Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
Chương 58
Đúng là rất buông thả.
Những hành động vô cùng xấu hổ như cởi quần áo khi anh đang ngủ, ấy thế mà cô cũng dám làm.
Anh chống khuỷu tay lên đầu giường, ánh mắt dừng lại trên gò má cô lúc này đang đỏ ửng như tôm luộc, mỉm cười hớn hở.
Khương Dư Dạng ngón chân xấu hổ co quắp, chỉ muốn tìm một cái khe nứt trên mặt đất mà bò vào.
Nhưng anh là người theo đuổi cô cơ mà, cô kiểm tra hàng họ cũng đâu có sai?!
Nghĩ đến đó, Khương Dư Dạng mạnh mẽ thuyết phục bản thân, vặn hỏi ngược lại anh với vẻ tự tin: “Anh không định cho tôi xem à?”
“Cho chứ.” Thẩm Dực thẳng thắn hơn cô nhiều, anh nắm tay cô, ám chỉ rất rõ: “Em muốn xem chỗ nào cũng được, kiểm tra hàng họ như nào tùy ý.”
Cuối cùng, cô cũng nhận ra rằng thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tức giận tóm lấy chiếc gối ném vào người anh.
Nhưng kết quả rõ ràng là như đấm vào bị bông vậy, chẳng hề hấn gì với anh cả.
Ngược lại, hành động của cô sẽ chỉ càng khiến cho ai đó ngày càng mặt dày hơn thôi.
Khương Dư Dạng rút tay lại, chạy khỏi vòng tay anh, lao thoan thoắt như một con thỏ rồi mất hút.
Cô đi đến bồn rửa mặt, rửa mặt xong vẫn thấy vết hôn trên cổ vẫn còn đó.
Trái lại, Thẩm Dực tuy rằng hôm qua ngủ không ngon, nhưng sau khi uống canh giải rượu tối qua, trông anh vẫn tràn đầy sinh lực.
Kỷ Tùy Chi gửi tin nhắn cho anh, nói rằng sự việc ở quán bar đã được giải quyết và sẽ không còn rắc rối gì thêm nữa.
Thủ đô có rất nhiều cậu ấm cô chiêu, xét về gia thế và mối quan hệ, Thẩm Dực ở mọi phương diện đều chiếm ưu thế hơn, không ai dám đặt điều nói xấu sau lưng anh.
Anh thay áo choàng tắm và mặc lại chiếc áo sơ mi tối qua, cà vạt thắt hơi lỏng. Hôm nay anh phải đi thăm khu công nghiệp công nghệ cao cùng với nhân viên của công ty Khoa học Kĩ thuật Dực Khoa, có một số dự án mà anh nhất định phải có được.
Tài xế báo xe đã đến sảnh chung cư dưới lầu, Thẩm Dực nhìn đồng hồ, nhìn kim đồng hồ đang chạy anh hỏi: “Cùng tôi ra ngoài nhé?”
Khương Dư Dạng thay một chiếc khăn lụa sáng màu để che đi vết hôn trên cổ kia, đồng thời càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Cô chỉ có thể nói: “Không thuận đường.”
Thẩm Dực lười biếng liếc nhìn cô, nghĩ ra một lý do khó có thể phản bác: “Hôm nay tôi không đến công ty, thuận đường với em.”
Khương Dư Dạng câm nín: “...”
Thẩm Dực gợi ý hỏi: “Tối qua tôi phục vụ em như thế… em có thấy khó chịu không?”
Nghĩa là cô ấy đã “hưởng thụ” xong rồi, bây giờ cô ấy lại quay lưng lại với anh, chỉ có thể là do kỹ năng của anh kém nên cô ấy chưa hài lòng thôi.
Cảnh tượng hôm qua quả thực rất khó có thể tưởng tượng, bởi một người kiêu ngạo như Thẩm Dực mà lại có thể quỳ xuống và thực hiện hành động như vậy với cô.
Khương Dư Dạng ban đầu không nói lời nào, sau lại phát hiện Thẩm Dực đang đợi cô chịu nói mới thôi, liền lo lắng nói: “Không có.”
Nghe vậy, anh cười ha hả rồi nói đầy ẩn ý: “Vậy có nghĩa là em rất hài lòng rồi.”
Được rồi, đúng như dự đoán, không hổ là anh, đệ nhất đổi trắng thay đen.
Rõ ràng tối qua tất cả sự việc chỉ mới dừng lại ở bắp đùi, nhưng lời nói ra từ miệng anh giống như thêm mắm dặm muối vào vậy.
Sau đó, Khương Dư Dạng thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ Thẩm Dực, luôn hỏi cô có thời gian vào cuối tuần này không, có nhà hàng mới mở có thể đến xem chơi thử.
Thẩm Dực quanh năm đắm chìm trong vòng vây của những người có quyền lực trong Thủ đô, đương nhiên giống như một chiếc radar, đặc biệt nhạy cảm với những nơi có đồ ăn thức uống ngon.
Cô trả lời ngắt quãng, câu trả lời luôn gói gọn trong ba chữ - “bận đi làm”.
Thẩm Dực sẽ không quấy rầy công việc của cô, đây là điểm mấu chốt, cho nên anh chỉ có thể tủi thân trả lời:
[Vậy khi em rảnh rỗi có thể ra ngoài nghỉ ngơi, tôi rất sắn lòng đi cùng em.]
Khương Dư Dạng không khỏi cảm thấy mọi chuyện đang thay đổi, trước đây cô thường là người đợi ở Oceanwide International hỏi xem anh có thời gian đi đâu đó chơi không.
Khi đó, chỉ sau bảy năm yêu thầm, ước mơ của cô mới thành hiện thực, cô gần như dồn hết tâm trí vào mối quan hệ này, cảm xúc của cô lên xuống thất thường vì hành động của một người.
Bây giờ nghĩ lại lúc đó thật trẻ con làm sao.
Một mối quan hệ tốt không chỉ cần hai bên gắn bó với nhau, hỗ trợ lẫn nhau mà phải cùng nhau phát triển, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Nếu không, ở giai đoạn sau, hai người sẽ đi hai con đường khác nhau, và cô với Thẩm Dực dù có bao nhiêu ngõ tắt quanh co, dường như đều như trăm sông đổ về một biển.
Ví dụ như tình trạng hiện tại khiến cô cảm thấy khá thích thú.
Cũng tốt thôi, nếu anh muốn học cách yêu thương người khác thì trước tiến anh phải bắt đầu bằng việc thích nghi với tính khí lên xuống thất thường của người kia.
Mặc dù Thẩm Dực biết Khương Dư Dạng đã phớt lờ anh lâu như vậy, nhưng lòng nhiệt huyết theo đuổi của anh vẫn không hề phai nhạt.
Nhưng gần đây công việc của anh rất bận rộn, thỉnh thoảng lại có chút mất tập trung, ngay cả trợ lý bên cạnh cũng có thể nhận ra, nhút nhát hỏi: “Tổng Giám đốc Thẩm, dạo này anh có chuyện gì không ổn sao...”
Anh liền mỉm cười, trong lòng anh hiểu rất rõ những điểm bất thường của mình là do đâu.
Có lẽ đây chính là mùi vị của mong nhớ đến tận xương tuỷ.
Mùa xuân sắp bắt đầu, mùa đông dài dằng dặc ở Thủ đô dần dần đi xa, cơn gió buốt giá ngày nào bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Những bông hoa mộc lan ở tầng dưới đang nở rộ, màu trắng tinh khiết nổi cả một góc trời.
Trong phòng hội nghị, Triệu Á Lâm chủ động đứng dậy đưa tay chào đón: “Tổng Giám đốc Thẩm đến đây là vinh dự của [ICON] và [Traveler].”
Thẩm Dực với tư duy của một doanh nhân, khi nhận được lời khen, anh sẽ đáp lại.
Lần này anh đến là để ký hợp đồng, vì để lại ấn tượng tốt trong mắt đối tác, Triệu Á Lâm hận không thể làm mọi chuyện phải thật chu đáo.
“Tổng Giám đốc Thẩm, xin anh đợi một chút. Tôi sẽ mời tổng biên tập của [Traveler] tới đây.”
Khương Dư Dạng nhận được điện thoại của Triệu Á Lâm, giọng điệu đầu bên kia có hơi ân cần.
“Tổng Giám đốc Thẩm của Tập đoàn Quân Liên đang ở đây. Lúc cô lên đây hãy bưng theo ba tách cà phê nhé.”
Trong ba người, một người là đối tác, một người là sếp, cô giữ chức vụ thấp nhất, đành phải tạm thời đảm nhiệm công việc của lễ tân, chẳng hạn như phục vụ cà phê.
Khương Dư Dạng đi đến phòng trà bên cạnh phòng tổng biên tập, nhìn hạt cà phê được xay chậm rãi, đợi một lát rồi bưng ba tách cà phê lên khay.
Cửa phòng làm việc hơi hé mở, Khương Dư Dạng không gõ cửa được, chỉ có thể từ ngoài cửa gọi vào: “Tổng biên tập Triệu.”
Triệu Á Lâm: “Mời vào.”
Đây là lần đầu tiên cô gặp Thẩm Dực trước mặt sếp nên tâm trạng khó tránh khỏi mất bình tĩnh.
Triệu Á Lâm là phía chủ nhà giới thiệu cô: “Lúc bàn chuyện hợp tác, hai người hẳn đã gặp nhau rồi, nên tôi sẽ không giới thiệu thêm nữa.”
Khương Dư Dạng lần lượt bưng cà phê trên khay xuống, trong lòng có hơi nóng vội quên mất không cầm chiếc đĩa nhỏ lót cốc cà phê.
Cô chú ý đến từng chi tiết trong công việc, sợ làm đổ cà phê làm bẩn giấy tờ.
Đúng như dự đoán, cà phê vừa đặt xuống đã gợn sóng một chút, may mắn thay, Thẩm Dực kịp thời đặt hợp đồng lên bàn, nhờ đó mới tránh được làm văng nước lên hợp đồng.
Khương Dư Dạng hôm nay mặc một bộ quần váy màu hồng khói, đi một đôi giày cao gót màu bạc với gót rất nhỏ, nhìn qua cao gầy, giỏi giang và rất có khí chất.
Cô đang định quay người đi ra ngoài lấy đĩa thì bị Thẩm Dực đỡ eo.
Chiếc áo khoác dài màu xám nhạt của người đàn ông mở ra, chiếc cúc đen vô tình chạm vào eo cô.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Dực buông tay cô ra, ngồi thẳng dậy, như quân tử nói với cô: “Tổng biên tập Khương, xin hãy cẩn thận.”
Cảnh tượng này giống như cảnh tán tỉnh âm thầm trong văn phòng vậy.
Trong lòng Khương Dư Dạng kích động, sắc mặt nóng như lửa.
Vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng bây giờ cô đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh, khiến người khác cảm thấy rất xấu hổ.
Triệu Á Lâm nhìn thấy cảnh này vô cùng sợ hãi, sợ tiếp đón không chu đáo sẽ khiến Thẩm Dực không vui nên nhanh chóng giải quyết ổn thỏa nói: “Người trẻ làm việc khó tránh khỏi chân tay lóng ngóng. Tổng Giasm đốc Thẩm uống thử ly cà phê này trước xem có hợp với khẩu vị của anh không?”
Thẩm Dực không cần đĩa đựng tách, anh tiện tay đặt tách cà phê lên mép bàn, vuốt ve thành cốc hơi nóng. Anh nhấp một ngụm và nhận xét: “Người say cà phê rất có tâm, vừa hay lại hợp khẩu vị của tôi”.
Người nói vô tình, người nghe cũng vô tình, Triệu Á Lâm chỉ cảm thấy cách pha cà phê của Khương Dư Dạng rất hợp với khẩu vị của anh, sẽ không nghĩ theo hướng khác.
Nhưng Khương Dư Dạng thì khác, lúc này cô có chút lơ đãng, vô thức nghĩ đến sự có mặt của anh, hai chiếc cốc còn lại cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ cốc của anh, cô đã phải rất cẩn thận.
Đó hoàn toàn là do thói quen trong quá khứ.
Những hành động vô cùng xấu hổ như cởi quần áo khi anh đang ngủ, ấy thế mà cô cũng dám làm.
Anh chống khuỷu tay lên đầu giường, ánh mắt dừng lại trên gò má cô lúc này đang đỏ ửng như tôm luộc, mỉm cười hớn hở.
Khương Dư Dạng ngón chân xấu hổ co quắp, chỉ muốn tìm một cái khe nứt trên mặt đất mà bò vào.
Nhưng anh là người theo đuổi cô cơ mà, cô kiểm tra hàng họ cũng đâu có sai?!
Nghĩ đến đó, Khương Dư Dạng mạnh mẽ thuyết phục bản thân, vặn hỏi ngược lại anh với vẻ tự tin: “Anh không định cho tôi xem à?”
“Cho chứ.” Thẩm Dực thẳng thắn hơn cô nhiều, anh nắm tay cô, ám chỉ rất rõ: “Em muốn xem chỗ nào cũng được, kiểm tra hàng họ như nào tùy ý.”
Cuối cùng, cô cũng nhận ra rằng thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tức giận tóm lấy chiếc gối ném vào người anh.
Nhưng kết quả rõ ràng là như đấm vào bị bông vậy, chẳng hề hấn gì với anh cả.
Ngược lại, hành động của cô sẽ chỉ càng khiến cho ai đó ngày càng mặt dày hơn thôi.
Khương Dư Dạng rút tay lại, chạy khỏi vòng tay anh, lao thoan thoắt như một con thỏ rồi mất hút.
Cô đi đến bồn rửa mặt, rửa mặt xong vẫn thấy vết hôn trên cổ vẫn còn đó.
Trái lại, Thẩm Dực tuy rằng hôm qua ngủ không ngon, nhưng sau khi uống canh giải rượu tối qua, trông anh vẫn tràn đầy sinh lực.
Kỷ Tùy Chi gửi tin nhắn cho anh, nói rằng sự việc ở quán bar đã được giải quyết và sẽ không còn rắc rối gì thêm nữa.
Thủ đô có rất nhiều cậu ấm cô chiêu, xét về gia thế và mối quan hệ, Thẩm Dực ở mọi phương diện đều chiếm ưu thế hơn, không ai dám đặt điều nói xấu sau lưng anh.
Anh thay áo choàng tắm và mặc lại chiếc áo sơ mi tối qua, cà vạt thắt hơi lỏng. Hôm nay anh phải đi thăm khu công nghiệp công nghệ cao cùng với nhân viên của công ty Khoa học Kĩ thuật Dực Khoa, có một số dự án mà anh nhất định phải có được.
Tài xế báo xe đã đến sảnh chung cư dưới lầu, Thẩm Dực nhìn đồng hồ, nhìn kim đồng hồ đang chạy anh hỏi: “Cùng tôi ra ngoài nhé?”
Khương Dư Dạng thay một chiếc khăn lụa sáng màu để che đi vết hôn trên cổ kia, đồng thời càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Cô chỉ có thể nói: “Không thuận đường.”
Thẩm Dực lười biếng liếc nhìn cô, nghĩ ra một lý do khó có thể phản bác: “Hôm nay tôi không đến công ty, thuận đường với em.”
Khương Dư Dạng câm nín: “...”
Thẩm Dực gợi ý hỏi: “Tối qua tôi phục vụ em như thế… em có thấy khó chịu không?”
Nghĩa là cô ấy đã “hưởng thụ” xong rồi, bây giờ cô ấy lại quay lưng lại với anh, chỉ có thể là do kỹ năng của anh kém nên cô ấy chưa hài lòng thôi.
Cảnh tượng hôm qua quả thực rất khó có thể tưởng tượng, bởi một người kiêu ngạo như Thẩm Dực mà lại có thể quỳ xuống và thực hiện hành động như vậy với cô.
Khương Dư Dạng ban đầu không nói lời nào, sau lại phát hiện Thẩm Dực đang đợi cô chịu nói mới thôi, liền lo lắng nói: “Không có.”
Nghe vậy, anh cười ha hả rồi nói đầy ẩn ý: “Vậy có nghĩa là em rất hài lòng rồi.”
Được rồi, đúng như dự đoán, không hổ là anh, đệ nhất đổi trắng thay đen.
Rõ ràng tối qua tất cả sự việc chỉ mới dừng lại ở bắp đùi, nhưng lời nói ra từ miệng anh giống như thêm mắm dặm muối vào vậy.
Sau đó, Khương Dư Dạng thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ Thẩm Dực, luôn hỏi cô có thời gian vào cuối tuần này không, có nhà hàng mới mở có thể đến xem chơi thử.
Thẩm Dực quanh năm đắm chìm trong vòng vây của những người có quyền lực trong Thủ đô, đương nhiên giống như một chiếc radar, đặc biệt nhạy cảm với những nơi có đồ ăn thức uống ngon.
Cô trả lời ngắt quãng, câu trả lời luôn gói gọn trong ba chữ - “bận đi làm”.
Thẩm Dực sẽ không quấy rầy công việc của cô, đây là điểm mấu chốt, cho nên anh chỉ có thể tủi thân trả lời:
[Vậy khi em rảnh rỗi có thể ra ngoài nghỉ ngơi, tôi rất sắn lòng đi cùng em.]
Khương Dư Dạng không khỏi cảm thấy mọi chuyện đang thay đổi, trước đây cô thường là người đợi ở Oceanwide International hỏi xem anh có thời gian đi đâu đó chơi không.
Khi đó, chỉ sau bảy năm yêu thầm, ước mơ của cô mới thành hiện thực, cô gần như dồn hết tâm trí vào mối quan hệ này, cảm xúc của cô lên xuống thất thường vì hành động của một người.
Bây giờ nghĩ lại lúc đó thật trẻ con làm sao.
Một mối quan hệ tốt không chỉ cần hai bên gắn bó với nhau, hỗ trợ lẫn nhau mà phải cùng nhau phát triển, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Nếu không, ở giai đoạn sau, hai người sẽ đi hai con đường khác nhau, và cô với Thẩm Dực dù có bao nhiêu ngõ tắt quanh co, dường như đều như trăm sông đổ về một biển.
Ví dụ như tình trạng hiện tại khiến cô cảm thấy khá thích thú.
Cũng tốt thôi, nếu anh muốn học cách yêu thương người khác thì trước tiến anh phải bắt đầu bằng việc thích nghi với tính khí lên xuống thất thường của người kia.
Mặc dù Thẩm Dực biết Khương Dư Dạng đã phớt lờ anh lâu như vậy, nhưng lòng nhiệt huyết theo đuổi của anh vẫn không hề phai nhạt.
Nhưng gần đây công việc của anh rất bận rộn, thỉnh thoảng lại có chút mất tập trung, ngay cả trợ lý bên cạnh cũng có thể nhận ra, nhút nhát hỏi: “Tổng Giám đốc Thẩm, dạo này anh có chuyện gì không ổn sao...”
Anh liền mỉm cười, trong lòng anh hiểu rất rõ những điểm bất thường của mình là do đâu.
Có lẽ đây chính là mùi vị của mong nhớ đến tận xương tuỷ.
Mùa xuân sắp bắt đầu, mùa đông dài dằng dặc ở Thủ đô dần dần đi xa, cơn gió buốt giá ngày nào bỗng trở nên dịu dàng hơn.
Những bông hoa mộc lan ở tầng dưới đang nở rộ, màu trắng tinh khiết nổi cả một góc trời.
Trong phòng hội nghị, Triệu Á Lâm chủ động đứng dậy đưa tay chào đón: “Tổng Giám đốc Thẩm đến đây là vinh dự của [ICON] và [Traveler].”
Thẩm Dực với tư duy của một doanh nhân, khi nhận được lời khen, anh sẽ đáp lại.
Lần này anh đến là để ký hợp đồng, vì để lại ấn tượng tốt trong mắt đối tác, Triệu Á Lâm hận không thể làm mọi chuyện phải thật chu đáo.
“Tổng Giám đốc Thẩm, xin anh đợi một chút. Tôi sẽ mời tổng biên tập của [Traveler] tới đây.”
Khương Dư Dạng nhận được điện thoại của Triệu Á Lâm, giọng điệu đầu bên kia có hơi ân cần.
“Tổng Giám đốc Thẩm của Tập đoàn Quân Liên đang ở đây. Lúc cô lên đây hãy bưng theo ba tách cà phê nhé.”
Trong ba người, một người là đối tác, một người là sếp, cô giữ chức vụ thấp nhất, đành phải tạm thời đảm nhiệm công việc của lễ tân, chẳng hạn như phục vụ cà phê.
Khương Dư Dạng đi đến phòng trà bên cạnh phòng tổng biên tập, nhìn hạt cà phê được xay chậm rãi, đợi một lát rồi bưng ba tách cà phê lên khay.
Cửa phòng làm việc hơi hé mở, Khương Dư Dạng không gõ cửa được, chỉ có thể từ ngoài cửa gọi vào: “Tổng biên tập Triệu.”
Triệu Á Lâm: “Mời vào.”
Đây là lần đầu tiên cô gặp Thẩm Dực trước mặt sếp nên tâm trạng khó tránh khỏi mất bình tĩnh.
Triệu Á Lâm là phía chủ nhà giới thiệu cô: “Lúc bàn chuyện hợp tác, hai người hẳn đã gặp nhau rồi, nên tôi sẽ không giới thiệu thêm nữa.”
Khương Dư Dạng lần lượt bưng cà phê trên khay xuống, trong lòng có hơi nóng vội quên mất không cầm chiếc đĩa nhỏ lót cốc cà phê.
Cô chú ý đến từng chi tiết trong công việc, sợ làm đổ cà phê làm bẩn giấy tờ.
Đúng như dự đoán, cà phê vừa đặt xuống đã gợn sóng một chút, may mắn thay, Thẩm Dực kịp thời đặt hợp đồng lên bàn, nhờ đó mới tránh được làm văng nước lên hợp đồng.
Khương Dư Dạng hôm nay mặc một bộ quần váy màu hồng khói, đi một đôi giày cao gót màu bạc với gót rất nhỏ, nhìn qua cao gầy, giỏi giang và rất có khí chất.
Cô đang định quay người đi ra ngoài lấy đĩa thì bị Thẩm Dực đỡ eo.
Chiếc áo khoác dài màu xám nhạt của người đàn ông mở ra, chiếc cúc đen vô tình chạm vào eo cô.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Dực buông tay cô ra, ngồi thẳng dậy, như quân tử nói với cô: “Tổng biên tập Khương, xin hãy cẩn thận.”
Cảnh tượng này giống như cảnh tán tỉnh âm thầm trong văn phòng vậy.
Trong lòng Khương Dư Dạng kích động, sắc mặt nóng như lửa.
Vốn dĩ chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng bây giờ cô đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh, khiến người khác cảm thấy rất xấu hổ.
Triệu Á Lâm nhìn thấy cảnh này vô cùng sợ hãi, sợ tiếp đón không chu đáo sẽ khiến Thẩm Dực không vui nên nhanh chóng giải quyết ổn thỏa nói: “Người trẻ làm việc khó tránh khỏi chân tay lóng ngóng. Tổng Giasm đốc Thẩm uống thử ly cà phê này trước xem có hợp với khẩu vị của anh không?”
Thẩm Dực không cần đĩa đựng tách, anh tiện tay đặt tách cà phê lên mép bàn, vuốt ve thành cốc hơi nóng. Anh nhấp một ngụm và nhận xét: “Người say cà phê rất có tâm, vừa hay lại hợp khẩu vị của tôi”.
Người nói vô tình, người nghe cũng vô tình, Triệu Á Lâm chỉ cảm thấy cách pha cà phê của Khương Dư Dạng rất hợp với khẩu vị của anh, sẽ không nghĩ theo hướng khác.
Nhưng Khương Dư Dạng thì khác, lúc này cô có chút lơ đãng, vô thức nghĩ đến sự có mặt của anh, hai chiếc cốc còn lại cũng không có gì đặc biệt, ngoại trừ cốc của anh, cô đã phải rất cẩn thận.
Đó hoàn toàn là do thói quen trong quá khứ.