Chiến Thần Bất Bại
Chương 968
Chương 968: Hoa Hồng Đỏ bị thương nặng
Lúc này Thor đang ngồi trong quân đoàn, cũng dần dần đi theo đội lính đến phòng tuyến, hơn nữa còn điều động mọi người bắt đầu tiến hành xây dựng cứ điểm.
“Phù phù, chỗ này lạnh quá, chiến đấu ở đây nếu không có cứ điểm, thậm chí có thể lạnh đến mức ngay cả chân cũng không bước nổi mất”.
Thor vừa xoa hai tay của mình, vừa đi đến phòng tuyến.
Chỉ cần bọn chúng có thể xây dựng cứ điểm ở đây, vậy thì coi như là nền móng vì liên quân giành thắng lợi.
Liên quân có thể ở đây, không ngừng chèn ép về phía trước.
Mà bọn chúng có thể cung cấp nơi tiếp tế và nghỉ ngơi cho liên quân, có thể trở thành chỗ dựa tránh xa chiến đấu của đối phương.
Nghĩ như vậy, Thor càng cảm thấy hăng hái, một luồng gió lạnh thổi đến, hắn đứng phía trước phòng tuyến, bắt đầu cởi quần của mình, định đi vệ sinh đón gió ở chỗ này để tăng thêm phần hứng thú.
Thế nhưng hắn vừa cởi quần thì đầu đột nhiên có nhiều lỗ đạn.
Trên gương mặt của hắn vẫn giữ dáng vẻ mỉm cười, sau đó giây tiếp theo, hắn ngã về phía sau, ngã thẳng xuống đất rồi mất mạng.
Liên quân vẫn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì, vừa quay đầu sang thì phát hiện người chỉ huy của mình đã nằm dưới đất bị xạ thủ bắn tỉa bắn chết tức tưởi.
“Lẽ nào người này bị ngu sao? Ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, vừa nhìn đã biết hắn là tướng lĩnh, vậy mà lại dám đứng trước mặt trận cởi quần đi vệ sinh, quả thật là tìm đường chết”.
Hoa Hồng Đỏ cất súng bắn tỉa vào, sau đó ném một quả lựu đạn phòng thủ vào mặt trận phía trước.
“Ầm!”
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai bên chiến đấu vô cùng ác liệt, toàn bộ quân Bắc Lương mai phục gần đó đều hành động!
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, dường như nghe thấy tiếng nổ liền lập tức đứng dậy, tấn công về phía trước.
Trong tay bọn họ cầm lựu đạn ném thẳng vào chỗ nhiều xe tăng nhất!
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt ánh lửa ngút trời, những chiếc xe tăng đó bị nổ tung từng mảnh!
Gần đó, tên lửa xuyên giáp cũng không ngừng bắn tới, khiến xe tăng nổ tan tác!
Đám binh lính liên quân bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ chết khiếp!
Bọn chúng muốn rút lui, nhưng lại bị mìn đã lắp đặt trước nổ tung đến mức xác không còn toàn thây.
Ngay cả xe tăng phòng ngự cực cao cũng bị nổ trung từng cái một.
Liên quân đã bị quân Bắc Lương đánh bại hoàn toàn khi bất ngờ không kịp đề phòng, đồng thời còn kèm theo từng trận mưa bom bão đạn dày đặc, không ít binh lính nhanh chóng ngã ở tiền tuyến.
Những xe tăng không bị mìn nổ, may mắn sót lại, bị súng bắn tỉa có đạn xuyên giáp bắn nổ tại chỗ.
Quân Bắc Lương đánh bọn chúng không còn chút sức đánh trả, lúc bọn chúng muốn tìm chỉ huy thì mới phát hiện chỉ huy của mình sớm đã bị đánh chết rồi.
Giờ khắc này bọn chúng hóa thanh bầy chim bay tán loạn, chỉ đành liều mạng chạy trốn, nhưng lại bị quân Bắc Lương đánh vừa chết vừa bị thương.
Vốn dĩ ban đầu rất nhiều người đều chạy tán loạn, nhưng sau đó vừa nhìn thấy cảnh tượng mờ mịt này, gió tuyết lạnh lẽo này, cuối cùng lại không thể không vòng trở lại lựa chọn đầu hàng.
Cuối cùng Tiêu Chính Văn hạ gục hoàn toàn kẻ địch dưới tiền đề không mất một binh lính nào, bắt được bảy mươi nghìn tù binh của đối phương, thậm chí còn có được hơn bốn nghìn xe tăng kiểu mới hoàn chỉnh.
Rất nhiều vũ khí súng ống và lương thực, toàn bộ đều được bọn họ vận chuyển về.
Thắng lớn trở về.
Cảnh tượng này cũng không ai ngờ được, bao gồm Batley cũng hết sức kinh hoàng.
“Sao lại thua chứ? Ưu thế lớn như vậy sao có thể thua chứ?”
Hắn trợn mắt, hoàn toàn không dám tin vào chuyện này, hắn không nhịn được giơ tay tát mình một bạt tai, cảm thấy mình đang mơ.
Thế nhưng bạt tai này vô cùng đau đớn, không chỉ là mặt của hắn đau, mà tay cũng rất đau.
“Tại sao bọn chúng lại biết kế hoạch chiến đấu của chúng ta? Tại sao bọn chúng có thể làm tốt chuẩn bị trước? Tại sao chúng ta cứ luôn chậm hơn chúng một bước?”
“Trời ơi! Rốt cuộc vua Bắc Lương kia là ai? Sức mạnh quân sự của hắn cũng mạnh quá rồi! Người này quá khủng khiếp!”
Thậm chí Batley đã sắp khóc.
Sắc mặt những người khác cũng khó coi, bọn chúng đã đầu tư quá nhiều binh lực, quá nhiều tài nguyên vào trận chiến này, thế nhưng đến tận bây giờ, không chỉ không có được bất kỳ chiến tích gì, thậm chí còn hao binh tổn tướng để quân Bắc Lương danh tiếng vang xa.
Vốn dĩ bọn chúng còn ôm hy vọng cực lớn đối với Thor – người được gọi là đại tướng thần Sấm.
Không ngờ lại nghe người trốn về nói, Thor kia vừa khai chiến đã bị xạ thủ bắn tỉa bắn chết tươi.
Sau cuộc chiến, xác của Thor lại được quân Bắc Lương đưa thẳng về, thậm chí Tiêu Chính Văn còn ra cái giá rất cao, bảo liên quân trả năm triệu đô mới có thể mang xác của đối phương về.
Đây là lời dọa dẫm, nhưng bọn chúng không thể không chấp nhận!
Bởi vì đó là xác của tướng lĩnh đế quốc Phá Lan, nếu không mang về sẽ khiến tướng lĩnh khác đau lòng, hơn nữa cũng sẽ vô cùng mất mặt.
Cho nên đế quốc Phá Lan nhất định phải bỏ tiền túi chuộc lại xác của Thor.
“Bây giờ chúng ta nên suy nghĩ kỹ, phải làm thế nào mới ổn”.
Đã thua hai trận chiến, bọn chúng đã không biết nên đối phó với Tiêu Chính Văn thế nào nữa.
“Mọi người nghỉ ngơi trước đi, bây giờ chúng ta đừng quá buồn, trong tay chúng ta vẫn có đủ tiền cược có thể đầu tư vào trận chiến lần này, trở về nghỉ ngơi đi”.
Batley xoa huyệt thái dương, cơ thể hơi mệt mỏi, đây là chiến lược hắn đề ra.
Nếu chiến lược vừa mới thực hiện đã bị đối phương phá giải, điều này khiến hắn vô cùng mất mặt.
“Vua Bắc Lương này thật sự lợi hại như vậy sao? Không ngờ lại có thể đoán trước như thần, điều khiển tình hình cuộc chiến thông suốt như thế”.
Batley cảm thấy lòng tự tin của mình đã bị Tiêu Chính Văn đánh mất.
Lúc này, một trợ lý bên cạnh nói: “Tôi cảm thấy chuyện này có sơ hở, rất có khả năng có người thông báo cho vua Bắc Lương, để vua Bắc Lương làm tốt chuẩn bị”.
“Ý của cậu là bọn chúng đã nhận được tình báo trước? Có nghĩa là chỗ chúng ta có nội gián?”
Batley hỏi.
“Anh nghĩ xem trước đây Arnold chết trên chiến trường, là bởi vì bị đối phương tìm được đại bản doanh, nếu không phải có người tiến hành thông báo thì làm sao quân Bắc Lương có thể tìm được vị trí của Arnold, sao có thể điều động đánh úp được?”
Câu nói của trợ lý khiến Batley càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, càng nghĩ càng thấy chắc chắn có người bán đứng bọn chúng, cố ý tiết lộ thông tin.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Batley cau màu, hỏi.
Trợ lý kia nói: “Thứ nhất, chúng ta phải tìm ra gián điệp nội bộ. Thứ hai tổng chỉ huy Batley, chúng ta nên rút lui rồi! Đây là tài liệu mới của tòa nhà sáu góc Mễ Quốc, yêu cầu ngày mai chúng ta rút quân. Bởi vì, Thiên Tử Các của Hoa Quốc đã thông báo với toàn thế giới vào sáng hôm nay, hai ngày sau sẽ tổ chức đại lễ Hoa Quốc! Tổng chỉ huy quân đội yêu cầu toàn thành viên chúng ta rút quân, trao đổi kế hoạch tấn công Hoa Quốc tiếp theo ở buổi đại lễ Hoa Quốc”.
Batley liếc nhìn tài liệu, nhíu chặt mày.
Cuối cùng trong sự bất lực, hắn chỉ đành thông báo cho tướng quân khác của liên quân, tuyên bộ kế hoạch rút quân.
Đồng thời, chuyện liên quan đến đại lễ Hoa Quốc, hắn cũng nói chi tiết một lượt.
Nửa ngày sau, ở biên giới Bắc Lương, binh lính liên quân còn lại lặng lẽ rút khỏi biên giới.
Tiêu Chính Văn đứng trên đỉnh núi tuyết trắng xóa, mặc chiến bào hoa văn rồng xanh, khoác áo choàng màu trắng, cầm kính viễn vọng, nhìn theo hướng liên quân rút lui, nói một câu: “Rút quân”.
“Rõ!”
Bên cạnh, đám người Hoa Hồng Đỏ và Long Nhị mặc đồ tướng, đều gật đầu đáp lại.
Sau đó, đám người Tiêu Chính Văn xoay người.
Nhưng!
Vù!
Đột nhiên trong không khí truyền đến tiếng phá không khí chói tai, giống như kiếm sắc nhọn bắn thẳng về phía Tiêu Chính Văn với tốc độ siêu nhanh!
Khoảnh khắc đó!
Giữa cảnh tượng tuyết rơi mờ mịt, ba chuôi kiếm lấp lánh ánh sáng bạc, mang theo khí lạnh bức người, đâm về phía Tiêu Chính Văn!
Trên lưỡi kiếm chiếu rọi liên quân rút lui trên đất tuyết!
Hoa tuyết sáu cánh rơi xuống, vừa chạm đến lưỡi kiếm đã bị sát khí rét thấu xương kia chém thành hai nửa!
Leng keng!
Tiêu Chính Văn nhanh chóng phản ứng lại, vội xoay người, anh giơ tay tung con dao quân đội năm cạnh ra, đánh bay hai chuôi kiếm trong số đó ở giữa không trung!
Ầm vang hai tiếng!
Hai chuôi kiếm bị đánh bay đâm thẳng vào vách đá bên cạnh, khảm sâu vào bên trong!
Nhưng một chuôi kiếm cuối cùng lại bất ngờ đâm thẳng về phía tim Tiêu Chính Văn!
Không thể tránh né!
“Chủ soái!”
“Hoa Hồng Đỏ hét lên một tiếng, bỗng nhiên xông tới đẩy mạnh Tiêu Chính Văn ra!
Phập!
Máu tươi đỏ thẫm bắn tung tóe giữa không trung, tựa như Hoa Hồng Đỏ tàn lụi rơi trên mặt tuyết!
Trên đất tuyết trắng xóa, máu tươi màu đỏ, tươi đẹp và chói mắt khác thường.
Trong ánh mắt của đám người, Hoa Hồng Đỏ phun ra máu, bay mạnh ra phía sau, ngã trên đất tuyết trắng xóa!
Chớp mắt, tuyết trắng dưới thân Hoa Hồng Đỏ bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Hoa Hồng Đỏ!”
Tiêu Chính Văn gầm lên giận dữ, nhanh chóng xông lên ôm lấy Hoa Hồng Đỏ ngã trên đất tuyết, hai mắt đỏ ngầu!