Chiến Thần Bất Bại
Chương 568: Đá đen trên bãi đất hoang
"Chủ nhân được gọi là kẻ xâm nhập là do năm xưa chủ nhân xông vào Lam Hải. Trận chiến đầu tiên của chủ nhân chấn nhiếp Lam Hải, người dùng sức một mình, đối kháng với binh đoàn Bạch Lệnh lúc đó có danh xưng Lam Thủ. Binh đoàn Bạch Lệnh là một trong những binh đoàn tinh nhuệ nhất trong tộc, mỗi lần lam triều, chiến công đều cực kỳ hiển hách, đã từng công hãm thủ phủ Đạt Tây châu, cực kỳ lợi hại. Thế nhưng trước mặt chủ nhân vẫn chẳng là gì, chủ nhân cắt qua nhưu chém món ăn, cảnh tượng lúc đó quả thật là máu chảy thành sông! Đoàn trưởng binh đoàn Bạch Lệnh cũng bị chủ nhân một kiếm chặt đầu. . ."
"Đoàn trưởng binh đoàn Bạch Lệnh lúc đó cũng cực kỳ lợi hại. Chuyện này làm chấn động cả Lam Giới,chỗ chúng ta gọi là Lam Giới, Lam Hải chỉ là môt phàn. Lúc đó sáu vị cao thủ cường đại nhất trong tộc đồng loạt tới, sáu người còn muốn chiêu hàng, không ngờ chủ nhân thậm chí lười lên tiếng, không nói hai lời, trực tiếp ra tay. Song phương chiến đấu ròng rã một ngày một đêm, sáu vị cao thủ, bốn bị đại nhân chém hạ, hai người bị thương bỏ trốn, lần này tàn bộ Lam Giới hoàn toàn kinh hãi. . ."
"Vô số cao thủ, trước chiến đấu, sau âm mưu, thế nhưng lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, tất cả đều bị chủ nhân giết chết. Giờ đã hơn mười năm, Lam Giới vẫn chưa khôi phuc nguyên khí. Mọi người cảm thấy phải dùng binh đoàn mới có thể đối phó với đại nhân, bởi vậy phái bốn nhánh binh đoàn cùng tiến hành vây quét, thế nhưng bị đại nhân du đấu không ngừng, đánh cho bảy tám trận, đương hiên trong đó cũng có công lao của Barbara..."
"Toàn bộ Lam Giới lúc đóphải run rẩy dưới chân người, lúc đó trong thành có người đột nhiên gọi người là kẻ xâm nhập tới, già trẻ toàn thành kinh hãi bỏ trốn, chỉ còn thành không! Tất cả anh hùng đều kinh ngạc bật thốt, ai ngăn được hắn?"
Barbara nói tới mức mặt mày hớn hở, thần tình kích động.
Đường Thiên lại bỗng thất thần, gã không biết tâm trạng mình ra sao nữa, bóng người kia trong đầu gã chỉ cực kỳ mơ hồ.
THế nhưng biết được càng nhiều, gã cũng chậm rãi hiểu được vài thứ.
Người kia cũng chiến đấu vì lý tưởng ì hy vọng của mình, hắn cũng có lý do không thể không chiến đấu, trong lòng hắn cũng tràn ngập nhung nhớ, nhất định hắn cũng khao khát thắng lợi, khao khát về nhà. . .
Gã bỗng hiểu, vì sao mẹ chưa từng nói xấu người đó.
Hắn nhớ tới Thiên Huệ, nghĩ tới mọi người, nghĩ tới chòm Đại Hùng, con ngươi mịt mờ dần khôi phục tiêu cự. Đúng vậy, người đó có lý do để không thể không chiến đấu, mình cũng có lý do để không thể không chiến đấu.
Cho dù thế nào cũng không thể ngồi nhìn Thiên Lộ bị Thánh Vực chinh phục, vì đó là quê hương của bọn họ, là cuộc sống của bọn họ, là tương lai của bọn họ.
Đi tới đây, đi tới nước này cũng là vì gã muốn chiến đấu vì mình, vì người mình yêu.
Người đó đã không làm được, vậy cứ để mình làm, Đường Thiên âm thầm xiết chặt tay.
Mọi mịt mờ đều bị quét sạch, Đường Thiên cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng.
"Đã vậy, ngươi cứ đi cùng ta." Đường Thiên ngắt lời Barbara.
Barbara vui mừng khôn xiết: "Đa tạ thiếu chủ!"
Đường Thiên ra khỏi phòng, thấy Thạch Dũng bị Binh xoay như chong chóng, sắc mặt kích động.
Thạch Dũng quả thật rất kích động, đặc biệt là vị đại nhân này nói có thể ở lại Thương Châu, đây là cơ hội tuyệt hảo cho Thương Châu.
Thương Châu cằn cỗi hoang vu, không có sản vật gì, nhân khẩu ít ỏi, mọi người nghèo tới rớt mùng tơi. Nếu các đại nhân đồng ý ở lại, vậy chắc chắn sẽ phát triển Thương Châu.
Về phần quyền khống chế, ai buồn để ý?
Tới giặc cướp còn chẳng buồn để ý cơ mà.
Tiền lương của hương đoàn Bảo Quang đều rất ít ỏi, nếu có ai chịu trả lương hai trăm vân tệ, khéo toàn bộ hương đoàn đều đổ xô như ong vỡ tổ.
Không được! Nhất định phải giứ các vị đại nhân lại!
Tiểu Nhị bay tới trướcmặt Đường Thiên, nhỏ giọng nói: "Trong đá đen trên vùng đất hoang này có hắc kim!"
Khi y thu thập chiến lợi phẩm lại phát hiện những tảng đá den kịt này lại không bị bể nát mấy. Đặc biệt là trong hố lớn mà Binh tấn công lần đầu, những hòn đá đen tuy vặn vẹo nhưng không mấy viên bể nát.
Vụ nổ kinh khủng như vậy cũng không đánh nát được, chuyện này lập tức khiến Tiểu Nhị chú ý.
Tiểu Nhị lấy ra Quang Minh Đỉnh, luyện qua một hòn đá đen, thu được chính hắc kim mà bọn họ thu thập được ở biển đá.
Đường Thiên sửng sốt, vội vàng triệu tập mọi người chạy ra vùng đất hoang.
"Đúng là hắc kim!" Giọng điệu Binh đầy vui mừng: "Chẳng trách cứng thế, Sylar chắc chắn sẽ mừng tới phát điên!"
Không cần nhiều lời, mọi người lập tức hiểu rõ giá trị của vùng đất hoang này. Tính năng của hắc kim cực kỳ xuất sắc, chỉ tiếc số lượng quá ít, bãi đất hoang trước mắt nhìn không thây cuối, đá đen nhiều vô số kể, có thể luyện chế ra hắc kim nhiều không đếm xuể. Vậy cũng có nghĩa là bọn họ có thể chế tạo giáp hồn máy hệ hắc kim!
Ngẫm lại cũng khiến người ta điên cuồng rồi.
Lúc này đã không ai đắn đo chuyện chiếm lĩnh Thương Châu nữa rồi, tài nguyên quý giá như vậy tuyệt đối không thể để cho người khác được.
Đường Thiên nhanh chóng quyết định: "Thương Châu rất qun trọng với chúng ta, chúng ta phải xây thàh tại đây, có điều chúng ta phải giải quyết vấn đề lam triều đã."
Thạch Dũng nghe nửa câu phía trước, trong lòng vui mừng như điên, hắn có dự cảm Thương Châu sắp nghênh đón một cuộc sống mới! Mà nửa câu sau càng khiến hắn thêm kính nể. Nghe xem, thô bạo biết bao! Thời đại này ai dám nói giải quyết vấn đề lam triều? Đám người Hạ Châu mũi vểnh lên trời, ai dám nói vậy nào? Ha ha, bá đạo nhường nào!
Thương Châu nếu buông cái bắp đùi còn to hơn chân voi này, vậy chắc chắn bị sét đánh chết!
"Barbara, ngươi giải thích về lam triều đi." Đường Thiên quay sang hỏi.
Barbara phấn chấn, hắn biết đây là lúc biểu hiện của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nơi này quá nghèo, không có gì màu mỡ, binh đoàn lợi hại không để mắt, vì thế không có đội ngũ lớn. Hơn nữa tin tức về thiếu chủ chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp các đội ngũ xung quanh, chắc không đội ngũ nào dám lại đây lần nữa. Thế nhưng sau một thời gian ngắn nữa, các cao thủ nhận được tin tức, sợ rằng sẽ đến khiêu chiến thiếu chủ. LAm Giới cũng có nhiều người có dã tâm, nếu chiến thắng thiếu chủ có thể lập tức nổi danh, rất nhiều người sẽ động tâm."
Đơn đả độc đấu với người lùn xanh, Đường Thiên chẳng hề sợ hãi, gã phất tay: "Vậy không cần quan tâm tới chúng. Barbara, binh đoàn vừa rồi là binh đoàn gì? Binh đoàn như vậy Lam Giới có bao nhiêu."
Barbara kiêu hãnh nói: "Binh đoàn Hắc Lệnh là một trong những binh đoàn tinh nhuệ nhất Lam Giới, trong Lam Giới có Lục Đại Lệnh, là sáu binh đoàn tinh nhuệ nhất."
Đường Thiên hỏi Binh: "Ngươi thấy binh đoàn Hắc Lệnh rồi đấy, đánh bại chúng có khó không?"
Binh trầm ngâm nói: "Trình độ thôn dân, hai ngàn người, bồi dưỡng một năm, vấn đề không lớn."
Barbara không phục: "Binh đoàn Hắc Lệnh có hai vạn người."
Binh liếc mắt nhìn Barbara: "Ta biết!"
"Ngươi khoác loác với thiếu chủ như vậy là không được!" Barbara nổi giận lôi đình: "Ngay cả những binh đoàn tinh nhuệ cũng không đối phó được với binh đoàn Hắc Lệnh, hai ngàn thôn dân, mặt phẳng lỳ, ngươi đang kể chuyện cười à?"
Sắc mặt Binh đen kịt, cúi người lạnh lùng nói: "THằng lùn, số trận ông đánh còn nhiều hơn cơm ngươi ăn, ai cần ngươi dạy ta về chiến tranh?"
"Đồ ngông cuồng không biết tự lượng sức mình!"
"Ếch ngồi đáy giếng không có tư cách vung tay múa chân!"
"Mặt đã phẳng lỳ còn cơ quắp!"
"Thằng lùn da xanh!"
. . .
Mọi người tròn mắt nhìn hai người cãi vã kịch liệt, tình hình phát triển ngoài dự liệu mọi người. Thế nhưng mọi người nhanh chóng thanh tỉnh lại, Hạc ngồi xuống thoải mái quan sát, Tỉnh Hào nhấc Thánh Huyết Ẩm gõ nhịp đùng đùng, Lăng Húc đứng bên hai người tự múa chiêu.
"Dừng dừng dừng!" Đường Thiên lớn tiếng hét, lúc này hai người mới dừng lại nhưng vẫn trợn mắt nhìn nhau như gà chọi.
"Sáu nhánh, vậy ít nhất phải mười hai ngàn người, nếu thực lực cao một chút, vậy chắc mười ngàn là đủ." Đường Thiên lẩm nhẩm: "Phản công Lam Giới cần nhiều thêm mộ chút, hai mươi ngàn chắc cũng gần đủ."
Thạch Dũng gần như tưởng mình nghe nhầm, đại nhân đang nói gì. . . Phản công Lam Giới?
Đại nhân điên rồi sao?
Gương mặt Thạch Dũng không thể tin nổi, lam triều bạo phát đã nhiều năm thế nhưng trước nay chưa từng có ai nghĩ tới chuyện phản công Lam Giới! Số lượng người lùn xanh thật quá khổng lồ, nhiều tới mức khiến người ta tuyệt vọng.
Đại nhân muốn phản công Lam Giới. . . Thế này có lớn lối quá không. . ..
Thạch Dũng cảm giác mặt mình như đang giật giật.
"Thương Châu có bao nhiêu người?" Đường Thiên hỏi Thạch Dũng.
Thạch Dũng giật mình, khôi phục tinh thần: "Ba tinh cầu, tổng cộng ba trăm ngàn người!"
"Thiếu! Ít quá!" Binh vuốt căm chép miệng.
"Sao lại ít như vậy?" Hạc lấy làm lạ, tại Thiên Lộ, mỗi tinh cầu mười triệu người cũng là bình thường. Nơi này một tinh cầu mới mấy chục ngàn người, khiến hắn thấy bất ngờ.
"Nơi này quá hẻo lánh, không ai muốn." Thạch Dũng giải thích: "Nhân khẩu Hạ Châu nhiều hơn không ít, có một triệu hai trăm ngàn người."
Đám người Hạc liếc mắt nhìn nhau, số lượng đó vẫn quá ít, một số người tâm tư linh hoạt như Tiểu Nhị đã suy nghĩ, nhân khẩu Thanh Vực ít ỏi như vậy chắc chắn có nguyên nhân sâu xa hơn.
"Ba trăm ngàn người chọn hai mươi ngàn người, cũng được chứ?" Đường Thiên lẩm bẩm.
"Tiện tay chiếm luôn Hạ Châu đi." Binh đề nghị: "Nếu vậy một triệu năm trăm ngàn chọn hai mươi ngàn, thế cũng không tệ."
"Có lý lắm!" Hạc gật đầu tán thành.
Thạch Dũng thầm run rẩy, mồ hôi lạnh không khống chế nổi tuôn ra, hai chân như nhũn ra. Đại nhân quả nhiên là đại nhân, khí độ cỡ này quả thật là nói cười định thiên hạ, Hạ Châu trong mắt bọn họ chẳng khác nào sân sau nhà mình.
"Vậy đem Hạ Châp nhập vào Thương Châu." Đường Thiên gật đầu: "Chọn một nhóm người đã."
Thạch Dũng lập tức kích động, đem Hạ Châu nhập vào Thương Châu. . . Người Thương Châu có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu đội trưởng của hương đoàn Bảo Quang, đâu từng trải qua chiến trận như vậy, thế nhưng có thấp bé cũng có thông minh, hắn thử thăm dò: "Đại nhân chọn tiêu chuẩn ra sao? Còn nữa, tiền lương ra sao?"
Thạch Dũng cực kỳ mong chờ, nếu tiền lương hơn hai trăm vân tệ, vậy mình nhất định phải tham gia!
Chờ đã, tiền lương?
Đường Thiên ngây ngẩn, Binh ngây dại, Hạc cũng đờ người, gian phòng đột nhiên chìm vào tĩnh mịch.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên ý thức được mình lơ là một vấn đề quan trọng nhất, là tiền. Bọn họ không có tiền. . .
Không có tiền nửa bước khó đi!
Thánh Vực cũng vậy. . .
"Đoàn trưởng binh đoàn Bạch Lệnh lúc đó cũng cực kỳ lợi hại. Chuyện này làm chấn động cả Lam Giới,chỗ chúng ta gọi là Lam Giới, Lam Hải chỉ là môt phàn. Lúc đó sáu vị cao thủ cường đại nhất trong tộc đồng loạt tới, sáu người còn muốn chiêu hàng, không ngờ chủ nhân thậm chí lười lên tiếng, không nói hai lời, trực tiếp ra tay. Song phương chiến đấu ròng rã một ngày một đêm, sáu vị cao thủ, bốn bị đại nhân chém hạ, hai người bị thương bỏ trốn, lần này tàn bộ Lam Giới hoàn toàn kinh hãi. . ."
"Vô số cao thủ, trước chiến đấu, sau âm mưu, thế nhưng lại như thiêu thân lao đầu vào lửa, tất cả đều bị chủ nhân giết chết. Giờ đã hơn mười năm, Lam Giới vẫn chưa khôi phuc nguyên khí. Mọi người cảm thấy phải dùng binh đoàn mới có thể đối phó với đại nhân, bởi vậy phái bốn nhánh binh đoàn cùng tiến hành vây quét, thế nhưng bị đại nhân du đấu không ngừng, đánh cho bảy tám trận, đương hiên trong đó cũng có công lao của Barbara..."
"Toàn bộ Lam Giới lúc đóphải run rẩy dưới chân người, lúc đó trong thành có người đột nhiên gọi người là kẻ xâm nhập tới, già trẻ toàn thành kinh hãi bỏ trốn, chỉ còn thành không! Tất cả anh hùng đều kinh ngạc bật thốt, ai ngăn được hắn?"
Barbara nói tới mức mặt mày hớn hở, thần tình kích động.
Đường Thiên lại bỗng thất thần, gã không biết tâm trạng mình ra sao nữa, bóng người kia trong đầu gã chỉ cực kỳ mơ hồ.
THế nhưng biết được càng nhiều, gã cũng chậm rãi hiểu được vài thứ.
Người kia cũng chiến đấu vì lý tưởng ì hy vọng của mình, hắn cũng có lý do không thể không chiến đấu, trong lòng hắn cũng tràn ngập nhung nhớ, nhất định hắn cũng khao khát thắng lợi, khao khát về nhà. . .
Gã bỗng hiểu, vì sao mẹ chưa từng nói xấu người đó.
Hắn nhớ tới Thiên Huệ, nghĩ tới mọi người, nghĩ tới chòm Đại Hùng, con ngươi mịt mờ dần khôi phục tiêu cự. Đúng vậy, người đó có lý do để không thể không chiến đấu, mình cũng có lý do để không thể không chiến đấu.
Cho dù thế nào cũng không thể ngồi nhìn Thiên Lộ bị Thánh Vực chinh phục, vì đó là quê hương của bọn họ, là cuộc sống của bọn họ, là tương lai của bọn họ.
Đi tới đây, đi tới nước này cũng là vì gã muốn chiến đấu vì mình, vì người mình yêu.
Người đó đã không làm được, vậy cứ để mình làm, Đường Thiên âm thầm xiết chặt tay.
Mọi mịt mờ đều bị quét sạch, Đường Thiên cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng.
"Đã vậy, ngươi cứ đi cùng ta." Đường Thiên ngắt lời Barbara.
Barbara vui mừng khôn xiết: "Đa tạ thiếu chủ!"
Đường Thiên ra khỏi phòng, thấy Thạch Dũng bị Binh xoay như chong chóng, sắc mặt kích động.
Thạch Dũng quả thật rất kích động, đặc biệt là vị đại nhân này nói có thể ở lại Thương Châu, đây là cơ hội tuyệt hảo cho Thương Châu.
Thương Châu cằn cỗi hoang vu, không có sản vật gì, nhân khẩu ít ỏi, mọi người nghèo tới rớt mùng tơi. Nếu các đại nhân đồng ý ở lại, vậy chắc chắn sẽ phát triển Thương Châu.
Về phần quyền khống chế, ai buồn để ý?
Tới giặc cướp còn chẳng buồn để ý cơ mà.
Tiền lương của hương đoàn Bảo Quang đều rất ít ỏi, nếu có ai chịu trả lương hai trăm vân tệ, khéo toàn bộ hương đoàn đều đổ xô như ong vỡ tổ.
Không được! Nhất định phải giứ các vị đại nhân lại!
Tiểu Nhị bay tới trướcmặt Đường Thiên, nhỏ giọng nói: "Trong đá đen trên vùng đất hoang này có hắc kim!"
Khi y thu thập chiến lợi phẩm lại phát hiện những tảng đá den kịt này lại không bị bể nát mấy. Đặc biệt là trong hố lớn mà Binh tấn công lần đầu, những hòn đá đen tuy vặn vẹo nhưng không mấy viên bể nát.
Vụ nổ kinh khủng như vậy cũng không đánh nát được, chuyện này lập tức khiến Tiểu Nhị chú ý.
Tiểu Nhị lấy ra Quang Minh Đỉnh, luyện qua một hòn đá đen, thu được chính hắc kim mà bọn họ thu thập được ở biển đá.
Đường Thiên sửng sốt, vội vàng triệu tập mọi người chạy ra vùng đất hoang.
"Đúng là hắc kim!" Giọng điệu Binh đầy vui mừng: "Chẳng trách cứng thế, Sylar chắc chắn sẽ mừng tới phát điên!"
Không cần nhiều lời, mọi người lập tức hiểu rõ giá trị của vùng đất hoang này. Tính năng của hắc kim cực kỳ xuất sắc, chỉ tiếc số lượng quá ít, bãi đất hoang trước mắt nhìn không thây cuối, đá đen nhiều vô số kể, có thể luyện chế ra hắc kim nhiều không đếm xuể. Vậy cũng có nghĩa là bọn họ có thể chế tạo giáp hồn máy hệ hắc kim!
Ngẫm lại cũng khiến người ta điên cuồng rồi.
Lúc này đã không ai đắn đo chuyện chiếm lĩnh Thương Châu nữa rồi, tài nguyên quý giá như vậy tuyệt đối không thể để cho người khác được.
Đường Thiên nhanh chóng quyết định: "Thương Châu rất qun trọng với chúng ta, chúng ta phải xây thàh tại đây, có điều chúng ta phải giải quyết vấn đề lam triều đã."
Thạch Dũng nghe nửa câu phía trước, trong lòng vui mừng như điên, hắn có dự cảm Thương Châu sắp nghênh đón một cuộc sống mới! Mà nửa câu sau càng khiến hắn thêm kính nể. Nghe xem, thô bạo biết bao! Thời đại này ai dám nói giải quyết vấn đề lam triều? Đám người Hạ Châu mũi vểnh lên trời, ai dám nói vậy nào? Ha ha, bá đạo nhường nào!
Thương Châu nếu buông cái bắp đùi còn to hơn chân voi này, vậy chắc chắn bị sét đánh chết!
"Barbara, ngươi giải thích về lam triều đi." Đường Thiên quay sang hỏi.
Barbara phấn chấn, hắn biết đây là lúc biểu hiện của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nơi này quá nghèo, không có gì màu mỡ, binh đoàn lợi hại không để mắt, vì thế không có đội ngũ lớn. Hơn nữa tin tức về thiếu chủ chẳng mấy chốc sẽ truyền khắp các đội ngũ xung quanh, chắc không đội ngũ nào dám lại đây lần nữa. Thế nhưng sau một thời gian ngắn nữa, các cao thủ nhận được tin tức, sợ rằng sẽ đến khiêu chiến thiếu chủ. LAm Giới cũng có nhiều người có dã tâm, nếu chiến thắng thiếu chủ có thể lập tức nổi danh, rất nhiều người sẽ động tâm."
Đơn đả độc đấu với người lùn xanh, Đường Thiên chẳng hề sợ hãi, gã phất tay: "Vậy không cần quan tâm tới chúng. Barbara, binh đoàn vừa rồi là binh đoàn gì? Binh đoàn như vậy Lam Giới có bao nhiêu."
Barbara kiêu hãnh nói: "Binh đoàn Hắc Lệnh là một trong những binh đoàn tinh nhuệ nhất Lam Giới, trong Lam Giới có Lục Đại Lệnh, là sáu binh đoàn tinh nhuệ nhất."
Đường Thiên hỏi Binh: "Ngươi thấy binh đoàn Hắc Lệnh rồi đấy, đánh bại chúng có khó không?"
Binh trầm ngâm nói: "Trình độ thôn dân, hai ngàn người, bồi dưỡng một năm, vấn đề không lớn."
Barbara không phục: "Binh đoàn Hắc Lệnh có hai vạn người."
Binh liếc mắt nhìn Barbara: "Ta biết!"
"Ngươi khoác loác với thiếu chủ như vậy là không được!" Barbara nổi giận lôi đình: "Ngay cả những binh đoàn tinh nhuệ cũng không đối phó được với binh đoàn Hắc Lệnh, hai ngàn thôn dân, mặt phẳng lỳ, ngươi đang kể chuyện cười à?"
Sắc mặt Binh đen kịt, cúi người lạnh lùng nói: "THằng lùn, số trận ông đánh còn nhiều hơn cơm ngươi ăn, ai cần ngươi dạy ta về chiến tranh?"
"Đồ ngông cuồng không biết tự lượng sức mình!"
"Ếch ngồi đáy giếng không có tư cách vung tay múa chân!"
"Mặt đã phẳng lỳ còn cơ quắp!"
"Thằng lùn da xanh!"
. . .
Mọi người tròn mắt nhìn hai người cãi vã kịch liệt, tình hình phát triển ngoài dự liệu mọi người. Thế nhưng mọi người nhanh chóng thanh tỉnh lại, Hạc ngồi xuống thoải mái quan sát, Tỉnh Hào nhấc Thánh Huyết Ẩm gõ nhịp đùng đùng, Lăng Húc đứng bên hai người tự múa chiêu.
"Dừng dừng dừng!" Đường Thiên lớn tiếng hét, lúc này hai người mới dừng lại nhưng vẫn trợn mắt nhìn nhau như gà chọi.
"Sáu nhánh, vậy ít nhất phải mười hai ngàn người, nếu thực lực cao một chút, vậy chắc mười ngàn là đủ." Đường Thiên lẩm nhẩm: "Phản công Lam Giới cần nhiều thêm mộ chút, hai mươi ngàn chắc cũng gần đủ."
Thạch Dũng gần như tưởng mình nghe nhầm, đại nhân đang nói gì. . . Phản công Lam Giới?
Đại nhân điên rồi sao?
Gương mặt Thạch Dũng không thể tin nổi, lam triều bạo phát đã nhiều năm thế nhưng trước nay chưa từng có ai nghĩ tới chuyện phản công Lam Giới! Số lượng người lùn xanh thật quá khổng lồ, nhiều tới mức khiến người ta tuyệt vọng.
Đại nhân muốn phản công Lam Giới. . . Thế này có lớn lối quá không. . ..
Thạch Dũng cảm giác mặt mình như đang giật giật.
"Thương Châu có bao nhiêu người?" Đường Thiên hỏi Thạch Dũng.
Thạch Dũng giật mình, khôi phục tinh thần: "Ba tinh cầu, tổng cộng ba trăm ngàn người!"
"Thiếu! Ít quá!" Binh vuốt căm chép miệng.
"Sao lại ít như vậy?" Hạc lấy làm lạ, tại Thiên Lộ, mỗi tinh cầu mười triệu người cũng là bình thường. Nơi này một tinh cầu mới mấy chục ngàn người, khiến hắn thấy bất ngờ.
"Nơi này quá hẻo lánh, không ai muốn." Thạch Dũng giải thích: "Nhân khẩu Hạ Châu nhiều hơn không ít, có một triệu hai trăm ngàn người."
Đám người Hạc liếc mắt nhìn nhau, số lượng đó vẫn quá ít, một số người tâm tư linh hoạt như Tiểu Nhị đã suy nghĩ, nhân khẩu Thanh Vực ít ỏi như vậy chắc chắn có nguyên nhân sâu xa hơn.
"Ba trăm ngàn người chọn hai mươi ngàn người, cũng được chứ?" Đường Thiên lẩm bẩm.
"Tiện tay chiếm luôn Hạ Châu đi." Binh đề nghị: "Nếu vậy một triệu năm trăm ngàn chọn hai mươi ngàn, thế cũng không tệ."
"Có lý lắm!" Hạc gật đầu tán thành.
Thạch Dũng thầm run rẩy, mồ hôi lạnh không khống chế nổi tuôn ra, hai chân như nhũn ra. Đại nhân quả nhiên là đại nhân, khí độ cỡ này quả thật là nói cười định thiên hạ, Hạ Châu trong mắt bọn họ chẳng khác nào sân sau nhà mình.
"Vậy đem Hạ Châp nhập vào Thương Châu." Đường Thiên gật đầu: "Chọn một nhóm người đã."
Thạch Dũng lập tức kích động, đem Hạ Châu nhập vào Thương Châu. . . Người Thương Châu có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu đội trưởng của hương đoàn Bảo Quang, đâu từng trải qua chiến trận như vậy, thế nhưng có thấp bé cũng có thông minh, hắn thử thăm dò: "Đại nhân chọn tiêu chuẩn ra sao? Còn nữa, tiền lương ra sao?"
Thạch Dũng cực kỳ mong chờ, nếu tiền lương hơn hai trăm vân tệ, vậy mình nhất định phải tham gia!
Chờ đã, tiền lương?
Đường Thiên ngây ngẩn, Binh ngây dại, Hạc cũng đờ người, gian phòng đột nhiên chìm vào tĩnh mịch.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đột nhiên ý thức được mình lơ là một vấn đề quan trọng nhất, là tiền. Bọn họ không có tiền. . .
Không có tiền nửa bước khó đi!
Thánh Vực cũng vậy. . .