Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 627: Kinh biến



"Tối hôm qua, thương đoàn Hứa gia đột nhiên gặp phải hải tặc, cách Bạch Sa chỉ nửa ngày đường, chỉ sáu người chạy thoát. Binh đoàn số một của Tác Bỉ đại nhân đã hành quân suốt đêm, thế nhưng trước khi đi, Tác Bỉ đại nhân mong ngài có thể bảo vệ đại công tử một thời gian."
Lăng Hạ cung kính nói, lúc này nàng đang đại diện cho Tác Bỉ đại nhân, đương nhiên không dám dùng tư thái bình thường. Đại công tử ở bên cạnh cũng vội vàng cúi mình chào Đường Thiên.
"Ta?" Đường Thiên vẻ mặc cực kỳ kinh ngạc, chỉ tay vào đại công tử: "Bảo vệ hắn?"
"Đúng vậy." Lăng Hạ giải thích: "Ta vừa tiếp nhận binh đoàn số năm, còn cần thời gian mới nắm giữ triệt để được. Đại nhân ngài tay nắm hai binh đoàn, còn có tướng lĩnh xuất sắc như Tạ Vũ An tướng quân, Tác Bỉ đại nhân tin rằng ngài có thực lực bảo vệ đại công tử."
Đường Thiên vẫn dở khó dở cười trước lời giải thích hoang đường này: "Ta bận lắm, làm gì có thời gian chiếu cố hắn?"
"Không sao không sao, Mãnh Nam tiên sinh đi đâu ta đi theo là được." Đại công tử vội vàng tỏ thái độ.
Đường Thiên nhìn chằm chằm hai người một lúc lâu, tới khi thấy hai người này thật sự không phải tới trêu chọc mình mới vỗ đùi: "Được!"
Đoàn người Lăng Hạ đại công tử không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Không ngờ Đường Thiên lại lập tức chuyển giọng: "Chúng ta bàn vấn đề thù lao nào."
Thấy hai người sắc mặt ngạc nhiên, Đường Thiên vẻ mặt bất thiện: "Đừng nói với ta là chỉ hỗ trợ xuông đấy chứ?"
Đại công tử phản ứng càng nhanh, vội vàng nói: "Mãnh tiên sinh có đề nghị gì xin cứ nói."
Đường Thiên rất hài lòng trước sự thức thời của đại công tử, gã ho nhẹ một tiếng: "Đại công tử cũng là người có thân phận địa vị, bảo vệ một người quan trọng như vậy giá cả chắc chắn không thấp. Nghĩ lại, dám ra tay với đại công tử chắc cũng là Hà Anh và Nhu phu nhân, ta vì đại công tử mà gây lên tử địch cường đại như vậy, các ngươi nói xem, ta hy sinh có nhiều không?"
Lăng Hạ không nhịn được nói: "Ngươi với họ vốn là tử địch rồi!"
Đường Thiên hừ lạnh nói: "Tiểu Lăng Hạ, chuyện giao tình giữa chúng ta là giao tình, làm ăn với đại công tử là làm ăn. Ngươi nói bọn Hà Anh ngứa mắt với ta, ta thừa nhận, nhưng nếu lúc này ta chủ động rời khỏi Bạch Sa Châu, đám Hà Anh đó chắc chắn không làm phiền ta, không khéo còn dâng lợi cho ta ấy."
Sắc mặt Lăng Hạ trầm xuống.
Đại công tử ngược lại lộ vẻ tán thưởng: "Ta thích thái độ này của Mãnh tiên sinh! Giao tình là giao tình, làm ăn ra làm ăn, rất thuyết phục! Thế nhưng Mãnh tiên sinh cũng biết tình hình của ta rồi đó, tiêu dùng hàng ngày không thiếu, thế nhưng cũng chỉ vài trăm triệu mà thôi. So với Mãnh tiên sinh vung tiền như rác, ta chỉ là kẻ nghèo rớt mùng tơi. Đại khái chắc trừ thân phận người thừa kế ra ta chẳng còn gì đáng giá cả."
Đại công tử thái độ tự giễu thẳng thán, khiến người ta cảm thấy thân thiện.
Đường Thiên nghĩ lại cũng đúng, đại công tử nhìn từ ngoài vào thì là người thừa kế nhưng mấy năm nay bị Hà Anh cùng Nhu phu nhân áp chế gắt gao, cuộc sống khá thê thảm, muốn tiền không có tiền, muốn người không có người, nếu không nhờ lão thần như Lăng gia và Tác Bỉ ủng hộ, chắc hắn đã chết từ lâu.
Đường Thiên không khỏi nhe răng, muốn ép gã nghèo rớt mùng tơi này ra hai lạng dầu cũng chẳng dễ dàng gì.
"Ngươi đã nói thứ đáng tiền nhất trên người ngươi là thân phận người thừa kế, vậy chúng ta cũng chỉ đành tính vào nó thôi." Đường Thiên đột nhiên cảm thấy Bạch Sa là một đồng minh tốt. Cách Thương Châu không xa, thương mại phồn vinh phát đạt. Hơn nữa địa hình Bạch Sa Châu lợi cho phòng thủ, không sơ hở khắp nơi như Phồn Tinh Châu.
Tại Bạch Sa, mất kể mua hay bán đều cực kỳ thuận lợi. Đây cũng là điều cực kỳ hữu ích với Thương Châu. Từ Ký chỉ bán vũ khí nhưng còn rất nhiều thứ khác cần mua vào. Địa vị Bạch Sa Châu tại Nam Vực cực kỳ quan trọng, so với Phồn Tinh Châu sang quý, sức ảnh hưởng của Bạch Sa Châu đối với Nam Vực còn cao hơn một bậc.
Đối thủ của mình là quái vật khổng lồ Quang Minh Châu, lôi kéo giúp đỡ là tất yếu.
Về phần Hà Anh và Nhu phu nhân, Đường Thiên không để trong mắt, hai bên đã sớm kết thù. Còn những gì Đường Thiên vừa nói chẳng qua chỉ là thuận miệng bịa chuyện, bảo Thiếu Niên Như Thần cúi đầu trước Hà Anh sao?
Vậy còn khó chịu hơn giết gã đi.
Đường Thiên suy nghĩ mộ chút, nghiêm túc nói: "Nếu đại công tử trở thành Châu chủ mới, ta mong nhận được sự hữu nghị của Bạch Sa."
Ý cười trên mặt đại công tử biến mất, sắc mặt nghiêm túc: "Tiền đề là không tổn hại lợi ích của Bạch Sa, bất luận tương lai ta trở thành Châu chủ Bạch Sa hay trở thành một thi thể, ta đều không làm tổn hại lợi ích của Bạch Sa."
Đường Thiên chăm chú nhìn đại công tử, đại công tử không hề lảng tránh, thản nhiên đón nhận ánh mắt Đường Thiên.
Ánh mắt Đường Thiên lóe lên vẻ tán thưởng, nói thật lòng, trước đây hắn không ấn tượng mấy với đại công tử của Châu chủ này. Thế nhưng lúc này gã cũng phải quan sát lại vị đại công tử vốn không mấy cảm giác này.
Ánh mắt đại công tử trong suốt, dáng vẻ hào hoa phong nhã như một thầy giáo, chẳng hề giống một người thừa kế Châu chủ. Đường Thiên vuốt cằm, gã này nếu không phải kẻ bụng đầy ý xấu như Hạc với Binh thì tuyệt đối không phải đối thủ của Hà Anh và Nhu phu nhân.
"Minh hữu, một minh hữu tại Nam Vực, chỉ đơn giản như vậy thôi." Đường Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể là nhờ các ngươi bán vài thứ hay thông qua các ngươi mua vài thứ."
Đai công tử thở phào một hơi, hắn lo Mãnh Nam sẽ nhân cơ hội đặt ra những điều kiện hắn không thể tiếp nhận được. Tác Bỉ đại nhân đã mật đàm với hắn, song khiến hắn bất ngờ nhất là Tác Bỉ đại nhân cực kỳ tin tưởng Mãnh Nam.
Minh hữu và mượn con đường thương mại của Bạch Sa, cái giá này không phải không cao, ngược lại quá thấp.
"Chỉ vậy thôi à?" Đại công tử không tin nổi vào tai mình.
Đường Thiên liếc nhìn hắn một cái: "Ngươi không tiền không quyền, giờ những thứ này thôi ngươi cũng không làm được."
Đại công tử lập tức ngượng ngùng.
Cùng thở phào một hơi còn có Lăng Hạ, giờ nàng hoàn toàn không hiểu nổi Mãnh Nam, người này có làm ra hành động kỳ quái gì, đề ra yêu cầu kỳ lạ thế nào, nàng cũng không giật mình.
Đây là một quái thai.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng hét lớn: "Người nào? Đi ra!"
Sát theo đó, tiếng chiến đấu kịch liệt vang lên từ ngoài sân, mọi người đều biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, Đường Thiên đứng đậy, trầm giọng nói: "Đi, đi xem xem!"
Khi Đường Thiên chạy tới, chiến đấu ngoài viện đã kết thúc, trên đất lưu lại vài bộ thi thể cùng vết máu đầy đất.
Đường Thiên nghe thủ hạ báo cáo, sắc mặt không chút cảm xúc.
Nhóm người này đột nhiên xuất hiện, không chút dấu hiệu, lập tức tấn công U Châu Quỷ Kỵ đang canh gác. May mà thời gian vừa qua cư giân xung quanh biệt viện cũng đã rời khỏi, U Châu Quỷ Kỵ lại cực kỳ cảnh giác, nhóm người này vừa tiếp cận đã bị bọn họ phát hiện.
"Thương vong ra sao? Thực lực đối phương thế nào?" Đường Thiên hỏi.
"Có hai người bị thương. Một chọi một không yếu hơn chúng ta." Người trả lời là A Lãnh, hắn tạm thời phụ trách, sắc mặt hắn không tốt: "Hẳn là lính đánh thuê, là kẻ già đời."
Trong lòng hắn âm thầm vui mừng, xuất phát từ cẩn thận, xung quanh biệt việt Lăng gia bố trí phòng ngự cực kỳ sâm nghiêm, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn chiến địa. Nhưng bố trí do thám ngầm này vừa rồi phát huy tác dụng rất lớn, nếu không vừa rồi cái giá phải trả tuyệt đối không phải hai người bị thương.
Xa xa thi thoảng lại vang lên tiếng nổ lớn, vài nơi đã bốc khói ngợp trời. Thành Bạch Sa rơi vào hỗn loạn, đại công tử sắc mặt tái xanh: "Bọn họ định làm gì? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"
Đường Thiên đồng tình liếc mắt nhìn đại công tử, đối phương muốn làm gì ư? Đối phương muốn làm thịt ngươi.
Có điều lúc này gã cũng không kích thích đại công tử, nhanh chóng quyết định: "Ra khỏit hành, chúng ta tới doanh trại!"
Ai cũng biết tình hình đang nguy cấp, sắc mặt ai nấy nghiêm ngặt dị thường, bọn họ nghĩ đối phương sẽ có hành động mờ ám, thế nhưng không ai ngờ Hà Anh lại to gan lớn mật như vậy.
Trang viên Nguyệt Chi là nơi Tần Ngữ Nhiên ngủ lại, giờ nơi này đã là nhà khách quý giá nhất của Bạch Sa Châu, hàng ngày đều có vô số quý phụ danh tiếng lui tới, họ muốn thấy phong thái của Tần Ngữ Nhiên. Một số nữ nhân bối cảnh thâm sâu thẳng thắn nghỉ lại tại đây.
May mà trang viên Nguyệt Chi là nơi hào hoa phú quý, diện tích rộng lớn nhất thành Bạch Sa, có đầy đủ phòng nghỉ. Hàng ngày phòng khách nơi đây cử hành các loại ca hội, là thiên đường của nữ nhân, cấm chỉ nam sĩ.
Từng có người nói đùa, ai chiếm được trang viên Nguyệt Chi là không mất một binh một tốt bắt toàn bộ Bạch Sa Châu.
Tần Ngữ Nhiên đang chỉ điểm các nữ sĩ ca xướng, đột nhiên để ý thấy cảnh hỗn loạn bên ngoài. Nàng rời phòng khách, bước tới trong sân, chứng kiến nhiều căn nhà gỗ phía xa bao phủ trong ngọn lửa hừng hực, khói đen cuồn cuộn.
Các tiểu thư quý phụ ai nấy biến sắc, trong lòng Tần Ngữ Nhiên giật thót, vội vàng lấy thẻ liên lạc ra, nhưng lần này thẻ liên lạc không chút phản ứng.
Nàng ngửi thấy mùi âm mưu.
Tần Ngữ Nhiên lập tức gọi hộ vệ tín nhiệm nhất, nhỏ giọn nói: "Ngươi lập tức tới biệt viện Lăng gia, cầu cứu Mãnh Nam tiên sinh."
Nhìn bóng lưng hộ vệ rời khỏi, Tần Ngữ Nhiên ngơ ngác, không ngờ giờ khắc nguy cấp này, người đầu tiên mình nghĩ tới lại là Mãnh đại ca.
"Chuyện gì vậy?" Dì Thu sắc mặt sợ hãi.
Xung quanh đã có nữ nhân nhát gan bắt đầu khóc lên hu hu, khủng hoảng lan tràn.
Tần Ngữ Nhiên hít sâu một hơi, lớn tiếng gọi: "Vào phòng khách! Tất cả vào phòng khách!"
Các nữ nhân lúc này như tìm được tâm phúc, lại như bầy chim kinh hãi, ùa vào phòng khách.
Tần Ngữ Nhiên gọi thống lĩnh hộ vệ tới, lạnh lùng nói: "Bắt đầu từ bây giờ, hộ vệ các nhà, người hầu đều quy về cho ngươi chỉ huy. Các ngươi chỉ có một nhiệm vụ, bảo vệ bên ngoài, không cho bất cứ ai tới gần! Bất cứ kẻ nào cố tình xung kích trang viên, giết chết không cần luận tội."
Thống lĩnh hộ vệ hơi biến sắc: "Rõ!"
Tần Ngữ Nhiên ngữ khí túc sát: "Lần này lành ít dữ nhiều, thế nhưng ngươi nói với mọi người, bất cứ thương vong nào xảy ra, người nhà sẽ do ta phụ trách!"
Thống lĩnh hộ vệ theo Tần Ngữ Nhiên đã nhiều năm, biết nàng tuy là nữ nhân thế nhưng nhất ngôn cửu đỉnh, cực kỳ trọng tình nghĩa. Mấy năm qua mọi người đều nhận được ơn huệ của tiểu thư, bản thân hắn cũng từng bị thương trên chiến trường, lưu lạc đầu đường cuối phố, được Tần Ngữ Nhiên cứu giúp. Tần Ngữ Nhiên thấy hắn có tài, bèn để hắn chỉ huy hộ vệ.
"Bọn chúng nếu muốn vào, chỉ có bước qua thi thể thuộc hạ."
Thống lĩnh hộ vệ trịnh trọng thi lễ với Tần Ngữ Nhiên, xoay người nhanh chóng bước đi, bắt đầu chỉ huy hộ vệ bố trí phòng ngự.
Tần Ngữ Nhiên cắn chặt môi, nàng biết nếu đây là một âm mưu, vậy kẻ bày mưu tuyệt đối không bỏ qua trang viên Nguyệt Chi. Những nữ nhân ở đây liên quan tới tất cả đại tộc của Bạch Sa Châu, là vật trao đổi tốt nhất.
Với nàng, Bạch Sa Châu cực kỳ xa lạ, nàng không biết ai có thể tin được.
Hy vọng duy nhất chính là Mãnh đại ca.
Mãnh đại ca, huynh mau đến đây đi!
Tần Ngữ Nhiên lòng như lửa đốt.
Chương trước Chương tiếp
Loading...