Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 4110



Chương 4110

 

Lúc trước bọn họ có thể huênh hoang khắp nơi vì có thế lực lớn sau lưng. Bây giờ, tin tức bọn họ bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực đã lan truyền khắp nơi, ai còn nể mặt bọn họ nữa?

 

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Tiêu Chính Văn, cứ chờ xem!”

 

Vương Vũ siết chặt nắm đấm.

 

Đều tại Tiêu Chính Văn khiến bọn họ mất hết danh tiếng, chịu sỉ nhục, còn bị đuổi ra khỏi Thiên Cung Bắc Cực.

 

Tình cảnh của Trần Thiên Cổ cũng không khá hơn là bao. Dù là trưởng lão, nhưng cuối cùng vẫn bị sư huynh của mình đuổi ra ngoài trước mặt mọi người.

 

Hai người bọn họ cùng đến phòng bao của một quán rượu. Lúc này, Mạnh Phi Vũ đã đợi ở đó từ trước.

 

Thậm chí, Mạnh Phi Vũ còn hẹn Lưu Trường An và một vài người của Tề Thiên Thư Viện.

 

Dù sao bọn họ cũng cần có một nơi để ở. Ở một nơi như thành Thiên Đô, nếu không có lai lịch, e rằng không thể sống nổi một ngày.

 

Hai người vừa đến cửa phòng bao đã đụng phải một chàng thanh niên mặc đồ đen.

 

Trần Thiên Cổ vốn đã nóng vội, bây giờ ngay cả một tên nhân viên cũng dám đâm vào ông ta?

 

Người kia còn chưa kịp mở miệng, Trần Thiên Cổ đã tức giận quát lớn: “Cút ra!”

 

“Ông tuổi này rồi mà ngay cả một câu tử tế cũng không biết nói sao?”, chàng thanh niên kia nhìn Trần Thiên Cổ với vẻ mặt không vui.

 

Cùng lúc này, từ phía sau chàng thanh niên, một vài người khác cũng đi tới, ngăn chàng thanh niên lại, nói: “Thôi bỏ đi, cãi nhau với một ông già làm gì, đi thôi, về uống rượu!”

 

Đám thanh niên vừa quay đi, sắc mặt của Trần Thiên Cổ chợt sa sầm lại. Cho dù bây giờ ông ta không còn là trưởng lão của Thiên Cung Bắc Cực nữa thì không phải ai cũng có thể sỉ nhục ông ta!

 

“Rầm!”

 

Trong giây tiếp theo, Trần Thiên Cổ ra tay đánh bay mấy thanh niên ra ngoài.

 

“Chúng ta đi!”

 

Trần Thiên Cổ không thèm nhìn đám người kia, bước nhanh vào trong phòng bao.

 

Nhưng đúng lúc này, trên trời đột nhiên xuất hiện một luồng sáng của kiếm.

 

Trong chớp mắt, Trần Thiên Cổ vừa ngồi xuống đã bị chém thành hai mảnh.

 

Máu bắn tung tóe khắp người Vương Vũ, Mạnh Phi Vũ bên cạnh và Nguyệt Nhu vừa đến cũng sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi nhễ nhại như mưa!

 

Tiêu Chính Văn không hề bận tâm tới nhát kiếm kinh thiên động địa kia mà lúc này anh đã đi tới ngọn núi phía sau Thiên Cung Bắc Cực cùng với ông lão Thiên Tinh.

 

Du ngoạn tuyệt đỉnh, ông lão Thiên Tinh sải bước đi tới trên một bệ vuông của đỉnh núi, chỉ vào cái ghế đá bên cạnh, nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, mời ngồi!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...