Chiến Thần Bất Bại
Chương 395: A Đức Lý An (Adrian)
Một nam tử thân hình cao to, một thân áo gió màu đen, lẳng lặng đứng ở trước vòng bảo hộ, nhìn xuống Tiên Nữ thành phía dưới. Hai bên thái dương hơi trắng, ánh mắt thâm thúy tang thương, khuôn mặt góc cạnh như tạc, hắn tựa hồ đang tại suy tư cái gì, con mắt giống như ngôi sao lờ mờ vụ khí, mơ hồ có thể thấy quang mang chớp động.
Đó là thợ săn, A Đức Lý An (Adrian).
"Nổ thật lơn, tối thiểu cần phải hai mươi kiện bạch ngân bí bảo nổ tung, mới có khả năng tạo thành cục diện như vậy." A Đức Lý An (Adrian) thì thào tự nói.
Lưu Trung Quang không tự chủ mà tán thán: "Tề Sơn quả thực quá điên cuồng rồi."
A Đức Lý An (Adrian) mỉm cười, Trung Quang là người thành thật, hắn quay mặt sang, ánh mắt nhìn sang một vị thiếu niên: "A Tú, cái nhìn của ngươi thế nào?"
Thiếu niên bị hỏi ước chừng mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng, tướng mạo thanh tú. Hắn chính là Nhữ Tú là phụ tá đắc lực của A Đức Lý An (Adrian), được gọi là 【 Liệp hộ chi hoa 】. Nhữ Tú lắc đầu: "Nhìn không ra nhiều. Nhưng mà theo tình báo chúng ta sưu tập được thì phía sau An Đức Lệ Na (Andrew Lina) có cao nhân chỉ điểm."
Lưu Trung Quang gật đầu: "A Tú nói đến Tháp Đốn sao? Tháp Đốn tướng quân xác thực lợi hại!"
A Tú lắc đầu: "Ta không nói tới Tháp Đốn tướng quân, Tháp Đốn tướng quân lão luyện trầm ổn, là võ tướng khó có được, nhưng mà phong cách hành sự của lão là phong cách quân nhân điển hình, không có cơ biến như vậy."
"Vậy sẽ là ai chứ?" Lưu Trung Quang không hoài nghi phán đoán của A Tú, y luôn rất tín phục với phán đoán A Tú, lòng hiếu kỳ tức thì bị A Tú câu dẫn ra.
A Tú không trả lời mà tiếp tục nói: "Đại hùng nhàn nhân Vu Hạ dẫn người đã tới rồi, thế nhưng bọn họ đụng phải cái gai mềm An Đức Lệ Na (Andrew Lina) và Tháp Đốn. An Đức Lệ Na (Andrew Lina) dự định đưa tốp bí bảo này cho Đường Thiên đổi lấy năng lượng thú."
"Nữ nhân rất thông minh." A Đức Lý An (Adrian) đánh giá một câu, trầm ngâm nói: "Trọng điểm công kiên lần này của chúng ta là Đường Thiên."
"Rất khó." A Tú nói: "Tin tức sưu tầm từ các phương diện thì khả năng Đường Thiên phun ra tốp bí bảo này là rất nhỏ. Danh hiệu của hắn rất đặc biệt."
"A, gọi là cái gì?" A Đức Lý An (Adrian) có chút hứng thú.
"【 thiếu niên như thần 】, rất thú vị hả." Giọng điệu A Tú có mấy phần tiếu ý: "Nghe nói bình thường hắn tự xưng như thế."
Lưu Trung Quang sửng sốt bèn cười ha ha: "Nguyên lai là gã Nhị lăng tử*."
* gã thích đùa.
"Không đơn giản như vậy đâu. Có biết Quang Minh võ hội đánh giá hắn thế nào không? Bọn họ gọi hắn là【 Ma kiếm thạch 】, cho rằng đó là thiên tài Quang Minh võ hội, chỉ có trải qua ma luyện của Đường Thiên mới có thể triển lộ phong mang chân chính, đánh giá như vậy từ trước đến giờ chưa từng có." A Tú lắc đầu: "Ta đã nghiên cứu toàn bộ kinh lịch của hắn thì đó là một gã tâm sâu thâm trầm."
Lưu Trung Quang giật nảy mình: "Thiệt hay giả?"
"Thiếu niên như thần cũng chỉ là xây một phong cách đi lừa đảo." A Tú nghiêm nghị nói: "Phong cách hành sự của hắn đúng là như tên hiệu, rất ngốc rất hồn nhiên. Nhưng mà nghiên cứu tỉ mỉ sẽ phát hiện, những hành vi trông rất lỗ mãng tùy tiện lại chẳng có chỗ nào mà không đạt được hiệu quả tốt nhất. Dù cho đổi lại là ta vào tình huống như vậy cũng tuyệt đối không làm được tốt hơn. Thậm chí, tất cẩ những gì hắn làm được đến bây giờ đều phi thường trắc trở."
Lưu Trung Quang có chút không tin: "A Tú ngươi nói hắn thông minh, ta không phản đối, nhưng mà ngươi nói đến ngươi cũng không làm được thì ta không tin đâu."
"A Tú, ngươi cũng không nên tự coi nhẹ mình, ta tin tưởng tài trí và thực lực ngươi không hề dưới bất luận thiên tài nào." A Đức Lý An (Adrian) cười nói.
Lưu Trung Quang thấy tiên sinh cũng nói như thế, càng thêm mạnh mẽ: "Chính phải, A Tú, để tâm hắn như thần thiếu niên cái gì, cứ coi như là thần thật, A Tú ngươi cũng có thể đánh bại hắn!"
Trong lòng A Tú ấm áp, y không có thói quen nhận tán dương của người khác như thế nên có chút xấu hổ.
"Hắc, cái khác không so qua ta không biết, nhưng có một điểm, A Tú ngươi tuyệt đối thắng Đường Thiên dễ dàng!" Lưu Trung Quang đắc ý dào dạt.
A Tú có chút hiếu kỳ: "Cái gì?"
"Đương nhiên là tướng mạo rồi!" Lưu Trung Quang cười ha ha: " A Tú của chúng ta có khuôn mặt đẹp, đến cả nữ nhân cũng cảm thấy xấu hổ chứ!"
"Ha ha!" A Đức Lý An (Adrian) bật cười, ngay lập tức nói: "Trung Quang, ngươi không nên khi dễ A Tú. Tuy nhiên, A Tú, ta cảm thấy một điểm này Trung Quang nói rất có đạo lý a, ha ha!"
Toa xe hạ xuống, một đội võ giả đã chờ sẵn ở bên dưới, mà nam tử đứng đầu là Tháp Đốn.
"A Đức Lý An (Adrian) tiên sinh." Tháp Đốn đi tới nghênh đón, mặt nở nụ cười tươi: "An Đức Lệ Na (Andrew Lina) nghe nói thợ săn tiên sinh muốn quang lâm Tiên Nữ thành, một đêm trằn trọc không ngủ được, cứ mãi dặn dò ta nhất định phải tự mình nghênh tiếp."
A Đức Lý An (Adrian) khom người biểu hiện biết ơn: "Đa tạ bệ hạ ưu ái, Tháp Đốn tướng quân thân tới, A Đức Lý An (Adrian) cảm thấy sợ hãi sâu sắc."
"Ngài quá khách khí, thỉnh lên ngựa." Tháp Đốn đưa tay mời, mấy con Tinh hồn mã ngoan ngoãn được dắt lại đây.
A Đức Lý An (Adrian) xoay người lên ngựa, đội ngũ chậm rãi đi.
Trên lưng ngựa, A Đức Lý An (Adrian) khen: "Đã sớm nghe Tháp Đốn tướng quân trị quân nghiêm ổn, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Tại hạ đã du lịch các đại chòm sao, gặp rất nhiều binh đoàn, nhưng người có phong mạo quân dung như quý binh đoàn ít lại càng ít."
Tiếng của hắn hơi khàn khàn, thu hút, ngôn ngữ thốt lên cực có mị lực.
Tiếu Tư Vân ở phía sau Tháp Đốn mặt đỏ lên, từ khi tới nơi đóng quân của Sài Lang binh đoàn làm hắn chịu chấn động nặng, sau khi trở về bèn bắt đầu điên cuồng huấn luyện. Trong khoảng thời gian này Cao Nguyên binh đoàn tiến bộ thần tốc. Nhưng mà lúc này nghe A Đức Lý An (Adrian) tán dương, trong lòng hắn không những không có nửa điểm đắc ý, trái lại ngực giống như bị bóp nghẹn lại.
Hắn tự hiểu được Cao Nguyên binh đoàn tiến bộ rất lớn, nhưng mà so với Sài Lang binh đoàn vẫn chênh lệch không ít.
Cũng may đám người này không phải địch nhân Tiên Nữ tọa, Tiếu Tư Vân thấy có chút may mắn, nhưng mà ngay lập tức hắn lại cảm thấy xấu hổ khi trong lòng thầm hô may mắn.
Nụ cười trên mặt Tháp Đốn tiêu thất: "Trước đây, ta đối với bản lĩnh cầm binh của mình còn có chút tự ngạo. Nhưng mà hiện tại mới biết được, trước đây là loại ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại nào."
A Đức Lý An (Adrian) kinh ngạc nói: "Không biết là vị nào tướng quân làm đại tướng quân có cảm khái như vậy?"
Tháp Đốn ám chỉ: "Có lẽ ngày sau A Đức Lý An (Adrian) có cơ hội gặp đó."
Trong mắt A Đức Lý An (Adrian) chợt lóe sáng rồi biến mất, cười nói: "A, đại tướng quân lại câu dẫn lòng hiếu kỳ của A Đức Lý An (Adrian) ra rồi."
Hai người nhìn nhau cười, ngay lập tức chuyển đổi đề tài.
A Đức Lý An (Adrian) đến, trực tiếp oanh động Tiên Nữ thành. An Đức Liệt làm người kính nể, đó là vì thân phận tôn quý, và đại biểu cho quyền thế vô thượng. Mà A Đức Lý An (Adrian), không quyền không thế lại rất được người tôn kính.
A Đức Lý An (Adrian) là một trong những tông sư nổi danh nhất chòm sao O-ri-on. Hai mươi mốt tuổi hắn vừa mới tốt nghiệp bèn trở thành hiệu trưởng trường học cũ của hắn Tinh Vân học viện. Sau mười năm, Tinh Vân học viện trở thành trường học thanh danh hiển hách nhất chòm sao O-ri-on, thiên tài xuất hiện lớp lớp. Nhưng mà bởi sự vụ nặng nề hằng ngày chiếm quá nhiều thời gian, trong mười năm hắn cơ hồ không có tiến bộ. Vì vậy khi ba mươi mốt tuổi thì, hắn dứt khoát từ chức hiệu trưởng bắt đầu du lịch lâu dài.
Mười hai năm du lịch, không ai biết rõ rốt cuộc phát sinh cái gì.
Lúc hắn bốn mươi ba tuổi bèn trở lại Tinh Vân học viện, khí tức hắn trở nên sâu không lường được. Lúc đó Kiếm thánh Việt Tâm Sách của chòm sao O-ri-on gặp hắn đã khen hắn có khí tức thánh vực.
Bởi từ hồi còn thanh niên, A Đức Lý An (Adrian) luôn luôn vui với việc đề bạt và chỉ điểm thanh niên nên hắn có được danh vọng vô thượng. Tuy rằng hắn không quan không tước nhưng mà có thể tùy ý xuất nhập vương cung, vô luận là quan to hay quý nhân, đến tận bình dân bách tính đều phi thường tôn kính và kính yêu.
A Đức Lý An (Adrian) đến, làm cho các võ giả tuổi trẻ Tiên Nữ thành người người đều kích động vô cùng. Nếu là có thể được A Đức Lý An (Adrian) chỉ điểm một lời nửa câu tuyệt đối là có được lợi ích cả đời.
Mà rất nhiều võ giả tuổi trẻ tự xưng là thiên phú hơn người, cũng tại khát vọng được A Đức Lý An (Adrian) nhìn trúng, nhưng hễ là thiên tài được A Đức Lý An (Adrian) khen một câu lập tức giá trị bản thân tăng gấp bội.
Nơi A Đức Lý An (Adrian) ngủ lại, mỗi ngày đều có đầy võ giả tuổi trẻ từ các nơi vọt tới.
Đường Thiên đứng yên ở mặt biển, trên mặt hắn có chút thương cảm. Lam kính chi hải bên dưới yên tĩnh mỹ lệ, tựa như tất cả phát sinh những ngày qua đều chỉ là một giấc mộng.
Trong mộng kia, hắn đã trải qua những gì khi Thiên thủ Ma quân còn sống. Nguồn tại http://Truyện FULL
Thời lười biếng và không làm nên chuyện khi thiếu niên, đột nhiên bị kịch biến lại phát hiện chính mình vô lực xoay chuyển trời đất, hối hận và thống khổ luẩn quẩn hắn suốt đời, không thể tự kiềm chế. Dù gặp nữ tử bản thân thích, nhưng không thể tự dừng cước bộ báo thù...
Ngay từ đầu Đường Thiên cảm thấy chính mình chỉ là người đứng xem, nhưng mà biến hóa trong cõi mộng làm hắn không tự chủ mà cũng chịu ảnh hưởng.
Chiến đấu, truy sát, báo thù...
Trận đánh cuối cùng, hắn bị buộc đến sơn cùng thủy tận, Thiên sách phá ma thủ căn bản vô pháp chiến thắng cừu nhân. Mắt thấy sắp thua rồi, Đường Thiên bỗng nhiên nhớ tới câu nói trước lúc Thiên thủ Ma quân biến mất.
Không nên để hai mắt của mình lừa dối.
Cảnh giới sách phá ma thủ của Đường Thiên tăng lên, hắn cuối cùng chiến thắng cừu nhân chính mình do đó phá vỡ cõi mộng.
Nhưng mà lúc đó Đường Thiên liền đã biết rõ, trong hiện thực Thiên thủ Ma quân là cùng cừu nhân của mình huỷ diệt lẫn nhau. Điều duy nhất có thể làm lão cam tâm tình nguyện bị người sai khiến, hóa thành Hồn tướng thẻ chính là nữ tử họ Phùng không ngừng xuất hiện trong giấc mộng.
Lão nhất định còn muốn trở về ngắm nhìn nàng một lần.
Lão nhất định còn có rất nhiều lời nói muốn nói với nàng.
Muốn nói cho nàng, bản thân đã báo thù.
Muốn nói cho nàng, không nên đợi lão nữa.
Muốn nói cho nàng...
Đường Thiên có chút khổ sở, nhưng lại cảm thấy chính mình đang khổ sở thay cổ nhân. Hồn phách Thiên thủ Ma quân đã biến mất, nữ tử họ Phùng kia đã qua đời mấy trăm năm rồi, có lẽ bà ta có hậu nhân.
Thiên thủ Ma quân tiền bối, cừu hận hẳn không còn với người đang sống.
Lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, Đường Thiên lẩm bẩm với biển rộng trống trải: "Thiên thủ Ma quân tiền bối, kỳ thực như vậy cũng rất tốt. Tuy rằng ngươi rất muốn, rất muốn, rất muốn trở thành võ hồn của nàng, thủ hộ nàng, thế nhưng nói vậy, nàng quá thống khổ rồi. Thủ hộ như thế cũng là một gánh nặng a. Cho nên, hiện tại như vậy cũng là rất tốt."
Biển rộng bao la bỗng nhiên cuồn cuộn nổi lên một cơn gió mát.
Tâm tình Đường Thiên dâng lên nỗi niềm khó mà giải thích, lộ ra nụ cười xán lạn, gào lên với biển rộng: "Thiên thủ Ma quân tiền bối, ngươi cũng nghĩ như vậy, đúng không!"
Trên mặt biển phía sau hắn, một cánh cửa từ từ hiện lên.