Chiến Thần Bất Bại
Chương 617: Ta mới là đại nhân
Đường Thiên không biết, Thương Châu đang đánh đấm hừng hực, gã đang mặc âu phục giày da, hết sức mất tự nhiên nhìn tới nhìn lui.
"Ngươi chắc là phải mặc cái này chứ?" Đường Thiên rất không dễ chịu.
Hanson trả lời khẳng định: "Đúng vậy thưa đại nhân! Nhất định phải như vậy! Chắc chắn ngài sẽ trở thành một trong những nhân vật được người ta chú ý nhất trong buổi tiệc làn này, lễ nghi là bắt buộc, là biểu hiện tôn trọng không thể thiếu."
Đường Thiên thấy Hanson sắc mặt kiên trì, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nhập thành tùy tục!"
"Đại nhân, là nhập gia tùy tục!" Hanson sửa chữa, hắn là người khéo đưa đẩy, thế nhưng là quản lý quán rượu đã lâu, chấp nhất với lễ nghi đã gần như bản năng.
"Ngươi không cảm thấy nhập thành nghe lợi hại hơn một chút à?" Đường Thiên hỏi ngược lại.
"Lợi hại hơn một chút. . ."
Hanson cảm giác mình dây dưa với đại nhân về vấn đề này thật quá ngu ngốc.
Lăng Hạ ở bên cạnh cười muốn bể bụng.
"Được rồi!" Hanson thở phào một hơi: "Đại nhân xin nhớ kỹ, phạm vi động tác phải nhỏ hơn, động tác phải thật chậm, lực lượng phải thật nhẹ."
Đường Thiên dáng vẻ lẫm liệt: "Yên tâm yên tâm, chuyện đơn giản thế này, với thiếu niên như thần chỉ nhỏ như con thỏ thôi."
"Ngươi có thể mang theo hai mươi lính hộ vệ." Lăng Hạ ở bên cạnh bổ sung: "Đươing nhiên những hộ vệ này không thể tiến vào lâm viên, chỉ có thể đóng giữ bên ngoài."
"Vậy không cần mang theo." Đường Thiên vung tay.
Biệt việt cũng cần người đóng giữ, mấy ngày nay ngoài viện nhiều kẻ lén la lén lút, nếu không cẩn thận bị người ta đột nhập vào sào huyệt, đó mới là chuyện lớn. Không nói cái khác, chỉ riêng phòng thí nghiệm của Richard nhỏ đã không phải chỉ vấn đề tiền tài rồi.
Lăng Hạ cũng không phản đối: "Được!"
Nàng hoàn toàn không lo lắng vấn đề an toàn của Đường Thiên, ven đường có Lăng gia hộ vệ, buổi tiệc lại canh phòng sâm nghiêm, thực lực bản thân Mãnh Nam cũng cực kỳ cường hãn, có ý đồ với hắn tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Ngồi trong thuyền tiểu lâu, Đường Thiên cảm giác mình bị trói chặt như khúc giò, có làm sao cũng không thoải mái được. Âu phục màu đen bó sát với Đường Thiên quen mặc y phục chiến đấu thật không thoái mái.
Ngược lại, Lăng Hạ ngồi đối diện Đường Thiên nhìn tới mức hai mắt sáng bừng, Đường Thiên thân thể mạnh mẽ nhưng khổ người không lớn, ngược lại hình thể cân xứng, bình thường còn không có cảm giác gì, lúc này mặc âu phục vào lại toát lên vẻ kiên cường thon gọn dị thường, anh tuấn bất phàm. Vẻ mặt Đường Thiên có phần cứng nhắc, nếu đặt trên người khác sẽ cực kỳ không hợp, thế nhưng Đường Thiên kinh nghiệm sa trường lâu năm, toát lên ý vị sát phạt, hình thành một vẻ lãnh khốc khó lòng hình dung.
"Kẻ phát minh ra thứ quần áo này nên dùng một thương đâm chết." Đường Thiên oán hận không ngớt, thậm chí dùng tới câu cửa miệng của Tiểu Húc Húc.
"Thật ra ta thấy không tệ." Lăng Hạ cười nói: "Ít ra rất đẹp, có lẽ đêm nay ngươi sẽ mê hoặc được không ít nữ nhân."
Đường Thiên lại ngôiì cứng đờ như pho tượng gỗ, không hề nhúc nhích, gã chỉ sợ mình lỡ tay làm rách quần áo. Hanson căn dặn gã, vải vóc may quần áo không phải loại bền, Đường Thiên bất cẩn đã làm hỏng ba bộ âu phục, điều này rốt cuộc cũng khiến gã hiểu y phục này yếu ớt cỡ nào. Chuyện này để lại cho hắn một ấn tượng càng xấu, ăn bớt nguyên vật liêu!
Được rồi, chủ yếu là gã đã không còn đồ dự bị nữa, quyết định không nên lộn xộn vẫn hơn.
Thế nhưng nghe Lăng Hạ nói câu kia, gã khinh thường đáp: "Chuyện dùng vẻ ngoài câu cơm trước nay đều do đám Tiểu Hạc Tử với Ma Địch làm, thiếu niên như thần trước nay chỉ nói chuyện bằng nắm đấm.
Gã không hề chớp mắt thuận tay bôi đen cả Hạc và Ma Địch, không có chuyện gì thì đẹp trai hơn ca làm chi?
Tuy không biết Tiểu Hạc Tử và Ma Địch trong miệng Đường Thiên là ai, nhưng Lăng Hạ cũng đoán ra được, không nhịn được căn dặn Đường Thiên: "Lần đầu ngươi tới nơi thế này, phải nhớ kỹ, bất luận có tranh chấp gì cũng không được dùng nắm đấm giải quyết!"
"Vậy dùng cái gì?" Đường Thiên nhíu mày: "Ta không am hiểu vũ khí khác."
Lăng Hạ muốn ngất, nàng đột nhiên có cảm giác, liệu lần này cùng Đường Thiên tới tham gia buổi tiệc có phải quyết định sai lầm không? Thế nhưng giờ tên đã lắp lên cung, không bắn không được, nàng cũng không còn đường lùi.
"Ý là đừng động võ." Lăng Hạ kiên nhẫn giải thích: "Nơi đây đều là những người có uy tín, chúng ta phải kiêng kỵ một chút."
Đường Thiên ngăn Lăng Hạ lại, giọng điệu cực kỳ bất mãn: "Ta mới là đại nhân."
Lăng Hạ im lặng, bỗng không biết trả lời ra sao.
Nói Đường Thiên không phải đại nhân, Lăng Hạ nghi ngờ cái gã thô bạo này liệu sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì đây. Tìm đại nhân đánh một trận, chứng minh mình là đại nhân, Lăng Hạ nghi ngờ liệu gã ngốc này có làm chuyện như vậy không.
À không, chắc chắn gã sẽ làm vậy!
Lăng Hạ đột nhiên cảm thấy áp lực của mình quá lớn, thân mang trọng trách nặng nề. Tuy không hiểu vì sao phụ thân và đại công tử lại coi trọng Mãnh Nam như vậy, nhưng nàng biết nặng nhẹ.
"Đúng vậy, ngươi là đại nhân!" Giọng điệu Lăng Hạ như chém đinh chặt sắt,. nhưng cũng cực kỳ chăm chú: "Thế nhưng ngươi xem, các đại nhân đều chú ý khí độ, phong độ, cho dù giữa mọi người có huyết hải thâm cừu, vẻ ngoài cũng vẫn hòa thuận. Một lời không hợp, rút đao đối mặt, đây là hành động của mãng phu!"
Lăng Hạ dừng lại, nàng chú ý thấy ánh mắt Đường Thiên nhìn mình có điểm kỳ lạ, hỏi them bản năng: "Sao vậy?"
Đường Thiên sắc mặt hoài nghi nói: "Rốt cuộc ngươi từng gặp đại nhân nào chưa?"
Lăng Hạ sửng sốt.
Đường Thiên cho rằng Lăng Hạ rõ đang nói bừa, Vua Sư Tử Leo, Thánh Điện, Mười Hai Cung Hoàng Đạo, người nào không phải một lời không hợp rút đao đối mặt? Cái gì hòa hòa khí khí, Đường Thiên đánh đánh giết giết nhiều năm như vậy căn bản chưa từng nghe nói.
"Biết đại nhân là gì không?" Đường Thiên duỗi một ngón tay, thản nhiên nói: "Chính là thoải mái ân cừu, thù không để qua đêm, có thù tất báo, thù nhỏ báo lớn, không thù tìm thù!"
Lăng Hạ trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi nghĩ chút xem, đại nhân mà, ai chẳng lợi hại, nhẫn nhịn là chuyện mà các đại nhân làm sao?" Đường Thiên sắc mặt ngạo nghễ vỗ ngực ầm ầm: "Đại nhân chúng ta làm việc, ai dám chọc chúng ta, chúng ta một quyền đánh ngã, một cước giẫm nát, giết một người răn trăm người, giết khỉ dọa gà!"
Lăng Hạ đầu óc bất giác suy nghĩ, hình như gã này nói cũng không sai, đợi đã, sao mình lại bị gã tẩy não thế này?
Lăng Hạ theo bản năng sửa chữa: "Là giết gà dọa khỉ!"
"Quả nhiên ngươi chưa từng thấy đại nhân bao giờ." Đường Thiên cực kỳ đắc ý: "Giết gà dọa khỉ sao lợi hại bằng giết khỉ dọa gà? Khỉ còn giết, gà liệu dám manh động?"
Lăng Hạ lần thứ hai á khẩu không trả lời được, trong lòng nàng như có âm thanh gào thét, hoàn toàn là ngụy biện nói láo! Nhưng nên phản bác gã ra sao đây? Lăng Hạ chợt phát hiện mình không biết nên phản bác thế nào, khiến nàng muốn phát điên.
Ngay đạo lý cũng không nói lại gã ngốc này. . .
Vạn nhất gã này thật sự làm vậy trong buổi tiệc, một lời không hợp là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. . .
Ngẫm lại tình cảnh đó, Lăng Hạ cảm giác không rét mà run! Không được! Nhất định không được để chuyện đó xảy ra! Nàng hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục tâm tình, đồng thời quyết định nhất định phải canh giữ vững vàng bên cạnh gã này, miễn lại xảy ra chuyện gì không thể dự đoán.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Đường Thiên sắc mặt vô tội.
Lăng Hạ thầm quyết tâm, trong buổi tiệc phải kè kè bên cạnh, một tấc cũng không rời.
"Hoan nghênh Mãnh tiên sinh!"
Khúc tổng quản của phủ châu chủ cung kính hành lễ, hắn biết người thanh niên tuổi trẻ quá mức này là kẻ tàn nhẫn cỡ nào, gương mặt mỉm cười khen tặng: "Mãnh tiên sinh khí khái bừng bừng như vậy, xem ra đêm nay chắc chắn khiến mọi người kinh ngạc, không biết trái tim bao mỹ nhân sẽ bị Mãnh tiên sinh thu hút đây."
Tuy không định dùng gương mặt ăn cơm, thế nhưng được người khác khen đẹp, Đường Thiên cũng cực kỳ đắc ý, gã ngốc lập tức lộ ra bản chất, làm một tư thế ngay trước mặt Khúc tổng quản: "Thật không thật không? Đẹp lắm phải không?"
Ông trời ơi!
Lăng Hạ che mặt, hận không tìm được cái hố nào mà chui vào.
Hầu gái cách đó không xa cũng không nhịn nổi cười khẽ, ánh mắt Khúc tổng quản lóe lên vẻ khác lạ, thế nhưng hắn nhanh chóng mỉm cười lần nữa: "Ta tin đêm nay mọi người sẽ phải nhận thức lại về Mãnh tiên sinh. Hai vị, xin mời!"
Đây là bữa tiệc lộ thiên.
Màn đêm vừa lên, đèn đóm rực rỡ cũng vừa sáng, bãi cỏ, đình đài, lầu các, nhà thủy tạ, tất cả đều bày đầy thức ăn và rượu ngon, hầu gái qua lại không thôi.
Hội trường chính là một bãi cỏ rộng rãi đặt đầy bàn, ánh đèn sáng ngời như ban ngày. Lúc này đã có không ít người tới, mọi người túm năm tụm ba, cầm chén rượu trò chuyện rôm rả.
Khoảnh khắc Đường Thiên xuất hiện, toàn bộ hội trường im lặng trong một khoảnh khắc.
Thế nhưng mọi người nhanh chóng nhận ra mình đang thất thố, vội vàng nói chuyện lớn tiếng che giấu sự bối rối của mình. Song nhiều tiếng lớn tiếng trò chuyện khiến âm thanh trong hội trường đột nhiên cất cao, mọi người lại giật mình.
"Đây chính là gã cường hào mới nổi kia ư?"
"Ừ, chính là hắn, nếu không phải vì hắn thành thị đã không loạn như vậy!"
"Hắn lấy đâu ra lắm tiền như vậy?"
"Thật quá tàn bạo!"
. . .
Tiếng bàn luận vang lên, đầy sợ hãi và kiêng kỵ, Ngược lại những nữ nhân bàn tán lại êm tai hơn nhiều. Tướng mạo Đường Thiên tuy không tuấn tú, thế nhưng hình thể thon thả, ý vị sát phạt sa trường lâu năm khiến gã trở nên khác biệt, sáng chói giữa đám quyền quý bụng phệ này.
Đường Thiên thấy thức ăn trên bàn, hai mắt sáng ngời, không chút do dự đặt mông ngồi xuống rồi thản nhiên ăn như hùm như báo.
Xung quanh lập tức quăng tới vô số ánh mắt khinh bỉ, ăn uiống không hề để ý hình tượng như Đường Thiên, trong mắt những người này là biểu hiện không có giáo dưỡng và tố chất.
Lăng Hạ như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, nàng xuất thân thế gia, mọi lễ nghi đều đã thành bản năng. Hành động của Đường Thiên ngay trước mặt mọi người, lại thêm ánh mắt xung quanh khinh bỉ, coi thường, cười nhạo; khiến gương mặt nàng đỏ chót.
Đường Thiên lại chẳng buồn để ý.
So với đám người đó, đống đồ ăn trước mặt càng hợp tâm ý gã.
Khi Châu chủ cùng Nhu phu nhân cùng bước vào hội trường, chứng kiên quang cảnh này. Gương mặt Châu chủ lộ vẻ không thích, Nhu phu nhân bên cạnh ngoại trừ lộ vẻ hơi ngạc nhiên, sắc mặt chẳng mấy thay đổi.
Lăng Hạ kinh hãi tới biến sắc, vội vàng kéo kéo Đường Thiên.
Đường Thiên miệng nhét đầy bánh kem, trợn mắt lên nhìn Lăng Hạ, không hiểu vì sao.
Thức ăn ngon như vậy, nay mới được gặp đấy. . .
Lăng Hạ ra hiệu về phía Châu chủ, Đường Thiên nhìn theo ánh mắt Lăng Hạ, như chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa.
Lăng Hạ thở phào một hơi, vội vàng đứng lên, chuẩn bị dẫn Đường Thiên tới ra mắt Châu chủ.
Chờ đã, sao đằng sau không có động tĩnh gì? Gã này đang làm gì? Lăng Hạ tức giận quay sang, sau đó há hốc mồm.
Đường Thiên vẫn đang vùi đầu vào ăn.
"To gan!"
"Làm càn!"
Hai tiếng rống giận vang lên, Lăng Hạ giật mình quay sang, nhìn rõ hai người vừa lên tiếng, lập tức biến sắc.
Đường Thiên tập trung ăn bánh ngọt, không kịp đề phòng, tay run lên, chiếc bánh rơi mất một nửa, gã ngơ ngác nhìn bánh gato rơi xuuiống bãi cỏ.
Sắc mặt gã lập trức trầm xuống.
"Ngươi chắc là phải mặc cái này chứ?" Đường Thiên rất không dễ chịu.
Hanson trả lời khẳng định: "Đúng vậy thưa đại nhân! Nhất định phải như vậy! Chắc chắn ngài sẽ trở thành một trong những nhân vật được người ta chú ý nhất trong buổi tiệc làn này, lễ nghi là bắt buộc, là biểu hiện tôn trọng không thể thiếu."
Đường Thiên thấy Hanson sắc mặt kiên trì, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nhập thành tùy tục!"
"Đại nhân, là nhập gia tùy tục!" Hanson sửa chữa, hắn là người khéo đưa đẩy, thế nhưng là quản lý quán rượu đã lâu, chấp nhất với lễ nghi đã gần như bản năng.
"Ngươi không cảm thấy nhập thành nghe lợi hại hơn một chút à?" Đường Thiên hỏi ngược lại.
"Lợi hại hơn một chút. . ."
Hanson cảm giác mình dây dưa với đại nhân về vấn đề này thật quá ngu ngốc.
Lăng Hạ ở bên cạnh cười muốn bể bụng.
"Được rồi!" Hanson thở phào một hơi: "Đại nhân xin nhớ kỹ, phạm vi động tác phải nhỏ hơn, động tác phải thật chậm, lực lượng phải thật nhẹ."
Đường Thiên dáng vẻ lẫm liệt: "Yên tâm yên tâm, chuyện đơn giản thế này, với thiếu niên như thần chỉ nhỏ như con thỏ thôi."
"Ngươi có thể mang theo hai mươi lính hộ vệ." Lăng Hạ ở bên cạnh bổ sung: "Đươing nhiên những hộ vệ này không thể tiến vào lâm viên, chỉ có thể đóng giữ bên ngoài."
"Vậy không cần mang theo." Đường Thiên vung tay.
Biệt việt cũng cần người đóng giữ, mấy ngày nay ngoài viện nhiều kẻ lén la lén lút, nếu không cẩn thận bị người ta đột nhập vào sào huyệt, đó mới là chuyện lớn. Không nói cái khác, chỉ riêng phòng thí nghiệm của Richard nhỏ đã không phải chỉ vấn đề tiền tài rồi.
Lăng Hạ cũng không phản đối: "Được!"
Nàng hoàn toàn không lo lắng vấn đề an toàn của Đường Thiên, ven đường có Lăng gia hộ vệ, buổi tiệc lại canh phòng sâm nghiêm, thực lực bản thân Mãnh Nam cũng cực kỳ cường hãn, có ý đồ với hắn tuyệt đối không phải chuyện dễ.
Ngồi trong thuyền tiểu lâu, Đường Thiên cảm giác mình bị trói chặt như khúc giò, có làm sao cũng không thoải mái được. Âu phục màu đen bó sát với Đường Thiên quen mặc y phục chiến đấu thật không thoái mái.
Ngược lại, Lăng Hạ ngồi đối diện Đường Thiên nhìn tới mức hai mắt sáng bừng, Đường Thiên thân thể mạnh mẽ nhưng khổ người không lớn, ngược lại hình thể cân xứng, bình thường còn không có cảm giác gì, lúc này mặc âu phục vào lại toát lên vẻ kiên cường thon gọn dị thường, anh tuấn bất phàm. Vẻ mặt Đường Thiên có phần cứng nhắc, nếu đặt trên người khác sẽ cực kỳ không hợp, thế nhưng Đường Thiên kinh nghiệm sa trường lâu năm, toát lên ý vị sát phạt, hình thành một vẻ lãnh khốc khó lòng hình dung.
"Kẻ phát minh ra thứ quần áo này nên dùng một thương đâm chết." Đường Thiên oán hận không ngớt, thậm chí dùng tới câu cửa miệng của Tiểu Húc Húc.
"Thật ra ta thấy không tệ." Lăng Hạ cười nói: "Ít ra rất đẹp, có lẽ đêm nay ngươi sẽ mê hoặc được không ít nữ nhân."
Đường Thiên lại ngôiì cứng đờ như pho tượng gỗ, không hề nhúc nhích, gã chỉ sợ mình lỡ tay làm rách quần áo. Hanson căn dặn gã, vải vóc may quần áo không phải loại bền, Đường Thiên bất cẩn đã làm hỏng ba bộ âu phục, điều này rốt cuộc cũng khiến gã hiểu y phục này yếu ớt cỡ nào. Chuyện này để lại cho hắn một ấn tượng càng xấu, ăn bớt nguyên vật liêu!
Được rồi, chủ yếu là gã đã không còn đồ dự bị nữa, quyết định không nên lộn xộn vẫn hơn.
Thế nhưng nghe Lăng Hạ nói câu kia, gã khinh thường đáp: "Chuyện dùng vẻ ngoài câu cơm trước nay đều do đám Tiểu Hạc Tử với Ma Địch làm, thiếu niên như thần trước nay chỉ nói chuyện bằng nắm đấm.
Gã không hề chớp mắt thuận tay bôi đen cả Hạc và Ma Địch, không có chuyện gì thì đẹp trai hơn ca làm chi?
Tuy không biết Tiểu Hạc Tử và Ma Địch trong miệng Đường Thiên là ai, nhưng Lăng Hạ cũng đoán ra được, không nhịn được căn dặn Đường Thiên: "Lần đầu ngươi tới nơi thế này, phải nhớ kỹ, bất luận có tranh chấp gì cũng không được dùng nắm đấm giải quyết!"
"Vậy dùng cái gì?" Đường Thiên nhíu mày: "Ta không am hiểu vũ khí khác."
Lăng Hạ muốn ngất, nàng đột nhiên có cảm giác, liệu lần này cùng Đường Thiên tới tham gia buổi tiệc có phải quyết định sai lầm không? Thế nhưng giờ tên đã lắp lên cung, không bắn không được, nàng cũng không còn đường lùi.
"Ý là đừng động võ." Lăng Hạ kiên nhẫn giải thích: "Nơi đây đều là những người có uy tín, chúng ta phải kiêng kỵ một chút."
Đường Thiên ngăn Lăng Hạ lại, giọng điệu cực kỳ bất mãn: "Ta mới là đại nhân."
Lăng Hạ im lặng, bỗng không biết trả lời ra sao.
Nói Đường Thiên không phải đại nhân, Lăng Hạ nghi ngờ cái gã thô bạo này liệu sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì đây. Tìm đại nhân đánh một trận, chứng minh mình là đại nhân, Lăng Hạ nghi ngờ liệu gã ngốc này có làm chuyện như vậy không.
À không, chắc chắn gã sẽ làm vậy!
Lăng Hạ đột nhiên cảm thấy áp lực của mình quá lớn, thân mang trọng trách nặng nề. Tuy không hiểu vì sao phụ thân và đại công tử lại coi trọng Mãnh Nam như vậy, nhưng nàng biết nặng nhẹ.
"Đúng vậy, ngươi là đại nhân!" Giọng điệu Lăng Hạ như chém đinh chặt sắt,. nhưng cũng cực kỳ chăm chú: "Thế nhưng ngươi xem, các đại nhân đều chú ý khí độ, phong độ, cho dù giữa mọi người có huyết hải thâm cừu, vẻ ngoài cũng vẫn hòa thuận. Một lời không hợp, rút đao đối mặt, đây là hành động của mãng phu!"
Lăng Hạ dừng lại, nàng chú ý thấy ánh mắt Đường Thiên nhìn mình có điểm kỳ lạ, hỏi them bản năng: "Sao vậy?"
Đường Thiên sắc mặt hoài nghi nói: "Rốt cuộc ngươi từng gặp đại nhân nào chưa?"
Lăng Hạ sửng sốt.
Đường Thiên cho rằng Lăng Hạ rõ đang nói bừa, Vua Sư Tử Leo, Thánh Điện, Mười Hai Cung Hoàng Đạo, người nào không phải một lời không hợp rút đao đối mặt? Cái gì hòa hòa khí khí, Đường Thiên đánh đánh giết giết nhiều năm như vậy căn bản chưa từng nghe nói.
"Biết đại nhân là gì không?" Đường Thiên duỗi một ngón tay, thản nhiên nói: "Chính là thoải mái ân cừu, thù không để qua đêm, có thù tất báo, thù nhỏ báo lớn, không thù tìm thù!"
Lăng Hạ trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi nghĩ chút xem, đại nhân mà, ai chẳng lợi hại, nhẫn nhịn là chuyện mà các đại nhân làm sao?" Đường Thiên sắc mặt ngạo nghễ vỗ ngực ầm ầm: "Đại nhân chúng ta làm việc, ai dám chọc chúng ta, chúng ta một quyền đánh ngã, một cước giẫm nát, giết một người răn trăm người, giết khỉ dọa gà!"
Lăng Hạ đầu óc bất giác suy nghĩ, hình như gã này nói cũng không sai, đợi đã, sao mình lại bị gã tẩy não thế này?
Lăng Hạ theo bản năng sửa chữa: "Là giết gà dọa khỉ!"
"Quả nhiên ngươi chưa từng thấy đại nhân bao giờ." Đường Thiên cực kỳ đắc ý: "Giết gà dọa khỉ sao lợi hại bằng giết khỉ dọa gà? Khỉ còn giết, gà liệu dám manh động?"
Lăng Hạ lần thứ hai á khẩu không trả lời được, trong lòng nàng như có âm thanh gào thét, hoàn toàn là ngụy biện nói láo! Nhưng nên phản bác gã ra sao đây? Lăng Hạ chợt phát hiện mình không biết nên phản bác thế nào, khiến nàng muốn phát điên.
Ngay đạo lý cũng không nói lại gã ngốc này. . .
Vạn nhất gã này thật sự làm vậy trong buổi tiệc, một lời không hợp là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. . .
Ngẫm lại tình cảnh đó, Lăng Hạ cảm giác không rét mà run! Không được! Nhất định không được để chuyện đó xảy ra! Nàng hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục tâm tình, đồng thời quyết định nhất định phải canh giữ vững vàng bên cạnh gã này, miễn lại xảy ra chuyện gì không thể dự đoán.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Đường Thiên sắc mặt vô tội.
Lăng Hạ thầm quyết tâm, trong buổi tiệc phải kè kè bên cạnh, một tấc cũng không rời.
"Hoan nghênh Mãnh tiên sinh!"
Khúc tổng quản của phủ châu chủ cung kính hành lễ, hắn biết người thanh niên tuổi trẻ quá mức này là kẻ tàn nhẫn cỡ nào, gương mặt mỉm cười khen tặng: "Mãnh tiên sinh khí khái bừng bừng như vậy, xem ra đêm nay chắc chắn khiến mọi người kinh ngạc, không biết trái tim bao mỹ nhân sẽ bị Mãnh tiên sinh thu hút đây."
Tuy không định dùng gương mặt ăn cơm, thế nhưng được người khác khen đẹp, Đường Thiên cũng cực kỳ đắc ý, gã ngốc lập tức lộ ra bản chất, làm một tư thế ngay trước mặt Khúc tổng quản: "Thật không thật không? Đẹp lắm phải không?"
Ông trời ơi!
Lăng Hạ che mặt, hận không tìm được cái hố nào mà chui vào.
Hầu gái cách đó không xa cũng không nhịn nổi cười khẽ, ánh mắt Khúc tổng quản lóe lên vẻ khác lạ, thế nhưng hắn nhanh chóng mỉm cười lần nữa: "Ta tin đêm nay mọi người sẽ phải nhận thức lại về Mãnh tiên sinh. Hai vị, xin mời!"
Đây là bữa tiệc lộ thiên.
Màn đêm vừa lên, đèn đóm rực rỡ cũng vừa sáng, bãi cỏ, đình đài, lầu các, nhà thủy tạ, tất cả đều bày đầy thức ăn và rượu ngon, hầu gái qua lại không thôi.
Hội trường chính là một bãi cỏ rộng rãi đặt đầy bàn, ánh đèn sáng ngời như ban ngày. Lúc này đã có không ít người tới, mọi người túm năm tụm ba, cầm chén rượu trò chuyện rôm rả.
Khoảnh khắc Đường Thiên xuất hiện, toàn bộ hội trường im lặng trong một khoảnh khắc.
Thế nhưng mọi người nhanh chóng nhận ra mình đang thất thố, vội vàng nói chuyện lớn tiếng che giấu sự bối rối của mình. Song nhiều tiếng lớn tiếng trò chuyện khiến âm thanh trong hội trường đột nhiên cất cao, mọi người lại giật mình.
"Đây chính là gã cường hào mới nổi kia ư?"
"Ừ, chính là hắn, nếu không phải vì hắn thành thị đã không loạn như vậy!"
"Hắn lấy đâu ra lắm tiền như vậy?"
"Thật quá tàn bạo!"
. . .
Tiếng bàn luận vang lên, đầy sợ hãi và kiêng kỵ, Ngược lại những nữ nhân bàn tán lại êm tai hơn nhiều. Tướng mạo Đường Thiên tuy không tuấn tú, thế nhưng hình thể thon thả, ý vị sát phạt sa trường lâu năm khiến gã trở nên khác biệt, sáng chói giữa đám quyền quý bụng phệ này.
Đường Thiên thấy thức ăn trên bàn, hai mắt sáng ngời, không chút do dự đặt mông ngồi xuống rồi thản nhiên ăn như hùm như báo.
Xung quanh lập tức quăng tới vô số ánh mắt khinh bỉ, ăn uiống không hề để ý hình tượng như Đường Thiên, trong mắt những người này là biểu hiện không có giáo dưỡng và tố chất.
Lăng Hạ như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, nàng xuất thân thế gia, mọi lễ nghi đều đã thành bản năng. Hành động của Đường Thiên ngay trước mặt mọi người, lại thêm ánh mắt xung quanh khinh bỉ, coi thường, cười nhạo; khiến gương mặt nàng đỏ chót.
Đường Thiên lại chẳng buồn để ý.
So với đám người đó, đống đồ ăn trước mặt càng hợp tâm ý gã.
Khi Châu chủ cùng Nhu phu nhân cùng bước vào hội trường, chứng kiên quang cảnh này. Gương mặt Châu chủ lộ vẻ không thích, Nhu phu nhân bên cạnh ngoại trừ lộ vẻ hơi ngạc nhiên, sắc mặt chẳng mấy thay đổi.
Lăng Hạ kinh hãi tới biến sắc, vội vàng kéo kéo Đường Thiên.
Đường Thiên miệng nhét đầy bánh kem, trợn mắt lên nhìn Lăng Hạ, không hiểu vì sao.
Thức ăn ngon như vậy, nay mới được gặp đấy. . .
Lăng Hạ ra hiệu về phía Châu chủ, Đường Thiên nhìn theo ánh mắt Lăng Hạ, như chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa.
Lăng Hạ thở phào một hơi, vội vàng đứng lên, chuẩn bị dẫn Đường Thiên tới ra mắt Châu chủ.
Chờ đã, sao đằng sau không có động tĩnh gì? Gã này đang làm gì? Lăng Hạ tức giận quay sang, sau đó há hốc mồm.
Đường Thiên vẫn đang vùi đầu vào ăn.
"To gan!"
"Làm càn!"
Hai tiếng rống giận vang lên, Lăng Hạ giật mình quay sang, nhìn rõ hai người vừa lên tiếng, lập tức biến sắc.
Đường Thiên tập trung ăn bánh ngọt, không kịp đề phòng, tay run lên, chiếc bánh rơi mất một nửa, gã ngơ ngác nhìn bánh gato rơi xuuiống bãi cỏ.
Sắc mặt gã lập trức trầm xuống.