Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 4306



Ngay cả Khổng Thế Phương và Tư Mã Huy đều phải thở dài: “Mặc dù chúng ta cũng được kế thừa từ nhà họ Khổng, nhưng so ra, tầm nhìn của chúng ta vẫn quá nông cạn!”

 

“Bọn họ chuyển từ phòng thủ sang tấn công rất dễ dàng! Haiz, thực ra chúng ta không chỉ kém về cảnh giới mà còn kém về khả năng lĩnh ngộ!”

 

Tư Mã Huy khẽ thở dài.

 

Lúc này, bọn họ nghĩ đến trận chiến giữa Tiêu Chính Văn và Mạnh Hồng Nho, mặc dù cũng chấn động, nhưng không có gì đáng xem, chứ đừng nói nói đến lĩnh hội từ đó.

Không chỉ hai người họ nghĩ đến Tiêu Chính Văn, mà không ít người bên ngoài cũng vậy.

 

Dù sao cảnh tượng Tiêu Chính Văn một mình đấu với nhiều người, thậm chí giết cả cao thủ Đại Đế, thật quá kinh ngạc!

 

Vì vậy, bọn người mới so sánh Tiêu Chính Văn với bốn cậu chủ Chiến Quốc.

 

“Đáng tiếc là cậu Tiêu vẫn chưa tham gia!”

 

Không ít nhân vật lớn ở giới thế tục cũng thở dài.

 

Dù là Hồng Ấn hay bốn cậu chủ Chiến Quốc thì đều không thể đại diện cho giới thế tục, càng không thể đại diện cho Hoa Quốc.

 

Chỉ có Tiêu Chính Văn mới là sự tồn tại tối cao trong tâm trí của họ!

 

“Có thể cậu Tiêu đang trên đường tới. Sao cậu Tiêu có thể bỏ lỡ bảo vật này được chứ!”

 

Người trong giới thế tục lên tiếng.

 

“Tôi thấy cũng chưa chắc. Nghe nói cậu Tiêu bị thương nặng, cậu Tiêu không tham gia vào trận chiến lớn này cũng phải! Bảo vật thì nhiều, nhưng mạng chỉ có một thôi!”

 

Ngay sau đó đã có người đứng lên phản bác, nhưng vẫn đứng ở góc độ của Tiêu Chính Văn để xem xét vấn đề.

 

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng bị thương, bảo toàn tính mạng mới là ưu tiên hàng đầu.

 

Bọn họ thà muốn Tiêu Chính Văn bỏ lỡ bảo vật này còn hơn nhìn thấy Tiêu Chính Văn chết.

 

Đám người ở vùng ngoài lãnh thổ bắt đầu thảo luận xem trong bốn cậu chủ, ai có thực lực mạnh hơn Hồng Ấn.

 

Hơn nữa, ngay cả Khổng Tề Thiên cũng thu hút sự chú ý của nhiều thế lực ở vùng ngoài lãnh thổ.

 

“Hừ, Tiêu Chính Văn không đủ tư cách tham gia trận chiến này. Cậu ta chỉ có thể ức hiếp kẻ yếu, cao thủ nào ở núi Bách Long cũng có thể giết chết cậu ta trong vòng một chiêu!”

 

“Tiêu Chính Văn hết thời rồi, tiếp theo, điện Thần Long cũng sẽ bị đuổi ra khỏi vùng ngoài lãnh thổ!”

 

“Đúng vậy, gieo nhân nào thì gặt quả nấy, thế lực nào cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu ta đâu!”

 

Không ít người nhà họ Phương và nhà họ Khổng cố tình cao giọng nói.

 

“Hừ, chế nhạo anh Tiêu ư? Các người xứng sao! Anh Tiêu còn chưa tới ba mươi tuổi, còn đám cậu chủ kia ít nhất cũng hơn hai nghìn tuổi rồi!”

 

“Cho dù anh Tiêu đến từ giới thế tục, nhưng từ trước đến nay, anh ấy đã dựa dẫm vào một ai ở vùng ngoài lãnh thổ chưa?”

 

“Lúc anh Tiêu giết tám vị cao thủ Đại Đế, sao các người không chế nhạo? Có một số người chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi!”

“Hơn nữa, Điền Văn không phải họ Khổng!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...