Chiến Thần Bất Bại
Chương 4457
Thực ra đây cũng là kết quả mà mấy người họ đã thỏa thuận trong sự bất lực.
Dù sao Đế Khư cũng là một trong những thánh địa ở Đông Vực, cả nhà họ Khổng, nhà họ Điền và Thánh Giáo Đình đều âm thầm khao khát có được.
Không cần biết bên nào sẽ chiếm được, nhưng hai nhà còn lại chắc chắn sẽ không để yên.
Vì vậy, cách tốt nhất là phải ổn định người của điện Thần Long trước, sau đó dần chia rẽ đám người Tần Lương Ngọc, cho đến khi điện Thần Long xảy ra nội chiến, bọn họ sẽ lấy cớ hòa giải mâu thuẫn, thuận lợi thu phục Đế Khư.
“Mọi người có chắc những gì bản thân mình nói không?”
Tần Lương Ngọc lạnh giọng hỏi: “Chưa nói đến chuyện cậu Tiêu có gặp nạn thật hay không, cho dù là thật thì các người cũng không thoát khỏi liên quan!”
“Bao nhiêu người cùng vào Minh Hà, nhưng cuối cùng chỉ có năm người các người sống sót trở về, thậm chí vừa về đến Đông Vực, các người đều lần lượt đột phá!”
“Nhưng một mình anh Tiêu Lại không vượt qua nổi, sống không thấy người, chết không thấy xác, các người thật sự coi chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?”
Đối mặt với câu hỏi của Tần Lương Ngọc, Caseus nói thẳng: “Thực ra, điều này chủ yếu là do thực lực của anh Tiêu yếu nhất trong số chúng tôi!”
“Vì vậy, ngay từ đầu, đối phương đã bao vây tấn công anh Tiêu! Mà mấy người chúng tôi cũng bị thương nặng!”
Caseus nói rồi chỉ tay vào vết thương của mình, mình về phía đám người Điền Văn.
Vài người cũng để lộ vết thương của mình cho mọi người xem.
“Còn nữa, nếu cái chết của anh Tiêu có liên quan đến chúng tôi thì hôm nay chúng tôi đã không ở đây để bảo vệ Đế Khư. Với thực lực của chúng tôi, tùy ý phất tay cũng có thể dễ dàng hủy diệt Đế Khư, không sai chứ!”
Caseus tiếp tục nói thêm.
Điền Khải bên cạnh cũng trầm giọng nói: “Đúng vậy, tôi đã đột phá Thiên Cảnh, cho dù chỉ là Thiên Cảnh cấp một, muốn tiêu diệt điện Thần Long cũng không thành vấn đề, sao chúng tôi phải phí lời với các người như vậy chứ?”
Nghe vậy, cả Tần Lương Ngọc cũng không nói nên lời.
Dù sao những gì bọn họ nói đều là sự thật, với thực lực hiện tại của điện Thần Long, chắc chắn không thể chống lại nổi một vị cường giả Thiên Cảnh chứ đừng nói đến năm vị!
“Cái gì nên nói chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi cũng đau buồn như mọi người! Hơn nữa, sau này nếu mọi người gặp phải phiền toái gì đều có thể tìm đến chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không thất hứa!”
Điền Văn cũng lên tiếng.
Lúc này, dưới đáy Minh Hà, luồng sức mạnh kia đã dần tiêu tan.
Mấy ngày nay, Tiêu Chính Văn luôn ngồi yên tại chỗ, cho dù luồng sức mạnh kia mãnh liệt đến đâu thì cũng không thể đả thương Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa, sức mạnh từ khí tức của rồng mà đám người Điền Văn đã lấy được cũng đang quay trở lại cơ thể Tiêu Chính Văn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khi luồng sức mạnh mẽ treo lơ lửng trên đầu biến mất, khuôn mặt Tiêu Chính Văn cũng lộ ra một nụ cười nhạt.
mặc dù đám người Điền văn đã đột phá thành công, nhưng đồng thời cũng tự đào hố chôn mình.
Điền văn đứng trước gương, nhìn bản thân trong gương, đôi mắt có lúc đỏ như máu, có lúc đen như mực.
Hắn bị đau mắt sao?