Chiến Thần Bất Bại
Chương 3746
Lúc này, ba người đang đi đến giới thế tục cũng cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ.
“Anh hai, tại sao em luôn cảm thấy ánh mắt ông già Đổng Thừa đó nhìn chúng ta có chút khác thường!”
Tư Mã Thành cau mày nói.
“Hử? Khác thường? Hừ! Ông ta là cái thá gì chứ! Từ hàng nghìn năm trước, sau khi bị thương nặng, cảnh giới của ông ta đã ngừng trệ, nếu không, sao nhà họ Đổng có thể phái ông ta đến nơi khỉ ho cò gáy này chứ!”
Tư Mã Minh Nhuệ nói.
Trước khi rời đi, Tư Mã Minh Nhuệ cũng đã phái người đi điều tra cuộc thi ở Vinh Thành. Mặc dù hôm đó Tiêu Chính Văn đã giết rất nhiều người, nhưng trong đó không có ai là cao thủ.
Nếu có thì cũng chỉ có một mình Trương Cảnh Nhạc mà thôi. Còn về Khổng Hữu Đạo, nhiều nhất cũng chỉ là Nhân Hoàng cấp hai.
Vì vậy, lực chiến của Tiêu Chính Văn nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba, mà trong số ba người bọn họ, người yếu nhất cũng ở cảnh giới Nhân Hoàng cấp ba.
Ba chọi một, trận chiến này chẳng có gì gay cấn cả!
Thông đạo phía tây bắc mở ra, trong chốc lát, toàn bộ phía tây bắc ở Hoa Quốc đều chìm trong sấm sét kỳ lạ.
Những đám mây đen kịt tạo thành một vòng xoáy cực lớn trên bầu trời.
Trong chốc lát, trên bầu trời xuất hiện một thông đạo cực lớn!
Dân chúng phía tây bắc Hoa Quốc lại lâm vào cảnh hoảng sợ!
Tiêu Chính Văn cũng chú ý tới hiện tượng đáng sợ ở phía tây bắc lúc này, anh nhìn thông đạo sắp mở ra, cười khẩy nói: “Đến đúng lúc lắm!”
Hiện tượng thiên văn ở phía tây bắc vừa thay đổi, Thiên Hà Đạo Quân của Hoa Sơn lập tức cảm nhận được sự khác thường.
Lúc này Thiên Hà Đạo Quân kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi nhìn con đường cực lớn đã dần hiện ra, nhíu chặt mày.
Không lâu sau, khí tức mạnh mẽ của đám người Tư Mã Minh Nhuệ bao phủ xung quanh.
“Đây là…”
Con ngươi Thiên Hà Đạo Quân co rụt, không khỏi có linh cảm không lành, cao thủ ngoài lãnh thổ đến rồi.
Nhưng ý đồ đến đây của đối phương vẫn là một ẩn số, ít nhất Hoa Sơn không nhận được bất kỳ tin tức nào.
“Anh Tiêu, hình như bên chỗ con đường đến ngoài lãnh thổ lại có cao thủ đến, chín mươi phần trăm là đến vì anh”, Bạch Ngọc Trinh không khỏi nhớ đến tin tức trước đó.
Ba người trong con đường này rất có thể là đám người Tư Mã Minh Nhuệ.
“Đến đúng lúc đấy, bớt đi không ít phiền phức cho chúng ta”, Tiêu Chính Văn lại không hề để ý.