Chiều Theo Sở Thích Của Em - Trang 3
Chương 97
Editor: Sapoche
Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đương nhiên không biết mình đang bị hiểu lầm thành như thế.
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện, thì cùng nhau trở về hội trường, cô thì đi đến khu triển lãm ở đại sảnh, Hứa Hạnh vẫn còn đang ngồi chỗ đấy.
“Bà chủ ~” Giọng Hứa Hạnh cất cao lên, nhìn cô không chớp mắt hỏi: “Sao cậu về trễ thế, đàn anh Chu không nỡ để cậu đi sao?”
“Nói bậy bạ gì đấy, tớ mới từ bệnh viện trở về.” Mạnh Đan Chi nói.
Hứa Hạnh lập tức nghĩ đến trọng điểm: “Đã đi kiểm tra rồi sao?”
Hai người nhìn nhau, hệt như đang nói thầm, Mạnh Đan Chi nói với cô ấy: “Ừm, có kết quả rồi, kết quả giống lúc sáng.”
Hứa Hạnh vỗ tay một cái: “Tớ biết mà! Buổi chiều để tớ ra ngoài cho, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi đi, cũng không thể để bé cưng mệt được.”
Mạnh Đan Chi: “… Tớ thì không thấy mệt sao?”
Hứa Hạnh cười ha ha: “Đàn anh Chu có biết cậu ghen với bé cưng hay không?”
Cô ấy nghĩ chút lại nói: “Nói không chừng sau này sẽ biết đấy.”
Từ lúc mang thai đến lúc sinh em bé có đến chín tháng mười ngày, nhưng trong khoảng thời gian này, có lẽ đàn anh Chu cũng có thể trải nghiệm hết mọi thứ rồi.
Mạnh Đan Chi cởi áo khoác ngoài ra, “Chỉ biết ba hoa thôi.”
Hứa Hạnh: “Tớ nói thật đấy!”
Mạnh Đan Chi lấy di động từ trong áo khoác ngoài ra, lúc này mới nhớ đến tin nhắn cô ấy gửi cho cô hôm nay: “Hôm nay cậu gửi tớ cái gì thế?”
Cô vừa mở khóa điện thoại vừa nhìn cô ấy.
“À!” Hứa Hạnh giật mình: “Fan đều đang đoán cậu mang thai!”
Mạnh Đan Chi cũng vừa lúc mở đoạn đối thoại ra, trong đó đều là mấy tin Weibo mà Hứa Hạnh liên tục gửi cho cô, là mấy bài thảo luận về cô, nội dung chính là chia sẻ livestream của chính phủ trước đó.
- -[Cái này nhìn quen mắt ghê, là que thử thai sao?]
Dưới bình luận có cả trăm bình luận như thế.
[Tôi tra rồi, đúng thế, là hiệu David đấy]
[Nếu không phải tôi từng dùng qua, thì có thể tôi không thể nhận ra được.]
[Cái này cũng có thể phát hiện ra được à, mọi người lợi hại quá.]
[Trời ạ, mọi người là các cô gái kính hiển vi sao? Chỉ lộ ra một chút từ trog túi tiền thôi mà cũng có thể phát hiện ra được!]
[Thế Chi Chi có phải đang mang thai không!!]
[Mua cũng mua rồi, chắc cũng được tám, chín phần trên mười rồi.]
[Chắc chắn là có dấu hiệu mang thai rồi, nếu không mua làm gì.]
[Mọi người có muốn nhìn thấy tiểu Chi Chi không?]
[Không phải là Chu tiên sinh phiên bản 2.0 sao?]
[May mà phía chính phủ livestream còn có thể phát lại, tôi lại đi nhìn thử một chút, hình như là que thử thai thật đấy!]
[@Mạnh Đan Chi @Mạnh Đan Chi mau trả lời.]
[Ha ha ha ha nói không chừng Chi Chi vừa mới dùng xong, bây giờ đang chờ kết quả đấy!]
Đương nhiên Mạnh Đan Chi không thể nào đi trả lời được, không ngờ ánh mắt của mọi người trên mạng lại sáng như thế, lại còn phát hiện ra được nữa.
Cô ngại ngùng di di đầu ngón chân trên mặt đất.
Thì ra đáng sợ nhất trên thế giới không phải bị chồng phát hiện ra que thử thai, mà là bị khán giả cả nước phát hiện ra!
“Buồn cười chết được.” Hứa Hạnh nhìn sang, “Bà chủ, bây giờ có phải cậu rất rất căng thẳng không?”
Mạnh Đan Chi tức giận nhìn cô ấy: “Trợ lý nhìn thấy bà chủ mình gặp họa như thế thì rất vui vẻ sao?”
Hứa Hạnh chọc: “Đây cũng không phải là vui sướng khi người khác gặp họa mà, hơn nữa cũng không phải tớ nói cho người khác, là fan của cậu quan tâm cậu đấy.”
Tình huống bình thường ai lại đi chú ý tới túi áo khoác ngoài trên livestream cơ chứ, nhưng cô lại bị phát hiện ra, đây là ý trời.
“Cậu có muốn thừa nhận hay không?” Cô ấy hỏi.
Lúc này Mạnh Đan Chi cũng bớt xấu hổ đi nhiều rồi, “Đến lúc đó các cô ấy sẽ tự biết thôi.”
Vốn dĩ chuyện que thử thai này không có mấy người biết, nếu cô công khai, mọi người đều sẽ tập trung lại trong livestream này của phía chính phủ thì không thích hợp lắm.
Không thích hợp lắm.
Sau này cô còn muốn quay video, đến lúc đó đã có tháng rồi, mọi người chắc chắn sẽ phát hiện, thuận theo tự nhiên đi.
Nói là nói như thế, nhưng Mạnh Đan Chi vẫn gửi mấy tấm liên tiếp này cho Chu Yến Kinh biết: [Được rồi, bây giờ người dân trên khắp cả nước đều biết chuyện này rồi.]
Lúc này còn chưa đến hai giờ, Chu Yến Kinh không vội.
Anh xem xong bình luận, khóe môi cong lên: [Biết thì biết thôi.]
Xem ra tất cả mọi người đều chờ mong đứa nhỏ này.
Chu Yến Kinh lấy giấy xét nghiệm ở bệnh viện ra nhìn, tuy đã nhìn qua vài lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy tâm trạng đều không giống nhau.
Thật ra lúc này cũng chưa nhìn ra được cái gì.
Tưởng Đông tiến đến thăm dò thử, “Cục trưởng!”
Chu Yến Kinh ngẩng đầu, “Chuyện gì?”
Tưởng Đông thấy mắt anh có chứa ý cười, cũng cười theo: “Không biết phu nhân sẽ sinh một cô gái nhỏ xinh đẹp như phu nhân, hay là cậu nhóc nhỏ cau có đẹp trai như cục trưởng đây.”
“Cục trưởng, anh thích thế nào?”
Chu Yến Kinh từ từ nói: “Không phải người như cậu là được.”
Tưởng Đông: “…?”
Đây là đang công kích người khác đấy!
Tuy không có được đáp án như mong muốn, nhưng thật ra anh ấy cũng có thể đoán được, cục trưởng chắc chắn muốn con gái, sẽ cưng chiều bé gái lên tận trời, tốt nhất là nhìn giống như phu nhân ấy.
Nếu là con trai, có thể sẽ nghiêm khắc dạy dỗ.
-
Hội nghị trao đổi tiến hành trong ba ngày, chiều tối là có thể rời đi.
Đương nhiên Mạnh Đan Chi sẽ đi cùng Chu Yến Kinh, lúc hai người gặp nhau, thì đồng nghiệp anh vẫn còn ở đấy, Trình Tư Tư liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô.
Cô ta tính đứng lên, đây là lần đầu tiên Trình Tư Tư nhìn thấy người thật, lông mày và đôi mắt của Mạnh Đan Chi như mây mù trên núi, vô cùng dịu dàng.
Sáng hôm nay, cô ta phụ trách một mình một khu, đương nhiên không thể nhìn thấy Mạnh Đan Chi, nhưng sau đó vẫn là từ trên mạng nhìn thấy.
Cô ta nhìn thấy thì vô cùng kinh diễm [1].
[1] Kinh diễm: Vẻ đẹp xuất sắc khiến người khác kinh ngạc.
So với mấy video cô ta xem ngày thường thì rất giống nhau, chỉ có hơn chứ không kém.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy nhóm các cô gái phiên dịch tiếng Trung, cũng mỉm cười gật đầu ý chào hỏi, sau đó cùng Chu Yến Kinh rời đi.
Các cô ấy nghe thấy cô gọi Chu Yến Kinh.
“Giọng dịu dàng thật đấy.” Có người lên tiếng, không ai phản bác cả.
Khi rời khỏi ánh mắt của mọi người, Mạnh Đan Chi đã trở về bản tính ngày thường, hỏi: “Tối nay chúng ta ăn gì thế?”
Chu Yến Kinh hỏi: “Mẹ làm sủi cảo nấu chua, em ăn không?”
Mắt Mạnh Đan Chi sáng lên: “Ăn.”
Tài nghệ nấu nướng của dì Chu thật sự rất tốt, cô đã ăn qua vô số lần rồi.
“Buổi chiều, anh vừa mới nói em mang thai.” Chu Yến Kinh nói cho cô biết: “Cho nên tối hôm nay sẽ về nhà ăn cơm.”
Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Thế chẳng phải mọi người đều biết rồi sao?”
Chu Yến Kinh liếc nhìn cô, “Em còn muốn giấu giếm ai nữa sao?”
Mạnh Đan Chi: “Đương nhiên không có.”
Chỉ là, nghĩ đến sau khi đến đó lại phải đối mặt với biết bao nhiêu người, lại có chút khẩn trương.
Mạnh Đan Chi nghĩ đến chuyện quan trọng, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay chúng ta có kịp xem tin tức không đây?”
Cô vẫn còn đang nhớ thương chuyện này.
Ánh mắt Chu Yến Kinh xẹt qua bụng cô: “Sẽ không để bỏ lỡ cục cưng đâu.”
Mạnh Đan Chi không nhịn được mà cong môi.
Một lát sau, cô lại đột nhiên phát hiện, anh cứ như thế mà chỉ nhớ thương cục cưng thôi à: “Vậy anh xem cùng cục cưng đi.”
Chu Yến Kinh nở nụ cười.
Mạnh Đan Chi: “Anh còn cười nữa!”
Chu Yến Kinh nhìn cô: “Sao em biết anh nói cục cưng không phải là em chứ?”
Mặt Mạnh Đan Chi đỏ lên.
Nhưng không thể không nói, những lời này thật sự khiến cô vui vẻ, mấy lời nói ân ái của đàn ông này, thật sự không có cách nào cản được.
Lái xe ngồi phía trước nghe đoạn đối thoại buồn nôn này, nhìn không chớp mắt.
Sao xe tự lái vẫn chưa phổ biến thế nhỉ, như thế anh ta có thể tự lái xe về nhà.
Buổi chiều mẹ Chu biết được chuyện Mạnh Đan Chi mang thai, thì vô cùng vui vẻ, vốn dĩ bà còn nghĩ phải đợi thêm hai năm nữa, dù sao sự nghiệp vẫn quan trọng hơn.
Không ngờ trên trời lại giáng xuống một tin mừng thế này.
Tuy bà không nói cho những người khác, nhưng buổi chiều bà lại tự mình cùng dì trong nhà ra ngoài mua đồ ăn, lại gọi mọi người cùng về nhà ăn cơm.
Tất cả mọi người đều đoán là có chuyện lớn gì đó.
Đợi đến khi Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh trở về, sau khi cùng nhau ngồi vào bàn, mẹ Chu mới vui vẻ rạo rực tuyên bố: “Có một việc vui muốn nói cho mọi người.”
Bà gấp gáp đứng dậy.
Mạnh Đan Chi cũng đoán được, tim cũng nhảy lên liên hồi, quả nhiên chợt nghe bà ấy lớn tiếng nói: “Chi Chi, mang thai rồi!”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ lên người Mạnh Đan Chi.
“Đây quả thật là chuyện vui đấy.”
“Khó trách hôm nay có nhiều đồ ăn thế, tốt quá rồi.”
Ông cụ Chu có chút kích động, cháu dâu của anh họ cũng đã mang thai sáu tháng rồi, thỉnh thoảng có trò chuyện cùng, ông cũng cảm thấy rất hâm mộ.
Nếu như sinh ra, phải là con cháu đời thứ tư rồi.
Mấy thế hệ trước đương nhiên rất vui.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Mạnh Đan Chi thu hoạch vô số lời quan tâm, nhiệt tình, xém chút nữa đã không chống đỡ được, may mà ăn xong không bao lâu thì cũng quay về nhà.
Bởi vì tin tức cũng sắp bắt đầu.
Trên đường trở về, Mạnh Đan Chi gọi điện về nhà mình, muốn nói cho ông nội nghe tin tốt lành này, vừa khéo Mạnh Chiếu Thanh cũng ở đấy.
Mọi người nói muốn cùng nhau đến xem cô.
Mạnh Đan Chi vội vàng từ chối: “Trễ thế này rồi, ngày mai con sẽ về nhà.”
Giáo sư Mạnh ai da một tiếng, khó có lúc cứng rắn một lần: “Về nhà cái gì, ngày mai ông sẽ đến chỗ con!”
Mạnh Đan Chi: “…”
Chỉ là mang thai, cũng không phải là bình hoa, sao lại yếu ớt thế chứ. Nhưng tâm ý ông nội đã quyết, cô đành phải đồng ý thôi.
Mà Mạnh Chiếu Thanh còn bổ sung thêm: “Sau này cứ cách một tháng, em phải đến bệnh viện một chuyến, kiểm tra sức khỏe.”
Mạnh Đan Chi không thể nào từ chối lời dặn dò của anh trai.
Nói liên miên, cằn nhằn một hồi cũng về được đến nhà.
Ban ngày Mạnh Đan Chi không thấy Chu Yến Kinh có phản ứng gì, sau khi về đến nhà cuối cùng cũng phát hiện tâm trạng anh không đúng lắm.
Ví dụ như khi anh uống nước, phải đợi nước tràn ra ngoài thì mới phát hiện ra.
Cũng không biết lúc ấy đang nghĩ cái gì.
Mạnh Đan Chi cũng như thế, mới nói một giây trước, một giây sau đã quên mất rồi.
Vừa đến bảy giờ, đã xuất hiện đoạn nhạc giới thiệu của tin tức.
Sau khi cô ngẩng người xong, phát hiện Chu Yến Kinh đang dùng di động nhìn cái gì đấy, lén lút thăm dò thử: “Chu Yến Kinh, anh đang xem gì đấy?”
Mạnh Đan Chi nhìn dòng tiêu đề ở di động anh: “Ba cũng mang thai sao?”
Đây là cái tên sách quái quỷ gì thế.
Chu Yến Kinh vô cùng thản nhiên: “Những việc cần chú ý khi mang thai.”
Anh còn nghiêm túc nói: “Sợ bản thân mình làm không đúng đụng vào chỗ đấy.”
Trong lòng Mạnh Đan Chi rất vui vẻ, lấy di động đi, “Đợi tý xem, tin tức cũng bắt đầu rồi, không biết chúng ta có xuất hiện trên màn hình hay không.”
Triển lãm văn hóa quốc tế, giao lưu văn hóa trong và ngoài nước sẽ như thế này, không nói tới có đoạn phim hay không, nhưng ít nhất cũng sẽ nhắc đến một hai câu.
Quả nhiên, người dẫn chương trình nhanh chóng nhắc đến.
Theo lời của cô ấy, trên màn hình cũng xuất hiện hình ảnh triển lãm ngày hôm nay, chẳng qua đã được cắt nối chỉnh sửa qua, Mạnh Đan Chi nhìn chằm chằm.
Mãi đến khi nói nghề thêu, trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện William hỏi Mạnh Đan Chi, Chu Yến Kinh xuất hiện bên cạnh anh ta.
Tuy chỉ có năm giây, là chợt lóe qua.
“Nhìn thấy em rồi!”
Cô được lên tin tức!
Mạnh Đan Chi xém chút nữa té khỏi ghế sô pha, may mà Chu Yến Kinh nhanh tay, đè cô lại, Mạnh Đan Chi quay đầu nhìn thấy anh nhăn mặt: “Em kích động quá rồi.”
“Lần sau sẽ không thế nữa.” Cô làm nũng.
Chu Yến Kinh xoa xoa xương lông mày.
Mạnh Đan Chi bắt đầu không để ý nói: “Cục cưng cũng rất kích động, không tin anh sờ đi.”
Chu Yến Kinh: “…”
Tuy là như thế, nhưng anh vẫn đưa tay ra.
Chẳng qua anh chẳng có cảm giác được cục cưng đang kích động, mà cảm giác rõ ràng là anh đang có bao nhiêu vui vẻ, có bao nhiêu chờ mong.
Trong phòng khách an tĩnh trở lại, trong lúc này, bầu không khí vô cùng ấm áp.
-
Sau khi xem tin tức xong, Mạnh Đan Chi đã tính hôm nay sẽ đi ngủ sớm.
Cô nhớ đến lời dặn dò của y tá hôm nay, cố ý hỏi Chu Yến Kinh: “Anh Yến Kinh, hôm nay y tá nói chúng ta chú ý cái gì, em quên rồi.”
Chu Yến Kinh lại nói lại thêm lần nữa.
Mạnh Đan Chi mới nói: “À, vậy anh phải bắt đầu cấm dục rồi.”
Lúc này Chu Yến Kinh mới phát hiện sự gian xảo trong mắt cô: “Cố ý sao?”
“Đây chính là bác sĩ nói đấy.” Mạnh Đan Chi không nhận, tay đặt trên bụng: “Anh phải chịu trách nhiệm với cục cưng đấy.”
Cô hỏi: “Mấy tháng thôi mà, vèo một cái là sẽ qua thôi.”
Chu Yến Kinh: “…”
Cô nói một tràng như thế, anh bị cô làm cho phì cười.
Mạnh Đan Chi ngốc nghếch, thấy Chu Yến Kinh đi đến, đưa tay che người mình, cảnh giác nói: “Anh Yến Kinh, anh muốn làm gì?”
Chu yến Kinh quả qua bả vai cô, ấn mở đèn tường.
“Bật đèn.” Anh ý tứ nói, “Anh còn chưa đến mức không bằng cầm thú thế.”
Mạnh Đan Chi giả vờ ho khan hai tiếng: “Thế à…”
Anh vừa nãy là cố ý đấy à.
Có lẽ bởi vì chuyện mang thai, nên Mạnh Đan Chi nhớ rất nhiều chuyện trước khi ngủ, cuối cùng lại ngủ vô cùng nhanh.
Ngược lại Chu Yến Kinh lại mất ngủ.
Bên tai anh vẫn nghe rõ ràng tiếng hít thở vững vàng của Mạnh Đan Chi, nhưng không hề thấy buồn ngủ.
Thế cho nên, ngày hôm sau khi Mạnh Đan Chi thức dậy thì anh vẫn còn chưa tỉnh.
Cô nhúc nhích người, phát hiện anh vẫn còn nằm bên cạnh cô, cảm giác được cô động đậy, thì đặt tay lên bụng cô.
Mạnh Đan Chi yên tĩnh một lát, sau một lúc lâu, cô cũng đưa tay mình đặt lên tay anh.
Ngũ quan của Chu Yến Kinh khi ngủ dịu dàng hơn rất nhiều, sợi tóc đen mềm mại, che khuất phần vành tai anh, lông mi rất dài.
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi nhớ đến dáng vẻ thời niên thiếu của anh.
Khi đó cô chỉ mới có vài tuổi, mà khi đó, Chu Yến Kinh đã hơn mười tuổi rồi.
Bây giờ khuôn mặt thiếu niên kia trong trí nhớ cô vô cùng rõ ràng, hiện ra trong đầu cô.
Bởi vì kém nhau năm tuổi, nên chô chưa từng nhìn thấy Chu Yến Kinh lúc nhỏ, chỉ có anh nhìn thấy cô trước đây thôi.
Nghĩ lại có chút thiệt thòi.
Nếu có một phiên bản nhỏ của Chu Yến Kinh, chắc chắn rất đáng yêu.
Mạnh Đan Chi suy nghĩ miên man một lát, nhẹ nhàng nghiêng người, lấy di động trên tủ cạnh giường lên.
Không có gì bất ngờ, tin nhắn nhiều nhất mãi mãi luôn là của Hứa Hạnh.
Chẳng qua hôm nay tin nhắn có chút đặc biệt, mấy liên kết mà cô ấy gửi hóa ra là một suy đoán về giới tính em bé trên Weibo.
Nhận xét đầu tiên xuất hiện trên Weibo, nói là con gái.
Mà trước đó Hứa Hạnh có nói: [Một cũng được, mà hai cũng tốt.]
Hứa Hạnh: [Cho nên tớ nhấn like ba lần!]
Mạnh Đan Chi dự đoán bình luận thứ hai chắc chắn là con trai, vì thế cô đã chuyển sang Weibo, quả nhiên hai bình luận lượt thích cũng tương đương nhau, ở giữa đều là tự mình chống đỡ, sắp đánh nhau rồi.
Cô tò mò nhìn về thứ ba ---
[Hai người rất đẹp! Tôi muốn cả hai!]
Mạnh Đan Chi vừa mới đưa tay nhấn vào mấy bình luận khác nữa, thì cảm giác bàn tay ở dưới bụng cô khẽ cử động.
Chu Yến Kinh tỉnh.
Mạnh Đan Chi giống như bị phát hiện bí mật nhỏ, vội vàng ấn tắt di động, đương nhiên cũng không chú ý tới mình lỡ tay nhấn thích bình luận rồi.
Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh đương nhiên không biết mình đang bị hiểu lầm thành như thế.
Sau khi hai người rời khỏi bệnh viện, thì cùng nhau trở về hội trường, cô thì đi đến khu triển lãm ở đại sảnh, Hứa Hạnh vẫn còn đang ngồi chỗ đấy.
“Bà chủ ~” Giọng Hứa Hạnh cất cao lên, nhìn cô không chớp mắt hỏi: “Sao cậu về trễ thế, đàn anh Chu không nỡ để cậu đi sao?”
“Nói bậy bạ gì đấy, tớ mới từ bệnh viện trở về.” Mạnh Đan Chi nói.
Hứa Hạnh lập tức nghĩ đến trọng điểm: “Đã đi kiểm tra rồi sao?”
Hai người nhìn nhau, hệt như đang nói thầm, Mạnh Đan Chi nói với cô ấy: “Ừm, có kết quả rồi, kết quả giống lúc sáng.”
Hứa Hạnh vỗ tay một cái: “Tớ biết mà! Buổi chiều để tớ ra ngoài cho, cậu ở chỗ này nghỉ ngơi đi, cũng không thể để bé cưng mệt được.”
Mạnh Đan Chi: “… Tớ thì không thấy mệt sao?”
Hứa Hạnh cười ha ha: “Đàn anh Chu có biết cậu ghen với bé cưng hay không?”
Cô ấy nghĩ chút lại nói: “Nói không chừng sau này sẽ biết đấy.”
Từ lúc mang thai đến lúc sinh em bé có đến chín tháng mười ngày, nhưng trong khoảng thời gian này, có lẽ đàn anh Chu cũng có thể trải nghiệm hết mọi thứ rồi.
Mạnh Đan Chi cởi áo khoác ngoài ra, “Chỉ biết ba hoa thôi.”
Hứa Hạnh: “Tớ nói thật đấy!”
Mạnh Đan Chi lấy di động từ trong áo khoác ngoài ra, lúc này mới nhớ đến tin nhắn cô ấy gửi cho cô hôm nay: “Hôm nay cậu gửi tớ cái gì thế?”
Cô vừa mở khóa điện thoại vừa nhìn cô ấy.
“À!” Hứa Hạnh giật mình: “Fan đều đang đoán cậu mang thai!”
Mạnh Đan Chi cũng vừa lúc mở đoạn đối thoại ra, trong đó đều là mấy tin Weibo mà Hứa Hạnh liên tục gửi cho cô, là mấy bài thảo luận về cô, nội dung chính là chia sẻ livestream của chính phủ trước đó.
- -[Cái này nhìn quen mắt ghê, là que thử thai sao?]
Dưới bình luận có cả trăm bình luận như thế.
[Tôi tra rồi, đúng thế, là hiệu David đấy]
[Nếu không phải tôi từng dùng qua, thì có thể tôi không thể nhận ra được.]
[Cái này cũng có thể phát hiện ra được à, mọi người lợi hại quá.]
[Trời ạ, mọi người là các cô gái kính hiển vi sao? Chỉ lộ ra một chút từ trog túi tiền thôi mà cũng có thể phát hiện ra được!]
[Thế Chi Chi có phải đang mang thai không!!]
[Mua cũng mua rồi, chắc cũng được tám, chín phần trên mười rồi.]
[Chắc chắn là có dấu hiệu mang thai rồi, nếu không mua làm gì.]
[Mọi người có muốn nhìn thấy tiểu Chi Chi không?]
[Không phải là Chu tiên sinh phiên bản 2.0 sao?]
[May mà phía chính phủ livestream còn có thể phát lại, tôi lại đi nhìn thử một chút, hình như là que thử thai thật đấy!]
[@Mạnh Đan Chi @Mạnh Đan Chi mau trả lời.]
[Ha ha ha ha nói không chừng Chi Chi vừa mới dùng xong, bây giờ đang chờ kết quả đấy!]
Đương nhiên Mạnh Đan Chi không thể nào đi trả lời được, không ngờ ánh mắt của mọi người trên mạng lại sáng như thế, lại còn phát hiện ra được nữa.
Cô ngại ngùng di di đầu ngón chân trên mặt đất.
Thì ra đáng sợ nhất trên thế giới không phải bị chồng phát hiện ra que thử thai, mà là bị khán giả cả nước phát hiện ra!
“Buồn cười chết được.” Hứa Hạnh nhìn sang, “Bà chủ, bây giờ có phải cậu rất rất căng thẳng không?”
Mạnh Đan Chi tức giận nhìn cô ấy: “Trợ lý nhìn thấy bà chủ mình gặp họa như thế thì rất vui vẻ sao?”
Hứa Hạnh chọc: “Đây cũng không phải là vui sướng khi người khác gặp họa mà, hơn nữa cũng không phải tớ nói cho người khác, là fan của cậu quan tâm cậu đấy.”
Tình huống bình thường ai lại đi chú ý tới túi áo khoác ngoài trên livestream cơ chứ, nhưng cô lại bị phát hiện ra, đây là ý trời.
“Cậu có muốn thừa nhận hay không?” Cô ấy hỏi.
Lúc này Mạnh Đan Chi cũng bớt xấu hổ đi nhiều rồi, “Đến lúc đó các cô ấy sẽ tự biết thôi.”
Vốn dĩ chuyện que thử thai này không có mấy người biết, nếu cô công khai, mọi người đều sẽ tập trung lại trong livestream này của phía chính phủ thì không thích hợp lắm.
Không thích hợp lắm.
Sau này cô còn muốn quay video, đến lúc đó đã có tháng rồi, mọi người chắc chắn sẽ phát hiện, thuận theo tự nhiên đi.
Nói là nói như thế, nhưng Mạnh Đan Chi vẫn gửi mấy tấm liên tiếp này cho Chu Yến Kinh biết: [Được rồi, bây giờ người dân trên khắp cả nước đều biết chuyện này rồi.]
Lúc này còn chưa đến hai giờ, Chu Yến Kinh không vội.
Anh xem xong bình luận, khóe môi cong lên: [Biết thì biết thôi.]
Xem ra tất cả mọi người đều chờ mong đứa nhỏ này.
Chu Yến Kinh lấy giấy xét nghiệm ở bệnh viện ra nhìn, tuy đã nhìn qua vài lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy tâm trạng đều không giống nhau.
Thật ra lúc này cũng chưa nhìn ra được cái gì.
Tưởng Đông tiến đến thăm dò thử, “Cục trưởng!”
Chu Yến Kinh ngẩng đầu, “Chuyện gì?”
Tưởng Đông thấy mắt anh có chứa ý cười, cũng cười theo: “Không biết phu nhân sẽ sinh một cô gái nhỏ xinh đẹp như phu nhân, hay là cậu nhóc nhỏ cau có đẹp trai như cục trưởng đây.”
“Cục trưởng, anh thích thế nào?”
Chu Yến Kinh từ từ nói: “Không phải người như cậu là được.”
Tưởng Đông: “…?”
Đây là đang công kích người khác đấy!
Tuy không có được đáp án như mong muốn, nhưng thật ra anh ấy cũng có thể đoán được, cục trưởng chắc chắn muốn con gái, sẽ cưng chiều bé gái lên tận trời, tốt nhất là nhìn giống như phu nhân ấy.
Nếu là con trai, có thể sẽ nghiêm khắc dạy dỗ.
-
Hội nghị trao đổi tiến hành trong ba ngày, chiều tối là có thể rời đi.
Đương nhiên Mạnh Đan Chi sẽ đi cùng Chu Yến Kinh, lúc hai người gặp nhau, thì đồng nghiệp anh vẫn còn ở đấy, Trình Tư Tư liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô.
Cô ta tính đứng lên, đây là lần đầu tiên Trình Tư Tư nhìn thấy người thật, lông mày và đôi mắt của Mạnh Đan Chi như mây mù trên núi, vô cùng dịu dàng.
Sáng hôm nay, cô ta phụ trách một mình một khu, đương nhiên không thể nhìn thấy Mạnh Đan Chi, nhưng sau đó vẫn là từ trên mạng nhìn thấy.
Cô ta nhìn thấy thì vô cùng kinh diễm [1].
[1] Kinh diễm: Vẻ đẹp xuất sắc khiến người khác kinh ngạc.
So với mấy video cô ta xem ngày thường thì rất giống nhau, chỉ có hơn chứ không kém.
Mạnh Đan Chi nhìn thấy nhóm các cô gái phiên dịch tiếng Trung, cũng mỉm cười gật đầu ý chào hỏi, sau đó cùng Chu Yến Kinh rời đi.
Các cô ấy nghe thấy cô gọi Chu Yến Kinh.
“Giọng dịu dàng thật đấy.” Có người lên tiếng, không ai phản bác cả.
Khi rời khỏi ánh mắt của mọi người, Mạnh Đan Chi đã trở về bản tính ngày thường, hỏi: “Tối nay chúng ta ăn gì thế?”
Chu Yến Kinh hỏi: “Mẹ làm sủi cảo nấu chua, em ăn không?”
Mắt Mạnh Đan Chi sáng lên: “Ăn.”
Tài nghệ nấu nướng của dì Chu thật sự rất tốt, cô đã ăn qua vô số lần rồi.
“Buổi chiều, anh vừa mới nói em mang thai.” Chu Yến Kinh nói cho cô biết: “Cho nên tối hôm nay sẽ về nhà ăn cơm.”
Mạnh Đan Chi à một tiếng: “Thế chẳng phải mọi người đều biết rồi sao?”
Chu Yến Kinh liếc nhìn cô, “Em còn muốn giấu giếm ai nữa sao?”
Mạnh Đan Chi: “Đương nhiên không có.”
Chỉ là, nghĩ đến sau khi đến đó lại phải đối mặt với biết bao nhiêu người, lại có chút khẩn trương.
Mạnh Đan Chi nghĩ đến chuyện quan trọng, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay chúng ta có kịp xem tin tức không đây?”
Cô vẫn còn đang nhớ thương chuyện này.
Ánh mắt Chu Yến Kinh xẹt qua bụng cô: “Sẽ không để bỏ lỡ cục cưng đâu.”
Mạnh Đan Chi không nhịn được mà cong môi.
Một lát sau, cô lại đột nhiên phát hiện, anh cứ như thế mà chỉ nhớ thương cục cưng thôi à: “Vậy anh xem cùng cục cưng đi.”
Chu Yến Kinh nở nụ cười.
Mạnh Đan Chi: “Anh còn cười nữa!”
Chu Yến Kinh nhìn cô: “Sao em biết anh nói cục cưng không phải là em chứ?”
Mặt Mạnh Đan Chi đỏ lên.
Nhưng không thể không nói, những lời này thật sự khiến cô vui vẻ, mấy lời nói ân ái của đàn ông này, thật sự không có cách nào cản được.
Lái xe ngồi phía trước nghe đoạn đối thoại buồn nôn này, nhìn không chớp mắt.
Sao xe tự lái vẫn chưa phổ biến thế nhỉ, như thế anh ta có thể tự lái xe về nhà.
Buổi chiều mẹ Chu biết được chuyện Mạnh Đan Chi mang thai, thì vô cùng vui vẻ, vốn dĩ bà còn nghĩ phải đợi thêm hai năm nữa, dù sao sự nghiệp vẫn quan trọng hơn.
Không ngờ trên trời lại giáng xuống một tin mừng thế này.
Tuy bà không nói cho những người khác, nhưng buổi chiều bà lại tự mình cùng dì trong nhà ra ngoài mua đồ ăn, lại gọi mọi người cùng về nhà ăn cơm.
Tất cả mọi người đều đoán là có chuyện lớn gì đó.
Đợi đến khi Mạnh Đan Chi và Chu Yến Kinh trở về, sau khi cùng nhau ngồi vào bàn, mẹ Chu mới vui vẻ rạo rực tuyên bố: “Có một việc vui muốn nói cho mọi người.”
Bà gấp gáp đứng dậy.
Mạnh Đan Chi cũng đoán được, tim cũng nhảy lên liên hồi, quả nhiên chợt nghe bà ấy lớn tiếng nói: “Chi Chi, mang thai rồi!”
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ lên người Mạnh Đan Chi.
“Đây quả thật là chuyện vui đấy.”
“Khó trách hôm nay có nhiều đồ ăn thế, tốt quá rồi.”
Ông cụ Chu có chút kích động, cháu dâu của anh họ cũng đã mang thai sáu tháng rồi, thỉnh thoảng có trò chuyện cùng, ông cũng cảm thấy rất hâm mộ.
Nếu như sinh ra, phải là con cháu đời thứ tư rồi.
Mấy thế hệ trước đương nhiên rất vui.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Mạnh Đan Chi thu hoạch vô số lời quan tâm, nhiệt tình, xém chút nữa đã không chống đỡ được, may mà ăn xong không bao lâu thì cũng quay về nhà.
Bởi vì tin tức cũng sắp bắt đầu.
Trên đường trở về, Mạnh Đan Chi gọi điện về nhà mình, muốn nói cho ông nội nghe tin tốt lành này, vừa khéo Mạnh Chiếu Thanh cũng ở đấy.
Mọi người nói muốn cùng nhau đến xem cô.
Mạnh Đan Chi vội vàng từ chối: “Trễ thế này rồi, ngày mai con sẽ về nhà.”
Giáo sư Mạnh ai da một tiếng, khó có lúc cứng rắn một lần: “Về nhà cái gì, ngày mai ông sẽ đến chỗ con!”
Mạnh Đan Chi: “…”
Chỉ là mang thai, cũng không phải là bình hoa, sao lại yếu ớt thế chứ. Nhưng tâm ý ông nội đã quyết, cô đành phải đồng ý thôi.
Mà Mạnh Chiếu Thanh còn bổ sung thêm: “Sau này cứ cách một tháng, em phải đến bệnh viện một chuyến, kiểm tra sức khỏe.”
Mạnh Đan Chi không thể nào từ chối lời dặn dò của anh trai.
Nói liên miên, cằn nhằn một hồi cũng về được đến nhà.
Ban ngày Mạnh Đan Chi không thấy Chu Yến Kinh có phản ứng gì, sau khi về đến nhà cuối cùng cũng phát hiện tâm trạng anh không đúng lắm.
Ví dụ như khi anh uống nước, phải đợi nước tràn ra ngoài thì mới phát hiện ra.
Cũng không biết lúc ấy đang nghĩ cái gì.
Mạnh Đan Chi cũng như thế, mới nói một giây trước, một giây sau đã quên mất rồi.
Vừa đến bảy giờ, đã xuất hiện đoạn nhạc giới thiệu của tin tức.
Sau khi cô ngẩng người xong, phát hiện Chu Yến Kinh đang dùng di động nhìn cái gì đấy, lén lút thăm dò thử: “Chu Yến Kinh, anh đang xem gì đấy?”
Mạnh Đan Chi nhìn dòng tiêu đề ở di động anh: “Ba cũng mang thai sao?”
Đây là cái tên sách quái quỷ gì thế.
Chu Yến Kinh vô cùng thản nhiên: “Những việc cần chú ý khi mang thai.”
Anh còn nghiêm túc nói: “Sợ bản thân mình làm không đúng đụng vào chỗ đấy.”
Trong lòng Mạnh Đan Chi rất vui vẻ, lấy di động đi, “Đợi tý xem, tin tức cũng bắt đầu rồi, không biết chúng ta có xuất hiện trên màn hình hay không.”
Triển lãm văn hóa quốc tế, giao lưu văn hóa trong và ngoài nước sẽ như thế này, không nói tới có đoạn phim hay không, nhưng ít nhất cũng sẽ nhắc đến một hai câu.
Quả nhiên, người dẫn chương trình nhanh chóng nhắc đến.
Theo lời của cô ấy, trên màn hình cũng xuất hiện hình ảnh triển lãm ngày hôm nay, chẳng qua đã được cắt nối chỉnh sửa qua, Mạnh Đan Chi nhìn chằm chằm.
Mãi đến khi nói nghề thêu, trên màn hình cuối cùng cũng xuất hiện William hỏi Mạnh Đan Chi, Chu Yến Kinh xuất hiện bên cạnh anh ta.
Tuy chỉ có năm giây, là chợt lóe qua.
“Nhìn thấy em rồi!”
Cô được lên tin tức!
Mạnh Đan Chi xém chút nữa té khỏi ghế sô pha, may mà Chu Yến Kinh nhanh tay, đè cô lại, Mạnh Đan Chi quay đầu nhìn thấy anh nhăn mặt: “Em kích động quá rồi.”
“Lần sau sẽ không thế nữa.” Cô làm nũng.
Chu Yến Kinh xoa xoa xương lông mày.
Mạnh Đan Chi bắt đầu không để ý nói: “Cục cưng cũng rất kích động, không tin anh sờ đi.”
Chu Yến Kinh: “…”
Tuy là như thế, nhưng anh vẫn đưa tay ra.
Chẳng qua anh chẳng có cảm giác được cục cưng đang kích động, mà cảm giác rõ ràng là anh đang có bao nhiêu vui vẻ, có bao nhiêu chờ mong.
Trong phòng khách an tĩnh trở lại, trong lúc này, bầu không khí vô cùng ấm áp.
-
Sau khi xem tin tức xong, Mạnh Đan Chi đã tính hôm nay sẽ đi ngủ sớm.
Cô nhớ đến lời dặn dò của y tá hôm nay, cố ý hỏi Chu Yến Kinh: “Anh Yến Kinh, hôm nay y tá nói chúng ta chú ý cái gì, em quên rồi.”
Chu Yến Kinh lại nói lại thêm lần nữa.
Mạnh Đan Chi mới nói: “À, vậy anh phải bắt đầu cấm dục rồi.”
Lúc này Chu Yến Kinh mới phát hiện sự gian xảo trong mắt cô: “Cố ý sao?”
“Đây chính là bác sĩ nói đấy.” Mạnh Đan Chi không nhận, tay đặt trên bụng: “Anh phải chịu trách nhiệm với cục cưng đấy.”
Cô hỏi: “Mấy tháng thôi mà, vèo một cái là sẽ qua thôi.”
Chu Yến Kinh: “…”
Cô nói một tràng như thế, anh bị cô làm cho phì cười.
Mạnh Đan Chi ngốc nghếch, thấy Chu Yến Kinh đi đến, đưa tay che người mình, cảnh giác nói: “Anh Yến Kinh, anh muốn làm gì?”
Chu yến Kinh quả qua bả vai cô, ấn mở đèn tường.
“Bật đèn.” Anh ý tứ nói, “Anh còn chưa đến mức không bằng cầm thú thế.”
Mạnh Đan Chi giả vờ ho khan hai tiếng: “Thế à…”
Anh vừa nãy là cố ý đấy à.
Có lẽ bởi vì chuyện mang thai, nên Mạnh Đan Chi nhớ rất nhiều chuyện trước khi ngủ, cuối cùng lại ngủ vô cùng nhanh.
Ngược lại Chu Yến Kinh lại mất ngủ.
Bên tai anh vẫn nghe rõ ràng tiếng hít thở vững vàng của Mạnh Đan Chi, nhưng không hề thấy buồn ngủ.
Thế cho nên, ngày hôm sau khi Mạnh Đan Chi thức dậy thì anh vẫn còn chưa tỉnh.
Cô nhúc nhích người, phát hiện anh vẫn còn nằm bên cạnh cô, cảm giác được cô động đậy, thì đặt tay lên bụng cô.
Mạnh Đan Chi yên tĩnh một lát, sau một lúc lâu, cô cũng đưa tay mình đặt lên tay anh.
Ngũ quan của Chu Yến Kinh khi ngủ dịu dàng hơn rất nhiều, sợi tóc đen mềm mại, che khuất phần vành tai anh, lông mi rất dài.
Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi nhớ đến dáng vẻ thời niên thiếu của anh.
Khi đó cô chỉ mới có vài tuổi, mà khi đó, Chu Yến Kinh đã hơn mười tuổi rồi.
Bây giờ khuôn mặt thiếu niên kia trong trí nhớ cô vô cùng rõ ràng, hiện ra trong đầu cô.
Bởi vì kém nhau năm tuổi, nên chô chưa từng nhìn thấy Chu Yến Kinh lúc nhỏ, chỉ có anh nhìn thấy cô trước đây thôi.
Nghĩ lại có chút thiệt thòi.
Nếu có một phiên bản nhỏ của Chu Yến Kinh, chắc chắn rất đáng yêu.
Mạnh Đan Chi suy nghĩ miên man một lát, nhẹ nhàng nghiêng người, lấy di động trên tủ cạnh giường lên.
Không có gì bất ngờ, tin nhắn nhiều nhất mãi mãi luôn là của Hứa Hạnh.
Chẳng qua hôm nay tin nhắn có chút đặc biệt, mấy liên kết mà cô ấy gửi hóa ra là một suy đoán về giới tính em bé trên Weibo.
Nhận xét đầu tiên xuất hiện trên Weibo, nói là con gái.
Mà trước đó Hứa Hạnh có nói: [Một cũng được, mà hai cũng tốt.]
Hứa Hạnh: [Cho nên tớ nhấn like ba lần!]
Mạnh Đan Chi dự đoán bình luận thứ hai chắc chắn là con trai, vì thế cô đã chuyển sang Weibo, quả nhiên hai bình luận lượt thích cũng tương đương nhau, ở giữa đều là tự mình chống đỡ, sắp đánh nhau rồi.
Cô tò mò nhìn về thứ ba ---
[Hai người rất đẹp! Tôi muốn cả hai!]
Mạnh Đan Chi vừa mới đưa tay nhấn vào mấy bình luận khác nữa, thì cảm giác bàn tay ở dưới bụng cô khẽ cử động.
Chu Yến Kinh tỉnh.
Mạnh Đan Chi giống như bị phát hiện bí mật nhỏ, vội vàng ấn tắt di động, đương nhiên cũng không chú ý tới mình lỡ tay nhấn thích bình luận rồi.