Chiến Thần Bất Bại
Chương 3886
Dù là táng gia bại sản cũng phải nghĩ đủ cách gom đủ ba nghìn cây hoa Tử Tiêu ngoan ngoãn đưa đến!
Chư Cát Anh trọng thương ngã xuống đất đã được hai đệ tử Ngọc Khuyết Cung đưa đi!
Tuy hắn giữ được một cái mạng, nhưng nửa đời sau cũng chỉ có thể trải qua trên giường bệnh!
Sau khi đám người Thượng Quan Ly rời đi, mấy người Viên Thiên Canh và Lý Bạch mới đi tới gần Tiêu Chính Văn, nhìn gương Bát Quái trong tay anh, trong ánh mắt họ lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Đòn tấn công vừa nãy ngay cả Viên Thiên Canh cũng tự nhận không nắm chắc trăm phần trăm có thể đỡ được.
Lý Bạch càng sợ hết hồn hết vía, sống lưng lạnh toát!
“Các người đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi, thật ra đều do gương Bát Quái này giở trò, hơn nữa, tôi cũng chưa quen với gương Bát Quái này lắm, đến nay cũng chưa thể nắm giữ bí quyết vận dụng nó!”
Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa nhìn mấy tòa nhà cao tầng xa xa đã sụp đổ!
Thật ra điều này đủ để nói lên lúc này Tiêu Chính Văn chưa thể vận dụng thuần thục, nếu không, mấy tòa nhà cao tầng kia cũng sẽ không bị san thành đất bằng phẳng rồi!
Đó là những tòa nhà anh cố ý xây để di chuyển dân chúng thế tục đến, tốn không ít công sức!
“Rốt cuộc gương Bát Quái này có lai lịch thế nào?”, giờ phút này Viên Thiên Canh cũng chú ý tới gương Bát Quái trong tay Tiêu Chính Văn, cau mày hỏi.
Cho dù là Đạo Thuật Chí Tôn như ông ta, cũng không làm ra được gương Bát Quái lợi hại như vậy!
“Thật ra cái này là tôi vừa chiếm được từ tay người nhà họ Tư Mã mấy ngày trước, nghe nói là di vật năm đó Khổng Minh để lại!”
Vừa nói, Tiêu Chính Văn nhìn sang Viên Thiên Canh.
“Ồ! Thế thì khó trách, năm đó Khổng Minh có thể gây nên sóng gió ở thời Tam Quốc, cũng bởi thiên phú đạo thuật của ông ta, Khổng Minh để lại tổng cộng ba món bảo vật, một là gương Bát Quái càn khôn, một là quạt lông Phong Lôi, còn một cái là xe Hiên Viên!”
“Tin rằng trong tay cậu chính là gương Càn Khôn Bát Quái! Thuộc hạ cũng biết rất ít về bảo vật này, chỉ biết là Khổng Minh tài năng, khéo léo tuyệt vời, sự ảo diệu của gương Bát Quái này lại càng vô cùng vô tận!”
Viên Thiên Canh không kiềm được thở dài!
Bảo vật thế này là thứ mà những người trong giới đạo thuật cả đời mong muốn có được, chỉ tiếc rằng bản thân lại không có duyên phận với nó!
“Bên trong gương Bát Quái của Khổng Minh có giam một con rồng thật! Chẳng qua là một con rồng con, không phải rồng trưởng thành, có điều trải qua mấy ngàn năm, hẳn con rồng kia cũng đã trưởng thành rồi!”
Lúc ấy, giọng nói của Bạch Ngọc Trinh từ xa truyền tới.
Cái gì?
Cả người Lý Bạch cũng kinh sợ ngây dại, giam một con rồng con vào gương Bát Quái, Gia Cát Khổng Minh này thật đúng là người trong đầu chứa toàn những suy nghĩ vi diệu!