Chiến Thần Bất Bại
Chương 4419
“Vả lại, tôi cũng chưa được các vị công nhận, huống hồ chuyện này còn chưa lan tới Đông Vực, cho dù Đông Vực cũng trở thành Quỷ Vực thì liên quan gì đến tôi?”
Tiêu Chính Văn vừa nói thế, sắc mặt của anh em Điền Văn lập tức thay đổi, rõ ràng trước đó Tiêu Chính Văn đang gài bẫy bọn họ.
Hơn nữa, từ vẻ mặt của Tiêu Chính Văn, chắc hẳn anh đã tính trước sẽ có chuyện lớn xảy ra ở thành Minh Nguyệt.
“Thảo nào anh thấy bọn tôi đến lại không tỏ ra sợ hãi, nếu tôi đoán không lầm thì anh đã biết trước thành Minh Nguyệt sẽ xảy ra chuyện gì”, Điền Văn nhìn Tiêu Chính Văn trầm giọng hỏi.
“Dù anh đoán đúng thì thế nào?”, Tiêu Chính Văn bình thản cười nói, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt.
“Anh!”
“Nếu anh đã biết sẽ xảy ra chuyện lớn, chứng tỏ anh biết rõ nếu thành Minh Nguyệt mất đi Long mạch, âm phủ chắc chắn sẽ nổi lên mặt đất. Nói cách khác, tất cả những chuyện này đều là do anh gây ra”.
Điền Văn lại giở lại mánh khóe cũ, đứng trên đỉnh cao của đạo lý lạnh lùng hỏi.
“Anh đã giành trả lời rồi, cộng thêm 10 điểm! Tôi cố ý, vậy thì đã sao? Hơn nữa ngay từ đầu tôi đã biết Long mạch là vật trấn áp âm phủ, nhưng anh có thể làm được tôi?”
“Dù cả ngoài lãnh thổ chất đầy thi thể, máu chảy thành sông, Tiêu Chính Văn tôi cùng lắm quay về thế tục, chuyện này có gì to tát”, Tiêu Chính Văn bình tĩnh đáp lại.
“Tôi… tôi giết anh!”
Điền Văn tức đến mức môi run lên, sắc mặt trắng bệch, hai mắt toát ra sát khí ngút trời.
Đừng nói Điền Văn nổi giận, những người có mặt ở đó đều tức giận.
Nhưng đối mặt với sự tức giận của mọi người, Tiêu Chính Văn vẫn cười mỉa nói: “Anh có thể ra tay bất cứ lúc nào, tôi không phản kháng”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, cơn giận của Điền Văn như bị châm ngòi.
“Keng!”
Điền Văn rút thanh kiếm dài ba tấc ra, thân kiếm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Nhưng ngay sau đó một cây thánh giá màu đỏ lao xuống chỗ Điền Văn.
“Nếu anh dám nói nhiều thêm một câu, hôm nay tôi sẽ giết chết anh”, lúc này Caseus đã tức giận đến cực điểm.
Dù Đông Vực cũng sẽ bị liên lụy nhưng đó cũng là chuyện sau khi Tây Vực bị hủy diệt hoàn toàn.
Nhưng Thánh Giáo Đình thì khác, Tây Vực không chỉ là nơi ở của Thánh Giáo Đình mấy ngàn năm nay, những kết tinh mà Thánh Giáo Đình vất vả tạo dựng đều ở Tây Vực.
Nếu Tây Vực bị phá hủy thì Thánh Giáo Đình sẽ hoàn toàn kết thúc.
Lúc bình thường, sống chết của một người như Tiêu Chính văn không liên quan gì đến gã, nhưng lúc này thì khác, mời được Tiêu Chính Văn hay không đều liên quan đến sự tồn tại của Thánh Giáo Đình.
Tiêu Chính Văn nhìn Điền Văn khẽ cười: “Đừng quên rằng anh là cậu chủ một nước, không thể để hắn hù dọa anh chỉ bằng vài câu nói chứ.”
“Nếu tôi là anh, cho dù mọi người ngăn cản, tôi muốn giết người thì người đó cũng phải chết, chứ đừng nói là chỉ có hắn ngăn cản.”
“Tiêu Chính văn.”