Chiến Thần Bất Bại
Chương 4501
Chương 4501
Thậm chí trong đám con cháu nhà họ Doanh, có không ít người vừa sinh ra đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng.
Hoàn toàn không phải chịu vất vả cũng có thể đứng ở độ cao mà người khác cả đời cũng không đạt được.
“Nhiều đan dược như vậy, cộng thêm trận pháp hỗ trợ, nếu ngay cả tốc độ này cũng không có thì ngược lại là do công pháp của tôi có vấn đề”.
Tiêu Chính Văn cực kỳ bình tĩnh nói, dường như mọi thứ đều là điều hiển nhiên.
Thật ra trước khi Tiêu Chính Văn dẫn người vào Minh Hà, điện Thần Long đã tăng nhanh tốc độ tu luyện rồi, thoáng chốc hơn nửa năm trôi qua, có thể có được tu vi như hiện tại cũng là điều hiển nhiên.
Dù sao Tiêu Chính Văn cũng không thể khiến người của điện Thần Long dần trưởng thành giống các thế lực khác, các thế lực ngoài lãnh thổ cũng sẽ không cho anh thời gian.
Cuối cùng sau khi mọi người bàn bạc, lần này đến thành Thiên Khu là do Tần Lương Ngọc và Trần Tổ Huy dẫn dắt, mấy người Long Nguyệt, Long Hình ở bên cạnh hỗ trợ.
Từ Huy Tổ và Viên Thiên Canh dẫn ngự lâm vệ ở lại trấn giữ Đế Khư.
Còn Tiêu Chính Văn ở âm thầm quan sát phòng ngừa bất trắc.
“Lấy đồ trong hộp gấm này đi, mỗi người một viên, có thể che giấu khí tức của mọi người”, trước khi đi Tiêu Chính Văn lấy một hộp gấm ra đưa cho Tần Lương Ngọc.
Đan dược bên trong cũng là thứ mà dạo gần đây Tiêu Chính Văn mới luyện chế xong, dù sao người của điện Thần Long cũng đột phá quá nhanh, nếu cứ thế chạy đến thành Thiên Khu thì khó tránh khỏi việc gây sự chú ý của những người có ý đồ khác.
Làm vậy cũng để giảm bớt những rắc rối không cần thiết.
Khi mấy người Tần Lương Ngọc đi khỏi Đế Khư, anh em Điền Văn cũng đồng thời xuất phát.
So với người của điện Thần Long, đám người Điền Văn đi xe ngựa khá lộng lẫy và cao cấp, nhất là Điền Văn thân là cậu chủ nước Tề, bên cạnh còn có cảnh vệ và cung nữ đi theo.
Đầu tiên là phải chèn ép đám người điện Thần Long bằng khí thế.
Trước khi lên xe, Điền Khải quay lại nhìn người điện Thần Long, cười nhạo nói: “Đây là điện Thần Long à? Đúng là một đội quân tạp nham”.
“Thôi kệ, dù sao chúng cũng đi tìm đường chết, cần gì phải để tâm, đi nào”, Điền Văn ló đầu ra khỏi xe, căm hận nhìn Tần Lương Ngọc, trầm giọng nói với Điền Khải.