Chiến Thần Bất Bại
Chương 4973
Chương 4973
Tứ Thông Kinh vốn là tiền thân của Đạo Đức Kinh, hơn nữa còn truyền từ đời thại Viêm Hoàng, vậy nên sẽ có tác dụng khắc chế trời cho đối với tử khí của âm phủ.
€ó điều, cho dù là khắc chế thì cũng phải tuỳ địa điểm, nếu là ở vùng ngoài lãnh thổ, vậy thì Tứ Thông Kinh quả thực có thể khắc chế mọi vật đã chết, thậm chí mấy người đại tướng Dạ Xoa còn chẳng phát huy ra được chút thực lực nào.
Thế nhưng nơi này lại là âm phủ, chỉ dựa vào Tứ Thông Kinh thì căn bản chẳng thể so bì với đất trời một phương!
Tay Trần Phong cầm kiếm dài, tung ra một nhát kiếm, quỷ tướng tay cầm búa lớn bên cạnh tiến ra trước một bước, giơ búa lớn trong tay chọi thẳng về phía Trần Phong!
“A!”
Trần Phong không ngờ được đối phương lại đánh lén mình, vội vàng quay người, giơ kiếm đỡ đòn!
“Keng!”
Khi âm thanh va đập của kim loại vang lên, ngay cả núi Thiết Vi xung quanh cũng đều trở nên rúng động!
“Chà, không hổ nhà người được nhà họ Trần cất giấu, quả thực cũng có chút bản lĩnh, đổi lại là người khác thì e rằng đã trở thành hồn ma dưới cây búa này rồi!”, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã bình phẩm một câu.
Lời này vừa mới thốt ra, Trần Phong đã tức tới độ mặt mày tím tái, nghiến răng trừng mất nhìn Tiêu Chính Văn!
Nếu như không phải thực lực của hán bị áp chế thì ban nãy hắn cũng sẽ không nhếch nhác tới vậy, suýt thì để cho một quỷ tướng đánh bay đi mất bảo kiếm trong tay mình!
Nếu như không phải có kế truyền đặc thù của nhà họ Trần bảo vệ cho thì ban nấy hắn căn bản chẳng thể đỡ nổi rồi!
Cho dù không bị một nhát búa chém đứt đôi thì cũng bị chấn động tới độ hộc máu ngay tại chỗ!
Lăng Phùng lúc này cũng đang chìm trong trận chiến gian khổ với Tả Bạch Đào!
Mặc dù Tả Bạch Đào chỉ có thực lực Thiên Cảnh cấp ba, thế nhưng dưới sự trợ lực của đất trời một phương thì cũng phát huy ra được thực lực Nguy Tiên!
Thật ra bây giờ ông ta cũng đang rửa mối nhục bản thân bại trong tay Tiêu Chính Văn khi trước!
Vậy nên thế tiến công của Tả Bạch Đào cực kỳ ác liệt, chỉ một chiêu đã hoàn toàn áp chế được Lăng Phùng!
Hồng Ấn bên cạnh cũng không dễ dàng hơn chút nào, đối diện với thế tiến công quá đỗi mạnh mẽ của phán quan mặt đen, ông ta chỉ có thể chống đỡ chứ chẳng có sức mà đánh trải Cộng thêm Tiêu Chính Văn đứng phía xa quan sát thi thoảng còn chỉ ra một số sơ hở và điểm yếu của Hồng Ấn thì càng khiến cho Hồng Ấn mệt nhoài, căn bản không dư sức mà đánh trả nữa.
“Tiêu Chính Văn, nếu như anh vẫn là đàn ông thì đường đường chính chính đấu một trận với tôi đi!”, Trần Phong tức tới phát điên, phân nộ gào lên với Tiêu Chính Văn.
“Đây là ân oán giữa mấy người và âm phủ, tôi không tiện nhúng tay vào nhỉ?”, Tiêu Chính Văn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên chế nhạo.
“Anh…”
“Vốn dĩ chính là vậy mà, ai bảo mấy người vừa tới vùng ngoài lãnh thổ đã đánh người của người ta bị thương, người xưa đã nói rồi, cho người một đấm thì cũng phải phòng người đánh trả, ngay cả đạo lý đơn giản như thế mà cũng không hiểu ư?”
Tiêu Chính Văn chậm rãi nói.