Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 437



Long Trúc có làn da trắng sáng, hai mắt hẹp dài, khóe mắt nhìn về phía trước hơi nhíu lại, tóc dài áo choàng rộng, tuy hắn là một nam tử nhưng lại có mấy phần quyến rũ. Chính vì điểm này mà hắn lọt vào mắt xanh của rất nhiều nữ tử.

Họ Long tại Thiên Long tọa cũng là một thế gia vọng tộc. Đến 70% giới cao tầng của Thiên Long tọa đều mang họ Long. Long Trúc có xuất thân cao quý, tổ phụ của y là một trong hai vị thánh giả của Thiên Long tọa năm xưa. Nhưng từ nhỏ y chẳng có mấy hứng thú với chuyện tu luyện mà ngược lại luôn trêu hoa ghẹo nguyệt cả ngày luôn làm những việc chẳng theo chính nghiệp.

Khi đó có rất nhiều người thầm than thở, tôn tử của thánh giai lại sa đọa đến vậy đúng là không còn thuốc chữa mà.

Cha y cũng chẳng còn cách nào khác liền liều một phen đem y đáp vào binh đoàn, muốn y ăn quả đắng mấy năm. Không ngờ rằng chỉ mấy năm sau y trở về nhà, lúc này toàn thân như đã biến thành một con người khác, khí độ phi phàm. Phụ thân y vô cùng kinh hỉ, liền bắt đầu âm thầm hoạt động muốn đẩy y lên một chức quan quan trọng.

Nhưng đúng vào lúc này, nguyên đoàn trưởng của Hám Sơn binh đoàn mắc phải quái bệnh không thể không tuyển chọn binh đoàn trường mới. Lập tức Long Trúc được mấy người đề cử nhảy lên trở thành thống suất của binh đoàn mạnh nhất Thiên Long tọa.

Long Trúc ăn nói bất phàm rất thạo nhân tình thế thái rất được Thiên Long vương yêu thích hơn nữa tính thình y phong lưu phóng khoáng lên lại càng làm cho giới cao tầng ưng ý ủng hộ.

Nhờ vào những thủ đoạn cực kỳ lợi hại của Long Trúc, Hám Sơn binh đoàn nhanh chóng được tổ chức vững chắc như một cái thùng sắt vậy.

Y nhìn chăm chăm về phía xa xa, tâm tư như bay về phương trời khác. Dù sao y vẫn còn trẻ lịch duyệt vẫn còn ít, từ khi y nhận vị trí chỉ huy binh đoàn mạnh nhất Thiên Long tọa cho tới tận bây giờ vẫn bị người ta xì xào tranh luận không ngớt. Vì vậy y rất cần một trận thắng để ổn định vị trí của mình. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Tràng chi biến tại Đại Hùng tinh chẳng qua mới chỉ xảy ra có mấy ngày, toàn bộ Thiên Long tọa phải đối diện với sự thay đổi lớn như vậy làm mọi người mờ mịt trong nhất thời. Trong năm vực của Địa cực, nếu như luận về chiến lực thì Đại Hùng tinh là mạnh nhất. Nếu lấy thực lực tổng hợp để đánh giá thì Tiên Vương tọa và Tiên Hậu tọa hợp lại thành Tiên võ hoàn toàn xứng đáng với ngôi đệ nhất. Còn chòm Tiểu hùng và Thiên Long tọa thì cách bọn họ một khoảng rất lớn.

Trong khi toàn bộ Thiên Long tọa đang lâm vào mờ mịt không biết phải ứng phó thế nào thì Long Trúc lại nhận được rất nhiều tin tức nội bộ, Yến Vĩnh Liệt đã chết, Đồ Thanh bị ngăn cản...

Long Trúc lập tức ý thức được đây chính là một cơ hội cực tốt ngàn năm khó gặp.

Tinh nhuệ của Đại Hùng tinh đã đi hết, lúc này bản địa đang trống rỗng nếu có thể nhân lúc hư nhược mà vào thì có khả năng rất lớn có thể một nhát chiếm lấy Đại Hùng tinh. mà cho dù không thể nuốt sạch Đại Hùng tinh thì chiếm lấy mấy tinh cầu cũng là công rất lớn.

Huống chi, mình còn có một minh hữu cường đại!

"Những con cá nhỏ kia phải làm phiền Vương tiên sinh rồi. " Long Trúc hơi cung người, vẻ mặt tiếu ý có ý bảo vị trung niên nhân.

"Không thành vấn đề. " Vị trung niên nhân sảng khoái nói.

Trong lòng Vương tiên sinh thầm cười nhạt, Long Trúc dã tâm bừng bừng không chịu cô đơn, nếu không như vậy sao có thể nói làm y động tâm đây?. Hơn nữa cái tên Long Trúc này nhìn thì có vẻ tiêu sái nhưng thực ra trong lòng thầm tính kế rất nhiều, người như vậy, nếu như không để y thấy được thực lực của phe mình thì sao có thể chịu phục như vậy cơ chứ?

Nếu như có thể thu phục được người này thì sẽ có trợ lực rất lớn cho chủ thượng. Tên Long Trúc này tuổi còn trẻ nhưng thân đã có đại vị rất cao, tiền đồ tương lai không thể lượng được. Chỉ cần hoạt động tốt chưa chắc đã không thể trở thành Thiên Long vương.

Vương tiên sinh hạ lệnh cho mấy tên võ giả bên cạnh: "Đi, đem những tên gia hỏa ruồi bọ đó thanh lý hết cả đi. "

"Vâng!" Mấy tên võ giả lập tức tuân mệnh rồi nhảy xuống.

Mấy hộ vệ bên cạnh Long Trúc lộ ra vẻ xem thường, từ động tác nhẩy xuống của mấy tên võ giả này cũng có thể thấy trình độ khinh công cũng không được tốt lắm. Bọn họ thật không thể hiểu được tại sao đại nhân lại để ý tới đám người này cơ chứ.

Thần sắc Vương tiên sinh vẫn bình tĩnh như thường, y đã gặp phải nhiều người có cái biểu tình như vậy lên sớm nhờn thành thói quen.

Y rất mong đợi đến lúc nhìn thấy cảnh tượng khuôn mặt của đám người này chút nữa sẽ ra sao.

Tư Mã gia.

Thu Chi Quân bẩm báo: "Hám Sơn binh đoàn đã tiến nhập Đại Hùng tinh, bọn họ sẽ nhanh chóng gặp đám Đường Thiên. "

"Tiếc là không thể tận mắt nhìn thấy trận chiến này, điều này làm người ta thật nuối tiếc a. " Trên mặt Tư Mã Tiếu có vẻ hơi tiếc nuối, ngón tay nhanh chóng lướt qua mấy món điểm tâm, chỉ thấy điểm tâm giống như hạt mưa ồ ạt chui vào miệng y.

"Vương Dạ đánh giá về Long Trúc như này, có lòng dạ thâm sâu giỏi tính kế dã tâm cực lớn. " Thu Chi Quân thoáng liếc Tư Mã Tiếu: "Người như vậy nếu có quy thuận sợ rằng cũng là kẻ hai mặt. "

Tư Mã Tiếu xuy một cái cười lên: "Lẽ nào ngươi mong hắn trung thành và tận tâm sao? Dã tâm của hắn càng lớn càng tốt, dã tâm càng lớn thì mới có thể liều. Vừa có năng lực lại mang dã tâm lớn như vậy chẳng phải là tốt lắm sao. Ta có thể trợ giúp hắn lên vị trí Thiên Long vương a, khống chế sao? Từ đầu ta đã không có ý định khống chế năm vực Địa cực. Cái nơi nghèo nàn lạc hậu như vậy ta lười chẳng muốn đi. "

"Nói như vậy, mục tiêu của ngươi chỉ là Đường Thiên!" Thu Chi Quân cảm thấy hơi bất ngờ: "Lại nói tiếp, ta vẫn cảm thấy kỳ quái. Căn bản chúng ta và Đường Thiên không có bất cứ xung đột nào, nước giếng không phạm nước sông, ta không hiểu vì sao ngươi vẫn một mực chú ý đến bọn họ thậm chí là e ngại bọn họ. "

Tư Mã Tiếu ngừng lại, đem điểm tâm vừa đưa lên mép thả xuống đĩa, sắc mặt nghiêm túc nói: "Bởi vì ta rất xem trọng bọn họ. "

"Rất xem trọng?" Thu Chi Quân kinh ngạc: "Sài Lang tọa chẳng qua cũng chỉ là một trong những chòm sao yếu nhất bốn mươi hai túc Nam Thiên, kể cả Tiên Nữ tọa ở Bắc Thiên tinh tọa cũng như vậy. Một thế lực nhỏ như vậy, thật sự ta không nhìn ra được đám Đường Thiên có cái điểm gì đáng cho ngươi kiêng kỵ và xem trọng. "

Tư Mã Tiếu nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói: "Thực ra đến ta cũng không thể hiểu rõ là vì sao, nhưng cứ mỗi lần ta thấy Đường Thiên hoặc nghe thấy tin tức về Đường Thiên thì luôn cảm thấy về sau người này sẽ tạo thành uy hiếp với ta. "

Cái thuyết pháp này khiến Thu Chi Quân càng thêm kinh ngạc: "Đường Thiên có thực lực không tệ, tiềm lực lớn, là một gã võ giả xuất sắc, mấy điểm này ta cũng thừa nhận. Nhưng ngươi lại đem hắn đối xử như đối thủ thì đúng là ta không thể giải thích được. "

Thu Chi Quân nói tiếp: "Với tính cách của ngươi, nếu như đã đem hắn coi như đối thủ vậy chắc chắn ngươi sẽ chôn xuống một ám chiêu. Ta hiểu rồi, Long Trúc chính là địch nhân mà ngươi chuẩn bị cấp cho Đường Thiên sao?"

"Quả nhiên không hổ là sư huynh!" Trên mặt Tư Mã Tiếu lộ ra dáng vẻ tươi cười ngây thơ rạng rỡ như ánh nắng vậy: "Nếu ta đã cảm thấy uy hiếp thì nhất định ta sẽ nhìn thẳng vào mỗi uy hiếp này. Phải luôn bóp chết nguy hiểm khi nó vẫn còn trong trứng nước, đó mới là phương pháp tốt nhất. Nếu hắn chết đi vậy mọi chuyện cũng xong hết. "

"Nếu như hắn thắng thì sao?"Bỗng Thu Chi Quân hỏi lại.

"Vậy hắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người công kích. " Tư Mã Tiếu làm như không có chuyện gì tiếp tục gắp một miếng điểm tâm lên đưa vào trong miệng: "Cho dù Long Trúc có chiếm được Đại Hùng tinh thì sau đó hắn có thủ được hay không vẫn còn khó nói. Nhưng nếu như Đường Thiên chiếm lĩnh Đại Hùng tinh vậy thì đám người xung quanh đang đỏ cả con mắt thì sao a. Một khối thịt lớn như vậy ai mà chẳng muốn phân một chén canh chứ?"

"Thủ đoạn của ngươi hơi âm hiểm. " Thu Chi Quân nhíu mày.

Tư Mã Tiếu cười hì hì nói: "Sai rồi, không phải là ta âm hiểm mà là không từ thủ đoạn. Chỉ cần có thể thu được thắng lợi, nếu phải quang minh chính đại thì ta sẽ quang minh chính đại. Hơn nữa ta cũng rất húng thú với tên Hồn tướng dưới tay Đường Thiên, nếu như chúng ta có thể làm ra hồn võ tướng lợi hại hơn vậy thì quá là lợi hại rồi. "

"Lần này ngươi có định tham gia trưởng lão hội trong Minh Lí Lệ không?" Thu Chi Quân hỏi.

"Đi làm gì?" Tư Mã Tiếu không cho là đúng nói: "Hai tên bảo thủ, đàm luận toàn những thứ giả dối gì đó đúng là lãng phí thời gian. Nga, bọn họ cũng già quá rồi, già quá đã không theo kịp thời đại này rồi. Người có già cũng không sao nhưng đã già lại còn cố chấp thì đúng là ngu xuẩn. Lại nói, ta không thích người không chí tiến thủ. "

Thu Chi Quân nghe vậy là hiểu rõ vận mệnh của hai vị trưởng lão sẽ ra sao, bỗng hắn nói: "Trong mười hai ghế ngươi đã có sự ủng hộ của chín ghế, ta thật hiếu kỳ, vì sao ngươi không cướp luôn cái vị trí minh chủ luôn. "

Tư Mã Tiếu điên cuồng đút điểm tâm vào miệng đến đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói: "Cái vị trí đó thì có cái gì tốt? Chỉ là một tên bù nhìn mà thôi, ta chẳng muốn như vậy. Giống như chức vị gia chủ Tư Mã gia ta cũng chẳng muốn, ai thích làm thì làm. Như hiện tại có phải tốt không a, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Không ai dám phản đối ngươi thậm chí còn có người thay ngươi làm lá chắn, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm đây?"

Bỗng Thu Chi Quân hỏi: "Ngươi cảm thấy Long Trúc và Đường Thiên ai sẽ thắng?"

"Không biết. " Tư Mã Tiếu lắc đầu: "Nhưng Vương Dạ đang mang Hồn tướng mới nhất đi a, ta thật hiếu kỳ, biểu hiện của những Hồn tướng sẽ ra sao. "

Thu Chi Quân cũng hơi bất ngờ: "Không phải kỹ thuật vẫn còn chưa thành thục sao?"

"Chính vì chưa thành thục mới cần phải thực chiến để kiểm nghiệm. " Tư Mã Tiếu ngừng lại, hơi bất mãn nói: "Lúc trước chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian. Thật vất vả mới phát triển ra một loại chiến pháp độc đáo kết quả mất cả ngày mưu tính đấu đá lãng phí không biết bao nhiêu thời gian. Nếu như năm đó chúng ta đem tinh lực đặt lên phương diện nghiên cứu Hồn tướng lợi hại hơn thì lúc này không biết chúng ta đã cường đại hơn gấp bao nhiêu rồi!"

"Ngươi cảm thấy con đường này của ngươi có đi được không? Hồn tướng mạnh nhưng võ giả yếu cho tới tận bây giờ có ai có kết cục tốt đâu. " Thu Chi Quân là võ giả truyền thống, tuy không bài xích Hồn tướng lắm nhưng cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm. Mà Tộc minh lại lấy Hồn tướng làm con đường phát triển chính, trong con mắt y như vậy là đi lệch khỏi con đường chính đạo.

"Ai mà biết được. " Tư Mã Tiếu nhìn sư huynh, mỉm cười nói: "Nhưng luôn có những thứ đáng để mạo hiểm. Đây cũng là cơ hội quật khởi duy nhất của Tộc minh, nếu luận về võ kỹ bí bảo chúng ta không phải là đối thủ của Quang Minh võ hội. So về binh đoàn, chúng ta không phải là đối thủ của chòm Sư Tử. So về huyết mạch, chúng ta không phải là đối thủ của Hắc hồn. Vì thế chúng ta cần phải có một thứ gì đó thuộc về chính mình như vậy mới có thể làm cho chúng ta trở lên cường đại. Con đường này không biết tương lai sẽ ra sao nhưng ít ra trước mắt nó là một con đường rất có khả năng. "

"Thực ra ngươi không muốn khuất phục dưới người khác cho dù là Quang Minh võ hội, Hắc hồn, chòm Sư Tử những thế lực cường đại như vậy, ngươi cũng không nguyện ý cúi đầu. " Thu Chi Quân thản nhiên nói: "Lão sư tính cách chân chính của ngươi là kiêu ngạo quả nhiên không hề nói sai. "

Tư Mã Tiếu cười tủm tỉm: "Người ta luôn có một thứ để truy cầu. "

Nằm ngoài dự đoán của mọi người là Hám Sơn binh đoàn của Long Trúc đột nhiên ngừng lại, bốn gã võ giả từ trong đội ngũ lao ra, bay về phía vương cung.

Nhưng mới bay được nửa đường đã bị người ta ngăn cản.

"Xem ra vẫn chưa có tới quá muộn. " Lương Thu thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt hắn có một vết máu, sắc mặt trầm tĩnh.

Bốn người bọn họ gặp phải sự ngăn cản của hai gã vương hùng võ giả, sau khi hao hết khí lực mới đạt được thắng lợi, nhưng bốn người cũng bị tổn thương khác nhau.

"Ha ha ha ha! Tới sớm không bằng tới đúng lúc! Trận đánh vừa rồi thật là dễ chịu!" A Mạc Lý khua khua nắm tay, nhếch miệng cười, y phục trên người hắn đã rách tơi ta như sơ mướp.

Hàn Băng Ngưng cầm kiếm đứng yên không nói một lời, nàng quay mặt thoáng liếc qua cột sáng phía xa xa rồi thu hồi ánh mắt lại.

Tư Mã Hương Sơn khoanh hai tay phập phù giữa không trung giống như một đám mây tạo cho người ta cảm giác, âm trầm thần bí.

Long Trúc ở trên cao di một tiếng, xoay mặt cười nói với Vương Dạ: "Không ngờ nhân số lại vừa vặn đủ. "

Bỗng y thản nhiên nói với tên võ giả bên cạnh: "Tạm dừng lại, trong tràng chiến đấu này phải cho mọi người thưởng thức một màn long tranh hổ đấu. "

Vương Dạ cười ha ha: "Long đại ca quả nhiên hào hùng, nếu đã định liệu kỹ càng như vậy thì đương nhiên tiểu đệ sẽ phụng bồi!"

"Tốt!" Long Trúc vỗ tay cười nói: "Trong cuộc chiến này, bọn ta đứng ngoài bàng quan đương nhiên sẽ trợ hứng. Lý Cổ, bảo các huynh đệ tăng thêm thanh thế cho các vị dũng sĩ. "

Một gã võ giả dũng mạnh lanh lợi bên cạnh Vương Dạ ứng lệnh: "Vâng!"

Gã bay ra khỏi đình, vận khởi chân lực lạnh lùng nói: "Phụng lệnh tướng quân, tất cả toàn quân trợ giúp hào hứng!"

Năm trăm con Hám Sơn tích liên tục gõ móng xuống mặt đất theo tiết tấu như đập lên trọng cổ ( trống nặng ).

Oanh! Oanh! Oanh!

Vương Dạ chỉ cảm thấy mắt đất dưới chân như rung lên, trời đất quay cuồng, trong lòng cực kỳ hoảng sợ thân hình suýt chút nữa thì bay ra ngoài, bên tai nghe thấy những tiếng rống hận rung trời hết sức chỉnh tề.

"Chiến! Chiến! Chiến!"

Tiếng rống giận dữ và thanh âm rung động của mặt đất xen lẫn cùng nhau, Vương Dạ cảm thấy như mình bị quăng vào giữa những cơn sóng dữ trong lòng không khỏi hoảng sợ. Ánh mắt gã lướt nhìn đám người Long Trúc, trên mặt đám người này ai ấy đề lộ ra vẻ phấn khích và hung hãn.

Trong đầu Vương Dạ bất giác xuất hiện bốn chữ bốn chữ "Kiêu binh hãn tướng"!

Từ điều này có thể thấy Long Trúc quả nhiên cũng có mấy phần trình độ, Hám Sơn binh đoàn này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của mình.

Khóe mắt Long Trúc đã sớm đã đem biến hóa trên mặt Vương Dạ thu hết vào trong đáy mắt, trong lòng y mỉm cười, nhưng khi y thấy tám tên võ giả giằng co kia không hề có chút biểu hiện sợ hãi nào, trong lòng không khỏi cảm thấy bất ngờ. nếu là những võ giả bình thường phải đối diện với một binh đoàn đột nhiên bạo phát khí thế thì căn bản không thể thong dong mà chống đỡ được.

Bốn gã võ giả bên cạnh Vương Dạ, thoạt nhìn thực lực có vẻ không chịu nổi vậy àm vẫn tương đối trận định.

Xem ra thực lực của Tộc minh cũng mạnh hơn so với suy tính của mình...

Mà bốn tên đột nhiên nửa đường đánh tới này cũng rất lãnh đạm a.

Thú vị, nói không chừng thực sự sẽ có một trận long tranh hổ đấu...

Khi Long Trúc vẫn còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên mặt đất rung lên.

Long Trúc phản ứng cực nhanh, trầm giọng nói: "Toàn quân quẹo phải, giữu nguyên đội hình phòng ngự, có binh đoàn tới gần!"

Lời nói của y còn chưa dứt thì đột nhiên ở đường chân trời phía bên phải bỗng hiện lên một vệt có mầu đồng thau. Mặt đất rung lên càng lúc càng kịch liệt, những thanh âm ầm ầm đầy khó chịu như tiếng sấm trong tầng mây cang lên cuồn cuộn vọng tới. Sắc mặt Long Trúc khẽ biến, y vô cùng quen thuộc với thanh âm này, đây là tiếng động khi trọng hình binh đoàn cấp tốc hành quân tới tạo ra.

Cái trọng hình binh đoàn này ở đâu chui ra?

Không phải dưới trướng Đường Thiên chỉ có một chi Sài Lang binh đoàn sao? Sao lại có thêm một chi trọng hình binh đoàn?

Long Trúc và Vương Dạ quay mặt nhìn nhau.

A Luân cố gắng khống chế chân lực trong cơ thể. Mấy ngày gần đây ngày đêm kiêm trình hành quân gấp gáp, lúc mới đầu thể lực của bọn họ bi tiêu hao cực nhanh nhưng cũng may lúc huấn luyện thường ngày không ai lười biếng lên nhanh chóng tìm ra tiết tấu, chẳng mấy chốc đã thành thạo.

Cho đến tận bây giờ A Luân vẫn không biết mục tiêu của bọn họ ở đâu. Chỉ biết mệnh lệnh của Binh đại nhân ra là cứ đi tới, đi tới, lại đi tới. Dọc đường bọn họ không hề gặp phải một địch nhân nào, điều này nằm ngoài dự tính của bọn họ.

Có lẽ đây chỉ là một lần huấn luyện dã ngoại đường dài?

Trong lòng rất nhiều người đã thầm nhủ như vậy.

A Luân lại không nghĩ nhiều như vậy, với hắn, phục tùng mệnh lệnh mới là điều quan trọng.

Bỗng nhiên tiếng hô lớn khàn khàn của trinh sát phía trước vang lên: "Chuẩn bị chiến đấu! Phía trước phát hiện địch nhân!"

A Luân giật mình một cái, tiên huyết trong người xộc lên tận óc, sắp chiến đấu rồi sao?

Lập tức xung quanh trở thành một cảnh tượng hỗn loạn, tiếng rống của các ban trưởng lập tức vang lên tràn ngập cả chi đội ngũ.

"Xốc lại tinh thần, ban của chúng ta tuyệt đối không thể rớt lại, vào thời điểm này ai mà bị tụt lại thì sau khi trở về mọi người cùng thu thập hắn!"

"Chú ý vị trí!"

"Ổn định, ổn định!"

"Thả lỏng, thả lỏng, không cần khẩn trương, cũng chỉ giống như bình thường thôi mà... "

Một cảnh tượng hỗn loạn, đối với một chi quân đội tạo dựng từ tân binh, khi bọn họ chân chính gặp phải địch nhân vĩnh viễn không thể mong bọn họ có thể hành động giống như đã huấn luyện.

Binh không nói một tiếng, tựa như lão không nhìn thấy đội ngũ của mình đang lâm vào hỗn loạn, lão vẫn cứ đi tới.

Sau khi Long Trúc trải qua kinh ngạc lúc ban đầu liền nhanh chóng trấn định lại, nhìn đội ngũ hỗn loạn của đối phương y không khỏi cười nói: "Thì ra là một đám thái điểu(gà mờ), thanh thế lúc vừa nãy thực đúng là dọa người a. "

Tất cả võ giả xung quanh cũng đã bình tĩnh trở lại, phát ra một trận cười vang.

Vừa mới, biểu hiện hỗn loạn của chi binh đoàn này đã bị bọn họ thu hết vào trong mắt. Trên chiến trường, chênh lệch giữa tân binh và lão binh cũng chính là sự khác nhau giữa sinh và tử. Cho dù lúc bình thường tân binh được huấn luyện có nghiêm ngặt đến cỡ nào thì khi bước chân vào chiến trường có thể phát huy được phân nửa thực lực cũng đã là không tồi rồi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...