Chiến Thần Bất Bại
Chương 3930
Chương 3930
Tiêu Chính Văn vừa cất bước lên lầu hai, vừa cau mặt suy nghĩ, vàng bạc đều là tiền tệ thời xưa, hơn nữa, trước Đại Minh, bạc không phải là tiền tệ chính thức.
Từ phong cách kiến trúc của thành Đại Phong có lẽ nơi này thuộc về thời kỳ nhà Đường và nhà Tống, có nghĩa là cư dân ở đây hơn phân nửa là thời đại đó di chuyển ra vùng ngoài lãnh thổ.
Vàng và bạc ở đây nên không được chào đón mới đúng, nhưng không ngờ vẫn là tiền tệ ở đây, điều này hơi bất thường!
Tiêu Chính Văn cũng biết khá rõ về lịch sử của Hoa Quốc qua ghi chép của Thiên Sơn Thư Lục, chẳng hạn như thời kỳ Đường Tống, tiền tệ đều là tiền đồng.
Mãi đến triều Minh, Trương Cư Chính đã thay đổi chế độ tiền tệ, bạc mới bắt đầu được sử dụng rộng rãi nhưng cũng chính vì cải cách này đã đẩy Đại Minh vào vực sâu không thể cứu vãn.
Dù sao người dân cũng là người không kiếm được bạc, tất cả vàng bạc đều vào trong tay bá hộ nhà giàu, còn đất nước thu thuế chỉ nhận bạc, rõ ràng là đang ép người dân khắp nơi làm phản.
Nghe nói các thế lực ngoài lãnh thổ biết khá rõ nội tình bên trong, nhưng vẫn cho lưu hành vàng bạc là chính, điều này làm người khác phải suy nghĩ nguyên nhân.
Ngay lúc Tiêu Chính Văn đang rơi vào trầm tư, đột nhiên có một luồng gió lướt qua, đôi tay trắng nõn nà đặt lên vai Tiêu Chính Văn.
“Ai?”
Tiêu Chính Văn quay phắt lại nhìn đằng sau, chỉ thấy Tần Lương Ngọc đang mỉm cười nhìn mình.
“Chị… chị Tần?”
Hôm nay Tần Lương Ngọc chỉ mặc một chiếc váy gấm thêu hoa màu bạc nền trắng, tôn lên đường cong xinh đẹp của bà ta, đồng thời còn có nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành mới có.
“Trùng hợp thật! Đi thôi, lên tầng trên”, nói rồi Tần Lương Ngọc kéo Tiêu Chính Văn lên tầng hai.
Cả tầng hai đều là gian riêng được ngăn cách bởi bình phong, khi Tiêu Chính Văn và Tần Lương Ngọc đến đã có không ít thực khách đang vui vẻ ăn uống.
Tìm một vòng cuối cùng hai người vẫn ngồi vào một vị trí có tầm nhìn khá thoáng.
Hai người vừa ngồi xuống, phục vụ đã bưng rượu ngon và món ăn nóng hổi lên.
Nhìn lại khách hàng ở các bàn khác đa số đều chỉ gọi vài món ăn nhẹ kèm với rượu mà thôi, dù sao họ cũng đến để xem đại hội của Ngọc Kiếm Các.
Thế nên tâm tư không hề để tâm đến việc ăn uống, chỉ mong đợi một trận đấu mãn nhãn.
Nhìn sơn hào hải vị trên bàn, Tần Lương Ngọc cũng không khách sáo với Tiêu Chính Văn, cứ thế cầm bát đũa lên ăn rất thoải mái.
Dù Tần Lương Ngọc là danh tướng một thời, đến ngoài lãnh thổ càng trở thành người nắm giữ thành Đại Phong, nhưng mấy năm nay đây là lần đầu tiên bà ta được thưởng thức vị mỹ nhân gian.
Tiếng bát đĩa va chạm vào nhau nhanh chóng thu hút ánh mắt của các bàn xung quanh, không ít người đều nhìn Tần Lương Ngọc với ánh mắt dị thường.
Thân là Đại Đế một thời sao có thể khiến những người vai vế thấp hơn xem là trò cười được?
Tần Lương Ngọc bỗng cất bát đũa, quay sang nhìn thực khách ở mấy bàn bên cạnh.
“Chị Tần, hay là chúng ta đổi một phòng bao riêng nhé?”, nói rồi Tiêu Chính Văn vẫy tay với phục vụ.
Phục vụ thấy lại là vị đại gia nhiều tiền này bèn vội vàng chạy đến nói: “Quý khách, không biết có gì dặn dò?”