Chiến Thần Bất Bại
Chương 921: Báo thù
Toàn bộ binh sĩ và võ tướng, tất cả đều bị cái bí văn kinh thiên này làm cho chấn động mà trợn mắt há mồm. Đúng vậy, nội dung như vậy hoàn toàn vượt quá tưởng tượng, bọn họ bị quá nhiều thứ làm chấn động.
Ngay cả lão Đoàn và lão Đường cũng bị chấn động. Dù bọn họ nghe Mục Chi Hà thuật lại, bọn họ đều có thể nghe ra được sự điên cuồng của đại trưởng lão và sự cuồng nhiệt của lão ta đối với Thánh Điện. sau khi Lão Đoàn chết trở thành Hồn tướng, hắn căn bản không ngờ đại trưởng lão vì trùng kiến Thánh Điện mà chính mình chủ động trở thành Hồn tướng.
Buông tha sinh mệnh của mình, chịu phong hiểm lớn như thế vì Thánh Điện.
Hắn thu hồi sự không chấp nhận của mình, thu hồi sự trào phúng đối với khát vọng sống mãi của đại trưởng lão, bởi vì hắn để tay lên ngực tự vấn, nếu là mình thì sao chứ?
Không cần nói có thể vĩnh viễn dẫn dắt Nam Thập Tự binh đoàn, chỉ cần có thể thắng được tràng chiến dịch kia, hắn đều sẽ không chút do dự. Không riêng gì hắn, lúc đó rất nhiều người binh đoàn đều có thể làm được một điểm này.
Sinh mệnh luôn rất trân quý, có ánh nắng ấm áp, nhịp tim đập khiến người say mê, ràng buộc lẫn nhau. Năm tháng luôn luôn vô tình, băng lãnh tịch liêu, dài dằng dặc đủ làm người sợ hãi. Nhưng luôn có những chuyện, luôn có những lý tưởng có thể khiến ngươi chiến thắng nỗi quyến luyến đối với sinh mệnh, giúp ngươi có thể chiến thắng sợ hãi đối với thời gian, ngươi không tiếc trả giá tất cả, lao vào vòng tay của nó.
Lão Đoàn trầm mặc.
Đại trưởng lão lãnh huyết, nhìn mạng người như rơm rác, điên cuồng không thể thuyết phục, nhưng lão ta chính là lão ta. Ngươi có thể phỉ nhổ lão ta, nhưng ngươi không thể khinh hắn, ngươi có thể không thích hắn, nhưng ngươi không thể xem thường hắn.
Cái này là một đối thủ đáng sợ.
Một người điên cuồng đến mức có thể không để ý tính mệnh mình, một người lãnh huyết không quan tâm mạng người, ở trên chiến trường càng không có chỗ nào cố kỵ, vì thắng lợi chuyện gì đều có thể làm.
"Hắn thành công rồi." Thanh âm Mục Chi Hà giống như nhiễm vị đạo của Thánh Viêm, có mấy phần uy nghiêm, cái này là cảm giác mọi người quen thuộc, nhưng vào lúc này, ngay cả Mục Chi Hà cũng vô cùng chán ghét và căm hận. Thánh Viêm chậm rãi trôi nổi dưới da thịt lão trở nên càng sinh động. Mọi người bị lời Mục Chi Hà nói hấp dẫn, không một ai chú ý xương ngón tay lão bị Thánh Viêm bao lấy, đang vô thanh hòa tan.
Mục Chi Hà vẫn không có cảm giác: "Xác suất thành công chỉ có một phần mười, nhưng hắn thành công rồi. Hắn trở thành trưởng lão cường đại nhất Thánh Điện, mọi người đều cúi đầu nghe theo, mệnh lệnh của hắn chính là ý chí của Thánh Điện. Vì không để người ta biết hắn đã trở thành Hồn tướng, hắn ru rú trong nhà, dùng Thánh Viêm bao quanh. Mọi người chỉ cho rằng đại trưởng lão dùng phương pháp đặc thù tu luyện Thánh Viêm, không một ai đoán được phía dưới Thánh Viêm là một gã Hồn tướng."
Trên mặt rất nhiều người hỗn tạp vẻ bừng tỉnh và hoảng sợ. Cả người Đại trưởng lão bao phủ Thánh Viêm, bọn họ đều biết, nhưng không ai nghĩ đến trong đó còn có nhiều bí mật như vậy.
Lão Đường nhìn Mục Chi Hà, quang mang Thánh Viêm cơ hồ sắp từ trong cơ thể Mục Chi Hà trào ra. Hắn trầm giọng hỏi: "Vậy tình huống hiện tại của ngươi là xảy ra chuyện gì?"
"Ta? Đó chính là một vấn đề khác rồi." Mục Chi Hà cô đơn mà cười gượng gạo, bạch quang chiếu vết nhăn đầy phong sương trên khuôn mặt lão, thoạt nhìn giăng khắp nơi, dị thường quỷ dị đáng sợ: "Đại trưởng lão nhanh chóng sẽ biết, dù cho hắn có vô tận thọ mệnh, chỉ dựa vào một mình hắn vẫn vô pháp thực hiện ý nguyện to lớn của hắn. Hắn cần có nhiều người cùng chung chí hướng. Ta không phải sinh ra trong danh môn, tự nhiên được tìm tới nhưng ta cự tuyệt rồi. Ta không muốn trở thành Hồn tướng, cả đời này ta nhất định hiến dâng cho Thánh Điện, nhưng sau khi chết vẫn hi vọng có thể nghỉ ngơi. Năm tháng quá mức lâu dài khiến ta cảm thấy sợ hãi, đại trưởng lão không xử phạt ta, nhưng vì phòng ngừa để lộ bí mật, hắn lưu lại một chút thứ trong cơ thể ta. Thứ này hiện tại phát tác."
"Có thể cứu chữa không?" Lão Đoàn trầm giọng hỏi, Mục Chi Hà trước mắt là một đối thủ khiến người tôn kính, hắn không hi vọng đối phương chết kiểu như thế.
Lão Đoàn là người cổ hủ, ở trong quan niệm của hắn, nhân vật anh hùng như Mục Chi Hà nên chết ở trên sa trường, không nên chết ở dưới u ám quyền mưu.
"Không cứu được nữa đâu." Mục Chi Hà thản nhiên: "Hắn sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy."
Lão đoàn biết, Mục Chi Hà nói chính là đại trưởng lão.
"Thánh Châu, Thánh Châu thế nào rồi? Đại nhân, ngài vừa mới nói Thánh Châu sao rồi?"
Bỗng nhiên, một gã binh sĩ khuôn mặt lo lắng hỏi. Bên cạnh hắn, tất cả binh sĩ khác đều lo lắng. Người nhà bọn họ đều tại Thánh Châu, trong lòng bọn họ lúc này có dự cảm bất tường.
Mục Chi Hà trầm mặc, lão há miệng, tim như bị đao cắt, lại cái gì cũng không nói ra được.
"Đại nhân! Cầu xin ngài!" Binh sĩ này quỳ trên mặt đất, bang bang dập đầu, cầu xin: "Đại nhân, coi như tiểu nhân đi theo ngài lâu như vậy, đại nhân ngài xin nói cho chúng ta biết đi."
"Đại nhân!" Toàn bộ binh sĩ Binh đoàn Mục Chi Hà đều quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin.
Mục Chi Hà cười thảm: "Thánh Châu, không có Thánh Châu rồi. Ta biết rõ bọn họ có kế hoạch nhưng ta không biết nội dung cụ thể, ta biết đại khái thôi. Một khi Thánh Điện đến giờ phút cuối cùng, bọn họ liền sẽ bất chấp tất cả chuyển hóa thành Hồn tướng, sau đó..."
Tại giờ khắc này không khí dường như đọng lại, thời gian dường như ngừng lại, binh lính thậm chí không dám thở, sắc mặt bọn họ trắng bệch mà nhìn Mục Chi Hà.
"Sau đó bọn họ sẽ dùng toàn bộ Thánh Viêm tại Thánh Châu để tiến hóa."
Thanh âm Mục Chi Hà mang theo rung động, mang theo vô tận bi thương, lão không biết mình sao lại còn có sức lực nói ra những lời này.
Lão dường như nhìn thấy người nhà của mình hóa thành một đoàn Thánh Viêm trắng bệch, sau đó bị một hư ảnh nuốt trôi.
Tiên huyết nóng hổi dọc theo gương mặt lão chậm rãi nhỏ xuống.
"Không..." Binh sĩ khuôn mặt mờ mịt, đầu óc gã trống rỗng, nói năng lộn xộn: "Sẽ không. Chúng ta là chiến đấu vì Thánh Điện, chúng ta là người của Thánh Điện a, Thánh Điện sao lại động thủ với người nhà chúng ta..."
Cái binh sĩ khác giơ tay ôm đầu, ánh mắt bọn họ mờ mịt, trong mắt một vài người đã bắt đầu toát ra nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
"Mầm mống bọn họ gieo trong cơ thể ta đã phát động. Ta có thể cảm thụ được Thánh Châu đã không còn rồi, người nhà chúng ta..." Mục Chi Hà cười thảm. Lão cảm thấy mình thực sự là ngu xuẩn, cống hiến cho Thánh Điện như vậy mà ngay cả người nhà của mình cũng phải góp vào.
Trong lòng lão tràn ngập hối hận, hối hận gia nhập vào Thánh Điện, hối hận vì Thánh Điện mà chiến, hối hận liên luỵ người nhà.
Trong lúc ngẫu nhiên lão đã nghe thấy một ít tin tức tương quan nhưng không để ở trong lòng. Bởi vì lão cảm thấy, chỉ cần đại trưởng lão còn có một tia lý trí sẽ tuyệt đối không thực hiện cái kế hoạch này. Thánh Châu là căn cơ của Thánh Điện, dân chúng ở nơi đây hoặc là tín đồ thành kính, hoặc là gia thuộc nòng cốt của Thánh Điện. Thánh Điện làm như vậy chẳng phải đào trốc đi căn cơ của mình sao? Thánh Điện mà tàn hại ngay cả gia thuộc nòng cốt của mình thì có ai dám đi theo, người nào sẽ đi theo?
tuy rằng Đại trưởng lão điên cuồng nhưng tuyệt đối là một người thông minh tới cực điểm, lão ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Là mình ngu xuẩn a!
Là mình hại mọi người a!
Đáng tiếc, mình báo không được thù...
Thánh Viêm cuộn trào mãnh liệt từ trong thân thể lão bắn ra. Trong nháy mắt, lão liền biến thành một người lửa trong Thánh Viêm bạch sắc phần phật. Mục Chi Hà cảm giác thân thể của mình càng ngày càng phiêu đãng, sự thống khổ vì hồn phách thiêu đốt khiến ý thức lão càng ngày càng mơ hồ, lão cổ động một tia sức lực sau cùng hô thật to.
"Báo thù! Báo thù! Báo thù!"
Oanh!
Thánh Viêm bùng lên triệt để thôn phệ Mục Chi Hà.
Toàn bộ binh sĩ ngẩn ngơ, bọn họ điên cuồng đánh về phía Thánh Viêm, muốn kéo Mục Chi Hà ra.
Lão Đoàn lão Đường phản ứng cực nhanh, vội vàng ngăn cản những binh sĩ không khống chế được tâm tình này. Binh sĩ Binh đoàn Mục Chi Hà phát cuồng bất chấp tất cả, bọn họ cầu xin, điên cuồng mà cắn xé cơ quan khôi lỗi, quyền đấm cước đá, bọn họ rơi lệ tầm tã.
"Không nên làm bọn họ bị thương." Lão Đường không đành lòng, nhắc nhở binh sĩ dưới trướng.
Mọi người Nam Thập Tự binh đoàn đều trầm mặc, mặc cho binh lính đối phương bò lên cơ quan khôi lỗi của mình điên cuồng cắn xé, trong lòng bọn họ cũng khổ sở đến cực điểm.
Thánh Viêm hung mãnh, chẳng mấy chốc Mục Chi Hà bị thiêu đốt sạch sẽ, hỏa diễm không còn một vật.
Toàn bộ binh sĩ phát cuồng của Binh đoàn Mục Chi Hà đều dừng lại, giống như bị định thân pháp, bọn họ ngơ ngác nhìn Thánh Viêm trống không.
Tiếng kêu rên tê tâm liệt phế lập tức vang lên.
Binh sĩ bò lên cơ quan khôi lỗi, toàn thân dính đầy khói thuốc súng y phục rách nát lam lũ, sự điên cuồng của bọn họ trong nháy mắt tiêu thất. Bọn họ kêu thảm, khóc hô, mặc cho thân thể của mình từ cơ quan khôi lỗi ngã xuống, ngã giữa đám bụi bặm.
Mặt bọn họ vùi vào bùn đất, bàn tay bọn họ gắt gao nắm lấy bụi đất, bọn họ khóc hô tên người nhà, khóc gọi tên của Mục Chi Hà. Bọn họ muốn nắm bắt cái gì đó, lại chẳng nắm được cái gì, bọn họ đấm đánh đầu mình, bọn họ cuộn mình lại, bọn họ bất lực mà tuyệt vọng.
Bọn họ có thể chấp nhận đột tử sa trường, vứt thi hoang dã, đó là chức trách của bọn họ nên chẳng lùi bước. Thế nhưng, người nhà của bọn họ lại trở thành phân bón cho Thánh Điện, bọn họ bị bi thương và tuyệt vọng vô tận bao phủ.
Toàn bộ tín niệm và lý tưởng ầm ầm sụp đổ, biết được tất cả người nhà của mình đều chết, mắt mở trừng trừng nhìn lão đại mình kính trọng nhất bị thiêu đốt tan thành tro bụi ngay trước mặt mình, những nam tử làm bằng sắt kinh lịch vô số cực khổ này, không bị chiến đấu đánh bại thế mà triệt để sụp đổ.
Lão Đường và lão Đoàn không hẹn mà cùng lộ ra vẻ không đành lòng, hiện thực tàn khốc như thế, một màn thảm như vậy, ngay cả ý chí sắt đá như bọn họ cũng khó mà chấp nhận. Đặc biệt nghe thấy binh lính gào thét tên vợ con người nhà, tiếng kêu rên tê tâm liệt phế, bọn họ nhịn không nổi phải xoay mặt đi.
Cái này đại khái là chuyện tàn khốc nhất trên đời.
Thực sự quá phát rồ!
Những binh sĩ này tại tiền phương cô độc tác chiến, tác chiến vì Thánh Điện, Thánh Điện lại làm hại người nhà bọn họ!
Lửa giận trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng các tướng sĩ Nam Thập Tự binh đoàn. Dù cho song phương trước đây là băm đại trưởng lão thành thịt vụn.
Đồng cảm, bọn họ đều là binh sĩ, đều đi chinh chiến nên cảm thụ đặc biệt sâu sắc.
Lão Đoàn nhìn những chiến sĩ tinh nhuệ nhất. Bọn họ ánh mắt không động, kêu rên không ngừng, trong lòng khổ sở cực kỳ. Không nên như vậy, những con người sắt đá tạo ra từ máu và chiến hỏa này không nên như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, bỗng dưng há miệng, quát: "Tất cả đều câm miệng cho ta!"
Các binh sĩ đang ngây dại mờ mịt ngẩng đầu.
"Các ngươi đã quên nguyện vọng lúc Mục Chi Hà sắp chết sao? Các ngươi đã quên mình gánh vác huyết hải thâm cừu sao? Các ngươi đã quên ai là đầu sỏ gây nên chuyện này sao?"
Lão Đoàn bạo quát toàn trường đều nghe thấy, binh sĩ Binh đoàn Mục Chi Hà vốn không động, đột nhiên có quang mang gì đó đang tụ tập.
"Báo thù! Báo thù! Báo thù!"
Lão Đoàn nhìn khắp toàn trường, đằng đằng sát khí.
Ngay cả lão Đoàn và lão Đường cũng bị chấn động. Dù bọn họ nghe Mục Chi Hà thuật lại, bọn họ đều có thể nghe ra được sự điên cuồng của đại trưởng lão và sự cuồng nhiệt của lão ta đối với Thánh Điện. sau khi Lão Đoàn chết trở thành Hồn tướng, hắn căn bản không ngờ đại trưởng lão vì trùng kiến Thánh Điện mà chính mình chủ động trở thành Hồn tướng.
Buông tha sinh mệnh của mình, chịu phong hiểm lớn như thế vì Thánh Điện.
Hắn thu hồi sự không chấp nhận của mình, thu hồi sự trào phúng đối với khát vọng sống mãi của đại trưởng lão, bởi vì hắn để tay lên ngực tự vấn, nếu là mình thì sao chứ?
Không cần nói có thể vĩnh viễn dẫn dắt Nam Thập Tự binh đoàn, chỉ cần có thể thắng được tràng chiến dịch kia, hắn đều sẽ không chút do dự. Không riêng gì hắn, lúc đó rất nhiều người binh đoàn đều có thể làm được một điểm này.
Sinh mệnh luôn rất trân quý, có ánh nắng ấm áp, nhịp tim đập khiến người say mê, ràng buộc lẫn nhau. Năm tháng luôn luôn vô tình, băng lãnh tịch liêu, dài dằng dặc đủ làm người sợ hãi. Nhưng luôn có những chuyện, luôn có những lý tưởng có thể khiến ngươi chiến thắng nỗi quyến luyến đối với sinh mệnh, giúp ngươi có thể chiến thắng sợ hãi đối với thời gian, ngươi không tiếc trả giá tất cả, lao vào vòng tay của nó.
Lão Đoàn trầm mặc.
Đại trưởng lão lãnh huyết, nhìn mạng người như rơm rác, điên cuồng không thể thuyết phục, nhưng lão ta chính là lão ta. Ngươi có thể phỉ nhổ lão ta, nhưng ngươi không thể khinh hắn, ngươi có thể không thích hắn, nhưng ngươi không thể xem thường hắn.
Cái này là một đối thủ đáng sợ.
Một người điên cuồng đến mức có thể không để ý tính mệnh mình, một người lãnh huyết không quan tâm mạng người, ở trên chiến trường càng không có chỗ nào cố kỵ, vì thắng lợi chuyện gì đều có thể làm.
"Hắn thành công rồi." Thanh âm Mục Chi Hà giống như nhiễm vị đạo của Thánh Viêm, có mấy phần uy nghiêm, cái này là cảm giác mọi người quen thuộc, nhưng vào lúc này, ngay cả Mục Chi Hà cũng vô cùng chán ghét và căm hận. Thánh Viêm chậm rãi trôi nổi dưới da thịt lão trở nên càng sinh động. Mọi người bị lời Mục Chi Hà nói hấp dẫn, không một ai chú ý xương ngón tay lão bị Thánh Viêm bao lấy, đang vô thanh hòa tan.
Mục Chi Hà vẫn không có cảm giác: "Xác suất thành công chỉ có một phần mười, nhưng hắn thành công rồi. Hắn trở thành trưởng lão cường đại nhất Thánh Điện, mọi người đều cúi đầu nghe theo, mệnh lệnh của hắn chính là ý chí của Thánh Điện. Vì không để người ta biết hắn đã trở thành Hồn tướng, hắn ru rú trong nhà, dùng Thánh Viêm bao quanh. Mọi người chỉ cho rằng đại trưởng lão dùng phương pháp đặc thù tu luyện Thánh Viêm, không một ai đoán được phía dưới Thánh Viêm là một gã Hồn tướng."
Trên mặt rất nhiều người hỗn tạp vẻ bừng tỉnh và hoảng sợ. Cả người Đại trưởng lão bao phủ Thánh Viêm, bọn họ đều biết, nhưng không ai nghĩ đến trong đó còn có nhiều bí mật như vậy.
Lão Đường nhìn Mục Chi Hà, quang mang Thánh Viêm cơ hồ sắp từ trong cơ thể Mục Chi Hà trào ra. Hắn trầm giọng hỏi: "Vậy tình huống hiện tại của ngươi là xảy ra chuyện gì?"
"Ta? Đó chính là một vấn đề khác rồi." Mục Chi Hà cô đơn mà cười gượng gạo, bạch quang chiếu vết nhăn đầy phong sương trên khuôn mặt lão, thoạt nhìn giăng khắp nơi, dị thường quỷ dị đáng sợ: "Đại trưởng lão nhanh chóng sẽ biết, dù cho hắn có vô tận thọ mệnh, chỉ dựa vào một mình hắn vẫn vô pháp thực hiện ý nguyện to lớn của hắn. Hắn cần có nhiều người cùng chung chí hướng. Ta không phải sinh ra trong danh môn, tự nhiên được tìm tới nhưng ta cự tuyệt rồi. Ta không muốn trở thành Hồn tướng, cả đời này ta nhất định hiến dâng cho Thánh Điện, nhưng sau khi chết vẫn hi vọng có thể nghỉ ngơi. Năm tháng quá mức lâu dài khiến ta cảm thấy sợ hãi, đại trưởng lão không xử phạt ta, nhưng vì phòng ngừa để lộ bí mật, hắn lưu lại một chút thứ trong cơ thể ta. Thứ này hiện tại phát tác."
"Có thể cứu chữa không?" Lão Đoàn trầm giọng hỏi, Mục Chi Hà trước mắt là một đối thủ khiến người tôn kính, hắn không hi vọng đối phương chết kiểu như thế.
Lão Đoàn là người cổ hủ, ở trong quan niệm của hắn, nhân vật anh hùng như Mục Chi Hà nên chết ở trên sa trường, không nên chết ở dưới u ám quyền mưu.
"Không cứu được nữa đâu." Mục Chi Hà thản nhiên: "Hắn sẽ không phạm sai lầm cấp thấp như vậy."
Lão đoàn biết, Mục Chi Hà nói chính là đại trưởng lão.
"Thánh Châu, Thánh Châu thế nào rồi? Đại nhân, ngài vừa mới nói Thánh Châu sao rồi?"
Bỗng nhiên, một gã binh sĩ khuôn mặt lo lắng hỏi. Bên cạnh hắn, tất cả binh sĩ khác đều lo lắng. Người nhà bọn họ đều tại Thánh Châu, trong lòng bọn họ lúc này có dự cảm bất tường.
Mục Chi Hà trầm mặc, lão há miệng, tim như bị đao cắt, lại cái gì cũng không nói ra được.
"Đại nhân! Cầu xin ngài!" Binh sĩ này quỳ trên mặt đất, bang bang dập đầu, cầu xin: "Đại nhân, coi như tiểu nhân đi theo ngài lâu như vậy, đại nhân ngài xin nói cho chúng ta biết đi."
"Đại nhân!" Toàn bộ binh sĩ Binh đoàn Mục Chi Hà đều quỳ xuống, vẻ mặt cầu xin.
Mục Chi Hà cười thảm: "Thánh Châu, không có Thánh Châu rồi. Ta biết rõ bọn họ có kế hoạch nhưng ta không biết nội dung cụ thể, ta biết đại khái thôi. Một khi Thánh Điện đến giờ phút cuối cùng, bọn họ liền sẽ bất chấp tất cả chuyển hóa thành Hồn tướng, sau đó..."
Tại giờ khắc này không khí dường như đọng lại, thời gian dường như ngừng lại, binh lính thậm chí không dám thở, sắc mặt bọn họ trắng bệch mà nhìn Mục Chi Hà.
"Sau đó bọn họ sẽ dùng toàn bộ Thánh Viêm tại Thánh Châu để tiến hóa."
Thanh âm Mục Chi Hà mang theo rung động, mang theo vô tận bi thương, lão không biết mình sao lại còn có sức lực nói ra những lời này.
Lão dường như nhìn thấy người nhà của mình hóa thành một đoàn Thánh Viêm trắng bệch, sau đó bị một hư ảnh nuốt trôi.
Tiên huyết nóng hổi dọc theo gương mặt lão chậm rãi nhỏ xuống.
"Không..." Binh sĩ khuôn mặt mờ mịt, đầu óc gã trống rỗng, nói năng lộn xộn: "Sẽ không. Chúng ta là chiến đấu vì Thánh Điện, chúng ta là người của Thánh Điện a, Thánh Điện sao lại động thủ với người nhà chúng ta..."
Cái binh sĩ khác giơ tay ôm đầu, ánh mắt bọn họ mờ mịt, trong mắt một vài người đã bắt đầu toát ra nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
"Mầm mống bọn họ gieo trong cơ thể ta đã phát động. Ta có thể cảm thụ được Thánh Châu đã không còn rồi, người nhà chúng ta..." Mục Chi Hà cười thảm. Lão cảm thấy mình thực sự là ngu xuẩn, cống hiến cho Thánh Điện như vậy mà ngay cả người nhà của mình cũng phải góp vào.
Trong lòng lão tràn ngập hối hận, hối hận gia nhập vào Thánh Điện, hối hận vì Thánh Điện mà chiến, hối hận liên luỵ người nhà.
Trong lúc ngẫu nhiên lão đã nghe thấy một ít tin tức tương quan nhưng không để ở trong lòng. Bởi vì lão cảm thấy, chỉ cần đại trưởng lão còn có một tia lý trí sẽ tuyệt đối không thực hiện cái kế hoạch này. Thánh Châu là căn cơ của Thánh Điện, dân chúng ở nơi đây hoặc là tín đồ thành kính, hoặc là gia thuộc nòng cốt của Thánh Điện. Thánh Điện làm như vậy chẳng phải đào trốc đi căn cơ của mình sao? Thánh Điện mà tàn hại ngay cả gia thuộc nòng cốt của mình thì có ai dám đi theo, người nào sẽ đi theo?
tuy rằng Đại trưởng lão điên cuồng nhưng tuyệt đối là một người thông minh tới cực điểm, lão ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Là mình ngu xuẩn a!
Là mình hại mọi người a!
Đáng tiếc, mình báo không được thù...
Thánh Viêm cuộn trào mãnh liệt từ trong thân thể lão bắn ra. Trong nháy mắt, lão liền biến thành một người lửa trong Thánh Viêm bạch sắc phần phật. Mục Chi Hà cảm giác thân thể của mình càng ngày càng phiêu đãng, sự thống khổ vì hồn phách thiêu đốt khiến ý thức lão càng ngày càng mơ hồ, lão cổ động một tia sức lực sau cùng hô thật to.
"Báo thù! Báo thù! Báo thù!"
Oanh!
Thánh Viêm bùng lên triệt để thôn phệ Mục Chi Hà.
Toàn bộ binh sĩ ngẩn ngơ, bọn họ điên cuồng đánh về phía Thánh Viêm, muốn kéo Mục Chi Hà ra.
Lão Đoàn lão Đường phản ứng cực nhanh, vội vàng ngăn cản những binh sĩ không khống chế được tâm tình này. Binh sĩ Binh đoàn Mục Chi Hà phát cuồng bất chấp tất cả, bọn họ cầu xin, điên cuồng mà cắn xé cơ quan khôi lỗi, quyền đấm cước đá, bọn họ rơi lệ tầm tã.
"Không nên làm bọn họ bị thương." Lão Đường không đành lòng, nhắc nhở binh sĩ dưới trướng.
Mọi người Nam Thập Tự binh đoàn đều trầm mặc, mặc cho binh lính đối phương bò lên cơ quan khôi lỗi của mình điên cuồng cắn xé, trong lòng bọn họ cũng khổ sở đến cực điểm.
Thánh Viêm hung mãnh, chẳng mấy chốc Mục Chi Hà bị thiêu đốt sạch sẽ, hỏa diễm không còn một vật.
Toàn bộ binh sĩ phát cuồng của Binh đoàn Mục Chi Hà đều dừng lại, giống như bị định thân pháp, bọn họ ngơ ngác nhìn Thánh Viêm trống không.
Tiếng kêu rên tê tâm liệt phế lập tức vang lên.
Binh sĩ bò lên cơ quan khôi lỗi, toàn thân dính đầy khói thuốc súng y phục rách nát lam lũ, sự điên cuồng của bọn họ trong nháy mắt tiêu thất. Bọn họ kêu thảm, khóc hô, mặc cho thân thể của mình từ cơ quan khôi lỗi ngã xuống, ngã giữa đám bụi bặm.
Mặt bọn họ vùi vào bùn đất, bàn tay bọn họ gắt gao nắm lấy bụi đất, bọn họ khóc hô tên người nhà, khóc gọi tên của Mục Chi Hà. Bọn họ muốn nắm bắt cái gì đó, lại chẳng nắm được cái gì, bọn họ đấm đánh đầu mình, bọn họ cuộn mình lại, bọn họ bất lực mà tuyệt vọng.
Bọn họ có thể chấp nhận đột tử sa trường, vứt thi hoang dã, đó là chức trách của bọn họ nên chẳng lùi bước. Thế nhưng, người nhà của bọn họ lại trở thành phân bón cho Thánh Điện, bọn họ bị bi thương và tuyệt vọng vô tận bao phủ.
Toàn bộ tín niệm và lý tưởng ầm ầm sụp đổ, biết được tất cả người nhà của mình đều chết, mắt mở trừng trừng nhìn lão đại mình kính trọng nhất bị thiêu đốt tan thành tro bụi ngay trước mặt mình, những nam tử làm bằng sắt kinh lịch vô số cực khổ này, không bị chiến đấu đánh bại thế mà triệt để sụp đổ.
Lão Đường và lão Đoàn không hẹn mà cùng lộ ra vẻ không đành lòng, hiện thực tàn khốc như thế, một màn thảm như vậy, ngay cả ý chí sắt đá như bọn họ cũng khó mà chấp nhận. Đặc biệt nghe thấy binh lính gào thét tên vợ con người nhà, tiếng kêu rên tê tâm liệt phế, bọn họ nhịn không nổi phải xoay mặt đi.
Cái này đại khái là chuyện tàn khốc nhất trên đời.
Thực sự quá phát rồ!
Những binh sĩ này tại tiền phương cô độc tác chiến, tác chiến vì Thánh Điện, Thánh Điện lại làm hại người nhà bọn họ!
Lửa giận trước nay chưa từng có tràn ngập trong lòng các tướng sĩ Nam Thập Tự binh đoàn. Dù cho song phương trước đây là băm đại trưởng lão thành thịt vụn.
Đồng cảm, bọn họ đều là binh sĩ, đều đi chinh chiến nên cảm thụ đặc biệt sâu sắc.
Lão Đoàn nhìn những chiến sĩ tinh nhuệ nhất. Bọn họ ánh mắt không động, kêu rên không ngừng, trong lòng khổ sở cực kỳ. Không nên như vậy, những con người sắt đá tạo ra từ máu và chiến hỏa này không nên như vậy.
Hắn hít sâu một hơi, bỗng dưng há miệng, quát: "Tất cả đều câm miệng cho ta!"
Các binh sĩ đang ngây dại mờ mịt ngẩng đầu.
"Các ngươi đã quên nguyện vọng lúc Mục Chi Hà sắp chết sao? Các ngươi đã quên mình gánh vác huyết hải thâm cừu sao? Các ngươi đã quên ai là đầu sỏ gây nên chuyện này sao?"
Lão Đoàn bạo quát toàn trường đều nghe thấy, binh sĩ Binh đoàn Mục Chi Hà vốn không động, đột nhiên có quang mang gì đó đang tụ tập.
"Báo thù! Báo thù! Báo thù!"
Lão Đoàn nhìn khắp toàn trường, đằng đằng sát khí.