Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 4288



“Không chỉ thế, vừa rồi ba người Điền Văn đã đến Đế Khư để ép cung, kết quả Tiêu Chính Văn sợ hãi đóng cửa không ra, chỉ bảo mấy người Tần Lương Ngọc xử lý chuyện này”.

 

“Xem ra Tiêu Chính Văn không đáng để nhà họ Võ quan tâm quá mức”, Khổng Tề Thiên đắc ý nói.

 

“Thăm dò mà thôi, anh Tiêu không chịu tiếp khách dĩ nhiên có lý do của anh ấy”, Võ Anh Hào không khách sáo đáp lại.

“Ừ, cũng có lý! Nhưng tôi lại nghĩ họ làm thế hơi dư thừa, không cần thiết phải thăm dò”, nói đến đây, ánh mắt Khổng Tề Thiên lóe lên tia sát khí.

 

“Muốn trả thù à? Vậy ông có thể tự mình đến đó”, Võ Anh Hào cười nhạo.

 

“Ồ? Tôi tự mình đến? Tiêu Chính Văn xứng sao?”, Khổng Tề Thiên cười mỉa.

 

“Tôi nghĩ không phải vấn đề là anh Tiêu có xứng hay không mà là ông lo sợ trúng kế mới là thật. Lỡ đâu anh Tiêu không bị thương thì e rằng ông sẽ có đi mà không về đấy”, Võ Anh Hào vạch trần suy nghĩ của Khổng Tề Thiên.

 

Khổng Tề Thiên nheo mắt, liếc nhìn Võ Anh Hào, lắc đầu cười nói: “Không, cậu quá coi thường Điền Văn rồi!”

 

“Một người từng làm tể tướng của hai nước Tần Nguỵ thì sẽ đơn giản như thế sao? Vả lại, Hồng Ấn cũng không phải hạng dễ đối phó!”

 

“Hai người bọn họ đích thân tới, cậu cho rằng Tiêu Chính Văn qua được pháp nhãn hai người bọn họ hay sao?”

 

Khổng Tề Thiên vẫn rất có niềm tiên vào Điền Văn và Hồng Ấn có thể lưu danh sử sách, hơn nữa trong niên đại nhân tài xuất hiện nhan nhản thời Chiến Quốc, có thể trở thành nhân vật tiêu điểm vạn người trông vào, có ai không phải là con cưng của trời?

 

“Pháp nhãn? Ông đề cao bọn họ quá rồi!”, Võ Anh Hào nhấp một ngụm trà thơm, bình thản nói.

 

“Không thể không nói, Tiêu Chính Văn quả thực khiến cho tôi phải kinh ngạc, vậy mà lại suýt giết chết một phân thân của tôi!”

 

“Thế nhưng cậu có biết so với cậu chủ Chiến Quốc thì Tiêu Chính Văn thiếu gì hay không?”

 

Khổng Tề Thiên cao ngạo chất vấn.

 

“Thứ ông muốn nói chẳng qua chỉ là xuất thân mà thôi, ông tự nhận mình xuất thân cao quý, có thể áp chế người khác, thế nhưng sự thực thì chưa chắc! Nếu không thì sao ông lại bỏ lỡ mất Thánh Huyết Đế Tuấn?”, Võ Anh Hào lạnh lùng hỏi ngược lại.

 

“Hừ! Ông đừng có quên, nếu như không phải vì ông xuất thân từ thế gia của Nữ Đế thì hiện tại ông cũng chỉ là một người bình thường mà thôi! Có tư cách gì mà ngồi ở nơi này uống trà đàm đạo cùng tôi?”

 

Sắc mặt của Khổng Tề Thiên lập tức trở nên khó coi, thậm chí trong mắt còn ẩn hiện cả sát khí!

 

“Sao thế, muốn giết tôi à? Nhà họ Khổng có dũng khí khai chiến với nhà họ Võ sao? Điền Văn sẽ trơ mắt nhìn ông vì việc nhỏ để mất việc lớn sao? Mặc dù Tề Thiên Thư Viện là thế lực của nhà họ Khổng, thế nhưng Điền Văn chỉ tôn Nho chứ không tôn Khổng!”

“Chỉ cần ông dám ra tay, tôi dám khẳng định Điền văn chắc chắn sẽ giết ông trước tiên, sau đó bắt gia chủ của nhà họ Khổng mấy người đích thân tới nhà họ Võ nhận tội!”

Võ Anh hào đối diện với sát khí ngút trời của Khổng tề Thiên nhưng không một chút e sợ, biểu cảm lại cực kỳ ung dung kiên định!
“Nói hay lắm!”

“Cuối cùng không phải cậu vẫn phải nương nhờ vào nhà họ Võ hay sao? Vậy nên điều này cũng chứng minh được cách biệt giữa Tiêu Chính Văn và mấy người Điền văn!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...