Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
Chương 83
Khương Dư Dạng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, muốn xem thử Thẩm Dực sẽ xử lý tâm trạng gây khó dễ của bé Hi như thế nào.
Thẩm Dực xoa đầu nhỏ của con trai, ngay thẳng nói: “Em gái vẫn chưa biết nói, nên ba hôn em là đang cổ vũ cho em, biết chưa?”
Bé Hi ồ lên một tiếng rất dài. Thân hình nhỏ nhắn như đã hiểu chuyện, nghiêm túc nói: “Nếu em gái biết nói thì tốt rồi.”
Khương Dư Dạng đề nghị: “Vậy thì con dạy em nói chuyện nhé?”
Linh Hi nhảy nhót vỗ tay: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Bé Hi rất hứng thú với nhiệm vụ này. Nhiều ngày liên tiếp đều không chạm vào mô hình máy bay mà chỉ trông chừng bên nôi trẻ em, dạy Linh Mai nói chuyện.
Bản thân cậu nhóc nói chuyện không quá rõ ràng, nhưng lúc dạy không khác gì thầy giáo nhỏ.
Đúng là một người dám dạy, một người dám học.
Linh Mai ngày càng quen với việc xem tiếng bi bô của bé Hi là nhạc nền, ngủ say sưa trong nôi trẻ em.
Trong quá trình này, Khương Dư Dạng vẫn kéo Thẩm Dực đến bệnh viện để hỏi ý kiến, chỉ sợ con gái chậm phát triển hơn bạn bè cùng trang lứa.
Sau khi có kết quả, bác sĩ đã nói: “Con đường trưởng thành của mỗi đứa trẻ đều khác nhau, vì thế không cần phải quá lo lắng hoặc gò ép. Đợi qua độ tuổi này rồi hắng đến khám thử có bình thường hay không.”
…
Buổi chiều ngày nào đó, ánh nắng dịu nhẹ, bé Hi vẫn đang chơi xếp gỗ trong phòng đồ chơi.
Dù còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé đã thích những đồ vật giàu tính sáng tạo. Quan trọng là gương mặt như đúc ra từ một khuôn với Thẩm Dực, nước da trắng lạnh, mắt hoa đào, nhìn thế nào cũng là gương mặt của kẻ gây tai họa, nhưng tính tình lại rất ngoan ngoãn.
Linh Hi luôn được dạy dỗ rất tốt, trong nhà muốn làm chuyện gì cũng phải hỏi trước rằng mình có được ăn hoặc làm hay không. Ai gặp cũng muốn khen một câu đứa bé đáng yêu quá.
Chiêu chí mạng của bé Hi là làm nũng. Nếu đã làm sai chuyện gì, cậu bé sẽ thừa nhận lỗi lầm trước, rồi chạy lạch bạch vào lòng Khương Dư Dạng: “Mẹ ơi ôm, mẹ đừng giận, là lỗi của bé Hi.”
Đôi khi Khương Dư Dạng cũng bật cười, nhưng vẫn phải cố ý lạnh mặt nhắc nhở: “Lần sau không được tái phạm nữa.”
Lúc này thấy bé Hi chơi một mình đến nỗi không còn biết trời trăng mây gió, Khương Dư Dạng bảo cô giúp việc đến trông chừng hộ mình, còn mình thì mệt mỏi muốn đi nghỉ sớm.
Lúc cô đang nửa mơ nửa tỉnh thì có một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp kề sát vào gò má cô.
Cô còn tưởng là Linh Hi nên lẩm bẩm: “Bé Hi, sao thế con?”
Nhưng không có ai đáp lại, trái lại đôi tay nhỏ nhắn đó còn nóng hổi.
Khương Dư Dạng định bảo Linh Hi đừng nghịch nữa, ai dè bên tai lại vang lên giọng nói trong trẻo.
“Cục cưng, cục cưng…” Linh Mai đang nằm bên giường, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm cô.
Khương Dư Dạng giật mình, bỗng mở mắt ra bế cô bé vào lòng, kích động nói: “Linh Mai, mẹ nè con.”
Linh Mai không hiểu, vẫn ê a học nói: “Cục cưng...”
Dù bây giờ cô bé có thể gọi mẹ hay không, chí ít Linh Mai đã có thể tự bước đi, còn nói chuyện nữa.
Tảng đá luôn đè nén trong lòng Khương Dư Dạng như được rũ bỏ, giúp cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Buổi tối, Thẩm Dực đi xã giao về. Hai mẹ con vẫn đang tựa vào nhau, Linh Mai đang rúc vào lòng Khương Dư Dạng, lông mi dài khẽ chớp.
Linh Mai vừa nhìn thấy ba quay về, mặc kệ có đi vững hay không cũng khập khiễng chạy qua đó, dáng vẻ vô cùng chào đón: “Cục cưng…”
Được rồi, có lẽ bây giờ trình độ từ vựng của Linh Mai chỉ dừng lại ở cấp “cục cưng”, dù là ai cũng gọi là cục cưng.
Thẩm Dực rất bất ngờ, vẻ mặt không giấu nổi niềm vui: “Con biết gọi cục cưng rồi à? Miệng ngọt quá nhỉ.”
Khương Dư Dạng nhẫn tâm vạch trần: “Dù là ai bé con cũng gọi là cục cưng.”
Thẩm Dực nghĩ ngợi, rồi bật ngón cái với Linh Mai, khẳng định: “Không hổ là con gái của ba.”
Ngay cả việc gọi cục cưng cũng học theo y hệt.
Khương Dư Dạng dở khóc dở cười, đành phải đơn phương tố cáo: “Đây là chuyện tốt do anh làm đấy.”
“Bây giờ chỉ mới một từ, nên không cần phải vội. Sau này chúng ta từ từ dạy dỗ bé con là được.”
Thẩm Dực đã cho con gái nhà mình nhiều không gian trưởng thành và sự dung túng đầy kiên nhẫn. Cũng là nhờ mấy năm nay đã có gia đình, anh mới cảm nhận rất rõ phần tình cảm gắn kết máu mủ kia.
Anh vẫn luôn học hỏi để làm một người ba đạt tiêu chuẩn.
Sau khi bé Hi biết em gái đã biết nói thì vô cùng hưng phấn, thậm chí còn không còn chơi trò xếp gỗ nữa, mà ở bên cạnh Linh Mai.
Từ chiều đến giờ, khi niềm hưng phấn trôi qua, cậu bé đã ngủ gật, được cô giúp việc bế về phòng ngủ.
Qua một quãng thời gian, Linh Mai cũng bước vào hàng ngũ sắp lên mẫu giáo.
Cô bé buộc hai bím tóc, mặc váy nhỏ màu hồng phấn, mang đôi giày da sáng bóng, rất chói mắt trong đám trẻ.
Có khá nhiều bé trai thích vây quanh cô bé, còn tặng đồ chơi và đồ ăn vặt cho cô bé.
Linh Mai biết nói khá muộn, từ vựng học được cũng ít hơn bạn bè cùng trang lứa. Lúc nói càng tỉnh lược được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không khác gì một người đẹp nhí lạnh lùng.
Khương Dư Dạng hy vọng cô bé sẽ giao lưu nhiều hơn với bạn bè cùng tuổi, thế nên đã cho Linh Mai tham gia khá nhiều hoạt động trong lớp.
Có điều nếu không muốn hoàn thành nhiệm vụ nào đó, Linh Mai sẽ dứt khoát cầu cứu Linh Hi, giọng nói non nớt mềm mại: “Anh giúp em với, anh tốt nhất...”
Xấu bụng sẽ làm nũng, không hổ là con gái Thẩm Dực.
Dưới sự dạy bảo của Thẩm Dực, Linh Hi đã tuân theo niềm tin muốn trở thành một nam tử hán bé nhỏ, cũng thật lòng cưng chiều em gái nhà mình, gần như là muốn gì được nấy.
Cách thức chung sống của hai anh em không gà bay chó sủa như những gia đình khác, mà vô cùng hài hòa.
Gần đây, Khương Dư Dạng nhận được lời phản hồi của giáo viên, bảo rằng ở trên lớp Linh Mai không ngoan ngoãn ăn cơm.
Cô nấu một bát cháo hạt ý dĩ đậu đỏ, định dạy cho Linh Mai một tiết học ngoan ngoãn ăn cơm vào buổi trưa cuối tuần, không thể để cho đứa trẻ hình thành suy nghĩ ỷ lại quá nghiêm trọng.
Khương Dư Dạng múc cháo xong thì bảo Linh Mai ngồi trên ghế trẻ em, căn dặn: “Bé ngoan, tự ăn đi con.”
Linh Mai đồng ý ngay, trên gương mặt vẫn còn trẻ con hiện lên vẻ “con sẽ nghe lời mẹ”.
Thế nhưng Khương Dư Dạng vừa mới rời đi, Linh Mai đã ôm bát cháo nhỏ của mình nhào vào lòng Thẩm Dực, rồi há miệng nói từng chữ: “Ba ơi, đút…”
Cô vừa ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy bát cháo đậu đỏ ý dĩ kia đã vơi đi một nửa, Thẩm Dực vẫn đang cầm muỗng tiếp tục đút ăn, bên miệng Linh Mai vẫn còn đọng lại vài hạt đậu đỏ đã chín nhừ.
Khương Dư Dạng hiếm khi nổi giận, nhưng bây giờ cô không thể nhịn được nữa, ngay cả giọng nói cũng pha chút lạnh lùng không dễ nhận ra: “Linh Mai, con tự học ăn đi, đừng để ba đút cho con.”
“Con không muốn.” Linh Mai vừa nghe vậy thì bĩu môi, hiện rõ vẻ ủ rũ.
Cô bé lắc đầu nhỏ, miệng lẩm bẩm không muốn trượt xuống chân Thẩm Dực. Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn ngập ánh sáng vụn vặt. nhìn thế nào cũng rất đáng thương.
Khương Dư Dạng còn muốn nói gì đó, nhưng một giây sau Linh Mai đã òa khóc, giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống.
Thẩm Dực cưng chiều cô con gái này nhất, thế là vội vàng bế cô bé lên, vỗ lưng dỗ dành: “Đừng khóc nữa con.”
Cô bé ngửa gương mặt trong trẻo lên, trên lông mi đen vẫn còn đọng lại nước mắt, khỏi phải nói ấm ức đến cỡ nào.
Còn nhỏ như vậy đã thuộc trường phái diễn viên, chẳng phải lớn lên sẽ là “ảnh hậu Oscar” à?
Khương Dư Dạng cau mày, rất buồn bực: “Thẩm Dực, anh dạy con như vậy sẽ không tốt đâu.”
“Sao thế?”
Khương Dư Dạng giải thích đâu ra đấy với anh: “Bây giờ Linh Mai còn nhỏ, nhận biết về thế giới vẫn chưa hoàn thiện, vì thế cảm thấy khóc sẽ thu hút sự chú ý của người lớn. Nhưng nếu sau này chuyện gì cũng chiều theo ý bé con, bé con sẽ cảm thấy làm như vậy luôn có tác dụng khi đối mặt với mọi chuyện.”
Vả lại rõ ràng Linh Mai đã đồng ý với cô rằng sẽ tự ăn cơm, nhưng sau đó lại không chịu mà đi tìm người đút cho ăn. Cô bé đang chơi trò bằng mặt không bằng lòng đấy à?
Thế nhưng chắc chắn trẻ con sẽ không nghĩ nhiều đến thế, mà chỉ là sợ mẹ không vui, nên mới đi tìm người che chở.
Cứ thế so với Thẩm Dực, Khương Dư Dạng cảm thấy trong lòng con gái, sự tồn tại của mình giống như một thế lực đen tối hung ác.
Chẳng lẽ sự nghiêm khắc của cô thật sự đã sai rồi ư?
Lần đầu tiên Khương Dư Dạng cảm thấy thất bại thảm hại, thế là cô không nói một lời, xoay người quay về phòng ngủ. Cô nhắm mắt lại, một hồi lâu vẫn không thể thả lỏng tâm trạng.
Hai mắt Linh Mai ngấn nước, không hiểu tại sao mẹ lại không vui, đành phải kéo tay áo của Thẩm Dực, mờ mịt hỏi: “Ba ơi, mẹ sao thế ạ?”
Thẩm Dực ngồi xổm xuống, lấy khăn lau miệng cho cô bé xong thì căn dặn: “Ba đi dỗ mẹ. Phần còn lại con hãy tự ăn hết đi, nếu không ăn hết thì buổi chiều không thể ra ngoài chơi đâu.”
“Vâng ạ.” Linh Mai lau nước mắt, nín khóc ngay.
Cô bé không hiểu thế giới của người lớn, nghe ba mình nói thế thì hiểu rằng nhất định là do mình đã chọc mẹ tức giận.
Linh Mai nhớ mẹ bảo mình tự ngoan ngoãn ăn cơm, thế là cô bé ngồi lên ghế trẻ em, vụng về cầm muỗng ăn từng miếng.
Trong phòng ngủ chính tối om, Thẩm Dực nhẹ nhàng bước tới, xoa huyệt thái dương cho cô.
Một lúc sau, Khương Dư Dạng mới mở miệng, nghẹn ngào hỏi: “Có phải em làm mẹ rất thất bại hay không?”
Anh phủ nhận ngay, nhã nhặn nói: “Không phải đâu Dạng Dạng, anh nói rồi, chúng ta đều lần đầu tiên làm ba mẹ, mà con cũng thế, cũng phải học cách trưởng thành.”
Thẩm Dực xoa đầu nhỏ của con trai, ngay thẳng nói: “Em gái vẫn chưa biết nói, nên ba hôn em là đang cổ vũ cho em, biết chưa?”
Bé Hi ồ lên một tiếng rất dài. Thân hình nhỏ nhắn như đã hiểu chuyện, nghiêm túc nói: “Nếu em gái biết nói thì tốt rồi.”
Khương Dư Dạng đề nghị: “Vậy thì con dạy em nói chuyện nhé?”
Linh Hi nhảy nhót vỗ tay: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Bé Hi rất hứng thú với nhiệm vụ này. Nhiều ngày liên tiếp đều không chạm vào mô hình máy bay mà chỉ trông chừng bên nôi trẻ em, dạy Linh Mai nói chuyện.
Bản thân cậu nhóc nói chuyện không quá rõ ràng, nhưng lúc dạy không khác gì thầy giáo nhỏ.
Đúng là một người dám dạy, một người dám học.
Linh Mai ngày càng quen với việc xem tiếng bi bô của bé Hi là nhạc nền, ngủ say sưa trong nôi trẻ em.
Trong quá trình này, Khương Dư Dạng vẫn kéo Thẩm Dực đến bệnh viện để hỏi ý kiến, chỉ sợ con gái chậm phát triển hơn bạn bè cùng trang lứa.
Sau khi có kết quả, bác sĩ đã nói: “Con đường trưởng thành của mỗi đứa trẻ đều khác nhau, vì thế không cần phải quá lo lắng hoặc gò ép. Đợi qua độ tuổi này rồi hắng đến khám thử có bình thường hay không.”
…
Buổi chiều ngày nào đó, ánh nắng dịu nhẹ, bé Hi vẫn đang chơi xếp gỗ trong phòng đồ chơi.
Dù còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé đã thích những đồ vật giàu tính sáng tạo. Quan trọng là gương mặt như đúc ra từ một khuôn với Thẩm Dực, nước da trắng lạnh, mắt hoa đào, nhìn thế nào cũng là gương mặt của kẻ gây tai họa, nhưng tính tình lại rất ngoan ngoãn.
Linh Hi luôn được dạy dỗ rất tốt, trong nhà muốn làm chuyện gì cũng phải hỏi trước rằng mình có được ăn hoặc làm hay không. Ai gặp cũng muốn khen một câu đứa bé đáng yêu quá.
Chiêu chí mạng của bé Hi là làm nũng. Nếu đã làm sai chuyện gì, cậu bé sẽ thừa nhận lỗi lầm trước, rồi chạy lạch bạch vào lòng Khương Dư Dạng: “Mẹ ơi ôm, mẹ đừng giận, là lỗi của bé Hi.”
Đôi khi Khương Dư Dạng cũng bật cười, nhưng vẫn phải cố ý lạnh mặt nhắc nhở: “Lần sau không được tái phạm nữa.”
Lúc này thấy bé Hi chơi một mình đến nỗi không còn biết trời trăng mây gió, Khương Dư Dạng bảo cô giúp việc đến trông chừng hộ mình, còn mình thì mệt mỏi muốn đi nghỉ sớm.
Lúc cô đang nửa mơ nửa tỉnh thì có một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp kề sát vào gò má cô.
Cô còn tưởng là Linh Hi nên lẩm bẩm: “Bé Hi, sao thế con?”
Nhưng không có ai đáp lại, trái lại đôi tay nhỏ nhắn đó còn nóng hổi.
Khương Dư Dạng định bảo Linh Hi đừng nghịch nữa, ai dè bên tai lại vang lên giọng nói trong trẻo.
“Cục cưng, cục cưng…” Linh Mai đang nằm bên giường, đôi mắt chớp chớp nhìn chằm chằm cô.
Khương Dư Dạng giật mình, bỗng mở mắt ra bế cô bé vào lòng, kích động nói: “Linh Mai, mẹ nè con.”
Linh Mai không hiểu, vẫn ê a học nói: “Cục cưng...”
Dù bây giờ cô bé có thể gọi mẹ hay không, chí ít Linh Mai đã có thể tự bước đi, còn nói chuyện nữa.
Tảng đá luôn đè nén trong lòng Khương Dư Dạng như được rũ bỏ, giúp cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Buổi tối, Thẩm Dực đi xã giao về. Hai mẹ con vẫn đang tựa vào nhau, Linh Mai đang rúc vào lòng Khương Dư Dạng, lông mi dài khẽ chớp.
Linh Mai vừa nhìn thấy ba quay về, mặc kệ có đi vững hay không cũng khập khiễng chạy qua đó, dáng vẻ vô cùng chào đón: “Cục cưng…”
Được rồi, có lẽ bây giờ trình độ từ vựng của Linh Mai chỉ dừng lại ở cấp “cục cưng”, dù là ai cũng gọi là cục cưng.
Thẩm Dực rất bất ngờ, vẻ mặt không giấu nổi niềm vui: “Con biết gọi cục cưng rồi à? Miệng ngọt quá nhỉ.”
Khương Dư Dạng nhẫn tâm vạch trần: “Dù là ai bé con cũng gọi là cục cưng.”
Thẩm Dực nghĩ ngợi, rồi bật ngón cái với Linh Mai, khẳng định: “Không hổ là con gái của ba.”
Ngay cả việc gọi cục cưng cũng học theo y hệt.
Khương Dư Dạng dở khóc dở cười, đành phải đơn phương tố cáo: “Đây là chuyện tốt do anh làm đấy.”
“Bây giờ chỉ mới một từ, nên không cần phải vội. Sau này chúng ta từ từ dạy dỗ bé con là được.”
Thẩm Dực đã cho con gái nhà mình nhiều không gian trưởng thành và sự dung túng đầy kiên nhẫn. Cũng là nhờ mấy năm nay đã có gia đình, anh mới cảm nhận rất rõ phần tình cảm gắn kết máu mủ kia.
Anh vẫn luôn học hỏi để làm một người ba đạt tiêu chuẩn.
Sau khi bé Hi biết em gái đã biết nói thì vô cùng hưng phấn, thậm chí còn không còn chơi trò xếp gỗ nữa, mà ở bên cạnh Linh Mai.
Từ chiều đến giờ, khi niềm hưng phấn trôi qua, cậu bé đã ngủ gật, được cô giúp việc bế về phòng ngủ.
Qua một quãng thời gian, Linh Mai cũng bước vào hàng ngũ sắp lên mẫu giáo.
Cô bé buộc hai bím tóc, mặc váy nhỏ màu hồng phấn, mang đôi giày da sáng bóng, rất chói mắt trong đám trẻ.
Có khá nhiều bé trai thích vây quanh cô bé, còn tặng đồ chơi và đồ ăn vặt cho cô bé.
Linh Mai biết nói khá muộn, từ vựng học được cũng ít hơn bạn bè cùng trang lứa. Lúc nói càng tỉnh lược được bao nhiêu hay bấy nhiêu, không khác gì một người đẹp nhí lạnh lùng.
Khương Dư Dạng hy vọng cô bé sẽ giao lưu nhiều hơn với bạn bè cùng tuổi, thế nên đã cho Linh Mai tham gia khá nhiều hoạt động trong lớp.
Có điều nếu không muốn hoàn thành nhiệm vụ nào đó, Linh Mai sẽ dứt khoát cầu cứu Linh Hi, giọng nói non nớt mềm mại: “Anh giúp em với, anh tốt nhất...”
Xấu bụng sẽ làm nũng, không hổ là con gái Thẩm Dực.
Dưới sự dạy bảo của Thẩm Dực, Linh Hi đã tuân theo niềm tin muốn trở thành một nam tử hán bé nhỏ, cũng thật lòng cưng chiều em gái nhà mình, gần như là muốn gì được nấy.
Cách thức chung sống của hai anh em không gà bay chó sủa như những gia đình khác, mà vô cùng hài hòa.
Gần đây, Khương Dư Dạng nhận được lời phản hồi của giáo viên, bảo rằng ở trên lớp Linh Mai không ngoan ngoãn ăn cơm.
Cô nấu một bát cháo hạt ý dĩ đậu đỏ, định dạy cho Linh Mai một tiết học ngoan ngoãn ăn cơm vào buổi trưa cuối tuần, không thể để cho đứa trẻ hình thành suy nghĩ ỷ lại quá nghiêm trọng.
Khương Dư Dạng múc cháo xong thì bảo Linh Mai ngồi trên ghế trẻ em, căn dặn: “Bé ngoan, tự ăn đi con.”
Linh Mai đồng ý ngay, trên gương mặt vẫn còn trẻ con hiện lên vẻ “con sẽ nghe lời mẹ”.
Thế nhưng Khương Dư Dạng vừa mới rời đi, Linh Mai đã ôm bát cháo nhỏ của mình nhào vào lòng Thẩm Dực, rồi há miệng nói từng chữ: “Ba ơi, đút…”
Cô vừa ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy bát cháo đậu đỏ ý dĩ kia đã vơi đi một nửa, Thẩm Dực vẫn đang cầm muỗng tiếp tục đút ăn, bên miệng Linh Mai vẫn còn đọng lại vài hạt đậu đỏ đã chín nhừ.
Khương Dư Dạng hiếm khi nổi giận, nhưng bây giờ cô không thể nhịn được nữa, ngay cả giọng nói cũng pha chút lạnh lùng không dễ nhận ra: “Linh Mai, con tự học ăn đi, đừng để ba đút cho con.”
“Con không muốn.” Linh Mai vừa nghe vậy thì bĩu môi, hiện rõ vẻ ủ rũ.
Cô bé lắc đầu nhỏ, miệng lẩm bẩm không muốn trượt xuống chân Thẩm Dực. Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng tràn ngập ánh sáng vụn vặt. nhìn thế nào cũng rất đáng thương.
Khương Dư Dạng còn muốn nói gì đó, nhưng một giây sau Linh Mai đã òa khóc, giọt nước mắt như hạt đậu rơi xuống.
Thẩm Dực cưng chiều cô con gái này nhất, thế là vội vàng bế cô bé lên, vỗ lưng dỗ dành: “Đừng khóc nữa con.”
Cô bé ngửa gương mặt trong trẻo lên, trên lông mi đen vẫn còn đọng lại nước mắt, khỏi phải nói ấm ức đến cỡ nào.
Còn nhỏ như vậy đã thuộc trường phái diễn viên, chẳng phải lớn lên sẽ là “ảnh hậu Oscar” à?
Khương Dư Dạng cau mày, rất buồn bực: “Thẩm Dực, anh dạy con như vậy sẽ không tốt đâu.”
“Sao thế?”
Khương Dư Dạng giải thích đâu ra đấy với anh: “Bây giờ Linh Mai còn nhỏ, nhận biết về thế giới vẫn chưa hoàn thiện, vì thế cảm thấy khóc sẽ thu hút sự chú ý của người lớn. Nhưng nếu sau này chuyện gì cũng chiều theo ý bé con, bé con sẽ cảm thấy làm như vậy luôn có tác dụng khi đối mặt với mọi chuyện.”
Vả lại rõ ràng Linh Mai đã đồng ý với cô rằng sẽ tự ăn cơm, nhưng sau đó lại không chịu mà đi tìm người đút cho ăn. Cô bé đang chơi trò bằng mặt không bằng lòng đấy à?
Thế nhưng chắc chắn trẻ con sẽ không nghĩ nhiều đến thế, mà chỉ là sợ mẹ không vui, nên mới đi tìm người che chở.
Cứ thế so với Thẩm Dực, Khương Dư Dạng cảm thấy trong lòng con gái, sự tồn tại của mình giống như một thế lực đen tối hung ác.
Chẳng lẽ sự nghiêm khắc của cô thật sự đã sai rồi ư?
Lần đầu tiên Khương Dư Dạng cảm thấy thất bại thảm hại, thế là cô không nói một lời, xoay người quay về phòng ngủ. Cô nhắm mắt lại, một hồi lâu vẫn không thể thả lỏng tâm trạng.
Hai mắt Linh Mai ngấn nước, không hiểu tại sao mẹ lại không vui, đành phải kéo tay áo của Thẩm Dực, mờ mịt hỏi: “Ba ơi, mẹ sao thế ạ?”
Thẩm Dực ngồi xổm xuống, lấy khăn lau miệng cho cô bé xong thì căn dặn: “Ba đi dỗ mẹ. Phần còn lại con hãy tự ăn hết đi, nếu không ăn hết thì buổi chiều không thể ra ngoài chơi đâu.”
“Vâng ạ.” Linh Mai lau nước mắt, nín khóc ngay.
Cô bé không hiểu thế giới của người lớn, nghe ba mình nói thế thì hiểu rằng nhất định là do mình đã chọc mẹ tức giận.
Linh Mai nhớ mẹ bảo mình tự ngoan ngoãn ăn cơm, thế là cô bé ngồi lên ghế trẻ em, vụng về cầm muỗng ăn từng miếng.
Trong phòng ngủ chính tối om, Thẩm Dực nhẹ nhàng bước tới, xoa huyệt thái dương cho cô.
Một lúc sau, Khương Dư Dạng mới mở miệng, nghẹn ngào hỏi: “Có phải em làm mẹ rất thất bại hay không?”
Anh phủ nhận ngay, nhã nhặn nói: “Không phải đâu Dạng Dạng, anh nói rồi, chúng ta đều lần đầu tiên làm ba mẹ, mà con cũng thế, cũng phải học cách trưởng thành.”