Chìm Đắm Trong Sự Nuông Chiều Của Anh
Chương 2
Trong đêm hè, cơn mưa lớn bắt đầu tạnh.
Bầu trời đêm giống như một vũng nước mực đậm đặc không thể hòa tan được, sau cơn mưa lớn ngay cả vầng trăng sáng thường ngày cũng ẩn mình trong mây.
Khương Dư Dạng đi đôi cao gót Valentino màu bạc qua vũng nước đọng, tay cô kéo vali hãng LV. Đây là chiếc vali mà Thẩm Dực tặng cô cách đây một năm, dưới logo còn in tên cô.
Cô tự động lờ đi vài cuộc gọi nhỡ, dừng lại trước ngã tư chờ xe đặt từ trước.
Bác tài là người Bắc Kinh chính gốc, chất giọng đậm chất Bắc Kinh, bắt chuyện với cô chuyện trên trời dưới đất.
Khương Dư Dạng thỉnh thoảng mới nghe lọt, nhưng không để tâm lắm. Cô chỉ dùng ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, ngón tay giống như hành tước, nhìn thấy được cả những mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay.
Kiều Tụng ở bên kia vẫn còn đang oanh tạc trên Wechat: “Hai tháng rồi không gặp biên tập Khương, chị nhớ em chết mất hu hu…”
“Là trợ lý biên tập thời trang.” Cô dù bận nhưng vẫn thong dong sửa lại cách gọi của Kiều Tụng.
Mới vừa tốt nghiệp được một năm, từ khi giành được cơ hội thực tập ở tạp chí ICON, Khương Dư Dạng chưa bao giờ dám chểnh mảng.
Sắp xếp buổi quay tối xong, cô lại quay về công ty, đối mặt với rất nhiều thùng hàng chuyển phát nhanh cần phải dỡ ra, rồi phân loại các mẫu quần áo phải treo, đến khi sắc trời tờ mờ sáng cô lại phải dậy sớm để làm việc ngoại cảnh khác đúng thời gian.
Cái ngành này bên ngoài thì có vẻ hào nhoáng, xa hoa lại được đãi ngộ cao, nhưng thực tế phải làm liên tục hoàn toàn không có thời gian để thở.
Nhưng tất nhiên, khi Kiều Tụng bắt đầu sến súa ắt hẳn là có chuyện muốn nhờ.
“Chị em ơi, cuối cùng em cũng từ Thượng Hải về rồi. Gần đây ngày nào chị cũng bị mẹ ép đi xem mắt hết, chỉ có em mới có thể cứu được cái mạng chó này của chị thôi!”
Nói chỉ có Khương Dư Dạng mới có thể cứu được là bởi vì cô rất xinh đẹp. Khi cô và Kiều Tụng cùng nhau xuất hiện, đàn ông sẽ không thể rời mắt khỏi Khương Dư Dạng được, trong lúc vô tình có thể giúp đảo lộn một buổi xem mắt.
“Ngày mai chị được sắp xếp đi gặp một bác sĩ ngoại khoa 27 tuổi, được là chốt luôn, em đoán xem anh ta có bị hói không?”
Kiều Tụng lo lắng cũng đúng. Đối với một phóng viên hận không thể ngày nào cũng tăng ca như cô ấy, giờ lại đi kết hôn với một bác sĩ ngoại khoa, thì chẳng phải thành “cặp đôi hói đầu” ư!
Khương Dư Dạng ngẫm nghĩ vài giây, bình tĩnh trả lời: “Câu hỏi của chị rất ngốc nghếch.”
“Haiz… Có phải người đàn ông nào ở độ tuổi 20 cũng vừa trẻ vừa lắm tiền như Tổng Giám đốc Thẩm nhà em đâu. Chị nghe đồng nghiệp nói gần đây Tập đoàn Quân Liên đã đầu tư vào một dự án y tế mới có tiềm năng phát triển rất lớn.
Mấy hôm nữa Thẩm Dực sẽ tham gia hội nghị ở Bắc Kinh đấy.”
Đầu ngón tay cô hơi khựng lại, bỗng cô cảm thấy như có một cục bông mắc trong cổ họng vậy, tắc nghẹn. Trong phút chốc cô không biết phải trả lời Kiều Tụng như thế nào, chỉ đành cười tự giễu.
Trong những năm gần đây, Tập đoàn Quân Liên dưới quyền hành của Thẩm Dực đã trở thành con ngựa đen trong lĩnh vực đầu tư, đột phá thành công tầng tầng lớp lớp vòng vây của ngành tư sản, được khen là chuẩn mực trong ngành đầu tư mạo hiểm.
Với tư cách là một nhà đầu tư, Thẩm Dực có tầm nhìn nhạy bén, luôn bất khả chiến bại bằng cách tuân thủ quan điểm “Đầu tư mạo hiểm không phải là đưa than ngày trong ngày tuyết, mà là dệt hoa trên gấm”.
Nhưng anh lại quá bí ẩn và kín tiếng, ngay cả khi xuất hiện trước công chúng, anh cũng không hề tiết lộ chút nào về đời tư.
Dù gì cả hai cũng đã từng chung chăn gối, thế mà tình trạng hiện tại của anh cô lại phải qua “bên thứ hai” mới biết được.
Dù sao Thẩm Dực cũng chưa bao giờ nói cho cô biết hành trình cụ thể của mình, dù là đi xã giao hay hội nghị, anh chỉ thờ ơ nói phải đi bao nhiêu ngày, và khi nào sẽ trở về.
Nếu ngẫm kỹ thì rốt cuộc mối quan hệ giữa bọn họ là gì chứ?
Dường như… cô chính là một con chim hoàng yến được nhốt trong chiếc lồng của Thẩm Dực, ngoan ngoãn đợi chủ trở về.
Khương Dư Dạng tắt màn hình điện thoại, khẽ nhắm mắt lại, tài xế nhìn thấy vậy cũng không tán chuyện tiếp nữa. Trong chiếc xe tĩnh lặng ngoài tiếng hít thở ra, chỉ còn có tiếng mưa táp vào cửa xe kêu tí tách.
Đến khi xe dừng lại, đèn ghế sau sáng lên.
Khi Khương Dư Dạng xác nhận thanh toán, lúc này tài xế mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái.
Làn da trắng nõn trong suốt, có thể ví với hoa sơn trà sau mưa.
Đuôi mắt hơi nhướn lên, trong mắt như chứa cả bầu trời trong veo, hơi nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như đang đưa tình.
Cô mặc một chiếc váy đỏ thắt eo, xương quai xanh nổi rõ, phác họa đường cong chiếc cổ một cách hoàn hảo.
Tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, đây chính là vốn liếng giúp cho cô có thể đứng vững gót chân ở thành phố này.
Chẳng trách có thể sống ở Oceanwide International rộng một ngàn mét vuông này.
Trong không khí có những hạt mưa bay lơ lửng xen lẫn chút lạnh lẽo, cô lấy hành lý ở trong cốp xe xuống, không để ý đến mấy hạt mưa dính vào mi mắt, chỉ khẽ chớp vài cái rồi siết chặt tay cầm chuẩn bị lên lầu.
Phong cách trang trí của căn chung cư được bày trí theo phong cách hiện đại xa hoa, với ba dãy phòng, còn có một phòng thay đồ riêng biệt. Đây là nơi những bộ vest và cà vạt được may thủ công của Thẩm Dực được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn có một ngăn đặc biệt dùng để cất khuy set và mặt đồng hồ.
Trong một không gian rộng lớn như vậy, nếu như anh không ở nhà, có thể nghe thấy rõ cả tiếng kim đồng hồ chạy.
Tựa như nhìn xuống không phải ba khu thương mại lớn của Thủ đô, mà là ngôi chùa trên núi ẩn mình khỏi hồng trần.
Vali bị đầy sát vào tường ở cửa, Khương Dư Dạng nhìn căn hộ vừa quen vừa lạ này. Thỉnh thoảng vẫn có một cô tạp vụ đến dọn dẹp theo định kỳ, cho nên không khác gì so với trước khi cô rời đi, hoàn toàn không nhìn ra được trong hai tháng qua Thẩm Dực có trở lại hay không.
Mái tóc và chiếc váy đỏ của cô đều ướt đẫm vì mưa, nên việc cần phải làm bây giờ là đi ngâm nước nóng thật kỹ.
Khương Dư Dạng chọn một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng ruốc từ trong tủ quần áo, trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước chảy.
Dưới làn nước trong bồn tắm, vài gợn sóng lăn tăn, cô gập đôi chân trắng nõn lại, do ngâm nước nóng lâu mà đầu gối ánh lên màu hồng nhạt sáng bóng.
Chiếc mũ tắm bao trọn mái tóc dài đen mượt của cô, rất nhiều người đều hâm mộ nói chất tóc của cô rất tốt, nhưng thực ra bí quyết bảo dưỡng của cô là không sấy tóc.
Một lúc sau, cả người Khương Dư Dạng hoàn toàn thả lỏng lại, sau đó cơn buồn ngủ cứ thế dâng lên không tài nào cản được.
Đã bao lâu rồi cô chưa có một giấc ngủ ngon nhỉ? Chớ đừng nhắc tới có thời gian để nằm mơ.
Nhưng ngay sau khi quay trở lại Oceanwide International, cô đã đắm chìm trong một giấc mơ quỷ quyệt.
Cô mơ thấy năm mình được gia đình nhà họ Thẩm đón từ một thị trấn nhỏ lên Thủ đô để học cấp ba. Cô bé nơi xa lạ, cô đơn lẻ loi giống như chim non lạc bầy không tìm thấy tổ.
Khi đó chàng thiếu niên đẹp trai sáng sủa, có thành tích xuất sắc, là nhân vật nổi tiếng trong trường, người mang ánh hào quang trong mắt các bạn học.
Không ai có thể liên tưởng hai người có sự chênh lệch khác xa như vậy lại với nhau.
Nhưng từ khi tin cô ở nhờ nhà họ Thẩm bị lộ ra ngoài, rất nhiều người đã nói đùa với Thẩm Dực rằng không biết từ khi nào anh có thêm một cô em gái đi theo hầu.
Chỉ có trong lòng Khương Dư Dạng biết rằng cảnh anh em hoà thuận trước mặt cha mẹ Thẩm đều là giả vờ, bởi vì… Thẩm Dực vốn không hề cho phép cô gọi anh là anh trai.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết hai chữ này đã chạm vào vảy ngược nào của anh.
Ở trường, lớp 12 và lớp 10 cách nhau mấy tầng, nếu gặp nhau ở cầu thang, cô cũng giống như các bạn nữ khác khẽ gọi hai tiếng anh Thẩm, nếu cố tình né tránh sẽ càng kỳ lạ hơn.
Cách chào hỏi người khác của anh cũng rất máy móc, toàn là sự gia giáo và lễ phép được khắc sâu trong xương, sự vui vẻ trong mắt anh chưa bao giờ là thật cả.
Lá rụng thổi bay khắp trường, theo cơn gió ập đến, trong hơi thở của cô tràn ngập mùi hoa quế và hơi thở mát lạnh của anh.
Cô vẫn còn nhớ rõ áo khoác đồng phục của chàng thiếu niên luôn được mở hết ra, khác xa với hình mẫu học sinh ngoan truyền thống. Thẩm Dực luôn luôn dễ hòa nhập trong đám đông, với ai anh cũng có thể hòa mình một cách dễ dàng được, nhưng lại không bao giờ thân thiết với người khác.
Trong khoảng thời gian ồn ào ấy, anh vẫn luôn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ hơi lười biếng, dựa vào một bên, thỉnh thoảng nghe thấy chuyện gì buồn cười thì bả vai sẽ run lên.
Nhưng trong mắt của Khương Dư Dạng, Thẩm Dực thời niên thiếu đúng là một người sống hai mặt.
Ở trước mặt cô là kiểu ôn tồn nhã nhặn sao? Không hề.
Phải nói anh là một đại ma vương kiêu ngạo luôn lấy việc “bắt nạt” cô làm thú vui mới đúng.
Nhưng kỳ lạ là trái tim thiếu nữ lại rung động, dù biết rõ như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô vẫn ngoan cố bảo vệ cho thành trì trong lòng kia.
…
Có lẽ là do tắm quá lâu khiến cho mơ màng, còn chưa mở mắt cô đã buột miệng lẩm bẩm: “ Thẩm Dực...”
May mắn là bồn tắm có thiết kế chống đỡ, nên dù có ngủ quên thì cũng không để nước tràn vào miệng mũi.
Sau khi lau khô nước trên người, Khương Dư Dạng đứng yên trước bồn rửa mặt. Đôi mắt người con gái trong gương ẩn chứa làn sương mù đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam, đen trắng không hề rõ ràng, khóe môi có lúm đồng tiền, khuôn mặt thuộc kiểu dịu dàng nhẹ nhàng.
Cô lấy một vốc nước rửa mặt, xua đi những suy nghĩ khó hiểu trong mơ, sau đó nhanh chóng mở tay nắm cửa phòng tắm, đứng chân trần trên tấm thảm thêu hoa văn cầu kỳ, vừa nâng mắt lên liền gặp phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Không biết Thẩm Dực về sau cô bao lâu, nơ của người đàn ông hơi lỏng, khuôn mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt sắc như dao cắt cá hồi nhìn cô.
Hầu hết anh đều như vậy, không để cho người khác đoán ra tâm trạng vui hay giận.
“Sao quay về lại không nói với tôi một tiếng, để tôi đến sân bay đón em.”
Anh tựa lưng vào ghế sofa, nhưng bả vai thẳng tắp, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, hầu kết lên xuống dưới làn khói thuốc màu trắng nhạt, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường cong của quai hàm.
Nhiều năm như vậy, anh không thay đổi chút nào, ngay cả quan tâm người khác cũng hơi có cảm giác lạnh nhạt.
Khương Dư Dạng giương đôi môi đỏ mọng, cực kỳ máy móc nở nụ cười rạng rỡ: “Không cần đâu, Tổng giám đốc Thẩm bận rộn như vậy, làm gì có thời gian quan tâm em được.”
Cô đã sống ở cổ trấn Giang Nam mười lăm năm, dù đã ngâm mình trong cơn mưa khốn khổ và cay đắng của Thủ đô bảy năm nhưng cũng không bỏ được chất giọng mềm mại của vùng Giang Nam.
Rất nhanh, không biết những lời nói này có chọc giận anh hay không, nhưng Thẩm Dực vẫn bình tĩnh dập điếu thuốc đứng dậy đi về phía cô.
Lòng bàn tay to của người đàn ông áp sát vào eo nhỏ, giống như sóng vỗ vào bờ, khiến toàn thân cô cảnh giác, trong lúc nháy mắt sao còn buồn ngủ được nữa?
“Thẩm Dực…” Cô mím môi nặn ra hai chữ, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo, cố gắng thoát khỏi xiềng xích.
Hai tháng không thân mật, cô mới phát hiện khống chế đầu óc là vô dụng, cơ thể cô dưới sự đụng chạm của anh đã sớm trở nên mẫn cảm, giống như là một nồi mì bị nấu chín quá muốn vớt cũng không vớt ra được.
Anh phớt lờ đòn phản kháng có cũng như không của Khương Dư Dạng, một tay anh kéo cô vào lòng, tay còn lại đem đôi dép lông có tai thỏ đến trước mặt cô.
Chẳng trách …vừa rồi cô mất tập trung, đi quá nhanh nên dùng chân trần giẫm lên sàn nhà lát gỗ cứng.
“Giận tôi à?” Hơi nóng phả vào tai, có thể cảm nhận được tiếng nói trầm thấp của anh cùng giọng điệu kéo dài.
Vừa dứt lời, đôi mắt cô lập tức đỏ hoe.
Bầu trời đêm giống như một vũng nước mực đậm đặc không thể hòa tan được, sau cơn mưa lớn ngay cả vầng trăng sáng thường ngày cũng ẩn mình trong mây.
Khương Dư Dạng đi đôi cao gót Valentino màu bạc qua vũng nước đọng, tay cô kéo vali hãng LV. Đây là chiếc vali mà Thẩm Dực tặng cô cách đây một năm, dưới logo còn in tên cô.
Cô tự động lờ đi vài cuộc gọi nhỡ, dừng lại trước ngã tư chờ xe đặt từ trước.
Bác tài là người Bắc Kinh chính gốc, chất giọng đậm chất Bắc Kinh, bắt chuyện với cô chuyện trên trời dưới đất.
Khương Dư Dạng thỉnh thoảng mới nghe lọt, nhưng không để tâm lắm. Cô chỉ dùng ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, ngón tay giống như hành tước, nhìn thấy được cả những mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay.
Kiều Tụng ở bên kia vẫn còn đang oanh tạc trên Wechat: “Hai tháng rồi không gặp biên tập Khương, chị nhớ em chết mất hu hu…”
“Là trợ lý biên tập thời trang.” Cô dù bận nhưng vẫn thong dong sửa lại cách gọi của Kiều Tụng.
Mới vừa tốt nghiệp được một năm, từ khi giành được cơ hội thực tập ở tạp chí ICON, Khương Dư Dạng chưa bao giờ dám chểnh mảng.
Sắp xếp buổi quay tối xong, cô lại quay về công ty, đối mặt với rất nhiều thùng hàng chuyển phát nhanh cần phải dỡ ra, rồi phân loại các mẫu quần áo phải treo, đến khi sắc trời tờ mờ sáng cô lại phải dậy sớm để làm việc ngoại cảnh khác đúng thời gian.
Cái ngành này bên ngoài thì có vẻ hào nhoáng, xa hoa lại được đãi ngộ cao, nhưng thực tế phải làm liên tục hoàn toàn không có thời gian để thở.
Nhưng tất nhiên, khi Kiều Tụng bắt đầu sến súa ắt hẳn là có chuyện muốn nhờ.
“Chị em ơi, cuối cùng em cũng từ Thượng Hải về rồi. Gần đây ngày nào chị cũng bị mẹ ép đi xem mắt hết, chỉ có em mới có thể cứu được cái mạng chó này của chị thôi!”
Nói chỉ có Khương Dư Dạng mới có thể cứu được là bởi vì cô rất xinh đẹp. Khi cô và Kiều Tụng cùng nhau xuất hiện, đàn ông sẽ không thể rời mắt khỏi Khương Dư Dạng được, trong lúc vô tình có thể giúp đảo lộn một buổi xem mắt.
“Ngày mai chị được sắp xếp đi gặp một bác sĩ ngoại khoa 27 tuổi, được là chốt luôn, em đoán xem anh ta có bị hói không?”
Kiều Tụng lo lắng cũng đúng. Đối với một phóng viên hận không thể ngày nào cũng tăng ca như cô ấy, giờ lại đi kết hôn với một bác sĩ ngoại khoa, thì chẳng phải thành “cặp đôi hói đầu” ư!
Khương Dư Dạng ngẫm nghĩ vài giây, bình tĩnh trả lời: “Câu hỏi của chị rất ngốc nghếch.”
“Haiz… Có phải người đàn ông nào ở độ tuổi 20 cũng vừa trẻ vừa lắm tiền như Tổng Giám đốc Thẩm nhà em đâu. Chị nghe đồng nghiệp nói gần đây Tập đoàn Quân Liên đã đầu tư vào một dự án y tế mới có tiềm năng phát triển rất lớn.
Mấy hôm nữa Thẩm Dực sẽ tham gia hội nghị ở Bắc Kinh đấy.”
Đầu ngón tay cô hơi khựng lại, bỗng cô cảm thấy như có một cục bông mắc trong cổ họng vậy, tắc nghẹn. Trong phút chốc cô không biết phải trả lời Kiều Tụng như thế nào, chỉ đành cười tự giễu.
Trong những năm gần đây, Tập đoàn Quân Liên dưới quyền hành của Thẩm Dực đã trở thành con ngựa đen trong lĩnh vực đầu tư, đột phá thành công tầng tầng lớp lớp vòng vây của ngành tư sản, được khen là chuẩn mực trong ngành đầu tư mạo hiểm.
Với tư cách là một nhà đầu tư, Thẩm Dực có tầm nhìn nhạy bén, luôn bất khả chiến bại bằng cách tuân thủ quan điểm “Đầu tư mạo hiểm không phải là đưa than ngày trong ngày tuyết, mà là dệt hoa trên gấm”.
Nhưng anh lại quá bí ẩn và kín tiếng, ngay cả khi xuất hiện trước công chúng, anh cũng không hề tiết lộ chút nào về đời tư.
Dù gì cả hai cũng đã từng chung chăn gối, thế mà tình trạng hiện tại của anh cô lại phải qua “bên thứ hai” mới biết được.
Dù sao Thẩm Dực cũng chưa bao giờ nói cho cô biết hành trình cụ thể của mình, dù là đi xã giao hay hội nghị, anh chỉ thờ ơ nói phải đi bao nhiêu ngày, và khi nào sẽ trở về.
Nếu ngẫm kỹ thì rốt cuộc mối quan hệ giữa bọn họ là gì chứ?
Dường như… cô chính là một con chim hoàng yến được nhốt trong chiếc lồng của Thẩm Dực, ngoan ngoãn đợi chủ trở về.
Khương Dư Dạng tắt màn hình điện thoại, khẽ nhắm mắt lại, tài xế nhìn thấy vậy cũng không tán chuyện tiếp nữa. Trong chiếc xe tĩnh lặng ngoài tiếng hít thở ra, chỉ còn có tiếng mưa táp vào cửa xe kêu tí tách.
Đến khi xe dừng lại, đèn ghế sau sáng lên.
Khi Khương Dư Dạng xác nhận thanh toán, lúc này tài xế mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô gái.
Làn da trắng nõn trong suốt, có thể ví với hoa sơn trà sau mưa.
Đuôi mắt hơi nhướn lên, trong mắt như chứa cả bầu trời trong veo, hơi nheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như đang đưa tình.
Cô mặc một chiếc váy đỏ thắt eo, xương quai xanh nổi rõ, phác họa đường cong chiếc cổ một cách hoàn hảo.
Tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, đây chính là vốn liếng giúp cho cô có thể đứng vững gót chân ở thành phố này.
Chẳng trách có thể sống ở Oceanwide International rộng một ngàn mét vuông này.
Trong không khí có những hạt mưa bay lơ lửng xen lẫn chút lạnh lẽo, cô lấy hành lý ở trong cốp xe xuống, không để ý đến mấy hạt mưa dính vào mi mắt, chỉ khẽ chớp vài cái rồi siết chặt tay cầm chuẩn bị lên lầu.
Phong cách trang trí của căn chung cư được bày trí theo phong cách hiện đại xa hoa, với ba dãy phòng, còn có một phòng thay đồ riêng biệt. Đây là nơi những bộ vest và cà vạt được may thủ công của Thẩm Dực được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn có một ngăn đặc biệt dùng để cất khuy set và mặt đồng hồ.
Trong một không gian rộng lớn như vậy, nếu như anh không ở nhà, có thể nghe thấy rõ cả tiếng kim đồng hồ chạy.
Tựa như nhìn xuống không phải ba khu thương mại lớn của Thủ đô, mà là ngôi chùa trên núi ẩn mình khỏi hồng trần.
Vali bị đầy sát vào tường ở cửa, Khương Dư Dạng nhìn căn hộ vừa quen vừa lạ này. Thỉnh thoảng vẫn có một cô tạp vụ đến dọn dẹp theo định kỳ, cho nên không khác gì so với trước khi cô rời đi, hoàn toàn không nhìn ra được trong hai tháng qua Thẩm Dực có trở lại hay không.
Mái tóc và chiếc váy đỏ của cô đều ướt đẫm vì mưa, nên việc cần phải làm bây giờ là đi ngâm nước nóng thật kỹ.
Khương Dư Dạng chọn một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng ruốc từ trong tủ quần áo, trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước chảy.
Dưới làn nước trong bồn tắm, vài gợn sóng lăn tăn, cô gập đôi chân trắng nõn lại, do ngâm nước nóng lâu mà đầu gối ánh lên màu hồng nhạt sáng bóng.
Chiếc mũ tắm bao trọn mái tóc dài đen mượt của cô, rất nhiều người đều hâm mộ nói chất tóc của cô rất tốt, nhưng thực ra bí quyết bảo dưỡng của cô là không sấy tóc.
Một lúc sau, cả người Khương Dư Dạng hoàn toàn thả lỏng lại, sau đó cơn buồn ngủ cứ thế dâng lên không tài nào cản được.
Đã bao lâu rồi cô chưa có một giấc ngủ ngon nhỉ? Chớ đừng nhắc tới có thời gian để nằm mơ.
Nhưng ngay sau khi quay trở lại Oceanwide International, cô đã đắm chìm trong một giấc mơ quỷ quyệt.
Cô mơ thấy năm mình được gia đình nhà họ Thẩm đón từ một thị trấn nhỏ lên Thủ đô để học cấp ba. Cô bé nơi xa lạ, cô đơn lẻ loi giống như chim non lạc bầy không tìm thấy tổ.
Khi đó chàng thiếu niên đẹp trai sáng sủa, có thành tích xuất sắc, là nhân vật nổi tiếng trong trường, người mang ánh hào quang trong mắt các bạn học.
Không ai có thể liên tưởng hai người có sự chênh lệch khác xa như vậy lại với nhau.
Nhưng từ khi tin cô ở nhờ nhà họ Thẩm bị lộ ra ngoài, rất nhiều người đã nói đùa với Thẩm Dực rằng không biết từ khi nào anh có thêm một cô em gái đi theo hầu.
Chỉ có trong lòng Khương Dư Dạng biết rằng cảnh anh em hoà thuận trước mặt cha mẹ Thẩm đều là giả vờ, bởi vì… Thẩm Dực vốn không hề cho phép cô gọi anh là anh trai.
Cho đến bây giờ, cô vẫn không biết hai chữ này đã chạm vào vảy ngược nào của anh.
Ở trường, lớp 12 và lớp 10 cách nhau mấy tầng, nếu gặp nhau ở cầu thang, cô cũng giống như các bạn nữ khác khẽ gọi hai tiếng anh Thẩm, nếu cố tình né tránh sẽ càng kỳ lạ hơn.
Cách chào hỏi người khác của anh cũng rất máy móc, toàn là sự gia giáo và lễ phép được khắc sâu trong xương, sự vui vẻ trong mắt anh chưa bao giờ là thật cả.
Lá rụng thổi bay khắp trường, theo cơn gió ập đến, trong hơi thở của cô tràn ngập mùi hoa quế và hơi thở mát lạnh của anh.
Cô vẫn còn nhớ rõ áo khoác đồng phục của chàng thiếu niên luôn được mở hết ra, khác xa với hình mẫu học sinh ngoan truyền thống. Thẩm Dực luôn luôn dễ hòa nhập trong đám đông, với ai anh cũng có thể hòa mình một cách dễ dàng được, nhưng lại không bao giờ thân thiết với người khác.
Trong khoảng thời gian ồn ào ấy, anh vẫn luôn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ hơi lười biếng, dựa vào một bên, thỉnh thoảng nghe thấy chuyện gì buồn cười thì bả vai sẽ run lên.
Nhưng trong mắt của Khương Dư Dạng, Thẩm Dực thời niên thiếu đúng là một người sống hai mặt.
Ở trước mặt cô là kiểu ôn tồn nhã nhặn sao? Không hề.
Phải nói anh là một đại ma vương kiêu ngạo luôn lấy việc “bắt nạt” cô làm thú vui mới đúng.
Nhưng kỳ lạ là trái tim thiếu nữ lại rung động, dù biết rõ như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng cô vẫn ngoan cố bảo vệ cho thành trì trong lòng kia.
…
Có lẽ là do tắm quá lâu khiến cho mơ màng, còn chưa mở mắt cô đã buột miệng lẩm bẩm: “ Thẩm Dực...”
May mắn là bồn tắm có thiết kế chống đỡ, nên dù có ngủ quên thì cũng không để nước tràn vào miệng mũi.
Sau khi lau khô nước trên người, Khương Dư Dạng đứng yên trước bồn rửa mặt. Đôi mắt người con gái trong gương ẩn chứa làn sương mù đặc trưng của vùng sông nước Giang Nam, đen trắng không hề rõ ràng, khóe môi có lúm đồng tiền, khuôn mặt thuộc kiểu dịu dàng nhẹ nhàng.
Cô lấy một vốc nước rửa mặt, xua đi những suy nghĩ khó hiểu trong mơ, sau đó nhanh chóng mở tay nắm cửa phòng tắm, đứng chân trần trên tấm thảm thêu hoa văn cầu kỳ, vừa nâng mắt lên liền gặp phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Không biết Thẩm Dực về sau cô bao lâu, nơ của người đàn ông hơi lỏng, khuôn mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt sắc như dao cắt cá hồi nhìn cô.
Hầu hết anh đều như vậy, không để cho người khác đoán ra tâm trạng vui hay giận.
“Sao quay về lại không nói với tôi một tiếng, để tôi đến sân bay đón em.”
Anh tựa lưng vào ghế sofa, nhưng bả vai thẳng tắp, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, hầu kết lên xuống dưới làn khói thuốc màu trắng nhạt, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường cong của quai hàm.
Nhiều năm như vậy, anh không thay đổi chút nào, ngay cả quan tâm người khác cũng hơi có cảm giác lạnh nhạt.
Khương Dư Dạng giương đôi môi đỏ mọng, cực kỳ máy móc nở nụ cười rạng rỡ: “Không cần đâu, Tổng giám đốc Thẩm bận rộn như vậy, làm gì có thời gian quan tâm em được.”
Cô đã sống ở cổ trấn Giang Nam mười lăm năm, dù đã ngâm mình trong cơn mưa khốn khổ và cay đắng của Thủ đô bảy năm nhưng cũng không bỏ được chất giọng mềm mại của vùng Giang Nam.
Rất nhanh, không biết những lời nói này có chọc giận anh hay không, nhưng Thẩm Dực vẫn bình tĩnh dập điếu thuốc đứng dậy đi về phía cô.
Lòng bàn tay to của người đàn ông áp sát vào eo nhỏ, giống như sóng vỗ vào bờ, khiến toàn thân cô cảnh giác, trong lúc nháy mắt sao còn buồn ngủ được nữa?
“Thẩm Dực…” Cô mím môi nặn ra hai chữ, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo, cố gắng thoát khỏi xiềng xích.
Hai tháng không thân mật, cô mới phát hiện khống chế đầu óc là vô dụng, cơ thể cô dưới sự đụng chạm của anh đã sớm trở nên mẫn cảm, giống như là một nồi mì bị nấu chín quá muốn vớt cũng không vớt ra được.
Anh phớt lờ đòn phản kháng có cũng như không của Khương Dư Dạng, một tay anh kéo cô vào lòng, tay còn lại đem đôi dép lông có tai thỏ đến trước mặt cô.
Chẳng trách …vừa rồi cô mất tập trung, đi quá nhanh nên dùng chân trần giẫm lên sàn nhà lát gỗ cứng.
“Giận tôi à?” Hơi nóng phả vào tai, có thể cảm nhận được tiếng nói trầm thấp của anh cùng giọng điệu kéo dài.
Vừa dứt lời, đôi mắt cô lập tức đỏ hoe.