Chiến Thần Bất Bại
Chương 954
Chương 954: Cường giả Thiên Vương – Card King
Ngay sau đó, toàn bộ khu vực hẻm núi ma quỷ bắt đầu dâng trào luồng hơi thở ngột ngạt, giống như thần chết giáng xuống, từ trong sâu thẳm không ngừng tỏa ra.
Ở ngoài cửa, đại diện của hai mươi nước và cả đoàn binh lính trang bị vũ trang cũng sững sờ, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Luồng hơi thở này thật đáng sợ.
Giống như có quỷ thần sắp bước ra từ trong hẻm núi.
Trong lòng mọi người đều bị bao trùm bởi cảm giác sợ hãi.
Thậm chí, không ít người bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, mắt đờ đẫn, bắt đầu lùi lại một cách vô thức.
Nhưng Tiêu Chính Văn, Long Nhất và Long Ngao vẫn chống lại được sự uy hiếp đáng sợ này.
Vốn dĩ Long Nhất không chống đỡ nổi, vì dù sao anh ta cũng mới đạt đến cảnh giới chiến thần thiên cấp bốn sao.
Còn luồng hơi thở tỏa ra từ trong hẻm núi này đã là luồng hơi thở của chủ soái đỉnh cao.
Tiêu Chính Văn lập tức tỏa luồng hơi thở của mình ra để chống lại luồng hơi thở đáng sợ từ hẻm núi.
“Chủ soái, tôi nghĩ bên trong này rất không bình thường”.
Lúc này, Long Nhất sợ hãi nói nhỏ.
Không phải là anh ta sợ.
Mà đó là bản năng của con người.
Đối mặt với sự sợ hãi của những thứ chưa biết, không phải ai cũng có thể khắc phục được.
Tiêu Chính Văn cau mày, không nói gì, mà không ngừng chú ý tới động tĩnh ở sâu trong hẻm núi.
Anh có thể cảm nhận được ở nơi sâu thẳm kia có hơn mười hơi thở rất đặc biệt, đang từng bước đi về phía họ.
Mười mấy luồng hơi thở này rất đặc biệt, rất mạnh mẽ, rất lạnh lẽo và tanh mùi máu.
Giống như bước ra từ chiến trường có hàng triệu xác chết.
Nhìn xung quanh, đại biểu và tướng quân các nước sợ toát mồ hôi lạnh, không ngừng nuốt nước bọt.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ là người bình thường, căn bản không thể chịu nổi luồng hơi thở đáng sợ này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tiếng bước chân từ xa đến gần, chầm chậm vang bên tai mọi người.
Tiếng bước chân nặng trĩu, cứ như mỗi bước chân đều có thể dẫm nát núi sông.
Vô cùng khí thế.
Cho đến cuối cùng, ở khe núi sâu thẳm kia, mơ hồ xuất hiện mười mấy bóng đen, tất cả đều tràn ngập sát khí, bắt đầu bước ra từ khe núi.
Bịch!
Bóng người đầu tiên bước ra từ tăm tối, trên người mặc bộ quần áo cũ nhăn nheo, mang theo cả vết máu đáng sợ.
Đó là một người đàn ông da trắng mạnh mẽ.
Sắc mặt vô cùng u ám, sâu trong hốc mắt là đôi mắt xanh biếc, tràn ngập sát khí.
Ông ta chỉ hờ hững liếc nhìn, nhưng mọi người đều đã cảm thấy sức ép đáng sợ.
Loại sức ép này thật kinh khủng!
Nhất thời, đám người Orison, bao gồm cả một đoàn binh kính của lực lượng vũ trang kia đều cung kính đặt tay lên tim, cúi người hét lên: “Chào mừng Card King trở về!”
“Chào mừng Card King trở về!”
“Chào mừng Card King trở về!”
Tiếng reo hò phấn khích vang lên.
Một vị cường giả Thiên Vương đã trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ.
Còn là người của Mễ Quốc.
Orison vô cùng kích động.
Quả nhiên, mấy người kia đoán không sai!
Lần này, nền tảng Mễ Quốc sẽ được củng cố vững chắc hơn, hùng mạnh hơn.
Orison dẫn đầu đi thẳng lên, kính cẩn sai người đưa quần áo mới cho Card King mặc vào.
Card King chỉ hờ hững liếc mình đám người xung quanh, sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại trên người Tiêu Chính Văn, nhưng cũng chỉ là vài giây.
Cùng lúc đó, những cường giả khác không ngừng bước ra khỏi hẻm núi sâu thẳm.
Tất cả đều giống như quỷ thần.
Tuy nhiên.
Bọn họ đều đứng sau Card King – cường giả Thiên Vương, dường như vô cùng tôn trọng ông ta!
Tổng cộng có mười ba người.
Mễ Quốc có ba vị cường giả trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ.
Card King có thực lực Thiên Vương một sao.
Còn hai vị kia là chủ soái sáu sao đỉnh cao.
Không có cường giả Thiên Vương huyền cấp hai sao trở về, điều này khiến Orison hơi thất vọng.
Nhưng điều khiến Orison vui mừng nhất là trong số mười ba vị cường giả đến chiến trường ngoài lãnh thổ lần này, không có người của Hoa Quốc.
“Ha ha ha!”
Orison không nhịn được cười thành tiếng, kiêu ngạo nhìn Tiêu Chính Văn và hét lớn: “Vua Bắc Lương! Lần này, mười ba vị cường giả trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ không có người của Hoa Quốc! Người của Hoa Quốc các cậu đúng là đồ vô dụng! Đã chết hết trên chiến trường ngoài lãnh thổ rồi!”
“Ha ha ha! Tôi đoán đúng rồi! Hoa Quốc quả nhiên càng ngày càng kém”.
“Lần này hay rồi! Cách biệt giữa Hoa Quốc và chúng ta đã tăng thêm năm năm nữa! Cũng không biết lần sau, bọn họ còn có thể cử loại người nào đến chiến trường ngoài lãnh thổ đây”.
Đại diện và tướng quân của mười nước khác cũng tràn ngập vẻ châm biếm.
Đặc biệt là thân vương đế quốc Phá Lan nở nụ cười vô cùng đắc ý.
Đế quốc Phá Lan của hắn cũng có một vị cường giả trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ, hơn nữa còn là chủ soái sáu sao.
Vì vậy vị thân vương này vô cùng kiêu căng và ngạo mạn.
Thậm chí còn chỉ thẳng vào mũi Tiêu Chính Văn, sỉ nhục: “Hoa Quốc đúng là lũ vô dụng!”
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn nhíu mày, giơ tay lên, tát thẳng vào mặt vị thân vương kia, khiến hắn bay xa chục mét, nặng nề ngã xuống đất.
Thân vương lập tức ôm lấy bên má sưng tấy của mình, đứng dậy, tức giận chỉ vào Tiêu Chính Văn, hét lớn: “Chết tiệt! Mày dám đánh tao? Loren, giết hắn cho tôi!”
Thân Vương vô cùng tức giận.
Ngay sau đó, một người đàn ông vạm vỡ bước ra từ phía sau thân vương.
Cả người cơ bắp cuồn cuộn, khắp người đều có vết sẹo.
Đặc biệt là ở vị trí khóe mắt, có vết dao đáng sợ.
Đây chính là vị cường giả chủ soái sáu sao trở về từ chiến trường ngoài lãnh thổ của đế quốc Phá Lan.
Lúc này, trên người hắn tỏa ra luồng hơi thở đáng sợ, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, thân hình cao hơn Tiêu Chính Văn một cái đầu, cả người đầy sự áp bức.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, hơi ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng sừng sững như núi trước mắt.
Khí thế thật mạnh mẽ.
Nó còn đáng sợ hơn cả những vị chủ soái sáu sao bình thường.
“Đúng là tự tìm cái chết!”
Đối phương gầm lên, vung tay, đấm mạnh về phía Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn nhíu mày, giữa hai đầu lông mày đem theo cảm giác lạnh lẽo.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nói: “Chủ soái sáu sao vẫn chưa đủ tư tách hung tợn trước mặt bản soái đâu!”
Nói xong, hai mắt Tiêu Chính Văn phát ra tia sáng đáng sợ.
Mà lúc này, cú đấm của Loren đã tràn đầy khí thế, lao về phía Tiêu Chính Văn.
Cú đấm này thậm chí khiến quần áo trên người Tiêu Chính Văn bị thổi về phía sau, ngay cả đất đá phía sau anh cũng bị lực đấm mạnh mẽ thổi tung lên.
Cú đấm này đủ để phá núi.
Tuy nhiên, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tiêu Chính Văn chỉ hờ hững giơ tay lên, tung ra cú đấm hệt như vậy, không có động tác hoa mỹ, chỉ là đấm về phía trước.
Bụp!
Trong tích tắc, hai nắm đấm va vào nhau.
Ban đầu, đại diện của người một nước đều cho rằng Tiêu Chính Văn đang tự sát.
Thậm chí bọn họ còn nghĩ giây tiếp Tiêu Chính Văn sẽ tan xác.
Nhưng cảnh tượng khiến bọn họ kinh ngạc lại là cú đấm của Tiêu Chính Văn đã đánh bay Loren.
Cùng lúc đó, cánh tay của Loren nứt toác rồi nổ tung, máu chảy lênh láng!
Một tiếng động lớn vang lên, Loren đập mạnh vào bức tường đá của hẻm núi phía sau, sau đó ngã xuống mặt đất.
Mọi người chết lặng.