Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiến Thần Bất Bại

Chương 3913



Lúc trước, bọn họ đều cho rằng Tiêu Chính Văn mượn uy lực của thần binh, nên mới có sức mạnh như vậy.

 

Nhưng đến cuối cùng, bọn họ mới hiểu, thì ra Tiêu Chính Văn đã đạt tới cảnh giới Quy Chân từ lâu rồi.

 

Cao thủ ở cấp bậc này, cho dù chỉ đạt cảnh giới Nhân Hoàng cấp một thì cũng không phải là người bọn họ có thể khiêu chiến.

 

Lúc này, Hứa Thương Long chỉ muốn giữ lại mạng sống.

 

Tư Mã Huy và Khổng Thế Phương đều lắc đầu thở dài, bây giờ bọn họ xông vào cũng vô dụng.

 

Nhiều nhất, bọn họ chỉ có thể cứu Hứa Thương Long đang sống dở chết dở.

 

Tổng cộng có ba mươi vị cao thủ, ngoại trừ Tần Cối ở Bát Hiền Từ ra, còn lại đều đã bị xóa sổ.

 

Ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa!

 

Vì vậy mới xua tay với đám người nhà họ Khổng: “Các người lui ra đi!”

 

Nhưng đám người nhà họ Khổng còn chưa kịp quay người, Trần Huy Tổ đã bước ra, chặn đường mọi người lại.

 

“Đứng lại! Các người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Hôm nay, nhất định phải đợi cậu Tiêu xuất hiện để giải quyết, nếu không, không ai được phép rời khỏi đây!”

 

Nói xong, ông ta vung cây thương bạc, vẽ một ranh giới dưới chân.

 

“Ai dám bước qua ranh giới này nửa bước sẽ phải chết!”

 

“Ông! Trần Huy Tổ, tôi nghĩ tôi sợ ông chắc!”, Khổng Thế Phương nổi giận.

 

“Hừ, không phục thì thử xem!”, Trần Huy Tổ lạnh lùng nhìn Khổng Thế Phương nói.

 

Lúc này ở trong núi Thái Thương, Hứa Thương Long vẫn đang điên cuồng chạy trốn, nhưng Tiêu Chính Văn sao có thể để cho ông ta chạy thoát?

 

Hai người một trước một sau, cách nhau không đến nửa dặm, chạy như bay về phía đỉnh núi!

 

Một số người trẻ tuổi đã vào núi Thái Thương trước đó đang vừa đi lên phía đỉnh núi vừa tham quan phong cảnh của núi Thái Thương.

 

Dẫn đầu là một nam thanh niên trẻ tuổi có cảnh giới Nhân Hoàng cấp một, mặc dù ở Đông Vực mà nói, cảnh giới Nhân Hoàng cấp một căn bản không đáng nhắc đến, nhưng cũng không phải là loại vô danh tiểu tốt!

 

Hơn nữa, đám người này, người nào người nấy đều mặc áo gấm, ăn bận cực kỳ đắc ý, nhìn qua cũng biết chắc chắn là dạng không phải giàu có thì cũng có quyền thế!

 

“Lâm Thiên Niên, cậu đi chậm một chút, sương mù ở ngọn núi này dày đặc như vậy, nghe nói mấy ngày trước còn có thú dữ qua lại, vẫn nên cẩn thận thì hơn!”

 

Một phụ nữ trẻ tuổi hét về phía người đàn ông dẫn đầu.

 

Người phụ nữ đó được đám nam thanh niên này vô cùng sùng bái, trong đám người này, cô ta cũng được coi là một nhân vật nửa cốt cán.

Chương trước Chương tiếp
Loading...