Chim Hoàng Yến Nuôi Tám Năm Đã Bay Đi Rồi
Chương 33
Lần này Diệp Bạch Tư thật sự nổi giận rồi.
Một số cửa hàng bán đồ xa xỉ phân bố ở nhiều nơi khác nhau, Đoàn Sâm không thể gửi quà tới lui như vậy được, cách duy nhất anh có thể nghĩ đến chính là Đoàn Sâm mua chuộc người bên đơn vị chuyển phát nhanh, tìm thông tin cửa hàng trên vận đơn, thông đồng với tất cả bọn họ xong thì thay thế hộp chuyển phát nhanh ban đầu.
Lúc kiểm tra vận đơn, anh cũng phát hiện dấu vết bị gỡ ra dán lại.
Xét đến nguy cơ rò rỉ thông tin cá nhân và vấn đề bảo mật trong tương lai, Diệp Bạch Tư đã khiếu nại đơn vị chuyển phát nhanh và các cửa tiệm bán đồ xa xỉ, yêu cầu đối phương cam đoan loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, bước tiếp theo là tìm đương sự nói chuyện rõ ràng.
Anh không thể dễ dàng bỏ qua cho sự tồn tại của bất cứ thứ gì có thể đe dọa đến Diệp Bạch Ngọc.
Bước vào thang máy, những nhân viên quen thuộc trước kia tươi cười chào hỏi anh, Diệp Bạch Tư chỉ hờ hững đáp lại, nụ cười dịu dàng khi xưa lúc này đã biến mất không còn tăm tích.
Nhân viên chào hỏi nhìn anh đầy bối rối.
Đoàn Sâm đang họp trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất, bởi vì cuối cùng quà tặng cũng được nhận khiến cho hắn dường như nhìn thấy được một chút hy vọng quay lại, không khí cuộc họp diễn ra khá thoải mái.
Tạ Ninh nhận điện thoại, y bước hai bước về phía hắn, ghé vào tai hắn nói: "Chủ tịch bảo ngài Diệp đang ở trên lầu ạ."
Ánh mắt của Đoàn Sâm phút chốc sáng lên, tâm tình có chút nhảy nhót, đột nhiên cảm thấy một giây dài như một năm, ném tài liệu lên bàn nói: "Trước tiên cứ thế này đi, tan họp."
Còn chưa kịp đưa ra quyết định thì hội nghị đã đột ngột bị bỏ ngang, tất cả mọi người đều mờ mịt, thế nhưng sếp đã nhanh chóng bước ra ngoài rồi, mọi người đành vừa thảo luận vừa thu dọn đồ đạc, lần lượt bước đến chỗ thang máy.
Đoàn Sâm đã đến trước thang máy, hắn vô thức chỉnh trang lại y phục, tim đập nhanh như đánh trống.
Bị hắn chắn ở phía trước nên những người chuẩn bị xuống lầu cũng chỉ có thể đứng chờ phía sau.
Có lẽ là do có người ra vào, thang máy đi lên khá chậm, tuy chỉ hơn một phút nhưng đối với Đoàn Sâm thì lại giống như một thế kỷ đã trôi qua.
Rốt cuộc Diệp Bạch Tư cũng đã tìm đến hắn.
Hắn nên nói gì bây giờ? Liệu có nên ôm anh một cái không?
Sau lần này, hắn nhất định phải chú ý đến tâm tình của Diệp Bạch Tư nhiều hơn mới được, không bao giờ cho anh lý do để rời đi nữa, khoảng thời gian này thật sự là giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời của hắn.
Đoàn Sâm duỗi thẳng thắt lưng, hắn khẽ hít vào một hơi, tràn đầy sự chờ mong và căng thẳng, nhìn con số đang dần tăng lên không chớp mắt.
Diệp Diệp, Diệp Diệp, Diệp Diệp...
Hắn không thể nhịn được gọi Diệp Bạch Tư trong lòng, mỗi một lần gọi là một lần khiến trái tim đau nhói.
Không bao giờ, hắn sẽ không bao giờ khiến anh phải chịu uất ức, khổ sở hay nguội lạnh trong lòng nữa... Hắn nhất định sẽ không bao giờ làm chuyện xấu xa gì với anh nữa.
"Ding ——"
Âm thanh điện tử vang lên, thang máy cuối cùng cũng dừng lại, hai bên cánh cửa chậm rãi mở ra.
Khuôn mặt khiến cho người ta ngày đêm nhung nhớ xuất hiện, trái tim của Đoàn Sâm thắt lại, trong nháy mắt, sự kích động và run rẩy khi nhìn thấy Diệp Bạch Tư khiến cho đại não của hắn trống rỗng.
Vì thế hắn không chú ý tới sắc mặt lạnh lẽo đến tột cùng của đối phương.
Diệp Bạch Tư ôm chiếc hộp bước ra khỏi thang máy.
Ánh mắt u ám của anh chứa một tia rét lạnh.
Đoàn Sâm nhìn bóng dáng anh càng lúc càng gần, hắn vô thức tiến lên từng bước. Phía sau hắn, mọi người ra khỏi phòng họp cũng đang cố gắng lách qua để tiến vào thang máy.
Diệp Bạch Tư giơ chiếc hộp lên.
Có người kinh ngạc nhìn theo nó.
Đồ vật trong hộp nghiêng tới nghiêng lui, lại bởi vì động tác của đối phương đủ nhanh nên không hề rơi xuống đất.
Chiếc hộp đập vào mặt Đoàn Sâm một cách tàn nhẫn.
Đoàn Sâm vẫn đang giữ nguyên tư thế vươn tay ra, hộp quà bị trút xuống lộc cộc rơi từ trên mặt xuống bả vai hắn, một vài chiếc hộp bị bung nắp lộ ra kim cương sáng lấp lánh bên trong.
Tạ Ninh trợn tròn hai mắt, mọi người trong phòng họp cũng sửng sốt vô cùng.
"Keng... Bộp."
Chiếc hộp nặng nề rơi trên mặt đất, lật ngửa lại rồi ngừng chuyển động.
Thái dương của Đoàn Sâm đỏ lên, hắn ngây người nhìn khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ của Diệp Bạch Tư, hơi thở của đối phương vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, sắc bén tựa như một cây kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
"Đoàn Sâm." Diệp Bạch Tư mở miệng: "Kể từ khi chúng ta kết thúc, tôi đã giữ cho anh đủ mặt mũi trước công chúng rồi, chuyện hôm nay là do anh ép tôi."
Xung quanh rất yên tĩnh, những người chuẩn bị bước vào thang máy lặng lẽ lui trở ra, tất cả mọi người đều vô thức thở chậm lại.
Đoàn Sâm vẫn không hề nhúc nhích.
"Chúng ta đã kết thúc rồi, câu này vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa hết." Diệp Bạch Tư gằn từng chữ một: "Anh là biến thái à? Hay là bị thiểu năng vậy?"
"Tôi nói anh đừng tìm đến tôi nữa, tôi nói là tôi hết yêu anh rồi, tôi nói anh mang đến phiền phức cho tôi, tôi nói anh khiến tôi rất khó xử. Tại sao anh vẫn tự cho mình là đúng như thế, tại sao anh vẫn phải quấy rầy tôi cho bằng được vậy?"Diệp Bạch Tư chỉ vào những món quà trên mặt đất: "Anh nhét những thứ này vào hàng chuyển phát nhanh của tôi làm gì? Anh muốn chứng minh quyền lực của anh lớn bao nhiêu sao? Hay là anh đang ra oai với tôi, cảnh cáo tôi rằng nếu rời khỏi anh thì tôi sẽ không sống nổi?"
Rốt cuộc Đoàn Sâm cũng có phản ứng trở lại, hắn mấp máy môi: "Tôi muốn chứng minh..."
"Anh muốn chứng minh anh yêu tôi." Diệp Bạch Tư giận đến mức vô lực: "Anh sai rồi, những thứ này chỉ chứng minh cho tôi rằng anh giống như tro bụi, nơi nào cũng nhúng tay vào được mà thôi, anh nhe nanh múa vuốt với tôi, tuyên bố quyền thế của anh ngập trời thế nào, tuyên bố rằng anh kiêu căng ngạo mạn, đáng giận, đáng ghét và... buồn nôn đến thế nào."
Đoàn Sâm không nhịn được run lên: "Tôi đã nghĩ là em sẽ thích..."
"Điều kiện tiên quyết để tôi thích quà của anh chính là phải thích anh trước đã." Diệp Bạch Tư nói: "Nhưng mà bây giờ ngay cả anh tôi còn không thích thì làm sao có thể thích những thứ gì khác của anh được?"
Đoàn Sâm nhìn anh, con ngươi màu xám bao trùm sự bất lực: "Diệp Diệp..."
"Chúng ta chính là đã kết thúc rồi." Diệp Bạch Tư kiềm chế cảm xúc của mình: "Đừng khiến cho sự kết thúc êm đẹp này trở nên bung bét."
Thế nhưng vô số cảm xúc lại hiện lên trong mắt anh: "Tám năm, tôi đã từng yêu anh, từng biết ơn anh, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh cả, tôi đã làm tròn bổn phận của mình và tuân thủ giao ước rồi, tôi đã nuông chiều anh rất nhiều lần, để cho anh sống như cá gặp nước trong suốt tám năm nay, anh đã hạnh phúc tám năm rồi, anh có thể không thèm đếm xỉa đến tôi mà tập trung vào việc kinh doanh của mình suốt tám năm, mà tôi thì phải chịu giày vò suốt tám năm đấy. Đoàn Sâm..."
Anh nhìn vào mắt của Đoàn Sâm, ánh mắt tối đen mà lóng lánh. Nước mắt lăn dài trên mi mắt, bởi vì quá nặng nên nhanh chóng trượt xuống hai má, rơi thẳng một đường xuống đất.
"Chẳng lẽ tôi không xứng để có một cuộc sống tốt hơn sao?"
Thang máy không biết đã đi xuống từ bao giờ, sau đó lại chậm rãi đi lên.
Đoàn Sâm không nói được câu nào.
Hắn sợ nhất là khi Diệp Bạch Tư rơi nước mắt, chỉ cần anh khóc là Đoàn Sâm sẽ không biết phải làm sao. Cũng may là Diệp Bạch Tư rất hiếm khi khóc, nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải là anh sẽ không bao giờ khóc, mà là anh đã nuốt xuống toàn bộ uất ức trong lòng rồi.
Rõ ràng là anh đã đích thân tìm tới cửa như vậy, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho hắn mất thể diện như vậy.
Nhưng Đoàn Sâm phát hiện ra rằng ngoại trừ khó chịu, tự trách, áy náy và hối hận ra thì... Hắn hoàn toàn không thể nổi giận với Diệp Bạch Tư dù chỉ một chút.
Đáng lẽ hắn phải nổi giận, Đoàn Sâm mà bị đối xử như vậy thì hẳn là phải tàn nhẫn ăn miếng trả miếng chứ.
Không có ai dám làm hắn mất mặt cũng như khiến hắn khó xử trước mặt công chúng như vậy cả.
Thế nhưng lúc đó trái tim hắn lại đột nhiên giống như bị khoét mất, không thể thở nổi, bờ vai của hắn gục xuống, sau đó lại run rẩy chống đỡ lên, rất khó chịu, rất chật vật, sức lực để giữ thắt lưng thật thẳng giống như đã dùng hết khí lực của bản thân cùng dũng khí của cả cuộc đời.
Thang máy ở phía sau lặng lẽ mở ra, nhân viên vệ sinh đeo khẩu trang đội mũ nhìn thấy cục diện trước thang máy, cái chân vừa giơ lên đã lẳng lặng thu trở về.
"Thật sự, xem như tôi cầu xin anh, đừng đến quấy rầy tôi nữa, làm ơn đấy."
Diệp Bạch Tư không quay đầu lại, một lần nữa bước vào thang máy.
Anh lẳng lặng đứng dựa vào một bên, tùy ý để thang máy từ từ khép lại.
Trong thang máy chỉ có anh và một nhân viên vệ sinh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Đoàn Cao Sơn.
Vừa rồi ông xoắn xuýt ở dưới lầu một lúc, sau đó đuổi theo Diệp Bạch Tư để hỏi về chuyện Kim Dược, nhưng mà dưới tình huống khi nãy, nếu dùng thân phận của một nhân viên vệ sinh thì đúng là không tiện mở miệng lắm.
Ông nhìn Diệp Bạch Tư, Diệp Bạch Tư đang dùng hết sức bình sinh để điều chỉnh lại những cảm xúc bộc phát vừa rồi.
Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, im lặng nhìn nút bấm trong thang máy.
Anh thật sự cảm thấy rất uất ức, anh không hiểu tại sao Đoàn Sâm cứ phải bám riết không tha như vậy, anh cũng thật lòng muốn hỏi có phải mình không xứng để có một cuộc sống tốt hơn không?
Không liên quan gì đến tình yêu, chỉ là trong khoảnh khắc đó, toàn bộ những trải nghiệm trong cuộc đời đột nhiên lướt qua tâm trí anh.
Khi còn nhỏ, anh rõ ràng có một người mẹ rất tốt, thế nhưng anh không hiểu vì sao đối phương lại ném anh ở một cửa hàng bún bò và không bao giờ trở về nữa.
Sau này, anh có một cặp bố mẹ nuôi rất tốt, anh cũng có ước mơ muốn làm việc thật chăm chỉ, nhưng vào khoảnh khắc bố nuôi nhảy lầu kia, mọi thứ đều tan tành như bong bóng.
Nếu cứ cố gắng sống hết mình thì cuộc sống sẽ không bao giờ thiếu hy vọng. Năm hai mươi mốt tuổi, gặp được một người yêu tốt như vậy, Diệp Bạch Tư nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã có một mái ấm.
Anh đã rất cố gắng để yêu, sau khi phát hiện đối phương không yêu mình thì lại cố gắng quay đầu, tìm cho mình một hướng đi khác.
Nhưng những gì Đoàn Sâm làm trong khoảng thời gian này khiến anh cảm thấy rất dễ bị tổn thương.
Anh không muốn suy nghĩ tiêu cực như vậy, song lại thật sự không thể nhịn được mà suy nghĩ theo chiều hướng đó...
Là do anh không xứng sao?
Vậy thì anh đã làm gì sai mới được? Tại sao anh lại không xứng cơ chứ.
"Khụ." Đoàn Cao Sơn ho khan một tiếng, Diệp Bạch Tư bình thản nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi hai má ướt đẫm.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên rung chuyển, tiếp theo là một cú sa xuống mãnh liệt.
Thang máy gặp trục trặc rồi.
Vào lúc đó, một suy nghĩ đáng sợ bất chợt xuất hiện trong đầu Diệp Bạch Tư.
Số mệnh đã định rồi sao?
Lại trong một khoảnh khắc khác, anh phản ứng nhanh nhấn tất cả các nút của thang máy, quay mặt sang nhìn Đoàn Cao Sơn: "Nắm lấy tay vịn, ngồi xổm dồn trọng lực xuống."
Đoàn Cao Sơn cũng lập tức nhận ra có gì đó không ổn, ông bị thang máy ném sang một bên, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, chật vật nắm lấy tay vịn, thang máy kẹt ở tầng tiếp theo một lát thì đột nhiên điên cuồng rơi xuống một lần nữa.
Tuổi của Đoàn Cao Sơn cũng không nhỏ, ông ngã khuỵu xuống, cột sống đau đớn vô cùng, song đáng sợ nhất vẫn là nhịp tim của ông.
Ông bị đau tim.
Diệp Bạch Tư ổn định lại thân thể của mình, quay đầu nhìn đối phương đang run rẩy lấy một cái lọ trong túi ra, thế nhưng thang máy lại rung chuyển, cái lọ lập tức lăn sang một bên.
Thân thể của đối phương run lên, ngón tay không ngừng run rẩy.
Con ngươi của Diệp Bạch Tư co rút lại, anh đột nhiên rời khỏi tay vịn, cúi người xuống nhặt cái lọ lên, trong khi thang máy đang không ngừng rơi xuống thì ấn đối phương xuống đất, kéo khẩu trang người nọ ra.
Còn chưa kịp kinh ngạc, Diệp Bạch Tư đã nhanh chóng nhét thuốc vào miệng ông, thang máy dừng lại ở một tầng nào đó trong phút chốc.
Diệp Bạch Tư thở hổn hển nói, "Sao rồi? Bác không sao chứ ạ?"
Nhờ việc ấn toàn bộ nút thang máy ngay từ đầu đã giúp bọn họ có thời gian hòa hoãn. Có lẽ là do mạng của Đoàn Cao Sơn lớn nên ông dần dần bình tĩnh trong khoảng thời gian kéo dài này, nói: "Con, đừng chạm vào bác, nắm lấy tay vịn trước đã."
Quỷ mới biết thứ này có tiếp tục rơi xuống hay không.
Quả nhiên, thang máy lại nhanh chóng bắt đầu điên cuồng rơi xuống, Diệp Bạch Tư không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đẩy ông đến bên cạnh tay vịn, Đoàn Cao Sơn theo phản xạ nắm lấy, Diệp Bạch Tư lại đột ngột bị ném sang một góc, anh cắn răng bám lấy vách tường thang máy nhẵn bóng, dùng chân chống đỡ trên mặt đất, trực tiếp đá một cái nhảy lên bắt lấy tay vịn gần nhất.
Mắt cá chân lập tức truyền đến một cơn đau âm ỉ.
Lại thêm một trận lắc lư, thời điểm dừng lại lần nữa, Diệp Bạch Tư nhìn Đoàn Cao Sơn: "Bác ổn không ạ?"
Đoàn Cao Sơn khẽ thở dốc, chỉ có thể gật đầu.
Lần này dường như đã thật sự dừng lại, nhịp tim của Đoàn Cao Sơn rốt cuộc cũng ổn định trong khoảng thời gian thang máy yên tĩnh, Diệp Bạch Tư quan sát ông một lúc, sau khi chắc chắn ông thật sự không có vấn đề gì mới im lặng ngồi xuống.
"Con đừng sợ, Đoàn Sâm sẽ tìm chúng ta nhanh thôi." Đoàn Cao Sơn chậm chạp đến gần trấn an anh: "Chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi."
Diệp Bạch Tư gật đầu, cũng không thắc mắc tại sao ông lại đồng phục nhân viên vệ sinh.
Nhớ lại hôm ông đích thân mang Đoàn Sâm đến nhà mình, trong lòng dường như dần dần có đáp án.
Vừa được Diệp Bạch Tư cứu một mạng, Đoàn Cao Sơn muốn nói gì đó với anh: "Tiểu Diệp... Con, con có quan hệ gì với Kim Dược vậy?"
"Kim Dược là do con thành lập."
Đoàn Cao Sơn trầm mặc một lúc, trong lòng ông có chút phức tạp, song nghĩ đến những chuyện xảy ra vừa rồi cũng như trong quá khứ thì lại cảm thấy đúng là lẽ thường tình.
Diệp Bạch Tư di chuyển chân, bàn tay giống như vô tình nắm lấy nơi mắt cá.
Đoàn Cao Sơn nhìn anh chằm chằm, ông thấy thế thì hỏi: "Con bị thương à?"
"Không ạ."
Anh trả lời vừa nhanh vừa khẽ, giống như không sẵn lòng nói thêm gì khác với ông, Đoàn Cao Sơn hơi lúng túng, thế nhưng ông vẫn chân thành nói: "Cám ơn con đã cứu mạng bác nhé."
"Con không biết bác là bác trai Đoàn."
"Nếu biết thì con sẽ không cứu sao?"
"Nếu biết thì con sẽ thêm một cái tiền đề."
"?"
"Con giúp bác không phải là vì muốn lấy lòng hay muốn tiếp tục ở cạnh Đoàn Sâm, chỉ là tiện tay thì giúp thôi, hy vọng cả nhà bác đừng tự mình đa tình ạ."
Đoàn Cao Sơn: "..."
Một số cửa hàng bán đồ xa xỉ phân bố ở nhiều nơi khác nhau, Đoàn Sâm không thể gửi quà tới lui như vậy được, cách duy nhất anh có thể nghĩ đến chính là Đoàn Sâm mua chuộc người bên đơn vị chuyển phát nhanh, tìm thông tin cửa hàng trên vận đơn, thông đồng với tất cả bọn họ xong thì thay thế hộp chuyển phát nhanh ban đầu.
Lúc kiểm tra vận đơn, anh cũng phát hiện dấu vết bị gỡ ra dán lại.
Xét đến nguy cơ rò rỉ thông tin cá nhân và vấn đề bảo mật trong tương lai, Diệp Bạch Tư đã khiếu nại đơn vị chuyển phát nhanh và các cửa tiệm bán đồ xa xỉ, yêu cầu đối phương cam đoan loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, bước tiếp theo là tìm đương sự nói chuyện rõ ràng.
Anh không thể dễ dàng bỏ qua cho sự tồn tại của bất cứ thứ gì có thể đe dọa đến Diệp Bạch Ngọc.
Bước vào thang máy, những nhân viên quen thuộc trước kia tươi cười chào hỏi anh, Diệp Bạch Tư chỉ hờ hững đáp lại, nụ cười dịu dàng khi xưa lúc này đã biến mất không còn tăm tích.
Nhân viên chào hỏi nhìn anh đầy bối rối.
Đoàn Sâm đang họp trong phòng hội nghị trên tầng cao nhất, bởi vì cuối cùng quà tặng cũng được nhận khiến cho hắn dường như nhìn thấy được một chút hy vọng quay lại, không khí cuộc họp diễn ra khá thoải mái.
Tạ Ninh nhận điện thoại, y bước hai bước về phía hắn, ghé vào tai hắn nói: "Chủ tịch bảo ngài Diệp đang ở trên lầu ạ."
Ánh mắt của Đoàn Sâm phút chốc sáng lên, tâm tình có chút nhảy nhót, đột nhiên cảm thấy một giây dài như một năm, ném tài liệu lên bàn nói: "Trước tiên cứ thế này đi, tan họp."
Còn chưa kịp đưa ra quyết định thì hội nghị đã đột ngột bị bỏ ngang, tất cả mọi người đều mờ mịt, thế nhưng sếp đã nhanh chóng bước ra ngoài rồi, mọi người đành vừa thảo luận vừa thu dọn đồ đạc, lần lượt bước đến chỗ thang máy.
Đoàn Sâm đã đến trước thang máy, hắn vô thức chỉnh trang lại y phục, tim đập nhanh như đánh trống.
Bị hắn chắn ở phía trước nên những người chuẩn bị xuống lầu cũng chỉ có thể đứng chờ phía sau.
Có lẽ là do có người ra vào, thang máy đi lên khá chậm, tuy chỉ hơn một phút nhưng đối với Đoàn Sâm thì lại giống như một thế kỷ đã trôi qua.
Rốt cuộc Diệp Bạch Tư cũng đã tìm đến hắn.
Hắn nên nói gì bây giờ? Liệu có nên ôm anh một cái không?
Sau lần này, hắn nhất định phải chú ý đến tâm tình của Diệp Bạch Tư nhiều hơn mới được, không bao giờ cho anh lý do để rời đi nữa, khoảng thời gian này thật sự là giai đoạn khó khăn nhất trong cuộc đời của hắn.
Đoàn Sâm duỗi thẳng thắt lưng, hắn khẽ hít vào một hơi, tràn đầy sự chờ mong và căng thẳng, nhìn con số đang dần tăng lên không chớp mắt.
Diệp Diệp, Diệp Diệp, Diệp Diệp...
Hắn không thể nhịn được gọi Diệp Bạch Tư trong lòng, mỗi một lần gọi là một lần khiến trái tim đau nhói.
Không bao giờ, hắn sẽ không bao giờ khiến anh phải chịu uất ức, khổ sở hay nguội lạnh trong lòng nữa... Hắn nhất định sẽ không bao giờ làm chuyện xấu xa gì với anh nữa.
"Ding ——"
Âm thanh điện tử vang lên, thang máy cuối cùng cũng dừng lại, hai bên cánh cửa chậm rãi mở ra.
Khuôn mặt khiến cho người ta ngày đêm nhung nhớ xuất hiện, trái tim của Đoàn Sâm thắt lại, trong nháy mắt, sự kích động và run rẩy khi nhìn thấy Diệp Bạch Tư khiến cho đại não của hắn trống rỗng.
Vì thế hắn không chú ý tới sắc mặt lạnh lẽo đến tột cùng của đối phương.
Diệp Bạch Tư ôm chiếc hộp bước ra khỏi thang máy.
Ánh mắt u ám của anh chứa một tia rét lạnh.
Đoàn Sâm nhìn bóng dáng anh càng lúc càng gần, hắn vô thức tiến lên từng bước. Phía sau hắn, mọi người ra khỏi phòng họp cũng đang cố gắng lách qua để tiến vào thang máy.
Diệp Bạch Tư giơ chiếc hộp lên.
Có người kinh ngạc nhìn theo nó.
Đồ vật trong hộp nghiêng tới nghiêng lui, lại bởi vì động tác của đối phương đủ nhanh nên không hề rơi xuống đất.
Chiếc hộp đập vào mặt Đoàn Sâm một cách tàn nhẫn.
Đoàn Sâm vẫn đang giữ nguyên tư thế vươn tay ra, hộp quà bị trút xuống lộc cộc rơi từ trên mặt xuống bả vai hắn, một vài chiếc hộp bị bung nắp lộ ra kim cương sáng lấp lánh bên trong.
Tạ Ninh trợn tròn hai mắt, mọi người trong phòng họp cũng sửng sốt vô cùng.
"Keng... Bộp."
Chiếc hộp nặng nề rơi trên mặt đất, lật ngửa lại rồi ngừng chuyển động.
Thái dương của Đoàn Sâm đỏ lên, hắn ngây người nhìn khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ của Diệp Bạch Tư, hơi thở của đối phương vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, sắc bén tựa như một cây kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
"Đoàn Sâm." Diệp Bạch Tư mở miệng: "Kể từ khi chúng ta kết thúc, tôi đã giữ cho anh đủ mặt mũi trước công chúng rồi, chuyện hôm nay là do anh ép tôi."
Xung quanh rất yên tĩnh, những người chuẩn bị bước vào thang máy lặng lẽ lui trở ra, tất cả mọi người đều vô thức thở chậm lại.
Đoàn Sâm vẫn không hề nhúc nhích.
"Chúng ta đã kết thúc rồi, câu này vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa hết." Diệp Bạch Tư gằn từng chữ một: "Anh là biến thái à? Hay là bị thiểu năng vậy?"
"Tôi nói anh đừng tìm đến tôi nữa, tôi nói là tôi hết yêu anh rồi, tôi nói anh mang đến phiền phức cho tôi, tôi nói anh khiến tôi rất khó xử. Tại sao anh vẫn tự cho mình là đúng như thế, tại sao anh vẫn phải quấy rầy tôi cho bằng được vậy?"Diệp Bạch Tư chỉ vào những món quà trên mặt đất: "Anh nhét những thứ này vào hàng chuyển phát nhanh của tôi làm gì? Anh muốn chứng minh quyền lực của anh lớn bao nhiêu sao? Hay là anh đang ra oai với tôi, cảnh cáo tôi rằng nếu rời khỏi anh thì tôi sẽ không sống nổi?"
Rốt cuộc Đoàn Sâm cũng có phản ứng trở lại, hắn mấp máy môi: "Tôi muốn chứng minh..."
"Anh muốn chứng minh anh yêu tôi." Diệp Bạch Tư giận đến mức vô lực: "Anh sai rồi, những thứ này chỉ chứng minh cho tôi rằng anh giống như tro bụi, nơi nào cũng nhúng tay vào được mà thôi, anh nhe nanh múa vuốt với tôi, tuyên bố quyền thế của anh ngập trời thế nào, tuyên bố rằng anh kiêu căng ngạo mạn, đáng giận, đáng ghét và... buồn nôn đến thế nào."
Đoàn Sâm không nhịn được run lên: "Tôi đã nghĩ là em sẽ thích..."
"Điều kiện tiên quyết để tôi thích quà của anh chính là phải thích anh trước đã." Diệp Bạch Tư nói: "Nhưng mà bây giờ ngay cả anh tôi còn không thích thì làm sao có thể thích những thứ gì khác của anh được?"
Đoàn Sâm nhìn anh, con ngươi màu xám bao trùm sự bất lực: "Diệp Diệp..."
"Chúng ta chính là đã kết thúc rồi." Diệp Bạch Tư kiềm chế cảm xúc của mình: "Đừng khiến cho sự kết thúc êm đẹp này trở nên bung bét."
Thế nhưng vô số cảm xúc lại hiện lên trong mắt anh: "Tám năm, tôi đã từng yêu anh, từng biết ơn anh, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh cả, tôi đã làm tròn bổn phận của mình và tuân thủ giao ước rồi, tôi đã nuông chiều anh rất nhiều lần, để cho anh sống như cá gặp nước trong suốt tám năm nay, anh đã hạnh phúc tám năm rồi, anh có thể không thèm đếm xỉa đến tôi mà tập trung vào việc kinh doanh của mình suốt tám năm, mà tôi thì phải chịu giày vò suốt tám năm đấy. Đoàn Sâm..."
Anh nhìn vào mắt của Đoàn Sâm, ánh mắt tối đen mà lóng lánh. Nước mắt lăn dài trên mi mắt, bởi vì quá nặng nên nhanh chóng trượt xuống hai má, rơi thẳng một đường xuống đất.
"Chẳng lẽ tôi không xứng để có một cuộc sống tốt hơn sao?"
Thang máy không biết đã đi xuống từ bao giờ, sau đó lại chậm rãi đi lên.
Đoàn Sâm không nói được câu nào.
Hắn sợ nhất là khi Diệp Bạch Tư rơi nước mắt, chỉ cần anh khóc là Đoàn Sâm sẽ không biết phải làm sao. Cũng may là Diệp Bạch Tư rất hiếm khi khóc, nhưng bây giờ nghĩ lại, không phải là anh sẽ không bao giờ khóc, mà là anh đã nuốt xuống toàn bộ uất ức trong lòng rồi.
Rõ ràng là anh đã đích thân tìm tới cửa như vậy, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, khiến cho hắn mất thể diện như vậy.
Nhưng Đoàn Sâm phát hiện ra rằng ngoại trừ khó chịu, tự trách, áy náy và hối hận ra thì... Hắn hoàn toàn không thể nổi giận với Diệp Bạch Tư dù chỉ một chút.
Đáng lẽ hắn phải nổi giận, Đoàn Sâm mà bị đối xử như vậy thì hẳn là phải tàn nhẫn ăn miếng trả miếng chứ.
Không có ai dám làm hắn mất mặt cũng như khiến hắn khó xử trước mặt công chúng như vậy cả.
Thế nhưng lúc đó trái tim hắn lại đột nhiên giống như bị khoét mất, không thể thở nổi, bờ vai của hắn gục xuống, sau đó lại run rẩy chống đỡ lên, rất khó chịu, rất chật vật, sức lực để giữ thắt lưng thật thẳng giống như đã dùng hết khí lực của bản thân cùng dũng khí của cả cuộc đời.
Thang máy ở phía sau lặng lẽ mở ra, nhân viên vệ sinh đeo khẩu trang đội mũ nhìn thấy cục diện trước thang máy, cái chân vừa giơ lên đã lẳng lặng thu trở về.
"Thật sự, xem như tôi cầu xin anh, đừng đến quấy rầy tôi nữa, làm ơn đấy."
Diệp Bạch Tư không quay đầu lại, một lần nữa bước vào thang máy.
Anh lẳng lặng đứng dựa vào một bên, tùy ý để thang máy từ từ khép lại.
Trong thang máy chỉ có anh và một nhân viên vệ sinh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Đoàn Cao Sơn.
Vừa rồi ông xoắn xuýt ở dưới lầu một lúc, sau đó đuổi theo Diệp Bạch Tư để hỏi về chuyện Kim Dược, nhưng mà dưới tình huống khi nãy, nếu dùng thân phận của một nhân viên vệ sinh thì đúng là không tiện mở miệng lắm.
Ông nhìn Diệp Bạch Tư, Diệp Bạch Tư đang dùng hết sức bình sinh để điều chỉnh lại những cảm xúc bộc phát vừa rồi.
Anh chậm rãi đứng thẳng dậy, im lặng nhìn nút bấm trong thang máy.
Anh thật sự cảm thấy rất uất ức, anh không hiểu tại sao Đoàn Sâm cứ phải bám riết không tha như vậy, anh cũng thật lòng muốn hỏi có phải mình không xứng để có một cuộc sống tốt hơn không?
Không liên quan gì đến tình yêu, chỉ là trong khoảnh khắc đó, toàn bộ những trải nghiệm trong cuộc đời đột nhiên lướt qua tâm trí anh.
Khi còn nhỏ, anh rõ ràng có một người mẹ rất tốt, thế nhưng anh không hiểu vì sao đối phương lại ném anh ở một cửa hàng bún bò và không bao giờ trở về nữa.
Sau này, anh có một cặp bố mẹ nuôi rất tốt, anh cũng có ước mơ muốn làm việc thật chăm chỉ, nhưng vào khoảnh khắc bố nuôi nhảy lầu kia, mọi thứ đều tan tành như bong bóng.
Nếu cứ cố gắng sống hết mình thì cuộc sống sẽ không bao giờ thiếu hy vọng. Năm hai mươi mốt tuổi, gặp được một người yêu tốt như vậy, Diệp Bạch Tư nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã có một mái ấm.
Anh đã rất cố gắng để yêu, sau khi phát hiện đối phương không yêu mình thì lại cố gắng quay đầu, tìm cho mình một hướng đi khác.
Nhưng những gì Đoàn Sâm làm trong khoảng thời gian này khiến anh cảm thấy rất dễ bị tổn thương.
Anh không muốn suy nghĩ tiêu cực như vậy, song lại thật sự không thể nhịn được mà suy nghĩ theo chiều hướng đó...
Là do anh không xứng sao?
Vậy thì anh đã làm gì sai mới được? Tại sao anh lại không xứng cơ chứ.
"Khụ." Đoàn Cao Sơn ho khan một tiếng, Diệp Bạch Tư bình thản nâng tay lên, nhẹ nhàng lau đi hai má ướt đẫm.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên rung chuyển, tiếp theo là một cú sa xuống mãnh liệt.
Thang máy gặp trục trặc rồi.
Vào lúc đó, một suy nghĩ đáng sợ bất chợt xuất hiện trong đầu Diệp Bạch Tư.
Số mệnh đã định rồi sao?
Lại trong một khoảnh khắc khác, anh phản ứng nhanh nhấn tất cả các nút của thang máy, quay mặt sang nhìn Đoàn Cao Sơn: "Nắm lấy tay vịn, ngồi xổm dồn trọng lực xuống."
Đoàn Cao Sơn cũng lập tức nhận ra có gì đó không ổn, ông bị thang máy ném sang một bên, nhịp tim bắt đầu tăng tốc, chật vật nắm lấy tay vịn, thang máy kẹt ở tầng tiếp theo một lát thì đột nhiên điên cuồng rơi xuống một lần nữa.
Tuổi của Đoàn Cao Sơn cũng không nhỏ, ông ngã khuỵu xuống, cột sống đau đớn vô cùng, song đáng sợ nhất vẫn là nhịp tim của ông.
Ông bị đau tim.
Diệp Bạch Tư ổn định lại thân thể của mình, quay đầu nhìn đối phương đang run rẩy lấy một cái lọ trong túi ra, thế nhưng thang máy lại rung chuyển, cái lọ lập tức lăn sang một bên.
Thân thể của đối phương run lên, ngón tay không ngừng run rẩy.
Con ngươi của Diệp Bạch Tư co rút lại, anh đột nhiên rời khỏi tay vịn, cúi người xuống nhặt cái lọ lên, trong khi thang máy đang không ngừng rơi xuống thì ấn đối phương xuống đất, kéo khẩu trang người nọ ra.
Còn chưa kịp kinh ngạc, Diệp Bạch Tư đã nhanh chóng nhét thuốc vào miệng ông, thang máy dừng lại ở một tầng nào đó trong phút chốc.
Diệp Bạch Tư thở hổn hển nói, "Sao rồi? Bác không sao chứ ạ?"
Nhờ việc ấn toàn bộ nút thang máy ngay từ đầu đã giúp bọn họ có thời gian hòa hoãn. Có lẽ là do mạng của Đoàn Cao Sơn lớn nên ông dần dần bình tĩnh trong khoảng thời gian kéo dài này, nói: "Con, đừng chạm vào bác, nắm lấy tay vịn trước đã."
Quỷ mới biết thứ này có tiếp tục rơi xuống hay không.
Quả nhiên, thang máy lại nhanh chóng bắt đầu điên cuồng rơi xuống, Diệp Bạch Tư không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp đẩy ông đến bên cạnh tay vịn, Đoàn Cao Sơn theo phản xạ nắm lấy, Diệp Bạch Tư lại đột ngột bị ném sang một góc, anh cắn răng bám lấy vách tường thang máy nhẵn bóng, dùng chân chống đỡ trên mặt đất, trực tiếp đá một cái nhảy lên bắt lấy tay vịn gần nhất.
Mắt cá chân lập tức truyền đến một cơn đau âm ỉ.
Lại thêm một trận lắc lư, thời điểm dừng lại lần nữa, Diệp Bạch Tư nhìn Đoàn Cao Sơn: "Bác ổn không ạ?"
Đoàn Cao Sơn khẽ thở dốc, chỉ có thể gật đầu.
Lần này dường như đã thật sự dừng lại, nhịp tim của Đoàn Cao Sơn rốt cuộc cũng ổn định trong khoảng thời gian thang máy yên tĩnh, Diệp Bạch Tư quan sát ông một lúc, sau khi chắc chắn ông thật sự không có vấn đề gì mới im lặng ngồi xuống.
"Con đừng sợ, Đoàn Sâm sẽ tìm chúng ta nhanh thôi." Đoàn Cao Sơn chậm chạp đến gần trấn an anh: "Chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi."
Diệp Bạch Tư gật đầu, cũng không thắc mắc tại sao ông lại đồng phục nhân viên vệ sinh.
Nhớ lại hôm ông đích thân mang Đoàn Sâm đến nhà mình, trong lòng dường như dần dần có đáp án.
Vừa được Diệp Bạch Tư cứu một mạng, Đoàn Cao Sơn muốn nói gì đó với anh: "Tiểu Diệp... Con, con có quan hệ gì với Kim Dược vậy?"
"Kim Dược là do con thành lập."
Đoàn Cao Sơn trầm mặc một lúc, trong lòng ông có chút phức tạp, song nghĩ đến những chuyện xảy ra vừa rồi cũng như trong quá khứ thì lại cảm thấy đúng là lẽ thường tình.
Diệp Bạch Tư di chuyển chân, bàn tay giống như vô tình nắm lấy nơi mắt cá.
Đoàn Cao Sơn nhìn anh chằm chằm, ông thấy thế thì hỏi: "Con bị thương à?"
"Không ạ."
Anh trả lời vừa nhanh vừa khẽ, giống như không sẵn lòng nói thêm gì khác với ông, Đoàn Cao Sơn hơi lúng túng, thế nhưng ông vẫn chân thành nói: "Cám ơn con đã cứu mạng bác nhé."
"Con không biết bác là bác trai Đoàn."
"Nếu biết thì con sẽ không cứu sao?"
"Nếu biết thì con sẽ thêm một cái tiền đề."
"?"
"Con giúp bác không phải là vì muốn lấy lòng hay muốn tiếp tục ở cạnh Đoàn Sâm, chỉ là tiện tay thì giúp thôi, hy vọng cả nhà bác đừng tự mình đa tình ạ."
Đoàn Cao Sơn: "..."