Chiến Thần Bất Bại
Chương 892: Mắt trừng miệng nín
892: Mắt trừng miệng nín
Cách bến cảng không xa, tại nơi sườn núi cao, bởi nơi đây địa thế mở rộng, phong cảnh đẹp đẽ. Xa xa cột buồm chiến hạm san sát, rất đượm phong tình, bởi vậy không ít quán trà tiểu điếm kiến lập nơi đây. Ô che nắng đủ mọi màu sắc khắp sườn núi cao tuyết trắng trông rất đẹp mắt, trở thành phong cảnh tuyết trắng cực đặc sắc. Rất nhiều nhân vật quyền quý địa phương khi rảnh rỗi đều thích chạy đến nơi đây nghỉ ngơi, uống uống trà, ăn điểm tâm, để câu cái buổi chiều thong dong mà thích ý.
Trên sườn núi cao, dưới một chỗ ô che nắng, một đám người đang thong dong uống trà, ăn điểm tâm. Những người này đều mặc cẩm y hoa phục, hiển nhiên xuất thân bất phàm.
"Cũng là Thu huynh cao minh." Claudia mị nhãn như tơ, thanh âm ngọt lịm, thấm vào lòng người. Nàng mặc một bộ váy dài trắng, xinh đẹp vô cùng, cổ thon dài trắng nõn đeo vòng kim cương sáng chói lóa mắt càng làm tăng thêm mấy phần quý phái ung dung.
Vòng cổ vừa đẹp che khuất vết thâm trên cổ nàng.
Nam tử được gọi là Thu huynh, tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, hắn cười tiêu sái: "Chỉ có thể cho hắn chút phiền toái nhỏ, làm hắn thêm chút bức bối, chẳng có tác dụng thực chất gì."
Tuy rằng y hơi thích Claudia, nhưng mà cũng không phải là công tử bột chỉ biết sống phóng túng, vào cái thời kì then chốt này, nên tận lực bớt rước lấy phiền phức. Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội tự nhiên không được y để vào mắt, Claudia cầu đến y, y khó mà từ chối, nhưng mà cũng không ngu đến mức cùng đối phương cứng đối cứng.
Xuất thân đỉnh cấp danh môn, y hiểu rất rõ một mực đấu quyết liệt sính gan, tại xã hội thượng lưu chỉ là thủ đoạn rất thấp kém.
Tựa như hiện tại, y dùng một chiếc thương thuyền chặn lối vào bến cảng là phi thường xảo diệu. Có Chiến hạm cấp hoàng kim thì sao hả? Mình dùng một chiếc thương thuyền phổ thông là có thể khiến Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội chỉ có thể ngậm bồ hòn. Tại thế giới danh môn, một chiếc Chiến hạm cấp hoàng kim thực sự quá bé nhỏ không đáng kể. Một chiếc thương thuyền của Thu gia là đủ để ngăn chặn một chiếc Chiến hạm cấp hoàng kim, đây là sức nặng của Thu gia.
Thu Vân Khởi cũng có ý mượn cơ hội này gõ người khác nữa, trận chiến tranh này chỉ vừa mới bắt đầu, lại là chiến dịch then chốt quyết định vận mệnh gia tộc hơn một nghìn năm. Những minh hữu này của Thu gia, chẳng ai không có tính toán của riêng mình? Ngay cả Elizabeth gia tộc, cũng không vâng lời lắm.
Cũng tốt, cũng khiến những gia hỏa này nhìn lại, hai chữ "Thu gia" này đến tột cùng có sức nặng bao nhiêu!
Thuyền của Thu gia, dù cho là một chiếc tiểu thuyền tam bản, ngăn chặn thông đạo, có ai dám làm phiền?
"Tới tới tới, nếm thử trà mới năm nay, Long Huyết Quế do Hàn gia mới trồng, các vị đánh giá một chút." Thu Vân Khởi thập phần nhiệt tình mà bắt chuyện với mọi người, xung đột ở bến cảng, y không để ở trong lòng. Hiện tại đối với y mà nói, hưởng một buổi chiều sảng khoái tốt đẹp trọng yếu hơn bất cứ cái gì. Trà ngon, mỹ nhân, đều là thứ y yêu thích.
Ánh mắt y nhìn về phía Claudia tràn đầy thích thú, Claudia cũng không phải là nữ nhân đẹp nhất y từng gặp, nhưng mà chữ "Diễm", lại không người có thể đụng, quyến rũ động nhân. Hắn thực sự vô pháp lý giải trên đời này sao có nam nhân nỡ lòng hạ thủ được với loại vưu vật này.
"Trà thơm quá!" Claudia kinh ngạc, trà trong chén đỏ tươi như máu, mùi thơm nức mũi.
Nàng xuất thân danh môn, tiêu dùng xa xỉ, tự nhiên là người biết hàng, Long Huyết Quế trước mặt tuyệt đối giá trị thiên kim.
"Phí không ít khí lực." Thu Vân Khởi cười cười, nghe mỹ nhân tán thán, trong lòng nhịn không được hơi có chút đắc ý. Y giơ chén trà lên, hướng về mọi người mời: "Các vị, thỉnh!"
Mọi người nâng chén: "Thỉnh!"
Claudia liếc mắt đưa tình với Thu Vân Khởi, lúc này này mới ngâng chén trà uống cạn. Trong rất nhiều người theo đuổi nàng, Thu Vân Khởi là người nàng ưng ý nhất, người anh tuấn, gia thế tốt, lại có bản lĩnh, không phải những công tử bột kia có thể so. Hơn nữa, tại thời điểm mấu chốt như vậy, có thể thông gia với Thu gia, đối với Elizabeth gia mà nói, có nghĩa ôm được một cái bắp đùi to đến mức không thể to hơn.
Nhưng mà Claudia hiểu rõ là, cách nói Thu Vân Khởi là người theo đuổi mình, có hơn phân nửa là tung tin vịt. Thu Vân Khởi đối với mình khá thích thú là có, nhưng mà còn lâu mới là người theo đuổi. Huống chi, nam nhân ưu tú xuất sắc như Thu Vân Khởi, thiếu gì người theo đuổi?
Nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Thu Vân Khởi, trong lòng Claudia âm thầm nhắc nhở mình, động tác cử chỉ của nàng càng thêm ưu nhã. Bỗng nhiên, ánh mắt nàng rơi vào bến cảng ở xa xa, đôi mắt đẹp kiều diễm ướt át đột nhiên trợn tròn, hoàn toàn đã quên mình đang uống trà.
Phốc!
Nước trà màu đỏ tựa như bọt máu phun ra, Thu Vân Khởi ngồi ở đối diện nàng, né không kịp, vừa vặn bị phun vào người.
Một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người đều bị sự thất thố của Claudia chấn kinh, dưới ô che nắng là yên tĩnh và bối rối, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chân tay luống cuống.
Trong mắt Thu Vân Khởi hiện lên chút u ám, nụ cười tươi trên mặt biến mất, từ nhỏ y đã có thói quen sạch sẽ, tình trạng hiện tại khiến y thập phần không chấp nhận. Y đè nén lửa giận trong lòng, ánh mắt nhìn Claudia ở phía đối diện, muốn nghe Claudia giải thích thế nào.
Nhưng mà Claudia căn bản không nhìn y, con mắt chằm chằm mà nhìn bến cảng xa xa, toàn thân không động đậy, tựa như một pho tượng.
Vẻ âm u trong mắt Thu Vân Khởi càng nặng lên mấy phần, y nhàn nhạt nhắc nhở: "Claudia tiểu thư?"
bỗng nhiên Claudia vung tay cánh tay lên, chỉ về phía bến cảng, lắp bắp: "Nơi, nơi đó..."
Đoàn người sửng sốt, nhìn theo phương hướng ngón tay của Claudia. Rồi đột nhiên, biểu tình mọi người cứng đờ, ngây ra như phỗng, có mấy người miệng mở lớn đủ để nhét trứng vào.
Trong lòng Thu Vân Khởi không bằng lòng, cũng nhìn về phía ngón tay Claudia chỉ, nhưng mà sau một khắc, con mắt y đột nhiên trợn lên, quoắc mắt lên, thậm chí bởi vì động tác quá mạnh mà làm lật tung ghế, tình huống thất thố như vậy chưa từng xuất hiện trên người y.
Tại Thông đạo bến cảng, thương thuyền của Thu gia đáy hướng lên trời, tựa như một con cá chết ngửa cái bụng trắng hếu lên trên, mà chiếc Vô Song Hào vốn phải bị chặn lại ở bên ngoài không làm được gì kia thì đang đè lên cái đáy lật lên trời của thương thuyền mà đi qua. Dù cho cách thật xa, tất cả mọi người dường như đều nghe thấy âm thanh kẽo kẹt khiến người ghê răng, đáy thuyền vốn cứng rắn tại trước mặt Vô Song Hào khổng lồ hơn nhiều có cứng rắn hơn cũng không có bất cứ lực hoàn thủ gì, yếu đuối tựa như bánh bích quy xốp giòn.
Vô số gỗ vụn bay ngang, người làm trên thương thuyền, cuống quýt nhảy khỏi thuyền chạy trối chết, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Thương thuyền thương cảm rên rĩ dưới thân Vô Song Hào.
Vô Song Hào không có chút thương hại nào, mang theo gỗ vụn khắp bầu trời, xông vào thông đạo bến cảng.
Thu Vân Khởi quên mình bị trà phun vào mặt, nước trà đỏ tươi từ gương mặt y chảy xuống, tựa như máu chảy đầm đìa từ vết đao cắt ra, điều này làm cho khuôn mặt anh tuấn kia nhìn qua dị thường dữ tợn.
Y nắm chặt nắm đấm, toàn thân không tự chủ mà rung động, hai mắt trợn muốn phun hỏa.
Thu gia chưa từng bị khiêu khích như thế? Từ bao giờ, có chiếc chiến hạm nào dám can đảm nghiền áp thương thuyền của Thu gia?
Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield)!
Dưới ô che nắng, một mảnh yên tĩnh, mọi người bị biến cố bất thình lình hoàn toàn làm khiếp sợ, bọn họ nhìn thấy sắc mặt Thu Vân Khởi tái mét, không ai dám nói lời nào. ánh mắt Claudia không ly khai bến cảng, nàng bị xung kích cường liệt nhất, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Đầy đầu óc nàng chỉ có một cái ý nghĩ.
Hắn dám làm sao?
Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) làm sao dám?
Trong đầu nàng lướt qua cái thân ảnh mang mặt nạ kia, nàng có dự cảm cường liệt, nhất định là cái thiết diện nhân thần bí kia hạ lệnh. Tuy rằng song phương chỉ gặp một lần, nhưng mà nàng đối với tên gia hỏa lãnh khốc vô tình kia cực kỳ ấn tượng, bất cứ uy hiếp gì đều không thể dao động quyết tâm của hắn.
Thấy một màn như vậy, nàng bỗng nhiên sinh ra một tia may mắn.
Đó là gã điên! Một gã điên chân chính! Chỉ có gã điên chân chính mới có thể làm được chuyện hoang đường như vậy, coi rẻ tất cả sự tình. Cũng may mình còn sống, may mắn quá, lại có chút nghĩ mà sợ, nếu như lúc đó mình hơi chần chừ, hiện tại nhất định thành một thi thể. Nàng không chút nghi ngờ điểm ấy, gia hỏa dám can đảm nghiền nát thương thuyền của Thu gia, là tuyệt đối sẽ không để Elizabeth gia tộc vào mắt.
Khi Uy Lợi chạy tới bến cảng, vừa nhìn liền tìm được Vô Song Hào, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) và Elizabeth là tử địch, đối với Chiến hạm cấp hoàng kim của mỗi bên tự nhiên là quen thuộc vô cùng. Hơn nữa Vô Song Hào thực sự quá nổi bật, đè ép một chiếc thương thuyền mà đi qua, xung quanh không có một thuyền nào dám gần.
Uy Lợi là người khôn khéo, vừa nhìn tràng diện trước mắt, liền biết có người cố ý gây chuyện xấu, chỉ thấy thương thuyền đã bị vỡ thành mấy đoạn, không rõ huy chương của đối phương.
tuy rằng Uy Lợi cảnh giác, nhưng cũng không quá lo lắng, chắc là Elizabeth thương hội không cam lòng.
Lão thầm hừ lạnh, trò hề! Cho rằng dựa vào thủ đoạn bỉ ổi như vậy, là có thể lấy lại thể diện? Nhìn mẩu gỗ phiêu tán khắp nơi, còn cả những thuyền viên thần tình chật vật kia, tâm tình lão sảng khoái vô cùng, nhưng trên mặt tỏ ra một bộ vân đạm phong khinh, thần tình trấn định vô cùng.
Vô Song Hào đang cập bờ bỏ neo, Uy Lợi vội vàng chỉ huy người của phân bộ chuẩn bị nghênh tiếp.
Nhưng vào lúc này, một gã mập mạp ăn mặc tử bào đi tới. Uy Lợi biết người này, hội trưởng của Nam Kỳ thương hội - Hoài Đặc, tại Bạch Tuyết thành, cũng là một kẻ khá nổi danh. Thực lực tổng hợp của Nam Kỳ thương hội cũng không gọi là mạnh, nhưng mà là địa đầu xà, là thương hội bản địa Thánh Châu, năng lượng không nhỏ.
Uy Lợi và Hoài Đặc giao tình không thâm hậu, nhưng cũng gặp nhau mấy lần, thấy đối phương đi tới, lão tiến lên bắt chuyện: "Không nghĩ tới tại nơi đây gặp được Hoài Đặc hội trưởng, thật là có duyên a."
Hoài Đặc nhìn chằm chằm Uy Lợi nửa ngày, cũng không nói lời nào, thần sắc có chút cổ quái.
Uy Lợi có chút không lý giải được, cúi đầu nhìn thoáng qua y phục trên người mình, không có chỗ nào mặc sai a.
Hoài Đặc tiến lên, vỗ vỗ vai Uy Lợi: "Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), thật can đảm!"
Dứt lời, cũng không chờ Uy Lợi đáp, khuôn mặt cảm khái mà xoay người ly khai.
Hoài Đặc chân trước mới vừa đi, lại một gã hội trưởng thương hội đi tới, vỗ vỗ vai Uy Lợi, nói "Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), thật dũng cảm!" Cũng xoay người rời đi.
Liên tiếp mấy vị người quen, có cử động y hệt nhau, ai nấy thần tình cổ quái.
đầu Uy Lợi đầy vụ thủy, không hiểu đã phát sinh cái gì, khóe mắt bỗng nhiên thấy một gã trung niên mặt trắng không râu đi tới, long hành hổ bộ, sung mãn uy nghiêm. Thành chủ Bạch Tuyết thành! Uy Lợi giật mình, vội vàng nghênh đón, định bụng ân cần thăm hỏi, thành chủ mở đầu liền ý vị sâu xa nói: "Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), lá gan không nhỏ a!"
Dứt lời, cũng không chờ Uy Lợi mở miệng, nghênh ngang mà đi.
Uy Lợi cảm thấy cái đầu mình phát mộng, cái này rốt cuộc là xảy ra cái gì.
Vừa đúng vào lúc này, một khối nho nhỏ phiêu đãng bay đến trước mắt Uy Lợi, mặt trên có chữ "Thu" thật to khiến Uy Lợi tựa như bị thiểm điện bổ trúng, ngây ra như con tò te.
Huyết sắc trên mặt không còn một mảnh, giống như giấy trắng.
Cách bến cảng không xa, tại nơi sườn núi cao, bởi nơi đây địa thế mở rộng, phong cảnh đẹp đẽ. Xa xa cột buồm chiến hạm san sát, rất đượm phong tình, bởi vậy không ít quán trà tiểu điếm kiến lập nơi đây. Ô che nắng đủ mọi màu sắc khắp sườn núi cao tuyết trắng trông rất đẹp mắt, trở thành phong cảnh tuyết trắng cực đặc sắc. Rất nhiều nhân vật quyền quý địa phương khi rảnh rỗi đều thích chạy đến nơi đây nghỉ ngơi, uống uống trà, ăn điểm tâm, để câu cái buổi chiều thong dong mà thích ý.
Trên sườn núi cao, dưới một chỗ ô che nắng, một đám người đang thong dong uống trà, ăn điểm tâm. Những người này đều mặc cẩm y hoa phục, hiển nhiên xuất thân bất phàm.
"Cũng là Thu huynh cao minh." Claudia mị nhãn như tơ, thanh âm ngọt lịm, thấm vào lòng người. Nàng mặc một bộ váy dài trắng, xinh đẹp vô cùng, cổ thon dài trắng nõn đeo vòng kim cương sáng chói lóa mắt càng làm tăng thêm mấy phần quý phái ung dung.
Vòng cổ vừa đẹp che khuất vết thâm trên cổ nàng.
Nam tử được gọi là Thu huynh, tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, hắn cười tiêu sái: "Chỉ có thể cho hắn chút phiền toái nhỏ, làm hắn thêm chút bức bối, chẳng có tác dụng thực chất gì."
Tuy rằng y hơi thích Claudia, nhưng mà cũng không phải là công tử bột chỉ biết sống phóng túng, vào cái thời kì then chốt này, nên tận lực bớt rước lấy phiền phức. Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội tự nhiên không được y để vào mắt, Claudia cầu đến y, y khó mà từ chối, nhưng mà cũng không ngu đến mức cùng đối phương cứng đối cứng.
Xuất thân đỉnh cấp danh môn, y hiểu rất rõ một mực đấu quyết liệt sính gan, tại xã hội thượng lưu chỉ là thủ đoạn rất thấp kém.
Tựa như hiện tại, y dùng một chiếc thương thuyền chặn lối vào bến cảng là phi thường xảo diệu. Có Chiến hạm cấp hoàng kim thì sao hả? Mình dùng một chiếc thương thuyền phổ thông là có thể khiến Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) thương hội chỉ có thể ngậm bồ hòn. Tại thế giới danh môn, một chiếc Chiến hạm cấp hoàng kim thực sự quá bé nhỏ không đáng kể. Một chiếc thương thuyền của Thu gia là đủ để ngăn chặn một chiếc Chiến hạm cấp hoàng kim, đây là sức nặng của Thu gia.
Thu Vân Khởi cũng có ý mượn cơ hội này gõ người khác nữa, trận chiến tranh này chỉ vừa mới bắt đầu, lại là chiến dịch then chốt quyết định vận mệnh gia tộc hơn một nghìn năm. Những minh hữu này của Thu gia, chẳng ai không có tính toán của riêng mình? Ngay cả Elizabeth gia tộc, cũng không vâng lời lắm.
Cũng tốt, cũng khiến những gia hỏa này nhìn lại, hai chữ "Thu gia" này đến tột cùng có sức nặng bao nhiêu!
Thuyền của Thu gia, dù cho là một chiếc tiểu thuyền tam bản, ngăn chặn thông đạo, có ai dám làm phiền?
"Tới tới tới, nếm thử trà mới năm nay, Long Huyết Quế do Hàn gia mới trồng, các vị đánh giá một chút." Thu Vân Khởi thập phần nhiệt tình mà bắt chuyện với mọi người, xung đột ở bến cảng, y không để ở trong lòng. Hiện tại đối với y mà nói, hưởng một buổi chiều sảng khoái tốt đẹp trọng yếu hơn bất cứ cái gì. Trà ngon, mỹ nhân, đều là thứ y yêu thích.
Ánh mắt y nhìn về phía Claudia tràn đầy thích thú, Claudia cũng không phải là nữ nhân đẹp nhất y từng gặp, nhưng mà chữ "Diễm", lại không người có thể đụng, quyến rũ động nhân. Hắn thực sự vô pháp lý giải trên đời này sao có nam nhân nỡ lòng hạ thủ được với loại vưu vật này.
"Trà thơm quá!" Claudia kinh ngạc, trà trong chén đỏ tươi như máu, mùi thơm nức mũi.
Nàng xuất thân danh môn, tiêu dùng xa xỉ, tự nhiên là người biết hàng, Long Huyết Quế trước mặt tuyệt đối giá trị thiên kim.
"Phí không ít khí lực." Thu Vân Khởi cười cười, nghe mỹ nhân tán thán, trong lòng nhịn không được hơi có chút đắc ý. Y giơ chén trà lên, hướng về mọi người mời: "Các vị, thỉnh!"
Mọi người nâng chén: "Thỉnh!"
Claudia liếc mắt đưa tình với Thu Vân Khởi, lúc này này mới ngâng chén trà uống cạn. Trong rất nhiều người theo đuổi nàng, Thu Vân Khởi là người nàng ưng ý nhất, người anh tuấn, gia thế tốt, lại có bản lĩnh, không phải những công tử bột kia có thể so. Hơn nữa, tại thời điểm mấu chốt như vậy, có thể thông gia với Thu gia, đối với Elizabeth gia mà nói, có nghĩa ôm được một cái bắp đùi to đến mức không thể to hơn.
Nhưng mà Claudia hiểu rõ là, cách nói Thu Vân Khởi là người theo đuổi mình, có hơn phân nửa là tung tin vịt. Thu Vân Khởi đối với mình khá thích thú là có, nhưng mà còn lâu mới là người theo đuổi. Huống chi, nam nhân ưu tú xuất sắc như Thu Vân Khởi, thiếu gì người theo đuổi?
Nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Thu Vân Khởi, trong lòng Claudia âm thầm nhắc nhở mình, động tác cử chỉ của nàng càng thêm ưu nhã. Bỗng nhiên, ánh mắt nàng rơi vào bến cảng ở xa xa, đôi mắt đẹp kiều diễm ướt át đột nhiên trợn tròn, hoàn toàn đã quên mình đang uống trà.
Phốc!
Nước trà màu đỏ tựa như bọt máu phun ra, Thu Vân Khởi ngồi ở đối diện nàng, né không kịp, vừa vặn bị phun vào người.
Một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người đều bị sự thất thố của Claudia chấn kinh, dưới ô che nắng là yên tĩnh và bối rối, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chân tay luống cuống.
Trong mắt Thu Vân Khởi hiện lên chút u ám, nụ cười tươi trên mặt biến mất, từ nhỏ y đã có thói quen sạch sẽ, tình trạng hiện tại khiến y thập phần không chấp nhận. Y đè nén lửa giận trong lòng, ánh mắt nhìn Claudia ở phía đối diện, muốn nghe Claudia giải thích thế nào.
Nhưng mà Claudia căn bản không nhìn y, con mắt chằm chằm mà nhìn bến cảng xa xa, toàn thân không động đậy, tựa như một pho tượng.
Vẻ âm u trong mắt Thu Vân Khởi càng nặng lên mấy phần, y nhàn nhạt nhắc nhở: "Claudia tiểu thư?"
bỗng nhiên Claudia vung tay cánh tay lên, chỉ về phía bến cảng, lắp bắp: "Nơi, nơi đó..."
Đoàn người sửng sốt, nhìn theo phương hướng ngón tay của Claudia. Rồi đột nhiên, biểu tình mọi người cứng đờ, ngây ra như phỗng, có mấy người miệng mở lớn đủ để nhét trứng vào.
Trong lòng Thu Vân Khởi không bằng lòng, cũng nhìn về phía ngón tay Claudia chỉ, nhưng mà sau một khắc, con mắt y đột nhiên trợn lên, quoắc mắt lên, thậm chí bởi vì động tác quá mạnh mà làm lật tung ghế, tình huống thất thố như vậy chưa từng xuất hiện trên người y.
Tại Thông đạo bến cảng, thương thuyền của Thu gia đáy hướng lên trời, tựa như một con cá chết ngửa cái bụng trắng hếu lên trên, mà chiếc Vô Song Hào vốn phải bị chặn lại ở bên ngoài không làm được gì kia thì đang đè lên cái đáy lật lên trời của thương thuyền mà đi qua. Dù cho cách thật xa, tất cả mọi người dường như đều nghe thấy âm thanh kẽo kẹt khiến người ghê răng, đáy thuyền vốn cứng rắn tại trước mặt Vô Song Hào khổng lồ hơn nhiều có cứng rắn hơn cũng không có bất cứ lực hoàn thủ gì, yếu đuối tựa như bánh bích quy xốp giòn.
Vô số gỗ vụn bay ngang, người làm trên thương thuyền, cuống quýt nhảy khỏi thuyền chạy trối chết, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Thương thuyền thương cảm rên rĩ dưới thân Vô Song Hào.
Vô Song Hào không có chút thương hại nào, mang theo gỗ vụn khắp bầu trời, xông vào thông đạo bến cảng.
Thu Vân Khởi quên mình bị trà phun vào mặt, nước trà đỏ tươi từ gương mặt y chảy xuống, tựa như máu chảy đầm đìa từ vết đao cắt ra, điều này làm cho khuôn mặt anh tuấn kia nhìn qua dị thường dữ tợn.
Y nắm chặt nắm đấm, toàn thân không tự chủ mà rung động, hai mắt trợn muốn phun hỏa.
Thu gia chưa từng bị khiêu khích như thế? Từ bao giờ, có chiếc chiến hạm nào dám can đảm nghiền áp thương thuyền của Thu gia?
Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield)!
Dưới ô che nắng, một mảnh yên tĩnh, mọi người bị biến cố bất thình lình hoàn toàn làm khiếp sợ, bọn họ nhìn thấy sắc mặt Thu Vân Khởi tái mét, không ai dám nói lời nào. ánh mắt Claudia không ly khai bến cảng, nàng bị xung kích cường liệt nhất, đến bây giờ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Đầy đầu óc nàng chỉ có một cái ý nghĩ.
Hắn dám làm sao?
Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) làm sao dám?
Trong đầu nàng lướt qua cái thân ảnh mang mặt nạ kia, nàng có dự cảm cường liệt, nhất định là cái thiết diện nhân thần bí kia hạ lệnh. Tuy rằng song phương chỉ gặp một lần, nhưng mà nàng đối với tên gia hỏa lãnh khốc vô tình kia cực kỳ ấn tượng, bất cứ uy hiếp gì đều không thể dao động quyết tâm của hắn.
Thấy một màn như vậy, nàng bỗng nhiên sinh ra một tia may mắn.
Đó là gã điên! Một gã điên chân chính! Chỉ có gã điên chân chính mới có thể làm được chuyện hoang đường như vậy, coi rẻ tất cả sự tình. Cũng may mình còn sống, may mắn quá, lại có chút nghĩ mà sợ, nếu như lúc đó mình hơi chần chừ, hiện tại nhất định thành một thi thể. Nàng không chút nghi ngờ điểm ấy, gia hỏa dám can đảm nghiền nát thương thuyền của Thu gia, là tuyệt đối sẽ không để Elizabeth gia tộc vào mắt.
Khi Uy Lợi chạy tới bến cảng, vừa nhìn liền tìm được Vô Song Hào, Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield) và Elizabeth là tử địch, đối với Chiến hạm cấp hoàng kim của mỗi bên tự nhiên là quen thuộc vô cùng. Hơn nữa Vô Song Hào thực sự quá nổi bật, đè ép một chiếc thương thuyền mà đi qua, xung quanh không có một thuyền nào dám gần.
Uy Lợi là người khôn khéo, vừa nhìn tràng diện trước mắt, liền biết có người cố ý gây chuyện xấu, chỉ thấy thương thuyền đã bị vỡ thành mấy đoạn, không rõ huy chương của đối phương.
tuy rằng Uy Lợi cảnh giác, nhưng cũng không quá lo lắng, chắc là Elizabeth thương hội không cam lòng.
Lão thầm hừ lạnh, trò hề! Cho rằng dựa vào thủ đoạn bỉ ổi như vậy, là có thể lấy lại thể diện? Nhìn mẩu gỗ phiêu tán khắp nơi, còn cả những thuyền viên thần tình chật vật kia, tâm tình lão sảng khoái vô cùng, nhưng trên mặt tỏ ra một bộ vân đạm phong khinh, thần tình trấn định vô cùng.
Vô Song Hào đang cập bờ bỏ neo, Uy Lợi vội vàng chỉ huy người của phân bộ chuẩn bị nghênh tiếp.
Nhưng vào lúc này, một gã mập mạp ăn mặc tử bào đi tới. Uy Lợi biết người này, hội trưởng của Nam Kỳ thương hội - Hoài Đặc, tại Bạch Tuyết thành, cũng là một kẻ khá nổi danh. Thực lực tổng hợp của Nam Kỳ thương hội cũng không gọi là mạnh, nhưng mà là địa đầu xà, là thương hội bản địa Thánh Châu, năng lượng không nhỏ.
Uy Lợi và Hoài Đặc giao tình không thâm hậu, nhưng cũng gặp nhau mấy lần, thấy đối phương đi tới, lão tiến lên bắt chuyện: "Không nghĩ tới tại nơi đây gặp được Hoài Đặc hội trưởng, thật là có duyên a."
Hoài Đặc nhìn chằm chằm Uy Lợi nửa ngày, cũng không nói lời nào, thần sắc có chút cổ quái.
Uy Lợi có chút không lý giải được, cúi đầu nhìn thoáng qua y phục trên người mình, không có chỗ nào mặc sai a.
Hoài Đặc tiến lên, vỗ vỗ vai Uy Lợi: "Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), thật can đảm!"
Dứt lời, cũng không chờ Uy Lợi đáp, khuôn mặt cảm khái mà xoay người ly khai.
Hoài Đặc chân trước mới vừa đi, lại một gã hội trưởng thương hội đi tới, vỗ vỗ vai Uy Lợi, nói "Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), thật dũng cảm!" Cũng xoay người rời đi.
Liên tiếp mấy vị người quen, có cử động y hệt nhau, ai nấy thần tình cổ quái.
đầu Uy Lợi đầy vụ thủy, không hiểu đã phát sinh cái gì, khóe mắt bỗng nhiên thấy một gã trung niên mặt trắng không râu đi tới, long hành hổ bộ, sung mãn uy nghiêm. Thành chủ Bạch Tuyết thành! Uy Lợi giật mình, vội vàng nghênh đón, định bụng ân cần thăm hỏi, thành chủ mở đầu liền ý vị sâu xa nói: "Mai Tư Phỉ Nhĩ Đức(Masefield), lá gan không nhỏ a!"
Dứt lời, cũng không chờ Uy Lợi mở miệng, nghênh ngang mà đi.
Uy Lợi cảm thấy cái đầu mình phát mộng, cái này rốt cuộc là xảy ra cái gì.
Vừa đúng vào lúc này, một khối nho nhỏ phiêu đãng bay đến trước mắt Uy Lợi, mặt trên có chữ "Thu" thật to khiến Uy Lợi tựa như bị thiểm điện bổ trúng, ngây ra như con tò te.
Huyết sắc trên mặt không còn một mảnh, giống như giấy trắng.