Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 4844



Chương 4844

 

Mặc dù nói như thế nhưng Tần Lương Ngọc vẫn nhìn thấy sợi tóc bạc trên đầu Tiêu Chính Văn.

 

Già đi!

 

Một người bề ngoài có vẻ mất đi sinh khí không chỉ là chết mà còn một trường hợp khác nữa, chính là già đi.

 

Sợi tóc bạc đó đã chứng minh được vấn đề rồi.

 

Chỉ có khi sinh khí của một người biến mất một cách nhanh chóng, thậm chí không đủ để chống đỡ cơ thể thì mới bắt đầu già đi, từng bước đi về phía cái chết.

 

Mà với một võ giả Thiên Cảnh, đây là chuyện không thể nào xuất hiện.

 

Nhưng lúc này Tiêu Chính Văn lại xuất hiện hiện tượng già đi.

 

Điều này chứng tỏ, trận chiến này đã đến mức khủng khiếp đối với sự tiêu hao năng lượng của Tiêu Chính Văn.

 

Hay nói cách khác đây là sinh khí từ nguồn sinh mạng, không thể bổ sung thông qua sinh khí được hấp thụ từ thế giới bên ngoài, nếu không Tiêu Chính Văn cũng không thể xuất hiện trạng thái già đi này.

 

Lúc này vấn đề lại càng nghiêm trọng hơn.

 

Với tình trạng kiệt sức hiện giờ của Tiêu Chính Văn, cộng thêm sợi tóc bạc trên đầu, Tần Lương Ngọc thậm chí có thể khẳng định, tuổi thọ của Tiêu Chính Văn cũng bị ảnh hưởng rất lớn.

 

Có thể nói bắt đầu từ cảnh giới Thiên Vương, tuổi thọ của các võ giả vẫn luôn tăng lên theo cấp số nhân, đến bậc Thiên Cảnh này, tuổi thọ đã lên đến mấy chục ngàn năm, thậm chí trên mấy trăm ngàn năm.

 

Mà nguyên căn của tuổi thọ chính là sinh khí của nguồn sinh mạng, sinh khí này đột phá theo cảnh giới, sau đó liên tục tăng lên.

 

Nhưng vấn đề là bây giờ cảnh giới hiện tại của Tiêu Chính Văn là Thiên Cảnh.

 

Bắt đầu từ Thiên Cảnh, mỗi lần đột phá lên một cảnh giới nhỏ đều tính theo đơn vị ngàn năm, không phải muốn đột phá là có thể đột phá.

 

Hơn nữa Tiêu Chính Văn vừa đột phá Thiên Cảnh, không thể lại đột phá thêm lần nữa trong thời gian ngắn như thế.

 

Nói cách khác bây giờ tuổi thọ của Tiêu Chính Văn nhiều nhất vẫn còn mấy mươi năm nữa thôi.

 

Mặc dù Tần Lương Ngọc cũng từng thấy được tốc độ đột phá của Tiêu Chính Văn, nhớ lại lúc đầu khi bà ta vừa quen với Tiêu Chính Văn, anh mới chỉ là một hậu bối Đế Cảnh, mà bây giờ Tiêu Chính Văn đã trở thành một cao thủ Thiên Cảnh trước bà ta.

 

Nhưng sợ là sợ Tiêu Chính Văn không thể đột phá cảnh giới Thiên Cảnh cấp một này trong khoảng thời gian ngắn, vậy thì sẽ gặp rắc rối lớn.

 

Thế nên mấy người Tần Lương Ngọc mới vô cùng lo lắng.

 

Tuổi thọ là chuyện lớn với bất kỳ một người nào, nhất là cảnh giới Thiên Cảnh này, mỗi một bước tiến đều khó như lên trời, ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn không thể bước vào Thiên Cảnh cấp hai trong mấy mươi năm ngắn ngủi thì kết quả không cần nghĩ cũng biết.

 

“Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta đến thành Thiên Khu”, Tiêu Chính Văn xua tay nói.

 

Trước đó Tiêu Chính Văn đã nhận được tin tức, Điền Kỵ đã kiêu căng quay về thành Thiên Khu.

 

“Được”.

 

Sắc mặt mấy người Tần Lương Ngọc dao động, tiếp theo đó sẽ là cuộc tàn sát.

Chương trước Chương tiếp
Loading...