Chiều Theo Sở Thích Của Em - Trang 3
Chương 89
Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh dễ nói chuyện như thế, Mạnh Đan Chi không chút nghi ngờ nào.
Thật ra nếu cửa hàng có thể đóng cửa để livestream, thì cô sẽ đi đến cửa hàng.
Mạnh Đan Chi trở lại chỗ của mình, hôm nay cô kiểm tra thử máy quay, chọn ra chỗ thích hợp để quay hình, nếu chờ đến ngày mai mới làm thì sợ xảy ra vấn đề không kịp xử lý.
Chỉ là chờ đến khi cô chỉnh ống kính máy quay xong, thì đã thấy Chu Yến Kinh cũng có mặt trong màn hình rồi.
Anh cởi áo khoác, khoát lên cánh tay, dựa vào sofa mà nhìn cô.
"Sao anh lại ở chỗ này?” Cô hỏi.
“Không ở đây thì ở chỗ nào.” Chu Yến Kinh hỏi.
Mạnh Đan Chi: “Đương nhiên là trở về phòng rồi, anh không thay quần áo à?”
“Em nói là ngày mai, cũng không nói hôm nay.” Tuy là nói như thế, nhưng Chu Yến Kinh vẫn cầm theo áo vest về phòng.
“Hôm nay thì không cần.”
Mạnh Đan Chi xoay ống kính sang, thấy anh đi ra thì ngoắc ngoắc tay: “Anh giúp em nhìn đi, các đường nét trên khuôn mặt không bị méo mó chứ?”
Chu Yến Kinh nhìn vào máy quay, rồi lại nhìn đang ngồi trước mặt.
“Không có.”
Mạnh Đan Chi: “Thế là tốt rồi.”
Chu Yến Kinh hỏi: “Em phải lộ mặt sao?”
Mạnh Đan Chi: “Chắc thế đấy, phần lớn thời gian đều đã giấu mặt rồi.”
Bởi vì cô dạy thêu, nên sau này chắc chắn phải phóng to vải và tay lên, nhưng cô không thể ở ẩn mãi thế được.
Mạnh Đan Chi đứng lên, trên tay còn cầm hộp kim: “Em mặc màu này có đẹp không?”
Chu Yến Kinh nhìn ngắm một lát: “Đẹp lắm.”
Rồi anh lại dịu dàng nói thêm: “Sao em không mặc cái bộ màu tím nhạt đi?”
Mạnh Đan Chi có rất nhiều sườn xám, nên bỗng nhiên lúc này cô không thể nhớ được anh đang nói đến bộ nào, mãi đến khi anh nói chi tiết: “Phía trên có hoa tử đằng đấy.”
Lúc đó cô mới nhớ ra.
Đó là bộ sườn xám cắt một mảnh, có nút thắt rất tinh xảo.
“Bộ đó à.”
Mạnh Đan Chi đưa hộp đựng kim cho anh, lấy nó ra khỏi phòng thử đồ rồi đứng trước gương ướm thử, màu tím này quả thật nhìn trông dịu dàng hơn, hơn nữa cái này cũng rộng hơn một chút.
Thế thì chọn cái này đi.
Chu Yến Kinh nhìn chằm chằm vào hộp đựng kim chỉ lớn bằng lòng bàn tay một lát.
Mạnh Đan Chi đi thay đồ ngủ, khi cô ra ngoài, Chu Yến Kinh đang ngồi trên sofa xem tin tức, còn máy ảnh thì vẫn chưa tắt.
Anh phiên dịch cùng lúc với người trong tin tức.
Kết quả mỗi một câu Chu Yến Kinh nói ra còn nhanh hơn so với anh ta, hơn nữa cũng tốt hơn nhiều.
Mạnh Đan Chi đứng ở bên kia lối ra nghe xong một hồi, lúc này Chu Yến Kinh rất có sức hút, đường nét khuôn mặt cũng rất sắc bén.
Ai ngờ anh vừa ngẩng đầu, đã phát hiện ra cô.
“Đến đây.”
Mạnh Đan Chi đi qua, Chu Yến Kinh nói: “Tháng sau anh sẽ bận nhiều việc đấy.”
“Cục trưởng Chu là người bận rộn.” Mạnh Đan Chi trêu chọc anh một câu: “Có phải sẽ nhìn thấy anh ở trên tin tức hay không?”
“Có thể đấy.” Chu Yến Kinh dịu dàng cười.
Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Chi Chi, em cố gắng một chút.”
Mạnh Đan Chi: “?”
Đây là cố gắng rồi sẽ có ngày được thành công hay sao?
Lời này khiến cho cô trở về lúc triển lãm sau khi anh trở về nước không lâu.
“Nói không chừng sang năm em có thể lên tin tức luôn đấy.” Mạnh Đan Chi không chịu nổi đả kích, mạnh miệng nói: “Anh chờ đi.”
Chu Yến Kinh: “Được.”
Chữ này của anh nói ra khiến Mạnh Đan Chi không nhịn được mà cười ra tiếng.
Cô hỏi: “Hôm nay anh tăng ca làm gì thế?”
Ánh mắt Chu Yến Kinh khẽ động: “Ngày mai em sẽ biết.”
Mạnh Đan Chi: “Còn phải đợi ngày mai mới biết được à?”
Chu Yến Kinh ừm.
Mạnh Đan Chi rất tò mò, nhưng người đàn ông trước mặt cô lại có một trái tim mạnh mẽ, mặc kệ cô có làm nũng như thế nào cũng chẳng chịu nói gì.
“Sao lại có người như vậy chứ.”
“Không phải khi vợ làm nũng, thì chồng sẽ không thể chống đỡ được hay sao?”
Cô cố ý nói thầm như thế, Chu Yến Kinh muốn không nghe cũng không thể được.
Anh đưa mắt nhìn cô: “Em thật sự muốn biết sao?”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Muốn nha.”
Chu Yến Kinh: “Ngày mai sẽ biết.”
Mạnh Đan Chi vô cùng tức giận: “Tối nay anh ngủ ở sofa đi.”
Chu Yến Kinh mặt không đổi sắc nói: “Không thể nào.”
Mạnh Đan Chi quăng cho anh một ánh mắt xem thường, lại bị anh nhéo nhẹ chóp mũi, “Anh nói ngày mai chỉ là dự tính thôi, nếu ai đó thông minh, thì có lẽ hôm nay sẽ biết đáp án đấy.”
Anh nói như thế, cô ngược lại thấy rất tốt.
Người thông minh này chẳng lẽ đang nói cô sao?
-
Mạnh Đan Chi không hiểu được, thậm chí còn tự hỏi không biết bản thân mình có phải là người thông minh hay không, nhưng vẫn không thể nghĩ được gì, vì thế cô có suy nghĩ có phải Chu Yến Kinh đang cố tình ám chỉ rằng cô không thông minh hay không.
Sau khi nghĩ lại, thì chắc anh không xấu tính đến thế đâu.
Không đến mức như thế.
Đương nhiên, buổi tối Chu Yến Kinh không ngủ ở ghế sofa, hơn nữa còn kéo Mạnh Đan Chi đi trải nghiệm cảm giác dạo chơi trên mây nữa.
Mới sáng sớm thứ Bảy, Hứa Hạnh đã gọi điện thoại đến, tiếng chuông vang lên khắp phòng ngủ.
Chu Yến Kinh tỉnh dậy trước, thấy Mạnh Đan Chi nhắm chặt hai mắt lại, kéo chăn bông trùm lên đầu, nên anh duỗi cánh tay dài của mình ra, cầm lấy điện thoại của cô.
“Bà chủ, còn đang ngủ à, còn chưa dậy quăng cơm chó à! Thông tin chính thức của anh Chu đã được sửa lại rồi đấy!”
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh.” Chu Yến Kinh thấp giọng nói.
Đột nhiên nghe được giọng đàn ông, Hứa Hạnh bỗng dừng lại, “Đàn anh Chu?!”
Cô ấy đang nói chuyện với đàn anh Chu à!
Chu Yến Kinh nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Tý nữa tôi sẽ nói với cô ấy gọi lại cho em.”
Anh dịu dàng, lễ phép như thế, khiến Hứa Hạnh lắp ba lắp bắp nói: “Không không không, không gọi lại cùng không sao cả!”
Chu Yến Kinh nở nụ cười.
Sau khi cúp máy, Hứa Hạnh vẫn chưa định thần được, hu hu hu, tuy đã biết đàn anh Chu không nhã nhặn như vẻ bề ngoài, nhưng cô ấy vẫn bị mê hoặc.
Đàn anh Chu yyds.
Chu Yến Kinh kéo chăn xuống, Mạnh Đan Chi đã thiếp đi được một chút, trên mặt vẫn còn hơi nóng, lầm bầm: “Sao thế?”
Thật ra bây giờ cô cũng đã tỉnh rồi.
“Đừng ngủ nữa.” Anh nói.
“Thêm chút nữa.” Mắt Mạnh Đan Chi cũng chẳng thèm mở, lại kéo chăn cao lên chút nữa.
Một lát sau, cô cảm giác người bên cạnh cũng tiến vào trong chăn, ý thức được mối nguy hiểm đang đến gần làm cô sợ đến mức nhanh chóng xốc chăn lên.
Mạnh Đan Chi mở mắt ra, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh như cũ.
Giống như người vừa làm chuyện khi nãy không phải anh.
Chu Yến Kinh đánh vào lòng tò mò của cô: “Không phải em muốn biết chuyện ngày hôm qua à?”
Mạnh Đan Chi nhanh chóng tỉnh táo lại: “Anh muốn nói hả?”
Chu Yến Kinh nói: “Em mở di động ra đi.”
Còn muốn làm nhiều chuyện như thế à, Mạnh Đan Chi nghe lời mở di động ra, “Sau đó thì sao?”
“Còn muốn anh tiếp tục chỉ nữa?” Chu Yến Kinh cười nhẹ nói: “Gõ tìm kiếm Chu Yến Kinh.”
Động tác của Mạnh Đan Chi dừng lại, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Ngay sau khi nhập ba chữ này vào, điều đầu tiên xuất hiện đó là thông tin cá nhân trên Baidu của Chu Yến Kinh, có một danh sách dài các vị trí nằm trong ngoặc đơn.
Nhìn qua trông rất trâu bò.
Đương nhiên, thực tế cũng giống như thế.
Mấy chữ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, vừa nhìn đã thấy rất nhiệt huyết rồi.
Lọt vào trong mắt cô chính là ảnh tại nơi làm việc của anh, phía sau là phông nền màu xanh, anh mặc trang phục chỉnh tề, nghiêm túc và lịch sự.
Mạnh Đan Chi không khỏi mỉm cười, “Là ai chụp hình này thế, độ phân giải cũng không cao.”
“Được rồi, em đã nhìn thấy mặt của anh rồi, sau đó thì sao ạ?”
Chu Yến Kinh: “…”
Anh đưa tay chạm một cái, kéo xuống phía dưới.
Mạnh Đan Chi nhìn mấy chữ viết như đang bay trên màn hình, lướt từ trên xuống dưới, đến tận cuối cùng, dòng tham khảo dưới cùng là trang web chính thức của Bộ Ngoại giao.
Mà ở trên một hàng đó, có viết hai chữ:
Kết hôn.
Mà không lâu trước kia, phía trên đấy còn viết chữ “Đính hôn”.
Mạnh Đan Chi nhìn chằm chằm vào hai chữ này một lúc lâu, “Anh sửa khi nào thế!”
Chu Yến Kinh: “Ngày hôm qua.”
Mạnh Đan Chi đang nằm, còn anh thì đang ngồi, cô nhìn anh nói: “Lần này là anh tự tay làm đấy, không phải em.”
“Là anh.”
Mạnh Đan Chi có chút vui vẻ, lại thấy tò mò: “Anh chụp giấy chứng nhận kết hôn đưa cho nhân viên hay sao?”
Chu Yến Kinh phủ nhận: “Không có.”
Mạnh Đan Chi: “Thế này mà không cần!”
Chu Yến Kinh: “Dù sao cũng là thông tin của anh.”
Mạnh Đan Chi mím mím môi: “Em cũng là đương sự mà!”
“…”
Cô nhớ đến gì đấy, trên đầu trang của anh rất ngắn gọn, thông tin trên Baidu của Chu Yến Kinh rất ngắn gọn, ngoại trừ những chuyện trải qua ở nước ngoài, thì không có tin tức liên quan nào khác.
Mà lúc này, lời giới thiệu và hình ảnh cũng rất nhiều.
- -- Mạnh Đan Chi.
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh đại diện và tên, ngón trỏ nhấn vào, đã chuyển đến thông tin Baidu tên của cô.
Bây giờ hai người thật sự đang trong một mối quan hệ pháp lý.
Mạnh Đan Chi cong môi: “Coi như anh sửa đúng lúc đấy.”
Chu Yến Kinh nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Nhân viên của em vừa gọi điện thoại cho em, hình như có chuyện rất quan trọng đấy.”
“Bây giờ em không phải bà chủ.”
Mạnh Đan Chi nói xong thì gọi điện lại cho Hứa Hạnh: “Alo?”
Hứa Hạnh nghe được là giọng của cô, hỏi: “Đàn anh Chu còn ở nhà sao?”
Mạnh Đan Chi trợn mắt nói dối: “Không có.”
Hứa Hạnh rất thất vọng: “Được rồi.”
Nhưng không đến ba giây, cô ấy lại vui vẻ như cũ: “Tư liệu của đàn anh Chu đã đổi thành kết hôn rồi, cái này mọi người đều biết, là đăng ký kết hôn thật.”
“Đăng ký kết hôn còn có thể giả à?” Mạnh Đan Chi trêu chọc.
“Nhỡ đâu làm cho vui, nhỡ đâu lấy cái cớ giả thì sao.” Hứa Hạnh nghiêm túc: “Trong siêu thoại [1] CP của hai người, có rất nhiều người phát hiện ra rồi đấy.”
[1] Siêu thoại: Là những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp nhẫn nhiều người tham gia “hóng”.
Còn có siêu thoại CP nữa hả?
Mạnh Đan Chi dạo một vòng Weibo, cô đã quên hỏi Hứa Hạnh nó có tên gì, thử vào Kinh Chi thăm dò thử, quả nhiên nhảy ra một cái siêu thoại.
[Ha ha ha ha này, cuối cùng Baidu cũng đổi thành kết hôn rồi!]
[Đời này tôi chưa từng ghép CP nào ngọt như thế, vừa mới ghép đã đi đăng ký kết hôn luôn.]
[Này, đã thiết lập quan hệ rồi.]
[Nói không chừng tháng sau có thể nghe thấy tin tức của cục cưng đấy!]
Mạnh Đan Chi: Không thể nào.
Cô lướt siêu thoại này, phát hiện chỉ có hai khung hình: Một là buổi trao thưởng ở lễ hội văn hóa Đại học B lần đó, và một ảnh chụp màn hình buổi livestream của Bí Đỏ Nhỏ.
Nói là siêu thoại, thế mà không chia sẻ những thông tin khác.
Mạnh Đan Chi vô cùng xúc động, nhưng khi nhìn thấy một câu, cô đã xúc động chuyển tiếp câu nói đó.
[Mạnh Đan Chi: Đúng thế, // Lên bờ ăn haidilao: Tư liệu trên Baidu trước kia có phải là do Chu tiên sinh làm sao?]
Lúc này có xóa thì đã muộn rồi, trong phần bình luận đang rất sôi nổi.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha phải thế không?]
[Sao tôi đột nhiên lại không thấy tin tưởng rồi?]
[Xong rồi, tôi bắt đầu nghi ngờ không biết có phải Chi Chi làm hay không rồi!]
[Mặc kệ là ai, đều rất ngọt nha!]
[Chu tiên sinh: Anh xác định sao?]
[Hoan nghênh đi vào hiện trường tiết lộ hôm nay, cuối cùng là ai sửa Baidu thế.]
[Có nhân viên làm việc ở Baidu đây không, lộ mặt chào hỏi chút nào?]
[Được rồi, tôi cảm thấy là Chi Chi làm.]
Bản thân không phải sửa hai chữ thôi sao, sao lại cũng không tin thế.
Mạnh Đan Chi cảm thấy hoài nghi cuộc đời, may mà Chu Yến Kinh không chơi Weibo, nếu không ngày nào đó bỗng nhiên anh hứng trí lên bác bỏ tin đồn, thế thì hỏng bét rồi.
Thật không ngờ, vào giờ phút này, nhân viên công tác đã trả lời lại cô: Chính cô ấy làm!
-
Buổi chiều Mạnh Đan Chi đã sắp xếp xong hết.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, ánh sáng trong phòng khách rất tốt.
Trước kia cô đăng video của mình lên tài khoản cũng là hai giờ chiều, nhưng cô mở trước mười phút, dù sao cũng có thời gian.
Chỉ còn kém ba phút nữa là đến giờ, Mạnh Đan Chi mở trực tiếp.
Thật ra từ lúc bắt đầu một phút đã có người kéo vào, lúc thông báo livestream thật ra là có nhắc nhở, cho nên mọi người có thể vừa lướt video khác để chờ.
Vừa phát sóng, đã có người kéo vào.
[Đến đây, đến đây!]
[Chi Chi người đâu?]
Người trong livestream không ngừng tăng lên, nhanh chóng đạt được một ngàn người.
[Còn quà tặng thì sao?]
[Sao tôi không thể tiêu tiền thế?!!]
Mạnh Đan Chi chuyển qua màn hình, thấy bình luận màu trắng đang trôi trên màn hình, dịu dàng cười: “Bởi vì tôi tắt phần tặng quà rồi.”
Ngoại trừ bộ phim lần đó, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên thấy cô gần gũi như thế.
Trong màn ảnh, cô mặc bộ sườn xám màu tím nhạt, ngồi trước khung thêu cổ xưa, giống như một tiểu thư khuê các ở cổ đại xuyên qua ngàn năm đến đây.
Làn da mềm mịn, khuôn mặt như tranh vẽ.
Lúc này bình luận trên màn hình đều im lặng một lúc lâu.
Cô và bà chủ trong bộ phim điện ảnh hoàn toàn khác nhau, người thật càng dịu dàng, vui vẻ hơn một chút.
[!!!!]
[A a a đẹp quá đi!]
[Chi Chi của chúng ta là một đại mỹ nhân!]
[Dịu dàng, thật dịu dàng thật dịu dàng!]
[Tôi đã bắt đầu thích sườn xám rồi, muốn đi mua!]
Mạnh Đan Chi liếc sơ qua một cái, vải thêu đã sớm kéo căng, ngay ở trước mặt.
“Trước kia đồng ý sẽ hướng dẫn mọi người học nhập môn, chúng ta hôm nay thêu cái này, rất đơn giản, là một đóa hoa, một lần là học được.”
Cô kéo tờ giấy kia đến gần màn hình.
[Cười chết mất, một ngày cũng không học xong.]
[Cô đánh giá cao chúng tôi rồi.]
[Tất cả mọi người đều đến để học sao, chỉ có tôi là đến xem người đẹp sao?]
[Còn có tôi!]
[Tôi là thật sự học thêu! Chi Chi có thể tận tay dạy tôi hay không? Chúng tôi có thể đến trường dạy học, trực tiếp tốt hơn.]
[Người phía trên thật là gian xảo.]
Mạnh Đan Chi vẫn là lần đầu tiên cùng người khác nói chuyện trên internet, bình luận trôi quá nhanh, cô thỉnh thoảng mới thấy vài cái.
Thấy cô ấy thật sự nghiêm túc, không nói nhảm, khi muốn bắt tay vào làm thì mọi người đều không nhịn được.
[Bắt đầu nhanh như thế sao?]
[Chu tiên sinh đâu?]
[Chúng ta tiếp tục tâm sự về cuộc sống mới đi, tư liệu Baidu, trong hai người là ai động tay thế? Chi Chi cô lén nói cho chúng tôi biết đi!]
“Đương nhiên là anh ấy.” Mạnh Đan Chi nghiêm túc nói.
Cũng không biết có phải nhắc Tào Tháo hay không, vừa nãy Chu Yến Kinh còn đang trong phòng, lúc này anh vừa khéo cầm ly đi ra.
Cô lắc lắc đầu, trong livestream mọi người đã đoán được ngay.
Tuyệt đối là đang nhìn chồng.
Đáng tiếc là cho dù họ có gấp gáp đến đâu thì ống kính cũng không quay sang.
Mạnh Đan Chi quay lại, giả vờ không xảy ra chuyện gì, hắng giọng nói: “Không có, vừa nãy có một con chim vừa bay vào nhà.”
[Tôi tin, người đâu?]
[Ban công bên phải, cô nhìn bên trái, là bay vào nhà ăn sao?]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Mẹ ơi]
[Buồn cười quá đi.]
Mạnh Đan Chi xem như không nhìn thấy: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thêu đi.”
“Trong video lần trước đã nói đến vài kiểu đâm kim cơ bản rồi, tôi không biết mọi người đã xem chưa, lần này chúng ta sẽ dùng mũi khâu thẳng để thêu và tôi sẽ làm chậm lại.”
Sau đó trong phòng livestream mọi người thấy cô dừng lại.
Cô còn đang xác định một chút, không phải rớt mạng.
Mạnh Đan Chi chớp mắt: “Đợi chút, tôi đi lấy kim.”
[Chi Chi: Kim đâu rồi?]
[Cười chết mất, thêu mà quên lấy kim]
[Đến chỗ nào lấy?]
[Để người khác lấy cho cô nha!]
Mạnh Đan Chi nhìn xung quanh một vòng phát hiện hộp kim để trên bàn cơm, cũng không biết vì sao tối qua lại để trên đó. Vừa khéo Chu Yến Kinh đang uống nước trong phòng ăn, mà hộp đựng kim lại ngay bên cạnh anh.
Cô ngoắc tay.
Chu Yến Kinh đưa mắt nhìn sang.
Mạnh Đan Chi nói: “Đưa hộp đựng kim cho em đi.”
[Giúp?]
[Đến đây đến đây!]
Trong livestream người xem đều rất thông minh, trợn to mắt vểnh tai lên nhìn chằm chằm màn hình, sau đó cũng không phát hiện nghe thấy gì.
Bởi vì Chu Yến Kinh không nhúc nhích.
Mạnh Đan Chi: “?”
Thấy vẻ mặt của cô, Chu Yến Kinh không chịu được nở nụ cười, cuối cùng cũng mở miệng: “Em gọi anh sao?”
Mạnh Đan Chi: “Em còn có thể kêu ai?”
Chu Yến Kinh: “Còn có con chim.”
“…”
Anh dừng lại, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Chi Chi, bây giờ anh nói chuyện, có phải ảnh hưởng đến em đang livestream hay không?”
[???]
[Không có!]
[Thật sự có chim sao?]
[Chi Chi, cô làm gì mà không để người ta nói thế!]
[Nói một hai câu, đang làm gì mà không cho nói chuyện]
[Còn có thể hôn nhau, ha ha]
Chu Yến Kinh dễ nói chuyện như thế, Mạnh Đan Chi không chút nghi ngờ nào.
Thật ra nếu cửa hàng có thể đóng cửa để livestream, thì cô sẽ đi đến cửa hàng.
Mạnh Đan Chi trở lại chỗ của mình, hôm nay cô kiểm tra thử máy quay, chọn ra chỗ thích hợp để quay hình, nếu chờ đến ngày mai mới làm thì sợ xảy ra vấn đề không kịp xử lý.
Chỉ là chờ đến khi cô chỉnh ống kính máy quay xong, thì đã thấy Chu Yến Kinh cũng có mặt trong màn hình rồi.
Anh cởi áo khoác, khoát lên cánh tay, dựa vào sofa mà nhìn cô.
"Sao anh lại ở chỗ này?” Cô hỏi.
“Không ở đây thì ở chỗ nào.” Chu Yến Kinh hỏi.
Mạnh Đan Chi: “Đương nhiên là trở về phòng rồi, anh không thay quần áo à?”
“Em nói là ngày mai, cũng không nói hôm nay.” Tuy là nói như thế, nhưng Chu Yến Kinh vẫn cầm theo áo vest về phòng.
“Hôm nay thì không cần.”
Mạnh Đan Chi xoay ống kính sang, thấy anh đi ra thì ngoắc ngoắc tay: “Anh giúp em nhìn đi, các đường nét trên khuôn mặt không bị méo mó chứ?”
Chu Yến Kinh nhìn vào máy quay, rồi lại nhìn đang ngồi trước mặt.
“Không có.”
Mạnh Đan Chi: “Thế là tốt rồi.”
Chu Yến Kinh hỏi: “Em phải lộ mặt sao?”
Mạnh Đan Chi: “Chắc thế đấy, phần lớn thời gian đều đã giấu mặt rồi.”
Bởi vì cô dạy thêu, nên sau này chắc chắn phải phóng to vải và tay lên, nhưng cô không thể ở ẩn mãi thế được.
Mạnh Đan Chi đứng lên, trên tay còn cầm hộp kim: “Em mặc màu này có đẹp không?”
Chu Yến Kinh nhìn ngắm một lát: “Đẹp lắm.”
Rồi anh lại dịu dàng nói thêm: “Sao em không mặc cái bộ màu tím nhạt đi?”
Mạnh Đan Chi có rất nhiều sườn xám, nên bỗng nhiên lúc này cô không thể nhớ được anh đang nói đến bộ nào, mãi đến khi anh nói chi tiết: “Phía trên có hoa tử đằng đấy.”
Lúc đó cô mới nhớ ra.
Đó là bộ sườn xám cắt một mảnh, có nút thắt rất tinh xảo.
“Bộ đó à.”
Mạnh Đan Chi đưa hộp đựng kim cho anh, lấy nó ra khỏi phòng thử đồ rồi đứng trước gương ướm thử, màu tím này quả thật nhìn trông dịu dàng hơn, hơn nữa cái này cũng rộng hơn một chút.
Thế thì chọn cái này đi.
Chu Yến Kinh nhìn chằm chằm vào hộp đựng kim chỉ lớn bằng lòng bàn tay một lát.
Mạnh Đan Chi đi thay đồ ngủ, khi cô ra ngoài, Chu Yến Kinh đang ngồi trên sofa xem tin tức, còn máy ảnh thì vẫn chưa tắt.
Anh phiên dịch cùng lúc với người trong tin tức.
Kết quả mỗi một câu Chu Yến Kinh nói ra còn nhanh hơn so với anh ta, hơn nữa cũng tốt hơn nhiều.
Mạnh Đan Chi đứng ở bên kia lối ra nghe xong một hồi, lúc này Chu Yến Kinh rất có sức hút, đường nét khuôn mặt cũng rất sắc bén.
Ai ngờ anh vừa ngẩng đầu, đã phát hiện ra cô.
“Đến đây.”
Mạnh Đan Chi đi qua, Chu Yến Kinh nói: “Tháng sau anh sẽ bận nhiều việc đấy.”
“Cục trưởng Chu là người bận rộn.” Mạnh Đan Chi trêu chọc anh một câu: “Có phải sẽ nhìn thấy anh ở trên tin tức hay không?”
“Có thể đấy.” Chu Yến Kinh dịu dàng cười.
Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Chi Chi, em cố gắng một chút.”
Mạnh Đan Chi: “?”
Đây là cố gắng rồi sẽ có ngày được thành công hay sao?
Lời này khiến cho cô trở về lúc triển lãm sau khi anh trở về nước không lâu.
“Nói không chừng sang năm em có thể lên tin tức luôn đấy.” Mạnh Đan Chi không chịu nổi đả kích, mạnh miệng nói: “Anh chờ đi.”
Chu Yến Kinh: “Được.”
Chữ này của anh nói ra khiến Mạnh Đan Chi không nhịn được mà cười ra tiếng.
Cô hỏi: “Hôm nay anh tăng ca làm gì thế?”
Ánh mắt Chu Yến Kinh khẽ động: “Ngày mai em sẽ biết.”
Mạnh Đan Chi: “Còn phải đợi ngày mai mới biết được à?”
Chu Yến Kinh ừm.
Mạnh Đan Chi rất tò mò, nhưng người đàn ông trước mặt cô lại có một trái tim mạnh mẽ, mặc kệ cô có làm nũng như thế nào cũng chẳng chịu nói gì.
“Sao lại có người như vậy chứ.”
“Không phải khi vợ làm nũng, thì chồng sẽ không thể chống đỡ được hay sao?”
Cô cố ý nói thầm như thế, Chu Yến Kinh muốn không nghe cũng không thể được.
Anh đưa mắt nhìn cô: “Em thật sự muốn biết sao?”
Mạnh Đan Chi gật đầu: “Muốn nha.”
Chu Yến Kinh: “Ngày mai sẽ biết.”
Mạnh Đan Chi vô cùng tức giận: “Tối nay anh ngủ ở sofa đi.”
Chu Yến Kinh mặt không đổi sắc nói: “Không thể nào.”
Mạnh Đan Chi quăng cho anh một ánh mắt xem thường, lại bị anh nhéo nhẹ chóp mũi, “Anh nói ngày mai chỉ là dự tính thôi, nếu ai đó thông minh, thì có lẽ hôm nay sẽ biết đáp án đấy.”
Anh nói như thế, cô ngược lại thấy rất tốt.
Người thông minh này chẳng lẽ đang nói cô sao?
-
Mạnh Đan Chi không hiểu được, thậm chí còn tự hỏi không biết bản thân mình có phải là người thông minh hay không, nhưng vẫn không thể nghĩ được gì, vì thế cô có suy nghĩ có phải Chu Yến Kinh đang cố tình ám chỉ rằng cô không thông minh hay không.
Sau khi nghĩ lại, thì chắc anh không xấu tính đến thế đâu.
Không đến mức như thế.
Đương nhiên, buổi tối Chu Yến Kinh không ngủ ở ghế sofa, hơn nữa còn kéo Mạnh Đan Chi đi trải nghiệm cảm giác dạo chơi trên mây nữa.
Mới sáng sớm thứ Bảy, Hứa Hạnh đã gọi điện thoại đến, tiếng chuông vang lên khắp phòng ngủ.
Chu Yến Kinh tỉnh dậy trước, thấy Mạnh Đan Chi nhắm chặt hai mắt lại, kéo chăn bông trùm lên đầu, nên anh duỗi cánh tay dài của mình ra, cầm lấy điện thoại của cô.
“Bà chủ, còn đang ngủ à, còn chưa dậy quăng cơm chó à! Thông tin chính thức của anh Chu đã được sửa lại rồi đấy!”
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh.” Chu Yến Kinh thấp giọng nói.
Đột nhiên nghe được giọng đàn ông, Hứa Hạnh bỗng dừng lại, “Đàn anh Chu?!”
Cô ấy đang nói chuyện với đàn anh Chu à!
Chu Yến Kinh nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Tý nữa tôi sẽ nói với cô ấy gọi lại cho em.”
Anh dịu dàng, lễ phép như thế, khiến Hứa Hạnh lắp ba lắp bắp nói: “Không không không, không gọi lại cùng không sao cả!”
Chu Yến Kinh nở nụ cười.
Sau khi cúp máy, Hứa Hạnh vẫn chưa định thần được, hu hu hu, tuy đã biết đàn anh Chu không nhã nhặn như vẻ bề ngoài, nhưng cô ấy vẫn bị mê hoặc.
Đàn anh Chu yyds.
Chu Yến Kinh kéo chăn xuống, Mạnh Đan Chi đã thiếp đi được một chút, trên mặt vẫn còn hơi nóng, lầm bầm: “Sao thế?”
Thật ra bây giờ cô cũng đã tỉnh rồi.
“Đừng ngủ nữa.” Anh nói.
“Thêm chút nữa.” Mắt Mạnh Đan Chi cũng chẳng thèm mở, lại kéo chăn cao lên chút nữa.
Một lát sau, cô cảm giác người bên cạnh cũng tiến vào trong chăn, ý thức được mối nguy hiểm đang đến gần làm cô sợ đến mức nhanh chóng xốc chăn lên.
Mạnh Đan Chi mở mắt ra, thấy người đàn ông bên cạnh vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh như cũ.
Giống như người vừa làm chuyện khi nãy không phải anh.
Chu Yến Kinh đánh vào lòng tò mò của cô: “Không phải em muốn biết chuyện ngày hôm qua à?”
Mạnh Đan Chi nhanh chóng tỉnh táo lại: “Anh muốn nói hả?”
Chu Yến Kinh nói: “Em mở di động ra đi.”
Còn muốn làm nhiều chuyện như thế à, Mạnh Đan Chi nghe lời mở di động ra, “Sau đó thì sao?”
“Còn muốn anh tiếp tục chỉ nữa?” Chu Yến Kinh cười nhẹ nói: “Gõ tìm kiếm Chu Yến Kinh.”
Động tác của Mạnh Đan Chi dừng lại, đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.
Ngay sau khi nhập ba chữ này vào, điều đầu tiên xuất hiện đó là thông tin cá nhân trên Baidu của Chu Yến Kinh, có một danh sách dài các vị trí nằm trong ngoặc đơn.
Nhìn qua trông rất trâu bò.
Đương nhiên, thực tế cũng giống như thế.
Mấy chữ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, vừa nhìn đã thấy rất nhiệt huyết rồi.
Lọt vào trong mắt cô chính là ảnh tại nơi làm việc của anh, phía sau là phông nền màu xanh, anh mặc trang phục chỉnh tề, nghiêm túc và lịch sự.
Mạnh Đan Chi không khỏi mỉm cười, “Là ai chụp hình này thế, độ phân giải cũng không cao.”
“Được rồi, em đã nhìn thấy mặt của anh rồi, sau đó thì sao ạ?”
Chu Yến Kinh: “…”
Anh đưa tay chạm một cái, kéo xuống phía dưới.
Mạnh Đan Chi nhìn mấy chữ viết như đang bay trên màn hình, lướt từ trên xuống dưới, đến tận cuối cùng, dòng tham khảo dưới cùng là trang web chính thức của Bộ Ngoại giao.
Mà ở trên một hàng đó, có viết hai chữ:
Kết hôn.
Mà không lâu trước kia, phía trên đấy còn viết chữ “Đính hôn”.
Mạnh Đan Chi nhìn chằm chằm vào hai chữ này một lúc lâu, “Anh sửa khi nào thế!”
Chu Yến Kinh: “Ngày hôm qua.”
Mạnh Đan Chi đang nằm, còn anh thì đang ngồi, cô nhìn anh nói: “Lần này là anh tự tay làm đấy, không phải em.”
“Là anh.”
Mạnh Đan Chi có chút vui vẻ, lại thấy tò mò: “Anh chụp giấy chứng nhận kết hôn đưa cho nhân viên hay sao?”
Chu Yến Kinh phủ nhận: “Không có.”
Mạnh Đan Chi: “Thế này mà không cần!”
Chu Yến Kinh: “Dù sao cũng là thông tin của anh.”
Mạnh Đan Chi mím mím môi: “Em cũng là đương sự mà!”
“…”
Cô nhớ đến gì đấy, trên đầu trang của anh rất ngắn gọn, thông tin trên Baidu của Chu Yến Kinh rất ngắn gọn, ngoại trừ những chuyện trải qua ở nước ngoài, thì không có tin tức liên quan nào khác.
Mà lúc này, lời giới thiệu và hình ảnh cũng rất nhiều.
- -- Mạnh Đan Chi.
Cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh đại diện và tên, ngón trỏ nhấn vào, đã chuyển đến thông tin Baidu tên của cô.
Bây giờ hai người thật sự đang trong một mối quan hệ pháp lý.
Mạnh Đan Chi cong môi: “Coi như anh sửa đúng lúc đấy.”
Chu Yến Kinh nhìn cô, bỗng nhiên nói: “Nhân viên của em vừa gọi điện thoại cho em, hình như có chuyện rất quan trọng đấy.”
“Bây giờ em không phải bà chủ.”
Mạnh Đan Chi nói xong thì gọi điện lại cho Hứa Hạnh: “Alo?”
Hứa Hạnh nghe được là giọng của cô, hỏi: “Đàn anh Chu còn ở nhà sao?”
Mạnh Đan Chi trợn mắt nói dối: “Không có.”
Hứa Hạnh rất thất vọng: “Được rồi.”
Nhưng không đến ba giây, cô ấy lại vui vẻ như cũ: “Tư liệu của đàn anh Chu đã đổi thành kết hôn rồi, cái này mọi người đều biết, là đăng ký kết hôn thật.”
“Đăng ký kết hôn còn có thể giả à?” Mạnh Đan Chi trêu chọc.
“Nhỡ đâu làm cho vui, nhỡ đâu lấy cái cớ giả thì sao.” Hứa Hạnh nghiêm túc: “Trong siêu thoại [1] CP của hai người, có rất nhiều người phát hiện ra rồi đấy.”
[1] Siêu thoại: Là những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, hấp nhẫn nhiều người tham gia “hóng”.
Còn có siêu thoại CP nữa hả?
Mạnh Đan Chi dạo một vòng Weibo, cô đã quên hỏi Hứa Hạnh nó có tên gì, thử vào Kinh Chi thăm dò thử, quả nhiên nhảy ra một cái siêu thoại.
[Ha ha ha ha này, cuối cùng Baidu cũng đổi thành kết hôn rồi!]
[Đời này tôi chưa từng ghép CP nào ngọt như thế, vừa mới ghép đã đi đăng ký kết hôn luôn.]
[Này, đã thiết lập quan hệ rồi.]
[Nói không chừng tháng sau có thể nghe thấy tin tức của cục cưng đấy!]
Mạnh Đan Chi: Không thể nào.
Cô lướt siêu thoại này, phát hiện chỉ có hai khung hình: Một là buổi trao thưởng ở lễ hội văn hóa Đại học B lần đó, và một ảnh chụp màn hình buổi livestream của Bí Đỏ Nhỏ.
Nói là siêu thoại, thế mà không chia sẻ những thông tin khác.
Mạnh Đan Chi vô cùng xúc động, nhưng khi nhìn thấy một câu, cô đã xúc động chuyển tiếp câu nói đó.
[Mạnh Đan Chi: Đúng thế, // Lên bờ ăn haidilao: Tư liệu trên Baidu trước kia có phải là do Chu tiên sinh làm sao?]
Lúc này có xóa thì đã muộn rồi, trong phần bình luận đang rất sôi nổi.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha phải thế không?]
[Sao tôi đột nhiên lại không thấy tin tưởng rồi?]
[Xong rồi, tôi bắt đầu nghi ngờ không biết có phải Chi Chi làm hay không rồi!]
[Mặc kệ là ai, đều rất ngọt nha!]
[Chu tiên sinh: Anh xác định sao?]
[Hoan nghênh đi vào hiện trường tiết lộ hôm nay, cuối cùng là ai sửa Baidu thế.]
[Có nhân viên làm việc ở Baidu đây không, lộ mặt chào hỏi chút nào?]
[Được rồi, tôi cảm thấy là Chi Chi làm.]
Bản thân không phải sửa hai chữ thôi sao, sao lại cũng không tin thế.
Mạnh Đan Chi cảm thấy hoài nghi cuộc đời, may mà Chu Yến Kinh không chơi Weibo, nếu không ngày nào đó bỗng nhiên anh hứng trí lên bác bỏ tin đồn, thế thì hỏng bét rồi.
Thật không ngờ, vào giờ phút này, nhân viên công tác đã trả lời lại cô: Chính cô ấy làm!
-
Buổi chiều Mạnh Đan Chi đã sắp xếp xong hết.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, ánh sáng trong phòng khách rất tốt.
Trước kia cô đăng video của mình lên tài khoản cũng là hai giờ chiều, nhưng cô mở trước mười phút, dù sao cũng có thời gian.
Chỉ còn kém ba phút nữa là đến giờ, Mạnh Đan Chi mở trực tiếp.
Thật ra từ lúc bắt đầu một phút đã có người kéo vào, lúc thông báo livestream thật ra là có nhắc nhở, cho nên mọi người có thể vừa lướt video khác để chờ.
Vừa phát sóng, đã có người kéo vào.
[Đến đây, đến đây!]
[Chi Chi người đâu?]
Người trong livestream không ngừng tăng lên, nhanh chóng đạt được một ngàn người.
[Còn quà tặng thì sao?]
[Sao tôi không thể tiêu tiền thế?!!]
Mạnh Đan Chi chuyển qua màn hình, thấy bình luận màu trắng đang trôi trên màn hình, dịu dàng cười: “Bởi vì tôi tắt phần tặng quà rồi.”
Ngoại trừ bộ phim lần đó, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên thấy cô gần gũi như thế.
Trong màn ảnh, cô mặc bộ sườn xám màu tím nhạt, ngồi trước khung thêu cổ xưa, giống như một tiểu thư khuê các ở cổ đại xuyên qua ngàn năm đến đây.
Làn da mềm mịn, khuôn mặt như tranh vẽ.
Lúc này bình luận trên màn hình đều im lặng một lúc lâu.
Cô và bà chủ trong bộ phim điện ảnh hoàn toàn khác nhau, người thật càng dịu dàng, vui vẻ hơn một chút.
[!!!!]
[A a a đẹp quá đi!]
[Chi Chi của chúng ta là một đại mỹ nhân!]
[Dịu dàng, thật dịu dàng thật dịu dàng!]
[Tôi đã bắt đầu thích sườn xám rồi, muốn đi mua!]
Mạnh Đan Chi liếc sơ qua một cái, vải thêu đã sớm kéo căng, ngay ở trước mặt.
“Trước kia đồng ý sẽ hướng dẫn mọi người học nhập môn, chúng ta hôm nay thêu cái này, rất đơn giản, là một đóa hoa, một lần là học được.”
Cô kéo tờ giấy kia đến gần màn hình.
[Cười chết mất, một ngày cũng không học xong.]
[Cô đánh giá cao chúng tôi rồi.]
[Tất cả mọi người đều đến để học sao, chỉ có tôi là đến xem người đẹp sao?]
[Còn có tôi!]
[Tôi là thật sự học thêu! Chi Chi có thể tận tay dạy tôi hay không? Chúng tôi có thể đến trường dạy học, trực tiếp tốt hơn.]
[Người phía trên thật là gian xảo.]
Mạnh Đan Chi vẫn là lần đầu tiên cùng người khác nói chuyện trên internet, bình luận trôi quá nhanh, cô thỉnh thoảng mới thấy vài cái.
Thấy cô ấy thật sự nghiêm túc, không nói nhảm, khi muốn bắt tay vào làm thì mọi người đều không nhịn được.
[Bắt đầu nhanh như thế sao?]
[Chu tiên sinh đâu?]
[Chúng ta tiếp tục tâm sự về cuộc sống mới đi, tư liệu Baidu, trong hai người là ai động tay thế? Chi Chi cô lén nói cho chúng tôi biết đi!]
“Đương nhiên là anh ấy.” Mạnh Đan Chi nghiêm túc nói.
Cũng không biết có phải nhắc Tào Tháo hay không, vừa nãy Chu Yến Kinh còn đang trong phòng, lúc này anh vừa khéo cầm ly đi ra.
Cô lắc lắc đầu, trong livestream mọi người đã đoán được ngay.
Tuyệt đối là đang nhìn chồng.
Đáng tiếc là cho dù họ có gấp gáp đến đâu thì ống kính cũng không quay sang.
Mạnh Đan Chi quay lại, giả vờ không xảy ra chuyện gì, hắng giọng nói: “Không có, vừa nãy có một con chim vừa bay vào nhà.”
[Tôi tin, người đâu?]
[Ban công bên phải, cô nhìn bên trái, là bay vào nhà ăn sao?]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.]
[Mẹ ơi]
[Buồn cười quá đi.]
Mạnh Đan Chi xem như không nhìn thấy: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thêu đi.”
“Trong video lần trước đã nói đến vài kiểu đâm kim cơ bản rồi, tôi không biết mọi người đã xem chưa, lần này chúng ta sẽ dùng mũi khâu thẳng để thêu và tôi sẽ làm chậm lại.”
Sau đó trong phòng livestream mọi người thấy cô dừng lại.
Cô còn đang xác định một chút, không phải rớt mạng.
Mạnh Đan Chi chớp mắt: “Đợi chút, tôi đi lấy kim.”
[Chi Chi: Kim đâu rồi?]
[Cười chết mất, thêu mà quên lấy kim]
[Đến chỗ nào lấy?]
[Để người khác lấy cho cô nha!]
Mạnh Đan Chi nhìn xung quanh một vòng phát hiện hộp kim để trên bàn cơm, cũng không biết vì sao tối qua lại để trên đó. Vừa khéo Chu Yến Kinh đang uống nước trong phòng ăn, mà hộp đựng kim lại ngay bên cạnh anh.
Cô ngoắc tay.
Chu Yến Kinh đưa mắt nhìn sang.
Mạnh Đan Chi nói: “Đưa hộp đựng kim cho em đi.”
[Giúp?]
[Đến đây đến đây!]
Trong livestream người xem đều rất thông minh, trợn to mắt vểnh tai lên nhìn chằm chằm màn hình, sau đó cũng không phát hiện nghe thấy gì.
Bởi vì Chu Yến Kinh không nhúc nhích.
Mạnh Đan Chi: “?”
Thấy vẻ mặt của cô, Chu Yến Kinh không chịu được nở nụ cười, cuối cùng cũng mở miệng: “Em gọi anh sao?”
Mạnh Đan Chi: “Em còn có thể kêu ai?”
Chu Yến Kinh: “Còn có con chim.”
“…”
Anh dừng lại, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Chi Chi, bây giờ anh nói chuyện, có phải ảnh hưởng đến em đang livestream hay không?”
[???]
[Không có!]
[Thật sự có chim sao?]
[Chi Chi, cô làm gì mà không để người ta nói thế!]
[Nói một hai câu, đang làm gì mà không cho nói chuyện]
[Còn có thể hôn nhau, ha ha]