Chiến Thần Bất Bại
Chương 952
Chương 952: Hẻm núi ma quỷ
Trong phút chốc, bảy nhóm tàu sân bay tác chiến nhanh chóng quay đầu chạy khỏi biển Nam Tự.
Lúc này Long Nhị đứng trên tàu chiến hạm số hiệu của Hoa Quốc cầm kính viễn vọng quan sát động tĩnh trên mặt biển.
Anh ta nhếch môi lập tức gọi cho Tiêu Chính Văn vui mừng nói: “Chủ soái, bọn chúng rút lui hết cả rồi!”
Tiêu Chính Văn đang ở trong phòng khách sạn ở thành phố Shengton Mễ Quốc nghe được tin tức này cũng thở phào nói: “Tốt, tăng cường tuần tra!”
Dứt lời, anh cúp máy nhìn Long Nhất và Long Ngao đang căng thẳng nói: “Chúng rút lui hết rồi”.
“Ha ha ha! Thuộc hạ biết ngay mà, lũ cường quốc nhát cáy”.
Long Nhất mừng rỡ bật cười nói.
Lúc này trong biệt thự.
Orison và mấy tướng quân đang hội đàm bí mật.
“Ha ha ha! Lần này nhất định phải khiến Hoa Quốc biết kết cục của việc đắc tội với các nước chúng ta”.
Orison kiêu ngạo, đắc ý nói.
Thân vương đế quốc Phá Lan cũng lạnh lùng cười đáp: “Đúng thế, cuối cùng Hoa Quốc vẫn quá yếu. Chỉ cần bảy nhóm tàu sân bay tác chiến của chúng ta dừng ở biển Nam Tự là chúng đã sợ run lẩy bẩy rồi”.
“Ha ha ha! Thân vương nói đúng lắm!”
Tướng quân đế quốc Mặt Trời cũng hùa theo.
Nhưng.
Thân vương đế quốc Phá Lan bỗng nhận được một cuộc điện thoại.
“Thân vương, xảy ra chuyện rồi! Hoa Quốc đã khai chiến! Chúng đánh thật rồi. Chúng tôi không thể không rút lui khỏi biển Nam Tự”.
Đầu bên kia điện thoại, một tướng quân sốt ruột nói.
Nghe hắn nói thế, thân vương tỏ vẻ kinh ngạc và chần chừ nói: “Cậu nói gì? Hoa Quốc khai chiến ư? Các cậu cứ thế mà chạy hả?”
“Hết cách rồi thân vương, chúng tôi chỉ đến để dọa Hoa Quốc thôi nên không trang bị vũ khí gì nhiều cả. Nhóm tàu sân bay tác chiến của chúng ta thì đã có bốn máy bay chiến đấu bị thiệt hại… Nếu khai chiến trực diện với Hoa Quốc thì toàn bộ quân đội của chúng ta đều thất bại thảm hại”.
Tướng quân đó nói khá nhanh.
Nghe thế, thân vương đế quốc Phá Lan tức giận ném điện thoại trong tay lên ghế sofa, mắng nhiếc: “Chết tiệt! Hoa Quốc chết tiệt, lại dám đánh chúng ta”.
Cùng lúc đó, đám người Orison cũng nhận được báo cáo của quân đội.
Hoa Quốc khai chiến!
Hỏa lực bao phủ!
Hàng loạt tên lửa đạn đạo chiếm cả chiến trường.
Bảy nhóm tàu sân bay tác chiến đều rút lui khỏi biển Nam Tự.
Cả phòng VIP bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt mọi người đều vô cùng u ám và khó coi.
“Nhục quá!”
Orison tức giận ném ly rượu xuống đất nói: “Bảy nhóm tàu sân bay tác chiến không hề bắn ra một quả đạn pháo hay tên lửa nào mà cứ thế rút lui. Đây là nỗi ô nhục lớn nhất, thất bại lớn nhất của liên minh chúng ta trong gần một trăm năm nay. Chuyện này sẽ gây ra một làn sóng cực lớn trên trường quốc tế, sau này chúng ta còn đối mặt với thế giới thế nào, làm sao làm bá chủ thế giới được nữa đây?”
Orison tức run người.
Bảy nhóm tàu sân bay tác chiến cứ thế mà chạy trốn?
Hoa Quốc đáng sợ vậy à?
Lúc này những lời đe dọa về quân sự trước đó đều hỏng bét.
Bọn họ nhìn nhau, sau đó nhìn Orison hỏi:
“Orison, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Hành động quân sự nhằm vào Hoa Quốc thất bại rồi, tiếp theo là các cường giả ở ngoài lãnh thổ quay về, chúng ta xử lý thế nào?”
“Nếu không được thật thì lần này cứ thế trước đã. Các cường giả ngoài lãnh thổ quay về mới là việc quan trọng nhất”.
Một vài người nhao nhao bàn luận.
Orison im lặng một lúc mới hít sâu rồi nói: “Chỉ có thể tạm như thế trước, ngày mai là ngày các cường giả ngoài lãnh thổ quay về, tối nay chúng ta phải xuất phát đến hẻm núi Toron Kaike đón bọn họ”.
“Ok!”
Mọi người cùng đáp.
Quay lại với bên Tiêu Chính Văn.
Lúc này anh đang hội đàm với quân đội Hoa Quốc để tìm hiểu về tình hình liên quan.
Sau khi cuộc hội đàm kết thúc, sắc mặt anh vẫn rất u ám, ánh mắt chứa sự sắc lạnh.
“Long Vương, xảy ra chuyện gì à?”
Lúc này Long Ngao đứng một bên căng thẳng hỏi.
Tiêu Chính Văn đứng dậy, hai tay đút vào túi quần đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm bên ngoài nói: “Xuất hiện năm cường giả chủ soái đỉnh cao và ba cường giả cảnh giới Thiên Vương ở biên giới Hoa Quốc”.
Ôi!
Anh vừa dứt lời, Long Ngao và Long Nhất đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sắc mặt vô cùng căng thẳng.
“Cường giả chủ soái đỉnh cao và cảnh giới Thiên Vương? Họ muốn làm gì?”
Long Nhất vội hỏi.
Tiêu Chính Văn cau mày, sắc mặt trở nên u ám nói: “Tạm thời vẫn chưa biết, họ đã dừng ở biên giới một ngày rồi. Theo tin tức mới nhất quân đội Hoa Quốc báo, họ đang đợi cơ hội”.
“Cơ hội? Cơ hội gì?”
Long Ngao nhíu mày hỏi.
“Một cơ hội tấn công Hoa Quốc”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Năm cường giả chủ soái đỉnh cao và ba cường giả cảnh giới Thiên Vương.
Chiến lực này gần như có thể đánh bại các chiến khu lớn của Hoa Quốc.
Thậm chí có thể đánh đến cổng thành ở ngoại thành Long Kinh.
Tình hình này quá nguy hiểm và căng thẳng!
Sắc mặt Long Nhất và Long Ngao đều trở nên khó coi.
Sau đó Long Nhất đứng nghiêm nói: “Chủ soái, hay là tôi quay về trước?”
Tiêu Chính Văn cau mày lắc đầu nói: “Không cần đâu, chỉ thị mới nhất mà Long Các đưa ra là chúng ta cứ tiếp tục ở đây đón các cường giả ngoài lãnh thổ, trong nước đã có Long Các và Thiên Tử lo. Lần này Thiên Tử đã mời sáu vị quốc lão xuất quan để ứng phó với tình hình trước mắt”.
“Sáu vị quốc lão?”
Nghe anh nói thế, Long Nhất và Long Ngao đều kinh ngạc.
Sáu vị quốc lão bế quan lâu lắm rồi, không ngờ lúc này lại xuất quan.
Nói như thế bây giờ tình hình ở Hoa Quốc rất không bình thường.
Tiêu Chính Văn cũng nhíu chặt mày, sáu quốc lão đều đã xuất quan có thể thấy tình hình hiện giờ của Hoa Quốc rất nguy hiểm.
Nói cách khác, lần này các cường giả ngoài lãnh thổ quay về rất có khả năng sẽ dẫn đến phản ứng dây chuyền.
“Long Vương, vậy giờ chúng ta phải làm sao?”
Long Ngao hỏi.
Tiêu Chính Văn suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Chuyến bay vào lúc mấy giờ?”
Long Ngao đáp: “Còn hai tiếng nữa là chúng ta phải đến hẻm núi Toron Kaike, cũng là hẻm núi ma quỷ”.
Tiêu Chính Văn nhíu mày hít sâu rồi nói: “Tạm thời cứ mặc kệ chuyện trong nước đi, làm tốt nhiệm vụ của chúng ta! Xuất phát thôi”.
“Vâng!”
Dứt lời, ba người ra khỏi khách sạn chạy thẳng đến sân bay quân dụng của Mễ Quốc.
Lúc này trong sân bay đã được canh gác rất nghiêm mật.
Trên đường băng có mấy chiếc máy bay chuyên dụng.
Người đại diện của mười một nước cũng đã đến đông đủ.
Khi Tiêu Chính Văn đến thì người đại diện của mười một nước đang bí mật bàn bạc gì đó.
Nhìn thấy mấy người Tiêu Chính Văn đến, họ cũng tỏ vẻ chế giễu.
Tiêu Chính Văn cau mày, cũng không định nói gì với họ mà chỉ bình thản ngồi một bên.
Gần mười phút sau, mọi người lên máy bay để đến hẻm núi ma quỷ.
Lúc ở trên không phận của hẻm núi ma quỷ, Tiêu Chính Văn nhìn xuống hẻm núi bị màn đêm bao phủ qua cửa sổ, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác bị đè nén.
Cả hẻm núi tĩnh mịch đến đáng sợ!
Xung quanh không hề có sự sống.
Hơn nữa còn có mùi máu tanh rất nồng.
Từ trên nhìn xuống, cả hẻm núi như một cánh cổng lớn của ma quỷ muốn nuốt chửng cả đất trời, làm người ta có cảm giác rùng mình.