Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 4017



“Gương Bát Quái vô cùng thần kỳ, để anh ta giữ nó, anh ta có thể điều khiển được hay sao?”, Nguyệt Nhu thực sự không thể kiềm chế nổi, buột miệng hỏi.

Đừng nói là cô ta, ngay cả hai cô gái bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

Thanh Liên điềm nhiên mỉm cười, lại xua tay với mấy cô gái kia, ý bảo bọn họ đừng xen lời, sau đó mới khẽ cười nói: “Thật ra ngay từ lần đầu cậu sử dụng gương Bát Quái thì tôi đã phát giác ra rồi!”

 

“Hơn nữa, vừa mới ban nãy, cậu còn dùng nó để cố định thời gian và không gian, tôi nói không sai chứ?”

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, thế nhưng vẫn chẳng lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận lời nói của Thanh Liên.

 

“Thật ra mấy người cũng không cần phải kinh ngạc, thứ đó không hoàn toàn do Khổng Minh tạo ra, tấm gương Bát Quái đó vốn dĩ là di vật thuộc về Bát Cảnh Cung!”

 

“Đạo Đức Thánh Quân năm đó sau khi cưỡi trâu đi về phía tây thì tấm gương Bát Quái này cũng bị rơi mất, sau này Khổng Minh có được nó thì chỉ thêm mấy tầng trận pháp mà thôi!”

 

“Nếu như cậu Tiêu dùng thuận lợi, vậy thì vật này sẽ tặng cho cậu Tiêu!”

 

Những lời này của Thanh Liên nói ra hết sức thoải mái, thế nhưng lại khiến cho mấy người Nguyệt Nhu sững sờ ngay tức thì.

 

Nếu như gương Bát Quái thực sự có nguồn gốc lớn tới vậy, vậy thì không phải giống như một thần khí hay sao?

 

Cứ như vậy dùng hai tay dâng thần khí cho người khác?

 

“Bà à! Gương Bát Quái này…”

 

“Dù có đòi lại thì ai trong số mấy người có thể phát huy được uy lực của nó?”, trên mặt Thanh Liên lộ ra vẻ giận dữ, lạnh lùng quát một câu.

 

Mấy người Nguyệt Nhu nghe vậy thì mới lùi sang một bên với vẻ mặt không cam tâm.

 

Gương Bát Quái rơi vào trong tay nhà họ Tư Mã cả nghìn năm, ngay cả những cao thủ của nhà họ Tư Mã cũng chẳng thể sử dụng chứ đừng nói là mấy tỳ nữ như bọn họ!”

 

“Bà cụ, bà gọi tôi tới đây không phải vì chuyện này đấy chứ?”, Tiêu Chính Văn khẽ cười hỏi.

 

“Đương nhiên không phải, lần này tôi tới là có một số thắc mắc muốn xin cậu Tiêu trực tiếp chỉ bảo!”

 

Thanh Liên vừa thốt ra lời này, Bạch Ngọc Trinh có hơi chấn động nhìn về phía Tiêu Chính Văn.

 

Phải biết rằng, thân phận của Thanh Liên cực kỳ cao quý, cả vùng ngoài lãnh thổ, người có thể khiến cho bà ta nói ra mấy chữ xin chỉ bảo chỉ đếm được trên đầu ngón tay!

Thế nhưng Tiêu Chính văn mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa anh vừa mới tới ngoài vùng lãnh thổ chưa đầy nửa năm, Thanh liên lại phải xin Tiêu Chính văn chỉ bảo?

Điều này không còn đơn giản là đang coi trọng Tiêu Chính Văn nữa rồi!

 

Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì e rằng ca Đông Vực sẽ phải chấn động theo!

“bà, bà nói cái gì? Xin anh ta chỉ bảo ư?” Nguyệt Nhu thậm chí còn có phần không dám tin vào tai mình nữa.

Chương trước Chương tiếp
Loading...