Chiến Thần Bất Bại
Chương 3577
Hơn nữa, mỗi người bọn họ đều là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ.
Lúc này, chiến trường đã đảo lộn, núi sông đổi màu.
Tư Mã Lôi chỉ phất tay, vô số tia sáng đã chém về phía Tiêu Chính Văn.
Nhưng sau khi Tiêu Chính Văn khéo léo tránh thoát, vạn tia sáng mờ ảo kia đã san bằng nhiều thành phố lớn ở bắc bộ Vy Hào.
Quảng Lăng Tử phóng giáo, mặc dù không đâm trúng Tiêu Chính Văn nhưng uy lực của cây giáo cũng khiến cả nửa địa cầu đảo lộn, san bằng dãy núi Rocky.
Trúc Giản hạ xuống, che khuất cả bầu trời. Thủ đô hùng mạnh nhất của Mỹ Lục đã biến thành núi xác biển sông.
Trung tâm tài chính số một thế giới đã bùng cháy trong chốc lát.
Bọn họ không hề cố ý làm những điều này, mà là do Tiêu Chính Văn có thể khéo léo tránh được mỗi đòn tấn công.
Tiêu Chính Văn nắm chắc cả về thời gian và tốc độ.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn có thể dễ dàng tránh né đòn trí mạng, Khổng Tề Thiên không khỏi cau mày.
Không ai có thể thăm dò được Tiêu Chính Văn lúc này, càng đánh càng khiến Khổng Tề Thiên cảm thấy kinh hãi.
“Nhất định phải nhanh chóng giết chết cậu ta! Nếu không chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!”
Thực ra, không chỉ mình Khổng Tề Thiên cảm thấy sợ hãi, mà ngay cả Tư Mã Lôi cũng khiếp sợ.
Tiêu Chính Văn thật sự rất đáng sợ, đối mặt với đòn tấn công của ba người bọn họ, nhưng vẫn có thể đi lại giữa trung tâm vòng xoáy rồi đối phó một cách dễ dàng, điều này cho thấy Tiêu Chính Văn vẫn chưa kiệt sức.
Hơn nữa, dù là ý chí chiến đấu hay kinh nghiệm, Tiêu Chính Văn đều có đủ.
Lúc này, ngay cả người bình thường trong giới thế tục cũng ngây người, đây đơn giản chỉ là một cuộc chiến giữa các vị thần mà thôi.
Nhưng bọn họ càng hiểu rõ một điều rằng Tiêu Chính Văn vì giới thế tục, cho nên mới một mình đối mặt với sự hợp lúc truy sát của cả vùng ngoài lãnh thổ.
Vì để trả lại công lý cho giới thế tục, vì để giới thế tục và vùng ngoài lãnh thổ bình đẳng như nhau, Tiêu Chính Văn không ngại liều mạng chiến đấu.
Lúc này, những người bình thường từng được Tiêu Chính Văn cứu thoát khỏi chiến tranh đều cảm động rơi nước mắt.
“Một mình Tiêu Chính Văn đấu với ba cường giả, đừng nói là phản sát, có thể sống sót thoát khỏi vòng vây đã là kỳ tích rồi!”
Chu Chấn Long nhìn lên không trung, chán nản nói.
Không phải là ông ta không muốn giúp đỡ, mà là do khả năng của ông ta không thể giúp được gì cả.
“Khó thật!”, Lý Chính Đạo lắc đầu thở dài.
Sự thật đúng là như vậy. Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn vẫn chưa bị thương, nhưng muốn thoát khỏi vòng vây cũng khó như lên trời.