Chiến Thần Bất Bại
Chương 5216
Chương 5216
Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc, cái chết sắp cận kề với mấy người Kiếm Ma, bây giờ bọn chúng chỉ là những con rối không có giá trị.
Tiêu Chính Văn cũng chẳng thương tiếc gì, chỉ một ý nghĩ của anh đã thẳng thừng biến bọn chúng tan thành mây khói.
Sau khi giết hết đám người thiếu cung chủ, mấy người họ tiếp tục đi về phía Ma Vương Cốc, ở đây lại có thu hoạch bất ngờ mà ngay cả Tiêu Chính Văn cũng không ngờ được.
Đương nhiên cũng có mối nguy hiểm rình rập bên cạnh.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không vào Ma Vương Cốc thì sao có thể lấy được thứ mà Tiêu Chính Văn vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu nay.
Đoàn người đang tiến về phía Ma Vương Cốc, bỗng nhiên một con quái vật trông khá giống nhện xuất hiện trước mắt, nó lè chiếc lưỡi dài của mình ra để uy hiếp.
Con quái vật này vô cùng hung hãn, nhìn thấy người là mặc sức đánh tới tấp, khiến đám người có thực lực cao như Tần Lương Ngọc cũng bị thương không hề nhẹ.
Riêng Tiêu Chính Văn vẫn đứng sừng sững với khuôn mặt không chút sợ hãi.
Một ý nghĩ táo bạo chợt xuất hiện trong đầu Tiêu Chính Văn, anh nghĩ con quái vật đáng sợ hung hãn này canh giữ ở đây, chắc chắn bên trong có bảo vật vô giá mà nó cần bảo vệ. Muốn lấy được bảo vật bên trong thì nhất định phải thuần phục được con quái vật này.
Nghĩ là làm, Tiêu Chính Văn xoay người, dùng hết sức lực của mình nhảy vọt lên cao, rồi đáp chân xuống cổ con quái vật hình nhện.
Động tác của Tiêu Chính Văn quá nhanh khiến con quái vật không kịp phản ứng, cả người nó gục xuống, nhưng một giây sau đã định thần lại, muốn quật ngã Tiêu Chính Văn.
Tuy nhiên, nếu trên lưng nó là người khác thì còn dễ, bây giờ người đang ngồi trên lưng nó là Tiêu Chính Văn – vua Bắc Lương danh tiếng lẫy lừng.
Tiêu Chính Văn dùng thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đâm thẳng một nhát vào chân trước của con quái vật, khiến nó càng vùng vẫy điên cuồng hơn.
Nó muốn phản kháng, muốn chém giết nhưng chẳng thể làm gì được người trên lưng nó.
Tiêu Chính Văn cứ thế đâm hết nhát này đến nhát khác vào chân con quái vật.
Cùng với sự giãy giụa điên cuồng của nó, những dòng máu đỏ văng tung tóe.
Mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc, trợn mắt há mồm.
Con quái vật này quá mạnh, nếu cao thủ Chuẩn Thánh cấp năm bị thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đâm nhiều nhát như vậy thì chắc chắn đã chết tức tưởi.
Nhưng con quái vật này vẫn còn sức vùng vẫy, chứng tỏ thực lực của nó cực kỳ khủng bố, tương đương với cảnh giới Đại Thánh cấp tám, cấp chín.
Sau nửa giờ đồng hồ giằng co, cuối cùng con quái vật cũng bị sức mạnh khủng khiếp của Tiêu Chính Văn thuần phục.
Nó ngoan ngoãn để Tiêu Chính Văn cưỡi trên lưng đi vào trong Ma Vương Cốc dưới ánh mắt hết sức bàng hoàng của tất cả mọi người.
Thậm chí mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, Tiêu Chính Văn đã đâm bao nhiêu nhát vào người nó.
Quái vật cũng có linh tính của mình, nó chỉ bị thuần phục trước những người có thực lực thật sự mạnh hơn nó, kiên cường và có ý chí sắt đá hơn nó.
Mọi người ba chân bốn cẳng vội vã theo sau.
Con quái vật cõng Tiêu Chính Văn trên lưng, bước vào Ma Vương Cốc.
Không thể không nói nơi này quá mức tráng lệ và hùng vĩ.
Không ngờ Ma Vương Cốc lại là một cung điện cổ xưa, được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, chỉ là lâu ngày không có bóng dáng của con người nên xung quanh hơi bụi bặm và mạng nhện giăng chi chít.
Con quái vật hình nhện gầm lên một tiếng, ngay lập tức có khoảng một trăm đồng loại của nó xuất hiện, dọa đám người Lý Bạch sợ hết cả hồn.
May mà Tiêu Chính Văn đã thuần phục được nó, nếu không thì không thể tưởng tượng được kết cục của bọn họ sẽ thảm hại đến mức nào.
Con quái vật bị Tiêu Chính Văn thuần phục là con đầu đàn của đám quái vật này, thấy nó cung kính với Tiêu Chính Văn như vậy, những con đồng loại khác cũng hết sức dè dặt.
Sau một vòng tham quan Ma Vương Cốc, con đầu đàn dẫn đám người Tiêu Chính Văn đến một hang động sâu bên trong cung điện.