Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 4163



Chương 4163

 

“Dù nhà họ Khổng và Đế Vương Các cũng không như thế”, Thượng Quan Uyển Nhi thở dài.

 

Dù sao đây cũng là vì một mình Tiêu Chính Văn dẫn dắt mọi người đột phá chứ không phải chỉ tốt cho một người nào đó trong số họ.

 

Ngay cả những người ở cấp bậc như Từ Huy Tổ và Viên Thiên Canh cũng đều đã có hiện tượng đột phá.

 

Hơn nữa Tiêu Chính Văn thi thoảng còn tự mình chỉ dạy hai người họ, nói rất nhiều về sự kỳ diệu của đạo cảnh, họ nghĩ đây gần như là chuyện không thể.

 

Phải biết rằng, bản thân Tiêu Chính Văn cũng mới là cảnh giới Nhân Hoàng cấp chín thôi, nhưng đạo cảnh của anh lại hơn cả tu vi vài bậc, chuyện này vốn dĩ đã không hợp lý rồi.

 

Nếu truyền ra ngoài e là chỉ riêng điều này cũng đủ để khiến cả ngoài lãnh thổ chấn động.

 

Nhưng càng khiến họ mở mang tầm mắt là sau khi phân chia đan dược xong, Tiêu Chính Văn cũng tự ngồi khoanh chân lại.

 

Một cơn gió nhẹ lướt qua, khí tức của Tiêu Chính Văn cũng theo đó tăng lên.

 

Ngay sau đó Tiêu Chính Văn lại liên tục đột phá, hơn nữa còn đột phá với tốc độ cực nhanh, một lúc đã đột phá đến vài cảnh giới.

 

Chẳng qua so với đột phá của người khác, đột phá của Tiêu Chính Văn lại rất yên tĩnh, không phát ra tiếng động gì, chỉ có vài người đứng gần anh nhất mới có thể cảm nhận được sự thay đổi trên người anh.

 

Thậm chí ngay cả lúc đột phá Đế Cảnh vốn dĩ nên gây ra hiện tượng lạ của trời đất, nhưng bầu trời lúc này lại không hề xuất hiện một chút động tĩnh gì.

 

Chứng tỏ điều gì?

 

Cho dù hiện tượng lạ đáng sợ thế nào cũng chỉ có thể chứng tỏ người đột phá đó vẫn không thuộc về phương trời này, hay nói cách khác không được trời đất này công nhận.

 

Nhưng Tiêu Chính Văn thì sao?

 

Cứ như đột phá đến cấp bậc tiếp theo cùng trời đất, không hề xuất hiện hiện tượng lạ nào.

 

“Sao có thể?”

 

Lúc này Tần Lương Ngọc – người có tu vi cao nhất ở đó cũng lộ ra vẻ không thể tin được.

 

Một triệu năm nay ngoài lãnh thổ đều truyền tai nhau một câu, không sợ lúc anh đột phá xuất hiện liên tục hiện tượng lạ, chỉ sợ không xuất hiện điều gì.

 

Điều này chứng minh Tiêu Chính Văn đã hòa cùng một thể với trời đất này, được trời đất chấp nhận.

 

Dù là lúc Tần Lương Ngọc đột phá cũng không làm được như Tiêu Chính Văn, chỉ có gió nhẹ thoảng qua bên cạnh, thậm chí bầu trời cũng không có một gợn mây đen.

 

Nói cách khác trời đất này thậm chí là cả thế giới đều bình yên như không hề có chuyện gì xảy ra, dường như Tiêu Chính Văn nên đột phá thì nên đột phá liên tiếp.

 

Sống mấy trăm năm nay lần đầu tiên Tần Lương Ngọc nhìn thấy kiểu đột phá đáng sợ như vậy.

 

“Nhớ lúc gia sư còn sống đã từng nói, trừ khi có thể đến cực gần với trời đất hoặc đại đạo của thế gian này mới có thể bình yên như không có chuyện gì trong lúc đột phá”.

 

“Lẽ nào đây là đột phá hoàn hảo nhất trong truyền thuyết sao?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...