Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
Chương 52
Tay cô vẫn bị Thẩm Dực nắm chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Trái tim Khương Dư Dạng run lên, bị bầu không khí thân mật giữa hai người làm cho không biết ứng xử thế nào.
Hơn nữa, cô cũng không đồng ý với sự theo đuổi vô sỉ của anh, cũng không phải kỳ thi, thanh tiến độ bị Thẩm Dực kéo đến “chuyển chính thức” rồi.
Bóng tối bao phủ trên người lui xuống. Trước mắt Khương Dư Dạng lại khôi phục quang cảnh sáng ngời trong phòng.
Thẩm Dực trở mình, tựa người vào tường, cả người mang theo sự cuồng vọng của thiếu niên: “Cắn một cái rồi mà vẫn không thể nhìn tôi một cái à?”
Nói như vậy, cô ngước mắt lên, đập vào mắt là một vòng dấu răng trên vai Thẩm Dực khiến áo sơ mi của anh trông hơi nhăn nhúm.
Ánh sáng dịu nhẹ trong phòng chiếu vào sườn mặt anh. Lông mi người đàn ông run rẩy như cánh bướm, nhưng không lộ vẻ chật vật chút nào.
Chính cô cũng không nghĩ tới sẽ ở thời khắc khẩn trương làm ra hành động như vậy. Cô thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Đôi môi khéo léo khép lại, trên đôi môi kiều diễm ướt át còn mang theo dấu vết cô vừa mới cắn một cái.
Anh cười nhạo một tiếng, lắc đầu, trong ánh mắt đen tối không rõ.
Nếu thật sự yêu một người, có lẽ vết thương cũng vui vẻ chịu đựng.
Tiếng bước chân ngoài cửa đột ngột dừng lại, theo đó là tiếng gõ cửa.
Quản gia đứng ở ngoài cửa, không rõ cách một cửa đã xảy ra chuyện gì, nhắc nhở nói: “Cô Dạng, tôi tới lấy quần áo của cậu Thẩm.”
Trong lòng Khương Dư Dạng lập tức trở nên cảnh giác giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, giọng nói cao vút vài phần: “Được, lát nữa tôi sẽ tự trả lại cho anh ấy.”
Lời nói dối vẫn không tự nhiên như vậy.
Quản gia nghe câu trả lời xong, tiếng bước chân mới càng lúc càng xa.
Cô thở dài một hơi, đón nhận ánh mắt nghiền ngẫm của Thẩm Dực.
Quả thật anh có chút tâm tư xấu, nhìn cô càng ngoan, càng muốn bắt nạt cô hơn.
Ý định này, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã cắm rễ ở đáy lòng.
Việc nào ra việc đó.
Khương Dư Dạng tự biết cắn người không đúng, quét mắt nhìn gian phòng đã lâu không ở, tìm được thứ mình muốn trên tủ đầu giường.
“Chỗ tôi có cồn i-ốt và tăm bông, anh cầm đi bôi thuốc đi.”
“Không giúp tôi sao?" Thẩm Dực nhướng mày, mềm nhũn nói: “Thật ra còn đau lắm.”
Khương Dư Dạng: “…”
“Anh còn chưa chuyển sang chính thức.”
Cô tức giận nhét đồ vào tay anh, một lọn tóc nghịch ngợm bên tai rơi ra, gãi ngứa trên mặt.
Thẩm Dực biết cô rất cẩn thận, cái gì cũng chuẩn bị tốt nhưng anh cũng không nản lòng vì cô nói chưa chuyển sang chính thức.
Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, mà anh lại luôn luôn rất có kiên nhẫn.
Vị trí cắn vừa đúng là bả vai, Thẩm Dực không dây dưa dài dòng, trực tiếp cởi nút áo sơ mi trước mặt cô, một cái hai cái… Theo đó hở ra một nửa lồng ngực.
Anh là điển hình của da trắng lạnh. Vết cô cắn lập tức bầm tím, nhìn là khiến người khác sợ hãi.
Ngoại trừ lúc cồn i-ốt vừa mới tiếp xúc với vết thương, Thẩm Dực “chậc” một tiếng, sau đó bôi thuốc, vẻ mặt anh lãnh đạm, không rên một tiếng.
Tuy rằng hai người đã sớm không phải là thiếu nam thiếu nữ ngây thơ như vậy, nhưng ở chung một phòng với Thẩm Dực, bộ dạng quần áo xốc xếch của anh lại khiến người ta có cảm giác nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên.
Nếu anh nhất định phải ở lại nơi này bôi thuốc, vậy thì còn không bằng để cô đi ra ngoài.
Khương Dư Dạng nhìn xuống, nhìn đôi chân dài thon dài của anh chắn trước sau người mình, vòng qua khúc cua né tránh, giống như một trò trốn tìm.
Thẩm Dực cài nút áo, trêu chọc một lúc, lại không nỡ nhìn dáng vẻ đáng thương của cô.
Con thỏ nóng nảy này không phải cũng cắn người sao?
Vì không muốn Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi hoài nghi, cô ôm chiếc áo khoác mở tay nắm cửa, đi xuống lầu một của biệt thự.
Giữa phòng khách, Lâm Bình Chi và mấy người phụ nữ trung niên thân thích còn đang chơi mạt chược, không biết là sờ được bài nào tốt, bà ta nheo mắt lại, dương dương đắc ý đẩy bài: “Hồ rồi.”
Nhóm người cùng chơi bài ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: “Vận may đêm nay của Bình Chi tốt thật.”
“Đâu có đâu, phong thủy thay phiên nhau mà." Lúc trước lực chú ý của bà ta vẫn luôn ở trên bàn bài, sau khi thắng liền mấy ván có chút mệt mỏi, không yên lòng liếc qua một cái, trùng hợp nhìn thấy trong tay Khương Dư Dạng không có một vật gì.
“Dạng Dạng." Lâm Bình Chi tiếp tục bốc bài, trên tay sờ bài có một chiếc nhẫn kim cương ngọc lục bảo. Bà ta gọi cô lại: "Sao đột nhiên xuống lầu vậy? Trong phòng có thiếu thứ gì không?”
Khương Dư Dạng đáp lại rất bình tĩnh: "Không thiếu, cháu xuống rót chén trà để uống.”
Lâm Bình Chi: “Buổi tối uống ít trà, không tốt cho giấc ngủ đâu.”
Cô ở bên ngoài làm việc từ trước đến nay đều làm một giọt nước không lọt, nếu không ông cụ Thẩm cũng sẽ không đồng ý một bảo mẫu nhà họ Thẩm trở thành Thẩm phu nhân.
Trước đây Lâm Bình Chi từng tận tâm tận lực chăm sóc mẹ đẻ của Thẩm Dực. Trong những ngày Thẩm Hách Liên mất đi người vợ yêu, bà ta lại thường xuyên ở bên cạnh, thường xuyên qua lại, bắt được cành cao rồi trèo lên.
Nhưng cơ thể bà ta không sinh được, hai năm đầu còn có thể lén tìm bác sĩ chẩn đoán, nghĩ cách, sau đó ông cụ Thẩm không muốn làm ra cục diện chim ngói chiếm tổ chim khách nên cắt đứt ý định sinh con của Lâm Bình Chi.
“Này, sao không thấy Thẩm Dực? Hách Liên tìm nó có việc muốn nói. Quản gia còn nói với tôi người không ở trong phòng.”
Lâm Bình Chi chủ động tìm cô hỏi hành tung của Thẩm Dực khiến Khương Dư Dạng trở tay không kịp, nhưng chắc là không thấy ai nên tùy tiện hỏi hai câu.
“Cháu cũng không rõ lắm…” Khương Dư Dạng cúi người, cầm một ly giấy rót nước trà.
Chỉ cần nói dối một lần, sẽ phải dùng vô số lời nói dối để bù đắp.
Lâm Bình Chi khuyên nhủ: “Vậy cháu đi nghỉ sớm một chút, lễ mừng năm mới không có việc gì thì ở lại đây ở đi, hơn một năm ở nước ngoài, về nhà ở cũng có thể yên ổn một chút.”
“Quả thật hơn một năm cháu ở nước ngoài một mình, nhưng Tết Âm Lịch này cháu không có ý định ở lại thành phố.”
Khương Dư Dạng nhấc mí mắt, kiên định nói: “Cháu phải về một chuyến.”
Cô không phải là thiếu nữ thi tốt nghiệp trung học xong còn cần lén mua vé xe lửa về thị trấn Tô, có về hay không, lúc nào về đều là lựa chọn cá nhân.
Giọng Lâm Bình Chi có chút chua chát: “Về thị trấn Tô làm gì? Ở thị trấn Tô cháu cũng không có người thân, không nơi nương tựa.”
Như một trận mưa rào rơi vào trong lòng, đập nát bấy lòng tự tôn tích lũy trước đây của cô.
Loại thái độ này giống như một con mèo hoang, cho rằng thuận theo chủ nhân nhặt nó về mới là quan trọng nhất.
Khương Dư Dạng không đáp lời, nhấp một ngụm nước trà nói: “Công việc hơi mệt nên cháu cần giải sầu.”
Đến Tết Âm Lịch, Kiều Tụng sẽ đến nhà cha mẹ, phần lớn là vừa đi thành phố “Bắc Phiêu”. Thành phố này không có gì, lúc đi học còn có thể chạy ở ký túc xá và nhà cũ nhà họ Thẩm. Bây giờ chỉ có phòng mình thuê, nhưng ở chỗ này ở cũng có vẻ kỳ cục.
Giờ giờ phút phút ở dưới mí mắt Lâm Bình Chi, cô luôn phải khúm núm chịu khuất phục.
Một khi phân tâm, Lâm Bình Chi đáp sai bài, chỉ chốc lát sau liền thua cả bàn, trực tiếp chặt đứt cục diện mấy trận thắng liên tiếp.
Bà ta lười biếng ngáp một cái, đứng dậy khỏi bàn bài: “Không chơi nữa, đi nghỉ ngơi trước đi, mấy người tìm người thay thế đi.”
Lâm Bình Chi nhìn diễn xuất giống như một bà chủ giàu có rồi ngẫm lại, ngoại trừ trang sức hàng hiệu trên người bà ta, đối nhân xử thế phải gọi là keo kiệt.
Cũng ví dụ như ván bài, lúc thắng thuận buồm xuôi gió không xuống bàn, thua một ván liền kêu mệt, khó tránh khỏi làm cho những người khác còn ở trên bàn không thoải mái.
Đều là người thân, những phu nhân giàu có này ngại mặt mũi nên không biểu hiện ra. Một người trong đó điểm danh nói họ: “Vậy Dạng Dạng, lâu như vậy không gặp, lên bàn đánh hai ván đi.”
Khương Dư Dạng từ chối nói: “Tôi không biết chơi.”
Cũng không có ai là trời sinh đã biết, chơi rồi không phải sẽ biết sao?
“...”
Trưởng bối mở miệng trước, lại là Lâm Bình Chi chủ động ném gánh, cô không muốn lên cũng phải kiên trì.
Vừa ngồi lên bàn, Thẩm Dực đã từ góc lầu hai xuống lầu.
Anh bước lên bậc thang, dạo bước trong sân vắng, quanh người tràn ngập khí chất lười biếng của quý công tử.
Lâm Bình Chi liếc qua, hỏi: “Chạy lên lầu làm gì?”
Thẩm Dực lạnh nhạt nói: “Lên sân thượng hút thuốc.”
“Bên ngoài lạnh như vậy, đừng để bị cảm lạnh." Lâm Bình Chi dặn dò: "Cha con có việc đang tìm con. Bây giờ uống nhiều quá nên chắc là ngủ rồi.”
Thẩm Dực không cảm thấy mình có gì hay để nói với Thẩm Hách Liên, nói qua loa: "Để sau hãy nói.”
Dưới một mái nhà, có chuyện gì sớm muộn gì cũng phải nói.
Anh hứng thú nhìn Khương Dư Dạng bị bắt cóc, hừ cười một tiếng hỏi: “Bàn bài này của các người chỉ để góp đủ sô thôi sao?”
Ai là góp đủ số đã quá mức rõ ràng.
Cô của nhà họ Thẩm cười hỏi: “Không thì cháu tới thử xem? Cũng không biết trên bàn bài cậu chơi có khác gì với chúng ta hay không?”
Yêu cầu xã giao, tuy Thẩm Dực không thích đến những nơi thanh sắc khuyển mã, nhưng kỹ thuật đánh bài, golf, bi-a đều không thành vấn đề.
Còn nữa, giá cả bọn họ chơi đều là yết giá công khai, cả đêm ném vô số vàng đối với một số cậu ấm nhà giàu mà nói cũng chỉ là thiếu chút tiền tiêu vặt.
Lần này vốn là ván bài của các trưởng bối, nhưng Khương Dư Dạng lên bàn, tình cảnh lại khác.
Thẩm Dực biết nghe lời ngồi xuống, đặt bật lửa trước mặt mình, tục xưng là đè lửa, để may mắn hơn.
Khương Dư Dạng nói không, thật ra cũng không cần dạy thế nào. Cuộc sống trong trấn nhỏ an nhàn, lễ mừng năm mới thường thường chơi mấy ván nhỏ, cô xem nhiều, cũng sẽ biết chơi bảy tám phần.
Ván bài tiến hành được một nửa, Thẩm Dực luôn thua bài cho cô, thậm chí còn cố ý tháo một đôi bài, cố ý cho cô "ăn".
Chút tâm tư này của anh là anh cố ý để lộ ra. Nếu Thẩm Dực muốn giả vờ không quen với ai, hoặc cố ý phân rõ giới hạn, ngay cả nói chuyện anh cũng lười.
Rất nhanh trên bàn bài truyền đến tiếng chế nhạo.
“Giám đốc Thẩm của chúng ta đang nhường em gái à?”
“Dạng Dạng, quan hệ của hai người thật sự không tệ.”
“...”
Khương Dư Dạng nắm chặt quân bài mạt chược, nghe đến đầu đầy vạch đen.
Ai mà có quan hệ tốt với Thẩm Dực chứ? Không thể nào!
“Tôi thích.” Thẩm Dực luôn có thể mặt không đổi sắc mà làm loạn lòng người, cho dù anh thua thì cũng phải lấy được huy chương.
Ý là bị cô cho ăn tù thì anh cũng cam tâm tình nguyện.
Khương Dư Dạng xấu hổ, lại không thể không giả vờ giả vịt, ở trước mặt họ hàng duy trì quan hệ anh em hai người rất tốt.
Nhớ lại, da mặt cô bị Thẩm Dực mài càng ngày càng dày.
Mãi cho đến khi ván bài kết thúc, tính ra Khương Dư Dạng lại thắng được nhiều nhất, kiếm được khá nhiều.
Dì Thẩm trêu ghẹo anh: “Giám đốc Thẩm của chúng ta vui vẻ nhỉ!”
Dù sao tiền kiếm được cũng là tiền của tư bản, nghĩ như vậy, trong lòng Khương Dư Dạng không còn khó chịu nữa.
Có điều cả đêm lo lắng đề phòng, còn phải lo lắng bị người nhà họ Thẩm nhìn thấu, tất cả đều là do Thẩm Dực ban tặng.
Trở lại phòng, trong điện thoại di động có một tin nhắn.
Thẩm Dực: [Lên sân thượng. Có chuyện muốn nói.]
Rõ ràng ở cùng một mái nhà, hai người gặp mặt còn phải lén lút.
Suy nghĩ của Khương Dư Dạng rời rạc trong nháy mắt, không hiểu anh muốn làm gì, nghĩ thêm là ở nhà cũ nhà họ Thẩm, Thẩm Dực có chừng mực, sẽ không làm càn, liền bỏ đi băn khoăn trong lòng.
Trời có gió lớn, mái tóc dài của cô bị gió thổi bay, khí lạnh len lỏi vào trong quần áo.
Đầu ngón tay Thẩm Dực kẹp điếu thuốc chưa hút hết, khói thuốc bắt đầu bay lên.
“Anh muốn nói gì?” Cô khoanh hai tay, ôm lấy cánh tay bị khí lạnh xâm nhập.
Thẩm Dực thừa nhận dứt khoát: “Tôi đã xem nhật ký của em rồi.”
Anh cắn nghiêng điếu thuốc, sau khi hút vào thì thở ra khói, mỉm cười hỏi: “Hận tôi hay là yêu tôi mà viết tên tôi nhiều lần như vậy.”
Thật ra, trong nhật ký kia lúc trước có nội dung.
Sau đó biến thành hình thức tên và ngày tháng, cô cẩn thận ghi chép lại thời gian xảy ra với anh. Dường như có thể quay ngược thời gian nhiều năm trước.
Không nghĩ tới quyển nhật ký này bị “người đương sự” thấy được. Khương Dư Dạng hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là bắt quả tang tại trận.
“Đều đã qua rồi." Khương Dư Dạng nói chính là những thứ trong nhật ký. Cô cúi đầu, nhìn bóng dáng hai người đan vào nhau: “Tôi từng thích anh, điểm này tôi thừa nhận.”
Cô tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ tôi không biết liệu điều này là đúng hay sai.”
Tình cảm đối với một người là không có cách nào khống chế, nhưng rất nhiều tình cảm thời niên thiếu cuối cùng cũng không bệnh mà chết.
Khương Dư Dạng chưa từng hy vọng xa vời thầm mến có thể nhận được đáp lại, nhưng sau một đêm liều chết triền miên kia lại giống như sa mạc gặp cam lộ, sinh trưởng ra một ốc đảo.
Sau khi ở bên nhau, Khương Dư Dạng sẽ nghĩ, Thẩm Dực thích cô ngoan, thích cô nghe lời, thích cô ngưỡng mộ anh, có thể cho anh kiêu ngạo, hay là tôn trọng cô từ tận đáy lòng, muốn có một tương lai cho hai người.
Thích, cho tới bây giờ không phân biệt đúng sai.
Nhưng Khương Dư Dạng đã vượt qua tâm cảnh ở bên nhau mãi mãi và tình yêu nồng cháy.
Một tình cảm thương tích đầy mình, không có cảm giác an toàn khiến cô khó có thể mở rộng cửa lòng lần nữa, cho dù là rung động lần nữa, cô cũng sẽ đè nén lại.
Cái loại cảm giác này gọi là, sợ lại mất đi lần nữa.
Giống như hai người từng chiến tranh lạnh hai tháng trước khi chia tay. Cho tới bây giờ Thẩm Dực vẫn là nhà vua nắm chắc thắng lợi.
Làm như chắc chắn cho rằng cô sẽ không rời khỏi bên cạnh mình, hoặc là đưa ra lời chia tay gì, cho nên có thể không giải thích điều gì đó, thậm chí còn nghĩ
dỗ dành một chút là tốt rồi.
Thẩm Dực dụi dụi điếu thuốc, nói với cô có yêu có ghét cũng nhận hết: “Vậy cả đời này anh chỉ nhận em, thua cũng nhận, dù đúng hay sai.”
Sắc trời tờ mờ sáng, tiếng mưa rơi rả rích.
Khương Dư Dạng thức dậy sớm, không phát ra tiếng động trở lại phòng, thu dọn hành lý.
Vé máy bay đã được cô mua trước, Kiều Tụng biết cô muốn ra sân bay, nhân tiện đưa một đoạn đường.
Kiều Tụng quan tâm hỏi: "Một mình cậu về thị trấn Tô không sao chứ?”
Khương Dư Dạng đã một mình đi nước ngoài nên không cảm thấy cô đơn khi trở về quê cũ, liền nói: “Không có việc gì, tớ chỉ nhớ nhà thôi.”
Cô đã không có người nhà, trở lại thị trấn Tô cũng chỉ là trở lại nơi ở quá khứ nhìn vài lần, chỗ như vậy không thể gọi là nhà.
“Vậy cậu đi cẩn thận, khi nào về, tớ sẽ tới sân bay đón cậu.”
Kiều Tụng quen biết cô lâu như vậy, tính cách hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng vẫn không cắt đứt liên lạc.
Nhiều năm như vậy, cũng thuận theo nâng đỡ lẫn nhau đi qua con đường rất dài.
Sau khi hạ cánh từ thành phố xuống cảng, khí hậu Nam Bắc khác biệt liền hiện ra.
Mùa đông ở Hồng Kông nắng ấm vui vẻ, Khương Dư Dạng quấn một chiếc áo bông dày, ánh mặt trời chiếu vào, nhiệt độ bốc lên.
Cô ngồi xe buýt, từ Hồng Kông đi đến thị trấn Tô, phong cảnh dọc theo đường đi quanh co khúc khuỷu, dần dần rời xa thành phố lấp lánh ánh sáng.
Mây mù mờ mịt, Thương Sơn to lớn, hệ sinh thái của thị trấn Tô vẫn được bảo vệ rất tốt.
Khương Dư Dạng xuống xe, kéo vali đi trên con đường lát đá xanh, bánh xe kêu lọc cọc.
Mùi vị năm mới của trấn nhỏ đã khá nồng đậm, không ít người trong nhà làm đồ tết, người bán hàng rong thét to rao bán, là giọng nói quen thuộc của Ngô Nông.
Hồ nước gợn sóng, trong suốt có thể nhìn thấy cá bơi, nhìn rất linh động.
Cuối cùng, cô dừng chân trước một hiệu thuốc, cười vui vẻ: “Thím Trần.”
Người phụ nữ tóc bạc phơ, còng lưng, vừa nghe có người kêu, sau hồi lâu mới xoay người.
“Cháu là?”
“Cháu là Dạng Dạng.” Khương Dư Dạng đến gần hơn, đuôi mắt cong lên, giống như hai vầng trăng nhỏ.
Thím Trần còn hơi không thể tin, buông tay đón tiếp: “Dạng Dạng, bao nhiêu năm không trở về thăm, thím và chú đều rất nhớ cháu.”
Hốc mắt Khương Dư Dạng nóng lên, sau khi mẹ cô bị bệnh, nhà thím Trần giúp đỡ rất nhiều. Những nhân tình này cô làm thế nào cũng không trả hết.
“Khóc cái gì?” Thím Trần vỗ lưng cô, cười hòa ái: “Đứa trẻ ngoan, năm mới ở chỗ này vài ngày đi.”
“...”
Sáng sớm Thẩm Dực bị Kỷ Tùy Chi gọi đi trượt tuyết ở ngoại ô Bắc Kinh, anh nhớ Khương Dư Dạng đã nói muốn thử, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Anh dứt khoát đồng ý, rửa mặt xong lên lầu hai một chuyến, kết quả trong phòng đã sớm không có người.
Dọn dẹp không còn một chút gì như là tối hôm qua căn bản không có người ở qua.
Chạy còn nhanh hơn thỏ.
Sau khi đi trượt tuyết ở ngoại ô Bắc Kinh, Kỷ Tùy Chi thấy sắc mặt Thẩm Dực không tốt, thuận miệng hỏi: "Anh Thẩm, hôm nay anh vẫn là đến một mình à?”
Đôi mắt Thẩm Dực nham hiểm: “...”
Cái này “vẫn là” này hận không thể đâm vào trong lòng người.
Anh vừa gửi tin nhắn hỏi Kiều Tụng, Khương Dư Dạng lại không nói một tiếng đã quay về thị trấn Tô.
Anh cố gắng chống đỡ: “Cô ấy có việc, không ở thành phố.”
Kỷ Tùy Chi biết Khương Dư Dạng là con gái Giang Nam, rời khỏi kinh thành, quay về thị trấn Tô chắc chắn là lựa chọn đầu tiên.
Kỷ Tùy Chi là người ngoài miệng không giữ cửa, suy đoán nói: “Sắp sang năm mới, Dạng Dạng sẽ không về quê xem mắt chứ?”
Trong lòng Thẩm Dực ầm ầm một tiếng, sắp bị bất kỳ khả năng nhỏ nào làm cho tâm phiền ý loạn.
Trái tim Khương Dư Dạng run lên, bị bầu không khí thân mật giữa hai người làm cho không biết ứng xử thế nào.
Hơn nữa, cô cũng không đồng ý với sự theo đuổi vô sỉ của anh, cũng không phải kỳ thi, thanh tiến độ bị Thẩm Dực kéo đến “chuyển chính thức” rồi.
Bóng tối bao phủ trên người lui xuống. Trước mắt Khương Dư Dạng lại khôi phục quang cảnh sáng ngời trong phòng.
Thẩm Dực trở mình, tựa người vào tường, cả người mang theo sự cuồng vọng của thiếu niên: “Cắn một cái rồi mà vẫn không thể nhìn tôi một cái à?”
Nói như vậy, cô ngước mắt lên, đập vào mắt là một vòng dấu răng trên vai Thẩm Dực khiến áo sơ mi của anh trông hơi nhăn nhúm.
Ánh sáng dịu nhẹ trong phòng chiếu vào sườn mặt anh. Lông mi người đàn ông run rẩy như cánh bướm, nhưng không lộ vẻ chật vật chút nào.
Chính cô cũng không nghĩ tới sẽ ở thời khắc khẩn trương làm ra hành động như vậy. Cô thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Đôi môi khéo léo khép lại, trên đôi môi kiều diễm ướt át còn mang theo dấu vết cô vừa mới cắn một cái.
Anh cười nhạo một tiếng, lắc đầu, trong ánh mắt đen tối không rõ.
Nếu thật sự yêu một người, có lẽ vết thương cũng vui vẻ chịu đựng.
Tiếng bước chân ngoài cửa đột ngột dừng lại, theo đó là tiếng gõ cửa.
Quản gia đứng ở ngoài cửa, không rõ cách một cửa đã xảy ra chuyện gì, nhắc nhở nói: “Cô Dạng, tôi tới lấy quần áo của cậu Thẩm.”
Trong lòng Khương Dư Dạng lập tức trở nên cảnh giác giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, giọng nói cao vút vài phần: “Được, lát nữa tôi sẽ tự trả lại cho anh ấy.”
Lời nói dối vẫn không tự nhiên như vậy.
Quản gia nghe câu trả lời xong, tiếng bước chân mới càng lúc càng xa.
Cô thở dài một hơi, đón nhận ánh mắt nghiền ngẫm của Thẩm Dực.
Quả thật anh có chút tâm tư xấu, nhìn cô càng ngoan, càng muốn bắt nạt cô hơn.
Ý định này, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, đã cắm rễ ở đáy lòng.
Việc nào ra việc đó.
Khương Dư Dạng tự biết cắn người không đúng, quét mắt nhìn gian phòng đã lâu không ở, tìm được thứ mình muốn trên tủ đầu giường.
“Chỗ tôi có cồn i-ốt và tăm bông, anh cầm đi bôi thuốc đi.”
“Không giúp tôi sao?" Thẩm Dực nhướng mày, mềm nhũn nói: “Thật ra còn đau lắm.”
Khương Dư Dạng: “…”
“Anh còn chưa chuyển sang chính thức.”
Cô tức giận nhét đồ vào tay anh, một lọn tóc nghịch ngợm bên tai rơi ra, gãi ngứa trên mặt.
Thẩm Dực biết cô rất cẩn thận, cái gì cũng chuẩn bị tốt nhưng anh cũng không nản lòng vì cô nói chưa chuyển sang chính thức.
Dù sao vẫn còn nhiều thời gian, mà anh lại luôn luôn rất có kiên nhẫn.
Vị trí cắn vừa đúng là bả vai, Thẩm Dực không dây dưa dài dòng, trực tiếp cởi nút áo sơ mi trước mặt cô, một cái hai cái… Theo đó hở ra một nửa lồng ngực.
Anh là điển hình của da trắng lạnh. Vết cô cắn lập tức bầm tím, nhìn là khiến người khác sợ hãi.
Ngoại trừ lúc cồn i-ốt vừa mới tiếp xúc với vết thương, Thẩm Dực “chậc” một tiếng, sau đó bôi thuốc, vẻ mặt anh lãnh đạm, không rên một tiếng.
Tuy rằng hai người đã sớm không phải là thiếu nam thiếu nữ ngây thơ như vậy, nhưng ở chung một phòng với Thẩm Dực, bộ dạng quần áo xốc xếch của anh lại khiến người ta có cảm giác nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên.
Nếu anh nhất định phải ở lại nơi này bôi thuốc, vậy thì còn không bằng để cô đi ra ngoài.
Khương Dư Dạng nhìn xuống, nhìn đôi chân dài thon dài của anh chắn trước sau người mình, vòng qua khúc cua né tránh, giống như một trò trốn tìm.
Thẩm Dực cài nút áo, trêu chọc một lúc, lại không nỡ nhìn dáng vẻ đáng thương của cô.
Con thỏ nóng nảy này không phải cũng cắn người sao?
Vì không muốn Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi hoài nghi, cô ôm chiếc áo khoác mở tay nắm cửa, đi xuống lầu một của biệt thự.
Giữa phòng khách, Lâm Bình Chi và mấy người phụ nữ trung niên thân thích còn đang chơi mạt chược, không biết là sờ được bài nào tốt, bà ta nheo mắt lại, dương dương đắc ý đẩy bài: “Hồ rồi.”
Nhóm người cùng chơi bài ngoài cười nhưng bên trong không cười nói: “Vận may đêm nay của Bình Chi tốt thật.”
“Đâu có đâu, phong thủy thay phiên nhau mà." Lúc trước lực chú ý của bà ta vẫn luôn ở trên bàn bài, sau khi thắng liền mấy ván có chút mệt mỏi, không yên lòng liếc qua một cái, trùng hợp nhìn thấy trong tay Khương Dư Dạng không có một vật gì.
“Dạng Dạng." Lâm Bình Chi tiếp tục bốc bài, trên tay sờ bài có một chiếc nhẫn kim cương ngọc lục bảo. Bà ta gọi cô lại: "Sao đột nhiên xuống lầu vậy? Trong phòng có thiếu thứ gì không?”
Khương Dư Dạng đáp lại rất bình tĩnh: "Không thiếu, cháu xuống rót chén trà để uống.”
Lâm Bình Chi: “Buổi tối uống ít trà, không tốt cho giấc ngủ đâu.”
Cô ở bên ngoài làm việc từ trước đến nay đều làm một giọt nước không lọt, nếu không ông cụ Thẩm cũng sẽ không đồng ý một bảo mẫu nhà họ Thẩm trở thành Thẩm phu nhân.
Trước đây Lâm Bình Chi từng tận tâm tận lực chăm sóc mẹ đẻ của Thẩm Dực. Trong những ngày Thẩm Hách Liên mất đi người vợ yêu, bà ta lại thường xuyên ở bên cạnh, thường xuyên qua lại, bắt được cành cao rồi trèo lên.
Nhưng cơ thể bà ta không sinh được, hai năm đầu còn có thể lén tìm bác sĩ chẩn đoán, nghĩ cách, sau đó ông cụ Thẩm không muốn làm ra cục diện chim ngói chiếm tổ chim khách nên cắt đứt ý định sinh con của Lâm Bình Chi.
“Này, sao không thấy Thẩm Dực? Hách Liên tìm nó có việc muốn nói. Quản gia còn nói với tôi người không ở trong phòng.”
Lâm Bình Chi chủ động tìm cô hỏi hành tung của Thẩm Dực khiến Khương Dư Dạng trở tay không kịp, nhưng chắc là không thấy ai nên tùy tiện hỏi hai câu.
“Cháu cũng không rõ lắm…” Khương Dư Dạng cúi người, cầm một ly giấy rót nước trà.
Chỉ cần nói dối một lần, sẽ phải dùng vô số lời nói dối để bù đắp.
Lâm Bình Chi khuyên nhủ: “Vậy cháu đi nghỉ sớm một chút, lễ mừng năm mới không có việc gì thì ở lại đây ở đi, hơn một năm ở nước ngoài, về nhà ở cũng có thể yên ổn một chút.”
“Quả thật hơn một năm cháu ở nước ngoài một mình, nhưng Tết Âm Lịch này cháu không có ý định ở lại thành phố.”
Khương Dư Dạng nhấc mí mắt, kiên định nói: “Cháu phải về một chuyến.”
Cô không phải là thiếu nữ thi tốt nghiệp trung học xong còn cần lén mua vé xe lửa về thị trấn Tô, có về hay không, lúc nào về đều là lựa chọn cá nhân.
Giọng Lâm Bình Chi có chút chua chát: “Về thị trấn Tô làm gì? Ở thị trấn Tô cháu cũng không có người thân, không nơi nương tựa.”
Như một trận mưa rào rơi vào trong lòng, đập nát bấy lòng tự tôn tích lũy trước đây của cô.
Loại thái độ này giống như một con mèo hoang, cho rằng thuận theo chủ nhân nhặt nó về mới là quan trọng nhất.
Khương Dư Dạng không đáp lời, nhấp một ngụm nước trà nói: “Công việc hơi mệt nên cháu cần giải sầu.”
Đến Tết Âm Lịch, Kiều Tụng sẽ đến nhà cha mẹ, phần lớn là vừa đi thành phố “Bắc Phiêu”. Thành phố này không có gì, lúc đi học còn có thể chạy ở ký túc xá và nhà cũ nhà họ Thẩm. Bây giờ chỉ có phòng mình thuê, nhưng ở chỗ này ở cũng có vẻ kỳ cục.
Giờ giờ phút phút ở dưới mí mắt Lâm Bình Chi, cô luôn phải khúm núm chịu khuất phục.
Một khi phân tâm, Lâm Bình Chi đáp sai bài, chỉ chốc lát sau liền thua cả bàn, trực tiếp chặt đứt cục diện mấy trận thắng liên tiếp.
Bà ta lười biếng ngáp một cái, đứng dậy khỏi bàn bài: “Không chơi nữa, đi nghỉ ngơi trước đi, mấy người tìm người thay thế đi.”
Lâm Bình Chi nhìn diễn xuất giống như một bà chủ giàu có rồi ngẫm lại, ngoại trừ trang sức hàng hiệu trên người bà ta, đối nhân xử thế phải gọi là keo kiệt.
Cũng ví dụ như ván bài, lúc thắng thuận buồm xuôi gió không xuống bàn, thua một ván liền kêu mệt, khó tránh khỏi làm cho những người khác còn ở trên bàn không thoải mái.
Đều là người thân, những phu nhân giàu có này ngại mặt mũi nên không biểu hiện ra. Một người trong đó điểm danh nói họ: “Vậy Dạng Dạng, lâu như vậy không gặp, lên bàn đánh hai ván đi.”
Khương Dư Dạng từ chối nói: “Tôi không biết chơi.”
Cũng không có ai là trời sinh đã biết, chơi rồi không phải sẽ biết sao?
“...”
Trưởng bối mở miệng trước, lại là Lâm Bình Chi chủ động ném gánh, cô không muốn lên cũng phải kiên trì.
Vừa ngồi lên bàn, Thẩm Dực đã từ góc lầu hai xuống lầu.
Anh bước lên bậc thang, dạo bước trong sân vắng, quanh người tràn ngập khí chất lười biếng của quý công tử.
Lâm Bình Chi liếc qua, hỏi: “Chạy lên lầu làm gì?”
Thẩm Dực lạnh nhạt nói: “Lên sân thượng hút thuốc.”
“Bên ngoài lạnh như vậy, đừng để bị cảm lạnh." Lâm Bình Chi dặn dò: "Cha con có việc đang tìm con. Bây giờ uống nhiều quá nên chắc là ngủ rồi.”
Thẩm Dực không cảm thấy mình có gì hay để nói với Thẩm Hách Liên, nói qua loa: "Để sau hãy nói.”
Dưới một mái nhà, có chuyện gì sớm muộn gì cũng phải nói.
Anh hứng thú nhìn Khương Dư Dạng bị bắt cóc, hừ cười một tiếng hỏi: “Bàn bài này của các người chỉ để góp đủ sô thôi sao?”
Ai là góp đủ số đã quá mức rõ ràng.
Cô của nhà họ Thẩm cười hỏi: “Không thì cháu tới thử xem? Cũng không biết trên bàn bài cậu chơi có khác gì với chúng ta hay không?”
Yêu cầu xã giao, tuy Thẩm Dực không thích đến những nơi thanh sắc khuyển mã, nhưng kỹ thuật đánh bài, golf, bi-a đều không thành vấn đề.
Còn nữa, giá cả bọn họ chơi đều là yết giá công khai, cả đêm ném vô số vàng đối với một số cậu ấm nhà giàu mà nói cũng chỉ là thiếu chút tiền tiêu vặt.
Lần này vốn là ván bài của các trưởng bối, nhưng Khương Dư Dạng lên bàn, tình cảnh lại khác.
Thẩm Dực biết nghe lời ngồi xuống, đặt bật lửa trước mặt mình, tục xưng là đè lửa, để may mắn hơn.
Khương Dư Dạng nói không, thật ra cũng không cần dạy thế nào. Cuộc sống trong trấn nhỏ an nhàn, lễ mừng năm mới thường thường chơi mấy ván nhỏ, cô xem nhiều, cũng sẽ biết chơi bảy tám phần.
Ván bài tiến hành được một nửa, Thẩm Dực luôn thua bài cho cô, thậm chí còn cố ý tháo một đôi bài, cố ý cho cô "ăn".
Chút tâm tư này của anh là anh cố ý để lộ ra. Nếu Thẩm Dực muốn giả vờ không quen với ai, hoặc cố ý phân rõ giới hạn, ngay cả nói chuyện anh cũng lười.
Rất nhanh trên bàn bài truyền đến tiếng chế nhạo.
“Giám đốc Thẩm của chúng ta đang nhường em gái à?”
“Dạng Dạng, quan hệ của hai người thật sự không tệ.”
“...”
Khương Dư Dạng nắm chặt quân bài mạt chược, nghe đến đầu đầy vạch đen.
Ai mà có quan hệ tốt với Thẩm Dực chứ? Không thể nào!
“Tôi thích.” Thẩm Dực luôn có thể mặt không đổi sắc mà làm loạn lòng người, cho dù anh thua thì cũng phải lấy được huy chương.
Ý là bị cô cho ăn tù thì anh cũng cam tâm tình nguyện.
Khương Dư Dạng xấu hổ, lại không thể không giả vờ giả vịt, ở trước mặt họ hàng duy trì quan hệ anh em hai người rất tốt.
Nhớ lại, da mặt cô bị Thẩm Dực mài càng ngày càng dày.
Mãi cho đến khi ván bài kết thúc, tính ra Khương Dư Dạng lại thắng được nhiều nhất, kiếm được khá nhiều.
Dì Thẩm trêu ghẹo anh: “Giám đốc Thẩm của chúng ta vui vẻ nhỉ!”
Dù sao tiền kiếm được cũng là tiền của tư bản, nghĩ như vậy, trong lòng Khương Dư Dạng không còn khó chịu nữa.
Có điều cả đêm lo lắng đề phòng, còn phải lo lắng bị người nhà họ Thẩm nhìn thấu, tất cả đều là do Thẩm Dực ban tặng.
Trở lại phòng, trong điện thoại di động có một tin nhắn.
Thẩm Dực: [Lên sân thượng. Có chuyện muốn nói.]
Rõ ràng ở cùng một mái nhà, hai người gặp mặt còn phải lén lút.
Suy nghĩ của Khương Dư Dạng rời rạc trong nháy mắt, không hiểu anh muốn làm gì, nghĩ thêm là ở nhà cũ nhà họ Thẩm, Thẩm Dực có chừng mực, sẽ không làm càn, liền bỏ đi băn khoăn trong lòng.
Trời có gió lớn, mái tóc dài của cô bị gió thổi bay, khí lạnh len lỏi vào trong quần áo.
Đầu ngón tay Thẩm Dực kẹp điếu thuốc chưa hút hết, khói thuốc bắt đầu bay lên.
“Anh muốn nói gì?” Cô khoanh hai tay, ôm lấy cánh tay bị khí lạnh xâm nhập.
Thẩm Dực thừa nhận dứt khoát: “Tôi đã xem nhật ký của em rồi.”
Anh cắn nghiêng điếu thuốc, sau khi hút vào thì thở ra khói, mỉm cười hỏi: “Hận tôi hay là yêu tôi mà viết tên tôi nhiều lần như vậy.”
Thật ra, trong nhật ký kia lúc trước có nội dung.
Sau đó biến thành hình thức tên và ngày tháng, cô cẩn thận ghi chép lại thời gian xảy ra với anh. Dường như có thể quay ngược thời gian nhiều năm trước.
Không nghĩ tới quyển nhật ký này bị “người đương sự” thấy được. Khương Dư Dạng hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là bắt quả tang tại trận.
“Đều đã qua rồi." Khương Dư Dạng nói chính là những thứ trong nhật ký. Cô cúi đầu, nhìn bóng dáng hai người đan vào nhau: “Tôi từng thích anh, điểm này tôi thừa nhận.”
Cô tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ tôi không biết liệu điều này là đúng hay sai.”
Tình cảm đối với một người là không có cách nào khống chế, nhưng rất nhiều tình cảm thời niên thiếu cuối cùng cũng không bệnh mà chết.
Khương Dư Dạng chưa từng hy vọng xa vời thầm mến có thể nhận được đáp lại, nhưng sau một đêm liều chết triền miên kia lại giống như sa mạc gặp cam lộ, sinh trưởng ra một ốc đảo.
Sau khi ở bên nhau, Khương Dư Dạng sẽ nghĩ, Thẩm Dực thích cô ngoan, thích cô nghe lời, thích cô ngưỡng mộ anh, có thể cho anh kiêu ngạo, hay là tôn trọng cô từ tận đáy lòng, muốn có một tương lai cho hai người.
Thích, cho tới bây giờ không phân biệt đúng sai.
Nhưng Khương Dư Dạng đã vượt qua tâm cảnh ở bên nhau mãi mãi và tình yêu nồng cháy.
Một tình cảm thương tích đầy mình, không có cảm giác an toàn khiến cô khó có thể mở rộng cửa lòng lần nữa, cho dù là rung động lần nữa, cô cũng sẽ đè nén lại.
Cái loại cảm giác này gọi là, sợ lại mất đi lần nữa.
Giống như hai người từng chiến tranh lạnh hai tháng trước khi chia tay. Cho tới bây giờ Thẩm Dực vẫn là nhà vua nắm chắc thắng lợi.
Làm như chắc chắn cho rằng cô sẽ không rời khỏi bên cạnh mình, hoặc là đưa ra lời chia tay gì, cho nên có thể không giải thích điều gì đó, thậm chí còn nghĩ
dỗ dành một chút là tốt rồi.
Thẩm Dực dụi dụi điếu thuốc, nói với cô có yêu có ghét cũng nhận hết: “Vậy cả đời này anh chỉ nhận em, thua cũng nhận, dù đúng hay sai.”
Sắc trời tờ mờ sáng, tiếng mưa rơi rả rích.
Khương Dư Dạng thức dậy sớm, không phát ra tiếng động trở lại phòng, thu dọn hành lý.
Vé máy bay đã được cô mua trước, Kiều Tụng biết cô muốn ra sân bay, nhân tiện đưa một đoạn đường.
Kiều Tụng quan tâm hỏi: "Một mình cậu về thị trấn Tô không sao chứ?”
Khương Dư Dạng đã một mình đi nước ngoài nên không cảm thấy cô đơn khi trở về quê cũ, liền nói: “Không có việc gì, tớ chỉ nhớ nhà thôi.”
Cô đã không có người nhà, trở lại thị trấn Tô cũng chỉ là trở lại nơi ở quá khứ nhìn vài lần, chỗ như vậy không thể gọi là nhà.
“Vậy cậu đi cẩn thận, khi nào về, tớ sẽ tới sân bay đón cậu.”
Kiều Tụng quen biết cô lâu như vậy, tính cách hai người trống đánh xuôi kèn thổi ngược, nhưng vẫn không cắt đứt liên lạc.
Nhiều năm như vậy, cũng thuận theo nâng đỡ lẫn nhau đi qua con đường rất dài.
Sau khi hạ cánh từ thành phố xuống cảng, khí hậu Nam Bắc khác biệt liền hiện ra.
Mùa đông ở Hồng Kông nắng ấm vui vẻ, Khương Dư Dạng quấn một chiếc áo bông dày, ánh mặt trời chiếu vào, nhiệt độ bốc lên.
Cô ngồi xe buýt, từ Hồng Kông đi đến thị trấn Tô, phong cảnh dọc theo đường đi quanh co khúc khuỷu, dần dần rời xa thành phố lấp lánh ánh sáng.
Mây mù mờ mịt, Thương Sơn to lớn, hệ sinh thái của thị trấn Tô vẫn được bảo vệ rất tốt.
Khương Dư Dạng xuống xe, kéo vali đi trên con đường lát đá xanh, bánh xe kêu lọc cọc.
Mùi vị năm mới của trấn nhỏ đã khá nồng đậm, không ít người trong nhà làm đồ tết, người bán hàng rong thét to rao bán, là giọng nói quen thuộc của Ngô Nông.
Hồ nước gợn sóng, trong suốt có thể nhìn thấy cá bơi, nhìn rất linh động.
Cuối cùng, cô dừng chân trước một hiệu thuốc, cười vui vẻ: “Thím Trần.”
Người phụ nữ tóc bạc phơ, còng lưng, vừa nghe có người kêu, sau hồi lâu mới xoay người.
“Cháu là?”
“Cháu là Dạng Dạng.” Khương Dư Dạng đến gần hơn, đuôi mắt cong lên, giống như hai vầng trăng nhỏ.
Thím Trần còn hơi không thể tin, buông tay đón tiếp: “Dạng Dạng, bao nhiêu năm không trở về thăm, thím và chú đều rất nhớ cháu.”
Hốc mắt Khương Dư Dạng nóng lên, sau khi mẹ cô bị bệnh, nhà thím Trần giúp đỡ rất nhiều. Những nhân tình này cô làm thế nào cũng không trả hết.
“Khóc cái gì?” Thím Trần vỗ lưng cô, cười hòa ái: “Đứa trẻ ngoan, năm mới ở chỗ này vài ngày đi.”
“...”
Sáng sớm Thẩm Dực bị Kỷ Tùy Chi gọi đi trượt tuyết ở ngoại ô Bắc Kinh, anh nhớ Khương Dư Dạng đã nói muốn thử, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.
Anh dứt khoát đồng ý, rửa mặt xong lên lầu hai một chuyến, kết quả trong phòng đã sớm không có người.
Dọn dẹp không còn một chút gì như là tối hôm qua căn bản không có người ở qua.
Chạy còn nhanh hơn thỏ.
Sau khi đi trượt tuyết ở ngoại ô Bắc Kinh, Kỷ Tùy Chi thấy sắc mặt Thẩm Dực không tốt, thuận miệng hỏi: "Anh Thẩm, hôm nay anh vẫn là đến một mình à?”
Đôi mắt Thẩm Dực nham hiểm: “...”
Cái này “vẫn là” này hận không thể đâm vào trong lòng người.
Anh vừa gửi tin nhắn hỏi Kiều Tụng, Khương Dư Dạng lại không nói một tiếng đã quay về thị trấn Tô.
Anh cố gắng chống đỡ: “Cô ấy có việc, không ở thành phố.”
Kỷ Tùy Chi biết Khương Dư Dạng là con gái Giang Nam, rời khỏi kinh thành, quay về thị trấn Tô chắc chắn là lựa chọn đầu tiên.
Kỷ Tùy Chi là người ngoài miệng không giữ cửa, suy đoán nói: “Sắp sang năm mới, Dạng Dạng sẽ không về quê xem mắt chứ?”
Trong lòng Thẩm Dực ầm ầm một tiếng, sắp bị bất kỳ khả năng nhỏ nào làm cho tâm phiền ý loạn.