Chiến Thần Bất Bại
Chương 4100
Chương 4100
Nhìn lại thì Tiêu Chính Văn hết nhẫn nhịn rồi lại nhường, cuối cùng bị buộc đến bất đắc dĩ mới ra tay.
Không ít đệ tử Thiên Cung Bắc Cực biết nguyên nhân của chuyện này đều không khỏi thầm trả lời thay Vương Vũ, đây chẳng phải là một tên khốn nạn sao.
Quả là loại không đánh người khác thì cảm thấy không thoải mái.
“Câm miệng!
Một giọng nói già nua vang lên.
Chỉ thấy Trần Thiên Cổ sải những bước vững chắc, sắc mặt u ám bước ra khỏi đám đông, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Tiêu Chính Văn, rồi lại nhìn Vương Vũ như nhìn một con chó chết.
Người xung quanh vội vàng chắp tay lại nói: “Kính chào trưởng lão Trần”.
“Chàng trai trẻ, người ta thường nói sống trên đời phải khoan dung, tha thứ cho người khác, đừng tuyệt đường sống của họ”, Trần Thiên Cổ chắp hai tay sau lưng, răng dạy nói.
Nghe ông ta nói thế, Tiêu Chính Văn không khỏi nhướng mày.
Nói một cách nghiêm túc, người vẫn luôn nhẫn nhịn đều là Tiêu Chính Văn.
Nếu không chỉ riêng chuyện ở Ngọc Phụng Lâu thì hôm qua Vương Vũ không thể sống sót mà quay về Thiên Cung Bắc Cực.
Thật ra từ lúc đầu Tiêu Chính Văn chẳng để tâm gì đến tên Vương Vũ này rồi, càng không có ý định so đo với hắn.
Mà Vương Vũ nhiều lần khiêu khích nên Tiêu Chính Văn mới ra tay.
“Ồ? Vậy nếu tôi không tha cho hắn thì sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói với Trần Thiên Cổ.
“Thật ra tố chất của cậu cao hơn cậu ta nên tôi vốn dĩ không nên nói giúp cậu ta, nhưng bây giờ Vương Vũ đã là người phụ trách quản lý một bộ phận thành Thiên Đô của Thiên Cung Bắc Cực rồi”.
Nói đến đây Trần Thiên Cổ híp mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Thế nên trận chiến hôm nay đại diện cho thể diện của Thiên Cung Bắc Cực, Vương Vũ không thể thua”.
“Thật ra khả năng lĩnh hội của cậu mạnh hơn cậu ta, tiếc là cậu không biết cách xử lý sự việc”.
Nghe thế Tiêu Chính Văn không giận mà ngược lại còn cười: “Ồ? Nói thế nào ấy nhỉ?”
“Đầu tiên, cậu ta là chấp sự của Thiên Cung Bắc Cực, dù cậu có thể thắng thật cũng nên bị đánh bại trong tay cậu ta hoặc để cậu ta giết cậu trước mặt mọi người”.
“Đây là vì đảm bảo thể diện của Thiên Cung Bắc Cực tôi”.
“Hơn nữa từ lúc cậu đi vào Thiên Cung Bắc Cực thì đã không nên đánh Cao Vũ – học trò của tôi, càng không nên đánh Lưu Trường An của thư viện Tề Thiên”.
“Hai người này xuất thân cao quý, cậu có thể nói đánh là đánh được à?”
Nói đến đây Trần Thiên Cổ lập tức giơ tay lên kéo Vương Vũ ra khỏi dưới chân Tiêu Chính Văn, sau đó cho một viên đan dược vào trong miệng Vương Vũ.
Thấy vết thương của Vương Vũ nhanh chóng hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, Trần Thiên Cổ mới chắp một tay sau lưng lạnh lùng nói: “Tôi có thể cho cậu một cơ hội tự hối cải mới”.
“Giờ hai cậu đánh thêm một trận nữa, chỉ được phép thua không được thắng, nếu không, không chỉ cậu phải chết ở Thiên Cung Bắc Cực mà ngay cả gia tộc và sư môn của cậu cũng sẽ bị đuổi ra khỏi thế giới”.