Chiến Thần Bất Bại
Chương 3675
Chương 3675
Đó chính là khí tức chỉ có ở cường giả cảnh giới Nhân Hoàng, cũng được gọi là khí tức hoàng đế!
Nhưng chỉ mới một giây trước, Tiêu Chính Văn còn là cảnh giới Nhân Vương cấp năm, sao có thể liên tiếp đột phá năm bậc cảnh giới để đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng trong nháy mắt như vậy?
“Chuyện này… chuyện này không thể!”
“Liên tiếp đột phá năm bậc cảnh giới, hơn nữa còn chỉ trong nháy mắt?”
“Tiêu Chính Văn! Người này đúng là thâm sâu khó lường”.
Đám đông đang theo dõi bên dưới phát ra những tiếng kinh ngạc.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn dáng vẻ của mọi người rồi dửng dưng nhìn về phía Khổng Hữu Đạo: “Trên đời này, mỗi cây mỗi hoa đều bình đẳng! Mặt trời và mặt trăng luân phiên nhau, đều biến đổi bình đẳng!”
“Cảnh giới Nhân Hoàng cũng được, cảnh giới Binh Vương cũng chả sao, vũ trụ bao la, thiên địa luân chuyển, tất cả đều mang ý nghĩa bình đẳng, vốn không phân biệt cao thấp! Đây chính là đạo!”
Lời nói của Tiêu Chính Văn khiến cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt!
Bởi vì đây không chỉ là cảnh giới của võ đạo, mà còn là cảnh giới của tâm đạo!
Cảnh giới võ đạo thì dễ mà cảnh giới tâm đạo thì khó, đây mới đúng là chân lý bất di bất dịch, một khi lĩnh ngộ được cảnh giới tâm đạo, cảnh giới võ đạo có thể một bước lên mây!
“Tiêu Chính Văn! Cậu hà cớ gì phải đối đầu đến chết với nhà họ Khổng bọn tôi, nếu cậu bắt tay với nhà họ Khổng thì cho dù là vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục cũng đều nằm dưới chân chúng ta!”
Khổng Hữu Đạo đột nhiên lên tiếng thuyết phục.
“Nói nhiều như thế chẳng qua là ông đang cố gắng giữ mạng sống mà thôi, nhà họ Khổng đã từng giữ chữ tín chưa?”, giọng nói Tiêu Chính Văn vừa dứt, cây giáo lại đâm ra lần nữa!
“Tiêu Chính Văn, cậu muốn giết tôi sao?”
Tiêu Chính Văn đâm xuyên qua bụng dưới Khổng Hữu Đạo, Khổng Hữu Đạo khiếp sợ nhìn Tiêu Chính Văn, bụng dưới của ông ta xuất hiện một lỗ máu.
“Giết ông thì sao? Ông không phải là người nhà họ Khổng đầu tiên chết trong tay tôi, cũng sẽ không phải là người cuối cùng”.
Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó lại đâm thêm một nhát giáo.
“Phụt!”
Lại thêm một lỗ máu, Khổng Hữu Đạo nhìn hai vết máu trên người mình, chỉ cảm thấy cái chết đã cận kề.
Không để Khổng Hữu Đạo hoàn hồn, Tiêu Chính Văn giơ tay lên cho ông ta một đấm khiến Khổng Hữu Đạo rơi từ trên cao xuống, sau đó một chiếc giày da giẫm lên gương mặt đầy vẻ hoảng sợ của Khổng Hữu Đạo.
“Bắt sống tôi? Ông cũng xứng sao?”
Nói rồi Tiêu Chính Văn nhấc chân lên rồi đạp lên ngực Khổng Hữu Đạo.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, Khổng Hữu Đạo đau đớn trợn to mắt.