Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 595: Lại Nổ



Liêm Bách Quân sửng sốt nhìn chằm chằm vào chiến trường tĩnh lặng.

Pháo kiếm tổ ong của đối phương đột nhiên tắt lửa khiến cả chiến trường yên tĩnh quỷ dị. Pháo kiếm tổ ong vừa rồi còn như cuồng phong vũ bão chấn nhiếp toàn trường, hỏa lực mãnh liệt như vậy ít nhất phải hơn mười pháo kiếm tổ ong luân phiên nổ súng.

Vài chiến thuyền vốn lặng lẽ áp sát, không ngờ lại gặp phải công kích mãnh liệt như vậy, thương vong nặng nề tới mức không thể lui lại hậu phương nghỉ ngơi.

Toàn bộ chiến trường đều bị pháo kiếm tổ ong dày đặc đó làm cho phát sợ, ngay cả những pháo thủ cũng theo bản năng ngưng lại, ngơ ngác nhìn ngọn lửa điên cuồng dâng trào kia.

Mãi tới tận khi nó đột nhiên tắt lửa, không biết vì sao, tất cả mọi người không khỏi thở phào một hơi.

Đây ngược lại là một loại cải trang thật thú vị.

Liêm Bách Quân khôi phục bình tĩnh, không khỏi cân nhắc tới loại vấn đề cải trang, theo hắn thấy, pháo kiếm tổ ong dày đặc như vậy chắc chắn là đo chiến hạm đối phương dùng phương pháp cải trang đặc thù. Hắn phải thừa nhận, đối phương cải trang cực kỳ thích hợp. Đối phương mặc dù là chiến hạm thế nhưng lại không tham gia chiến tranh chính quy, đối phó với kẻ địch đại đa số là hải tặc.

Mà đại đa số hải tặc trang bị kém, bình thường phải dựa vào chiến thuật biển người. Hỏa lực cận chiến mãnh liệt như vậy nếu dùng lên người hải tặc tuyệt đối là đồ sát.

Chỉ tiếc là người các ngươi gặp phải không phải hải tặc bình thường.

Chỉ là pháo kiếm tổ ong mà muốn đối phó ta? Các người thật quá ngây thơ! Liêm Bách Quân thầm cười khẩy, sắc mặt vẫn trấn định tự nhiên: "Lui lại phía sau, duy trì khoảng cách năm ngàn mét."

Pháo kiếm tổ ong tuy hỏa lực mạnh nhưng có một nhược điểm trí mạng, đó là tầm bắn. Ánh kiếm do pháo kiếm tổ ong bắn ra chỉ có ba ngàn mét, vì thế nó mới bị coi là vũ khí cận chiến.

Khoảng cách năm ngàn mét đủ khiến pháo kiếm tổ ong mất đi uy lực, mà khoảng cách này bất kể chiến hạm hắc Long hay chiến thuyền khác đều còn rất nhiều vũ khí phát huy được tác dụng.

Trợ thủ cũng phản ứng lại, cảm giác xấu hổ, sao biện pháp đơn giản như vậy mình cũng không nghĩ tới? Đại nhân quả không hổ là đại nhân, hắn vội vàng truyền lệnh xuống.

Nhân lúc pháo kiếm tổ ong tắt lửa, đội thuyền hải tặc nhanh chóng kéo giản khoảng cách.

"Đây là cái gì?" Đường Thiên vừa hưng phấn vừa hiếu kỳ, gã ngồi trên một hình tròn bẹp, trước chỗ ngồi là một miệng hố rộng hơn ba mét.

"Máy chém xoắn ốc." Thạch Sâm biết tình hình khẩn cấp, vội nói: "Đây là thiết bị khống chế, tương tự như pháo kiếm tổ ong, đại nhân phải chú ý, gánh nặng của nó gấp ba lần pháo kiếm tổ ong…"

Hắn còn chưa dứt lời, miệng hố trước mặt Đường Thiên đã tỏa sáng, khiến Thạch Sâm sợ tới mức lui bật về phía sau.

Ánh sáng trên miệng hố chớp mắt đã trở nên chói mắt.

Đùng!

Một tiếng nổ trầm trầm vang lên, lực trùng kích cường đại khiến thân thể Đường Thiên chấn động, con mắt gã trợn tròn.

Xoạt, quang trảm hình tròn đường kính ba mét dùng tốc độ kinh người bắn khỏi miệng hố.

Quang trảm xoay tròn mãnh liệt, hóa thành một luồng sáng trắng bắn thẳng về phía. . . Đỉnh đầu đội tàu đối phương, Đường Thiên căn bản không chú ý nhắm bắn, lệch tới mười vạn tám ngàn dặm.

"Cao quá!" Thạch Sâm đầy tiếc nuối, gã không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Đại nhân, xin chú ý nhắm bắn!"

Khi ánh mắt hắn chuyển lại phía Đường Thiên, bỗng cứng lại. Đại nhân sắc mặt phấn khởi đứng bật khỏi chỗ ngồi, kéo giãn hai tay, khom lưng ép chân, miệng lẩm bẩm: "Thật mạnh mẽ! Đủ mạnh mẽ!"

U Châu Quỷ Kỵ ngơ ngác nhìn đại nhân, hình ảnh trước mắt xuất hiện trên chiến trường kịch liệt đầy hài hước.

Thế nhưng không ai cười, không biết vì sao bọn họ đều có dự cảm, hành động tiếp theo của đại nhân chắc chắn sẽ rất bất phàm.

Đường Thiên kéo giãn toàn thân, lực lượng tràn ngập cơ thể, liếm môi một cái, giữa ánh mắt mọi người, gã cởi áo, hai tay nắm lại, hơi xuống tấn, như cây đinh cắm trên mặt đất, bắp thịt toàn thân căng phồng.

Gã đột nhiên trợn tròn đôi mắt, quát lớn: "Giết!"

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ ầm ầm như sấm với tần suất kinh người vang lên bên tai mọi người, chấn động tới mức lỗ tai ai nấy ong ong.

Từng luồng sáng lướt qua miệng hố, tốc độ cực nhanh, chúng bắn ra với tốc độ mắt thường khó lòng nắm bắt. Thân thể Đường Thiên rung rung như cái sàng, gã trợn tròn mắt, toàn thân căng đầy cơ bắp, không ngừng rung động, nhưng hai chân gã vẫn luôn đứng vững như cây đinh đóng tại chỗ.

Luồng xoắn ốc trảm đầu tiên chỉ khiến Liêm Bách Quân nhìn thoáng qua, đòn này chính xác quá kém. Máy chém xoắn ốc cũng là một vũ khí cường đại, xoay tròn xoắn ốc, sắc bén dị thường, cho dù thuẫn năng lượng của chiến hạm cũng khó lòng chống đối.

Đương nhiên nó cũng có khuyết điểm, đó là gánh nặng năng lượng cực kỳ kinh người. Gánh nặng năng lượng ngoại trừ lực trùng kích cơ thể, đáng sợ hơn là hiệu ứng cộng hưởng gây nên đối với năng lượng trong cơ thể. Hiệu ứng cộng hưởng quá độ có thể khiến năng lượng trong cơ thể võ giả mất khống chế, gây ra nguy hiểm trí mạng.

Mà một điểm hỏng nữa là nó rất khó nhắm bắn, đặc biệt là trong biển năng lượng. Năng lượng loạn lưu trong biển năng lượng quấy rối khả năng phi hành của nó. Tuy tầm bắn của nó cao tới mười ngàn mét, thế nhưng qua hơn ba ngàn mét, nó thường xảy ra sai lệch.

Ngoài ra, tuy lực xuyên thấu của nó cực mạnh, thế nhưng lại không thể phát nổ. Xoắn ốc trảm đường kích ba mét đối với chiến hạm dài hơn hai trăm trượng quả thật nhỏ bé tới mức đáng thương. Trừ phi chém trúng phần then chốt như xương sống của thuyền, bằng không lực sát thương cũng không đáng kể.

Vì thế loại vũ khí này mỗi chiếc chiến hạm đều đặt hai khẩu, thế nhưng không ai hy vọng nó phát huy được bao nhiêu tác dụng. Máy chém xoắn ốc còn có một cái tên "máy trúng thưởng", có thể bắn trúng kẻ địch hay không, phát huy tác dụng như thế nào, tất cả đều như bốc thăm trúng thưởng, phải xem ý trời.

Xem ra pháo kiếm tổ ong vừa rồi là đòn sát thủ của đối phương, hắn lắc đầu, hạ lệnh: "Các hạm tự do công kích, cẩn thận công tử Bạch Hiểu. . . "

Giọng nói của hắn im bặt, hắn bỗng mở to hai mắt, hầu như không tin nổi vào con mắt của mình.

Luồng sáng chói mắt lại dâng lên từ chiến hạm đối phương.

Từng luồng xoắn ốc trảm xoay tròn cao tốc ma sát với năng lượng loạn lưu tạo thành đốm lửa, như một tia chớp trắng lướt nhanh qua, đốm lửa bắn tung khắp nơi, lướt giữa không trung phiêu hốt quỷ dị, chen chúc nhào tới.

Viu viu viu!

Lần đầu tiên Liêm Bách Quân biết tiếng rít của rắn khi hội tụ lại khiến người ta tê dại da đầu tới mức nào.

Một viên xoắn ốc trảm tình cờ va chạm với một viên đạn năng lượng, đạn năng lượng bị chia làm hai như đậu hũ, xoắn ốc trảm dư thế chưa tuyệt, tiếp tục bắn thẳng về phía trước.

Ầm!

Hai ánh lửa tách ra sau lưng nó.

"Chú ý né tránh. . ."

Thuyền trưởng mỗi chiến thuyền đồng thời gào lên sợ hãi. Khoảng cách năm ngàn mét với tốc độ phi hành của xoắn ốc trảm vốn vượt xa đạn năng lượng, chỉ là một cái nháy mắt.

Số lượng xoắn ốc trảm quá nhiều. Quỹ tích phi hành của chúng phiêu hốt, không cách nào dự đoán.

Xoắn ốc trảm nhưu mưa rơi, mang theo tiếng rít trầm trầm đâm thẳng vào lồng năng lượng, mang theo từng chùm mảnh vỡ, lưu lại từng vết mảnh như sợi tóc trên lồng năng lượng.

Ầm ầm ầm!

Vụn gỗ bắn lung tung, thân tàu vốn cứng rắn còn hơn sắt thép, trước mặt xoắn ốc trảm lại chẳng có lực chống cự, trên thân tàu lưu lại từng vệt chém cực nhỏ nhưng chằng chịt khắp nơi.

Ai nấy choáng váng, mặc dù thương tổn mà xoắn ốc trảm tạo ra cho thân tàu chỉ có hạn. Thế nhưng một khi không may mắn, bị nó bắn trúng, vậy tình cảnh sẽ tanh máu tới mức người ta mất cả dũng khí.

Ngay lồng năng lượng của chiến hạm cũng không thể chống cự lại nó, lồng năng lượng cá nhân trước mặt nó chẳng hơn tờ giấy được bao nhiêu.

Không ai thích trúng phần thưởng này, đặc biệt là số lần nhận thưởng còn nhiều như vậy. . .

Tiếng rít hào hỗn loạn lập tức tràn ngập chiến trường, các pháo thủ vốn đang liều mạng công kích lúc này cúng kinh hãi lăn khỏi chỗ ngồi, nằm bẹp trên mặt đất.

Bạch!

Một luồng sáng trắng lướt qua trước mặt Liêm Bách Quân, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, bàn làm việc bên cạnh đã từ một chia hai, đổ thẳng xuống đất.

Gương mặt trợ thủ không chút sắc máu, hắn nằm lăn trên mặt đất, miệng gào thét: "Điên rồi! Đám người kia điên rồi! Bọn chúng rốt cuộc xếp đặt bao nhiêu máy trúng thưởng đây? Hai mươi hay ba mươi cỗ?"

Liêm Bách Quân rất bình tĩnh, đi tới trước chiếc bàn đổ, cầm chén nước uống một ngụm, thân hình không hề nhúc nhích. Trận chiến này đã không cần tiêp tục, tinh thần phe mình bị bầy quang trảm cực kỳ hung tàn của đối phương đả kích xuống đáy vực rồi.

Mặc dù biết xác suất bị bắn trúng thấp tới nhường nào, thế nhưng cảm giác không có gì bảo vệ, không thể lẩn tránh sẽ khiến mọi người trong lòng sợ hãi.

Trợ thủ tính toán sai lầm, ít nhất cũng phải bốn mươi máy chém xoắn ốc, đoàn đội hơn một trăm hai mươi người luân phiên thay đổi mới có thể hình thành hỏa lực như vậy.

Liêm Bách Quân đã bắt đầu nghĩ tới tính thực dụng của chiến thuật này.

Đùng!

Khóe mắt hắn liếc mặt thấy một chiếc chiến thuyền từ một chia hai. Chiến chiến thuyền này thật xui xẻo, phần xương sống của nó bị năm luồng xoắn ốc trảm bắn trúng, xương sống gãy vỡ, có thể nói là trúng thưởng nặng nề. Năng lượng loạn lưu theo đó đánh vào, thân tàu nhanh chóng bị tách rời, hải tặc trên thuyền gào thét bỏ trốn, không chờ bọn họ trốn bao xa, đốm lửa bùng lên, nuốt trọn bọn họ.

Sắc mặt Liêm Bách Quân không chút biến hóa, đốm lửa bập bùng ánh lên gương mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Đầu tiên là pháo kiếm tổ ong, sau đó là máy chém xoắn ốc, dùng chiến thuật biển người phát huy hỏa lực tới mức tận cùng, xem ra bên cạnh Tần Ngữ Nhiên cũng có cao nhân đây.

Thật đáng tiếc, kế hoạch lần này thất bại rồi.

Có điều. . . Thật khiến ta mong chờ. . .

Khi công tử Bạch Hiểu mở cửa máy chuẩn bị xuất kích, hắn lập tức bị số lượng xoắn ốc trảm che ngợp bầu trời dọa cho phát sợ. Xoắn ốc trảm trên đỉnh đầu như bầy chim bay lượn. Chiến tường bị ánh sáng của xoắn ốc trảm rọi sáng, từ lúc nào mà ánh sáng nhỏ bé của xoắn ốc trảm cũng rọi sáng được cả chiến trường?

Cảnh tượng đồ sộ đầy tính xung kích khiến Bạch Hiểu phát sợ.

Chiến thuyền hải tặc ầm ầm nổ tung, ánh lửa khiến hắn tỉnh táo lại, vẻ mặt hắn trở nên quái lạ. Đợi đã, trên chiến hạm này chỉ có một máy chém xoắn ốc.

Bạch Hiểu cảm giác kiến thức của mình như bị lật đổ, hắn muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Đội tàu hải tặc đang nhanh chóng lui lại.

Trận thắngnày tới không biết đầu cua tai nheo, Bạch Hiểu không chút do dự xoay người phóng về phía máy chém xoắn ốc.

Rầm rầm rầm, trong sự kinh ngạc của bọn Thạch Sâm, ánh mắt chợt mất đi cảm giác, ầm, máy chém xoắn ốc không chịu nổi gánh nặng ầm ầm nổ tung, khói bụi bốc lên bao phủ cả Đường Thiên.

"Lại nổ! Lại nổ! Chết tiệt! Lại nổ!"

Tiếng gào thét tức giận của Đường Thiên vang lên trong đống khói bụi, khí thế của gã hung hăng bộc phát ra từ đám khói bụi, gương mặt phủ đầy bụi bặm, nửa người trên để trần bốc hơi như sương mù, mồ hôi chảy dọc thoe các bắp thịt cứng rắn như sắt thép của gã, dáng vẻ như chiến thần.

Thật khốn nạn!

Đánh một lúc lâu, chỉ nổ một chiếc thuyền, vừa định nhân lúc thắng thế truy kích, kết quả máy chém xoắn ốc lại nổ!

Đường Thiên tức giận không thôi.

Bọn Thạch Sâm ngơ ngác nhìn Đường Thiên, cùng mất tiếng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...