Chiều Chuộng Em Cả Đời - Trang 2
Chương 55: Ôm công chúa
Cố Duật Ninh tùy tay đánh bài [ Không sợ ], Nại Nại nhìn anh một cái, nhanh chóng bắt kịp giai điệu, nhẹ nhàng cất tiếng hát.
Giọng hát của cô rất êm tai, hát cũng không có kỹ xảo gì, chỉ là kiểu rất thuần túy, sạch sẽ, tựa như gió biển lạnh thổi qua, nghe rất thoải mái.
Cố Duật Ninh ngẩng đầu nhìn cô, cô gái nhỏ mặc chiếc áo T-shirt thoải mái, sơ vin, vòng eo mảnh khảnh, tuy rằng vóc người cô nho nhỏ nhưng chân lại thon dài xinh đẹp.
Thời điểm cô hát, khẽ nhắm mắt, lông mi thật dài rũ xuống.
Bộ dáng thật nghiêm túc.
Năm đó Cố Trường Sinh được mệnh danh là người có thiên phú tài hoa nhất trong ca hát, bởi vì khi anh hát, đại đa số là những ca khúc mà mình sáng tác, bao gồm bài [ Không sợ ] này.
Nại Nại thích bài hát này, Cố Duật Ninh cũng thích nghe Nại Nại hát bài này.
Làn đạn bắt đầu điên cuồng spam.
“Quay trọng điểm, chú ý ánh mắt của tam gia nè.”
“Tràn đầy sủng nịch đó!”
“Ngao ngao ngao, tôi đã xem 10 lần rồi!”
“Tạm dừng quay đi...”
“Cô gái được anh ấy nhìn đắm đuối như thế, quá hạnh phúc!!!”
“Bạo khóc, tam gia thâm tình không thuộc về tôi.”
.......
Nại Nại hát một bài lại một bài, người vây xem ngày càng nhiều hơn, vỗ tay không ngừng.
Rất nhanh, ngay cả hôm đựng đàn ghi-ta cũng có không ít tiền.
Nại Nại xếp từng tờ tiền một, đổi sang nhân dân tệ thì hôm nay kiếm được khoảng hơn 500 tệ!
Cô hưng phấn khua tay với Cố Duật Ninh, nói: “Tam gia anh xem này, kiếm được nhiều tiền nha.”
Cố Duật Ninh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, dưới ánh đèn nê ông phá lệ động lòng người.
Chỉ chút tiền đó, cũng đủ để em vui vẻ như thế.
Cố Duật Ninh lấy ví tiền của mình ra, ném cho Nại Nại: “Tiền tài không lộ ra ngoài có biết không, cất vào đi.”
Nại Nại nhận lấy ví, sau khi xếp gọn gàng từng tờ tiền lớn thì cất hết tiền lẻ vào.
Bóp tiền của Cố Duật Ninh không có tiền mặt mà lại có mấy tấm card, đều là thẻ tín dụng siêu vip của các ngân hàng lớn.
Nại Nại không có hứng thú với mấy tấm card này mà bị tấm ảnh trong bóp tiền hấp dẫn sự chú ý.
Đây là ảnh chụp khi anh và Cố Bình Sinh còn trẻ măng, khi đó Cố Bình Sinh nhìn quan cũng chỉ mới 12, 13 tuổi, trông rất ngây ngô.
Mà Cố Duật Ninh ôm lấy bả vai của Cố Bình Sinh, đón ánh mặt trời, mỉm cười nhìn ống kính.
Nại Nại bị bức ảnh mỉm cười này của anh làm cho kinh sợ.
Nụ cười này giống hệt nụ cười của thiếu niên trên talkshow lần đầu tiên cô xem ở TV, không có bất cứ khác biệt nào.....
Ví tiền bị Cố Duật Ninh lấy về, gõ gõ đầu cô: “Nhìn gì đó.”
“Anh.....”
“Anh cái gì, đi về thôi.”
Cố Duật Ninh xoay người bước đi, Nại Nại ngơ ngác đuổi theo sau anh, nhìn dáng người cao lớn cân đối của anh, gần như đã có thể khẳng định, anh chính là Cố Trường Sinh.
Nại Nại sẽ không nhận sai, bức ảnh kia, là thời điểm Cố Trường Sinh còn trẻ...nhất định là anh.
Hơn nữa, Cố Trường Sinh, Cố Bình Sinh, hai cái tên này nghe là biết tên anh em! Cô từng không suy ngẫm tỉ mỉ, thật sự cho rằng chỉ là trùng hợp.
Nhưng mà hai chữ trùng hợp đặt cạnh nhau, vậy sẽ thành tất nhiên.
Cố Duật Ninh quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang đi về phía mình, mặt rơi đầy lệ, cực lực kiềm chế nước mắt nhưng vẫn không đến đáng thương.
Cố Duật Ninh nhíu mày: “Em làm sao thế?”
Anh trai camera man vội tắt máy quay đi, ngay cả nhóm biên đạo phía sau cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do. Không phải vừa nãy còn rất tốt sao, sao đã khóc rồi?
Anh đến gần cô, dịu dàng hỏi: “Có phải thân thể khó chịu ở đâu không?”
Nại Nại nhìn gương mặt anh, lắc đầu, dùng ống tay áo lau nước mắt.
Vốn dĩ cô không muốn khóc đâu, nhưng cô lại không khống chế nổi bản thân.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là.....bụng em hơi đau.” Nại Nại không có cách nào giải thích với anh, chỉ có thể nói như vậy: “Em không đi được, tam gia.”
Cố Duật Ninh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đi không được thì thôi, khóc cái gì.”
Nại Nại lau nước mắt, đáng thương vô cùng mà nhìn anh.
Cố Duật Ninh quay đầu hỏi biên đạo: “Có xe không?”
Chị gái biên đạo nói: “Phải đi về điểm xuất phát mới có.”
Cố Duật Ninh chỉ có thể ngồi xổm xuống, nói với Nại Nại: “Đi lên đi, anh cõng em.”
Nại Nại càng khóc to hơn, tại sao anh Trường Sinh của cô lại tốt như vậy!
“Em lại khóc cái gì?”
Nại Nại hít hít mũi: “Tam gia, không muốn cõng.”
Cố Duật Ninh nghe vậy, thân mình còn chưa đứng thẳng đã nghe cô gái nhỏ đáng thương khóc chít chít nhìn mình, vươn tay: “Có thể.....ôm công chúa không?”
Cố Duật Ninh:....
**
Cố Duật Ninh vẫn là cõng Nại Nại về, cameras mở lên, quay lại cảnh anh cõng cô gái nhỏ đi trên bờ cát.
Nại Nại không khóc, nằm dựa lên lưng anh, nhìn cái ót của anh, trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi.
Nhưng nếu anh đã không nói thì khẳng định anh có nỗi khổ của mình, nên Nại Nại rất hiểu chuyện mà lựa chọn im lặng không lên tiếng.
Một ngày nào đó, anh sẽ nguyện ý nói ra, Nại Nại sẽ chờ đến ngày đó.
“Tam gia, có thể cho em mượn điện thoại không?” Nại Nại hỏi anh.
“Muốn làm gì?”
“Nếu là người yêu thì chúng ta cũng phải đổi ảnh đại diện đôi chứ.”
Cố Duật Ninh nghiêng đầu nhìn anh trai camera man đang đuổi theo, ngoan ngoãn lấy di động của mình, mở ra cho Nại Nại.
“Có thể vào wechat không?”
“Được.”
Nại Nại chọc vào biểu tượng wechat, trong wechat đều là nhóm công việc, mỗi nhóm có 99+ tin nhắn, còn có không ít tin nhắn cấp dưới gửi tới mà chưa đọc.
Anh thật sự bận nha.
Nại Nại hỏi anh: “Có hạn chế gì không, ví dụ như tuyệt đối không thể dùng ảnh chân dung.”
“Không có, tùy em.”
Nại Nại gửi cho anh một bức chân dung người yêu, sau đó hỏi: “Tam gia, em đổi nhé?”
“Ừ.”
Nại Nại thay ảnh đại diện cho anh, lại thay ảnh avatar cho mình.
Cố Duật Ninh nhận lấy di động, thấy cô đổi cho mình ảnh một cô gái chibi mặc áo ngủ màu hồng nhạt, vừa mới thức dậy, người run bần bật.
Mà ảnh Nại Nại đổi cho mình có phong cách rất giống anh, là một con gấu nâu thú bông nhỏ, đang cầm kiếm đấu với ác long.
“Đây là avatar đôi?”
Sau khi Cố Duật Ninh nhìn một hồi, cũng không nhìn ra đôi ở chỗ nào.
Ngày trước Cố Bình Sinh cũng dùng ảnh đại diện đôi với bạn gái cũ, bạn gái cũ cũ, bạn gái cũ cũ cũ, hoặc là hai ảnh trái tim, hoặc chính là ảnh hôn môi, mỗi người một nửa.....
Ảnh đôi của Nại Nại....có chút không đâu vào đâu.
“Ảnh này có ý gì?” Anh quay đầu lại hỏi.
Ánh sáng nhạt của màn hình di động bao phủ lên gương mặt nhỏ của Nại Nại, cô giải thích: “Thú bông gấu nhỏ cầm kiếm đánh đuổi ác long khủng bố trong giấc mộng của cô gái, bảo vệ cô ấy ngủ một giấc an ổn.”
“Hả?”
“Em nghe Cố Bình Sinh nói tam gia thường xuyên mất ngủ, em muốn làm gấu nhỏ của anh, sau này có em, anh có thể ngủ ngon giấc.”
Trái tim của Cố Duật Ninh bỗng nhiên như bị cái gì đó đánh trúng, cái loại cảm giác tê tê dại dại này chạy thẳng từ cột sống xông lên não, lướt qua mỗi một tế bào da của anh....
Làn đạn, các cô gái phát điên rồi.
“Trời ơi, Nại Nại được đó!”
“Tôi đã không thể tin đây chỉ là một gameshow!”
“Lời âu yếm này có lực sát thương thật lớn!”
“Stop, tôi thấy vành tai của tam gia hồng hồng kìa.”
..........
Cố Duật Ninh từng trải qua đủ loại cảm xúc trong cuộc đời, nhưng loại cảm giác cả người tê dại này thì vẫn là lần đầu tiên.
Cô nói thật sao?
Camera man chạy đến phía trước, bắt giữ vẻ mặt của anh.
Cố Duật Ninh lập tức phản ứng lại, trò chơi tình yêu, ai mà coi là thật đâu.
Anh không chút để ý nói: “À, cảm ơn, ha hả.”
Nại Nại:......
Ha hả là cái quỷ gì!!
“Ha hả” là điệu cười chức nghiệp giả tạo của trợ lý Chu mà anh mới học được gần đây, thường xuyên dùng vào những lúc mở họp, dùng khá tốt. Sau khi dùng xong thì mức độ chuyên tâm và hiệu suất làm việc của nhân viên sẽ tăng lên mấy level.
Giọng hát của cô rất êm tai, hát cũng không có kỹ xảo gì, chỉ là kiểu rất thuần túy, sạch sẽ, tựa như gió biển lạnh thổi qua, nghe rất thoải mái.
Cố Duật Ninh ngẩng đầu nhìn cô, cô gái nhỏ mặc chiếc áo T-shirt thoải mái, sơ vin, vòng eo mảnh khảnh, tuy rằng vóc người cô nho nhỏ nhưng chân lại thon dài xinh đẹp.
Thời điểm cô hát, khẽ nhắm mắt, lông mi thật dài rũ xuống.
Bộ dáng thật nghiêm túc.
Năm đó Cố Trường Sinh được mệnh danh là người có thiên phú tài hoa nhất trong ca hát, bởi vì khi anh hát, đại đa số là những ca khúc mà mình sáng tác, bao gồm bài [ Không sợ ] này.
Nại Nại thích bài hát này, Cố Duật Ninh cũng thích nghe Nại Nại hát bài này.
Làn đạn bắt đầu điên cuồng spam.
“Quay trọng điểm, chú ý ánh mắt của tam gia nè.”
“Tràn đầy sủng nịch đó!”
“Ngao ngao ngao, tôi đã xem 10 lần rồi!”
“Tạm dừng quay đi...”
“Cô gái được anh ấy nhìn đắm đuối như thế, quá hạnh phúc!!!”
“Bạo khóc, tam gia thâm tình không thuộc về tôi.”
.......
Nại Nại hát một bài lại một bài, người vây xem ngày càng nhiều hơn, vỗ tay không ngừng.
Rất nhanh, ngay cả hôm đựng đàn ghi-ta cũng có không ít tiền.
Nại Nại xếp từng tờ tiền một, đổi sang nhân dân tệ thì hôm nay kiếm được khoảng hơn 500 tệ!
Cô hưng phấn khua tay với Cố Duật Ninh, nói: “Tam gia anh xem này, kiếm được nhiều tiền nha.”
Cố Duật Ninh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, dưới ánh đèn nê ông phá lệ động lòng người.
Chỉ chút tiền đó, cũng đủ để em vui vẻ như thế.
Cố Duật Ninh lấy ví tiền của mình ra, ném cho Nại Nại: “Tiền tài không lộ ra ngoài có biết không, cất vào đi.”
Nại Nại nhận lấy ví, sau khi xếp gọn gàng từng tờ tiền lớn thì cất hết tiền lẻ vào.
Bóp tiền của Cố Duật Ninh không có tiền mặt mà lại có mấy tấm card, đều là thẻ tín dụng siêu vip của các ngân hàng lớn.
Nại Nại không có hứng thú với mấy tấm card này mà bị tấm ảnh trong bóp tiền hấp dẫn sự chú ý.
Đây là ảnh chụp khi anh và Cố Bình Sinh còn trẻ măng, khi đó Cố Bình Sinh nhìn quan cũng chỉ mới 12, 13 tuổi, trông rất ngây ngô.
Mà Cố Duật Ninh ôm lấy bả vai của Cố Bình Sinh, đón ánh mặt trời, mỉm cười nhìn ống kính.
Nại Nại bị bức ảnh mỉm cười này của anh làm cho kinh sợ.
Nụ cười này giống hệt nụ cười của thiếu niên trên talkshow lần đầu tiên cô xem ở TV, không có bất cứ khác biệt nào.....
Ví tiền bị Cố Duật Ninh lấy về, gõ gõ đầu cô: “Nhìn gì đó.”
“Anh.....”
“Anh cái gì, đi về thôi.”
Cố Duật Ninh xoay người bước đi, Nại Nại ngơ ngác đuổi theo sau anh, nhìn dáng người cao lớn cân đối của anh, gần như đã có thể khẳng định, anh chính là Cố Trường Sinh.
Nại Nại sẽ không nhận sai, bức ảnh kia, là thời điểm Cố Trường Sinh còn trẻ...nhất định là anh.
Hơn nữa, Cố Trường Sinh, Cố Bình Sinh, hai cái tên này nghe là biết tên anh em! Cô từng không suy ngẫm tỉ mỉ, thật sự cho rằng chỉ là trùng hợp.
Nhưng mà hai chữ trùng hợp đặt cạnh nhau, vậy sẽ thành tất nhiên.
Cố Duật Ninh quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang đi về phía mình, mặt rơi đầy lệ, cực lực kiềm chế nước mắt nhưng vẫn không đến đáng thương.
Cố Duật Ninh nhíu mày: “Em làm sao thế?”
Anh trai camera man vội tắt máy quay đi, ngay cả nhóm biên đạo phía sau cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do. Không phải vừa nãy còn rất tốt sao, sao đã khóc rồi?
Anh đến gần cô, dịu dàng hỏi: “Có phải thân thể khó chịu ở đâu không?”
Nại Nại nhìn gương mặt anh, lắc đầu, dùng ống tay áo lau nước mắt.
Vốn dĩ cô không muốn khóc đâu, nhưng cô lại không khống chế nổi bản thân.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là.....bụng em hơi đau.” Nại Nại không có cách nào giải thích với anh, chỉ có thể nói như vậy: “Em không đi được, tam gia.”
Cố Duật Ninh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đi không được thì thôi, khóc cái gì.”
Nại Nại lau nước mắt, đáng thương vô cùng mà nhìn anh.
Cố Duật Ninh quay đầu hỏi biên đạo: “Có xe không?”
Chị gái biên đạo nói: “Phải đi về điểm xuất phát mới có.”
Cố Duật Ninh chỉ có thể ngồi xổm xuống, nói với Nại Nại: “Đi lên đi, anh cõng em.”
Nại Nại càng khóc to hơn, tại sao anh Trường Sinh của cô lại tốt như vậy!
“Em lại khóc cái gì?”
Nại Nại hít hít mũi: “Tam gia, không muốn cõng.”
Cố Duật Ninh nghe vậy, thân mình còn chưa đứng thẳng đã nghe cô gái nhỏ đáng thương khóc chít chít nhìn mình, vươn tay: “Có thể.....ôm công chúa không?”
Cố Duật Ninh:....
**
Cố Duật Ninh vẫn là cõng Nại Nại về, cameras mở lên, quay lại cảnh anh cõng cô gái nhỏ đi trên bờ cát.
Nại Nại không khóc, nằm dựa lên lưng anh, nhìn cái ót của anh, trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi.
Nhưng nếu anh đã không nói thì khẳng định anh có nỗi khổ của mình, nên Nại Nại rất hiểu chuyện mà lựa chọn im lặng không lên tiếng.
Một ngày nào đó, anh sẽ nguyện ý nói ra, Nại Nại sẽ chờ đến ngày đó.
“Tam gia, có thể cho em mượn điện thoại không?” Nại Nại hỏi anh.
“Muốn làm gì?”
“Nếu là người yêu thì chúng ta cũng phải đổi ảnh đại diện đôi chứ.”
Cố Duật Ninh nghiêng đầu nhìn anh trai camera man đang đuổi theo, ngoan ngoãn lấy di động của mình, mở ra cho Nại Nại.
“Có thể vào wechat không?”
“Được.”
Nại Nại chọc vào biểu tượng wechat, trong wechat đều là nhóm công việc, mỗi nhóm có 99+ tin nhắn, còn có không ít tin nhắn cấp dưới gửi tới mà chưa đọc.
Anh thật sự bận nha.
Nại Nại hỏi anh: “Có hạn chế gì không, ví dụ như tuyệt đối không thể dùng ảnh chân dung.”
“Không có, tùy em.”
Nại Nại gửi cho anh một bức chân dung người yêu, sau đó hỏi: “Tam gia, em đổi nhé?”
“Ừ.”
Nại Nại thay ảnh đại diện cho anh, lại thay ảnh avatar cho mình.
Cố Duật Ninh nhận lấy di động, thấy cô đổi cho mình ảnh một cô gái chibi mặc áo ngủ màu hồng nhạt, vừa mới thức dậy, người run bần bật.
Mà ảnh Nại Nại đổi cho mình có phong cách rất giống anh, là một con gấu nâu thú bông nhỏ, đang cầm kiếm đấu với ác long.
“Đây là avatar đôi?”
Sau khi Cố Duật Ninh nhìn một hồi, cũng không nhìn ra đôi ở chỗ nào.
Ngày trước Cố Bình Sinh cũng dùng ảnh đại diện đôi với bạn gái cũ, bạn gái cũ cũ, bạn gái cũ cũ cũ, hoặc là hai ảnh trái tim, hoặc chính là ảnh hôn môi, mỗi người một nửa.....
Ảnh đôi của Nại Nại....có chút không đâu vào đâu.
“Ảnh này có ý gì?” Anh quay đầu lại hỏi.
Ánh sáng nhạt của màn hình di động bao phủ lên gương mặt nhỏ của Nại Nại, cô giải thích: “Thú bông gấu nhỏ cầm kiếm đánh đuổi ác long khủng bố trong giấc mộng của cô gái, bảo vệ cô ấy ngủ một giấc an ổn.”
“Hả?”
“Em nghe Cố Bình Sinh nói tam gia thường xuyên mất ngủ, em muốn làm gấu nhỏ của anh, sau này có em, anh có thể ngủ ngon giấc.”
Trái tim của Cố Duật Ninh bỗng nhiên như bị cái gì đó đánh trúng, cái loại cảm giác tê tê dại dại này chạy thẳng từ cột sống xông lên não, lướt qua mỗi một tế bào da của anh....
Làn đạn, các cô gái phát điên rồi.
“Trời ơi, Nại Nại được đó!”
“Tôi đã không thể tin đây chỉ là một gameshow!”
“Lời âu yếm này có lực sát thương thật lớn!”
“Stop, tôi thấy vành tai của tam gia hồng hồng kìa.”
..........
Cố Duật Ninh từng trải qua đủ loại cảm xúc trong cuộc đời, nhưng loại cảm giác cả người tê dại này thì vẫn là lần đầu tiên.
Cô nói thật sao?
Camera man chạy đến phía trước, bắt giữ vẻ mặt của anh.
Cố Duật Ninh lập tức phản ứng lại, trò chơi tình yêu, ai mà coi là thật đâu.
Anh không chút để ý nói: “À, cảm ơn, ha hả.”
Nại Nại:......
Ha hả là cái quỷ gì!!
“Ha hả” là điệu cười chức nghiệp giả tạo của trợ lý Chu mà anh mới học được gần đây, thường xuyên dùng vào những lúc mở họp, dùng khá tốt. Sau khi dùng xong thì mức độ chuyên tâm và hiệu suất làm việc của nhân viên sẽ tăng lên mấy level.