Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
Chương 90
Tưởng Việt Linh nhét điện thoại vào trong cùng của ngăn kéo, dùng sách vở che lại, sau đó lại như không có việc gì gấp sách học thuộc lòng thơ cổ.
Đến khi Chu Tuân đi xa, Tưởng Việt Linh mới cười cười, nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Khương Dư Dạng vẫn tưởng rằng trong lớp có bốn mươi hai người, sau đó mới phát hiện ngày đầu tiên đi học Tưởng Việt Linh không đi.
Sau khi quay lại thì cô ấy đã ngồi một mình một bàn rồi.
Xét về sự nổi loạn thì Tưởng Việt Linh cũng không kém ai cả.
Tóc cô ấy có màu hơi vàng như bánh gio, hơn nữa là xoăn tự nhiên, giáo viên kỉ luật nhiều lần kiểm tra còn cho rằng là cô ấy tự làm xoăn, lão Chu cũng từng khuyên cô ấy là đi duỗi thẳng và nhuộm đen lại tóc đi.
Tưởng Việt Linh nghe tai trái ra tai phải, không nghe khuyên thì thôi, các thầy cô cũng hết cách với cô ấy.
Ai bảo ba cô ấy là nhân vật có máu mặt, giáo viên kỉ luật cũng không dám quản cô ấy chứ.
Sau đó, Tưởng Việt Linh càng ngày càng nổi loạn hơn, còn đi làm móng tay, thỉnh thoảng mặc váy ngắn đến trường học.
Khi đó bài post và diễn đàn của trường đang hot, từ sau khi khai giảng lớp 10, cái tên Tưởng Việt Linh xuất hiện nhiều nhất, muốn không rêu rao cũng khó.
Nữ sinh lần trước ném bóng chuyền khiến cô bị thương hiện đang chơi với Tưởng Việt Linh.
Hai người dính nhau như sam, có muốn tách cũng không được.
Khương Dư Dạng tự động phân chia những người này thành các nhóm tránh không gặp, không muốn sau này xuất hiện cùng một chỗ với bọn họ.
Cô được phân đến phòng thi khoa học, phòng học rất cũ, trong không khí còn tràn ngập mùi bụi bặm.
Ngày thi đầu tiên kết thúc, Khương Dư Dạng bắt đầu ho khan không ngừng.
Về đến nhà, cô ngay cả cơm tối cũng không ăn, uống xong mấy viên thuốc cảm rồi trực tiếp đi ngủ.
Lần thi tháng này Khương Dư Dạng làm bài trong trạng thái mơ hồ, sau này nhớ lại mới thấy tinh thần uể oải đến nỗi nhìn sai mấy câu trong đề thi.
Tốc độ chấm bài thi của trường chuyên trực thuộc đại học nhanh vô cùng. Các giáo viên tranh thủ tăng ca sau giờ dạy buổi tối, kết quả của các khối lớp đều đã có, giờ chỉ chờ được đưa ra để xem thôi.
Ai mà có tầm nhìn thì còn chạy thẳng đi tìm chủ nhiệm lớp là lão Chu, tìm hiểu xem lần này mình làm bài thế nào.
Đương nhiên, những người như vậy đều là những người tự tin vào thành tích của mình.
Khương Dư Dạng không đi hỏi, cố gắng chịu đựng cơn choáng váng để lật xem hết bài thi, tự mình đánh giá điểm số trong lòng.
Đến thứ hai tuần sau, tất cả thành tích và xếp hạng đều được công bố.
Chu Tuân sợ đọc ra làm tổn thương lòng tự trọng của học sinh nên đã in kết quả của từng người, mỗi người có một bảng điểm riêng.
Nếu muốn xem bảng xếp hạng chung của lớp và khối thì có thể tới văn phòng ông ấy để xem.
Khương Dư Dạng cụp mắt, lướt qua thành tích mỗi môn cùng với thứ hạng cuối cùng trên tờ giấy.
Không khác nhiều so với dự đoán của cô, Ngữ Văn bình thường, Toán được 140, cản trở chủ yếu là hai môn Tiếng Anh và Vật Lý.
Điểm chuẩn tiếng Anh của trường chuyên trực thuộc đại học rất cao, trong lớp có rất nhiều người đạt trên 130 điểm, số điểm 100 trở lên của cô thực sự lạc lõng giữa biển người bao la, cũng trở thành một trong những người kéo điểm xuống thấp nhất.
Lão Chu tuyên bố thành tích xong thì bắt đầu tổng kết tình hình tổng thể của kỳ thi tháng này.
Trần Dục Văn là người đứng đầu lớp lần này, có vẻ như lần phê bình vừa rồi của lão Chu đã khiến cậu ta hừng hực ý chí, lao vọt lên như thế.
Quý Dao lần này đành phải xếp thứ hai, điểm số cũng sát nút với điểm của Trần Dục Văn.
“Lớp chúng ta có khá nhiều bạn học lệch đấy nhỉ.” Chu Tuân nói sâu xa, đẩy kính rồi nghiêm túc nói: “ Sau này thầy sẽ nghĩ cách để mọi người lấy thừa bù thiếu, hai hôm nữa thầy sẽ lập danh sách chỗ ngồi mới.”
Trong lớp lại xôn xao.
Số người không muốn đổi bạn cùng bàn nhiều hơn số người muốn, dù sao thì họ cũng vừa đến một môi trường xa lạ, một tháng là đủ để nam nữ làm quen với nhau, lúc này đổi bạn cùng bàn thì lại ảnh hưởng đến các mối quan hệ vừa tạo được trong lớp.
Khương Dư Dạng nghĩ Trần Dục Văn biết được tin này chắc hẳn rất vui, không cần làm bạn cùng bàn với cô thì chắc chắn sắc mặt cũng không khó chịu như trước.
Không ngờ sau khi tan học, Trần Dục Văn lại chủ động nói chuyện với cô: “Cậu muốn đổi bạn cùng bàn không?”
Nói thật lòng thì Khương Dư Dạng muốn đổi. Nếu cứ ngồi cạnh Trần Dục Văn như thế thì cô có cảm giác như mọi hành động của mình đều đang làm phiền cậu ta học vậy.
Cô khéo léo đáp lời: “Tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa đâu."
Trần Dục Văn thản nhiên gấp sách giáo khoa lại rồi cầm cốc đi ra ngoài rót nước.
Nếu Trần Dục Văn chủ động nói như thế thì đã nói lên được phần nào tâm trạng của học sinh giỏi rồi. Thà là ngồi với một người không quen không thân còn hơn là ngồi với một người xa lạ đáng ghét.
Khương Dư Dạng khó hiểu ghé mình vào bàn học, ép mình tập trung tinh thần nghe phân tích bài thi khô khan kế tiếp.
Cuộc thi tháng nhốn nha nhốn nháo đã kết thúc, chắc chắn có nhà vui thì cũng có nhà buồn.
Ánh trăng treo cao, ánh sáng trong trẻo tràn vào trong phòng.
Khương Dư Dạng vốn muốn tắt đèn đi ngủ sớm một chút, nhưng vừa nghĩ tới mấy câu làm sai ẩu và xếp hạng thứ ba mươi thì lại không cam lòng ngồi dậy.
Bật đèn bàn lên, cô nghiêm túc ngồi đọc sách giáo khoa.
Dì giúp việc nửa đêm thức dậy, thấy đèn phòng cô còn sáng mà sắp một giờ sáng nên đã nhẹ gõ cửa một cái.
Khương Dư Dạng xỏ dép lê, mở cửa ra, thấy vẻ mặt lo lắng của dì: “Dạng Dạng, mấy ngày nay cháu bị ốm đấy, đi ngủ sớm đi, giờ nào rồi mà còn học nữa? Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
Cô gật đầu: “Cháu đi ngủ luôn đây ạ.”
Dì giúp việc tâm sự: “Học ở trường chuyên trực thuộc đại học chắc áp lực lắm hả?”
Khương Dư Dạng thành thật đáp: “Dạ vâng, các bạn đều rất giỏi ạ.”
“Vậy thì cũng nên học tập với nghỉ ngơi điều độ, cháu đang tuổi lớn, nên chăm sóc bản thân cho tốt.”
Dì lại đưa ví dụ: “Cháu nhìn anh Thẩm Dực của cháu đấy, chưa từng thấy học qua đêm như vậy.”
Khương Dư Dạng chột dạ sờ mũi, lại cảm thấy Thẩm Dực là con cưng của trời, người phàm như cô sao mà so được chứ?
Vạch xuất phát đã thua xa thì chỉ có thể cố gắng, phấn đấu không ngừng thôi
“Còn nữa… thằng bé Thẩm Dực này có vẻ cũng rất tốt tính, nếu cháu không biết thì cứ đi hỏi nó, nó sẽ chỉ bảo cháu tận tâm như một đàn anh khóa trên đó.”
Trong lòng cô oán thầm, ngoài mặt vẫn ngại ngùng từ chối: “Anh Thẩm Dực bận học như vậy, cháu không quấy rầy anh ấy nữa đâu ạ.”
Dì vỗ bả vai cô, tươi cười thân thiện: “Không hiểu thì thì hỏi, không phải ngại.”
Dì giúp cô tắt đèn bàn, bóng đêm dần dần tràn ngập không gian.
Nằm trên tấm ga giường màu xanh nhạt, trái tim cô vẫn đập rất mạnh, má cũng đỏ bừng.
Cô thật là vô dụng, nghe thấy tên Thẩm Dực thôi mà đã mất tự nhiên thế rồi, cứ như sợ bị ai nhận ra không bình thường ấy.
Khương Dư Dạng quấn chăn, nhắm mắt, cố gắng nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ trong đầu.
Mấy buổi tối sau đó, Khương Dư Dạng đều lên sân thượng học thuộc từ vựng luyện phát âm.
Trên sân thượng không ai đến quấy rầy, còn có thể quan sát khung cảnh xung quanh khi đêm về.
Vừa đến trên sân thượng, tất cả phiền não giống như mây bị gió thổi đi, tâm trạng của cô mới bình tĩnh hơn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cô tiếp tục đọc to những từ vựng của bài mới ngày hôm đó.
Đột nhiên có tiếng cưỡi khẽ từ phía sau vang lên.
Khương Dư Dạng cứng đờ tại chỗ, ôm cuốn sách vào ngực như muốn kháng cự vị khách không mời mà đến.
Một lý do khác để chọn nơi này là cô có thể luyện tập hàng trăm lần trong thế giới của mình mà không cần lo lắng về cách phát âm.
Mái tóc đen trên trán của chàng trai được cắt ngắn hơn, đường nét góc cạnh trở nên nổi bật hơn, đôi mắt sâu thẳm tỏa sáng trong đêm tối.
Anh mặc áo sơ mi và quần tây, ống quần dài đến mắt cá chân, xương mắt cá chân trắng sáng, mang lại cho anh vóc dáng gầy đẹp của một chàng trai trẻ.
Bởi vì ẩn nấp trong bóng tối nên chiếc mũi sắc bén cũng được ẩn bớt đi phần nào.
Mấy hôm nay, cô không gặp Thẩm Dực ở trường.
Chương trình học của lớp 12 vô cùng nặng, mà vì trời mưa nên ở Thủ đô cũng không cần tập thể dục. Còn ở nhà thì Thẩm Dực cũng về rất muộn, thường là lúc cô đã tắm xong chuẩn bị đi ngủ thì anh mới về.
Hai người cứ như những người xa lạ sống chung dưới một mái nhà chứ đừng nói tìm cơ hội để nói chuyện với nhau.
Khương Dư Dạng khẽ cắn môi dưới, hơi thở tự nhiên trở nên gấp gáp, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện trong cổ họng giống như bị kẹt bông, một chữ cũng không nói nên lời.
Quả nhiên, cứ khi đối mặt với Thẩm Dực là cô sẽ biến thành một con chim nhỏ vô cùng nhút nhát.
Thẩm Dực đi từ chỗ tối đến chỗ sáng, màu da của anh dưới ánh sáng lại càng trắng trẻo hơn.
Anh ngước mắt, mí mắt mỏng tạo thành nếp nhăn hơi cong nhẹ: “Từ này em phát âm chưa đúng.”
Giống như đang tập trung dạy cô phát âm vậy.
Nếu như có thể bỏ qua một tiếng cười khẽ lúc nãy đi.
Khương Dư Dạng cúi mặt, nhất thời không nói gì: “...”
Nếu theo đuổi chủ đề này đến cùng thì cuối cùng chắc chắn vẫn bị anh chê cười thôi.
Phải rồi, ánh mắt cô chợt lóe lên, nghĩ tới việc giải vây trên sân bóng rổ của Thẩm Dực mấy ngày trước.
Đôi môi cô đỏ bừng, mắt hươu long lanh nhìn anh, thành tâm nói: “Anh Thẩm Dực, lần trước, cảm ơn anh…”
“Lần nào cơ?”
Thẩm Dực tiếp lời, hỏi lại cũng vô cùng hiểm.
Hàng mày rõ nét, có thể thấy rõ lông mày anh cau lại sau khi nghe xong câu nói ấy.
Trong khoảnh khắc, ảo mộng được xây dựng trong một lâu đài trên không sụp đổ và tan vỡ.
Mũi Khương Dư Dạng cay cay, cũng biết đó là chỉ là hứng thú nhất thời của anh, sau khi giúp thì cũng chẳng để vào trong lòng.
Hoặc có thể, anh ra mặt cũng chẳng phải vì giúp cô.
Nhưng cô thì sao, cứ như nhặt được kẹo vậy, còn cảm thấy đó là viên kẹo ngọt ngào nhất thế giới này. Nhung nhớ lâu như vậy.
Thực tế thì, viên kẹo này đã sớm bị người ta quên sạch sẽ luôn rồi.
Yêu thầm là sự tình nguyện, nhưng cảm giác này giống như tối tăm vắng ánh mặt trời vậy.
“Không có gì ạ.” Cô dụi mắt, giả vờ như bị bụi bay vào mắt.
Thẩm Dực hờ hững cầm cuốn sách giáo khoa Tiếng Anh của cô rồi tùy ý lật qua lật lại, lồng ngực phập phồng: “Cách em nhớ từ chưa chuẩn lắm.”
Không ưa cô như vậy thì còn đến nhục nhã cô làm gì?
Khương Dư Dạng khẽ cắn môi, nhón gót, muốn lấy lại sách giáo khoa của mình.
Nhưng cô nào cao bằng anh, dù có nhảy nhót cỡ nào thì Thẩm Dực vẫn ung dung siết chặt quyển sách giáo khoa trong tay.
Quần áo hai người cọ vào nhau, màn đêm xen lẫn ánh sáng và bóng tối, chiếc bóng của hai người đạt đến khoảng cách gần gũi chưa từng có.
Đôi mắt chàng trai đen láy, nụ cười trêu chọc vẫn tiếp tục.
Trong khi kiễng chân, Khương Dư Dạng mất thăng bằng và bổ nhào về phía trước, mũi đập vào bộ ngực rắn chắc của thiếu niên, cơn đau khiến đôi mắt cô bất giác rưng rưng.
Thẩm Dực cà lơ phất phơ, cụp mắt nói: “Khương Dư Dạng, có chuyện gì thì nói, đừng có sà vào lòng tôi như thế được không?”
Đến khi Chu Tuân đi xa, Tưởng Việt Linh mới cười cười, nụ cười xinh đẹp động lòng người.
Khương Dư Dạng vẫn tưởng rằng trong lớp có bốn mươi hai người, sau đó mới phát hiện ngày đầu tiên đi học Tưởng Việt Linh không đi.
Sau khi quay lại thì cô ấy đã ngồi một mình một bàn rồi.
Xét về sự nổi loạn thì Tưởng Việt Linh cũng không kém ai cả.
Tóc cô ấy có màu hơi vàng như bánh gio, hơn nữa là xoăn tự nhiên, giáo viên kỉ luật nhiều lần kiểm tra còn cho rằng là cô ấy tự làm xoăn, lão Chu cũng từng khuyên cô ấy là đi duỗi thẳng và nhuộm đen lại tóc đi.
Tưởng Việt Linh nghe tai trái ra tai phải, không nghe khuyên thì thôi, các thầy cô cũng hết cách với cô ấy.
Ai bảo ba cô ấy là nhân vật có máu mặt, giáo viên kỉ luật cũng không dám quản cô ấy chứ.
Sau đó, Tưởng Việt Linh càng ngày càng nổi loạn hơn, còn đi làm móng tay, thỉnh thoảng mặc váy ngắn đến trường học.
Khi đó bài post và diễn đàn của trường đang hot, từ sau khi khai giảng lớp 10, cái tên Tưởng Việt Linh xuất hiện nhiều nhất, muốn không rêu rao cũng khó.
Nữ sinh lần trước ném bóng chuyền khiến cô bị thương hiện đang chơi với Tưởng Việt Linh.
Hai người dính nhau như sam, có muốn tách cũng không được.
Khương Dư Dạng tự động phân chia những người này thành các nhóm tránh không gặp, không muốn sau này xuất hiện cùng một chỗ với bọn họ.
Cô được phân đến phòng thi khoa học, phòng học rất cũ, trong không khí còn tràn ngập mùi bụi bặm.
Ngày thi đầu tiên kết thúc, Khương Dư Dạng bắt đầu ho khan không ngừng.
Về đến nhà, cô ngay cả cơm tối cũng không ăn, uống xong mấy viên thuốc cảm rồi trực tiếp đi ngủ.
Lần thi tháng này Khương Dư Dạng làm bài trong trạng thái mơ hồ, sau này nhớ lại mới thấy tinh thần uể oải đến nỗi nhìn sai mấy câu trong đề thi.
Tốc độ chấm bài thi của trường chuyên trực thuộc đại học nhanh vô cùng. Các giáo viên tranh thủ tăng ca sau giờ dạy buổi tối, kết quả của các khối lớp đều đã có, giờ chỉ chờ được đưa ra để xem thôi.
Ai mà có tầm nhìn thì còn chạy thẳng đi tìm chủ nhiệm lớp là lão Chu, tìm hiểu xem lần này mình làm bài thế nào.
Đương nhiên, những người như vậy đều là những người tự tin vào thành tích của mình.
Khương Dư Dạng không đi hỏi, cố gắng chịu đựng cơn choáng váng để lật xem hết bài thi, tự mình đánh giá điểm số trong lòng.
Đến thứ hai tuần sau, tất cả thành tích và xếp hạng đều được công bố.
Chu Tuân sợ đọc ra làm tổn thương lòng tự trọng của học sinh nên đã in kết quả của từng người, mỗi người có một bảng điểm riêng.
Nếu muốn xem bảng xếp hạng chung của lớp và khối thì có thể tới văn phòng ông ấy để xem.
Khương Dư Dạng cụp mắt, lướt qua thành tích mỗi môn cùng với thứ hạng cuối cùng trên tờ giấy.
Không khác nhiều so với dự đoán của cô, Ngữ Văn bình thường, Toán được 140, cản trở chủ yếu là hai môn Tiếng Anh và Vật Lý.
Điểm chuẩn tiếng Anh của trường chuyên trực thuộc đại học rất cao, trong lớp có rất nhiều người đạt trên 130 điểm, số điểm 100 trở lên của cô thực sự lạc lõng giữa biển người bao la, cũng trở thành một trong những người kéo điểm xuống thấp nhất.
Lão Chu tuyên bố thành tích xong thì bắt đầu tổng kết tình hình tổng thể của kỳ thi tháng này.
Trần Dục Văn là người đứng đầu lớp lần này, có vẻ như lần phê bình vừa rồi của lão Chu đã khiến cậu ta hừng hực ý chí, lao vọt lên như thế.
Quý Dao lần này đành phải xếp thứ hai, điểm số cũng sát nút với điểm của Trần Dục Văn.
“Lớp chúng ta có khá nhiều bạn học lệch đấy nhỉ.” Chu Tuân nói sâu xa, đẩy kính rồi nghiêm túc nói: “ Sau này thầy sẽ nghĩ cách để mọi người lấy thừa bù thiếu, hai hôm nữa thầy sẽ lập danh sách chỗ ngồi mới.”
Trong lớp lại xôn xao.
Số người không muốn đổi bạn cùng bàn nhiều hơn số người muốn, dù sao thì họ cũng vừa đến một môi trường xa lạ, một tháng là đủ để nam nữ làm quen với nhau, lúc này đổi bạn cùng bàn thì lại ảnh hưởng đến các mối quan hệ vừa tạo được trong lớp.
Khương Dư Dạng nghĩ Trần Dục Văn biết được tin này chắc hẳn rất vui, không cần làm bạn cùng bàn với cô thì chắc chắn sắc mặt cũng không khó chịu như trước.
Không ngờ sau khi tan học, Trần Dục Văn lại chủ động nói chuyện với cô: “Cậu muốn đổi bạn cùng bàn không?”
Nói thật lòng thì Khương Dư Dạng muốn đổi. Nếu cứ ngồi cạnh Trần Dục Văn như thế thì cô có cảm giác như mọi hành động của mình đều đang làm phiền cậu ta học vậy.
Cô khéo léo đáp lời: “Tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa đâu."
Trần Dục Văn thản nhiên gấp sách giáo khoa lại rồi cầm cốc đi ra ngoài rót nước.
Nếu Trần Dục Văn chủ động nói như thế thì đã nói lên được phần nào tâm trạng của học sinh giỏi rồi. Thà là ngồi với một người không quen không thân còn hơn là ngồi với một người xa lạ đáng ghét.
Khương Dư Dạng khó hiểu ghé mình vào bàn học, ép mình tập trung tinh thần nghe phân tích bài thi khô khan kế tiếp.
Cuộc thi tháng nhốn nha nhốn nháo đã kết thúc, chắc chắn có nhà vui thì cũng có nhà buồn.
Ánh trăng treo cao, ánh sáng trong trẻo tràn vào trong phòng.
Khương Dư Dạng vốn muốn tắt đèn đi ngủ sớm một chút, nhưng vừa nghĩ tới mấy câu làm sai ẩu và xếp hạng thứ ba mươi thì lại không cam lòng ngồi dậy.
Bật đèn bàn lên, cô nghiêm túc ngồi đọc sách giáo khoa.
Dì giúp việc nửa đêm thức dậy, thấy đèn phòng cô còn sáng mà sắp một giờ sáng nên đã nhẹ gõ cửa một cái.
Khương Dư Dạng xỏ dép lê, mở cửa ra, thấy vẻ mặt lo lắng của dì: “Dạng Dạng, mấy ngày nay cháu bị ốm đấy, đi ngủ sớm đi, giờ nào rồi mà còn học nữa? Sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.”
Cô gật đầu: “Cháu đi ngủ luôn đây ạ.”
Dì giúp việc tâm sự: “Học ở trường chuyên trực thuộc đại học chắc áp lực lắm hả?”
Khương Dư Dạng thành thật đáp: “Dạ vâng, các bạn đều rất giỏi ạ.”
“Vậy thì cũng nên học tập với nghỉ ngơi điều độ, cháu đang tuổi lớn, nên chăm sóc bản thân cho tốt.”
Dì lại đưa ví dụ: “Cháu nhìn anh Thẩm Dực của cháu đấy, chưa từng thấy học qua đêm như vậy.”
Khương Dư Dạng chột dạ sờ mũi, lại cảm thấy Thẩm Dực là con cưng của trời, người phàm như cô sao mà so được chứ?
Vạch xuất phát đã thua xa thì chỉ có thể cố gắng, phấn đấu không ngừng thôi
“Còn nữa… thằng bé Thẩm Dực này có vẻ cũng rất tốt tính, nếu cháu không biết thì cứ đi hỏi nó, nó sẽ chỉ bảo cháu tận tâm như một đàn anh khóa trên đó.”
Trong lòng cô oán thầm, ngoài mặt vẫn ngại ngùng từ chối: “Anh Thẩm Dực bận học như vậy, cháu không quấy rầy anh ấy nữa đâu ạ.”
Dì vỗ bả vai cô, tươi cười thân thiện: “Không hiểu thì thì hỏi, không phải ngại.”
Dì giúp cô tắt đèn bàn, bóng đêm dần dần tràn ngập không gian.
Nằm trên tấm ga giường màu xanh nhạt, trái tim cô vẫn đập rất mạnh, má cũng đỏ bừng.
Cô thật là vô dụng, nghe thấy tên Thẩm Dực thôi mà đã mất tự nhiên thế rồi, cứ như sợ bị ai nhận ra không bình thường ấy.
Khương Dư Dạng quấn chăn, nhắm mắt, cố gắng nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ trong đầu.
Mấy buổi tối sau đó, Khương Dư Dạng đều lên sân thượng học thuộc từ vựng luyện phát âm.
Trên sân thượng không ai đến quấy rầy, còn có thể quan sát khung cảnh xung quanh khi đêm về.
Vừa đến trên sân thượng, tất cả phiền não giống như mây bị gió thổi đi, tâm trạng của cô mới bình tĩnh hơn.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cô tiếp tục đọc to những từ vựng của bài mới ngày hôm đó.
Đột nhiên có tiếng cưỡi khẽ từ phía sau vang lên.
Khương Dư Dạng cứng đờ tại chỗ, ôm cuốn sách vào ngực như muốn kháng cự vị khách không mời mà đến.
Một lý do khác để chọn nơi này là cô có thể luyện tập hàng trăm lần trong thế giới của mình mà không cần lo lắng về cách phát âm.
Mái tóc đen trên trán của chàng trai được cắt ngắn hơn, đường nét góc cạnh trở nên nổi bật hơn, đôi mắt sâu thẳm tỏa sáng trong đêm tối.
Anh mặc áo sơ mi và quần tây, ống quần dài đến mắt cá chân, xương mắt cá chân trắng sáng, mang lại cho anh vóc dáng gầy đẹp của một chàng trai trẻ.
Bởi vì ẩn nấp trong bóng tối nên chiếc mũi sắc bén cũng được ẩn bớt đi phần nào.
Mấy hôm nay, cô không gặp Thẩm Dực ở trường.
Chương trình học của lớp 12 vô cùng nặng, mà vì trời mưa nên ở Thủ đô cũng không cần tập thể dục. Còn ở nhà thì Thẩm Dực cũng về rất muộn, thường là lúc cô đã tắm xong chuẩn bị đi ngủ thì anh mới về.
Hai người cứ như những người xa lạ sống chung dưới một mái nhà chứ đừng nói tìm cơ hội để nói chuyện với nhau.
Khương Dư Dạng khẽ cắn môi dưới, hơi thở tự nhiên trở nên gấp gáp, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện trong cổ họng giống như bị kẹt bông, một chữ cũng không nói nên lời.
Quả nhiên, cứ khi đối mặt với Thẩm Dực là cô sẽ biến thành một con chim nhỏ vô cùng nhút nhát.
Thẩm Dực đi từ chỗ tối đến chỗ sáng, màu da của anh dưới ánh sáng lại càng trắng trẻo hơn.
Anh ngước mắt, mí mắt mỏng tạo thành nếp nhăn hơi cong nhẹ: “Từ này em phát âm chưa đúng.”
Giống như đang tập trung dạy cô phát âm vậy.
Nếu như có thể bỏ qua một tiếng cười khẽ lúc nãy đi.
Khương Dư Dạng cúi mặt, nhất thời không nói gì: “...”
Nếu theo đuổi chủ đề này đến cùng thì cuối cùng chắc chắn vẫn bị anh chê cười thôi.
Phải rồi, ánh mắt cô chợt lóe lên, nghĩ tới việc giải vây trên sân bóng rổ của Thẩm Dực mấy ngày trước.
Đôi môi cô đỏ bừng, mắt hươu long lanh nhìn anh, thành tâm nói: “Anh Thẩm Dực, lần trước, cảm ơn anh…”
“Lần nào cơ?”
Thẩm Dực tiếp lời, hỏi lại cũng vô cùng hiểm.
Hàng mày rõ nét, có thể thấy rõ lông mày anh cau lại sau khi nghe xong câu nói ấy.
Trong khoảnh khắc, ảo mộng được xây dựng trong một lâu đài trên không sụp đổ và tan vỡ.
Mũi Khương Dư Dạng cay cay, cũng biết đó là chỉ là hứng thú nhất thời của anh, sau khi giúp thì cũng chẳng để vào trong lòng.
Hoặc có thể, anh ra mặt cũng chẳng phải vì giúp cô.
Nhưng cô thì sao, cứ như nhặt được kẹo vậy, còn cảm thấy đó là viên kẹo ngọt ngào nhất thế giới này. Nhung nhớ lâu như vậy.
Thực tế thì, viên kẹo này đã sớm bị người ta quên sạch sẽ luôn rồi.
Yêu thầm là sự tình nguyện, nhưng cảm giác này giống như tối tăm vắng ánh mặt trời vậy.
“Không có gì ạ.” Cô dụi mắt, giả vờ như bị bụi bay vào mắt.
Thẩm Dực hờ hững cầm cuốn sách giáo khoa Tiếng Anh của cô rồi tùy ý lật qua lật lại, lồng ngực phập phồng: “Cách em nhớ từ chưa chuẩn lắm.”
Không ưa cô như vậy thì còn đến nhục nhã cô làm gì?
Khương Dư Dạng khẽ cắn môi, nhón gót, muốn lấy lại sách giáo khoa của mình.
Nhưng cô nào cao bằng anh, dù có nhảy nhót cỡ nào thì Thẩm Dực vẫn ung dung siết chặt quyển sách giáo khoa trong tay.
Quần áo hai người cọ vào nhau, màn đêm xen lẫn ánh sáng và bóng tối, chiếc bóng của hai người đạt đến khoảng cách gần gũi chưa từng có.
Đôi mắt chàng trai đen láy, nụ cười trêu chọc vẫn tiếp tục.
Trong khi kiễng chân, Khương Dư Dạng mất thăng bằng và bổ nhào về phía trước, mũi đập vào bộ ngực rắn chắc của thiếu niên, cơn đau khiến đôi mắt cô bất giác rưng rưng.
Thẩm Dực cà lơ phất phơ, cụp mắt nói: “Khương Dư Dạng, có chuyện gì thì nói, đừng có sà vào lòng tôi như thế được không?”