Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiều Hư - Lựu Liên Hương Thái

Chương 14: Ba mẹ, hai người đừng dọa vợ con, cô ấy nhát gan



Kiều Lộc bị vẻ mặt bình tĩnh của anh, mở miệng ra nói chữ "vợ" làm cho mặt đỏ đến tận mang tai, cô vừa mới phát hiện ra kỹ năng "da mặt dày" ẩn giấu của Giang Kỳ, thì đã phát hiện ra độ dày của da mặt anh dày hơn 99.99% những người trên thế giới này.
Kiều Lộc thấy da mặt mình không so nổi với Giang Kỳ, cô tức giận đạp Giang Kỳ một cước, "Chẳng phải phải về nhà sao, anh nhanh lên được không!"
Giang Kỳ không chọc tức cô nữa, để đồ về lại chỗ cũ, anh cầm một ly rượu vang ở trong tủ rượu.
Thấy Kiều Lộc thỉnh thoảng lại nhìn sang, anh giải thích, "Ba anh thích golf, gậy đánh golf mà ba anh thích hết hàng, sau này bán lại thì anh mua. Rượu vang là mẹ anh thích uống."
Cho dù Kiều Lộc có cung phản xạ chậm, cô cũng biết Giang Kỳ đang giúp cô chuẩn bị quà ra mắt. Bọn họ đăng ký kết hôn vội vàng, bây giờ lại bất ngờ đi gặp mặt người lớn, có vài thứ không chuẩn bị kịp.
Chỉ là, đổi lại người khác sẽ không kịp, Kiều Lộc cô thì không.
Kiều Lộc cầm cây gậy đánh golf qua, tiện tay cầm chai rượu vang trong tay Giang Kỳ.
Dưới ánh mắt thăm dò của Giang Kỳ, cô đặt hai thứ sang một bên rồi tự tin nói: "Mấy cái này giữ lại để lần sau đưa đi, lần đầu tiên gặp người lớn, đương nhiên là em muốn tự chuẩn bị quà."
Giang Kỳ thích thú nhìn cô.
Kiều Lộc xách túi của mình lên, thấy anh vẫn còn đứng im tại chỗ, cô nghiêng đầu rồi bật cười, "Còn ngây người ra đó làm gì, đi thôi, đi chọn cho ba anh —— "
Giang Kỳ nheo mắt lại.
Kiều Lộc lập tức thay lời, "Khụ, ờ ừm, chọn cho ba mẹ."
Lúc này Giang Kỳ mới đi theo.
Kiều Lộc thầm mắng anh so đo, nhỏ mọn!
Kiều Lộc nói đi lấy quà, nhưng thật ra, cô trộm rượu vang quý của Kiều Trung Sơn, ông ấy vừa nhận chưa được bao lâu, còn không nỡ chạm vào, tiện thể lấy luôn cây gậy đánh golf mà ông cưng như cưng trứng treo ở trên tường... Ồ không đúng, trên người cô có dòng máu của Kiều Trung Sơn, vì thế, sao có thể nói là trộm được chứ? Cô chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi.
Lúc Kiều Lộc đến lấy đồ, người phụ nữ kia không có ở nhà, đoán là đã đưa con trai đi thăm phu nhân nhà nào rồi, Kiều Lộc bật cười chế giễu, ánh mắt vô cùng khinh thường.
Dì giúp việc thấy cô về nhà, đoán là lớp băng giữa cô chủ và ông chủ cuối cùng cũng được phá vỡ rồi, nhìn thấy Kiều Lộc đi xuống lầu, bước đến đón vô cùng niềm nở, hỏi cô tối nay có muốn ăn gì không, còn nói với cô, tối này Kiều Trung Sơn sẽ về nhà ăn cơm.
Dì giúp việc cảm thấy bà đã vì cái nhà này mà bỏ ra quá nhiều, nhưng mà ở trong mắt Kiều Lộc, đương nhiên là uổng công vô ích.
Kiều Trung Sơn có về nhà ăn cơm không thì không liên quan gì đến cô cả, cô chỉ mong đời này đừng bao giờ gặp lại ông ấy, có lẽ Kiều Trung Sơn cũng muốn như vậy nhỉ, ai mà biết được, cô cũng không quan tâm.
Chỉ là dì giúp việc trong nhà cũng là người lớn tuổi, lúc mẹ Kiều Lộc vẫn còn, dì vẫn luôn chăm sóc cho người nhà họ Kiều, về người gì này, dù sao thì Kiều Lộc cũng nên đối xử tốt hơn so với những người nhà họ Kiều khác.
Vì thế, cô cũng không vênh mặt lên, chỉ nói với dì giúp việc: "Không cần đâu dì, lát nữa bọn con còn có việc." Cô nói xong thì xách đồ đi.
Cô đã đi xa, dì Vương mới nhìn thấy đồ cô xách trong tay.
Không đúng! Cái kia hình như là cây gậy đánh golf mà ông chủ xem như báu vật!
Dì Vương thầm thở dài, lo lắng không thôi cho cuộc chiến tiếp theo của hai cha con.
Lúc cô đi lấy đồ, cô không để Giang Kỳ theo vào.
Nếu như có thể, cả đời này cô không muốn Giang Kỳ bước chân vào cái nhà này.
Ngôi nhà này quá dơ bẩn, khắp nơi đều khiến người khác cảm thấy kinh tởm, trưng bày những thứ khiến người khác cảm thấy buồn nôn, khiến người khác cảm thấy chán ghét. Cô sợ làm bẩn mắt Giang Kỳ.
Kiều Lộc không biết Giang Kỳ có hiểu lầm việc cô không đưa anh vào trong không, nhưng không biết tại sao, cô cảm thấy vẫn nên giải thích một chút.
Vì thế, sau khi cất đồ xong, cô nói: "Em đi lấy bọn chúng."
Cô chỉ vào rượu vang và gậy đánh golf ở phía sau.
Giang Kỳ ngồi ở ghế lái vừa đánh tay lái, vừa quay đầu xe, anh không nặng không nhẹ mà "Ừ" một tiếng, giống như không để ý đến vậy.
Kiều Lộc thở phào nhẹ nhõm, anh không hiểu lầm là được rồi.
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, gần bốn giờ chiều rồi, nhưng mà nhà họ Giang cách trung tâm thành phố hơi xa, so với nhà họ Kiều thì một đông một tây, bọn họ từ nhà họ Kiều đến trung tâm thành phố mất một tiếng đồng hồ, lại từ trung tâm thành phố đến nhà họ Giang, giữa chừng còn dừng lại mua quà cho cháu trai của chị dâu Giang Kỳ, mất thêm một chút thời gian, khoảng ba tiếng sau, bọn họ mới đến được nhà họ Giang.
Sắp sang tháng mười một rồi, trời cũng tối nhanh hơn, lúc hai người đến nhà họ Giang, đã hơn tám giờ, bên ngoài trời cũng đã tối, khu biệt thự nhà họ Giang đèn đóm sáng trưng, khu này nhiều nhà hơn chỗ của Kiều Lộc bên kia, khi tối trời, đèn từ mọi nhà sáng lên, trên đường xe chạy, đèn đóm hai bên sáng trưng.
Tóm lại, so với khu nhà độc lập của Kiều Lộc, thậm chí là khu nhà của Kiều Trung Sơn bên kia sườn núi, có hơi người hơn, khiến người ta cảm thấy càng giống "nhà" hơn.
Kiều Lộc nghĩ, đây có khả năng là vì Giang Kỳ? Mặc dù nhìn Giang Kỳ lạnh lùng giống như bông hoa của núi cao vậy, nhưng thật ra những năm là hai người ở bên nhau, anh không chỉ mang đến cho cô "cảm giác tồn tại" mà còn có "cuộc sống" nữa.
Trước đây mỗi khi rảnh rỗ Giang Kỳ sẽ nhắc đến ba mẹ Giang với Kiều Lộc, chỉ là cũng không nói gì nhiều, chỉ nói với cô, nhà họ Giang không giống với những gì mà người ta đồn đại, khinh thường anh và ba mẹ nuôi, cho dù là nhà họ Giang hay là ba mẹ nuôi của anh, đều là người tốt cả. Mọi vấn đề là do anh, nút thắt trong lòng anh quá chặt, khoảng thời gian đó lại là thời kỳ nổi loạn, là anh không muốn bước ra, không muốn liên quan gì đến nhà họ Giang, ba mẹ nuôi của anh, mọi người rất tốt, đều là vấn đề của anh.
Mỗi khi Giang Kỳ chán nản buồn bực, Kiều Lộc không biết chữa lành và an ủi anh giống như những người bạn gái khác, cô chỉ biết nâng mặt Giang Kỳ lên, sau đó lại kiêu ngạo nói: "Anh là người của Kiều Lộc em đấy, sao có thể có vấn đề được chứ! Nếu như có người cảm thấy anh không tốt, vậy thì chắc chắn là vấn đề của bọn họ! Nếu như anh còn xem nhẹ bản thân mình như vậy nữa, em phạt anh vào danh sách đen một tuần đấy!"
Sau đó, đổi lại là Giang Kỳ ôm cô, giống như mèo vậy, vùi mặt vào trong cổ cô hôn, mọi nơi mẫn cảm trên cơ thể Kiều Lộc, là được Giang Kỳ từng chút từng chút một "khám phá" ra.
Chỉ là, Kiều Lộc cảm thấy cách này cũng rất hiệu quả, nếu không da mặt Giang Kỳ sẽ không dày như vậy.
Vì thế, có sự chuẩn bị trước của Giang Kỳ, Kiều Lộc không cảm thấy sợ sệt khi gặp người lớn nhà họ Giang nữa, chỉ là đến, vẫn hơi căng thẳng, dù sao thì cũng là lần đầu tiên gặp người lớn.
Lại nói, bọn họ cũng yêu nhau bảy năm, nhưng lại chưa từng gặp người nhà của hai bên, cũng thật kỳ diệu, có lẽ là vì trước đó Giang Kỳ đã nhắc đến mấy lần, đều bị cô từ chối, vì thế sau này anh cũng không nhắc đến nữa?
Kiều Lộc không chắc lắm, cô chỉ biết là, khi đó cô rất giỏi đánh trống lảng, khi gặp phải tình huống có khả năng sẽ kết hôn với Giang Kỳ, cô sẽ bộc lộ ra tài năng.
Giống như khi đó Giang Kỳ thật sự cầu hôn cô rồi, cô luống cuống hết cả lên, cuối cùng chạy mất tiêu.
Chỉ là, vô số đêm ngày sau đó, cô cũng đã từng hối hận, hối hận vì khi đó đã chạy trốn như vậy, hối hận vì khi đó ngay cả cơ hội nói chuyện cô cũng không cho Giang Kỳ.
Cho đến khi, chuyện ngày hôm đó, trở thành cơn ác mộng của Kiều Lộc.
Trong mơ, cô chạy trốn một lần rồi lại một lần, sau đó ngay đêm hôm qua, Giang Kỳ trong mơ cuối cùng cũng mệt mỏi rồi, làm cho chiếc vòng kia chia năm xẻ bảy.
"Đang nghĩ gì vậy?" Người ngồi chỗ ghế lái bỗng nhiên lên tiếng.
Lúc Kiều Lộc hoàn hồn lại, cô mới thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, hô hấp cũng trở nên không đều. Cô thở mạnh, nắm chặt chiếc vòng ngọc trong tay, chiếc vòng ngọc lành lạnh giống như xuyên qua từng lỗ chân lông, làm cô thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô lắc đầu rồi nói: "Không có gì, chỉ là em nhớ lại một giấc mơ không đẹp."
Cô không biết là sắc mặt của mình đã tái nhợt đi rồi.
Chỉ là, Giang Kỳ cũng không hỏi cơn ác mộng kia là như thế nào, anh đưa lòng bàn tay đến trước mặt cô, "Giấc mơ đều ngược lại." Nói xong, anh lại nói: "Đưa tay cho anh."
Kiều Lộc vẫn đang khôi phục lại tâm trạng, cô nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều, đặt tay mình lên lòng bàn tay anh.
Giang Kỳ cúi đầu nhìn tay cô, sau đó anh lại ngẩng đầu lên hỏi: "Em căng thẳng lắm à?"
Lúc này Kiều Lộc mới nhận ra, mồ hôi trên tay mình vẫn chưa khô đi.
Cô bị vạch trần nên hơi lúng túng khó chịu, cô vừa mạnh miệng nói không có vừa rút tay về.
Kết quả vừa mới rút về được một nửa, lại bị Giang Kỳ kéo lại.
Anh cứ nắm tay cô như vậy, mười ngón tay không đan vào nhau, cũng không làm gì khác, giống như giúp cô lau khô mồ hôi vậy, anh nói: "Thật sự không căng thẳng à?"
Kiều Lộc không thoát được, nhưng cô vẫn cứng miệng, cô nói: "Một xíu thôi."
Cô nghe thấy Giang Kỳ bật cười, sau đó lại nghe anh nói: "Đợi lát nữa em cứ đi theo sau anh, nếu như bị đánh, roi đầu tiên anh chịu."

Khuôn mặt Kiều Lộc nhăn lại, cô dùng ánh mắt phức tạp, hỏi anh, "Tại sao phải... Chịu đòn?" Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Kỳ, Kiều Lộc thật sự lo lắng, khí thế của cô ngay lập tức yếu đi, nhỏ giọng nói: "Không đến nỗi vậy chứ?"
Một giây sau, cô nhìn thấy Giang Kỳ bỗng nhoẻn miệng cười, "Đúng vậy, không đến nỗi thế."
Kiều Lộc bị nụ cười của Giang Kỳ mê hoặc, lâu lắm rồi cô mới dùng ánh mắt như vậy để nhìn một người, "?"
Giang Kỳ buông tay cô ra, anh xoa đầu cô, "Vì thế, không có gì phải lo lắng cả."
Kiều Lộc được an ủi, ngay sau đó, sự chú ý của cô bỗng chuyển qua một chuyện khác!
Cô đẩy cái tay đang phạm tội của Giang Kỳ ra, cô giống như một chú mèo bị giẫm phải đuôi, giương nanh múa vuốt, "Đi ra đi! Tay toàn là mồ hôi, xoa lên tóc em đổ đầu bây giờ!"
Giang Kỳ trợn tròn mắt, ngay sau đó anh nhếch môi cười, anh bật cười, "Mồ hôi của em, em cũng chê à?"
Kiều Lộc đang soi tóc mình trong gương, không quan tâm đến anh.
Giang Kỳ cởi dây an toàn, đợi cô chỉnh xong.
Kiều Lộc loay hoay cả nửa ngày, sau khi chắc chắn rằng hình tượng của mình ổn rồi, cô mới trợn mắt nhìn Giang Kỳ, "Đều tại anh! Cái này ảnh hưởng đến hình tượng của em đấy!"
Giang Kỳ ngây ra, dường như không hiểu tại sao Kiều Lộc lại lo lắng chuyện này.
Trong chuyện khiến người khác thích mình, Kiều Lộc vẫn rất giỏi.
Mặc dù mối quan hệ giữa cô và Kiều Trung Sơn không tốt, không có nghĩa là mối quan hệ giữa cô và người lớn không tốt.
Giống như ba mẹ của Diệp Tử cũng rất thích Kiều Lộc, sơ hở là bảo Kiều Lộc đến nhà họ Diệp ăn cơm, ông bà nội của Diệp Tử lúc nào cũng gọi hỏi Kiều Lộc, hỏi sao gần đây cô không đến thăm bọn họ...
Không chỉ vậy, năm đó Kiều Lộc còn chưa theo đuổi được Giang Kỳ về tay, cũng đã lấy lòng được tất cả bạn bè của Giang Kỳ rồi, không sai! Tất cả đấy!
Lúc đó Giang Kỳ thật sự rất ngạc nhiên, chỉ mới mấy ngày, mức độ bàn tán về Kiều Lộc trong lớp bọn họ đã đạt đến cảnh giới mà anh không thể hiểu nổi, dường như mỗi lần đi ngang qua, mọi người đều nói chuyện liên quan đến Kiều Lộc, mọi người đều rất thích cô.
Khi đó, Giang Kỳ cũng đã nhìn thấy được uy lực khiến người khác yêu mến mình của Kiều Lộc rồi.
Vì thế, sự lo lắng lúc này của Kiều Lộc, Giang Kỳ xem như hoàn toàn dư thừa.
Kiều Lộc hừ một tiếng, "Anh biết cái gì chứ, hình tượng rất quan trọng được không?"
Cô cũng rất quan tâm đến hình tượng đấy!
Giang Kỳ bảo hiểu, nhưng không hiểu lắm.
Sau khi hai người xuống xe, Giang Kỳ xách đồ.
Ngoài gậy đánh golf cho ba Giang, rượu vang cho mẹ Giang, còn có đồ câu cá cho Giang Bách, anh trai của Giang Kỳ, đồ câu cá cô mua trên đường đến đây, Kiều Lộc cũng muốn "Mượn hoa hiến phật", nhưng mà Kiều Trung Sơn lại không có sở thích câu cá.
Kiều Lộc còn cẩn thận chọn nước hoa tặng cho chị dâu của Giang Kỳ, là loại nước hoa dành cho thị trường ngách, mùi hương rất đặc biệt. Từ những gì mà trước đó Giang Kỳ đã kể với cô, Kiều Lộc có thể đoán được chị dâu của anh là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng bên trong lại rất dịu dàng, vì thế loại nước hoa này hương đầu hơi mạnh mẽ một chút, nhưng hương sau lại rất dịu dàng, chắc là sẽ hợp.
Đến nỗi Giang Thần Duệ, con trai của Vưu Tĩnh và Giang Bách, Kiều Lộc cũng mua robot Transformers cho, nghe Giang Kỳ nói, gần đây cháu anh đang thích mê cái này.
Chắc là Giang Kỳ đã thông báo với người nhà là hôm nay anh về, nghe thấy tiếng cửa vang lên, ở bên trong có người chạy ra ngay lập tức, như một quả pháo nhỏ, lao vào lòng Giang Kỳ... Ồ không, quả pháo nhỏ này chỉ đủ ôm lấy hai chân Giang Kỳ.
Nhìn thấy cánh tay của quả pháo nhỏ ôm lấy hai chân Giang Kỳ, giọng nói non nớt, "Chú, robot Transformers của con!"
Khí chất trên người Giang Kỳ hiếm khi dịu xuống, anh xoa cái đầu nhỏ của Giang Thần Duệ, cười nói: "Tìm thím nhỏ của con đòi đi."
Phải nói, trong mấy kiểu xưng hô như "Vợ", "Chồng", "Thím nhỏ", Giang Kỳ vô cùng thuận miệng, dù sao thì Kiều Lộc cảm thấy, người đỏ mặt tim đập nhanh cũng chỉ có mình cô mà thôi.
Vào giờ phút này, Kiều Lộc quyết định, cô muốn đại diện 99,99% những người bị da mặt dày của Giang Kỳ đánh bại, cô muốn phản kích!
Kiều Lộc đang ngây người, đứa trẻ vốn dĩ đang làm nũng ôm chân Giang Kỳ, ngay lập tức đổi sang ôm lấy tay cô, bắt đầu tấn công cô bằng giọng nói non nớt, "Thím nhỏ, thím nhỏ, robot Transformers của con!"


Vừa rồi Kiều Lộc còn định phản kích về độ mặt dày của Giang Kỳ, bị đứa trẻ gọi hai tiếng "Thím nhỏ", mặt cô lại đỏ lên.
Kiều Lộc không biết cách trò chuyện với trẻ con lắm, thằng nhóc nhà họ Kiều kia, là con của Kiều Trung Sơn và vợ mới, bình thường nếu cô nhìn nhiều hơn một chút, người phụ nữ kia sẽ cảm thấy cô làm chuyện gì đó hại con bà ta.
Thật ra thì, so với việc ghét người lớn, thái độ của Kiều Lộc với trẻ con tốt hơn nhiều, theo góc độ của cô, trẻ con vô tội, giống như việc cô và Kiều Tuyết làm hòa vậy, là bởi vì Kiều Tuyết cũng vô tội.
Bọn họ đều là những đứa trẻ vô tội bị Kiều Trung Sơn đưa đến thế giới này...
Chỉ là, cô có cảm giác bình thường với trẻ con, nhưng nếu thật sự để cô ở cùng thì cô thật sự không biết.
Nếu là lúc bình thường, người nhà họ Giang có lẽ sẽ trêu Giang Thần Duệ một chút, đổi lại Kiều Lộc, lúc cô bị cậu nhóc ôm lấy cánh tay thì đã đưa quà ra rồi, cô lắp bắp nói: "Cho, cho con."
Nhìn thấy robot Transformers, ánh mắt Tiểu Thần Duệ ngay lập tức sáng lấp lánh!
"Wow!! Cảm ơn thím nhỏ!" Trẻ con năm tuổi, bày tỏ niềm yêu thích rất thẳng thừng, cậu nhóc thích quà, cũng thích thím nhỏ xinh đẹp đã mua quà cho cậu nhóc, vì vậy, cậu nhóc giống như lúc bình thường ở nhà, nhận được quà thì hôn ba mẹ ông bà cô chú vậy, "Thím nhỏ thím nhỏ!"
Kiều Lộc ngây người, trẻ con nhiệt tình gọi mình như vậy, cô vẫn chưa quen lắm: "Hả?"
Nhìn thấy Tiểu Thần Duệ không ngừng ngoắc tay với cô, Kiều Lộc lúng túng nhìn Giang Kỳ, Giang Kỳ cười, anh không nói câu nào, Kiều Lộc trừng mắt nhìn anh, dưới sự thúc giục của Thần Duệ, cô chống tay lên đầu gối, khom người xuống.
"Chụt!"
Tiểu Thần Duệ hôn lên mặt Kiều Lộc một cái rất kêu.
Kiều Lộc bị hôn nên mặt mày ngơ ngác, cô cứ chống đầu gối như vậy, đứng im tại chỗ.
Tiểu Thần Duệ còn lớn tiếng nói: "Cảm ơn thím nhỏ! Con thích thím nhỏ lắm!"
Kiều Lộc thậm chí còn không biết mặt mình đỏ đến mức nào, cùng với, đôi mắt hạnh kia sáng lấp lánh bao nhiêu.
Ngay lúc này, mắt cô liếc nhìn thấy Giang Kỳ ở bên cạnh đang quỳ một chân trên đất ở trước mặt Tiểu Thần Duệ, hỏi: "Duệ Duệ không thích chú à?"
Giọng nói nhẹ nhàng, rõ ràng là đang trêu trẻ con.
Tiểu Thần Duệ ngay lập tức hiểu chuyện, cũng hôn lên mặt Giang Kỳ, "Con cũng thích chú nữa!"
Tiểu Thần Duệ thừa hưởng bộ gen xuất sắc từ ba mẹ, mới năm tuổi thôi, đã có dáng vẻ của một hoàng tử bé, đôi mắt to, lông mi dài, vừa trắng vừa mềm.
Sau đó Kiều Lộc không nhịn được mà đưa tay lên sờ đầu Tiểu Thần Duệ.
Sờ đầu xong thì cô lại nhận được ánh nhìn chăm chú của Giang Kỳ, cô lại nhìn Tiểu Thần Duệ, tay cầm chiếc hộp robot che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, dáng vẻ như đang xấu hổ.
Kiều Lộc: "..."
Bỗng nhiên cảm thấy mình rất lưu manh là thế quái nào đây...
Có thể là người nhà họ Giang cố ý để cho trẻ con ra đón trước, đợi đến khi ba người cùng nhau đi vào, nhìn thấy đôi vợ chồng đang từ trong đi ra.
Kiều Lộc nhận ra ba Giang và mẹ Giang đang đi ở phía trước, phía sau chắc là Giang Bách và Vưu Tĩnh.
Gen người nhà họ Giang đều rất tốt, ba Giang và Kiều Trung Sơn cũng ngang tuổi nhau, so với Kiều Trung Sơn đã ngoài năm mươi bà cứ thích ra vẻ tổng giám đốc trẻ tuổi, khí chất trên người ba Giang ôn hòa hơn rất nhiều, giống như một người đàn ông trung niên tao nhã lịch thiệp, ánh mắt hiền hòa, người khác nhìn vào cảm thấy bình dị gần gũi.
Nghe nói mẹ Giang nhỏ hơn ba Giang vài tuổi, chỉ là cũng là gần năm mươi rồi, nhưng mẹ Giang chăm sóc bản thân rất tốt, nhìn giống như ngoài ba mươi, là một người phụ nữ rất có khí chất.
Giang Bách và Vưu Tĩnh, hai người chỉ đứng ở đó không làm gì, nhưng lại là trung tâm của sự chú ý, đặc biệt là Vưu Tĩnh, nhìn rất giỏi giang, so với Giang Bách mặt mày niềm ở ở bên cạnh, ấn tượng đầu tiên của người khác về chị ấy là người đẹp lạnh lùng.
Mà lúc Kiều Lộc quan sát người nhà họ Giang, người nhà họ Giang cũng đang quan sát Kiều Lộc.
Hai giờ trước, bà Viên nhận được tin nhắn WeChat từ cậu con trai nhỏ, nội dung WeChat vô cùng ngắn gọn, chỉ một câu ——
【Mẹ, con và Kiều Kiều đăng ký kết hôn rồi, muộn một chút con đưa cô ấy đến gặp mọi người.】
Trước khi bà Viên nhận được tin nhắn này, bà đang chơi Lego với Tiểu Thần Duệ, kết quả vì tin nhắn này, bà Viên từ trước đến nay vẫn luôn thanh lịch tao nhã, bà trượt tay, làm đổ đống Lego vừa mới xếp xong.
Trong nhà ngay lập tức trở nên hỗn loạn, nửa tiếng sau, bà Viên mới trả lời lại Giang Kỳ một câu: 【Được, mẹ đi chuẩn bị ngay đây!】
Một dấu chấm than, bày tỏ nỗi khiếp sợ trong lòng bà Viên.
Đương nhiên, người khiếp sợ không chỉ có một mình bà Viên, dù là ai cũng sẽ không ngờ rằng, có một ngày Giang Kỳ sẽ trực tiếp đưa cô vợ kết hôn chớp nhoáng của mình về nhà!
Kết hôn chớp nhoáng đấy!
Cái từ này có làm thế nào cũng không liên quan gì đến Giang Kỳ, ngay cả ba Giang, người thận trọng nhất trong cái nhà này, cũng phải trợn tròn mắt, cho dù là Giang Bách không được thận trọng, lúc đầu khi kết hôn, cũng là từng bước từng bước một, từng bước tiến tới, cuối cùng, cậu út ngoan ngoãn nghe lời nhất trong nhà lại chơi trò tiền trảm hậu tấu, kết hôn chớp nhoáng luôn!
Ba Giang và bà Viên ít nhiều gì cũng hơi tức giận, nhưng mà tức nhiều nhất là do Giang Kỳ không tìm bọn họ bàn bạc, không chịu nói cho bọn họ gì cả.
Đến nỗi chuyện kết hôn chớp nhoáng như này, ba Giang và bà Viên cũng không phải kiểu ba mẹ cổ hủ gì, mấy người trẻ tuổi bây giờ kết hôn chớp nhoáng rất nhiều, Giang Kỳ đã lớn rồi, huống chi, bọn họ cũng biết tính cách của Giang Kỳ, biết anh đã chọn con đường này, cũng đã sẵn sàng chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của chính mình.
Chỉ là sự việc đã đến nước này, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, cho dù bọn họ có tức Giang Kỳ không chịu bàn bạc với bọn họ, cũng không thể không chừa mặt mũi cho con dâu được, như vậy không được tốt lắm, bọn họ cũng không muốn làm ba mẹ chồng độc ác.
Giang Bách và Vưu Tĩnh thì càng không cần phải nói, bọn họ nghe chuyện Giang Kỳ kết hôn chớp nhoáng, ngoại trừ vẻ mặt khiếp sợ ra, hai người họ cũng giơ ngón cái cho Giang Kỳ.
Hai vợ chồng họ cảm thấy, không biết thì thôi, Giang Kỳ nhìn chững chạc thận trọng như vậy, không ngờ rằng lại có một ngày sẽ kết hôn chớp nhoáng!
Thằng nhóc như vậy, Giang Kỳ như vậy, mới càng giống như người trẻ tuổi hoạt bát!
Vừa rồi, trước khi Giang Kỳ đưa Kiều Lộc đến, người nhà họ Giang đã suy nghĩ cẩn thận, Giang Kỳ đã gửi tin nhắn riêng cho Giang Bách, Tiểu Thần Duệ vừa nghe thấy dì nhỏ mua robot cho mình, lập tức chạy ra cửa chờ.
Khi cả đại gia đình nhìn thấy Kiều Lộc, mặc dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cũng có thể là bọn họ rất tin tưởng Giang Kỳ, sau khi nhìn thấy Kiều Lộc ——
Ba Giang bà Viên: Thật đúng là trai tài gái sắc nhỉ.
Giang Bách Vưu Tĩnh: howpay! (good match: đẹp đôi)
Giang Kỳ cảm nhận được quần áo sau lưng mình bị Kiều Lộc kéo, anh cười thầm, dắt tay Kiều Lộc, giới thiệu với người nhà, "Ba mẹ, anh hai chị dâu, đây là vợ con, Kiều Lộc."
Sau đó anh quay đầu lại nhìn Kiều Lộc, vừa giới thiệu người nhà cho cô, vừa véo lòng bàn tay cô, để cô không căng thẳng nữa.
Kiều Lộc cũng tự nói với mình không cần phải căng thẳng, kết quả vừa mở miệng thì, "Chào Kiều Lộc, con là ba mẹ."
Mọi người: "...?"
Có lẽ bầu không khí đã im lặng vài giây, đột nhiên bên tai Kiều Lộc nghe thấy tiếng cười.
Kiều Lộc:!!!
Lúc Kiều Lộc nhận ra thì mặt đỏ đến tận mang tai, trong khoảnh khắc này, cô đã chọn xong vị trí cho mộ mình rồi, nếu như không phải do Giang Kỳ đang nắm tay cô, có lẽ cô đã lái xe trực tiếp đến nghĩa trang, im lặng một mình rời khỏi nhân thế...
Kiều Lộc! Cái quái gì vậy Kiều Lộc!! Mày vẫn luôn tự tin mà! Chẳng phải mày rất biết cách xoay chuyển tình thế sao! Chuyện quái gì vậy, chuyện quái gì vậy!!
Kiều Lộc đổi lại lời giới thiệu ngay lập tức, "Chào cô chú, con là Kiều Lộc."
Bạn học Kiều Lộc từ trước đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo, giờ phút này lại nhút nhát giống như người mắc chứng sợ xã hội.
Trong lúc nội tâm Kiều Lộc đang gào thét, xong đời rồi, ấn tượng mất sạch rồi, cô nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của Giang Kỳ, anh nói: "Ba mẹ mọi người đừng dọa vợ con, cô ấy nhát gan."
Ba giây sau, mọi người đều phá lên cười.
Không có gì, chỉ là bị thành viên mới trong gia đình chọc cười mà thôi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...