Chiều Theo Sở Thích Của Em - Trang 3
Chương 60
Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh không nhúc nhích.
Quá gần rồi, thậm chí Mạnh Đan Chi còn có thể nhìn thấy được hốc mắt sâu thăm thẳm của anh, lông mi anh rất dài còn rất cong nữa.
Mọi chuyện đều thua xa mớ cảm xúc đang tăng cao này.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn môi, Mạnh Đan Chi cũng chẳng đếm được là lần thứ bao nhiêu nữa.
Nhưng cô chưa bao giờ là người chủ động cả, đều là người được nhận. Đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên không tự chủ được bản thân mình sau đó chính là vô cùng lo lắng và khẩn trương.
Sau khi ý lo4n t1nh mê, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức dựa vào sau lưng ghế dựa, cả người giống như muốn lọt thỏm vào trong ghế.
Cô vừa mới! Cô thế mà lại đi hôn Chu Yến Kinh.
Rõ ràng Chu Yến Kinh ám chỉ cách là loại lấy nhan sắc để làm thù lao này! Sao cô lại đưa miệng mình đến cho anh chứ!
Nhưng… vừa nãy anh thật sự rất dụ dỗ người khác mà.
“Anh cách gần quá đi!” Mạnh Đan Chi lên tiếng trước, cô đưa tay che trước miệng mình, cách anh xa một chút.
Chu Yến Kinh nhìn cô, “Đương nhiên, là anh bất lịch sự rồi.”
Mạnh Đan Chi: “Phải không?”
Chu Yến Kinh: “Không phải?”
Sắc đỏ trên mặt Mạnh Đan Chi vẫn chưa biến mất, bị anh trêu chọc thì tức giận: “Bởi vì anh ở gần quá đấy, mới không cẩn thận đụng phải thôi.”
“Không cẩn thận?” Chu Yến Kinh lập lại ba chữ này.
“Ừm.” Mạnh Đan Chi thấy lạ lạ gật đầu.
Chờ sau khi anh lui về sau, cô lại thở ra, lại bắt đầu suy nghĩ miên man, anh cứ như thế mà tin cái cớ trăm ngàn chỗ hở này của cô?
Không hỏi?
Bị hôn cũng không thèm truy cứu trách nhiệm?
Mạnh Đan Chi khó chịu suy nghĩ, có phải khi nãy thật ra anh bị hôn cũng không có phản ứng gì hay không, cho nên mới cảm thấy không có gì.
Cô che miệng, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào môi.
Vừa nãy cánh môi anh lành lạnh, giống trái cây đông lạnh mùa hè.
Chu Yến Kinh không lái xe, chỉ là vẫn ngồi ở chỗ đấy.
Hành vi này của Mạnh Đan Chi thật sự anh không ngờ đến, cũng không ngờ đến sẽ nhanh chóng như thế --- Nhưng mà, cũng thích nghe ngóng nữa.
Có lẽ, anh đã đạt được mong muốn trước thời hạn rồi.
Phía xa truyền đến tiếng còi, từ xa lại gần vô cùng rõ ràng.
Lỗ tai Mạnh Đan Chi khẽ động: “Anh có nghe được tiếng gì hay không?”
Cô nghe giống tiếng xe cảnh sát.
Chu Yến Kinh: “Là còi xe cảnh sát.”
Đúng thật.
Mạnh Đan Chi lập tức nghĩ đến chuyện Tô Văn Tâm đã báo án, nếu là bà ấy thật thì thế vẫn còn cách cứu chữa.
Không hiểu sao cô lại nhẹ nhàng thở ra.
Nhà họ Trần kia không một ai đối tốt với bà cả, chính tay con gái cầm đồ ra khỏi cửa, thế mà Trần Đạt Hải có thể nói không biết gì sao?
Thế này rồi mà còn không phát hiện ra người nhà người ta là một phe sao.
Hơn nữa, lần trước ông ta đường đường chính chính mà xuống tay với Trần Nhã Yên, lúc đó Mạnh Đan Chi thật ra lại nghi ngờ có phải ông ta có yếu tố bạo lực hay không.
Cho nên lúc này mới gọi Chu Yến Kinh đến cùng.
Nếu chỉ có một m1nh trần Nhã Yên, thế chắc chắn một mình cô cũng có thể.
Khóe môi Mạnh Đan Chi cong lên, thuận thế nói sang chuyện khác luôn: “Nhanh đi ăn cơm tối đi.”
Chu Yến Kinh liếc cô một cái, đuôi lông mày nhướng lên: “Ừm”
Trên đường trở về, Mạnh Đan Chi đã gọi điện đến cho Mạnh Chiếu Thanh, thật ra Mạnh Chiếu Thanh cũng đoán ra cô chờ không kịp, không phải hôm nay cũng là ngày mai thôi.
“Bà ấy báo án rồi.”
Sau mấy giây, Mạnh Chiếu Thanh mới hoàn hồn, “Phải không, thế thì còn được.”
Còn hơn Mạnh Đan Chi, ấn tượng của anh đối với Tô Văn Tâm thật sự không xong rồi, bởi vì khi đó anh đã hiểu chuyện cũng trơ mắt nhìn thấy bà ấy rời đi.
Đương nhiên, anh cũng nhớ đến.
May là, bà ấy còn chưa mang anh đi, nếu không giờ phút này không biết anh đã trở thành cái dạng gì rồi.
Cũng may là, Chi Chi bị bà ấy đuổi về nhà họ Mạnh, nơi này mới chính là nhà thật sự, có thể để cô yên ổn mà lớn lên.
Nhìn dáng vẻ của Trần Nhã Yên kia đi, sói ở cùng đàn.
Tình cảm là được bồi dưỡng mà ra, hơn hai mươi năm chưa cùng ở cùng với Tô Văn Tâm, huyết mạch mẹ con với nhau cũng nhạt dần đi, thậm chí biến mất luôn.
“Tý nữa anh sẽ nói với ông nội.” Mạnh Chiếu Thanh yên lạnh một lát, “Yến Kinh ở bên cạnh à, hai đứa mai trở về đi.”
Mạnh Đan Chi nhanh chóng nhìn sang Chu Yến Kinh.
Chu Yến Kinh lên tiếng nói: “Được.”
Mạnh Đan Chi: “Em cúp máy nha anh.”
Mạnh Chiếu Thanh mỉm cười: “Cúp đi.”
-
Sau khi cảnh sát đến nhà, nhà họ Trần im lặng khác thường.
Hai má của Trần Nhã Yên đã sưng vù lên, không dám nhìn những người đang mặc cảnh phục trước mặt, nhất là những người đó còn quen biết cô ta nữa.
- -- Lần trước đã đến nhà cô ta, lần này lại đến nữa.
Dù sao khu vật này cũng thuộc sự quản lý của bọn họ, cho dù có thay phiên nhau đến, cũng sẽ chạm mặt nhau thôi.
“Ai là người báo án?”
Tô Văn Tâm ngồi trên sô pha, “Là tôi.”
Sắc mặt Trần Đạt Hải cũng chẳng tốt hơn là bao, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến bà ta thật sự sẽ báo án.
Cảnh sát đưa mắt nhìn, tình huống nhà bọn họ, từ lần trước cơ bản cũng hiểu rõ, đương nhiên, vẫn còn có chỗ chưa biết nên hỏi: “Là ăn cắp sao, bà xác định sẽ lập án sao?”
“Tôi thấy mọi người hình như là người một nhà…”
Tô Văn Tâm nhắm mắt, thở ra một hơi: “Lập án đi, cũng không tính là người một nhà, cô ta trộm lấy đồ cưới của tôi đem bán giá cao.”
Sắc mặt Trần Nhã Yên trắng bệch.
“Giá trị hiện kim nhiều hay ít?” Cảnh sát hỏi.
“Phải cần mời người tính ra.” Tô Văn Tâm lắc đầu: “Những thứ này còn chưa lấy về, là đồ thêu do người kế thừa di sản phi vật thể thêu ra.”
Nghe bà nói như thế, mấy người cảnh sát cũng hiểu rõ.
Mấy loại đồ vật này không đáng nhiêu tiền, hoặc là có giá trị rất cao, thuộc hàng ngũ của tác phẩm nghệ thuật, một bộ có thể lên đến mấy trăm triệu.
“Bà là mẹ của---” Có lệ hỏi.
“Không phải, cô ta và tôi không quan hệ gì.” Tô Văn Tâm phủ nhận.
Trần Nhã Yên thét chói tai: “Bà gả cho ba tôi, chính là mẹ kế!”
Lỗ tai của mọi người đều chấn động luôn, cái giọng này cũng quá lớn rồi đấy.
Chắc khoảng nửa giờ sau, cảnh sát mới rời đi, thuận tiện đưa ba người đến cục cảnh sát, khi trở về lại chỉ còn hai người Tô Văn Tâm và Trần Đạt Hải đi cùng nhau.
Trần Nhã Yên bị nhốt lại.
Tội danh ăn so với bịa đặt càng dễ dàng kết luận hơn.
Nói không chừng ngày cô ta đến tòa án, sẽ xuất phát từ cửa đồn công an đi đấy.
“Văn Tâm, em thật sự muốn tuyệt tình thế sao?” Trần Đạt Hải hỏi: “Lần trước Nhã Yên ở trong đấy đợi mấy ngày, khi trở về rất khó chịu…”
“Là tôi tuyệt tình sao?” Mặt Tô Văn Tâm nghiêm lại, “Con gái anh thì sao?”
Trần Đạt Hải nhìn bà, “Trước kia em không giống thế này?”
Tô Văn Tâm: “Báo cảnh sát một lần đã không giống nhau nữa sao?”
Trần Đạt Hải không trả lời vấn đề này, mà thở dài: “Anh sẽ mua mấy thứ kia trở về, em có thể hủy án hay không? Khi về anh sẽ dạy dỗ con bé.”
Ông ta cứ liên tục cam đoan với bà.
Lòng Tô Văn Tâm yên lặng nhìn ông ta, lần trước Trần Nhã Yên bịa đặt, ông ta cũng nói sẽ dạy dỗ, nhưng ông ta để lâu như thế thật ra vẫn chưa dạy dỗ tốt.
Thật ra bà đã nghĩ rất lâu rồi, nếu Trần Nhã Yên mười tám tuổi được Trần Đạt Hải chăm sóc, bây giờ Trần Nhã Yên cũng không thành kiểu người thế này.
Bà là mẹ kế không nói được, ông ta là ba còn quản không được sao?
Tuổi còn nhỏ đã bịa đặt, tự cao, ăn cắp, chuyện gì cũng dính vào.
Tô Văn Tâm không khỏi nghĩ đến Mạnh Chiếu Thanh và Mạnh Đan Chi, nhìn hai đứa con xuất sắc như thế, ông cụ Mạnh cũng không phải không bỏ công.
“Chờ sau khi ông mua về rồi nói.”
Sau khi mua về, bà nghĩ đoạn hôn nhân này cũng đã đến đoạn cuối rồi.
Trần Đạt Hải nghĩ bà đã lùi bước, lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng, đi qua thân thiết nhìn bà: “Em yên tâm, chắc chắn sẽ mua về được.”
Tô Văn Tâm nhắm mắt lại, “Tôi mệt.”
“Em ngủ một lát đi.” Trần Đạt Hải vội vàng nói.
Ông ta bắt đầu liên hệ từ tài khoản của Trần Nhã Yên, trên đó có tên người mua, bây giờ mua về không phải là giá gốc, nhưng cũng không quá cao.
Người bình thường làm sao biết nói đến mấy giá cả này.
Chu Khả ở Ninh Thành đội mấy ngày, trong lúc đó cô ta cũng nhận được thoại của mấy người đại diện.
“Số tiền thiệt hại là… chờ một chút!”
Khung trực tiếp của cô ta bị đóng lại, cho nên căn bản không có tiền, tìm công việc mấy trăm ngàn để làm.
Nhìn đôi nam nữ kia, chắc không phải người thất hứa.
Cuối cùng Chu Khả cũng chờ đại xem hai người kia có liên lạc với cô ta không?
Cô ta mừng như điên: “Muốn mua lại sao? Có thể chứ, tôi gửi một tài khoản liên kết, ông trả tiền mua lại là được.”
Cô lập tức mở mấy trang mới, đưa giá cả lên.
Trần Đạt Hải liếc mắt một chút nhìn chuỗi con số kia, nghĩ bản thân mình lầm rồi: [Không phải cô viết sai số rồi chứ?]
Chu Khả: [Không có, chính là giá này đấy, giá trong giới.]
Chu Khả: [Thật ra tôi cũng có thể gửi bưu điện cho ông.]
Bưu điện? Trần Đạt Hải nghẹn họng không nói được thành lời, đối phương ở Ninh Thành ông lại ở Bắc Kinh, căn bản không có cách nào tìm đến được.
Lại đồng ý với Tô Văn Tâm phải mua về.
Sau khi cân nhắc lợi hại, sắc mặt Trần Đạt Hải khó coi mà trả tiền.
-
Đồ ăn ngon có thể chữa lành lòng người, tâm trạng tốt hơn gấp trăm lần khi vừa ra khỏi nhà họ Trần.
Thậm chí cô còn cười khẽ khi về căn hộ.
Mạnh Đan Chi vừa vào cửa đã gọi cho Trần Thư Âm, nhưng cô ấy thật lâu mới nhận máy: “Cục cưng Chi Chi à?”
“Quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi?” Mạnh Đan Chi hỏi.
“Cũng không tính là quấy rầy.” Trần Thư Âm à một tiếng, vỗ nhẹ đôi tay đang đặt trên lưng của Sở Thiều: “Chuyện gì thế?”
“Tớ vừa mới từ nhà họ Trần về.”
Trần Thư Âm lập tức ngồi dậy: “Sao rồi? Đánh cô ta rồi sao? Có phải không để cô ta chiếm được chuyện tốt không! Không thì mai chúng ta lại đi!”
Cô ấy nhanh chóng bật dậy, chăn rớt xuống.
Sở Thiều đúng lúc nhìn một cái không sót cái gì.
Mạnh Đan Chi nói: “Tớ cảm thấy tớ làm rất tốt, lúc ấy tớ có đánh hai cái, có phải là mắng hơi nhiều rồi không?”
Trần Thư Âm lại nằm xuống, “Không sao, thích là được rồi.”
“Họ Chu ra tay sao?” Cô ấy lại hỏi.
Giọng nói không hề nhỏ, Chu Yến Kinh chắc chắn nghe được.
Xem ra, xưng hô “Họ Chu” này, quả nhiên là từ Trần Thư Âm tới rồi, về mặt khác—Chắc cũng như thế.
Mạnh Đan Chi thấp giọng: “Không có, anh ấy chỉ là vật biểu tượng thôi.”
Trần Thư Âm cẩn thận suy nghĩ lời này: “À ~~”
Thật ra Trần Đạt Hải tuy cô ấy chưa tiếp xúc bao giờ, nhưng cô ấy biết, ông ta chỉ là một người nịnh bợ, giả vờ đóng kịch rất giỏi.
“Sau đấy thì tính sao?” Cô ấy hỏi.
Mạnh Đan Chi nói: “Mẹ tớ chắc đi báo án rồi, nếu có sau này là tốt nhất, không có sau đó, cô ta chắc phải ngồi tù.”
Trần Thư Âm kinh ngạc: “Cuối cùng dì cũng chịu xông lên rồi à!”
Làm bạn tốt, cô ấy đối với Tô Văn Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi.
“Đàn ông có cái gì tốt, thích thì xong rồi.” Cô ấy đã quên mất Sở Thiều còn đang bên cạnh, nhưng cũng không sao cả.
Trần Đạt Hải cũng tuổi này rồi, còn có gì tốt để lưu luyến chứ, phải lưu luyến thì ít nhất cũng nên tìm em trai trẻ tuổi ấy!
Chỉ bằng vẻ ngoài bốn mươi tuổi vẫn xinh đẹp này của Tô Văn Tâm, còn sợ không tìm được bạn trai à.
Tìm không thấy, cô ấy có thể giới thiệu cho, chỗ Sở Thiều làm cũng có một đống đấy thôi.
Đương nhiên, cô ấy sợ mấy lời này, Chu Yến Kinh sẽ nghe thấy được.
Biết cô lừa Chi Chi đến cửa hàng gà kia, thế cũng không tốt.
“Lúc này mới vừa trưởng thành, đã đi nhiều năm rồi, tớ đoán, Trần Đạt Hải chắc chắn tức điên rồi đấy.”
Mạnh Đan Chi: “Ai biết được.”
“186 có phải ở đấy không, tớ cúp đây.”
Sau khi kết thúc, Trần Thư Âm một tay đè lấy Sở Thiều trên giường, “Em cùng Chi Chi nói chuyện, anh vẫn làm thế làm gì, anh là gấu sao?”
Sở Thiều: “Anh là gà.”
Nghe thấy từ như thế được anh nói nghiêm túc thế này, làm Trần Thư Âm cười muốn chết.
Sở Thiều: “Trong lúc làm việc, không thể sờ cá.”
“Cho nên sờ em sao?” Trần Thư Âm xem thường.
“Không thể sao?” Bỗng nhiên Sở Thiều cười.
Trần Thư Âm sửa lời: “Đương nhiên có thể.”
-
Thật ra Mạnh Đan Chi và Trần Thư Âm cũng chưa nói gì hết, nhưng chị em tốt nói chuyện với nhau có thể thả lòng.
Lúc cô ngồi xuống, không biết Chu Yến Kinh đã từ nhà vệ sinh ra lúc nào.
Mạnh Đan Chi ngồi đối diện anh, cảm thấy bản thân cô ngày hôm nay không biết sao lại để anh hấp dẫn làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế ---
Cô có phải thật sự…
Chu Yến Kinh: “Nhìn anh làm gì?”
Mạnh Đan Chi hừ một tiếng: “Anh nhìn lầm rồi.”
Chu Yến Kinh không nói nữa, lập tức ngồi vào vị trí nằm của mình, ngay từ đầu cũng rất bình thường, mãi đến lúc cô tính rời đi, anh giữ cô lại.
Mạnh Đan Chi bị dọa nhảy dựng: “Làm gì thế?”
Chu Yến Kinh: “Không làm gì.”
Anh hỏi: “186 là ai?”
Mạnh Đan Chi: “Bạn trai của Âm Âm đấy.”
Chu Yến Kinh à một tiếng, lúc này cô mới thở ra, nhưng đã bị anh kéo đến gần, động tác tiếp theo của anh đã nói cho cô biết anh muốn làm gì!
Cô bị anh nghiêng người hôn lấy, cuốn lấy cô.
Trong đầu Mạnh Đan Chi có vô số pháo hoa bắn r4, cả người đều tê rần hết lên. Vốn dĩ mặt đã đỏ giờ lan hết người, như sóng lớn cứ lần này đến lần khác kéo đến.
Chóp mũi Chu Yến Kinh đụng lấy mặt cô, anh hôn cô càng ngày càng bừa bãi và mãnh liệt hôn, đây mới chính là thù lao mà anh cần.
Cô khó khăn mà tràn ra chút r3n rỉ.
“… Em chưa tắm.” Mạnh Đan Chi ôm lấy bờ vai của anh.
Tay Chu Yến Kinh đã chuyển động khắp lưng của cô, yên lặng nhìn cô chằm chằm, ngay lúc cô nghĩ anh buông ra để cô đi, thì anh lại nói.
“Sau khi kết thúc thì tắm luôn.”
Trong đầu Mạnh Đan Chi thoáng cái đã hiểu rõ:?”
Nhưng sau vài giây kiên trì, sự thật chứng minh, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả.
Cũng không có vệ sĩ nào làm không công.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Mạnh Đan Chi bây giờ cũng thay đổi rồi. Cô vừa mở mắt ra, ánh sáng mặt trời mùa thu chiếu vào, nhìn thấy Chu Yến Kinh sắp ra ngoài đi làm.
Anh thay đổi vô cùng nhanh, lại là cục trưởng Chu áo mũ chỉnh tề.
Mạnh Đan Chi cảm thấy tức giận.
“Tối qua đáng ra phải ghi âm lại, phát mấy lời anh nói lúc đấy vào diễn đàn trường học. Để mấy em trai, em gái khóa dưới cũng nhìn rõ vẻ mặt thật của đàn anh Chu là thế nào.”
Chu Yến Kinh bước đến cạnh cửa thì dừng lại.
Anh quay đầu lại, “Em cũng là em gái khóa dưới của anh.”
“…”
Ý chính, ý chính.
Sắp tốt nghiệp rồi chuyển trường còn kịp không?
Chủ nhiệm chắc sẽ không gi3t ch3t cô đâu nhỉ.
Mạnh Đan Chi kỳ quái mà nghĩ.
Còn chưa rời giường, lại nhận được điện thoại của “người nhân viên duy nhất” trong cửa hàng, cô ấy vẫn chuyên nghiệp như cũ: “Bà chủ video phỏng vấn đã nổi tiếng rồi!”
“Cuối cùng tiệm của chúng ta cũng nổi tiếng!”
“Danh tiếng của tớ có phải bay lên rồi không?!”
Chu Yến Kinh không nhúc nhích.
Quá gần rồi, thậm chí Mạnh Đan Chi còn có thể nhìn thấy được hốc mắt sâu thăm thẳm của anh, lông mi anh rất dài còn rất cong nữa.
Mọi chuyện đều thua xa mớ cảm xúc đang tăng cao này.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn môi, Mạnh Đan Chi cũng chẳng đếm được là lần thứ bao nhiêu nữa.
Nhưng cô chưa bao giờ là người chủ động cả, đều là người được nhận. Đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên không tự chủ được bản thân mình sau đó chính là vô cùng lo lắng và khẩn trương.
Sau khi ý lo4n t1nh mê, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức dựa vào sau lưng ghế dựa, cả người giống như muốn lọt thỏm vào trong ghế.
Cô vừa mới! Cô thế mà lại đi hôn Chu Yến Kinh.
Rõ ràng Chu Yến Kinh ám chỉ cách là loại lấy nhan sắc để làm thù lao này! Sao cô lại đưa miệng mình đến cho anh chứ!
Nhưng… vừa nãy anh thật sự rất dụ dỗ người khác mà.
“Anh cách gần quá đi!” Mạnh Đan Chi lên tiếng trước, cô đưa tay che trước miệng mình, cách anh xa một chút.
Chu Yến Kinh nhìn cô, “Đương nhiên, là anh bất lịch sự rồi.”
Mạnh Đan Chi: “Phải không?”
Chu Yến Kinh: “Không phải?”
Sắc đỏ trên mặt Mạnh Đan Chi vẫn chưa biến mất, bị anh trêu chọc thì tức giận: “Bởi vì anh ở gần quá đấy, mới không cẩn thận đụng phải thôi.”
“Không cẩn thận?” Chu Yến Kinh lập lại ba chữ này.
“Ừm.” Mạnh Đan Chi thấy lạ lạ gật đầu.
Chờ sau khi anh lui về sau, cô lại thở ra, lại bắt đầu suy nghĩ miên man, anh cứ như thế mà tin cái cớ trăm ngàn chỗ hở này của cô?
Không hỏi?
Bị hôn cũng không thèm truy cứu trách nhiệm?
Mạnh Đan Chi khó chịu suy nghĩ, có phải khi nãy thật ra anh bị hôn cũng không có phản ứng gì hay không, cho nên mới cảm thấy không có gì.
Cô che miệng, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào môi.
Vừa nãy cánh môi anh lành lạnh, giống trái cây đông lạnh mùa hè.
Chu Yến Kinh không lái xe, chỉ là vẫn ngồi ở chỗ đấy.
Hành vi này của Mạnh Đan Chi thật sự anh không ngờ đến, cũng không ngờ đến sẽ nhanh chóng như thế --- Nhưng mà, cũng thích nghe ngóng nữa.
Có lẽ, anh đã đạt được mong muốn trước thời hạn rồi.
Phía xa truyền đến tiếng còi, từ xa lại gần vô cùng rõ ràng.
Lỗ tai Mạnh Đan Chi khẽ động: “Anh có nghe được tiếng gì hay không?”
Cô nghe giống tiếng xe cảnh sát.
Chu Yến Kinh: “Là còi xe cảnh sát.”
Đúng thật.
Mạnh Đan Chi lập tức nghĩ đến chuyện Tô Văn Tâm đã báo án, nếu là bà ấy thật thì thế vẫn còn cách cứu chữa.
Không hiểu sao cô lại nhẹ nhàng thở ra.
Nhà họ Trần kia không một ai đối tốt với bà cả, chính tay con gái cầm đồ ra khỏi cửa, thế mà Trần Đạt Hải có thể nói không biết gì sao?
Thế này rồi mà còn không phát hiện ra người nhà người ta là một phe sao.
Hơn nữa, lần trước ông ta đường đường chính chính mà xuống tay với Trần Nhã Yên, lúc đó Mạnh Đan Chi thật ra lại nghi ngờ có phải ông ta có yếu tố bạo lực hay không.
Cho nên lúc này mới gọi Chu Yến Kinh đến cùng.
Nếu chỉ có một m1nh trần Nhã Yên, thế chắc chắn một mình cô cũng có thể.
Khóe môi Mạnh Đan Chi cong lên, thuận thế nói sang chuyện khác luôn: “Nhanh đi ăn cơm tối đi.”
Chu Yến Kinh liếc cô một cái, đuôi lông mày nhướng lên: “Ừm”
Trên đường trở về, Mạnh Đan Chi đã gọi điện đến cho Mạnh Chiếu Thanh, thật ra Mạnh Chiếu Thanh cũng đoán ra cô chờ không kịp, không phải hôm nay cũng là ngày mai thôi.
“Bà ấy báo án rồi.”
Sau mấy giây, Mạnh Chiếu Thanh mới hoàn hồn, “Phải không, thế thì còn được.”
Còn hơn Mạnh Đan Chi, ấn tượng của anh đối với Tô Văn Tâm thật sự không xong rồi, bởi vì khi đó anh đã hiểu chuyện cũng trơ mắt nhìn thấy bà ấy rời đi.
Đương nhiên, anh cũng nhớ đến.
May là, bà ấy còn chưa mang anh đi, nếu không giờ phút này không biết anh đã trở thành cái dạng gì rồi.
Cũng may là, Chi Chi bị bà ấy đuổi về nhà họ Mạnh, nơi này mới chính là nhà thật sự, có thể để cô yên ổn mà lớn lên.
Nhìn dáng vẻ của Trần Nhã Yên kia đi, sói ở cùng đàn.
Tình cảm là được bồi dưỡng mà ra, hơn hai mươi năm chưa cùng ở cùng với Tô Văn Tâm, huyết mạch mẹ con với nhau cũng nhạt dần đi, thậm chí biến mất luôn.
“Tý nữa anh sẽ nói với ông nội.” Mạnh Chiếu Thanh yên lạnh một lát, “Yến Kinh ở bên cạnh à, hai đứa mai trở về đi.”
Mạnh Đan Chi nhanh chóng nhìn sang Chu Yến Kinh.
Chu Yến Kinh lên tiếng nói: “Được.”
Mạnh Đan Chi: “Em cúp máy nha anh.”
Mạnh Chiếu Thanh mỉm cười: “Cúp đi.”
-
Sau khi cảnh sát đến nhà, nhà họ Trần im lặng khác thường.
Hai má của Trần Nhã Yên đã sưng vù lên, không dám nhìn những người đang mặc cảnh phục trước mặt, nhất là những người đó còn quen biết cô ta nữa.
- -- Lần trước đã đến nhà cô ta, lần này lại đến nữa.
Dù sao khu vật này cũng thuộc sự quản lý của bọn họ, cho dù có thay phiên nhau đến, cũng sẽ chạm mặt nhau thôi.
“Ai là người báo án?”
Tô Văn Tâm ngồi trên sô pha, “Là tôi.”
Sắc mặt Trần Đạt Hải cũng chẳng tốt hơn là bao, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến bà ta thật sự sẽ báo án.
Cảnh sát đưa mắt nhìn, tình huống nhà bọn họ, từ lần trước cơ bản cũng hiểu rõ, đương nhiên, vẫn còn có chỗ chưa biết nên hỏi: “Là ăn cắp sao, bà xác định sẽ lập án sao?”
“Tôi thấy mọi người hình như là người một nhà…”
Tô Văn Tâm nhắm mắt, thở ra một hơi: “Lập án đi, cũng không tính là người một nhà, cô ta trộm lấy đồ cưới của tôi đem bán giá cao.”
Sắc mặt Trần Nhã Yên trắng bệch.
“Giá trị hiện kim nhiều hay ít?” Cảnh sát hỏi.
“Phải cần mời người tính ra.” Tô Văn Tâm lắc đầu: “Những thứ này còn chưa lấy về, là đồ thêu do người kế thừa di sản phi vật thể thêu ra.”
Nghe bà nói như thế, mấy người cảnh sát cũng hiểu rõ.
Mấy loại đồ vật này không đáng nhiêu tiền, hoặc là có giá trị rất cao, thuộc hàng ngũ của tác phẩm nghệ thuật, một bộ có thể lên đến mấy trăm triệu.
“Bà là mẹ của---” Có lệ hỏi.
“Không phải, cô ta và tôi không quan hệ gì.” Tô Văn Tâm phủ nhận.
Trần Nhã Yên thét chói tai: “Bà gả cho ba tôi, chính là mẹ kế!”
Lỗ tai của mọi người đều chấn động luôn, cái giọng này cũng quá lớn rồi đấy.
Chắc khoảng nửa giờ sau, cảnh sát mới rời đi, thuận tiện đưa ba người đến cục cảnh sát, khi trở về lại chỉ còn hai người Tô Văn Tâm và Trần Đạt Hải đi cùng nhau.
Trần Nhã Yên bị nhốt lại.
Tội danh ăn so với bịa đặt càng dễ dàng kết luận hơn.
Nói không chừng ngày cô ta đến tòa án, sẽ xuất phát từ cửa đồn công an đi đấy.
“Văn Tâm, em thật sự muốn tuyệt tình thế sao?” Trần Đạt Hải hỏi: “Lần trước Nhã Yên ở trong đấy đợi mấy ngày, khi trở về rất khó chịu…”
“Là tôi tuyệt tình sao?” Mặt Tô Văn Tâm nghiêm lại, “Con gái anh thì sao?”
Trần Đạt Hải nhìn bà, “Trước kia em không giống thế này?”
Tô Văn Tâm: “Báo cảnh sát một lần đã không giống nhau nữa sao?”
Trần Đạt Hải không trả lời vấn đề này, mà thở dài: “Anh sẽ mua mấy thứ kia trở về, em có thể hủy án hay không? Khi về anh sẽ dạy dỗ con bé.”
Ông ta cứ liên tục cam đoan với bà.
Lòng Tô Văn Tâm yên lặng nhìn ông ta, lần trước Trần Nhã Yên bịa đặt, ông ta cũng nói sẽ dạy dỗ, nhưng ông ta để lâu như thế thật ra vẫn chưa dạy dỗ tốt.
Thật ra bà đã nghĩ rất lâu rồi, nếu Trần Nhã Yên mười tám tuổi được Trần Đạt Hải chăm sóc, bây giờ Trần Nhã Yên cũng không thành kiểu người thế này.
Bà là mẹ kế không nói được, ông ta là ba còn quản không được sao?
Tuổi còn nhỏ đã bịa đặt, tự cao, ăn cắp, chuyện gì cũng dính vào.
Tô Văn Tâm không khỏi nghĩ đến Mạnh Chiếu Thanh và Mạnh Đan Chi, nhìn hai đứa con xuất sắc như thế, ông cụ Mạnh cũng không phải không bỏ công.
“Chờ sau khi ông mua về rồi nói.”
Sau khi mua về, bà nghĩ đoạn hôn nhân này cũng đã đến đoạn cuối rồi.
Trần Đạt Hải nghĩ bà đã lùi bước, lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng, đi qua thân thiết nhìn bà: “Em yên tâm, chắc chắn sẽ mua về được.”
Tô Văn Tâm nhắm mắt lại, “Tôi mệt.”
“Em ngủ một lát đi.” Trần Đạt Hải vội vàng nói.
Ông ta bắt đầu liên hệ từ tài khoản của Trần Nhã Yên, trên đó có tên người mua, bây giờ mua về không phải là giá gốc, nhưng cũng không quá cao.
Người bình thường làm sao biết nói đến mấy giá cả này.
Chu Khả ở Ninh Thành đội mấy ngày, trong lúc đó cô ta cũng nhận được thoại của mấy người đại diện.
“Số tiền thiệt hại là… chờ một chút!”
Khung trực tiếp của cô ta bị đóng lại, cho nên căn bản không có tiền, tìm công việc mấy trăm ngàn để làm.
Nhìn đôi nam nữ kia, chắc không phải người thất hứa.
Cuối cùng Chu Khả cũng chờ đại xem hai người kia có liên lạc với cô ta không?
Cô ta mừng như điên: “Muốn mua lại sao? Có thể chứ, tôi gửi một tài khoản liên kết, ông trả tiền mua lại là được.”
Cô lập tức mở mấy trang mới, đưa giá cả lên.
Trần Đạt Hải liếc mắt một chút nhìn chuỗi con số kia, nghĩ bản thân mình lầm rồi: [Không phải cô viết sai số rồi chứ?]
Chu Khả: [Không có, chính là giá này đấy, giá trong giới.]
Chu Khả: [Thật ra tôi cũng có thể gửi bưu điện cho ông.]
Bưu điện? Trần Đạt Hải nghẹn họng không nói được thành lời, đối phương ở Ninh Thành ông lại ở Bắc Kinh, căn bản không có cách nào tìm đến được.
Lại đồng ý với Tô Văn Tâm phải mua về.
Sau khi cân nhắc lợi hại, sắc mặt Trần Đạt Hải khó coi mà trả tiền.
-
Đồ ăn ngon có thể chữa lành lòng người, tâm trạng tốt hơn gấp trăm lần khi vừa ra khỏi nhà họ Trần.
Thậm chí cô còn cười khẽ khi về căn hộ.
Mạnh Đan Chi vừa vào cửa đã gọi cho Trần Thư Âm, nhưng cô ấy thật lâu mới nhận máy: “Cục cưng Chi Chi à?”
“Quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi?” Mạnh Đan Chi hỏi.
“Cũng không tính là quấy rầy.” Trần Thư Âm à một tiếng, vỗ nhẹ đôi tay đang đặt trên lưng của Sở Thiều: “Chuyện gì thế?”
“Tớ vừa mới từ nhà họ Trần về.”
Trần Thư Âm lập tức ngồi dậy: “Sao rồi? Đánh cô ta rồi sao? Có phải không để cô ta chiếm được chuyện tốt không! Không thì mai chúng ta lại đi!”
Cô ấy nhanh chóng bật dậy, chăn rớt xuống.
Sở Thiều đúng lúc nhìn một cái không sót cái gì.
Mạnh Đan Chi nói: “Tớ cảm thấy tớ làm rất tốt, lúc ấy tớ có đánh hai cái, có phải là mắng hơi nhiều rồi không?”
Trần Thư Âm lại nằm xuống, “Không sao, thích là được rồi.”
“Họ Chu ra tay sao?” Cô ấy lại hỏi.
Giọng nói không hề nhỏ, Chu Yến Kinh chắc chắn nghe được.
Xem ra, xưng hô “Họ Chu” này, quả nhiên là từ Trần Thư Âm tới rồi, về mặt khác—Chắc cũng như thế.
Mạnh Đan Chi thấp giọng: “Không có, anh ấy chỉ là vật biểu tượng thôi.”
Trần Thư Âm cẩn thận suy nghĩ lời này: “À ~~”
Thật ra Trần Đạt Hải tuy cô ấy chưa tiếp xúc bao giờ, nhưng cô ấy biết, ông ta chỉ là một người nịnh bợ, giả vờ đóng kịch rất giỏi.
“Sau đấy thì tính sao?” Cô ấy hỏi.
Mạnh Đan Chi nói: “Mẹ tớ chắc đi báo án rồi, nếu có sau này là tốt nhất, không có sau đó, cô ta chắc phải ngồi tù.”
Trần Thư Âm kinh ngạc: “Cuối cùng dì cũng chịu xông lên rồi à!”
Làm bạn tốt, cô ấy đối với Tô Văn Tâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi.
“Đàn ông có cái gì tốt, thích thì xong rồi.” Cô ấy đã quên mất Sở Thiều còn đang bên cạnh, nhưng cũng không sao cả.
Trần Đạt Hải cũng tuổi này rồi, còn có gì tốt để lưu luyến chứ, phải lưu luyến thì ít nhất cũng nên tìm em trai trẻ tuổi ấy!
Chỉ bằng vẻ ngoài bốn mươi tuổi vẫn xinh đẹp này của Tô Văn Tâm, còn sợ không tìm được bạn trai à.
Tìm không thấy, cô ấy có thể giới thiệu cho, chỗ Sở Thiều làm cũng có một đống đấy thôi.
Đương nhiên, cô ấy sợ mấy lời này, Chu Yến Kinh sẽ nghe thấy được.
Biết cô lừa Chi Chi đến cửa hàng gà kia, thế cũng không tốt.
“Lúc này mới vừa trưởng thành, đã đi nhiều năm rồi, tớ đoán, Trần Đạt Hải chắc chắn tức điên rồi đấy.”
Mạnh Đan Chi: “Ai biết được.”
“186 có phải ở đấy không, tớ cúp đây.”
Sau khi kết thúc, Trần Thư Âm một tay đè lấy Sở Thiều trên giường, “Em cùng Chi Chi nói chuyện, anh vẫn làm thế làm gì, anh là gấu sao?”
Sở Thiều: “Anh là gà.”
Nghe thấy từ như thế được anh nói nghiêm túc thế này, làm Trần Thư Âm cười muốn chết.
Sở Thiều: “Trong lúc làm việc, không thể sờ cá.”
“Cho nên sờ em sao?” Trần Thư Âm xem thường.
“Không thể sao?” Bỗng nhiên Sở Thiều cười.
Trần Thư Âm sửa lời: “Đương nhiên có thể.”
-
Thật ra Mạnh Đan Chi và Trần Thư Âm cũng chưa nói gì hết, nhưng chị em tốt nói chuyện với nhau có thể thả lòng.
Lúc cô ngồi xuống, không biết Chu Yến Kinh đã từ nhà vệ sinh ra lúc nào.
Mạnh Đan Chi ngồi đối diện anh, cảm thấy bản thân cô ngày hôm nay không biết sao lại để anh hấp dẫn làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế ---
Cô có phải thật sự…
Chu Yến Kinh: “Nhìn anh làm gì?”
Mạnh Đan Chi hừ một tiếng: “Anh nhìn lầm rồi.”
Chu Yến Kinh không nói nữa, lập tức ngồi vào vị trí nằm của mình, ngay từ đầu cũng rất bình thường, mãi đến lúc cô tính rời đi, anh giữ cô lại.
Mạnh Đan Chi bị dọa nhảy dựng: “Làm gì thế?”
Chu Yến Kinh: “Không làm gì.”
Anh hỏi: “186 là ai?”
Mạnh Đan Chi: “Bạn trai của Âm Âm đấy.”
Chu Yến Kinh à một tiếng, lúc này cô mới thở ra, nhưng đã bị anh kéo đến gần, động tác tiếp theo của anh đã nói cho cô biết anh muốn làm gì!
Cô bị anh nghiêng người hôn lấy, cuốn lấy cô.
Trong đầu Mạnh Đan Chi có vô số pháo hoa bắn r4, cả người đều tê rần hết lên. Vốn dĩ mặt đã đỏ giờ lan hết người, như sóng lớn cứ lần này đến lần khác kéo đến.
Chóp mũi Chu Yến Kinh đụng lấy mặt cô, anh hôn cô càng ngày càng bừa bãi và mãnh liệt hôn, đây mới chính là thù lao mà anh cần.
Cô khó khăn mà tràn ra chút r3n rỉ.
“… Em chưa tắm.” Mạnh Đan Chi ôm lấy bờ vai của anh.
Tay Chu Yến Kinh đã chuyển động khắp lưng của cô, yên lặng nhìn cô chằm chằm, ngay lúc cô nghĩ anh buông ra để cô đi, thì anh lại nói.
“Sau khi kết thúc thì tắm luôn.”
Trong đầu Mạnh Đan Chi thoáng cái đã hiểu rõ:?”
Nhưng sau vài giây kiên trì, sự thật chứng minh, trên đời không có bữa ăn nào miễn phí cả.
Cũng không có vệ sĩ nào làm không công.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Mạnh Đan Chi bây giờ cũng thay đổi rồi. Cô vừa mở mắt ra, ánh sáng mặt trời mùa thu chiếu vào, nhìn thấy Chu Yến Kinh sắp ra ngoài đi làm.
Anh thay đổi vô cùng nhanh, lại là cục trưởng Chu áo mũ chỉnh tề.
Mạnh Đan Chi cảm thấy tức giận.
“Tối qua đáng ra phải ghi âm lại, phát mấy lời anh nói lúc đấy vào diễn đàn trường học. Để mấy em trai, em gái khóa dưới cũng nhìn rõ vẻ mặt thật của đàn anh Chu là thế nào.”
Chu Yến Kinh bước đến cạnh cửa thì dừng lại.
Anh quay đầu lại, “Em cũng là em gái khóa dưới của anh.”
“…”
Ý chính, ý chính.
Sắp tốt nghiệp rồi chuyển trường còn kịp không?
Chủ nhiệm chắc sẽ không gi3t ch3t cô đâu nhỉ.
Mạnh Đan Chi kỳ quái mà nghĩ.
Còn chưa rời giường, lại nhận được điện thoại của “người nhân viên duy nhất” trong cửa hàng, cô ấy vẫn chuyên nghiệp như cũ: “Bà chủ video phỏng vấn đã nổi tiếng rồi!”
“Cuối cùng tiệm của chúng ta cũng nổi tiếng!”
“Danh tiếng của tớ có phải bay lên rồi không?!”