nữ" vùi đầu vào tách cà phê nãy giờ chậm rãi ngẩng mặt lên.
Trong mắt chứa đầy sự phẫn uất và không dám tin tưởng.
...
Diệp Bạch Tư mua hoa tươi, lái xe đến trước nghĩa trang công cộng.
Trước đây chỉ có hai anh em Diệp Bạch Tư đến thăm mộ của bố mẹ Diệp, Diệp Bạch Tư đến thường xuyên hơn, bởi vì thân thể của Diệp Bạch Ngọc bất tiện cho nên cậu chỉ có thể đi cùng anh vào tiết Thanh minh hoặc sinh nhật của bố mẹ.
Anh lái một mạch đến trước nghĩa trang công cộng, rút chìa khóa ra, sau đó bước lên bậc thềm.
Trước mộ bố mẹ Diệp có một bó hoa bách hợp và rượu trái cây, trái cây vẫn còn rất tươi, không bị chim ăn mất, xem ra là mới có người đến cách đây không lâu.
Anh nghi hoặc nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi đặt bó hoa mới mua bên cạnh bó bách hợp, lặng lẽ đứng đó một lúc.
Mỗi lần Diệp Bạch Ngọc đến đây sẽ khóc lóc không ngừng, cậu luôn dựa vào mộ bố mẹ thì thầm tâm sự.
Bởi vì Diệp Bạch Tư là con nuôi nên từ nhỏ anh đã rất ít khi than thở với bố mẹ, bây giờ đối mặt với bia mộ thì càng không biết phải nói cái gì.
Anh chỉ có thể khẽ gọi hai tiếng bố mẹ trong lòng, nói một chút về tình hình gần đây của Diệp Bạch Ngọc, nhân tiện chuyển lời rằng Đằng Phi đã sụp đổ. Hai tuần nữa là đến tiết Thanh minh rồi, lúc ấy anh sẽ mang Diệp Bạch Ngọc đến theo.
Sắp đến Thanh minh, trong nghĩa trang công cộng lúc này chỉ có anh và một người mặc đồ đen khác đang ngồi xổm trước mộ. Diệp Bạch Tư liếc nhìn hắn một cái, anh thầm nghĩ người đã khuất nhất định phải là người rất thân cận với đối phương, bởi vì chỉ khi mất đi người thân thiết nhất thì mới có thể vùi đầu vào mộ khóc lóc thảm thiết như vậy được.
Nhưng hình như vẫn kỳ quái thế nào, Diệp Bạch Tư đứng thêm một lúc, đột nhiên trên trời bắt đầu rơi xuống một cơn mưa nhỏ.
Đúng là rất hợp với câu "thời tiết Thanh minh lất phất mưa".
Anh không nán lại lâu hơn nữa, xoay người rời đi.
Người mặc đồ đen đang vùi đầu vào mộ "khóc lóc thảm thiết" nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, không ai khác ngoài Đoàn Sâm.
Hắn thở ra một hơi, lùi lại phía sau Diệp Bạch Tư vài bước rồi lẳng lặng đi theo sau anh.
Diệp Bạch Tư đã rời khỏi hắn được một năm bốn tháng.
Đoàn Sâm nhận ra anh lại gầy.
Hắn cố ý đến thăm bố mẹ Diệp trước, thế nhưng không ngờ Diệp Bạch Tư lại cũng đến thăm mộ trước như vậy.
Hắn nghĩ đây chính là duyên phận, song Diệp Bạch Tư nhất định sẽ cảm thấy đây chính là nghiệt duyên.
Diệp Bạch Tư bước xuống cầu thang, đi đến chỗ xe mình đang đậu, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng động cơ, Diệp Bạch Tư vô thức giương mắt, chỉ thấy một chiếc xe jeep màu đen đang đạp ga xuống, nhanh như chớp lao về phía mình.
Không kịp suy nghĩ, Diệp Bạch Tư xoay người định chạy lên cầu thang ——
Đoàn Sâm cũng nhìn thấy chiếc xe đang lao đến, hắn nhanh chóng nhảy cóc xuống những bậc thang còn lại, vươn tay định đẩy Diệp Bạch Tư ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Diệp Bạch Tư đang chạy về phía hắn.
Trong nháy mắt, hai người đồng thời sử dụng toàn bộ sức lực của bản thân, sức mạnh va chạm vào nhau, Diệp Bạch Tư không đọ được với hắn, cả người bị đánh bật trở lại, Đoàn Sâm cũng bị đánh cho lùi mấy bước, ngã ngồi trên cầu thang.
Chiếc xe jeep điên kia lao thẳng vào giữa hai người.
Diệp Bạch Tư: "..."
Đoàn Sâm: "..."
Xe jeep điên: "Mẹ nó."
Tuy hai người cách nhau rất gần nhưng Đoàn Sâm thật sự không bao giờ xuất hiện ở trước mặt anh nữa.
Diệp Bạch Ngọc cũng kể hết chuyện bị Trần Tuấn bắt nạt vào cùng ngày hôm đó.
Diệp Bạch Tư chỉ có duy nhất một vảy ngược, đó chính là Diệp Bạch Ngọc.
Đoàn Sâm cũng biết rõ điều này.
Kết quả điều tra của Tạ Ninh bị trì hoãn vài hôm rốt cuộc cũng đã đến, Đoàn Sâm cầm trong tay, nhất thời toát mồ hôi lạnh.
Hắn dường như vô thức nghĩ đến cái hạng mục bị Kim Dược cướp đoạt trong những ngày Diệp Bạch Tư rời khỏi hắn, bây giờ hạng mục đó đã chính thức đi vào hoạt động, thế nhưng nó cũng chính là cái hạng mục mà hắn định chôn vùi.
Giống như năm đó bố Diệp thiếu hiểu biết bị Đằng Phi dụ dỗ, để tránh cho những người nấu súp gà coi trọng tâm huyết và giấc mơ của bản thân không đáp ứng các điều khoản chôn dưới tuyết, trên hợp đồng cố ý đưa ra những thông tin lấp lửng để mê hoặc đối phương.
Một khi hợp đồng đã được ký kết rồi thì hạng mục sẽ trực tiếp bị giấu đi, và cho dù người sáng tạo ra nó có hối hận đến cỡ nào đi nữa thì cũng đã quá muộn.
Bởi vì tư bản sẽ không bao giờ đầu tư vào giấc mơ của bất kỳ ai, bọn họ chỉ xem trọng lợi ích mà thôi.
Đoàn Sâm chính là một người như vậy, cho đến tận bây giờ hắn vẫn luôn hiểu rất rõ bản thân, hắn chưa từng nếm trải đau khổ trên đời, muốn gì được đó dễ như bỡn, bất cứ ai đến trước mặt hắn giảng giải về giấc mơ đều chỉ là đàn gảy tai trâu.
Hắn không hiểu những người sáng tạo đã mất nhiều năm, thậm chí là vài chục năm để sáng tạo ra thứ gì đó có thể đại biểu cho điều gì. Trong mắt Đoàn Sâm chỉ có hai đáp án: khả thi hoặc không khả thi, hắn bỏ tiền ra mua tâm huyết, đây là một cuộc trao đổi lợi ích ngang nhau mà.
Mua về rồi sử dụng như thế nào thì là chuyện của hắn.
Còn việc dự đoán trước rủi ro thì sao? Ngại quá, không có thương nhân nào làm chuyện đó cả. Bạn nói tôi cố ý chôn dưới tuyết ư? Không có bằng chứng thì đừng nói bậy. Bạn nói tôi cho bạn một cái bánh vẽ khổng lồ ư? Mỗi một hạng mục tôi mua đều là do tôi tự bỏ tiền, bây giờ gặp trường hợp bất khả kháng thì tôi phải làm gì bây giờ? Bạn nói đó không phải là trường hợp bất khả kháng? Vậy thì để tôi làm ra một trăm trường hợp bất khả kháng cho bạn.
Thời gian, sức lực, thậm chí là tiền bạc dành cho việc kiện tụng không phải là thứ mà những người vùi đầu nghiên cứu mấy chục năm có thể kham nổi.
Đoàn Sâm chậm rãi ngã vào sô pha, nhìn bản báo cáo điều tra trước mặt rất lâu.
Suýt chút nữa thì hắn đã trở thành người mà Diệp Bạch Tư hận nhất.
Đoàn Sâm chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy.
Hút máu và bóc lột là bản năng của thương nhân, nhất là những người ở tầng lớp của bọn họ. Quy tắc của giai cấp chính là như vậy, thiên chi kiêu tử đạp lên đầu chúng sinh, sẽ không có ai cố tình cúi đầu xem người nào chết dưới chân mình.
Chết thì sao, bọn họ tuân thủ kỷ luật, bọn họ là công dân có đủ tư cách, bọn họ cũng không vi phạm phát luật hình sự.
Cho nên những người ở phía dưới không biết phải kể khổ với ai.
Đoàn Sâm nhìn hai bàn tay của mình, hắn đã tham gia rất nhiều hoạt động và bán hàng từ thiện các loại, bán đấu giá cũng như quyên góp, đây là quy tắc sinh tồn trong vòng tròn quan hệ này, bọn họ đội lên đầu bản thân vô số cái tên mỹ miều, không thèm quan tâm đến việc liệu số tiền bỏ ra để mua những cái tên mỹ miều ấy có thật sự rơi xuống đất hay không.
Tay của hắn sạch sẽ, ít nhất thì thoạt nhìn là như vậy.
Thế nhưng suýt chút nữa chúng đã nhuốm màu căm hận của Diệp Bạch Tư.
Hắn cố gắng nghĩ đến khuôn mặt của anh, trong lòng dấy lên một chút đau xót.
Hóa ra đây mới chính là tình yêu.
Hóa ra khi thích một người, chỉ cần nghe thấy một chút chuyện cũ của người đó là sẽ đau lòng đến mức rơi lệ.
Thích một người là sẽ đặt mình vào vị trí của người đó, sử dụng từng tế bào để bày tỏ sự đồng cảm.
Chẳng trách Diệp Bạch Tư nói hắn không xứng, người như hắn có thể mang đến cho Diệp Bạch Tư cái gì đây?
Rõ ràng Diệp Bạch Tư là người đã khiến hắn động lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên, thế nhưng hắn cũng chính là người đã phá hỏng anh suốt tám năm trời.
Vốn dĩ hắn có tám năm, gần ba nghìn ngày đêm để nghe anh than thở, nghe anh kêu đau, nghe anh oan ức, hắn vốn dĩ có thể ôm anh, dỗ dành anh, nói với anh rằng "vẫn còn tôi ở đây mà".
Thế nhưng hắn đã làm gì?
Hắn đạp lên đầu Diệp Bạch Tư diễu võ dương oai, cảnh cáo anh phải mặc nhiều hơn mỗi khi anh đau đớn, buộc anh phải nuốt xuống những lời tủi thân, ngắt lời anh mỗi khi anh phàn nàn, không thèm đếm xỉa gì đến anh.
Hắn đã biến anh từ một người có ánh mắt sáng lấp lánh trở thành một người luôn trầm lặng nhẫn nhục.
Sao có thể có một người yêu như vậy.
Sao có thể có một người đối xử với người mình yêu như vậy.
Tại sao hắn phải ngã đau rồi mới học được cách yêu?
Đoàn Sâm dùng sức đỡ trán.
Ngay cả khi chuyện đã đến nước này rồi, hắn vẫn nghĩ về nó, vẫn hy vọng anh có thể cho mình một cơ hội làm lại từ đầu.
Đáng giận thật.
Rõ ràng là hắn nên buông tay, để cho anh tìm một người khác tốt hơn mình mới đúng.
Thế nhưng cuộc sống không có anh thật sự rất đau khổ.
Trái tim lúc nào cũng giống như bị thiêu đốt, mỗi phút mỗi giây đều giống như bị lăng trì.
Hắn muốn giúp Diệp Bạch Tư làm một cái gì đó, thế nhưng hắn thậm chí còn không có tư cách để giúp đỡ anh.
Chỉ có thể đứng nhìn và dằn vặt.
Nếu như mọi thứ có thể quay lại từ đầu thì tốt biết mấy.
...
Đoàn Sâm ngủ thiếp đi trên sô pha, lúc hắn bàng hoàng tỉnh dậy thì thấy trên điện thoại có hàng chục cuộc gọi nhỡ, là Triệu Tân Chi và Tạ Ninh gọi đến.
Hắn xoa xoa đôi mắt đau nhức của mình, nhìn tin nhắn trong WeChat, Triệu Tân Chi đang gào thét trong nhóm: "Đệt mẹ đệt mẹ, lần này Trần Tuấn xong phim thật rồi, bữa giờ ai cũng biết hết á, tự nhiên cậu ta bể phốt mới ghê, cậu ta lạnh rồi, lạnh thấu xương luôn rồi!"
"Cái này đúng là muốn dồn nhà Trần vào chỗ chết thật đấy chứ!" Tề Kiệt lên tiếng tấm tắc: "Giờ thì hay rồi, thành quả phốt tiêu biểu luôn."
"Mà tên Trần Tuấn này cũng không đơn giản chút nào, không ngờ cậu ta lại làm nhiều chuyện xấu như vậy, hơn nửa đã phạm vào pháp luật hình sự rồi phải không?"
"Chứ còn gì nữa, tán gái bị từ chối thì đi hủy dung người ta, đây đâu phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được đâu."
"Nhưng mà bất chợt tung ra nhiều phốt như thế này, chắc là đối phương phải theo dõi cậu ta lâu lắm nhỉ? Hắn hận cậu ta đến vậy sao?"
"Xem bằng chứng thì rõ ràng là nạn nhân liên minh lại với nhau đó, tuy rằng tất cả đều được ẩn danh nhưng biết bao nhiêu là nạn nhân như vậy, e rằng vụ này khó dập xuống lắm."
"Mà này, đừng nói là do anh cậu làm đấy nhé?"
Triệu Tân Chi chưa kịp trả lời đã thấy avatar của Đoàn Sâm nhảy lên: "."
Thích Trực cũng hồi âm lại: "."
Tề Kiệt: "Hai cậu chơi cái trò bí hiểm gì thế? Đoàn Sâm, có phải là cậu làm không? Cậu ta lại đi quấy rối cục cưng nhà cậu à?"
"Đừng đồn bậy bạ." Đoàn Sâm gõ chữ: "Đánh rắn phải đánh dập đầu, đây là trách nhiệm của mọi người mà, bây giờ Đằng Phi đã trở thành miếng thịt nằm trên thớt rồi, hai cậu thay vì ngồi đây tám nhảm thì không bằng nghĩ cách cắn nuốt miếng thịt này luôn đi."
Thích Trực: "Hồi trước tôi đã hợp tác với Đằng Phi, sáng nay sau khi biết được chuyện này thì tôi báo cho bộ phận pháp chế rồi, tôi nghĩ việc hợp tác này sẽ mang lại những tổn thất khôn lường cho giá trị sản phẩm mà chúng tôi thực hiện."
Đoàn Sâm: "Đúng rồi đấy."
Tề Kiệt: "??? Hai cái tên ác quỷ này!!"
Triệu Tân Chi: "Đệt mẹ đệt mẹ làm bằng cách nào thế, anh ơi chúng ta nhắn tin riêng đi!! Em sẽ đi đề nghị với bố liền để còn được khen nữa!!"
Một người khác bất chợt xuất hiện, là Thai Hồng Quả: "Thừa nước đục thả câu như vậy, các cậu có còn là con người không thế?"
Tề Kiệt: "Tôi cũng thấy vậy! Các cậu không thấy hèn à?"
Thai Hồng Quả: "Lúc nãy tôi bảo bố rút len* thì được ông ấy khen thông minh, ngại quá, tôi tự nguyện rút khỏi nhân loại năm giây đây."
* [薅羊毛]: Ngụ ý trục lợi, sử dụng lợi nhuận miễn phí từ người khác.
Tề Kiệt: "??????"
Thích Trực: "Đoàn Sâm đã trục xuất nhà Trần luôn rồi, cô đâu cần phải làm chuyện thừa thãi như vậy."
Thai Hồng Quả: "Thế thì tôi đã trở lại."
Tề Kiệt tuyệt vọng: "Nhà tôi chưa từng hợp tác với Đằng Phi, nhưng mà lúc trước chúng tôi có mua vài sản phẩm của bọn họ, vài món trong đó bị hỏng rồi, các cậu nhặt đi giùm có được không?"
Đoàn Sâm: "Thừa dịp chó sắp chết thì đun nước lèo, bỏ đá xuống giếng, trăm sông đổ về một biển, đừng khách sáo."
Triệu Tân Chi nhanh chóng trở lại: "Bố em nói em học thói xấu."
Tề Kiệt giống như đã tìm được tri kỷ: "Đúng là chỉ có bác trai bình thường!"
Triệu Tân Chi: "Ông ấy nói em là hậu sinh đủ tư cách rồi huhuhu, xúc động quá, rốt cuộc bố cũng thừa nhận thân phận người thừa kế của em rồi."
Tề Kiệt: "." . Google ngay trang ++ tr umtruyen. C OM ++
Anh cảm thấy mình giống như một con cừu trà trộn vào bầy sói vậy, hoàn toàn lạc lõng.
—— "Vậy thì thiết bị nhà tôi hỏng rồi, tôi có thể cọ một ngụm nước lèo không?"
...
Diệp Bạch Tư thật sự không ngờ nhà Trần có thể rớt đài nhanh như vậy, chưa đến nửa năm, con quái vật khổng lồ này đã nhanh chóng sụp đổ. Khi ngồi trong quán cà phê đó lần nữa, Diệp Bạch Tư nhìn những công nhân đang giương cờ hò hét ở phía trước, anh mơ hồ cảm thấy như mình đã quay trở lại thời điểm nhà máy nhỏ của gia đình đóng cửa.
Có người ngồi xuống đối diện anh, vẫn như mọi khi, Diệp Bạch Tư giương mắt, đối phương đeo kính gọng vàng, tóc được chải ra phía sau một cách tỉ mỉ, đôi mắt sau cặp kính lộ vẻ thư sinh nhàn nhạt, hắn thản nhiên nở nụ cười: "Tôi thật sự không ngờ cậu có thể làm được điều này đấy."
"Tôi cũng không ngờ cậu ta có thể làm ra những chuyện này."
"Đằng Phi sụp đổ nhanh như vậy, chắc chắn là do sau lưng có người đẩy."
"Là dục vọng đấy." Diệp Bạch Tư chống má, anh lẳng lặng nhìn về phía đối diện, nói: "Trong vòng tròn này, con người giống như dã thú vậy, một khi có sơ hở thì sẽ rất khó để bước tiếp, dù sao tài nguyên cũng rất nhiều, bớt đi một đối thủ cạnh tranh thì đối với mọi người cũng là chuyện tốt."
"Nghe nói Trần Tuấn bỏ trốn rồi, có khi cậu ta còn không biết ai là kẻ đầu têu."
"Chuột chạy qua đường thôi mà, không đáng để nhắc đến."
Đối phương nghịch điếu thuốc trong tay, có chút đăm chiêu nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tiếp theo hẳn là Đằng Phi sẽ bị KT tiếp quản, ông nội tôi muốn gặp cậu đấy."
"Tôi chỉ muốn lấy lại hạng mục của bố tôi thôi." Diệp Bạch Tư suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Hơn nữa, tôi đã gặp ông nội của anh rồi."
Khóe môi Minh Duẫn cong lên: "Thật sao? Hồi nào vậy?"
"Hôm sinh nhật của ông ấy đó, lúc đó không có mặt anh."
"Thật lòng mà nói thì tôi cũng rất quan tâm đến hạng mục của bố cậu, đây hẳn là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với thực nghiệp nhỉ, nếu cậu hợp tác với tôi thì sẽ tốt hơn nhiều."
Diệp Bạch Tư suy nghĩ một lúc, anh nói: "Đằng Phi có những sản phẩm tương tự dưới sự bảo trợ của nó và đã làm được rất nhiều năm rồi."
"Tôi chỉ muốn tạo ra những sản phẩm tốt thôi, hơn nữa, tôi muốn xem phòng thí nghiệm của bố cậu một chút."
"Ông ấy đã cho nổ tung phòng thí nghiệm trước khi chết rồi, không ai có thể vào được." Anh phớt lờ ánh mắt ngờ vực của Minh Duẫn, nói: "Tâm huyết của bố tôi chỉ có thể ở nhà họ Diệp, cũng chỉ có thể truyền lại cho em trai tôi, không thể chia sẻ cho bất kỳ ai khác."
Minh Duẫn vươn tay ra, "Được rồi, vậy thì chúc cậu thành công, cần gì thì cứ gọi cho tôi nhé."
Diệp Bạch Tư cũng bắt tay với hắn: "Cảm ơn anh đã hiểu cho tôi."
Anh và Minh Duẫn lần lượt rời khỏi, ở bàn phía sau, "người phụ nữ" vùi đầu vào tách cà phê nãy giờ chậm rãi ngẩng mặt lên.
Trong mắt chứa đầy sự phẫn uất và không dám tin tưởng.
...
Diệp Bạch Tư mua hoa tươi, lái xe đến trước nghĩa trang công cộng.
Trước đây chỉ có hai anh em Diệp Bạch Tư đến thăm mộ của bố mẹ Diệp, Diệp Bạch Tư đến thường xuyên hơn, bởi vì thân thể của Diệp Bạch Ngọc bất tiện cho nên cậu chỉ có thể đi cùng anh vào tiết Thanh minh hoặc sinh nhật của bố mẹ.
Anh lái một mạch đến trước nghĩa trang công cộng, rút chìa khóa ra, sau đó bước lên bậc thềm.
Trước mộ bố mẹ Diệp có một bó hoa bách hợp và rượu trái cây, trái cây vẫn còn rất tươi, không bị chim ăn mất, xem ra là mới có người đến cách đây không lâu.
Anh nghi hoặc nhìn xung quanh, sau đó chậm rãi đặt bó hoa mới mua bên cạnh bó bách hợp, lặng lẽ đứng đó một lúc.
Mỗi lần Diệp Bạch Ngọc đến đây sẽ khóc lóc không ngừng, cậu luôn dựa vào mộ bố mẹ thì thầm tâm sự.
Bởi vì Diệp Bạch Tư là con nuôi nên từ nhỏ anh đã rất ít khi than thở với bố mẹ, bây giờ đối mặt với bia mộ thì càng không biết phải nói cái gì.
Anh chỉ có thể khẽ gọi hai tiếng bố mẹ trong lòng, nói một chút về tình hình gần đây của Diệp Bạch Ngọc, nhân tiện chuyển lời rằng Đằng Phi đã sụp đổ. Hai tuần nữa là đến tiết Thanh minh rồi, lúc ấy anh sẽ mang Diệp Bạch Ngọc đến theo.
Sắp đến Thanh minh, trong nghĩa trang công cộng lúc này chỉ có anh và một người mặc đồ đen khác đang ngồi xổm trước mộ. Diệp Bạch Tư liếc nhìn hắn một cái, anh thầm nghĩ người đã khuất nhất định phải là người rất thân cận với đối phương, bởi vì chỉ khi mất đi người thân thiết nhất thì mới có thể vùi đầu vào mộ khóc lóc thảm thiết như vậy được.
Nhưng hình như vẫn kỳ quái thế nào, Diệp Bạch Tư đứng thêm một lúc, đột nhiên trên trời bắt đầu rơi xuống một cơn mưa nhỏ.
Đúng là rất hợp với câu "thời tiết Thanh minh lất phất mưa".
Anh không nán lại lâu hơn nữa, xoay người rời đi.
Người mặc đồ đen đang vùi đầu vào mộ "khóc lóc thảm thiết" nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, không ai khác ngoài Đoàn Sâm.
Hắn thở ra một hơi, lùi lại phía sau Diệp Bạch Tư vài bước rồi lẳng lặng đi theo sau anh.
Diệp Bạch Tư đã rời khỏi hắn được một năm bốn tháng.
Đoàn Sâm nhận ra anh lại gầy.
Hắn cố ý đến thăm bố mẹ Diệp trước, thế nhưng không ngờ Diệp Bạch Tư lại cũng đến thăm mộ trước như vậy.
Hắn nghĩ đây chính là duyên phận, song Diệp Bạch Tư nhất định sẽ cảm thấy đây chính là nghiệt duyên.
Diệp Bạch Tư bước xuống cầu thang, đi đến chỗ xe mình đang đậu, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng động cơ, Diệp Bạch Tư vô thức giương mắt, chỉ thấy một chiếc xe jeep màu đen đang đạp ga xuống, nhanh như chớp lao về phía mình.
Không kịp suy nghĩ, Diệp Bạch Tư xoay người định chạy lên cầu thang ——
Đoàn Sâm cũng nhìn thấy chiếc xe đang lao đến, hắn nhanh chóng nhảy cóc xuống những bậc thang còn lại, vươn tay định đẩy Diệp Bạch Tư ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Diệp Bạch Tư đang chạy về phía hắn.
Trong nháy mắt, hai người đồng thời sử dụng toàn bộ sức lực của bản thân, sức mạnh va chạm vào nhau, Diệp Bạch Tư không đọ được với hắn, cả người bị đánh bật trở lại, Đoàn Sâm cũng bị đánh cho lùi mấy bước, ngã ngồi trên cầu thang.
Chiếc xe jeep điên kia lao thẳng vào giữa hai người.
Diệp Bạch Tư: "..."
Đoàn Sâm: "..."
Xe jeep điên: "Mẹ nó."