Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 4335



“Tới bây giờ đã chẳng còn ai nhớ tới thành Minh Nguyệt còn có một nhà họ Trương nữa rồi!”

 

Linh Nhi thành thật nói.

 

Nghe vậy, Tiêu Chính Văn chuyển ánh mắt sang ông lão phía bên cạnh.

 

Thấy Tiêu Chính Văn nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi, lúc này ông lão mới đặt ly rượu xuống, cau mày nói: “Ôi! Nói ra thì chuyện thành Minh Nguyệt sa sút tới mức độ như bây giờ đều có liên quan trực tiếp tới người Vy Hào!”

 

“Sau khi Hachiki Orochi tới thành Minh Nguyệt đã bắt đầu truyền bá một thứ gọi là bí thuật âm dương gì đó, nghe nói sau khi học được loại bí thuật này sẽ không cần dùng tới trận pháp cũng có thể phát huy được uy lực của trận pháp!”

 

“Khoảng thời gian trước đây, bọn họ còn cử người tới thôn làng chúng tôi, bảo chúng tôi gia nhập vào Âm Dương Giáo của bọn họ, thế nhưng vì tôi vẫn luôn không có thiện cảm gì với người Vy Hào nên đã từ chối!”, ông lão lắc đầu thở dài nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, thứ gọi là bí thuật âm dương có lẽ chính là một phái của nhà họ Âm Dương lưu truyền từ Đại Tần!

 

Có điều, dù là nhà họ Âm Dương thì cũng cần dùng trận pháp để ngừa địch, chắc hẳn bên trong còn có ẩn tình gì khác!

 

“Lúc đó trong thôn có không ít người gia nhập vào Âm Dương Giáo, còn lấy đó làm vinh hạnh nữa chứ!”, Linh Nhi cũng bổ sung thêm một câu.

 

“Lấy đó làm vinh hạnh?”, Tiêu Chính Văn hỏi.

 

“Đó là chuyện đương nhiên, chỉ có người gia nhập vào Âm Dương Giáo khi vào thành mới có thể đi cửa chính, còn những kẻ thảo dân cục mịch giống như chúng tôi chỉ có thể đi bằng lối cửa thành rất nhỏ phía bên cạnh mà thôi!”

 

Linh Nhi giải thích.

 

Tiêu Chính Văn quan sát Linh Nhi, gật đầu rồi không truy hỏi thêm nữa.

 

Đúng vào lúc này, Từ Huy Tổ ngẩng đầu nhìn về phía xa, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, hình như người liên lạc trở về rồi!”

 

Trước đó, Tần Lương Ngọc từng cử người của Nguyệt Hoa Các tới thành Thiên Nguyệt trước một bước để liên lạc với người nhà họ Trương.

 

Vừa dứt lời, hai bóng người chân đạp trên vầng sáng xuất hiện trước mặt mấy người Tiêu Chính Văn.

 

“Anh Tiêu, thành chủ Tần!”, người tới mặc áo dài nam màu xanh, chắp tay nói với Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc.

 

“Trở về rồi, vị này là?”, Tần Lương Ngọc lên tiếng hỏi.

 

Nam thanh niên mặc đạo bào phía bên cạnh vội vàng tiến lên trước một bước, chắp tay nói với Tần Lương Ngọc: “Vãn bối Trương Đình Chi! Là đệ tử đời thứ tám của nhà họ Trương!”

 

Mặc dù thoạt nhìn Trương Đình Chi chỉ trông như mới hơn hai mươi tuổi, thế nhưng nhìn vào căn cốt của anh ta thì ít nhất cũng đã ba trăm tuổi rồi!

 

Trước lúc này, anh ta đã từng nghe nói tới đại danh của Tiêu Chính Văn, chỉ là lúc gặp mặt mới cảm thấy kinh ngạc, đối phương thậm chí còn chưa tới ba mươi tuổi!

 

“Vị này hẳn là anh Tiêu nhỉ?”, Trương Đình Chi hỏi với vẻ hết sức cung kính.

 

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Chính là tôi đây, có điều hình như chúng ta chưa từng gặp mặt nhỉ?”

 

“Anh Tiêu, đại danh của anh bây giờ đã lan truyền khắp cả Tây Vực rồi, ai mà không biết chứ? Đừng nói là thế hệ thanh niên, dù là nhân vật lớn lão làng thì cũng không dám sánh ngang vai với anh Tiêu!”

 

Trương Đình Chi chắp tay nói.

 

Trương Đình Chi cũng từng có duyên gặp mặt Tần Lương Ngọc vài lần, dẫu sao thành Minh Nguyệt mà nhà họ Trương cư trú cũng chỉ cách thành Đại Phong có mấy chục dặm mà thôi!

 

Từ hơn một trăm năm trước, lúc Tần Lương Ngọc vừa dựng thành ở đất Đại Phong, nhà họ Trương cũng từng quan sát một khoảng thời gian, đương nhiên đã nghe nói tới Tần Lương Ngọc từ lâu!

 

“Nếu như cậu là người nhà họ Trương, vừa khéo có thể dẫn đường cho chúng tôi, chúng ta tới nơi ở của nhà họ Trương rồi nói tiếp!”, Từ Huy Tổ đứng dậy nói.

 

“Ôi…”

 

Trương Đình Chi lộ ra vẻ mặt khó xử liếc nhìn Từ Huy Tổ, ngại ngần nói: “Bây giờ e rằng không vào thành được nữa, mặt trời đã xuống núi rồi, thành Minh Nguyệt đã bắt đầu cấm đi lại ban đêm!”

“Ồ, với tầm ảnh hưởng của nhà họ Trương ở thành Minh Nguyệt mà cũng không thể vào thành sao?”, Tần Lương Ngọc nhíu mày hỏi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...