Chiến Thần Bất Bại
Chương 4571
Chương 4571
Nghe nói thế người đàn ông trẻ cũng gật đầu, dù sao trưởng lão Thanh Dương từ một ngàn năm trước đã giết một tên có tiếng tăm chỉ với thanh kiếm trong tay.
Hiện giờ ngưng tụ Long hồn, sức mạnh này thì ai dám đắc tội cơ chứ?
Huống gì phía sau trưởng lão Thanh Dương lại là Vạn Kiếm Cốc, điều này đủ để sánh ngang với nhân vật tầm cỡ của Thiên Đạo Minh Ước?
“Vâng! Con sẽ bảo người đem thư về cho sư huynh Cố Đồng”.
Nói rồi người đàn ông đó xoay người đi ra khỏi hang động núi lửa.
Không lâu sau một người bay đến bên cạnh Cố Đồng, nhỏ giọng nói với hắn.
“Ồ? Bố tôi nói thế à? Hiểu rồi”.
Cố Đồng khẽ gật đầu rồi quay lại nói với Tiêu Chính Văn: “Tiêu Chính Văn, anh nên ưu tiên tình hình chung, đừng làm loạn”.
Sau khi nhận được hồi âm của Thanh Dương, ngay cả giọng điệu nói chuyện và cách xưng hô của Cố Đồng với Tiêu Chính Văn cũng thay đổi!
Bàng Uyên thấy vậy cũng tiến lên trước một bước khuyên nhủ: “Cậu Tiêu, tuyệt đối không được tiến vào thành Minh Nguyệt, một khi bọn họ phong toả thành Minh Nguyệt thì e rằng cậu sẽ rất khó để trở ra!”
Đây căn bản là một cục diện chết!
Dù giờ Tiêu Chính Văn có cố chấp tiến vào trong, hoặc là nói rất nhiều người đều đang mong ngóng Tiêu Chính Văn vào trong, chỉ cần anh tiến vào thì rất nhanh sẽ có người phong toả hoàn toàn thành Minh Nguyệt!
“Anh Tiêu, chỉ vì mấy chục người mà lại bảo tất cả mọi người trong Tây Vực phải mạo hiểm thì không thoả đáng lắm!”, giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình cũng góp lời.
Hắn đã đã đợi tới độ mất kiên nhẫn, nếu như không phải bị Nguỵ Vinh Kỳ mắng một câu thì hắn đã chẳng nhịn được mà lên tiếng từ lâu.
Thật ra ở trong mắt hắn, mấy chục mạng người căn bản chẳng đáng là gì, vùng ngoài lãnh thổ có ngày nào mà không có người chết?
Chỉ là mấy chục người mà thôi, đến mức khiến cho Tiêu Chính Văn bận tâm tới vậy sao?
“Tiêu Chính Văn! Chẳng qua chỉ là mấy chục người thôi, tôi khuyên anh một câu, đừng vì nhỏ mà mất lớn, chuyện gì cũng phải coi trọng đại cục! Tránh cho tới cuối cùng mọi người đều không vui!”
“Hơn nữa, một khi bố tôi đích thân tới thì e rằng sẽ không vui vẻ hoà nhã được như thế này đâu!”
“Nếu như anh cứ cố chấp muốn vào trong thì tôi cũng không ngăn cản, đường ở ngay dưới chân anh, anh muốn đi thế nào thì tuỳ ý!”, Cố Đồng cười lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Ồ? Xem ra mọi người đều không coi người của điện Thần Long chúng tôi như con người nhỉ! Cũng được, vậy tôi sẽ cho mấy người một cơ hội, mấy người thật sự muốn phong toả thành Minh Nguyệt ngay bây giờ sao?”
“Đương nhiên, thời gian không chờ đợi ai, lẽ nào còn phải đợi âm phủ chém giết ra khỏi thành Minh Nguyệt, giẫm đạp cả Tây Vực thì mới phong toả sao?”
“Thật ra dù là người của điện Thần Long hay người của nhà họ Trương, đối với cả vùng ngoài lãnh thổ đều là sự tồn tại có cũng được không có cũng chẳng sao. Tiêu Chính Văn anh lại vì mấy chục người không có quan hệ thân thiết gì mà đối địch với cả vùng ngoài lãnh thổ chúng tôi, có phải quá là không biết tự lượng sức mình rồi hay không?”