Chiến Thần Bất Bại
Chương 565: Bắt Vua
Chòm Đại Hùng.
Hàn Băng Ngưng lau mồ hôi, nghỉ ngơi khoảng mười phút rồi lại bắt đầu một lượt tu luyện mới. Sylar liên tục khiến thể lực nàng tiêu hao gần như tới cực hạn, thế nhưng nàng cắn răng kiên trì, kiếm chiêu không hề rối loạn.
Hô hấp ngày càng gấp rút, khi nàng sắp không kiên trì nổi, đột nhiên một luồng hơi ấm dâng lên từ trong cơ thể, luồng hơi ấm này cực kỳ nhỏ bé, thế nhưng lại khiến Hàn Băng Ngưng cảm thấy phấn chấn.
Rầm, nàng ngã thẳng ra ngoài.
Nàng vô lực bò dậy, mặc cho bản thân nằm trên mặt đất, cảm thụ mồ hôi lướt qua gò má, cảm thụ hơi thở nặng nề của chính bản thân mình, nàng kinh ngạc nhìn trần nhà.
Tuy thiên phú của ta rất bình thường nhưng không thể để bóng lưng ngươi càng lúc càng xa được.
Nhớ lại sợi ấm áp vừa rồi, gương mặt vốn đầy mồ hôi bỗng nở một nụ cười ấm áp.
Nửa giờ sau, nàng gắng gượng đứng dậy, bước vào tắm rửa, thay một bộ quần áo, mọi mệt mỏi đều quét sạch, tới phòng ăn. Để trợ giúp mọi người an tâm tu luyện, nơi này có phòng ăn chuyên môn. Đồ ăn trong phòng ăn càng được chế biến tỉ mỉ, có thể điều trị thân thể.
Amaury, Lương Thu cùng Tư Mã Hương Sơn, ba người đã sớm đợi nàng ở đó, bốn người tới từ cùng một nơi, cực kỳ tín nhiệm lẫn nhau.
"Băng Băng tới muộn nhé." Tư Mã Hương Sơn cười hì hì nói.
Gương mặt Amaury gần như chôn trong núi đồ ăn, thức ăn của hắn nhiều hơn người khác nhiều, ăn như lang như hổ, Lương Thu cười nhẹ với Hàn Băng Ngưng.
Hàn Băng Ngưng bưng bàn ăn đi tới trước bàn, ngồi xuống, không nói một lời ăn hai cái, đột nhiên mở miệng: "Ta tìm ra vài thứ."
Tư Mã Hương Sơn sửng sốt, động tác của Lương Thu cũng dừng lại, đặt đũa xuống, Amaury ngẩng đầu dậy từ thau cơm, chẳng buồn để ý tới cơm nước đính đầy mặt.
"Ngươi thành công rồi?"
Ba người đồng thanh hỏi.
Bốn người bọn họ cũng tham gia loại trừ năng lượng, giờ đã đi theo con đường thân thể không năng lượng. Thân thể không năng lượng phần nhiều là dùng năng lượng kích thích thân thể của Đường Thiên. Chình là dùng năng lượng kích thích thể chất không năng lượng, tăng cười hiệu ứng bài xích năng lượng của thể chất không năng lượng.
Bốn người thường cùng nhau thảo luận, kết quả có một ngày, Tư Mã Hương Sơn nhiều chủ ý kỳ quái nhất đột nhiên đưa ra một suy đoán to gan lớn mật: thể chất không năng lượng bản thân đã có năng lực đặc bệt.
Ý tưởng của tư mã hương sơn rất bình thường, hầu như tất cả các huyết mạch đều có năng lực đặc biệt.
Mà thể chất không năng lượng tuy có hiệu ứng bài xích năng lượng, cường hóa thân thể, thế nhưng so với huyết mạch, những khả năng này lại không coi là năng lực đặc biệt.
Ý tưởng của Tư Mã Hương Sơn lại khác, hắn cảm thấy bản chất của thể chất không năng lượng và các huyết mạch khác không khác nhau, nó chắc chắn có một loại năng lực đặc biệt nào đó, chỉ có điều chưa được khám phá. Cũng như huyết mạch có thức tỉnh, rất có thể thể chất không năng lượng cũng cần phương thức thức tỉnh đặc biệt.
Ý tưởng của Tư Mã Hương Sơn khiến mọi người đều hưng phấn, ý nghĩ của Đường Thiên giờ là phương hướng nghiên cứu chủ yếu của Thánh bộ.
Con đường kia dẫu sao cũng có rất nhiều Thánh giả đang nghiên cứu, mọi người tập trung nghiên cứu chuyện này một chút cũng không tổn thất gì. Những ngày vừa qua bốn người đều suy nghĩ theo hướng này, mỗi ngày khi ăn cơm là thời gian thảo luận cố định của bốn người.
Tiến triển rất ít nhưng mọi người không nhụt chí, bọn họ biết đây chỉ là một ý tưởng của mình thôi.
Thật ra trong thâm tâm, mọi người đều coi trọng Hàn Băng Ngưng. Khí chất bốn người bất đồng, Amaury dũng hãn đứng đầu, Tư Mã Hương Sơn nhiều mưu ma chước quỷ, Lương Thu chững chạc, còn Hàn Băng Ngưng lòng tĩnh lặng nhất, là người dễ có phát hiện nhất.
Nhưng nghe nói tới Hàn Băng Ngưng thật sự có phát hiện vẫn khiến bọn họ kích động không thôi.
"Là một loại năng lực rất kỳ quái, các ngươi xem."
Hàn Băng Ngưng lấy đũa làm kiếm, sắc mặt nghiêm túc, một ngọn lửa màu xám lặng lẽ lan tràn dọc chiếc đũa.
Mọi người trợn mắt ngoác mồm.
Cảnh sắc vĩnh viễn bất biến, hoang vu tịch liêu, âm thanh sát phạt cổ đại như không thể di dời, chỉ bi thương vang vọng trong gió.
Một nhánh đội ngũ chậm rãi tiến bước.
Ngoại trừ thiếu nữ đi đầu mặc một bộ quân trang màu xanh thẫm cực kỳ bắt mắt, những người khác đều là một màu xám xịt.
Chiến đấu liên tục khiến mọi người đều hơi uể oải, đội ngũ lặng lẽ tiến bước.
Cuối cùng đoàn người dừng lại trên một dòng sông lớn màu đỏ sậm, sông lớn cuồn cuộn, sóng máu lăn tăn, mặt sông rộng rãi khiến người ta có cảm giác chìm trong biển máu.
Nếu nói chiến trường cổ là một thế giới màu xám, như vậy lấy biển máu làm biên giới, một bên khác lại là thế giới màu đen. Mặt đất màu đen, không nhìn thấy phần cuối, cực kỳ âm u khủng bố.
"Qua con sông này, đi qua vùng đất hoang Phần Tẫn là tới." Tiểu Nhị khoát tay lên trán nhìn về phía xa.
"Đúng vậy đúng vậy, đến Thánh Vực, đổi trang phục của Tiểu Nhiên nhà chúng ta thành tiên nữ." Giọng cợt nhả của A Tín lại vang lên.
Tiểu Nhị liếc mắt nhìn A Tín.
Sau chuyện lần trước, A Tín như biến thành người khác, tuy hắn vẫn cợt nhả như trước, thế nhưng Tiểu Nhiên lại nhạy cảm cảm nhận được sự bất đồng. Là con mắt, đôi mắt A Tín không phủ kín sương mù như trước, mà sáng rực như ánh sao, lại vừa như ngọn lửa đang chậm rãi bừng cháy.
"Ngươi có tiền không?" Tiểu Nhiên đưa mắt nhìn sang.
A Tín sửng sốt, lúc này nên là một chân bayt ới chứ? Hay là dùng thanh đại kiếm to như ván cửa đánh bay mình đi? Cô ả này đổi tính rồi à?
A ha ha ha ha, sư tử cái đổi tính hóa cừu? Không ngờ mình lại nghĩ vậy, chắc chắn là đầu bị cửa kẹp rồi, hay là do mấy trận chiến trước quá mức cực khổ. . .
Ầm!
Đại kiếm ván cửa đập lại, A Tín bay thẳng ra ngoài lúc này mới thở phào một hơi, thế này mới là bình thường. . .
Dọc đường cùng đi, hầu như ngày ngày đều có chiến đấu, đại quân hồn tướng mà bọn họ thu nạp cũng không ngừng co lại. Quy mô hiện tại chỉ bằng một phần tư lúc trước, có thể thấy dọc đường khốc liệt ra sao.
Có điều cũng may, tuy rằng chỉ còn lại một phần tư thế nhưng thực lực những hồn tướng này lại tiến bộ rất lớn.
Chiến lợi phẩm chính là chất dinh dưỡng tốt nhất cho bọn họ.
Thiên Huệ ngưng mắt nhìn bên kia bờ sông, đôi mắt mỹ lệ tỏa ánh sáng chói lọi như ánh mặt trời khiến người ta khó lòng nhìn thẳng. Trên vùng đất hoang Phần Tẫn kia chiến tranh sẽ chỉ tàn khốc hơn, thế nhưng nàng không hề sợ sệt, sắc mặt nghiêm nghị: "Qua sông!"
A Tín và Tiểu Nhiên cùng thu lại vẻ đùa bỡn, trong lòng thầm rùng mình, cùng đáp lời: "Rõ!"
Thánh Điện.
"Gần đây hành động của chòm Đại Hùng rất kỳ lạ, bọn chúng đang củng cố thành Tam Hồn, chúng ta phải chú ý hành động của chúng." Một trưởng lão đầu trọc trầm giọng nói.
"Kỳ lạ lắm sao?" Một trưởng lão khác phản bác: "Thành Tam Hồn vốn là trụ sở của chúng, tuy giờ chòm Thiên Lô cũng trong tay chúng, thế nhưng thành Tam Hồn tại hồn khu, đi lại với chòm Thiên Bình cũng càng thuận tiện, bọn chúng có quan hệ hợp tác mà."
"Vậy vì sao bọn chúng lại chiếm lĩnh sao Vũ An?" Trưởng lão đầu trọc chất vấn: "Nơi đó có gì đáng chiếm lĩnh? Còn tuyên bố quyền sở hữu? Bọn chúng thậm chí không tiếc phái binh đoàn đi, trong những hành động này chắc chắn có chuyện. . ."
Lần này ngay đại trưởng lão chủ trì hội nghị cũng không nhịn nổi ngắt lời hắn: "Có thể hắn nhớ tình xưa, có thể hắn muốn chiếu cố mộ của mẹ mình, có thể hắn muốn chiếu cố hiệu trưởng trước đây của mình, có thể phái binh đoàn tới khiến Đường Thiên cảm thấy càng vẻ vang. Được rồi, có rất nhiều khả năng, nhưng chuyện này có gì lạ? Áo gấm hồi hương mà thôi."
Các trưởng lão dồn dập gật đầu.
Đem cố hương nhét vào chòm Đại Hùng, cái này có gì là lạ? Hùng Vương có làm chuyện kỳ quái hơn cũng không coi là kỳ quái.
Trưởng lão đầu trọc mặt đỏ tới mang tai, hắn còn muốn dùng lý lẽ biện luận.
Đại trưởng lão giơ tay ngăn cản: "Có thể ngươi đúng! Thế nhưng chúng ta không đủ sức đối phó với hai chòm sao Hoàng Đạo, thậm chí là ba, lúc này đi trêu chọc con gấu kia không có lý giá. Ta tin ngươi cũng đồng ý với câu này."
Trưởng lão đầu trọc tức giận ngồi xuống, không nói một lời. Không sai! Cho dù Đường Thiên có gì lạ tại sao Vũ An thì đã sao?
Chẳng lẽ lúc này lại tuyên chiến với chòm Đại Hùng?
Đại trưởng lão hài lòng nói: "Giờ chúng ta thảo luận vấn đề chòm Sư Tử một chút. Ta cho rằng chúng ta không thể tùy ý để chiến cuộc tiếp diễn như vậy. Ta đề nghị tuyên bố lệnh tổng động viên toàn điện!"
Lệnh tổng động viên toàn điện!
Toàn trường xôn xao, tiếng ghế đổ ầm ầm, vài trưởng lão đứng phắt dậy, phần nhiều trưởng lão sắc mặt ngây ngốc. Lệnh động viên toàn điện, trong lịch sử Thánh Điện, số lần lệnh này xuất hiện đếm trên đầu ngón tay. Lần xuất hiện trước phải truy ngược hai mươi năm trong quá khứ.
Đại trưởng lão lại như không nhìn thấy cả hội trường rối loạn, hắn tiếp tục nói.
"Trận chiến tranh này đã kéo dài quá lâu, chúng ta không nên giữ lại nữa. Đừng quên mục đích tồn tại của Thánh Điện chúng ta, thời gian đang càng lúc càng gần. Thù hận giữa chúng ta và chòm sao Hoàng Đạo là không thể hóa giải. Bọn họ không động thủ chẳng qua chỉ vì hai mươi năm trước chúng ta đánh bại bọn họ, bọn họ vẫn còn sợ hãi chúng ta, vẫn còn ảo tưởng về chúng ta. Nếu chúng ta tùy ý để chiến cuộc tiếp tục giằng co, tới lúc đó các chòm sao càng lúc càng bớt kiêng kỵ. Đến lúc đó chúng sẽ như sài lang điên cuồng gặm chúng ta tới chẳn còn xương thừa canh cặn, kế hoạch chinh phục Thiên Lộ sẽ hoàn toàn phá sản."
"Vào lúc này, thương vong không còn bất cứ ý nghĩa gì."
"Chúng ta chỉ cần thắng lợi!"
"Chỉ có thắng lợi trận này, chúng ta mới có thể chò đến lúc đại quân tới trợ giúp, mà trước khi đại quân đến, chúng ta chỉ có thể chiến đấu một mình."
"Các vị, chúng ta đã định trước sẽ là công địch của toàn bộ Thiên Lộ, Thiên Lộ cùng Thánh Vực chỉ có thể có một người thắng."
Ánh mắt đại trưởng lão chậm rãi đảo qua toàn trường, ánh mắt sắc bén không người dám nhìn thẳng.
Tiếng rối loạn biến mất, toàn trường tĩnh mịch.
Chiến trường hỗn loạn, người lùn xanh già nua trong sự yểm hộ của nhiều hộ vệ đang hốt hoảng lui lại. Người lùn xanh cầm mâu đen vừa bị giết cũng khiến chúng cảm giác được nguy hiểm.
Đáng tiếc, chúng lại gặp phải Tiểu Nhị, Tiểu Nhị biết Thuấn Di.
Khi thân hình các hộ vệ đan xen, con ngươi Tiểu Nhị đột nhiên co rụt lại, trống rỗng!
Thân hình y biến mất, tiếp đó lại xuất hiện quỷ mị bên cạnh người lùn xanh già nua, nơi đó có một không gian rất nhỏ, vừa khéo chứa được Tiểu Nhị.
Không ai chú ý tới chỗ trống đó.
Trong lúc những người lùn xanh còn chưa kịp khôi phục tinh thần, thanh kiếm của Tiểu Nhị đã gác lên cổ người lùn xanh già nua, một tay khác nắm lấy nó, đồng thời biến mất, Thuấn Di.
Một khắc sau, Tiểu Nhị nhấc theo người lùn xanh già nua xuất hiện trên bầu trời.
Bên dưới cực kỳ hỗn loạn, đám người lùn xanh xung quanh đều kinh hãi biến sắc, tới khi một kẻ thấy Tiểu Nhị cùng thủ lĩnh trên tay y, kêu khóc một tiếng, nằm lăn ra mặt đất.
Càng lúc càng nhiều người chú ý tới Tiểu Nhị cùng lão già trên bầu trời, tiếng kêu rên không dứt, dồn dập nằm lăn trên mặt đất.
Cả chiến trường khổng lồ vang vọng tiếng kêu rên, sau đó là tĩnh mịch.
Đường Thiên giết chóc hứng khởi đột nhiên phát hiện người lùn xanh xung quanh đều không hề chống cự, bất giác ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Nhị nắm thủ lĩnh đối phương trên bầu trời, sửng sốt một chút rồi lộ vẻ vui mừng.
Mầm Mầm bò dậy từ một hố sâu hoắm, mặt mày xám xịt, gương mặt nung núc thịt phẫn nộ, nó xoa bụng nhỏ, khi thấy Tiểu Nhị đắc thủ trên bầu trời lại quên cả đau đớn, y y a a quơ quơ nắm tay.
Thôn trang xa xa cũng vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Thạch Dũng quan chiến gần như không tin nổi vào mắt mình, bọn họ . . thắng lợi?
Hàn Băng Ngưng lau mồ hôi, nghỉ ngơi khoảng mười phút rồi lại bắt đầu một lượt tu luyện mới. Sylar liên tục khiến thể lực nàng tiêu hao gần như tới cực hạn, thế nhưng nàng cắn răng kiên trì, kiếm chiêu không hề rối loạn.
Hô hấp ngày càng gấp rút, khi nàng sắp không kiên trì nổi, đột nhiên một luồng hơi ấm dâng lên từ trong cơ thể, luồng hơi ấm này cực kỳ nhỏ bé, thế nhưng lại khiến Hàn Băng Ngưng cảm thấy phấn chấn.
Rầm, nàng ngã thẳng ra ngoài.
Nàng vô lực bò dậy, mặc cho bản thân nằm trên mặt đất, cảm thụ mồ hôi lướt qua gò má, cảm thụ hơi thở nặng nề của chính bản thân mình, nàng kinh ngạc nhìn trần nhà.
Tuy thiên phú của ta rất bình thường nhưng không thể để bóng lưng ngươi càng lúc càng xa được.
Nhớ lại sợi ấm áp vừa rồi, gương mặt vốn đầy mồ hôi bỗng nở một nụ cười ấm áp.
Nửa giờ sau, nàng gắng gượng đứng dậy, bước vào tắm rửa, thay một bộ quần áo, mọi mệt mỏi đều quét sạch, tới phòng ăn. Để trợ giúp mọi người an tâm tu luyện, nơi này có phòng ăn chuyên môn. Đồ ăn trong phòng ăn càng được chế biến tỉ mỉ, có thể điều trị thân thể.
Amaury, Lương Thu cùng Tư Mã Hương Sơn, ba người đã sớm đợi nàng ở đó, bốn người tới từ cùng một nơi, cực kỳ tín nhiệm lẫn nhau.
"Băng Băng tới muộn nhé." Tư Mã Hương Sơn cười hì hì nói.
Gương mặt Amaury gần như chôn trong núi đồ ăn, thức ăn của hắn nhiều hơn người khác nhiều, ăn như lang như hổ, Lương Thu cười nhẹ với Hàn Băng Ngưng.
Hàn Băng Ngưng bưng bàn ăn đi tới trước bàn, ngồi xuống, không nói một lời ăn hai cái, đột nhiên mở miệng: "Ta tìm ra vài thứ."
Tư Mã Hương Sơn sửng sốt, động tác của Lương Thu cũng dừng lại, đặt đũa xuống, Amaury ngẩng đầu dậy từ thau cơm, chẳng buồn để ý tới cơm nước đính đầy mặt.
"Ngươi thành công rồi?"
Ba người đồng thanh hỏi.
Bốn người bọn họ cũng tham gia loại trừ năng lượng, giờ đã đi theo con đường thân thể không năng lượng. Thân thể không năng lượng phần nhiều là dùng năng lượng kích thích thân thể của Đường Thiên. Chình là dùng năng lượng kích thích thể chất không năng lượng, tăng cười hiệu ứng bài xích năng lượng của thể chất không năng lượng.
Bốn người thường cùng nhau thảo luận, kết quả có một ngày, Tư Mã Hương Sơn nhiều chủ ý kỳ quái nhất đột nhiên đưa ra một suy đoán to gan lớn mật: thể chất không năng lượng bản thân đã có năng lực đặc bệt.
Ý tưởng của tư mã hương sơn rất bình thường, hầu như tất cả các huyết mạch đều có năng lực đặc biệt.
Mà thể chất không năng lượng tuy có hiệu ứng bài xích năng lượng, cường hóa thân thể, thế nhưng so với huyết mạch, những khả năng này lại không coi là năng lực đặc biệt.
Ý tưởng của Tư Mã Hương Sơn lại khác, hắn cảm thấy bản chất của thể chất không năng lượng và các huyết mạch khác không khác nhau, nó chắc chắn có một loại năng lực đặc biệt nào đó, chỉ có điều chưa được khám phá. Cũng như huyết mạch có thức tỉnh, rất có thể thể chất không năng lượng cũng cần phương thức thức tỉnh đặc biệt.
Ý tưởng của Tư Mã Hương Sơn khiến mọi người đều hưng phấn, ý nghĩ của Đường Thiên giờ là phương hướng nghiên cứu chủ yếu của Thánh bộ.
Con đường kia dẫu sao cũng có rất nhiều Thánh giả đang nghiên cứu, mọi người tập trung nghiên cứu chuyện này một chút cũng không tổn thất gì. Những ngày vừa qua bốn người đều suy nghĩ theo hướng này, mỗi ngày khi ăn cơm là thời gian thảo luận cố định của bốn người.
Tiến triển rất ít nhưng mọi người không nhụt chí, bọn họ biết đây chỉ là một ý tưởng của mình thôi.
Thật ra trong thâm tâm, mọi người đều coi trọng Hàn Băng Ngưng. Khí chất bốn người bất đồng, Amaury dũng hãn đứng đầu, Tư Mã Hương Sơn nhiều mưu ma chước quỷ, Lương Thu chững chạc, còn Hàn Băng Ngưng lòng tĩnh lặng nhất, là người dễ có phát hiện nhất.
Nhưng nghe nói tới Hàn Băng Ngưng thật sự có phát hiện vẫn khiến bọn họ kích động không thôi.
"Là một loại năng lực rất kỳ quái, các ngươi xem."
Hàn Băng Ngưng lấy đũa làm kiếm, sắc mặt nghiêm túc, một ngọn lửa màu xám lặng lẽ lan tràn dọc chiếc đũa.
Mọi người trợn mắt ngoác mồm.
Cảnh sắc vĩnh viễn bất biến, hoang vu tịch liêu, âm thanh sát phạt cổ đại như không thể di dời, chỉ bi thương vang vọng trong gió.
Một nhánh đội ngũ chậm rãi tiến bước.
Ngoại trừ thiếu nữ đi đầu mặc một bộ quân trang màu xanh thẫm cực kỳ bắt mắt, những người khác đều là một màu xám xịt.
Chiến đấu liên tục khiến mọi người đều hơi uể oải, đội ngũ lặng lẽ tiến bước.
Cuối cùng đoàn người dừng lại trên một dòng sông lớn màu đỏ sậm, sông lớn cuồn cuộn, sóng máu lăn tăn, mặt sông rộng rãi khiến người ta có cảm giác chìm trong biển máu.
Nếu nói chiến trường cổ là một thế giới màu xám, như vậy lấy biển máu làm biên giới, một bên khác lại là thế giới màu đen. Mặt đất màu đen, không nhìn thấy phần cuối, cực kỳ âm u khủng bố.
"Qua con sông này, đi qua vùng đất hoang Phần Tẫn là tới." Tiểu Nhị khoát tay lên trán nhìn về phía xa.
"Đúng vậy đúng vậy, đến Thánh Vực, đổi trang phục của Tiểu Nhiên nhà chúng ta thành tiên nữ." Giọng cợt nhả của A Tín lại vang lên.
Tiểu Nhị liếc mắt nhìn A Tín.
Sau chuyện lần trước, A Tín như biến thành người khác, tuy hắn vẫn cợt nhả như trước, thế nhưng Tiểu Nhiên lại nhạy cảm cảm nhận được sự bất đồng. Là con mắt, đôi mắt A Tín không phủ kín sương mù như trước, mà sáng rực như ánh sao, lại vừa như ngọn lửa đang chậm rãi bừng cháy.
"Ngươi có tiền không?" Tiểu Nhiên đưa mắt nhìn sang.
A Tín sửng sốt, lúc này nên là một chân bayt ới chứ? Hay là dùng thanh đại kiếm to như ván cửa đánh bay mình đi? Cô ả này đổi tính rồi à?
A ha ha ha ha, sư tử cái đổi tính hóa cừu? Không ngờ mình lại nghĩ vậy, chắc chắn là đầu bị cửa kẹp rồi, hay là do mấy trận chiến trước quá mức cực khổ. . .
Ầm!
Đại kiếm ván cửa đập lại, A Tín bay thẳng ra ngoài lúc này mới thở phào một hơi, thế này mới là bình thường. . .
Dọc đường cùng đi, hầu như ngày ngày đều có chiến đấu, đại quân hồn tướng mà bọn họ thu nạp cũng không ngừng co lại. Quy mô hiện tại chỉ bằng một phần tư lúc trước, có thể thấy dọc đường khốc liệt ra sao.
Có điều cũng may, tuy rằng chỉ còn lại một phần tư thế nhưng thực lực những hồn tướng này lại tiến bộ rất lớn.
Chiến lợi phẩm chính là chất dinh dưỡng tốt nhất cho bọn họ.
Thiên Huệ ngưng mắt nhìn bên kia bờ sông, đôi mắt mỹ lệ tỏa ánh sáng chói lọi như ánh mặt trời khiến người ta khó lòng nhìn thẳng. Trên vùng đất hoang Phần Tẫn kia chiến tranh sẽ chỉ tàn khốc hơn, thế nhưng nàng không hề sợ sệt, sắc mặt nghiêm nghị: "Qua sông!"
A Tín và Tiểu Nhiên cùng thu lại vẻ đùa bỡn, trong lòng thầm rùng mình, cùng đáp lời: "Rõ!"
Thánh Điện.
"Gần đây hành động của chòm Đại Hùng rất kỳ lạ, bọn chúng đang củng cố thành Tam Hồn, chúng ta phải chú ý hành động của chúng." Một trưởng lão đầu trọc trầm giọng nói.
"Kỳ lạ lắm sao?" Một trưởng lão khác phản bác: "Thành Tam Hồn vốn là trụ sở của chúng, tuy giờ chòm Thiên Lô cũng trong tay chúng, thế nhưng thành Tam Hồn tại hồn khu, đi lại với chòm Thiên Bình cũng càng thuận tiện, bọn chúng có quan hệ hợp tác mà."
"Vậy vì sao bọn chúng lại chiếm lĩnh sao Vũ An?" Trưởng lão đầu trọc chất vấn: "Nơi đó có gì đáng chiếm lĩnh? Còn tuyên bố quyền sở hữu? Bọn chúng thậm chí không tiếc phái binh đoàn đi, trong những hành động này chắc chắn có chuyện. . ."
Lần này ngay đại trưởng lão chủ trì hội nghị cũng không nhịn nổi ngắt lời hắn: "Có thể hắn nhớ tình xưa, có thể hắn muốn chiếu cố mộ của mẹ mình, có thể hắn muốn chiếu cố hiệu trưởng trước đây của mình, có thể phái binh đoàn tới khiến Đường Thiên cảm thấy càng vẻ vang. Được rồi, có rất nhiều khả năng, nhưng chuyện này có gì lạ? Áo gấm hồi hương mà thôi."
Các trưởng lão dồn dập gật đầu.
Đem cố hương nhét vào chòm Đại Hùng, cái này có gì là lạ? Hùng Vương có làm chuyện kỳ quái hơn cũng không coi là kỳ quái.
Trưởng lão đầu trọc mặt đỏ tới mang tai, hắn còn muốn dùng lý lẽ biện luận.
Đại trưởng lão giơ tay ngăn cản: "Có thể ngươi đúng! Thế nhưng chúng ta không đủ sức đối phó với hai chòm sao Hoàng Đạo, thậm chí là ba, lúc này đi trêu chọc con gấu kia không có lý giá. Ta tin ngươi cũng đồng ý với câu này."
Trưởng lão đầu trọc tức giận ngồi xuống, không nói một lời. Không sai! Cho dù Đường Thiên có gì lạ tại sao Vũ An thì đã sao?
Chẳng lẽ lúc này lại tuyên chiến với chòm Đại Hùng?
Đại trưởng lão hài lòng nói: "Giờ chúng ta thảo luận vấn đề chòm Sư Tử một chút. Ta cho rằng chúng ta không thể tùy ý để chiến cuộc tiếp diễn như vậy. Ta đề nghị tuyên bố lệnh tổng động viên toàn điện!"
Lệnh tổng động viên toàn điện!
Toàn trường xôn xao, tiếng ghế đổ ầm ầm, vài trưởng lão đứng phắt dậy, phần nhiều trưởng lão sắc mặt ngây ngốc. Lệnh động viên toàn điện, trong lịch sử Thánh Điện, số lần lệnh này xuất hiện đếm trên đầu ngón tay. Lần xuất hiện trước phải truy ngược hai mươi năm trong quá khứ.
Đại trưởng lão lại như không nhìn thấy cả hội trường rối loạn, hắn tiếp tục nói.
"Trận chiến tranh này đã kéo dài quá lâu, chúng ta không nên giữ lại nữa. Đừng quên mục đích tồn tại của Thánh Điện chúng ta, thời gian đang càng lúc càng gần. Thù hận giữa chúng ta và chòm sao Hoàng Đạo là không thể hóa giải. Bọn họ không động thủ chẳng qua chỉ vì hai mươi năm trước chúng ta đánh bại bọn họ, bọn họ vẫn còn sợ hãi chúng ta, vẫn còn ảo tưởng về chúng ta. Nếu chúng ta tùy ý để chiến cuộc tiếp tục giằng co, tới lúc đó các chòm sao càng lúc càng bớt kiêng kỵ. Đến lúc đó chúng sẽ như sài lang điên cuồng gặm chúng ta tới chẳn còn xương thừa canh cặn, kế hoạch chinh phục Thiên Lộ sẽ hoàn toàn phá sản."
"Vào lúc này, thương vong không còn bất cứ ý nghĩa gì."
"Chúng ta chỉ cần thắng lợi!"
"Chỉ có thắng lợi trận này, chúng ta mới có thể chò đến lúc đại quân tới trợ giúp, mà trước khi đại quân đến, chúng ta chỉ có thể chiến đấu một mình."
"Các vị, chúng ta đã định trước sẽ là công địch của toàn bộ Thiên Lộ, Thiên Lộ cùng Thánh Vực chỉ có thể có một người thắng."
Ánh mắt đại trưởng lão chậm rãi đảo qua toàn trường, ánh mắt sắc bén không người dám nhìn thẳng.
Tiếng rối loạn biến mất, toàn trường tĩnh mịch.
Chiến trường hỗn loạn, người lùn xanh già nua trong sự yểm hộ của nhiều hộ vệ đang hốt hoảng lui lại. Người lùn xanh cầm mâu đen vừa bị giết cũng khiến chúng cảm giác được nguy hiểm.
Đáng tiếc, chúng lại gặp phải Tiểu Nhị, Tiểu Nhị biết Thuấn Di.
Khi thân hình các hộ vệ đan xen, con ngươi Tiểu Nhị đột nhiên co rụt lại, trống rỗng!
Thân hình y biến mất, tiếp đó lại xuất hiện quỷ mị bên cạnh người lùn xanh già nua, nơi đó có một không gian rất nhỏ, vừa khéo chứa được Tiểu Nhị.
Không ai chú ý tới chỗ trống đó.
Trong lúc những người lùn xanh còn chưa kịp khôi phục tinh thần, thanh kiếm của Tiểu Nhị đã gác lên cổ người lùn xanh già nua, một tay khác nắm lấy nó, đồng thời biến mất, Thuấn Di.
Một khắc sau, Tiểu Nhị nhấc theo người lùn xanh già nua xuất hiện trên bầu trời.
Bên dưới cực kỳ hỗn loạn, đám người lùn xanh xung quanh đều kinh hãi biến sắc, tới khi một kẻ thấy Tiểu Nhị cùng thủ lĩnh trên tay y, kêu khóc một tiếng, nằm lăn ra mặt đất.
Càng lúc càng nhiều người chú ý tới Tiểu Nhị cùng lão già trên bầu trời, tiếng kêu rên không dứt, dồn dập nằm lăn trên mặt đất.
Cả chiến trường khổng lồ vang vọng tiếng kêu rên, sau đó là tĩnh mịch.
Đường Thiên giết chóc hứng khởi đột nhiên phát hiện người lùn xanh xung quanh đều không hề chống cự, bất giác ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Nhị nắm thủ lĩnh đối phương trên bầu trời, sửng sốt một chút rồi lộ vẻ vui mừng.
Mầm Mầm bò dậy từ một hố sâu hoắm, mặt mày xám xịt, gương mặt nung núc thịt phẫn nộ, nó xoa bụng nhỏ, khi thấy Tiểu Nhị đắc thủ trên bầu trời lại quên cả đau đớn, y y a a quơ quơ nắm tay.
Thôn trang xa xa cũng vang lên tiếng hoan hô rung trời.
Thạch Dũng quan chiến gần như không tin nổi vào mắt mình, bọn họ . . thắng lợi?